Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 77:

Cơn mưa như đang vui vẻ, đập vào cửa kính, từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống.

Hôm nay không có tiết học thể dục giữa giờ.

Đối với lớp 5, không có gì vui mừng hơn thế.

Các cô gái đang thảo luận về kết thúc của bộ phim truyền hình đêm qua, các chàng trai hẹn nhau ra ngoài chơi bóng rổ, người thì dựa vào tường để ngủ, người không thể ngủ thì rót cho mình một tách cà phê.

Mỗi người một việc.

Chỉ có khi Tống Khinh Trầm tiến vào, ánh mắt của bọn họ mới không tự chủ được chuyển hướng về phía cô.

Lớp học vừa rồi còn ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Những đôi mắt sáng rực ấy nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả những người nói chuyện phiếm cũng ngừng âm thanh.

Tống Khinh Trầm chỉ đứng ở cửa phòng học trong chớp mắt, coi như không phát hiện bầu không khí dị thường trong phòng học, trấn định đi vào trong.

Mới đi được hai bước, mới ý thức được nguyên nhân của những ánh mắt khác thường ấy.

Tưởng Kiều đã đi học lại.

Hai tiết học đầu tiên còn giả bộ bản thân là bệnh nhân, hiện tại lại đang sinh long hoạt hổ ngồi giữa đám người, cười đùa vui vẻ với người xung quanh.

"Tôi không còn mệt nữa, chỉ là đêm qua không cẩn thận đạp rơi chăn, cảm lạnh.”

"Bây giờ đã hạ sốt, không sao đâu, đừng lo lắng cho tôi.”

Giọng nói ngọt ngào như thể không có gì có thể ảnh hưởng đến cô ta.

Chỗ ngồi của Tống Khinh Trầm ở hàng ghế sau, cô lặng lẽ đi về phía sau.

Tóc vừa mới gội, đã sấy khô, nhưng không triệt để, có vài sợi còn dính vào gáy, giống như khiến cho làn da trắng nõn bị vấy bẩn.

Trên người cô còn mặc áo khoác đồng phục học sinh của Chu Trì Vọng, đồng phục học sinh dài và rộng rãi lắc lư qua lại giữa hai chân, khi đi ngang qua mỗi người, giống như mang theo một cơn gió.

Đi ngang qua Tưởng Kiều, Tống Khinh Trầm làm như không thấy cô ta, cũng mặc kệ họ đang nói gì.

Đột nhiên một thanh âm mềm mại kêu lên.

"Tống Khinh Trầm.”

Lúc này đây, Tống Khinh Trầm có thể nghe ra, là Tưởng Kiều đang gọi cô.

Cô hơi dừng bước, nửa quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh.

"Chuyện gì?”

Ánh mắt Tưởng Kiều vẫn đặt lên người cô, giờ phút này cô ta vẫn đang cười, nhìn chằm chằm đồng phục học sinh rộng rãi trên người cô, nửa là trêu chọc hỏi.

"Xem ra A Triệt vẫn là đuổi kịp cậu a.”

"Còn cho cậu mượn đồng phục học sinh nữa.”

Trong lúc nói chuyện, giọng nói mang theo một tia ý tứ không rõ, còn có chút ái muội, chọc cho người bên cạnh đáp lại.

"Khương Triệt sao?”

"Cậu ấy thật sự thích Tống Khinh Trầm của lớp chúng ta a.”

Tống Khinh Trầm rũ tầm mắt xuống, sau khi các cô ấy trêu chọc xong, mới không chút gợn sóng cắt đứt đối thoại.

"Đồng phục học sinh, không phải của Khương Triệt.”

Khương Triệt có tìm cô hay không, hoặc là lúc nào tới tìm cô, đều không có chút quan hệ nào với cô.

Cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Tưởng Kiều, nói rõ ràng với cô ta.

"Là của Chu Trì Vọng.”

Tưởng Kiều nhíu mày, nụ cười vốn lúc nào cũng ở trên mặt cũng biến mất, nhìn chằm chằm vào chiếc áo đồng phục trên người Tống Khinh Trầm, sắc mặt trầm xuống, con ngươi cũng co rụt lại.

"Cậu cố ý sao?”

Lúc này đây, Tưởng Kiều ngay cả giả vờ cũng không làm được nữa, cô ta ngay cả chất vấn cũng giữ giọng nhẹ nhàng.

"Tôi biết cậu sẽ tức giận, nhưng tôi và A Triệt thực sự không như cậu nghĩ đâu.”

"Thời trung học cơ sở quả thật mối quan hệ của chúng tôi có chút phát triển, nhưng đó đều là mánh khóe của trẻ nhỏ mà thôi, hiện tại chỉ là bạn bè bình thường.”

Giọng Tưởng Kiều càng ngày càng mềm nhũn, giải thích với cô.

"Nhưng mà, cậu biết rõ tôi thích bạn học Chu, lại vẫn mặc đồng phục của cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi, cậu cố ý đúng không?”

Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm vào mắt Tưởng Kiều.



Giờ khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu được ý tứ của Tưởng Kiều.

Giọng Tưởng Kiều mặc dù nhẹ nhàng, nhưng mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, giờ phút này rất nhiều người trong lớp dừng lại chuyện trong tay, đều đang nhìn về hướng này.

Cũng nhìn đồng phục học sinh mà cô mặc.

Thậm chí có người còn ở bên cạnh nói thêm.

"Cái này đúng là lạ quá, rõ ràng cậu ấy đã chiếm một Khương Triệt, còn muốn chiếm thêm bạn học Chu nữa sao?”

"Thật ra tôi vẫn luôn nghi hoặc, bạn học Chu và cậu ấy thật sự không có quan hệ gì sao? Vì sao rất nhiều chuyện đều giống như đang giúp cậu ấy, hai người trước đó còn cùng nhau tự học trong phòng tự học liên ca.”

"Tôi nói với các cậu, vừa rồi có người nhìn thấy bạn học Chu đi cũng với cậu ấy, hai người cùng che một cái ô.”

"Không phải đâu, cậu ấy không biết Tưởng Kiều thích bạn học Chu sao? Hay là nói, cậu ấy biết rõ Tưởng Kiều thích bạn học Chu, còn cố ý làm như vậy?”

Áp đặt đạo đức.

Từ khi nghe thấy giọng nói của Tưởng Kiều và Khương Triệt, Tống Khinh Trầm dường như trong nháy mắt đã nhận ra ý tứ đằng sau mỗi câu nói của Tưởng Kiều.

Sắc mặt cô không thay đổi, chờ tiếng nghị luận nhộn nhịp bên cạnh im ắng lại, lúc này mới mở miệng.

Cố gắng làm cho mọi chuyện trở nên rõ ràng.

"Khương Triệt, có quan hệ gì với cậu, không liên quan gì đến tôi.”

"Đồng phục học sinh này." Tống Khinh Trầm cầm tay áo dài của Chu Trì Vọng, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm từ đồng phục học sinh kèm theo một chút tinh dầu gió khiến người ta ổn định tinh thần.

"Đúng như các cậu nói, là bạn học Chu cho tôi mượn.”

"Cậu thích cậu ấy như vậy, đã tìm cậu ấy, nói chưa?”

Mặc dù vẫn không mạch lạc như trước, nhưng từng câu từng câu đúng trọng điểm, chỉ vài câu ngắn ngủi, đã khiến Tưởng Kiều thay đổi sắc mặt, dường như đang cắn răng, nhưng lại không phản bác được gì, đột nhiên xoay người lại, đụng phải sách của bạn học phía sau, phát ra một tiếng không nhẹ không nặng.

Tống Khinh Trầm lặng xoay người lại, trở về.

Bên cạnh chỗ ngồi, Ứng Minh Sầm đã sớm đứng lên từ chỗ ngồi.

Hung dữ trừng mắt nhìn bên này, thoạt nhìn, giống như là một khi phát hiện có gì đó không đúng liền chủ động tấn công.

Chờ Tống Khinh Trầm ngồi xuống, cô ấy bắt đầu phẫn nộ bất bình lải nhải.

"Bầu không khí trong lớp chúng ta thật sự có vấn đề, nhóm nhỏ của Tưởng Kiều rốt cuộc phải làm sao mới có thể tan rã đây, mỗi ngày không học tập thật tốt mà chỉ biết làm bộ dạng này, thật nhàm chán.”

Tống Khinh Trầm ở bên cạnh nghe, vẻ mặt không thay đổi, yên lặng sửa sang lại sách vở của mình, chuyển đề tài: "Hai tiết đầu tiên, cô có dạy cái gì không?”

"À" Khi nhận được câu hỏi, sự chú ý của Ứng Minh Sầm trong nháy mắt đã bị dời đi: "Chính là nói phương pháp ví dụ, còn nói về biểu hiện của hạ chí.”

"Vừa rồi lúc ở trong tiết, bài thi của cậu được lấy làm ví dụ đấy, Tống Khinh Trầm, bình thường cũng không thấy cậu đi ra sau lớp đọc những trích dẫn hay của cô kia, sao viết văn lại dùng hay như vậy?”

Tống Khinh Trầm chớp chớp mắt.

"Tớ có đi ra sau đọc rồi.”

"Hả? Khi nào, tại sao tớ không biết?”

"Lúc cậu nằm sấp trên bàn ngủ, tớ ngại gọi cậu dậy.”

Ứng Minh Sầm: "Tớ cảm thấy, cậu đừng nên mặc quần áo của đoá hoa cao lãnh nữa.”

"Lại đến gần cậu ấy thêm một chút, cậu sắp bị đồng hóa thành một mùi giống cậu ấy rồi.”

Tống Khinh Trầm thu thập xong giấy thi trống rỗng của mình: "Mùi gì vậy?”

"Mùi biến thái trên người học bá.”

Động tác của cô dừng lại, ấp úng nói: "Có thể còn, thiếu chút nữa.”

Chu Trì Vọng biến thái, cô không thể bắt kịp được.

Cô vẫn còn tự biết.

Vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt Ứng Minh Sầm đang nhìn cô: "Tống Khinh Trầm, nếu muốn nói đến khuyết điểm lớn nhất trên người cậu, nhất định là chậm chạp.”

Tống Khinh Trầm nghi hoặc: “Là sao?”

"Đóa hoa cao lãnh thích cậu, rõ ràng như vậy, cậu xem có bao giờ cậu ấy cho nữ sinh nào khác sắc mặt tốt chưa? Bây giờ cậu ấy còn cho cậu mượn áo khoác đồng phục để mặc nữa.”

"Cậu không biết đâu, vừa rồi lúc cậu và Chu Trì Vọng đi lên cùng nhau, cậu còn mặc áo khoác của cậu ấy, hai người các cậu còn che chung một chiếc ô, có rất nhiều nữ sinh trong lớp chúng ta vỡ mộng đó.”

"Lần đầu tiên tớ biết, thì ra có nhiều người thích bạn học Chu như vậy, bầu không khí vừa rồi, nói là mây đen che phủ bầu trời cũng không sai biệt lắm.”

"Thật đáng sợ.”

Ánh mắt Tống Khinh Trầm lắc lư.

Cô dừng lại một lúc trước khi thì thầm: "Khi còn nhỏ, bọn tớ còn thường đổi quần áo cho nhau.”



Ứng Minh Sầm: “???”

"Bởi vì cậu ấy, trông đẹp, được chọn làm thành viên của đội cổ vũ đại hội thể thao, phải mặc váy.”

Ứng Minh Sầm lộ ra biểu tình khó nói một lời.

"Cậu ấy, cổ vũ á? Chính là loại nữ sinh nhỏ có nụ cười tràn đầy ngọt ngào vừa cổ vũ vừa nhảy nhót hả?”

Tống Khinh Trầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua lịch học viết trên bảng đen, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ học tập cho tiết thứ hai.

Ngữ khí rối rắm.

"Vừa cổ vũ vừa nhảy, cũng không sai, nhưng nụ cười nhiệt tình tràn đầy...”

Không chỉ không, thỉnh thoảng còn có thể trầm mặt, thường xuyên dọa các bạn cùng lớp đang thi đấu thể thao trong sân.

Ứng Minh Sầm nghe xong, tổng kết ra mấy câu.

"Quả nhiên, Chu Trì Vọng chỉ là có vẻ ngoài lạnh lùng mà thôi.”

"Cậu ấy như vậy nhất định không thể sống vui vẻ, quá đáng thương rồi..”

Cô lấy ra tờ giấy thi lần trước, đem tất cả câu hỏi đều yên lặng trả lời qua trong lòng một lần, tranh thủ tan học sớm.

"Đại khái đi.”

Bên cạnh một lúc lâu không nói nữa.

Tống Khinh Trầm nghĩ là cuộc trò chuyện đã kết thúc, liền nghe thấy Ứng Minh Sầm hỏi cô.

"Tóc của cậu, có chuyện gì xảy ra sao?”

Áo khoác của Chu Trì Vọng rất lớn, gần như bao phủ cả người cô vào trong. Cô cố gắng dùng cổ áo kéo lên trên, hơn nữa lại cố ý sấy khô tóc, thoạt nhìn, cũng không có gì khác biệt so với trước.

Tay đang cầm bút của cô dừng lại.

Sau đó đưa che tóc của mình lại, cố gắng bình tĩnh.

"Cắt, cắt đi.”

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bài thi, cố gắng đem từng chữ nhét vào trong đầu mình: "Chính là không cẩn thận cắt hỏng”

"Buổi trưa có thời gian, tớ tranh thủ đi, đến tiệm cắt tóc một chuyến.”

Sợ Ứng Minh Sầm hỏi lại, cô lại bổ sung.

"Mùa hè rồi, cũng nên cắt.”

Sau khi nói xong, ngay cả chính mình cũng kinh ngạc về bản thân.

Tống Khinh Trầm đích thực không biết nói dối.

Lời nói dối què quặt như vậy, Ứng Minh Sầm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô ấy không vạch trần, cách một lớp áo khoác đồng phục học sinh vỗ vai Tống Khinh Trầm một cái: "Quên đi, nhớ bảo thợ cắt tóc cắt đẹp một chút.”

Tống Khinh Trầm gật gật đầu, thanh âm từ trong cổ họng nghẹn ra: "Tớ sẽ nói.”

*

Sau hai tiết học dài, vào buổi trưa, mưa cuối cùng đã tạnh.

Trên mặt đất ẩm ướt, dấu vết bị mưa lớn xối qua khắp nơi, trong không khí phủ đầy mùi bùn đất thoang thoảng, ngay cả gió thổi qua cũng xen lẫn cảm giác mát mẻ. Tống Khinh Trầm vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Chu Trì Vọng chờ ở cầu thang lầu hai.

Thân ảnh cao lớn nửa dựa vào mặt tường, khoanh tay ôm ngực, hơi rũ mắt, ánh mặt trời chiếu lên chóp mũi tuấn tú, làn da càng làm nổi bật nét lạnh nhạt, bờ mi dài đậm, trong trẻo lại đẹp mắt.

Người đến kẻ đi, anh vĩnh viễn là tiêu điểm của ánh mắt, học sinh đi ngang qua cầu thang luôn quay đầu nhìn anh một cái, thậm chí có nữ sinh cố ý từ bên này xuống cầu thang.

Ánh mắt hai người hơi nhìn nhau, Tống Khinh Trầm liền không được tự nhiên nhìn trái nhìn phải: "Mưa ngừng, tôi, tự mình đi đi.”

Chu Trì Vọng không đồng ý, chỉ nói: "Tôi đưa cậu đi.”

Kiên định, không thể từ chối được.

Tống Khinh Trầm bất lực, đành đáp ứng, cô đi theo Chu Trì Vọng đến cổng trường, xe đã chờ.

Chú Kiều vẫy tay chào hai người từ ghế phụ.

Hai người lục tục lên xe, Tống Khinh Trầm cũng theo lên, chân trước mới bước vào nửa bước, liền cảm giác được có người kéo cổ tay cô lại.

Lực đạo rất lớn, bàn tay siết chặt, kéo cô không thể nhúc nhích.

Cô quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt tối tăm của Khương Triệt.

"Tống Khinh Trầm.”

Cô nghe Thấy Khương Triệt nói với cô: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương