Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 69:

Con ngươi Tống Khinh Trầm đột nhiên co rụt lại.

Cô gần như vô thức tìm cặp sách của mình.

Lúc này mới nhớ tới, tối nay từ lúc cô được cô Dương gọi đến văn phòng cho đến bây giờ, điện thoại di động không mang theo, hẳn là vẫn còn ở trong cặp sách của cô.

Cũng vào lúc này, Chu Trì Vọng bên cạnh dường như biết cô đang tìm cái gì, tiện tay xách một chiếc cặp sách màu xám trắng đưa cho cô.

"Xem đây.”

"Cặp sách của tôi..." Tống Khinh Trầm ngẩng đầu: "Cậu, cậu giúp tôi lấy sao.”

"Cám ơn cậu.”

Chu Trì Vọng vòng tay trước ngực, cả người dựa về phía sau, hơi nhắm mắt lại, nghe tiếng người bên cạnh lục tìm đồ đạc, không đáp lại nhiều.

"Ùm.”

Rất nhanh, Tống Khinh Trầm đã tìm thấy điện thoại di động của mình, vừa mở ra, liền thấy được rất nhiều cuộc gọi nhỡ của cha cô, ước chừng mười mấy cuộc, nhưng thủy chung không có người nghe máy.

Cô đi lục lọi tin nhắn, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tin nhắn mà mình gửi cho cha mình, lại nghĩ đến cái gì, đi lục lọi thùng rác.

Đúng như dự đoán, nó đã được tìm thấy giống hệt nhau trong thùng rác.

7:25 tối, được gửi đi bởi điện thoại di động của cô.

Tống Khinh Trầm bình tĩnh nhìn tin nhắn kia.

Cô không hiểu.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vỏ mềm của điện thoại, phần mép của ốp nửa lún xuống, còn lại phông chữ màu đen trên nền trắng của tin nhắn, không ngừng đảo quanh trước måt.

Cô quay đầu đi, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn khàn tự hỏi.

"Tại sao?”

Không ai có thể trả lời cô bây giờ.

Tống Khinh Trầm hít một hơi thật dài ở ghế sau xe tối tăm, cả người mệt mỏi dựa vào ghế dựa lưng, tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt sưng lên chua xót của mình.

352 là bệnh viện quân khu nổi tiếng trong thành phố, đồng thời cũng sẽ mở cửa cho người dân, Tống Khinh Trầm lao xuống xe, ô cũng không cầm, liền vội vàng chạy vào trong.

Chú Kiều đang chờ ở cửa phòng phẫu thuật, thấy Tống Khinh Trầm chạy tới, thở không ra hơi đã hỏi: "Ba cháu, thế nào rồi?”

Chú Kiều lắc đầu.

"Nhà máy Bắc Nhị là một nhà máy điện bỏ hoang, hơn nữa trời mưa, tầm mắt không rõ, đường đêm khó đi, bình thường đều có hàng rào sắt vây quanh, chỉ là hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, hàng rào vây lại có thêm một lỗ hổng.”

"Lão Tống không liên lạc được với cháu, không yên lòng mới đi tìm, lúc gọi điện thoại cho chú là đã đội mưa bắt taxi trên đường.”

"Chú cảm giác được tình huống không đúng, sau khi xác định cháu không có việc gì, phái vài người đi qua xem, lại phát hiện bố cháu hôn mê, xem ra, giống như là bị điện giật.”

Lời nói của chú Kiều, nghe vào tai Tống Khinh Trầm mang lại cho cô một cảm giác vô cùng dày vò.

Cô không ngừng siết chặt ngón tay mình, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ấn ra từng vệt hồng, hoặc là những vết đâm xanh tím, thân thể đang run rẩy, lại giống như đang cố gắng ngừng run rẩy.

Cô cố gắng bình tĩnh: "Bác sĩ là, nói gì?”

Tống Khinh Trầm coi như là đứa nhỏ chú nhìn lớn lên, chú Kiều không biết trong trường học cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khổ sở hạ thấp thanh âm: "Ông ấy bị sốc do bại liệt tim ngắn ngủi, còn nữa, bên trong nhà máy điện có một cầu thang bỏ hoang, đại khái có chiều cao hai tầng, bôa con một mình bò lên, sau khi bị điện giật...”

"Lại từ trên cao ngã xuống.”

Giống như có thứ gì đó siết chặt trái tim Tống Khinh Trầm, cô không thở nổi, sắc mặt tái nhợt, vô ích dùng ngón tay nắm chặt đồng phục trước ngực mình.

Có một chi tiết nhỏ đã bị bỏ sót.

Ngay cả người nhà họ Chu cũng không biết.

Bố cô sợ độ cao.

Vụ bắt cóc năm đó, bố cô vì cứu Chu Trì Vọng hãy còn nhỏ tuổi, nhảy từ trên cao xuống, ngã đập vào gáy, từ đó bắt đầu xuất hiện các triệu chứng rối loạn chức năng, lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả nhận thức cũng bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.

Nhưng không ai biết rằng ngoài những bất thường về thần kinh não bộ, bố cô còn bị chứng sợ độ cao.



Chỉ là giẫm lên bàn cao hơn một chút sửa bóng đèn, đều sẽ làm cho ông ấy phải gấp gáp thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

Người đầu tiên phát hiện Tống Khinh Trầm khác thường là Chu Trì Vọng.

Anh nheo mắt lại, quyết đoán đi về phía trước một bước, từ phía sau ôm lấy lưng cô, thấp giọng gọi tên cô: "Tống Khinh Trầm.”

Cảm giác được trên người cô mơ hồ nóng lên, người đứng vô cùng lung lay, Chu Trì Vọng kéo cô lại, lấy mu bàn tay dò xét trán cô.

Nóng quá.

Anh mơ hồ nhíu mày, tựa hồ gân xanh trên trán đang giật rất mạnh.

"Hôm nay là ngày mấy?”

Chu Trì Vọngbất thình lình hỏi.

Chú Kiều bên cạnh không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Ngày 6/12.”

Chu Trì Vọng từ trước đến nay luôn có thói quen làm học sinh giỏi thì thầm mắng một câu chửi thề.

Chú Kiều: "?Thiếu gia?”

Tâm tình sụp đổ, đại khái chỉ cần trong nháy mắt.

Tống Khinh Trầm có lẽ đã bắt đầu cảm thấy khó chịu từ buổi tối, hoặc là lúc ở trong văn phòng bị cô Dương chất vấn, hoặc là lúc đội mưa chạy ra, một đường đến cửa phòng cấp cứu.

Cho dù là người có ý chí kiên định đến mấy, cũng phải có lúc không chịu nổi.

Huống chi, hai ngày nay là thời điểm Tống Khinh Trầm có tình trạng sức khỏe suy yếu nhất trong một tháng.

Anh trầm giọng nói với cô: "Cậu đang sốt, trước tiên cần phải đi khám trước đã.”

Tống Khinh Trầm lắc đầu: "Tôi, tôi không đi.”

Ngón tay cô quấn vào nhau, giống như hai vòng sắt hàn lại với nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, trong nháy mắt cũng không chịu dời tầm mắt, chỉ là ngẫu nhiên từ trong khoang mũi thở ra hơi nóng.

"Chú Kiều" dường như đã sớm biết Tống Khinh Trầm sẽ trả lời như vậy, Chu Trì Vọng khàn khàn: "Đưa khăn lạnh tới đây.”

Anh liếc mắt nhìn Tống Khinh Trầm bởi vì sốt mà hai má càng thêm đỏ bừng: "Còn cânf thêm một cái đệm nữ.”

Chú Kiều ngẩn người trong giây lát, ho nhẹ một tiếng.

"Tôi đi đây.”

Quá trình chờ đợi là khó khăn nhất.

Tống Khinh Trầm toàn bộ dựa vào ý chí chống đỡ, trong cơ thể như có thêm một ngọn lửa, đầu óc cô mơ mơ màng màng, ngay cả một hơi thở ra cũng là nóng bỏng.

Chợt cảm giác được trên trán có thứ gì đó lạnh lẽo, cô ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt Chu Trì Vọng vẫn giữ vẻ mặt không chút thay đổi.

Ngón tay anh lạnh lẽo, trên tay lại cầm đồ lạnh lẽo như vậy, dán lên trán cô giúp cô hạ nhiệt, cũng làm cho cô theo bản năng dựa vào anh gần hơn.

Hô hấp cực nóng giống như gió nhỏ, thong thả vuốt ve trong lòng bàn tay anh, loáng thoáng nổi lên một tầng ngứa ngáy.

Anh ngồi ở hành lang bệnh viện, trên tay dùng sức, ấn cô gái lên vai mình: "Chớp mắt một lát đi.”

Tống Khinh Trầm vô lực, theo động tác của Chu Trì Vọng mà dựa vào vai anh, lại giãy dụa ngồi thẳng dậy, cho đến khi cảm giác được có một bàn tay to mạnh mẽ giữ chặt vai cô.

Cổ họng cô khô khốc, khi nói chuyện xen lẫn ho khan và có vài phần khó chịu.

"Chu Trì Vọng!”

Đối phương thoáng cúi đầu, thanh tuyến nửa lạnh, con ngươi anh khẽ động, nói với cô: "Chống đỡ một lát.”

Tống Khinh Trầm ngẩn ra.

Sau đó cả người hoàn toàn nghiêng ngả, tựa vào vai anh, dường như an tâm vài phần, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cậu như vậy, sau này sẽ là không tìm được bạn gái đâu.”

Vừa dứt lời, cô liền hối hận.

Làm thế nào mà anh có thể không tìm thấy bạn gái được chứ.

Rõ ràng trong trường học nữ sinh thích anh như cá bơi qua sông, chỉ cần anh đồng ý mà thôi.



Bọn họ đợi ở cửa hơn nửa tiếng đồng hồ, mới có người từ bên trong đẩy giường bệnh của bố Tống Khinh Trầm đi ra.

Tống Khinh Trầm giật mình, cả người như bật dậy ngay lập tức, lại cảm thấy choáng váng, đỡ bức tường trắng của bệnh viện loạng choạng vài bước: "Bố tôi, bố tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo kính nhìn cô một cái: "Cô là người thân của ông ấy phải không?” Tống Khinh Trầm sốt ruột nói: "Tôi là con gái của ông ấy.”

"Cũng may là ông ấy chỉ bị điện giật trong giây lát ngắn ngủi, chúng tôi hồi sức tim, ông ấy đã hồi phục phần nào. Bệnh nhân ngã không nhẹ, gãy xương chậu, không ngã đập vào gáy là may mắn, bây giờ chúng tôi cũng đã băng bó cho ông ấy rồi. Tuần này là giai đoạn nguy hiểm, cần phải nhập viện để tiện quan sát một thời gian”

"Tối nay không nên buổi tối một mình đi vào nơi nguy hiểm.”

để cho ông ấy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó nhất định phải dặn dò ồn, về sau tận lực Tống Khinh Trầm cắn chặt môi dưới, đi theo xe đẩy bệnh nhân một đường đi về phía phòng bệnh. Băng ngang qua hành lang thật dài của bệnh viện, mỗi bức tường trắng tinh khiết đều như đang di chuyển trước mắt cô, bóng trắng nặng nề tầng tầng lớp lớp quấn chặt lên, cô thở ra một hơi thật dài, lên thang máy, tiến vào phòng bệnh.

Sau khi treo máy thở, cha Tống mới trằn trọc tỉnh lại, hơi nóng từ nhịp thở không ngừng bốc hơi, bám vào mặt nạ màu trắng, ông mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt đặt trên mấy người trong phòng đi tới đi lui, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

"Tiểu Trầm..”

Thanh âm yếu ớt, nhưng Tống Khinh Trầm nghe rõ ràng, cô tiến lên, thấy con ngươi cha Tống khẽ động, cố định trên người cô.

"Tối nay, con không đi kho hàng bên kia chứ?”

Cô gật đầu liên tục.

"Bố, con không có.”

Cha Tống rốt cục hài lòng gật gật đầu, vui mừng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Không đi là tốt rồi, không đi là tốt rồi.”

"Bên kia có điện, nguy hiểm, không thể đi.”

"Sổ tiết kiệm trong nhà, đặt ở trong tủ cũ trong phòng của con, không có mật mã, chìa khóa thì ở trong túi của bố, vạn nhất bố có việc, con tùy thời đều có thể sử dụng.”



Tống Khinh Trầm lại bỗng nhiên nắm chặt lan can bên giường bệnh, xương ngón tay mơ hồ trắng bệch: "Bố!”

Cô chịu đựng cảm giác nghẹn ngào giữa cổ họng, khô khan nói: "Sẽ không việc gì xảy ra.”

"Nha đầu ngốc" hô hấp của cha Tống không ngừng phả vào mặt nạ dưỡng khí, khi thì nổi lên sương mù, khi thì chỉ nhuộm ra một mảnh nhỏ: "Người có sinh lão bệnh tử.” "Con trưởng thành, là tốt rồi.”

Sau khi cha Tống chìm vào giấc ngủ, Tống Khinh Trầm khó chịu nửa tựa vào sofa nhỏ trong phòng bệnh, cầm khăn ướt, tự mình dán lên trán, nhắm mắt lại, nhưng hàng mi của cô lại không ngừng run rẩy.

Chu Trì Vọng đứng trước mặt cô, khẽ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người va chạm trên không trung. Tống Khinh Trầm thở ra một hơi thật dài, quay đầu đi.

Giọng nói của cô trở nên dè dặt và thấp thỏm.

"Chu Trì Vọng”

"Tối nay, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi.”

"Bị, bị oan uổng thì có thể tệ như thế nào chứ, cô Dương cũng sẽ không thật sự để cho trường học ghi vào học bạ.”

"Cô ấy chỉ là muốn có một người, thừa nhận sai lầm.”

"Nếu như tôi trực tiếp thừa nhận, chủ động nhận sai là tốt rồi.”

"Bọn họ sẽ không có cơ hội, lấy điện thoại di động của tôi, nhắn tin cho ba tôi đi.”

Khi cô nói chuyện, giọng điệu cũng run rẩy yếu ớt, lần đầu tiên đối với hành vi của mình vô cùng hoài nghi, cả người quay sang tường, vùi đầu vào đệm sofa mềm mại.

"Là tôi quá bướng bỉnh, cho nên mới...”

Giọng nói của cô nghẹn ngào. "Nếu tối nay bố tôi để lại di chứng gì đó, tôi có thể, vĩnh viễn cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.”

Ánh mắt Chu Trì Vọng thương tiếc nhìn cô, đột nhiên khom lưng xuống, ngón tay chạm vào bờ vai run rẩy, còn có khuôn mặt mềm mại của cô.

Đầu ngón tay ướt át, mang lại cảm giác lạnh lẽo, theo đầu ngón tay anh trượt xuống.

Cô đang khóc.

Thân thể anh hơi cứng đờ, một lúc lâu sau mới cong ngón trỏ lên, theo nước mắt cọ lên trên, khớp xương chạm vào hàng mi khẽ run rẩy của cô, khẽ vuốt ve an ủi.

m thanh lạnh lùng thường ngày trở nên hơi khàn khàn.

Anh nói: "Đừng khóc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương