Vũ Hậu Thanh Thần
-
Chương 74:
Giọng nói luôn khàn khàn, giờ phút này bị đè xuống cực thấp, giống như ngậm bọt khí, lạnh lẽo rót vào tai.
Màng nhĩ như bị cọ xát.
Cô bịt tai lại, dừng bước.
Bên trong là thanh âm của Khương Triệt.
Một người khác, rõ ràng là Tưởng Kiều.
Giọng nói của cô ta vẫn nhu hòa như trước, giống như Tống Khinh Trầm nghe được vô số lần: "A Triệt, nếu còn có biện pháp khác, tớ cũng sẽ không tới tìm cậu.”
"Đêm đó, tớ thực sự không biết Lý Xuân Vũ sẽ tìm được một nơi nguy hiểm như vậy.”
"Chỉ là Lý Xuân Vũ nói cho tớ biết, cậu ta biết mật khẩu điện thoại di động của Tống Khinh Trầm, tớ mới nói, nhân cơ hội này cùng cậu ấy đùa giỡn đùa giỡn một chút.”
Tống Khinh Trầm nắm chặt ô của mình.
Tại thời điểm này khung ô đã được khép lại, tay cầm ô dài chống trên mặt đất, những giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống bề mặt của chiếc ô gấp.
Dưới chân cô toàn là nước.
Rũ mắt xuống, Tống Khinh Trầm đi về phía trước vài bước, trốn ở cửa phòng, lẳng lặng nghe.
"Chuyện giữa cậu và Tống Khinh Trầm, các người tự mình giải quyết.”
Thanh âm hôm nay của Khương Triệt rất lạnh, giống như một viên ngọc châu, bọc lấy vài phần khàn khàn cùng không kiên nhẫn.
"Không có chuyện gì khác...”
"A Triệt!”
Xuyên qua khe hở của cửa, cô nhìn thấy hai bóng người sát vào nhau, một ở phía trước, một ở phía sau, không còn giống như hai người bạn bình thường, lại giống như một cặp đôi bị số phận chia rẽ, một chân bước vào khung cảnh biệt ly, lâm li bi đát.
Tim đập như trống, phảng phất như có thứ gì đó vọt tới cổ họng, thứ khô khốc không ngừng phản ứng, rắc rắc vang lên.
Cô bỗng nhiên che ngực, ngón tay nắm lấy áo khoác đồng phục học sinh, theo bản năng kéo ra ngoài, di chuyển qua lại.
Phảng phất nếu làm như vậy, có thể làm cho nhịp tim chậm lại.
Trong phòng, giọng Tưởng Kiều vẫn ôn hòa như trước.
"Ngày thứ bảy, tớ đến cục cảnh sát, Tống Khinh Trầm rất lạnh lùng, Chu Trì Vọng cũng ở đó.”
"Cảnh sát trong đó nói là, nếu Tống Khinh Trầm không rút đơn kiện, vậy thì chỉ có thể giam giữ tớ, còn có thể lưu lại tiền án.”
Khương Triệt thở ra một hơi thật dài, đẩy Tưởng Kiều ôm lấy anh từ sau lưng ra, cả người dựa vào tường.
Đồng tử khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt đặt trên người nữ sinh trước mặt, thần sắc bất động: "Nháo đến nghiêm trọng như vậy, thật kỳ lạ.”
Trong lúc nói chuyện, còn mang theo vài phần bộ dáng người ngoài cuộc, thái độ không rõ ràng.
Tưởng Kiều đỏ hốc mắt ngay tại chỗ, cô ta che khóe môi, tiếp tục nói.
"Nhị Hoàng nói cho tớ biết, chuyện này, cậu không chuẩn bị nhúng tay vào nữa.”
Khương Triệt giương mắt: "Khương phu nhân nhúng tay không phải đã đủ nhiều rồi sao?”
Tưởng Kiều đột nhiên che khóe môi mình lại.
"A Triệt, cậu quên mất, lúc còn học trung học cơ sở, cậu đã hứa gì với tớ sao?”
"Là cậu hứa, bất luận phát sinh chuyện gì, cậu đều sẽ đứng về phía tớ vô điều kiện.”
"Chúng ta không thể ở cùng một chỗ, cậu đã nói tớ thích ai, cậu đều sẽ giúp tớ.”
Từng câu nói chất chồng lên nhau, từ ôn hòa đến lời nói kịch liệt, chỉ cần hai ba câu.
Trong phòng chỉ còn lại giọng nói của một mình cô ta, rõ ràng.
Khương Triệt chậm rãi gọi tên cô ta: "Tưởng Kiều, đó đều là chuyện của trường trung học CƠ SỞ.”
"Nhưng cậu chưa bao giờ quên, cậu cũng không phải người vi phạm lời hứa.”
Khương Triệt bình tĩnh nhìn cô ta, cuối cũng thở ra một hơi dài, rũ tầm mắt xuống, không chút để ý vén tóc trước trán mình ra, không ngừng vuốt về phía sau.
"Cậu muốn tôi làm như thế nào?”
Lúc này Tưởng Kiều mới lộ ra nụ cười.
"Cậu có thể gửi cho Tống Khinh Trầm một tin nhắn hay không, không cần viết quá nhiều, để cậu ấy đồng ý rút đơn kiện là được rồi.”
Khương Triệt không lập tức đồng ý, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Tưởng Kiều, cậu tin tôi thật đấy nhỉ.”
"Tôi bảo cậu ấy rút đơn kiện, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn rút đơn kiện sao?”
Tưởng Kiều ngắt lời anh: "Tống Khinh Trầm thích cậu.”
"Cho nên thì sao?”
"Chỉ cần cậu nói cho cậu ấy rút đơn kiện, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Ánh sáng trong hành lang bỗng nhiên trở nên đặc biệt chói.
Tống Khinh Trầm nắm chặt ô trong tay, biến nó thành thứ chống đỡ, chống đỡ thân thể của chính cô.
Tưởng Kiều đưa lưng về phía cửa, không nhận ra Tống Khinh Trầm, cô ta thấy Khương Triệt không đáp lại, lại nghẹn ngào.
"A Triệt, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tớ phải chịu hình phạt, lưu lại tiền án sao?”
"Hay là nói, cậu thật sự thích lắp bắp nhỏ kia như vậy, thích đến, trơ mắt nhìn tớ lưu lại tiền án, hủy diệt cả đời cũng không sao cả?”
Thái độ không rõ ràng của Khương Triệt khiến cô ta lo lắng.
Khi nói chuyện, trong giọng như mang hơi nước và tiếng nức nở, xem ra, sắp khóc.
Khương Triệt rũ xuống tầm mắt, vẫn mở miệng.
"Được.”
Anh ấy không chút để ý đáp ứng, cúi đầu lấy điện thoại di động của mình ra, ngón tay thon dài trên màn hình xẹt qua xoắn lại, lộ ra giao diện wechat của mình.
Cuộc đối thoại giữa anh ấy và Tống Khinh Trầm đã bị đè xuống dưới cùng, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy, cuộc đối thoại cuối cùng của hai người vẫn dừng lại ở đêm qua.
Hai lời hỏ thăm trống rỗng của anh ấy đã không nhận được một phản hồi cho đến cuối cùng.
Tựa như trong lúc Tống Khinh Trầm xin nghỉ, anh ấy cũng không phản hồi lại Tống Khinh Trầm như thế.
Khương Triệt nặng nề nở nụ cười, ngón tay anh ấy rất nhanh, một tay chạm vào màn hình, gõ vào mấy chữ, nhấn nút gửi.
Lại đặt tới trước mặt Tưởng Kiều: "Gửi.”
Ánh mắt Tưởng Kiều dừng lại trên giao diện điện thoại di động của Khương Triệt, nhìn thấy thứ cô ta muốn, mới dùng ống tay áo lau mắt mình, nghẹn ngào đi về phía trước, ôm lấy cổ Khương Triệt, cả người treo lên.
"Cám ơn cậu, tớ biết mà, cậu khẳng định sẽ không mặc kệ tớ.”
Lời còn chưa dứt.
Trong túi Tống Khinh Trầm có thứ gì đó đang chấn động.
Thanh âm rất nhỏ, dán lên đùi cô, cách một lớp quần lót mỏng, vị trí điện thoại di động mơ hồ nóng lên, kéo túi quần của cô trùng xuống.
Cô đột nhiên cứng đờ.
Cô không muốn xem.
Lần đầu tiên cảm giác được túi quần của mình nặng như vậy, điện thoại di động dường như không còn là điện thoại di động của cô nữa mà đã trở thành một khối chì, đè lên cô sắp không thở nổi.
Điện thoại vẫn còn rung.
Đầu ngón tay Tống Khinh Trầm run rẩy, từng tấc từng tấc đi xuống, ngón tay luồn vào túi quần đồng phục học sinh, lại lấy ra.
Sau khi mở khóa, trong tầm mắt lóe sáng xuất hiện một tin nhắn WeChat.
[Rút đơn kiện đi, buông tha Tưởng Kiều]
Điện thoại di động đè ngón tay, vừa nặng vừa đau, sắp cầm không được.
Bức tường gạch cao trong đáy lòng sụp đổ, cô hung hăng cắn môi dưới, trước mắt mơ hồ mơ hồ.
Hết lần này tới lần khác thanh âm Khương Triệt vẫn tiếp tục.
Giống như là muốn đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô.
Anh ấy nói: "Tưởng Kiều, cậu sai rồi, tôi không thích cậu ấy.”
"Mà là thương xót.”
"Lắp bắp nhỏ kia, nhìn cậu ấy thật đáng thương, cùng cậu ấy chơi đùa một chút cũng rất vui.”
Giống như ma âm rót vào tai.
Những lời nói sau đó, Tống Khinh Trầm nghe không thấy.
Thế giới của nàng lâm vào một mảnh hoang tạp, tiếng kêu trận loạn cuốn lên, thủy triều chua xót sôi trào cuồn cuộn, trong nháy mắt bao phủ tư vực của nàng.
Ngón tay mất đi sức lực, chiếc ô màu đen mà Khương Triệt bồi thường cho cô kia ngã xuống đất.
Lach cach.
m thanh của chiếc ô vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Trong phòng, thanh âm hai người đang nói chuyện đột nhiên dừng lại, Khương Triệt cảnh giác mở cửa, nhìn thấy Tống Khinh Trầm sắc mặt tái nhợt.
Cô gầy gò trắng nõn, mái tóc vốn rối bời bởi vì dính một chút nước mưa mà mềm nhũn nằm sấp trên mặt, tí tách nhỏ giọt vào ngực, rất nhanh đầu vai ướt đẫm một mảnh nhỏ, lộ ra đường gáy trắng nõn xinh đẹp.
Ống quần cao cao xắn lên, mắt cá chân dính đầy giọt nước ẩm ướt, theo bắp chân thẳng tắp chảy xuống, có bao nhiêu chật vật, có bao nhiêu xinh đẹp yếu ớt.
Kính mắt cũng bị tháo xuống, treo ở trước ngực mình, Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, hai tròng mắt như hạnh nhân ướt át lại sáng ngời, cất giấu hơi ẩm như tơ tằm.
Sắc mặt anh ấy đột nhiên biến đổi: "Cậu...”
Như có thiên binh vạn mã lướt qua, tiếng mưa ồn ào trong nháy mắt biếnmaats, chỉ còn lại một mình cô khàn khàn hỏi nhẹ.
"Cậu đã sớm biết, tôi thích cậu, phải không?”
Ánh mắt Khương Triệt rất tối, giống như muôn vàn ám ảnh tụ tập ở đây, khóe môi anh khẽ nhúc nhích, không nhẹ không nặng phun ra một âm.
"Đúng.”
Bùm bùm.
"Cho nên, mấy tháng nay, hành động của cậu, đều là thương hại.”
Khương Triệt lui ra sau một bước, bước xa Tưởng Kiều, né tránh ánh mắt của Tống Khinh Trầm, cúi đầu.
Anh ấy nhúc nhích khóe môi của mình, không trả lời.
Thừa nhận.
Bùm bùm.
Trong nháy mắt, giống như có một bàn tay nắm chặt trái tim cô, hoảng loạn chảy ngược, bao trùm toàn thân cô.
Một tiếng khóc tràn ra từ khóe môi của cô.
"Quên đi.”
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Tống Khinh Trầm hiện lên rất nhiều khung cảnh.
Trên sân khấu công ích ồn ào náo nhiệt ngàn người, chàng trai đắm chìm trong cảm xúc giơ micro lên, ánh mắt lười biếng đảo qua phía dưới, cuồng dã hất áo khoác, phát ra âm thanh cao rõ ràng lại khàn khàn.
Giống như gầm gừ, giống như cuộc đấu tranh chống lại số phận bất công, cũng giống như một sự xót thương nhắm vào những người yếu đuối.
Từ khoảnh khắc Khương Triệt lơ đãng đối diện với cô trên sân khấu, mối quan hệ giữa họ đã trở nên bất bình đẳng rồi.
Cô từng coi anh ấy là ánh sao trong đêm dài, mà anh ấy chỉ coi cô là một hạt cát trong hàng ngàn người.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt theo gương mặt anh ấy bay ra ngoài cửa sổ, nơi đó còn đang mưa.
"Bố tôi đã từng nói với tôi phải biết trọn ân nghĩa. Cảm ơn những ngày qua cậu đã giúp đỡ tôi.”
"Cho nên, tôi mới viết cho cậu câu nói kia khi cậu suy sụp nhất.”
"Mỗi đóa sóng biển được cậu cứu vớt đều có thể, ngược dòng tỏa sáng.”
Khương Triệt chợt nheo mắt lại, ánh mắt sáng quắc gần như khiếp sợ, nhìn chằm chằm cô: "Thì ra đó là cậu...”
Cô cười buồn bã: "Là ai cũng không quan trọng.”
"Cậu không biết, kỳ thật, tôi cũng không thích, mái tóc xoăn của tôi.”
"Nó rất dễ bị rối, lúc nào cũng vậy, bồng bềnh, sẽ luôn có nam sinh tới, sờ tới sờ lui.”
"Nhưng từ ngày đó cậu nói nó rất đáng yêu, tôi đã không cắt nó nữa.”
Ngón tay cô nhúc nhích, mò mẫm lung tung trong túi vải, lấy ra một cái kéo.
"Nhưng hiện tại, tôi biết rồi.”
"Đáng yêu chỉ là lời nói thương hại của cậu mà thôi.”
Sắc mặt Khương Triệt đại biến, tiến lên một bước: "Tống Khinh Trầm!”
Muốn bắt lấy ống tay áo của cô, lại chỉ bắt được một chút không khí.
Tống Khinh Trầm từng bước lui về phía sau, thẳng đến khi sống lưng sắp đâm vào vách tường, nhiệt độ tường lạnh lẽo theo thân thể truyền đến tứ chi.
Cô không thể lùi bước.
Đột nhiên cắn răng, nắm lấy hai bên tóc sắp mọc đến bả vai, chia làm hai sợi tóc.
Xoẹt.
Một, hai lần.
Mái tóc đen nhánh theo tay cô dùng sức mà rơi xuống, trong tay cô có một sợi, hai sợi, trong ánh mắt hoảng sợ của anh ấy từng bước từng bước đi về phía trước, từng sợi từng bước chân anh ấy.
sợi vương Mái tóc đen nhánh, mờ nhạt trong ánh đèn hành lang, rải rác rơi trên áo sơ mi đồng phục của cô, một mảnh đen bóng, giống như đêm cực xa trôi qua, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng.
Tóc Tống Khinh Trầm bị cắt đến rối loạn, cô cắn môi dưới run rẩy, gắn từng chữ nói cho anh biết.
"Hiện tại, tôi trả lại cho cậu, sau này cậu, cũng không cần phải bịa chuyện nhảm nhí bất luận người nào nữa.”
"Mà tôi, sẽ không bao giờ bị cậu lừa nữa.”
Nói xong, côdừng lại cũng không ngừng, xoay người đi ra ngoài.
Ô dù, giấy thi đều bị rơi xuống sàn gạch.
Phía sau còn có người gọi tên cô, cô phớt lờ, xuyên qua hành lang hai bên vách tường trắng, trên gạch men phản chiếu bóng dáng cô đơn của cô.
Tiếng gió rót vào tai, mang theo tiếng chàng trai lo lắng kêu to.
Cô càng đi càng nhanh, chạy đi, mắt cá chân gầy gò trắng nõn chống đỡ thân thể, đem tất cả mê luyến cùng nhau vứt ở gian phòng kia.
Mưa to, hạt mưa to như hạt đậu không ngừng ném lên người cô, cô trong mưa lạnh lẽo lung tung lau má mình, nước mưa chảy xiết tưới lên đỉnh đầu cô, theo sợi tóc không đồng đều của cô chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô.
Trong nháy mắt đó, cô cũng không phân biệt được, rốt cuộc cô đang lau nước mưa, hay là đang lau nước mắt.
Từ sau khi thích Khương Triệt, cô thường xuyên có thể nghe được một loại âm thanh, là nhịp tim xao động trong bầu trời huyên náo, chúng nó đồng loạt tấu lên, đến gần anh ấy một chút, ý nghĩ ấy liền sôi trào giãy dụa trong từng mạch máu, cổ vũ vui mừng trong các tế bào nhỏ.
Vừa rồi, loại thanh âm này biến mất.
Nhịp tim bồn chồn chết tại thời điểm này.
Cũng tốt.
Tống Khinh Trầm đứng vững trong mưa lớn, ngón tay mở ra, hung hăng lau nước trên mặt.
Coi như là một giấc mộng lớn, tham luyến qua một bó hoa tươi thơm, chiêm ngưỡng một trận pháo hoa rực rỡ, cũng mông lung ái mộ một người.
Kết quả là, si tâm vọng tưởng.
May mắn thay, cô đã tỉnh táo lại rồi.
Màng nhĩ như bị cọ xát.
Cô bịt tai lại, dừng bước.
Bên trong là thanh âm của Khương Triệt.
Một người khác, rõ ràng là Tưởng Kiều.
Giọng nói của cô ta vẫn nhu hòa như trước, giống như Tống Khinh Trầm nghe được vô số lần: "A Triệt, nếu còn có biện pháp khác, tớ cũng sẽ không tới tìm cậu.”
"Đêm đó, tớ thực sự không biết Lý Xuân Vũ sẽ tìm được một nơi nguy hiểm như vậy.”
"Chỉ là Lý Xuân Vũ nói cho tớ biết, cậu ta biết mật khẩu điện thoại di động của Tống Khinh Trầm, tớ mới nói, nhân cơ hội này cùng cậu ấy đùa giỡn đùa giỡn một chút.”
Tống Khinh Trầm nắm chặt ô của mình.
Tại thời điểm này khung ô đã được khép lại, tay cầm ô dài chống trên mặt đất, những giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống bề mặt của chiếc ô gấp.
Dưới chân cô toàn là nước.
Rũ mắt xuống, Tống Khinh Trầm đi về phía trước vài bước, trốn ở cửa phòng, lẳng lặng nghe.
"Chuyện giữa cậu và Tống Khinh Trầm, các người tự mình giải quyết.”
Thanh âm hôm nay của Khương Triệt rất lạnh, giống như một viên ngọc châu, bọc lấy vài phần khàn khàn cùng không kiên nhẫn.
"Không có chuyện gì khác...”
"A Triệt!”
Xuyên qua khe hở của cửa, cô nhìn thấy hai bóng người sát vào nhau, một ở phía trước, một ở phía sau, không còn giống như hai người bạn bình thường, lại giống như một cặp đôi bị số phận chia rẽ, một chân bước vào khung cảnh biệt ly, lâm li bi đát.
Tim đập như trống, phảng phất như có thứ gì đó vọt tới cổ họng, thứ khô khốc không ngừng phản ứng, rắc rắc vang lên.
Cô bỗng nhiên che ngực, ngón tay nắm lấy áo khoác đồng phục học sinh, theo bản năng kéo ra ngoài, di chuyển qua lại.
Phảng phất nếu làm như vậy, có thể làm cho nhịp tim chậm lại.
Trong phòng, giọng Tưởng Kiều vẫn ôn hòa như trước.
"Ngày thứ bảy, tớ đến cục cảnh sát, Tống Khinh Trầm rất lạnh lùng, Chu Trì Vọng cũng ở đó.”
"Cảnh sát trong đó nói là, nếu Tống Khinh Trầm không rút đơn kiện, vậy thì chỉ có thể giam giữ tớ, còn có thể lưu lại tiền án.”
Khương Triệt thở ra một hơi thật dài, đẩy Tưởng Kiều ôm lấy anh từ sau lưng ra, cả người dựa vào tường.
Đồng tử khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt đặt trên người nữ sinh trước mặt, thần sắc bất động: "Nháo đến nghiêm trọng như vậy, thật kỳ lạ.”
Trong lúc nói chuyện, còn mang theo vài phần bộ dáng người ngoài cuộc, thái độ không rõ ràng.
Tưởng Kiều đỏ hốc mắt ngay tại chỗ, cô ta che khóe môi, tiếp tục nói.
"Nhị Hoàng nói cho tớ biết, chuyện này, cậu không chuẩn bị nhúng tay vào nữa.”
Khương Triệt giương mắt: "Khương phu nhân nhúng tay không phải đã đủ nhiều rồi sao?”
Tưởng Kiều đột nhiên che khóe môi mình lại.
"A Triệt, cậu quên mất, lúc còn học trung học cơ sở, cậu đã hứa gì với tớ sao?”
"Là cậu hứa, bất luận phát sinh chuyện gì, cậu đều sẽ đứng về phía tớ vô điều kiện.”
"Chúng ta không thể ở cùng một chỗ, cậu đã nói tớ thích ai, cậu đều sẽ giúp tớ.”
Từng câu nói chất chồng lên nhau, từ ôn hòa đến lời nói kịch liệt, chỉ cần hai ba câu.
Trong phòng chỉ còn lại giọng nói của một mình cô ta, rõ ràng.
Khương Triệt chậm rãi gọi tên cô ta: "Tưởng Kiều, đó đều là chuyện của trường trung học CƠ SỞ.”
"Nhưng cậu chưa bao giờ quên, cậu cũng không phải người vi phạm lời hứa.”
Khương Triệt bình tĩnh nhìn cô ta, cuối cũng thở ra một hơi dài, rũ tầm mắt xuống, không chút để ý vén tóc trước trán mình ra, không ngừng vuốt về phía sau.
"Cậu muốn tôi làm như thế nào?”
Lúc này Tưởng Kiều mới lộ ra nụ cười.
"Cậu có thể gửi cho Tống Khinh Trầm một tin nhắn hay không, không cần viết quá nhiều, để cậu ấy đồng ý rút đơn kiện là được rồi.”
Khương Triệt không lập tức đồng ý, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Tưởng Kiều, cậu tin tôi thật đấy nhỉ.”
"Tôi bảo cậu ấy rút đơn kiện, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn rút đơn kiện sao?”
Tưởng Kiều ngắt lời anh: "Tống Khinh Trầm thích cậu.”
"Cho nên thì sao?”
"Chỉ cần cậu nói cho cậu ấy rút đơn kiện, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Ánh sáng trong hành lang bỗng nhiên trở nên đặc biệt chói.
Tống Khinh Trầm nắm chặt ô trong tay, biến nó thành thứ chống đỡ, chống đỡ thân thể của chính cô.
Tưởng Kiều đưa lưng về phía cửa, không nhận ra Tống Khinh Trầm, cô ta thấy Khương Triệt không đáp lại, lại nghẹn ngào.
"A Triệt, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tớ phải chịu hình phạt, lưu lại tiền án sao?”
"Hay là nói, cậu thật sự thích lắp bắp nhỏ kia như vậy, thích đến, trơ mắt nhìn tớ lưu lại tiền án, hủy diệt cả đời cũng không sao cả?”
Thái độ không rõ ràng của Khương Triệt khiến cô ta lo lắng.
Khi nói chuyện, trong giọng như mang hơi nước và tiếng nức nở, xem ra, sắp khóc.
Khương Triệt rũ xuống tầm mắt, vẫn mở miệng.
"Được.”
Anh ấy không chút để ý đáp ứng, cúi đầu lấy điện thoại di động của mình ra, ngón tay thon dài trên màn hình xẹt qua xoắn lại, lộ ra giao diện wechat của mình.
Cuộc đối thoại giữa anh ấy và Tống Khinh Trầm đã bị đè xuống dưới cùng, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy, cuộc đối thoại cuối cùng của hai người vẫn dừng lại ở đêm qua.
Hai lời hỏ thăm trống rỗng của anh ấy đã không nhận được một phản hồi cho đến cuối cùng.
Tựa như trong lúc Tống Khinh Trầm xin nghỉ, anh ấy cũng không phản hồi lại Tống Khinh Trầm như thế.
Khương Triệt nặng nề nở nụ cười, ngón tay anh ấy rất nhanh, một tay chạm vào màn hình, gõ vào mấy chữ, nhấn nút gửi.
Lại đặt tới trước mặt Tưởng Kiều: "Gửi.”
Ánh mắt Tưởng Kiều dừng lại trên giao diện điện thoại di động của Khương Triệt, nhìn thấy thứ cô ta muốn, mới dùng ống tay áo lau mắt mình, nghẹn ngào đi về phía trước, ôm lấy cổ Khương Triệt, cả người treo lên.
"Cám ơn cậu, tớ biết mà, cậu khẳng định sẽ không mặc kệ tớ.”
Lời còn chưa dứt.
Trong túi Tống Khinh Trầm có thứ gì đó đang chấn động.
Thanh âm rất nhỏ, dán lên đùi cô, cách một lớp quần lót mỏng, vị trí điện thoại di động mơ hồ nóng lên, kéo túi quần của cô trùng xuống.
Cô đột nhiên cứng đờ.
Cô không muốn xem.
Lần đầu tiên cảm giác được túi quần của mình nặng như vậy, điện thoại di động dường như không còn là điện thoại di động của cô nữa mà đã trở thành một khối chì, đè lên cô sắp không thở nổi.
Điện thoại vẫn còn rung.
Đầu ngón tay Tống Khinh Trầm run rẩy, từng tấc từng tấc đi xuống, ngón tay luồn vào túi quần đồng phục học sinh, lại lấy ra.
Sau khi mở khóa, trong tầm mắt lóe sáng xuất hiện một tin nhắn WeChat.
[Rút đơn kiện đi, buông tha Tưởng Kiều]
Điện thoại di động đè ngón tay, vừa nặng vừa đau, sắp cầm không được.
Bức tường gạch cao trong đáy lòng sụp đổ, cô hung hăng cắn môi dưới, trước mắt mơ hồ mơ hồ.
Hết lần này tới lần khác thanh âm Khương Triệt vẫn tiếp tục.
Giống như là muốn đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô.
Anh ấy nói: "Tưởng Kiều, cậu sai rồi, tôi không thích cậu ấy.”
"Mà là thương xót.”
"Lắp bắp nhỏ kia, nhìn cậu ấy thật đáng thương, cùng cậu ấy chơi đùa một chút cũng rất vui.”
Giống như ma âm rót vào tai.
Những lời nói sau đó, Tống Khinh Trầm nghe không thấy.
Thế giới của nàng lâm vào một mảnh hoang tạp, tiếng kêu trận loạn cuốn lên, thủy triều chua xót sôi trào cuồn cuộn, trong nháy mắt bao phủ tư vực của nàng.
Ngón tay mất đi sức lực, chiếc ô màu đen mà Khương Triệt bồi thường cho cô kia ngã xuống đất.
Lach cach.
m thanh của chiếc ô vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Trong phòng, thanh âm hai người đang nói chuyện đột nhiên dừng lại, Khương Triệt cảnh giác mở cửa, nhìn thấy Tống Khinh Trầm sắc mặt tái nhợt.
Cô gầy gò trắng nõn, mái tóc vốn rối bời bởi vì dính một chút nước mưa mà mềm nhũn nằm sấp trên mặt, tí tách nhỏ giọt vào ngực, rất nhanh đầu vai ướt đẫm một mảnh nhỏ, lộ ra đường gáy trắng nõn xinh đẹp.
Ống quần cao cao xắn lên, mắt cá chân dính đầy giọt nước ẩm ướt, theo bắp chân thẳng tắp chảy xuống, có bao nhiêu chật vật, có bao nhiêu xinh đẹp yếu ớt.
Kính mắt cũng bị tháo xuống, treo ở trước ngực mình, Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, hai tròng mắt như hạnh nhân ướt át lại sáng ngời, cất giấu hơi ẩm như tơ tằm.
Sắc mặt anh ấy đột nhiên biến đổi: "Cậu...”
Như có thiên binh vạn mã lướt qua, tiếng mưa ồn ào trong nháy mắt biếnmaats, chỉ còn lại một mình cô khàn khàn hỏi nhẹ.
"Cậu đã sớm biết, tôi thích cậu, phải không?”
Ánh mắt Khương Triệt rất tối, giống như muôn vàn ám ảnh tụ tập ở đây, khóe môi anh khẽ nhúc nhích, không nhẹ không nặng phun ra một âm.
"Đúng.”
Bùm bùm.
"Cho nên, mấy tháng nay, hành động của cậu, đều là thương hại.”
Khương Triệt lui ra sau một bước, bước xa Tưởng Kiều, né tránh ánh mắt của Tống Khinh Trầm, cúi đầu.
Anh ấy nhúc nhích khóe môi của mình, không trả lời.
Thừa nhận.
Bùm bùm.
Trong nháy mắt, giống như có một bàn tay nắm chặt trái tim cô, hoảng loạn chảy ngược, bao trùm toàn thân cô.
Một tiếng khóc tràn ra từ khóe môi của cô.
"Quên đi.”
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Tống Khinh Trầm hiện lên rất nhiều khung cảnh.
Trên sân khấu công ích ồn ào náo nhiệt ngàn người, chàng trai đắm chìm trong cảm xúc giơ micro lên, ánh mắt lười biếng đảo qua phía dưới, cuồng dã hất áo khoác, phát ra âm thanh cao rõ ràng lại khàn khàn.
Giống như gầm gừ, giống như cuộc đấu tranh chống lại số phận bất công, cũng giống như một sự xót thương nhắm vào những người yếu đuối.
Từ khoảnh khắc Khương Triệt lơ đãng đối diện với cô trên sân khấu, mối quan hệ giữa họ đã trở nên bất bình đẳng rồi.
Cô từng coi anh ấy là ánh sao trong đêm dài, mà anh ấy chỉ coi cô là một hạt cát trong hàng ngàn người.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt theo gương mặt anh ấy bay ra ngoài cửa sổ, nơi đó còn đang mưa.
"Bố tôi đã từng nói với tôi phải biết trọn ân nghĩa. Cảm ơn những ngày qua cậu đã giúp đỡ tôi.”
"Cho nên, tôi mới viết cho cậu câu nói kia khi cậu suy sụp nhất.”
"Mỗi đóa sóng biển được cậu cứu vớt đều có thể, ngược dòng tỏa sáng.”
Khương Triệt chợt nheo mắt lại, ánh mắt sáng quắc gần như khiếp sợ, nhìn chằm chằm cô: "Thì ra đó là cậu...”
Cô cười buồn bã: "Là ai cũng không quan trọng.”
"Cậu không biết, kỳ thật, tôi cũng không thích, mái tóc xoăn của tôi.”
"Nó rất dễ bị rối, lúc nào cũng vậy, bồng bềnh, sẽ luôn có nam sinh tới, sờ tới sờ lui.”
"Nhưng từ ngày đó cậu nói nó rất đáng yêu, tôi đã không cắt nó nữa.”
Ngón tay cô nhúc nhích, mò mẫm lung tung trong túi vải, lấy ra một cái kéo.
"Nhưng hiện tại, tôi biết rồi.”
"Đáng yêu chỉ là lời nói thương hại của cậu mà thôi.”
Sắc mặt Khương Triệt đại biến, tiến lên một bước: "Tống Khinh Trầm!”
Muốn bắt lấy ống tay áo của cô, lại chỉ bắt được một chút không khí.
Tống Khinh Trầm từng bước lui về phía sau, thẳng đến khi sống lưng sắp đâm vào vách tường, nhiệt độ tường lạnh lẽo theo thân thể truyền đến tứ chi.
Cô không thể lùi bước.
Đột nhiên cắn răng, nắm lấy hai bên tóc sắp mọc đến bả vai, chia làm hai sợi tóc.
Xoẹt.
Một, hai lần.
Mái tóc đen nhánh theo tay cô dùng sức mà rơi xuống, trong tay cô có một sợi, hai sợi, trong ánh mắt hoảng sợ của anh ấy từng bước từng bước đi về phía trước, từng sợi từng bước chân anh ấy.
sợi vương Mái tóc đen nhánh, mờ nhạt trong ánh đèn hành lang, rải rác rơi trên áo sơ mi đồng phục của cô, một mảnh đen bóng, giống như đêm cực xa trôi qua, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng.
Tóc Tống Khinh Trầm bị cắt đến rối loạn, cô cắn môi dưới run rẩy, gắn từng chữ nói cho anh biết.
"Hiện tại, tôi trả lại cho cậu, sau này cậu, cũng không cần phải bịa chuyện nhảm nhí bất luận người nào nữa.”
"Mà tôi, sẽ không bao giờ bị cậu lừa nữa.”
Nói xong, côdừng lại cũng không ngừng, xoay người đi ra ngoài.
Ô dù, giấy thi đều bị rơi xuống sàn gạch.
Phía sau còn có người gọi tên cô, cô phớt lờ, xuyên qua hành lang hai bên vách tường trắng, trên gạch men phản chiếu bóng dáng cô đơn của cô.
Tiếng gió rót vào tai, mang theo tiếng chàng trai lo lắng kêu to.
Cô càng đi càng nhanh, chạy đi, mắt cá chân gầy gò trắng nõn chống đỡ thân thể, đem tất cả mê luyến cùng nhau vứt ở gian phòng kia.
Mưa to, hạt mưa to như hạt đậu không ngừng ném lên người cô, cô trong mưa lạnh lẽo lung tung lau má mình, nước mưa chảy xiết tưới lên đỉnh đầu cô, theo sợi tóc không đồng đều của cô chảy xuống, làm mờ tầm mắt của cô.
Trong nháy mắt đó, cô cũng không phân biệt được, rốt cuộc cô đang lau nước mưa, hay là đang lau nước mắt.
Từ sau khi thích Khương Triệt, cô thường xuyên có thể nghe được một loại âm thanh, là nhịp tim xao động trong bầu trời huyên náo, chúng nó đồng loạt tấu lên, đến gần anh ấy một chút, ý nghĩ ấy liền sôi trào giãy dụa trong từng mạch máu, cổ vũ vui mừng trong các tế bào nhỏ.
Vừa rồi, loại thanh âm này biến mất.
Nhịp tim bồn chồn chết tại thời điểm này.
Cũng tốt.
Tống Khinh Trầm đứng vững trong mưa lớn, ngón tay mở ra, hung hăng lau nước trên mặt.
Coi như là một giấc mộng lớn, tham luyến qua một bó hoa tươi thơm, chiêm ngưỡng một trận pháo hoa rực rỡ, cũng mông lung ái mộ một người.
Kết quả là, si tâm vọng tưởng.
May mắn thay, cô đã tỉnh táo lại rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook