Vũ Động Càn Khôn
Chương 87: Cản phía sau

"Lâm Động!"

Khi nhìn thấy thiếu niên cưỡi trên lưng hổ, sắc mặt Tạ Khiêm hơi đổi, bởi vì có quan hệ không tệ với Lôi gia, hiển nhiên hắn cũng biết được chuyện Lâm Động đánh chết Lôi Hình, đả thương Lôi Phích. Tuy nói lúc đầu vừa nghe nói xong, hắn cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng chuyện xảy ra trước mắt đã làm cho hắn tin đó là sự thật, với lại bắt đầu coi trọng và kiêng kỵ cái tên tiểu bối Lâm gia kia.

"Động nhi!"

Vào lúc này, Liễu Nghiên vừa nhìn thấy được thân ảnh đó thì trên gương mặt cũng không lộ vẻ vui mừng gì, mà ngược lại còn gấp gáp vội vã hơn. Thực lực của Tạ Khiêm đạt đến trình độ nào, trong thâm tâm nàng là người rõ nhất, bởi vậy ở chỗ này nàng không muốn nhìn thấy Lâm Động xuất hiện bất cứ cái gì ngoài ý muốn.

"Mẹ, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu"

Lâm Động quay đầu hướng về phía Liễu Nghiên cười cười, sau đó vung cánh tay lên, lập tức có hơn mười đạo thân ảnh phóng nhanh ra từ trong rừng rậm, đem đám người Liễu Nghiên bao vây bảo hộ, điều trước nhất là đem những người bị thương dựng dậy, băng bó vết thương.

Nhìn những Lâm gia hộ vệ chết thảm trọng, đôi môi Lâm Động mấp máy, trong con ngươi lóe lên hàn quang chớp động, chợt ánh mắt của hắn nhẹ nhàng lướt qua tại trên người Tạ Khiêm: "Lôi – Tạ hai nhà đã cấu kết với nhau làm điều chuyện xấu, và thủ đoạn cũng ti tiện giống nhau a"

"Hắc, cha ngươi ở chỗ này cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, mà tiểu súc sinh ngươi thật sự là không biết lễ phép gì" Mặc dù tại thâm tâm Tạ Khiêm hơi đổi một chút, nhưng khi nhìn thấy một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa đối với hắn chẳng có chút khách khí nào, thì sắc mặc hắn liền trầm xuống, cười lạnh nói.

"Cho ngươi mặt mũi, ngươi là người không biết xấu hổ mà, cần gì phải quan tâm đến chứ?"

Lâm Động lắc lắc đầu châm chọc nói. Sau đó đem ánh mắt quét quanh toàn trường, lần này Tạ gia phái ra cũng không ít người, bất quá may mà chỉ có một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ là Tạ Khiêm thôi, có lẽ tên kia cho rằng như vậy đã đủ rồi.

"Tiểu súc sinh, ngươi cho là có chút thực lực thì đứng ở trước mặt ta mà cuồng vọng sao? Hắc, vốn dĩ chỉ muốn bắt một ít gia quyến ngươi mà thôi, nhưng ngươi đã tự động tới cửa, vậy ta đây liền thu nhận thôi!" Tạ Khiêm cười lên một tiếng âm trầm, chợt vung tay lên.

"Hưu!"

Theo cánh tay Tạ Khiêm vung xuống, tại bên trong rừng rậm ở chung quanh, tức thời có rất nhiều hàn quang bạo xạ ra ngoài, còn mang theo âm thanh xé gió hướng đám người Lâm Động bắn tới.

"Hừ!"

Thấy thế, Lâm Động trong lòng hừ lạnh một tiếng, tay áo run lên, vài đạo hắc mang bắn ra nhanh như tia chớp, trực tiếp đem toàn bộ những mũi tên hàn quang bắn gãy ở giữa không trung, tiếp đó kình lực không hề giảm hung hăng xẹt vào trong rừng rậm, lập tức có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Quả nhiên tên tiểu tử này am hiểu ám khí!" Nghe được tiếng kêu thảm thiết từ trong rừng rậm truyền ra, Tạ Khiêm khẽ cau mày, chợt cười lạnh, lần này hắn mang theo không ít nhân thủ, hắn còn không tin Lâm Động có thể từ trong tay hắn thuận lợi đem người cứu đi.

"Giết!"

Tiếng quát lạnh của Tạ Khiêm vừa xong, nhân mã Tạ gia sớm đã nhìn chằm chằm liền nắm chặt vũ khí trong tay, trên mặt lộ ra vẻ hung quang hướng đám người Lam Động tấn công liều chết.

"Cẩn thận!"

Nhìn thấy nhân mã Tạ gia vọt tới, La Lăng với sắc mặt tái nhợt liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"La Lăng thúc, ngươi dẫn những bảo vệ mẹ ta cùng với các nàng trở về Thiết Mộc trang, những người còn lại hiệp trợ ngươi, ta cản ở phía sau!" Lâm Động thở một hơi dài, trầm giọng nói.

Nghe được Lâm Động muốn một mình một người cản hậu, đám người La Lăng cũng đều biến sắc.

"Động nhi!" Liễu Nghiên cũng gấp giọng nói.

"Phu nhân xin yên tâm, Lâm Động thiếu gia không có việc gì đâu" Một vị hộ vệ đi cùng Lâm Động từ Thiết Mộc trang chạy tới vội vàng can ngăn Liễu Nghiên, thấp giọng nói.

"Tốt, Lâm Động thiếu gia hãy cẩn thận một chút!"

Nhìn thấy vị hộ vệ Lâm gia vẫn còn tỉnh táo nhìn mọi người nói như vậy, trong mắt La Lăng cũng hiện lên vẻ kinh sắc, chợt hắn cũng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa, trực tiếp quay đầu chắn trước đám người Liễu Nghiên nhanh chóng rời đi, rất nhanh hướng bên trong rừng rậm đi tới.

Lâm Động từ trên lưng Tiểu Viêm nhảy xuống, bàn tay nắm chặt lại, lập tức một thanh thiết kiếm đang nằm ở trên mặt đất bị hít lên trong tay, Nguyên Lực hùng hồn từ đan điền nhanh chóng mà dữ dội tuôn trào ra, đem lá khô trên mặt ở bốn phía chung quanh chấn bay tứ tung.

"Rống!"

Vào lúc này Tiểu Viêm cũng phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp, thân thể khẽ chúi về phía trước, một cổ lực lượng cực mạnh từ trong cơ thể cấp tốc ngưng tụ bùng phát ra. Tiểu Viêm hiện giờ đủ để so sánh ngang bằng với cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, hơn nữa da thịt rất dày, hành động nhanh nhẹ, lực sát thương lại lộ ra vẻ kinh khủng.

Lâm Động cầm thiết kiếm ở trong tay, một thoáng sau, thân hình lướt đi, trực tiếp xông vào đám nhân mã Tạ gia, huy động thiết kiếm, mỗi một lần xẹt qua liền mang theo một đạo vết máu.

"Bang bang!"

So với Lâm Động vừa xuất thủ, thì Tiểu Viêm kia hiển nhiên càng thêm đáng sợ hơn, thân thể to cao va chạm vào nhau, phàm người bị đụng thì lồng ngực không khỏi bị lõm vào, máu tươi phun ra như suối, hổ trảo sắc bén cùng với răng nanh đều dính đầy dẫy huyết nhục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một người một thú trực tiếp đem toàn bộ nhân mã Tạ gia kềm chế lại, nơi hắn đi qua, quả thực là thi thể nằm ngỗn ngan.

Lúc nhìn thấy nhân mã Tạ gia hao tổn nhanh như vậy, cho dù là Tạ Khiêm cũng không thể kềm chế được liền rống to lên một tiếng, thân thể hắn giống như kiêu ưng vọt về phía Lâm Động, đại đao trong tay mang theo kình phong áp bức sắc bén, hung hăng bổ xuống đầu Lâm Động.

"Đinh!"

Tuy nói đang ở trong vòng vây khốn, nhưng hắn ỷ vào tinh thần lực thần kỳ, tất cả mọi cử động ở nơi này đều phản hồi đến trong đầu Lâm Động, vì vậy, ngay khi Tạ Khiêm xuất thủ đột ngột thì Lâm Động đã phát hiện, thiết kiếm trên tay trong nháy mắt rung lên, cực kỳ tinh chuẩn điểm trên mũi đao kia, hai cổ Nguyên Lực nặng nề va chạm nhau, một trận kình phong mạnh mẽ khuếch tán mà ra, đem hơn mười người ở chung quanh gần đó trực tiếp chấn đắc lui về phía sau dài dài.

Chính diện đón đánh một chiêu, cước bộ Lâm Động lui về sau mấy bước, mà Tạ Khiêm kia ở giữa không trung lộn một vòng rồi mới rơi xuống mặt đất, nhưng hắn còn chưa ra tay đánh tới Lâm Động lần nữa, thì Lâm Động đã vọt tới đám người Tạ gia, huy động thiết kiếm, mỗi một lần huy ra đều mang theo một vài tia máu.

"Vô liêm sỉ!"

Nhìn thấy Lâm Động căn bản không cùng hắn chính diện giao thủ, mà là tận dụng khả năng đánh chết đám người Tạ gia, làm cho sắc mặt Tạ Khiêm tái mét lên, hắn lần nữa nhanh chóng truy theo, song bất luận hắn toàn lực đuổi theo cũng không kịp được, bởi thân hình Lâm Động giống như con lươn, dưới tình huống hỗn loạn này thì hắn giống như cá gặp nước. Bóng người lướt qua, khiến cho đám người Tạ gia chật vật chạy trốn.

"Thình thịch!" Xuy!

Ngay lúc một số người Tạ gia chạy trốn, tại bên trong rừng rậm từng đạo hắc mang lặng lẽ bắn ra, cực kỳ tàn nhẫn xuyên thủng không ít cổ họng của những người đó.

Ở thời điểm một người một thú tiến hành giết chóc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười mấy phút, mà nhân mã Tạ gia cơ hồ tổn thất hơn phân nửa. Thấy vậy, Tạ Khiếm liền quát lên như sấm, lấy thực lực Thiên Nguyên Cảnh của hắn, hắn rất có tự tin quấn lấy Lâm Động, nhưng Lâm Động lại rất xảo trá, mỗi một lấn hắn truy đến, thì Lâm Động dùng thân pháp hơi có chút quỷ dị, dễ dàng bỏ lại hắn ở phía sau.

"Hô!"

Quấy rối một lúc nữa, Lâm Động tính toán thời gian không sai biệt lắm, vào lúc này đám người Liễu Nghiên hẳn là có khoảng cách rất an toàn, lập tức từ trong miệng truyền ra một đạo thanh âm, bàn chân điểm lên mặt đất một cái, thân hình bay bay lui về phía sau, liền trực tiếp vọt vào trong rừng rậm, Tiểu Viêm cũng hóa thành một đạo hỏa hồng ảnh tử vọt theo, đám người Tạ gia kia kinh tâm đảm hàn nhìn nhìn thi thể đầy dẫy trên mặt đất, không dám đuổi theo.

"Đuổi theo cho ta!"

Tạ Khiêm sắc mặt âm hàn, đây là lần đầu tiên làm hắn kinh ngạc như thế, với lại là do một vị thiếu niên làm ra, hắn chính là nuốt không trôi khẩu khí này, lập tức quát lên một tiếng chói tai, làm gương cho binh sĩ liền nhanh chóng vọt vào rừng rậm, hướng phía Lâm Động mà đuổi tới.

Vừa mới vọt vào trong rừng rậm, Tạ Khiêm chỉ thấy một đạo hỏa hồng ảnh tử hướng nơi xa xa chạy trốn, trong ánh mắt quang mang chớp động, nhanh chóng đuổi theo.

Song, khi Tạ Khiêm vừa xuyên qua một phiến tùng lâm, một đạo hàn quang không một tiếng động đột nhiên hung mãnh đâm đến, Tạ Khiêm giật mình liền vội vã vung đao lên đón đỡ.

"Đinh, đang!"

Trên thiết kiếm, Nguyên Lực hùng hồn tán ra làm cho bàn tay nắm đao của Tạ Khiêm run lên liên hồi, thân hình vội vàng bay lui về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khá lắm, tiểu súc sinh gian xảo!"

Cho đến bây giờ hắn mới hiểu được, Lâm Động kỳ thật không có rút lui ngay tức thì, mà là muốn ở nơi này ám toán hắn, nếu lúc này hắn phản ứng chậm đi một chút mà nói … vậy bây giờ trên thân thể Tạ Khiêm chỉ sợ rằng có không ít vết thương không nhẹ a.

"Tên họ Tạ khốn kiếp kia, lần sau ngươi cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu …"

Ngay khi thân hình Tạ Khiêm lui dần về phía sau, Lâm Động từ trong rừng lướt đi, hướng Tạ Khiêm cười lạnh một tiếng, xoay người vọt vào bên trong rừng rậm, liền đó là một đạo hỏa hồng ảnh tử phóng đi cực nhanh, mau chóng biến mất tại trong tầm mắt của Tạ Khiêm.

"Tiểu súc sinh, ta muốn đem ngươi băm thành vạn đoạn!"

Nhìn thân ảnh Lâm Động đi xa, sắc mặt Tạ Khiêm liền xanh mét, nổi giận gầm gừ lên một tiếng quanh quẩn tại bên trong rừng rậm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương