Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 113:

Chiếc điện thoại màu đen mỏng manh bị siết chặt trong tay Khương Triệt.

Anh ta ngửa ra sau dựa lưng vào ghế.

Nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng hiện trên màn hình, không kiên nhẫn chậc chậc một tiếng.

Điên rồi.

Điện thoại di động xoay chuyển trong tay, Khương Triệt bắt đầu xoá từng tin nhắn.

Khi xoá đến câu cuối cùng, ai đó đã hét lên ở phía trước.

"Nhanh lên, bánh bơ đến rồi.”

Khương Triệt thuận tay nhét điện thoại di động vào bàn.

Cùng lúc đó, Tống Khinh Trầm nhíu mày.

Cô đang gõ bàn phím điện thoại di động nửa câu đầu:"Điều này có liên quan gì đến tôi không?”

Thời gian xem Khương Triệt rất nhanh.

Vài giây sau, chỉ còn lại hai câu cuối cùng trên màn hình.

[Cậu có muốn biết sự thật là gì?]

[Buổi chiều sau giờ học, tôi đợi cậu ở cổng trường]

Nghe thấy phía sau có người kéo ghế ra, rất nhanh, tiếng lật sách truyền tới, Tống Khinh Trầm trong lòng căng thẳng, giấu điện thoại di động vào trong túi của mình.

Theo bản năng, không muốn Chu Trì Vọng nhìn thấy giao diện trò chuyện của Khương Triệt xuất hiện trên điện thoại di động của cô.

Chu Trì Vọng nhận được lời mời chính thức, Bạch Chỉ Đình cũng nhận được.

Nhưng cô vẫn đi học bình thường, học tập chăm chỉ mỗi ngày, thỉnh thoảng sau giờ học có thể nhìn thấy cô học tiếng Anh.

Nữ sinh hàng đầu vẻ mặt mộ mến, ở tiết thứ tư tự học quay đầu lại hỏi vấn đề, nam sinh bên cạnh lập tức ồn ào.

"Ôi chao, đếm ngược trăm ngày, sốt ruột sao?”

Nữ sinh trợn trắng mắt, nhân tiện hỏi:"Bạch Chỉ Đình, một người có học thức còn nghiêm túc hơn những người lười biếng, còn chưa xác định đi đâu đây.”

"A, có tiền hơn tôi và làm việc chăm chỉ hơn tôi, tại sao?”

Bạch Chỉ Đình chỉ nhấc mí mắt lên, không để ý tới.

Tống Khinh Trầm nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn lướt qua Bạch Chỉ Đình, rất nhanh lại trở lại sách giáo khoa của mình.

Đọc sách đầu óc choáng váng, rõ ràng còn chưa đến lúc trời nóng nhất, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên truyền đến tiếng chim hót, ríu rít, ở trên cành cây thì thầm bàn tán.

Sự khó chịu treo ở trên đầu mỗi người, thỉnh thoảng có một hai người thì thầm, rất nhanh biến thành một nhỏ nhỏ thảo luận đề với nhau, khoảng cách tan học còn 10 phút, giáo viên theo dõi tự học đi ra ngoài.

Lúc này mới giống như là bọt nước sắp sôi trào nổ tung nồi, tiếng thảo luận nhộn nhịp, hàng đầu có mấy học sinh có thành tích tốt tụ tập lại một đống, học sinh được an bài ở chỗ ngồi đặc biệt đang nghịch nước.

"Đề này tớ đều biết, chính là lúc thi lười viết, lần sau thi, thi không lại Bạch Chỉ Đình, thế nào cũng phải thi qua Tống Khinh Trầm đi.”

"Tôi thấy cô ấy cũng toàn bộ dựa vào toán học để lấy điểm.”

Không thiên vị, lời này quá nghiêm túc, truyền đến tại Tống Khinh Trầm.

Cô thu bàn tay sờ vào sách bài tập toán học, sau đó lấy ra một quyển ngôn ngữ.

Giáo viên giảng dạy theo dõi tự học chỉ đi ra ngoài vài phút, rất nhanh cô bước vào, đứng ở cửa gọi người.

"Chu Trì Vọng". Cô ấy nói:"Bố con đang đến, ra ngoài chút đi.”

Chu Trì Vọng ngẩng đầu từ hàng ghế sau.

Anh lười biếng đứng dậy, trực tiếp đi từ cửa sau.

Tống Khinh Trầm cũng theo bản năng quay đầu lại.

Tầm mắt hai người gặp nhau trong không trung, con ngươi cô bất động, tầm mắt anh rũ xuống.

Một giây ngắn ngủi, Chu Trì Vọng thấp giọng để lại cho cô một câu:"Tan học tự mình đi về.”

Tống Khinh Trầm mím môi, muốn nói cái gì đó, rồi lại đột nhiên dừng lại, gật gật đầu.

"Tự học buổi tối", giọng nói của cô đuổi theo:"Tự học buổi tối anh sẽ trở lại?”

Chu Trì nhìn cô vọng vọng:"Ừm.”

Anh nói.

Tống Khinh Trầm thoáng yên lòng.

Cô đã chuẩn bị một số lời và cố gắng nói với anh trực tiếp.

Lại dặn dò:"Phải trở về.”

Cho đến khi tan học, Chu Trì Vọng cũng không trở về.



Tống Khinh Trầm một mình từ tòa nhà giảng dạy đi ra, đi đến căng tin, trên đường đi qua cổng trường.

Dòng người qua lại, cổng trường tụ tập một ít học sinh không thích thức ăn căng tin, muốn nhân cơ hội chạy ra ngoài, bọn họ lén lút, đi theo phía sau học sinh.

Người gác cổng hét lên:"Giấy xin phép của mấy đứa đâu?”

Mấy học sinh mang khuôn mặt xám xịt trở về:"Quên mang theo, lần sau bổ sung không được sao chú?”

"Không được! Không thể ra ngoài nếu không có giấy xin phép!”

Thật là một chú bảo vệ nghiêm túc và có trách nhiệm.

Ầm ĩ nài nỉ một hồi lâu, Tống Khinh Trầm sang bên cạnh lắc lư vài bước, muốn tránh đám người.

Có người từ phía sau bắt lấy cổ tay Tống Khinh Trầm.

Cô quay đầu lại, Khương Triệt khoanh tay ôm ngực, một tay nắm lấy cô, đang cười tươi với cô.

"Tống Khinh Trầm, đã lâu không gặp.”

"Cậu thật sự không muốn gặp tôi.”

Tống Khinh Trầm từ trong tay Khương Triệt rút cổ tay mình về, xoa xoa.

"Cậu, cậu có chuyện gì sao?”

Khương Triệt nhìn cô, khóe môi nhếch lên:"Không có việc gì, tớ đang chờ cậu.”

Nói xong, kéo cổ tay cô muốn đi về phía cổng trường.

Tống Khinh Trầm muốn hất đi nhưng lại bị lôi kéo đi về phía trước vài bước, lại kéo tay nắm của người gác cửa:"Tôi, tôi không đồng ý đi ra ngoài với cậu.”

Khương Triệt quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu đi xuống, tiến đến bên tai cô nói một câu.

Tống Khinh Trầm ngẩng đầu nhìn anh ta.

Không bao lâu sau, cô hất tay Khương Triệt ra, kéo khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm vào mắt nói.

"Tôi, tôi có thể đi theo cậu, nhưng mà...”

Khương Triệt lười biếng cười:"Yên tâm, trước buổi tự học tối tôi đưa cậu trở về.”

Trước cửa có xe máy của Khương Triệt.

Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ tới lần trước ngồi xe máy của Khương Triệt đi ăn lẩu, cũng quen biết mấy người bạn bên cạnh anh.

Khương Triệt ném mũ bảo hiểm cho cô, dùng ngón tay gõ vào trán cô.

"Lúc tôi và tên Chu Trì Vọng ở cùng một chỗ, cũng thích ngẩn người như vậy sao?”

Tống Khinh Trầm ôm trán mình, xoa xoa:"Mới không, anh ấy không có, không nhàm chán như cậu.”

Khương Triệt cười nhạo một tiếng, không đồng ý:"Ai có thể nhàm chán với cậu ta.”

Xe máy vẫn nhanh như mọi khi.

Cảnh đường phố đang lui về phía sau, động cơ đang ầm ầm, dòng người từ trong anh đèn xẹt qua, thành từng dải ruy băng rực rỡ, chói mắt.

Dòng xe cộ ùn ùn không ngừng.

Tống Khinh Trầm lại một lần nữa ngồi trên xe máy của Khương Triệt.

Gió lướt qua trước mặt, nhấc vạt áo đồng phục học sinh lên, cô dùng một tay đè góc áo, trong đầu lại nhớ tới những lời Khương Triệt tiến đến trước mặt cô nói.

"Nếu có liên quan đến anh ấy thì sao?”

Lúc này mới ma xui quỷ khiến làm cô đồng ý.

Không có lý do gì hết.

Cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ cô sẽ hiểu Chu Trì Vọng hơn.

Xe máy một đường phóng nhanh qua, dừng ở cửa trang viên Chu gia, anh ta chào hỏi lại mang theo Tống Khinh Trầm đi vào, giao xe cho người giúp việc.

Chu gia hiện tại không có người, trong đình viện trống rỗng chỉ có một người giúp việc cũng đang khử trùng.

Tống Khinh Trầm khó hiểu, sau khi xuống xe, cô đi theo phía sau Khương Triệt, đi vào trong.

- Cậu, cậu dẫn tôi đến Chu gia làm gì?

Khương Triệt quay đầu lại, thuần thục dùng vân tay mở cửa, lười biếng nói:"Mời cậu ăn cơm, thuận tiện gặp một phụ huynh.”

Thấy cô quay đầu định đi, lại giữ chặt cổ áo cô:"Chọc thppo, cô Khương không có ở đây, vào là biết.”

Tống Khinh Trầm đứng ở cửa, đang do dự.

Cô không nghĩ rằng cô nên đi vào.

Chu gia là huyệt động không trong gió, cất giấu bí mật cô chưa từng biết qua, bên trong đầy vẻ bí ẩn, bị bọn họ dùng một cánh cửa vây quanh bên trong.

Đó là một nơi sâu thẩm.

Cuối cùng khi bước vào mép cửa, trong lòng Tống Khinh Trầm nảy sinh ý nghĩ này.



Như Khương Triệt nói Chu gia không có ai.

Thời gian ăn cơm, chỉ có người giúp việc bận rộn, trong tiểu viện phía sau mơ hồ nghe thấy động tĩnh của bát đũa.

Khương Triệt chủ động nói cho cô biết:"Người giúp việc đang ăn cơm.”

Thấy cô do dự, thản nhiên bổ sung:"Hôm nay Khương phu nhân cùng chú Chu đều sẽ không trở về, bọn họ có chuyện quan trọng hơn.”

Chu gia rất lớn, khi còn bé cô theo bố lần đầu tiên tới bị lạc đường, vòng đến một cái đình nhỏ không đi ra được, đứng ở bàn đá lạnh lẽo gào khóc, kinh động đến chú Kiều đi ngang qua.

Cuối cùng vớt được một con cá vàng nhỏ trong hồ nước về nhà để bù đắp. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô nhiều lần lui tới Chu gia, thậm chí từng ở bên trong một tuần, cũng chưa từng đi qua mỗi một góc nơi này.

Nó thực sự quá lớn.

Khi học được "Đào Hoa Nguyên Ký" ở trường trung học cơ sở, Tống Khinh Trầm còn từng cảm thấy hứng thú vòng qua bàn học của Chu Trì Vọng, cười với anh:"Nhà các cậu cũng có chút giống một vườn đào bên ngoài.”

Chu Trì Vọng nhấc mí mắt lên, từ chối cho ý kiến.

Cô đi theo Khương Triệt một đường xuyên qua sảnh đường lớn, đi tới hành lang dài phía sau, ánh đèn lờ mờ sáng lên, ánh lên má cô.

Đôi mắt rất sáng.

Tống Khinh Trầm nhớ tới, nơi này là địa phận nhà kho Chu gia.

Nó ở cuối tầng thấp nhất.

Cô từng tò mò muốn đi vào, lại bị Chu Trì Vọng chắn ở cửa.

Anh khoanh ngực ôm tay, canh giữ ở cửa:"Không có gì để xem.”

Khương Triệt đi tới đỉnh một cái, lấy ra một cái chìa khóa, để cho cô đi vào."Nhìn kĩ một chút đi.”

Anh ta cười nhạo một tiếng, hướng về phía Tống Khinh Trầm làm ra một tư thế mời.

Ánh đèn trong phòng tự động sáng khi có người bước vào, trong nháy mắt sáng lên, nơi này không tính là thông gió, vừa nóng vừa khô ráo cùng với bụi bặm khắp nơi đập vào mặt.

Cô bịt miệng và mũi, lấy tay che trước mắt.

Ánh đèn lần lượt sáng lên, giống như từng tầng từng tầng đốt lên, khi sáng đến trong cùng, đôi mắt Tống Khinh Trầm đột nhiên co rụt lại.

Cô thấy một bức tranh treo trên bức tường lớn ở phía xa nhất của căn phòng.

Hình ảnh dùng màu sắc nồng đậm, nét vẽ ít ỏi phác họa ra mấy đường nét, xa đến vị trí của Tống Kinh Trầm có thể nhìn rõ ràng.

Đó là một con mắt.

Chính xác, đó là đôi mắt của một cô gái trẻ.

Ánh mắt thiếu nữ chiếm gần nửa bức tranh, bên cạnh còn có cành hoa đào héo rũ, đình giữa hồ sụp đổ, hồ cá koi khô cạn cùng người phụ nữ phía dưới chân bị chàng trai cắt xén đi.

Mà chàng đứng ở góc khuất, trong tay nắm lấy lưỡi đao nhỏ máu, nhìn lên con mắt này. Tống Khinh Trầm chậm rãi đi vào, hình ảnh tấm bản đồ này cũng thay đổi, giống như biến thành thiếu niên móc mắt làm thành một bức họa dán lên tường.

"Sao lại như vậy?”

Cô lẩm bẩm, từ từ đi đến bức tranh khổng lồ.

Phía trước có một cái bàn màu trắng, là một dãy giá sách.

Đều là tiếng Anh, Tống Khinh Trầm tiện tay lấy ra một quyển, mở ra một trang.

Quyển sách viết một từ trên một phông chữ quy định.

"Ngày mai, cô ấy sẽ bị truy tố về tội giết người và tôi đã chờ đợi một năm cho ngày này.”

Sau một vài trang, nó trở thành một đoạn khác.

"Cô ấy là người phán xử ngây thơ nhất, đưa ra một phiên tòa công khai về tao. Tao muốn bạo lực kháng cự, hết lần này tới lần khác cùng cô ta không có cách nào đối diện. Tao không thể kháng cự phải tuân theo bản án. Cuối cùng quyết định buông dao xuống, đối với cô ta vĩnh viễn nhiệt tình.”

Ký tên: Zeal.

Ai là hung thủ và ai là người vô tội.

Đầu óc Tống Khinh Trầm rất loạn, tin tức rải rác trong đầu đập thẳng vào trong đầu hết lần này tới lần khác, thanh âm Khương Triệt vang lên.

"Vợ cũ của Phương Chí Thành là Tôn Văn Tĩnh từng là bảo mẫu nhà họ Chu. Sau khi mẫu thân Chu Trì Vọng chết, Chu gia muốn đuổi Tôn Văn Tĩnh ra ngoài, Chu Trì Vọng ngăn cản.”

Tạm dừng trong nháy mắt, anh nói:"Tống Khinh Trầm, Chu Trì Vọng là một người điên, anh ta không phải nhớ tình cũ với Tôn Văn Tĩnh, mà là muốn cô ấy chết.”

Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm bức tranh kia.

Bên dưới bức tranh cũng có ký tên của anh nhưng ngoài tên còn có tên của bức tranh "DESIRE".

"Phía sau quyển nhật ký này, còn cất giấu một ít thú vị, muốn xem không?”

"Tống Khinh Trầm, cậu ta muốn đối với cậu...”

Tống Khinh Trầm bỗng nhiên đè tay Khương Triệt lại:"Không, không cần.”

Cô ấy vừa dứt lời.

Thanh âm trầm thấp từ cửa vang lên. "Trước khi vào phòng người khác, không gõ cửa trước sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương