Vú Em Rồng Nhà Bác Sĩ Hạ
-
Chương 5: Rồng ngốc không thể không nói dối
Lâm Mộc bỗng nhiên biến mất, thân là một bác sĩ Hạ Thành tuyệt đối sẽ không suy đoán đến mấy chuyện kì dị thần bí , phản ứng đầu tiên chính là tiểu tử này chạy cũng quá nhanh, chỉ chớp mắt liền không thấy bóng dáng , vội vàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, bất chợt nhìn thấy một đống lớn nhỏ chiều cao không giống cây, liền hô một tiếng: “Lâm Mộc !”
Không ai đáp lại.
Mưa càng rơi càng lớn, Hạ Thành tháo kính mắt xuống lau mặt, bắt đầu tìm kiếm xung quanh bóng dáng Lâm Mộc, một bên tìm một bên kêu tên của hắn. Công viên bên trong không có đèn đường, chỉ có thưa thớt vài cái đèn nhỏ được lắp đặt dưới bãi cỏ, quầng sáng lờ mờ, toàn bộ công viên bị đêm tối bao phủ, càng đi vào bên trong ánh sáng càng mờ mịt.
Hạ Thành ở bên trong lòng vòng nửa ngày cũng chưa tìm được người, nhớ tới Lâm Mộc vừa hoảng sợ vừa kêu la, vô cùng lo lắng, cuối cùng đi đến phía trong đình tìm một vòng, lại đi ra ngoài hành lang bên kia tìm , vẫn là không có người.
Công viên lớn như vậy gần như hắn tìm kiếm hết, Lâm Mộc thế nhưng giống như bốc hơi. Hạ Thành nhíu lại mi, cúi đầu lấy ra di động trong túi áo, cầu khẩn di động không có bị mưa làm ướt.
Giờ này khắc này, ngoài cổng trường cách đó không xa , ở khu nhà trọ tối đen một mảnh, trong bóng đêm bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng, bóng dáng màu đen đi đến bên cửa sổ đem mành (mành cửa, rèm cửa) kéo lên, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, bật đèn lên.
Lâm Mộc chỉ ở nơi này một mình , rèm kéo kín đáo, sẽ không có cái gì phải lo lắng, vỗ ngực bước nhanh đi đến phòng vệ sinh, nhìn trong gương chính mình phía trên đầu vừa mới mọc ra hai cái long giác (sừng của rồng) , lại nhìn trên cánh tay như ẩn như hiện long lân(hình rồng) , lại quay đầu coi trộm một chút phía sau cái đuôi, vẻ mặt đau khổ ôm đầu lắc lư, thở dài.
“Hoàn hảo không bị bác sĩ Hạ phát hiện……” Lâm Mộc nghĩ mà sợ lẩm bẩm hai câu liền bắt đầu cởi quần áo.
Hắn còn tu luyện chưa đến nơi đến chốn, hình dạng người hoặc hình dạng rồng sẽ không tùy ý khống chế, bình thường vừa gặp mưa liền biến thành cái bộ dạng như thế này, cho nên hắn cũng không dám trọ ở trường, không thì chạy đến phòng tắm để tắm rửa đều sẽ mọc ra sừng rồng, nước nhiều sẽ trực tiếp biến thành rồng, còn không đem người bên cạnh hù chết.
Lâm Mộc cầm khăn nhanh chóng lau khô người, màu bạc của rồng dần dần mất hẳn không thấy, lại khôi phục thành làn da nhẵn bóng căng chặt, cái đuôi cũng dần dần biến mất, đang muốn lau tóc, bỗng nhiên nghe được di động vang lên .
Lâm Mộc trên thân thể mọc ra hai sừng rồng ở đỉnh đầu, ngồi xổm xuống nhặt lên quần áo ném ở góc phòng, lấy di động ra vừa thấy: Bác sĩ Hạ Thành!
Nguy! Lâm Mộc sợ ngây người, hắn nhất thời trong tình thế cấp bách chỉ lo trốn, thế nhưng thực không phúc hậu đem bác sĩ Hạ bỏ lại ở công viên ! Hoàn toàn không có suy xét qua chính mình đột nhiên biến mất!
Di động gọi một lần không ai nghe máy, Hạ Thành mày càng nhíu càng chặt, lại gọi một lần, cất bước đi vào trong mưa ở bên trong công viên tìm kiếm xung quanh , căn bản không nghe được tiếng vang điện thoại của Lâm Mộc, không khỏi hoài nghi di động của hắn có phải hay không bị mưa làm ướt nên đã hư rồi, lại suy đoán hắn phải chăng đã bị ngã ở đâu đó, quả thực gấp đến độ ngũ tạng như bị thiêu đốt, một bên tìm một bên kêu tên hắn.
Lâm Mộc run run đem di động để bên cạnh, chột dạ lại nôn nóng đem tóc lau khô, rốt cuộc loay hoay một hồi cũng trở lại bộ dáng như bình thường, lại vội vội vàng vàng tìm quần áo thay, đóng cửa phòng một tiếng ‘ba’, liền cầm ô chạy ra khỏi cửa.
Trong bóng đêm, Lâm Mộc nhanh chóng từ khu phòng trọ biến mất, giơ ô (dù) chạy trở lại công viên trường học, vừa mới chạy đến nơi dừng lại liền nhìn thấy thân ảnh Hạ Thành rắn rỏi kiên cường đứng trong mưa, ánh sáng mờ mịt rọi lên một bên sườn mặt, không biết có phải là đang suy tư cái gì đó, trầm mặc nhưng lộ ra vẻ kì dị, khiến Lâm Mộc trong lòng có một chút khó hiểu.
Lâm Mộc nháy mắt mấy cái, áy náy rụt rụt cổ, lại đem cổ một lần nữa duỗi thẳng, mở miệng kêu: “Hạ……”
Hạ Thành bỗng nhiên xoay người lại, trong lòng nghĩ Lâm Mộc có thể hay không đã chạy ra công viên, cất bước chân thật dài chạy nhanh về phía con đường nhỏ .
Lâm Mộc đứng ở phía sau thân cây sửng sốt một chút, vội vàng chạy ra đuổi theo hắn: “Bác sĩ Hạ ! Bác sĩ Hạ! Khoan đã!
Hạ Thành đột nhiên dừng bước, cho rằng chính mình bị ảo giác nên nghe nhầm, ngưng một cái chớp mắt, nhanh chóng xoay người nhìn qua, vẻ mặt khiếp sợ.
Lâm Mộc một hơi chạy đến trước mắt, nâng cánh tay lên đem ô che trên đầu của hắn, há miệng thở dốc không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể trừng một đôi tròng đen mắt nơm nớp lo sợ nhìn hắn, sợ hắn đối với chính mình tức giận.
Hạ Thành thở dài một hơi nhẹ nhõm, chân mày cũng buông lỏng ra, một tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Ngươi chạy đến nơi nào? Di động bị mưa làm ướt nên hư rồi sao?”
“Em, em…..” Lâm Mộc đầu lưỡi không nghe theo sai bảo, lắp bắp nửa ngày mới đem lời nói có thứ tự, “Ta vừa chạy đến một công viên khác dọc đường, vừa lúc gặp được vài người bạn học , liền theo chân bọn họ mượn một cái ô, thực xin lỗi ta quá vội vàng , chưa kịp nói với ngươi.”
“Em không có việc gì là tốt rồi.” Hạ Thành trong lòng thả lỏng, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười, thuận tay sờ sờ cái ót của hắn, động tác bỗng nhiên dừng lại, “Ân? Tóc em không phải bị ướt sao?”
“Đồng đồng đồng…… Đồng học cho em mượn một cái khăn ……” Lâm Mộc càng nói càng khẩn trương, bỗng nhiên quát to một tiếng ,“A !anh dầm mưa lâu như vậy sẽ bị cảm mạo! mau cùng em trở về lau khô người!”
Hạ Thành sắc mặt có chút cổ quái, buông hắn ra trên dưới liếc mắt nhìn đánh giá, tuy rằng bốn phía tối đen, nhưng vẫn có thể liếc mắt liền nhìn ra, Lâm Mộc một thân khô ráo, một chút bộ dáng bị mưa làm ướt người cũng không có.
Lâm Mộc bị hắn đánh giá trong lòng bang bang nhảy dựng lên, kéo kéo cánh tay hắn: “Bác sĩ Hạ, anh trên người bị ướt ……”
Hạ Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đem nghi vấn tạm thời gác lại một bên, cười cười: “Không có việc gì, đi thôi.”
Có ô, Lâm Mộc yên tâm rất nhiều, một bên lén lút nhìn người bên cạnh, thấy Hạ Thành không có ý nghi vấn gì, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại bởi vì áy náy cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn lẳng lặng bước đi bên cạnh Hạ Thành.
Hạ Thành cả người bị ướt, nhưng một chút nhếch nhác cũng không lộ ra, đem ô cầm lấy che cho cả hai người, Lâm Mộc nhịn không được cười rộ lên, nghiêng đầu dựa vào hắn bước đi, cùng hắn ánh mắt chạm nhau: “Em nhìn anh làm gì?”
Lâm Mộc nhìn hắn thật gần, hung hăng trừng mắt: “Em…… Em lẻ ra nên nói với anh một tiếng, hại anh dầm mưa ……”
“Không có việc gì.” Hạ Thành thanh âm nghe vào tai thực ôn hòa.
Lâm Mộc di chuyển ánh nhìn, thấy áo sơmi hắn bị mưa thấm ướt nên dính sát vào người, phác hoạ ra những đường cong vô cùng hoàn hảo, lại nâng lên ánh mắt, nhìn bọt nước chảy từ ngọn tóc xuống cổ hắn, nhịn không được đi đến gần hắn, nâng tay lên lau khô tóc cho hắn.
Hạ Thành bước chân có hơi bị kiềm hãm, hầu kết giật giật, ánh nhìn thật sâu sắc:“Cám ơn !”
Lâm Mộc vẻ mặt ngượng ngùng cười cười, lại cùng hắn nhìn nhau, thấy hắn đeo mắt kính trông có vẻ không hợp lắm, có lẻ hắn không đeo kính sẽ đẹp hơn nhiều, không khỏi quan tâm nói: “Anh có muốn đem bỏ mắt kính xuống không? Nếu không đeo kính thì nhìn khó khăn lắm hả ?
Hạ Thành khóe miệng nhếch nhếch, tháo kính mắt xuống, đem cánh tay khoát lên trên vai hắn, mở mắt nói dối:“ Tháo kính mắt xuống thì nhìn thấy không rõ cho lắm, vậy đành phải dựa vào em dẫn đường rồi ngaz.”
Lâm Mộc vẻ mặt thông cảm:“Cận thị đúng là khổ, anh vịn vào em, em dẫn anh đi.”
“Ân.” Hạ Thành nén cười gật gật đầu, thuận thế đem hắn ôm chặt.
Hạ Thành thật ra chỉ đeo mắt kính thường chứ chẳng phải là kính cận a, nói cách khác, hắn không hề bị cận thị, điều này từng bị Thẩm Minh lật tẩy đã lâu, hắn thực bất đắc dĩ giải thích :“Cậu không cảm thấy tôi đeo mắt kính thì trông rất hấp dẫn lại ra dáng tri thức, nhìn rất trưởng thành, chững chạc sao? Tại bệnh viện, trẻ tuổi không phải một chuyện tốt ngaz~~~.”
Hạ Thành lúc ấy thuần túy là tâm huyết dâng trào, sau này theo thói quen nên vẫn đeo kính, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng rất dễ dàng lừa dối Lâm Mộc.
Đến cổng trường, Hạ Thành từ chỗ để xe của mình lướt đi qua, làm bộ như không phát hiện, trực tiếp cùng Lâm Mộc trở về, hắn tạm thời còn không có tâm tư khác, chủ yếu là muốn nhìn nơi ở của Lâm Mộc, có phải là ở một mình hay không a~~
Đến nơi, Lâm Mộc mở cửa dẫn hắn đi vào, bật đèn: “Anh đợi chút!”
Nói xong chạy vào phòng vệ sinh đem quần áo ướt sũng nhét vào máy giặt, xem như tiêu diệt chứng cứ phạm tội, lại vội vàng chạy xung quanh đánh giá bốn phía khi thấy mọi chuyện đã ổn thì kéo Hạ Thành đi vào, lấy ra một cái khăn tắm lớn đưa cho hắn: “Anh mau tắm nước ấm, không thì sẽ bị cảm lạnh”.
Hạ Thành lại mang mắt kính lên, đưa tay tiếp nhận khăn tắm, hướng hắn nhìn thoáng qua, ánh mắt nhìn qua chiếc áo T- shirt màu trắng mà Lâm Mọc đang mặc, nhíu mày nói: “Anh nhớ rõ hôm nay em mặc áo T-shirt trên ngực áo còn có hình vẽ ……”
Lâm Mộc ho khan một tiếng: “Ân…… đúng vậy ! áo T-shirt này chất lượng không được tốt nên khi gặp mưa thì mấy hình vẽ trên áo đều bay màu đi hết ….”
“Nga –” Hạ Thành kéo dài âm tiết lên tiếng.
Lâm Mộc hướng hắn liếc mắt nhìn một cái , lại bổ sung nói:“Bất quá có thể mua áo mới ngaz, ha ha”
Hạ Thành nhìn ra hắn đang rất căng thẳng, khóe miệng nhếch nhếch:“Có nước ấm chưa? Anh đi tắm.”
“Có có !” Lâm Mộc áp lực biến mất, luống cuống tay chân đem hắn đẩy mạnh vào phòng tắm, xoay người rời đi thuận tiện soi mình trong gương, chính mình trên người không có gì khác thường, còn nhìn vào gương làm chữ “V”, nhếch miệng cười tươi
Phòng vệ sinh vang lên tiếng nước ào ào, Lâm Mộc tâm tình thoải mái chạy vào phòng bếp, hí hứng vì cuối cùng cùng thoát nạn, ngâm nga ca hát, lấy ra một bao đường mật, động tác nhanh nhẹn cắt một miếng gừng nhỏ, đun nước sôi nấu pha trà gừng bỏ thêm một ít đường mật, rót ra 2 tách trà
Chính hắn là không cần , bất quá vì không làm cho hoài nghi, nên cũng phải uống trà gừng để giữ ấm cơ thể
Lâm Mộc hì hì cười vui sướng, nghe được phòng tắm tiếng nước ngừng, đầu óc ‘ong’ một tiếng , nhớ tới máy giặt ngay cạnh bồn rửa tay, vạn nhất bác sĩ Hạ đi ra thuận tay đem quần áo ném vào máy giặt thì phải làm sao?
Không kịp nghĩ Hạ Thành mở máy giặt ra, Lâm Mộc trán nóng lên, buông tách trà xuống chạy đến phòng tắm mở cửa ra .
Hạ Thành đang từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới bọc khăn tắm, nửa người trên còn có chưa lau khô nước, nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn.
Lâm Mộc đối với vị mĩ nam này, vẻ mặt bình thản, thậm chí không thèm nhìn liền vội vàng chạy đến máy giặc.
Hạ Thành cảm giác chính mình nội thương không nhẹ, đây đúng là tiểu thẳng nam …..
Lâm Mộc lén lút thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem Hạ Thành lôi đi, lại kéo hắn vào phòng bếp, bưng lên tách trà nhét vào trong tay hắn, dặn dò nói:“Mau uống hết tách trà này ngaz, không uống sẽ cảm mạo .”
Hạ Thành chính mình là bác sĩ, lại không nghĩ đến điều này, bưng tách trà cảm giác độ ấm từ đầu ngón tay lan toả đến tận tim, tứ chi ấm từ trong ra ngoài, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, không khỏi yên lặng nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc trừng lớn mắt thấy hắn không uống, bước lại nếm thử một ngụm, cười rộ lên:“Hiện tại đã uống được.”
Hạ Thành dựa vào tủ chậm rãi đem tách trà uống xong, nhìn Lâm Mộc vẻ mặt vui mừng đem tách lấy đi rửa sạch, nhịn không được lại gần đánh giá hắn.
Lâm Mộc ngẩng đầu hướng hắn cười cười, rửa xong tách đem tay lau khô, lại sờ trán hắn :“Hẳn là sẽ không cảm mạo đi?”
Hạ Thành trong mắt mỉm cười, không chút nháy mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác chính mình rất không biết xấu hổ ngaz~~~.
Thẳng liền thẳng đi, cố tình bẻ cong con nhà người ta làm gì.
Không ai đáp lại.
Mưa càng rơi càng lớn, Hạ Thành tháo kính mắt xuống lau mặt, bắt đầu tìm kiếm xung quanh bóng dáng Lâm Mộc, một bên tìm một bên kêu tên của hắn. Công viên bên trong không có đèn đường, chỉ có thưa thớt vài cái đèn nhỏ được lắp đặt dưới bãi cỏ, quầng sáng lờ mờ, toàn bộ công viên bị đêm tối bao phủ, càng đi vào bên trong ánh sáng càng mờ mịt.
Hạ Thành ở bên trong lòng vòng nửa ngày cũng chưa tìm được người, nhớ tới Lâm Mộc vừa hoảng sợ vừa kêu la, vô cùng lo lắng, cuối cùng đi đến phía trong đình tìm một vòng, lại đi ra ngoài hành lang bên kia tìm , vẫn là không có người.
Công viên lớn như vậy gần như hắn tìm kiếm hết, Lâm Mộc thế nhưng giống như bốc hơi. Hạ Thành nhíu lại mi, cúi đầu lấy ra di động trong túi áo, cầu khẩn di động không có bị mưa làm ướt.
Giờ này khắc này, ngoài cổng trường cách đó không xa , ở khu nhà trọ tối đen một mảnh, trong bóng đêm bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng, bóng dáng màu đen đi đến bên cửa sổ đem mành (mành cửa, rèm cửa) kéo lên, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, bật đèn lên.
Lâm Mộc chỉ ở nơi này một mình , rèm kéo kín đáo, sẽ không có cái gì phải lo lắng, vỗ ngực bước nhanh đi đến phòng vệ sinh, nhìn trong gương chính mình phía trên đầu vừa mới mọc ra hai cái long giác (sừng của rồng) , lại nhìn trên cánh tay như ẩn như hiện long lân(hình rồng) , lại quay đầu coi trộm một chút phía sau cái đuôi, vẻ mặt đau khổ ôm đầu lắc lư, thở dài.
“Hoàn hảo không bị bác sĩ Hạ phát hiện……” Lâm Mộc nghĩ mà sợ lẩm bẩm hai câu liền bắt đầu cởi quần áo.
Hắn còn tu luyện chưa đến nơi đến chốn, hình dạng người hoặc hình dạng rồng sẽ không tùy ý khống chế, bình thường vừa gặp mưa liền biến thành cái bộ dạng như thế này, cho nên hắn cũng không dám trọ ở trường, không thì chạy đến phòng tắm để tắm rửa đều sẽ mọc ra sừng rồng, nước nhiều sẽ trực tiếp biến thành rồng, còn không đem người bên cạnh hù chết.
Lâm Mộc cầm khăn nhanh chóng lau khô người, màu bạc của rồng dần dần mất hẳn không thấy, lại khôi phục thành làn da nhẵn bóng căng chặt, cái đuôi cũng dần dần biến mất, đang muốn lau tóc, bỗng nhiên nghe được di động vang lên .
Lâm Mộc trên thân thể mọc ra hai sừng rồng ở đỉnh đầu, ngồi xổm xuống nhặt lên quần áo ném ở góc phòng, lấy di động ra vừa thấy: Bác sĩ Hạ Thành!
Nguy! Lâm Mộc sợ ngây người, hắn nhất thời trong tình thế cấp bách chỉ lo trốn, thế nhưng thực không phúc hậu đem bác sĩ Hạ bỏ lại ở công viên ! Hoàn toàn không có suy xét qua chính mình đột nhiên biến mất!
Di động gọi một lần không ai nghe máy, Hạ Thành mày càng nhíu càng chặt, lại gọi một lần, cất bước đi vào trong mưa ở bên trong công viên tìm kiếm xung quanh , căn bản không nghe được tiếng vang điện thoại của Lâm Mộc, không khỏi hoài nghi di động của hắn có phải hay không bị mưa làm ướt nên đã hư rồi, lại suy đoán hắn phải chăng đã bị ngã ở đâu đó, quả thực gấp đến độ ngũ tạng như bị thiêu đốt, một bên tìm một bên kêu tên hắn.
Lâm Mộc run run đem di động để bên cạnh, chột dạ lại nôn nóng đem tóc lau khô, rốt cuộc loay hoay một hồi cũng trở lại bộ dáng như bình thường, lại vội vội vàng vàng tìm quần áo thay, đóng cửa phòng một tiếng ‘ba’, liền cầm ô chạy ra khỏi cửa.
Trong bóng đêm, Lâm Mộc nhanh chóng từ khu phòng trọ biến mất, giơ ô (dù) chạy trở lại công viên trường học, vừa mới chạy đến nơi dừng lại liền nhìn thấy thân ảnh Hạ Thành rắn rỏi kiên cường đứng trong mưa, ánh sáng mờ mịt rọi lên một bên sườn mặt, không biết có phải là đang suy tư cái gì đó, trầm mặc nhưng lộ ra vẻ kì dị, khiến Lâm Mộc trong lòng có một chút khó hiểu.
Lâm Mộc nháy mắt mấy cái, áy náy rụt rụt cổ, lại đem cổ một lần nữa duỗi thẳng, mở miệng kêu: “Hạ……”
Hạ Thành bỗng nhiên xoay người lại, trong lòng nghĩ Lâm Mộc có thể hay không đã chạy ra công viên, cất bước chân thật dài chạy nhanh về phía con đường nhỏ .
Lâm Mộc đứng ở phía sau thân cây sửng sốt một chút, vội vàng chạy ra đuổi theo hắn: “Bác sĩ Hạ ! Bác sĩ Hạ! Khoan đã!
Hạ Thành đột nhiên dừng bước, cho rằng chính mình bị ảo giác nên nghe nhầm, ngưng một cái chớp mắt, nhanh chóng xoay người nhìn qua, vẻ mặt khiếp sợ.
Lâm Mộc một hơi chạy đến trước mắt, nâng cánh tay lên đem ô che trên đầu của hắn, há miệng thở dốc không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể trừng một đôi tròng đen mắt nơm nớp lo sợ nhìn hắn, sợ hắn đối với chính mình tức giận.
Hạ Thành thở dài một hơi nhẹ nhõm, chân mày cũng buông lỏng ra, một tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Ngươi chạy đến nơi nào? Di động bị mưa làm ướt nên hư rồi sao?”
“Em, em…..” Lâm Mộc đầu lưỡi không nghe theo sai bảo, lắp bắp nửa ngày mới đem lời nói có thứ tự, “Ta vừa chạy đến một công viên khác dọc đường, vừa lúc gặp được vài người bạn học , liền theo chân bọn họ mượn một cái ô, thực xin lỗi ta quá vội vàng , chưa kịp nói với ngươi.”
“Em không có việc gì là tốt rồi.” Hạ Thành trong lòng thả lỏng, nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười, thuận tay sờ sờ cái ót của hắn, động tác bỗng nhiên dừng lại, “Ân? Tóc em không phải bị ướt sao?”
“Đồng đồng đồng…… Đồng học cho em mượn một cái khăn ……” Lâm Mộc càng nói càng khẩn trương, bỗng nhiên quát to một tiếng ,“A !anh dầm mưa lâu như vậy sẽ bị cảm mạo! mau cùng em trở về lau khô người!”
Hạ Thành sắc mặt có chút cổ quái, buông hắn ra trên dưới liếc mắt nhìn đánh giá, tuy rằng bốn phía tối đen, nhưng vẫn có thể liếc mắt liền nhìn ra, Lâm Mộc một thân khô ráo, một chút bộ dáng bị mưa làm ướt người cũng không có.
Lâm Mộc bị hắn đánh giá trong lòng bang bang nhảy dựng lên, kéo kéo cánh tay hắn: “Bác sĩ Hạ, anh trên người bị ướt ……”
Hạ Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đem nghi vấn tạm thời gác lại một bên, cười cười: “Không có việc gì, đi thôi.”
Có ô, Lâm Mộc yên tâm rất nhiều, một bên lén lút nhìn người bên cạnh, thấy Hạ Thành không có ý nghi vấn gì, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại bởi vì áy náy cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn lẳng lặng bước đi bên cạnh Hạ Thành.
Hạ Thành cả người bị ướt, nhưng một chút nhếch nhác cũng không lộ ra, đem ô cầm lấy che cho cả hai người, Lâm Mộc nhịn không được cười rộ lên, nghiêng đầu dựa vào hắn bước đi, cùng hắn ánh mắt chạm nhau: “Em nhìn anh làm gì?”
Lâm Mộc nhìn hắn thật gần, hung hăng trừng mắt: “Em…… Em lẻ ra nên nói với anh một tiếng, hại anh dầm mưa ……”
“Không có việc gì.” Hạ Thành thanh âm nghe vào tai thực ôn hòa.
Lâm Mộc di chuyển ánh nhìn, thấy áo sơmi hắn bị mưa thấm ướt nên dính sát vào người, phác hoạ ra những đường cong vô cùng hoàn hảo, lại nâng lên ánh mắt, nhìn bọt nước chảy từ ngọn tóc xuống cổ hắn, nhịn không được đi đến gần hắn, nâng tay lên lau khô tóc cho hắn.
Hạ Thành bước chân có hơi bị kiềm hãm, hầu kết giật giật, ánh nhìn thật sâu sắc:“Cám ơn !”
Lâm Mộc vẻ mặt ngượng ngùng cười cười, lại cùng hắn nhìn nhau, thấy hắn đeo mắt kính trông có vẻ không hợp lắm, có lẻ hắn không đeo kính sẽ đẹp hơn nhiều, không khỏi quan tâm nói: “Anh có muốn đem bỏ mắt kính xuống không? Nếu không đeo kính thì nhìn khó khăn lắm hả ?
Hạ Thành khóe miệng nhếch nhếch, tháo kính mắt xuống, đem cánh tay khoát lên trên vai hắn, mở mắt nói dối:“ Tháo kính mắt xuống thì nhìn thấy không rõ cho lắm, vậy đành phải dựa vào em dẫn đường rồi ngaz.”
Lâm Mộc vẻ mặt thông cảm:“Cận thị đúng là khổ, anh vịn vào em, em dẫn anh đi.”
“Ân.” Hạ Thành nén cười gật gật đầu, thuận thế đem hắn ôm chặt.
Hạ Thành thật ra chỉ đeo mắt kính thường chứ chẳng phải là kính cận a, nói cách khác, hắn không hề bị cận thị, điều này từng bị Thẩm Minh lật tẩy đã lâu, hắn thực bất đắc dĩ giải thích :“Cậu không cảm thấy tôi đeo mắt kính thì trông rất hấp dẫn lại ra dáng tri thức, nhìn rất trưởng thành, chững chạc sao? Tại bệnh viện, trẻ tuổi không phải một chuyện tốt ngaz~~~.”
Hạ Thành lúc ấy thuần túy là tâm huyết dâng trào, sau này theo thói quen nên vẫn đeo kính, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng rất dễ dàng lừa dối Lâm Mộc.
Đến cổng trường, Hạ Thành từ chỗ để xe của mình lướt đi qua, làm bộ như không phát hiện, trực tiếp cùng Lâm Mộc trở về, hắn tạm thời còn không có tâm tư khác, chủ yếu là muốn nhìn nơi ở của Lâm Mộc, có phải là ở một mình hay không a~~
Đến nơi, Lâm Mộc mở cửa dẫn hắn đi vào, bật đèn: “Anh đợi chút!”
Nói xong chạy vào phòng vệ sinh đem quần áo ướt sũng nhét vào máy giặt, xem như tiêu diệt chứng cứ phạm tội, lại vội vàng chạy xung quanh đánh giá bốn phía khi thấy mọi chuyện đã ổn thì kéo Hạ Thành đi vào, lấy ra một cái khăn tắm lớn đưa cho hắn: “Anh mau tắm nước ấm, không thì sẽ bị cảm lạnh”.
Hạ Thành lại mang mắt kính lên, đưa tay tiếp nhận khăn tắm, hướng hắn nhìn thoáng qua, ánh mắt nhìn qua chiếc áo T- shirt màu trắng mà Lâm Mọc đang mặc, nhíu mày nói: “Anh nhớ rõ hôm nay em mặc áo T-shirt trên ngực áo còn có hình vẽ ……”
Lâm Mộc ho khan một tiếng: “Ân…… đúng vậy ! áo T-shirt này chất lượng không được tốt nên khi gặp mưa thì mấy hình vẽ trên áo đều bay màu đi hết ….”
“Nga –” Hạ Thành kéo dài âm tiết lên tiếng.
Lâm Mộc hướng hắn liếc mắt nhìn một cái , lại bổ sung nói:“Bất quá có thể mua áo mới ngaz, ha ha”
Hạ Thành nhìn ra hắn đang rất căng thẳng, khóe miệng nhếch nhếch:“Có nước ấm chưa? Anh đi tắm.”
“Có có !” Lâm Mộc áp lực biến mất, luống cuống tay chân đem hắn đẩy mạnh vào phòng tắm, xoay người rời đi thuận tiện soi mình trong gương, chính mình trên người không có gì khác thường, còn nhìn vào gương làm chữ “V”, nhếch miệng cười tươi
Phòng vệ sinh vang lên tiếng nước ào ào, Lâm Mộc tâm tình thoải mái chạy vào phòng bếp, hí hứng vì cuối cùng cùng thoát nạn, ngâm nga ca hát, lấy ra một bao đường mật, động tác nhanh nhẹn cắt một miếng gừng nhỏ, đun nước sôi nấu pha trà gừng bỏ thêm một ít đường mật, rót ra 2 tách trà
Chính hắn là không cần , bất quá vì không làm cho hoài nghi, nên cũng phải uống trà gừng để giữ ấm cơ thể
Lâm Mộc hì hì cười vui sướng, nghe được phòng tắm tiếng nước ngừng, đầu óc ‘ong’ một tiếng , nhớ tới máy giặt ngay cạnh bồn rửa tay, vạn nhất bác sĩ Hạ đi ra thuận tay đem quần áo ném vào máy giặt thì phải làm sao?
Không kịp nghĩ Hạ Thành mở máy giặt ra, Lâm Mộc trán nóng lên, buông tách trà xuống chạy đến phòng tắm mở cửa ra .
Hạ Thành đang từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới bọc khăn tắm, nửa người trên còn có chưa lau khô nước, nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn.
Lâm Mộc đối với vị mĩ nam này, vẻ mặt bình thản, thậm chí không thèm nhìn liền vội vàng chạy đến máy giặc.
Hạ Thành cảm giác chính mình nội thương không nhẹ, đây đúng là tiểu thẳng nam …..
Lâm Mộc lén lút thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem Hạ Thành lôi đi, lại kéo hắn vào phòng bếp, bưng lên tách trà nhét vào trong tay hắn, dặn dò nói:“Mau uống hết tách trà này ngaz, không uống sẽ cảm mạo .”
Hạ Thành chính mình là bác sĩ, lại không nghĩ đến điều này, bưng tách trà cảm giác độ ấm từ đầu ngón tay lan toả đến tận tim, tứ chi ấm từ trong ra ngoài, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, không khỏi yên lặng nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc trừng lớn mắt thấy hắn không uống, bước lại nếm thử một ngụm, cười rộ lên:“Hiện tại đã uống được.”
Hạ Thành dựa vào tủ chậm rãi đem tách trà uống xong, nhìn Lâm Mộc vẻ mặt vui mừng đem tách lấy đi rửa sạch, nhịn không được lại gần đánh giá hắn.
Lâm Mộc ngẩng đầu hướng hắn cười cười, rửa xong tách đem tay lau khô, lại sờ trán hắn :“Hẳn là sẽ không cảm mạo đi?”
Hạ Thành trong mắt mỉm cười, không chút nháy mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác chính mình rất không biết xấu hổ ngaz~~~.
Thẳng liền thẳng đi, cố tình bẻ cong con nhà người ta làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook