Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 118:

Trong hoàng hôn, bố cô dừng lại.

"Nếu muốn không thi đậu cũng mua.”

Tống Khinh Trầm thư thái, ngồi ở ghế sau xe đạp nhếch khóe môi, cười rộ lên, khóe mắt cong lên, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn neon của thành phố.

Sắp bước vào đỉnh cao buổi tối.

Một số người bước vào một khởi đầu mới, một số người đã sẵn sàng để làm cho một lần nữa, bóng cây đài cao, màu sắc vội vàng.

Tống Khinh Trầm mở điện thoại di động ra, từng tin nhắn wechat hiện ra.

Cô lướt qua các loại rắc hoa lung tung, mở avatar Chu Trì Vọng ra.

Không có đánh giá về hành vi may mắn của cô, cũng không có bông hoa gây phiền nhiễu như bình thường, chỉ có một vài từ.

[Đừng quên, sau kỳ thi tuyển sinh đại học]

Tống Khinh Trầm bật điều hòa trong nhà, đem trán đưa về phía trước, thổi về phía.

Vành tai hơi đỏ.

Nhìn chằm chằm vào màn hình trong vài từ, cô lăn trên ghế sofa, khuôn mặt của cô về phía ghế sofa tựa lưng.

[Biết, bạn trai Rút lại ngay lập tức.

Chu Trì vọng giây trở về.

[Muốn đổi ý?l Điện thoại di động nóng đến phỏng tay.

Tống Khinh Trầm vứt đi, che mặt lại.

Cô ấy chỉ muốn hét lên.

Cuối cùng quyết định đi tắm để bình tĩnh và thay quần áo.

Trong đầu hiện lên suy nghĩ lộn xộn ví dụ như Chu Trì vọng bật lên yết hầu lăn lộn...

Cô lắc đầu, muốn lắc nước trong đầu mình, nhìn vào gương, thấy má đỏ hơn, nóng bỏng nắm lấy điện thoại di động của mình, gửi qua ba từ.

[Không đổi ý]

Ngứa ngáy lan tràn, bắt đầu từ khi Tống Khinh Trầm rút tin nhắn về, đến khi cô trả lời tin nhắn, chờ đợi tin tức của đối phương trong vòng hai giây, ngay cả tim cô cũng im lặng.

Giống như một tảng đá, treo trên một hồ yên tĩnh.

Điện thoại đang rung.

[Vậy là được]

ồ lên.

Đập xuống hồ, cả thế giới là những bọt nước bắn tung tóe.

Tống Khinh Trầm hoảng hốt đặt điện thoại di động xuống.

Trong phòng bố cô bưng thức ăn ra ngoài:"Khi nào thì để Trì Vọng đến nhà một chuyến, ăn một bữa cơm.”

Nghe thấy cái tên này, Tống Khinh Trầm từ trên sô pha đứng dậy:"Con, con giúp bố bưng thức ăn.”

Chạy quá nhanh, không cẩn thận đụng phải chân bàn, cô ôi một tiếng.

Bố cô nhíu mày, lại lắc đầu:"Bao nhiêu tuổi rồi, còn đụng tay động chân.”

Tống Khinh Trầm vụng trộm bĩu môi.

Kết quả thi đại học chờ đợi 20 ngày, sắp đến tối ngày thứ 20, trong nhóm lớp đột nhiên náo nhiệt, có người ở trong nhóm nhắn tin.

"Tin tức nhỏ, hàng loạt hiện ra.”

"Bao nhiêu bao nhiêu?”

"Còn không biết, lớp trưởng nói ra, dự kiến tối nay có thể tra thành tích.”

20 ngày chơi điên cuồng, khi nhận được tin tức, Tống Khinh Trầm còn cùng Chu Trì Vọng đứng trước máy gắp búp bê.

Nói chính xác là cô đang gắp lấy, Chu Trì Vọng ôm ngực ôm tay, lười biếng đứng ở một bên, liếc cô một cái, nhắc nhở.

"Lần thứ năm rồi.”

Tống Khinh Trầm còn đang gắp.

Cô ngay cả gắp tới ba lần cũng không gắp được, tính tình cùng lửa giận trong người đều lên gắt gao nhìn chằm chằm vào một con gấu nhỏ màu vàng bên trong, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chu Trì Vongj bật cười nhạt, ba đồng xu trong tay ma sát vang lên:"Chỉ có thể gắp lại một lần nữa". Tống Khinh Trầm mím môi, tức giận, trơ mắt nhìn người khác trung bình ba lần bắt lên một con, vươn tay về phía Chu Trì Vọng.

"Em cũng không tin, sáu lần còn không bắt được.”

Chu Trì Vọng không đưa cho cô.

Ánh mắt của anh nhạt nhẽo đặt lên con gấu nhỏ màu vàng trong máy hỏi:"Thật thích sao?”

Tống Khinh Trầm liên tục gật đầu:"Quá đáng yêu.”

Kỳ thật càng nhiều là bị khơi dậy dục vọng thắng bại, nhìn người khác gắp được liền đỏ mắt.



Tâm lý con bạc hoàn toàn đầy đủ.

Chu Trì Vọng nhàm chán ném ba đồng tiền trong tay chơi:"Giúp em gắp lên, làm sao cảm ơn anh?”

"Anh mới lần đầu tiên làm sao có thể bắt được.”

Tống Khinh Trầm không tin.

Chu Trì bật cười nhạt, thờ ơ bỏ lại điều kiện:"Hôn một cái.”

"Được”. Cô năm lần bảy lượt cũng không đoán được Chu Trì Vọng một lần khẳng định không được, đáp ứng sảng khoái, còn kèm theo điều kiện:"Hôn 10 lần cũng được.”

Chu Trì Vọng nhìn cô:"Nói được làm được, tôi đếm.”

"Anh, anh bắt được trước rồi nói sau.”

Anh tự mình đứng ở trước mặt máy gắp thú, ném vào ba đồng tiền.

Móng vuốt di chuyển, máygawps thú bắt đầu hát, ánh sáng màu vàng và xanh lá cây nhấp nháy.

Chu Trì Vọng không vội vàng nắm lấy, lắc qua lắc lại tay cầm, lắc tới một trình độ nhất định, thời gian đã đến, móng vuốt tự động hạ xuống.

Mười mấy giây sau, Tống Khinh Trầm trợn mắt há hốc mồm nhìn móng vuốt máy móc vốn đang lỏng lẻo mang theo con gấu nhỏ màu vàng bay lên, ném đến cửa hàng.

Thật đúng là, để cho anh bắt được rồi.

Tống Khinh Trầm ôm con gấu nhỏ màu vàng trong ngực, mang theo ánh mắt trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đi đến lối ra của trung tâm mua sắm, cổ tay của cô đã được giữ lại.

Cô quay đầu lại, Chu Trì Vọng nhìn cô vọng, ánh mắt tối sầm vài phần, thấp giọng nhắc nhở cô:"Thù lao của anh.”

Nên đến còn phải đến.

Tống Khinh Trầm có chút khẩn trương:"Nơi này, người tới người đi.”

Bị bắt đi đến lối đi chữa cháy trống rỗng.

Đi đoạn thật dài xoắn tám vòng, đèn trần lắc lư đánh vào trong mi của Tống Khinh Trầm, lưu lại một cái bóng không sâu không cạn.

Con chim nhỏ trên ngực nhảy rất nhanh, ngứa ngáy tê dại.

Tống Khinh Trầm đứng ở giao lộ sáng tối, nhìn trái nhìn phải, đi về phía trước hai bước, cẩn thận kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng mím chặt in lên khóe môi Chu Trì Vọng một chút.

Hàng lông mi đang run rẩy, lắc lư.

Một giây sau, cô cảm giác được anh đột nhiên vòng qua eo cô, ấn cô lên mặt tường cứng rắn bên cạnh đè xuống thật mạnh.

Lạnh lẽo theo sống lưng chui lên trên, bàn tay to đè vai cô lại nóng bỏng, cô hừ một tiếng.

Chu Trì Vọng giọng nói cực thấp:"Đừng cắn em.”

Đó là sự quan tâm.

Bị người ta dỗ, Tống Khinh Trầm nhanh chóng vứt áo giáp, ánh đèn chói mắt, tay Chu Trì Vọng rất lớn. Lực đạo cũng lớn đang dùng sức.

Không giống như cô nghĩ.

Cũng không phải là ngượng ngùng thanh đạm, mà là nặng nề xao động, một số chấp niệm rốt cục tìm được nơi phát tiết đang sôi trào, cũng đắm chìm trong quấn quýt tê dại.

Lúc hai môi tách ra, Tống Khinh Trầm cúi thấp đầu thở dốc.

Cô không biết làm sao, chân mềm nhũn, bị cánh tay Chu Trì Vọng chống đỡ, vội vàng thở ra ngoài.

Tinh tế lại ấm áp trêu chọc.

Đôi mắt Chu Trì Vọng vẫn còn bình tĩnh, đen kịt nhìn chằm chằm cô, một tay vỗ lưng cô, không chút để ý thuận khí cho cô.

Đến gần tai cô:"Còn 9 lần nữa.”

Ánh mắt Tống Khinh Trầm lắc lư, đầu lưỡi tê dại còn chưa rút đi, cô khẽ thở hổn hển nhỏ giọng oán giận:"Không, không thể thượng lượng sao?”

"Không thể". Anh kề sát vào cô, hô hấp cọ xát vành tai cô, cũng ngứa:"Không có giới hạn số lần, tôi sợ sẽ nhịn không được..."Giọng nói khàn khàn, chợt dừng lại.

Tống Khinh Trầm cảm giác được có một thứ gì đó chống lên, dọa cô đột nhiên đẩy người ra:"Anh, anh.”

Chỉ vào anh, ánh mắt cô lắc qua lắc lại, cuối cùng nghẹn ra một câu:"Anh có muốn tắm nước lạnh không?”

Lồng ngực Chu Trì Vọng phập phồng, dục niệm lúc này tán loạn, cũng bị anh đè vào.

Thần sắc vẫn xa cách như trước, nặng nề cười.

"Không đến mức.”

Anh không nhịn được, từ trong túi áo khoác lấy ra một điếu thuốc, ngậm nghiêng bên miệng, trong lúc đó nhìn lướt qua cô một cái, không yên lòng:"Hôn thêm một lát nữa, cũng khó nói.”

Tống Khinh Trầm cách anh rất xa.

Giống như là đang đề phòng, chỉ là thời gian đề phòng không quá ba phút, lại bị anh kéo trở về, hai tay nắm chặt.

Khi Tống Khinh Trầm được Chu Trì Vọng đưa về nhà, trên mặt còn nhuộm đỏ ửng.

Cả đêm không xem điện thoại di động, hoàn toàn không biết trong nhóm đã nổ tung.

Kết quả thi đại học có thể được kiểm tra nhưng hệ thống không ổn định, đôi khi đi lên, đôi khi không thể đi lên.



Tin tức từng cái từng cái, rất nhanh, có người ở trong nhóm ném thành tích của mình.

[Cầm cỏ a, sau khi tra điểm, tôi lên 630 rồi!

Điều này đã được tìm thấy.

Còn có người không tra ra, đang nóng nảy.

[Hệ thống chó cmẹ còn có thể tốt lên hay không, kiểm tra đến khi nào, duỗi đầu một đao rụt đầu cũng là một đao, có thể cho con một đao thống khoái hay không!

Tống Khinh Trầm cũng đang tra.

Cô tìm thấy giấy chứng nhận của mình, nhập thông tin cá nhân, và sau đó đi vào chờ đợi một lúc lâu đều vô ích.

Cô thử hết lần này đến lần khác, kiên trì, ngồi trước máy tính rất lâu, cho đến khi gần 12 giờ đêm, chợt giao diện nhảy ra khỏi thành tích của cô.

Sau khi chấm điểm 687.

Cô đột nhiên đứng dậy từ ghế, nắm lấy tóc của mình và kéo xuống.

Tiếng Anh được luyện rất thường xuyên.

Rõ ràng lần đầu tiên thi, mới vừa mới 130.

Trong nhóm lớp, lục tục có người phơi nắng thành tích.

Trong lớp 650, các tuyển thủ phân khúc cao xếp chồng lên nhau, trên cũng có không ít, một người cao hơn người khác một chút.

Có người hỏi Chu Trì Vọng.

[ Anh Chu đã tra được thành tích chưa? Có thể m mở mắt cho chúng tôi xem không?]

Chu Trì Vọng không trả lời Cô nghiêm túc nhìn trộm màn hình, cũng không thật sự muốn đem thành tích của mình nói ra ngoài.

Tin tức lướt rất nhanh, nửa ngày sau, Chu Trì Vọng mới chậm rãi đi ra đáp lại.

[Muốn mở mắt cho xem mình 7]

Tâm tình rất tốt, bình thường đều thích trả lời không để ý.

[Làm ơn anh Chu, đừng khinh thường, tôi đã cùng người ta làm ầm ĩ, lớp chúng tôi có một người không dưới 7001.]

Hóa ra đang chờ ở đây.

Rất nhanh, Tống Khinh Trầm nhận được cửa sổ nhỏ Chu Trì Vọng bắn tới.

[Bao nhiêu]

Hai chữ nói ngắn gọn.

Tống Khinh Trầm chụp màn hình, gửi qua, ngón tay còn đang run rẩy, là hưng phấn.

Rất nhanh, đầu kia quay lại hai chữ.

【Ok】 Không nồng không nhạt khen ngợi, làm cho Tống Khinh Trầm không chịu buông tha, trực tiếp gọi điện thoại tới.

Đầu kia loáng thoáng có tiếng nước chảy xuống, điện thoại di động đang được đặt ở công cộng.

Tống Khinh Trầm không suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi:"Thoạt nhìn hình như anh không quá coi trọng.”

Thanh niên ở đầu kia đang mỉm cười.

"Coi trọng.”

Anh nói:"Là anh, tất cả đều coi trọng.”

Mặt nóng.

Tống Khinh Trầm mím môi:"Anh, đừng chuyển đề tài khác.”

“Anh rốt cuộc thi bao nhiêu.”

Sau kỳ thi đại học, Chu Trì Vọng tuy rằng cũng đang học nhưng dù sao trường học cũng đã định, cậu còn coi như thành thạo, không có áp lực lớn đến mức thức đêm cả đêm.

Thanh âm nhạt nhẽo vang lên.

"739”

Tống Khinh Trầm không nói gì nhìn lên trên, nửa ngày sau, lẩm bẩm:"Anh thật sự không phải người.”

Lại hỏi:"Anh đây còn không thể xếp hạng đệ nhất đệ nhị sao?”

Chu Trì Vọng bật cười nhạt, nói ngắn gọn:"Trạng nguyên khoa học.”

Quả nhiên không phải là con người.

Tống Khinh Trầm trầm mặc.

Lúc nayd chợt nghe được thanh âm thanh niên từ đầu điện thoại truyền đến, một tiếng kêu đau đớn không nhẹ không nặng, nương theo từng trận tiếng nước ở đầu kia.

Cô tâm thanh nghi ngờ, hỏi thêm một câu.

"Anh đang làm gì vậy? Đang tắm sao?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp.

"Đang nghĩ đến em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương