Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 50:

Một câu nói của cô Dương, giống như chạm vào các chủ đề nhạy cảm trong lớp, trong chốc lát, dưới bục giảng, rất nhiều người nở nụ cười mờ ám.

Sau khi giải thích, Tống Khinh Trầm đã hiểu sơ sơ quy trình lần này.

Hai lá thư, một món quà.

Quà tặng có thể không gửi, thư cũng có thể không viết, nhưng viên nang thời không phải có.

Năm ngoái không có quy định này.

Sau giờ học, Ứng Minh Sầm thần bí nói với cô: "Cậu có biết vì sao lại có quy định này không?”

Tống Khinh Trầm lắc đầu.

Sau đó nghe cô ấy lải nhải nói: "Viên nang thời không là truyền thống của Trung học số 7, cũng là mặt mũi của trường, hàng năm đều phải dựa vào viên nang thời không để tuyển sinh.”

Tống Khinh Trầm chưa từng nghe thấy.

"Thực hiện lý tưởng của học sinh, về một mặt nào đó thì cũng khá lãng mạn.”

"Nghe nói kỳ thi trước không tốt, lão Bánh Bơ muốn mở mấy viên nang thời không của một số học sinh giỏi để họ có thể học hỏi từ điểm mạnh và tránh điểm yếu của mình. Kết quả là, rất ít người trong số họ viết cái này.”

"Ông ấy tức giận lắm, lập tức yêu cầu sau này bắt buộc phải viết.”

Tống Khinh Trầm lắng lặng nghe, trước tiên nghĩ.

Lần này Chu Trì Vọng chắc chắn sẽ viết.

Trong lúc nói chuyện, có mấy nữ sinh cùng lớp nhìn về phía Tống Khinh Trầm.

Chờ cô quay lại nhìn thì lại nhanh chóng quay đầu, tụ tập cùng một chỗ lẩm bẩm.

Thỉnh thoảng dùng dư quang nhìn lướt qua cô một cái.

Từ ngày hôm qua bị hai chị học sinh lớp 12 tìm, Tống Khinh Trầm cảm thấy ánh mắt mọi người đều kỳ quái.

Các bạn cùng lớp trong lớp luôn ở gần cô, nghe lén cô, đi bộ trên đường đến căng tin ở trường, đôi khi còn có người nhìn cô chằm chằm.

Tống Khinh Trầm không nói nhiều, nhưng cũng gần như nhận ra, có cái gì đó đang thay đổi.

Lúc Khương Triệt chào hỏi cô, luôn có người cố ý ho khan sau lưng.

Thật kỳ lạ.

Liên tiếp đến thứ Sáu, Nó tiếp tục cho đến thứ sáu, ngày cuối cùng để gửi thư.

Nhà trường quy định thư gửi cho người khác có thể để ẩn danh nhưng phải ghi rõ khối, lớp và tên của người kia.

Vì người gửi được sàng lọc riêng theo từng khối lớp, lớp học.

Ứng Minh Sầm nói cho cô biết, căn cứ vào tin tức tìm hiểu được, liên quan đến quà tặng, lần sàng lọc này do hội sinh viên thực hiện.

Vào sáng thứ Sáu, cô đặt những lá thư đã chuẩn bị và quà tặng vào trong vào hộp chuyển phát, đồng thời đặt bức thư viết cho chính mình vào viên nang thời không.

Hạn chót cuối cùng của hộp chuyển phát là tiết học cuối cùng của chiều thứ Sáu.

Tiết học cuối cùng của lớp 5, môn giáo dục thể chất.

Lần này có thay đổi lớp học, lớp 5 lớp 6 sẽ học cùng nhau.

Trước khi lên lớp, Tống Khinh Trầm đi theo sau mấy nữ sinh, cùng nhau đi vào phòng vệ sinh trong tòa nhà giảng dạy.

Vừa bước vào một gian phòng, nghe thấy mấy nữ sinh đang nói chuyện.

"Nằm mơ cũng không nghĩ tới, còn có thể đi học cùng lớp 6.”

"Lúc trước khi phân ca, lớp 6 là lớp trọng điểm đấy.”

"Không đúng, lớp 7 thì sao?" Có người phản đối: "Cháu của hiệu trưởng cũng ở lớp 7, lớp 7 không phải trọng điểm à?”

“Cậu không biết sao?” Có người bổ sung, “Chu Trì Vọng học lớp 6, cậu cảm thấy lớp nào quan trọng?”

"Lớp 7 là trọng điểm, nhưng cũng là lớp đặc biệt cho quan hệ.”

Phòng tắm là diễn đàn đầu tiên của các cô gái trung học.

Tống Khinh Trầm vào trễ, mọi người đều đi rồi, cô vừa đứng dậy, lúc đẩy cửa lại phát hiện không nhúc nhích.

Cô cau mày.

Mở khóa bên trong và đẩy cửa thật mạnh.

Tấm cửa nhựa được đẩy ra một khoảng trống nhỏ bằng kích thước ngón tay, vẫn không thể mở.

Sắp vào lớp rồi, trong phòng vệ sinh không có người, chỉ còn lại một mình cô đập cửa: "Có, có ai không?”

Không ai trả lời.

Lớp thể dục, tất cả mọi người sẽ đến sân thể dục tập hợp, rất ít người ở lại trong tòa nhà giảng dạy, đập vài tiếng không ai trả lời, cô dứt khoát giữ lại khí lực, lấy điện thoại di động từ trong túi mình ra.

Gửi cho Ứng Minh Sầm một tin nhắn.

Tập hợp lớp học, Tống Khinh Trầm không ôm bao nhiêu hy vọng cô ấy có thể nhìn thấy.

Nhìn xung quanh.

Nếu như giẫm lên bể chứa nước, hẳn là có thể nhảy ra ngoài, chỉ là không biết tấm cửa có đủ rắn chắc hay không.



Cô không muốn phá hoại cơ sở vật chất của trường học rồi lại để mất tiền.

Tống Khinh Trầm suy nghĩ nhiều lần, vẫn chậm rãi trèo lên bể nước.

Trong sân thể dục, dưới sự kêu gọi của lớp phó thể dục lớp, đám đông đứng gọn gàng với nhau.

Giáo viên thể dục của cả lớp 5 và lớp 6 là một thầy giáo họ Trương.

Sau khi điểm danh, lớp phó thể dục lớp 5 đã báo cáo đầy đủ.

Trong hàng ngũ, Ứng Minh Sầm vẫn còn nhìn trái phải.

Động tĩnh quá lớn, bị thầy Trương gọi ra: "Bạn học kia, em không thành thật đứng thẳng hàng, ngó trái ngó phải cái gì thế?”

Dáng vẻ không nể tình khiến cả lớp bật cười.

Ứng Minh Sầm trực tiếp hướng về phía hàng sau hét to một tiếng: "Cười cái rắm à!”

Lại xoay người lại: "Thầy Trương, lớp chúng em thiếu một người! Tống Khinh Trầm không có ở đây!”

Giọng nói đủ lớn, khiến học sinh lớp 6 bên cạnh cũng quay đầu nhìn lại.

Bao gồm cả Chu Trì Vọng.

Vóc người anh cao, đứng ở hàng sau cùng, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là khẽ nhếch mí mắt.

"Tống Khinh Trầm đi đâu rồi? Có ai biết không?”

Lặng ngắt như tờ.

Ứng Minh Sầm nghe thấy điện thoại di động chấn động.

Cô ấy lấy ra, nhìn lướt qua, sau đó vội vã đi ra khỏi sân thể dục.

"Ứng Minh Sầm, em đi đâu vậy?”

“Tìm người!”

Khi cô ấy nói chuyện, không hề quay đầu lại.

Thầy Trương đi theo phía sau, lớn tiếng trách cứ: "Em trở về đi! Có chuyện gì thì giáo viên sẽ tìm cách!”

Vừa dứt lời, lại có người từ trong hàng ngũ đứng ra.

"Em Chu..." Không đợi giáo viên thể dục hỏi, Chu Trì Vọng tự mình báo cáo: "Em lấy bóng rổ.”

Sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như chuyện vừa rồi không liên quan đến anh.

Trong phòng vệ sinh của tòa nhà giảng dạy, Tống Khinh Trầm đưa tay, thăm dò độ cao một chút.

Cô đứng trên bể nước cao hơn cửa, muốn nhảy ra ngoài, còn cần một vật chống đỡ.

Đang lúc Tống Khinh Trầm âm thầm suy nghĩ biện pháp, nghe thấy ngoài cửa có người kêu.

"Tống Khinh Trầm? Cậu có trong đó không?”

"Nơi này.”

Ứng Minh Sầm vén rèm cửa, chui vào.

"Sao cậu..." Câu hỏi còn chưa dứt, lại nhìn chằm chằm cửa ngăn của Tống Khinh Trầm.

Đi lên và kéo một thanh nhựa ra khỏi tay cầm.

Cánh cửa mở ra.

Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm thủ phạm khiến cô không mở cửa được, lại lắc đầu: "Thật sự nghĩ không ra, là ai.”

Cô đi theo Ứng Minh Sầm, hai người vừa mới ra khỏi tòa nhà giảng dạy, liền đụng phải Chu Trì Vọng.

Anh một tay xách theo một túi bóng rổ, chậm rãi đi ở phía trước, vẻ mặt bình thản Ứng Minh Sầm chớp mắt, khứu giác nhanh nhạy vỗ lưng Tống Khinh Trầm.

Thấy cô bất động, dứt khoát tự mình đi lên phía trước: "Hội trưởng Chu, cậu không phải đang xếp hàng chuẩn bị lên lớp à, ở chỗ này làm gì?”

Chu Trì Vọng lạnh nhạt nhìn hai người: "Lấy đồ.”

"Sao?" Ứng Minh Sầm ở bên cạnh: "Nhưng mà tớ nhớ rõ, phòng dụng cụ của tổ thể chất không đi ngang qua bên này mà?”

Chu Trì Vọng lạnh lùng liếc cô ấy một cái: "Cậu nhớ nhầm rồi.”

Trong dư quang, Tống Khinh Trầm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, trong tay còn cầm cái nắm cửa không cho cô đi ra.

Hồn nhiên không chú ý động tĩnh bên người.

Cô thì thầm: "Loại gậy nhựa này, để làm gì?”

Bên cạnh truyền đến một thanh âm bình tĩnh.

"Chổi.”

Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Chu Trì Vọng, chợt nhận ra.

Chổi trong lớp 7 đều do trường phát, mỗi lớp mỗi lớp số lượng có hạn, bỏ đầu đuôi, vừa vặn có chiều dài bằng vật trong tay Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm thật sự nghĩ không ra, là người nào đem thứ này đặt ở trên tay nắm cửa, khiến cô không ra được, là vô tình hay là cố ý.



"Cũng không biết con mẹ nó là đứa nào bị điên, nhất định là cố ý.”

"Lúc ấy chỉ có một mình cậu sao?”

Tống Khinh Trầm lắc đầu: "Còn có ba người, đều là người của lớp chúng ta.”

"Má, cậu nói xem là ai, tớ đi hỏi giúp cậu.”

Nói xong, cô ấy xắn tay áo đồng phục lên.

Tống Khinh Trầm kéo Ứng Minh Sầm lại: "Đừng, lỡ không phải bọn họ, càng phiền toái hơn.”

“Hay là, trước tiên đối chiếu xem lớp nào thiếu chổi...”

Vừa dứt lời, đã bị Chu Trì Vọng cắt đứt.

"Không cần.”

Anh nói tiếp, cầm lấy cây gậy nhựa từ trong tay Tống Khinh Trầm, mặt đen lại: "Các cậu đi học trước đi.”

Bộ dạng nghiêm túc, khiến Ứng Minh Sầm sợ tới mức không dám nói nhiều.

Giáo dục thể chất của trường trung học có một kỳ thi, không cần phải xuất sắc đến thế nào, nhưng phải đủ điều kiện.

Giáo viên thể dục lặp đi lặp lại, thành tích này và tốt nghiệp có liên quan, phải chú ý.

Nam sinh tập đu xà, nữ sinh tập ba bước lên rổ.

Nữ sinh hai lớp vây quanh nhau, nhìn giáo viên làm biểu diễn mẫu mực: "Thấy không, nhất định phải nhảy một chân, ném bóng.”

Trong tay Tưởng Kiều cầm một cái quạt nhỏ, không ngừng quạt gió lên mặt mình, dịu dàng hỏi.

"Thầy ơi, chỉ một mình thầy làm mẫu, bọn em cũng không học được, có thể từ bên nam sinh nhờ vài bạn chơi bóng tốt để dạy được không thầy?”

Giáo viên thể dục suy nghĩ một chút, gọi một vài người.

"... Chu Trì Vọng!”

Anh đang treo trên thanh đơn.

Đồng thời ba thanh đơn, lần lượt treo người, khác với nam sinh bên cạnh nghẹn đỏ mặt, Chu Trì Vọng cởi cúc áo đồng phục học sinh, cánh tay dùng sức chống mình lên.

"20!”

Tống Khinh Trầm nghe thấy bên cạnh có người kinh ngạc kêu: "Tôi không đếm sai, vừa rồi cậu ấy lên lần thứ 20 rồi!”

"Cái này còn tập cá gì nữa, trực tiếp đạt điểm tối đa luôn rồi?”

Chu Trì thoải mái xuống xà, vẻ mặt bình tĩnh kéo áo khoác đồng phục xuống, khoác lên cánh tay mình.

"Vừa rồi mấy nữ sinh nói, hy vọng có người hướng dẫn các em ấy, thầy chia tổ cho các em, năm người một tổ, từ một đến chín, các em chọn đi.”

Nam sinh hưng phấn trêu ghẹo lẫn nhau, có người nói thẳng: "Tưởng Kiều ở tổ nào tôi sẽ đi tổ đấy.”

Đến lượt Chu Trì Vọng chọn, anh cũng không ngẩng đầu lên: "Tổ 9.”

Trong chốc lát, nữ sinh trong sân đều nhìn về phía tổ 9 đứng ở cuối.

Tổ 9 có ba người.

Tống Khinh Trầm và hai nữ sinh lớp 6 không quen thuộc.

Ba người hai mặt nhìn nhau, có hai đôi mắt tỏa sáng: "Không phải chứ, cùng lớp với cậu ấy lâu như vậy một câu cũng chưa từng nói qua.”

Tổ 8 bên cạnh lộ ra vẻ mặt hâm mộ: "Cẩu phú quý, đừng quên nhau nha các chị em.”

"Ai là người đầu tiên sờ đến tay Chu Trì Vọng, nhất định phải nói với chúng tớ đấy.”

Hai tay Tống Khinh Trầm ôm bóng, nhìn thấy Chu Trì Vọng tiến đến, lặng lẽ thở dài một hơi.

Khi nghe được số tổ, trong lòng cô thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng là Chu Trì Vọng.

Nhưng cầu nguyện là vô ích.

Cuối cùng vẫn được phân ở cùng nhau.

Lúc giới thiệu, cô vô cùng ỉu xìu: "Tôi tên là Tống Khinh Trầm.”

Vừa dứt lời, cô nghe nữ sinh lớp 6 bên cạnh hỏi: "A? Cậu chính là Tống Khinh Trầm mà đang yêu đương với Khương Triệt lớp 7 sao? Nghe nói hai bạn gái cũ của cậu ấy đều tới tìm cậu, ngày đó...”

Bị Chu Trì Vọng cắt ngang.

"Đánh 10 vào 8, các cậu hôm nay coi như đủ tư cách.”

Lạnh lùng nâng cao tiêu chuẩn đánh giá.

Hai nữ sinh lớp 6 đều trợn to hai mắt: "8 quả mới đủ tư cách á?”

Chu Trì Vọng lạnh lùng nhìn hai người, không nể tình.

"Không làm được thì đổi tổ.”

Tống Khinh Trầm biết không chỉ có như thế, dựa theo tính tình của anh, động tác cũng không thể sai.

Khi một người là một giáo viên ma quỷ, anh ta cũng sẽ là một huấn luyện viên ma quỷ.

Không ai có thể đánh giá cao ý nghĩa của cụm từ này hơn cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương