Vũ Động Càn Khôn
Chương 133: Tào Chú

Nhìn Lâm Động tươi cười như hoa, trong mắt bạch y nam tử kia hiện hàn mang, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Động, phun ra hai từ lạnh lùng:

"Rác rưởi!"

Khi hắn nói hai chữ này, bầu không khí trong sân trở nên căng thẳng hơn trước nhiều, ai cũng biết chuyện này không thể nào giải quyết một cách đơn giản.

Trên hành lang, Tử Nguyệt cũng lặng lẽ thở dài một hơi, nàng không nghĩ tới Lâm Động lại có cá tính như vậy, lúc trước thì xoay người bỏ đi, vậy mà chỉ vì một câu nói lại quay đầu trở lại.

"Ta rất muốn xem ngươi có bản lĩnh gì mà có thể làm cho lão sư coi trọng tới vậy..."

Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong sân, thì thào tự nói, tuy nói lần giao thủ vừa rồi đã làm cho nàng hiểu, Lâm Động này đúng là có chút bản lĩnh, nhưng nàng lại không tin tưởng lời của Nham đại sư nói.

Thân là người nổi bật nhất trong thế hệ Phù sư trẻ tuổi ở Viêm Thành, Tử Nguyệt rất có tự tin, hiện giờ nàng đã có thực lực Nhị ấn Phù sư đỉnh phong, thậm chí đã tiếp cận tới gần tam ấn, loại thực lực lực này có thể nói là nhân tài kiệt xuất.

Tuy rằng nàng có nghe nói chuyện Lâm Động đánh bại Ngụy Thông, nhưng nàng cho rằng, đó là do Lâm Động nhờ vào Nguyên Lực của bản thân, từng này tuổi mà bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh đúng là làm cho nàng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, bởi Nguyên Lực có mạnh tới đâu một khi vào trong Phù Sư Tháp cũng vô dụng, ở nơi đó chỉ có Tinh thần lực mạnh mẽ mới phát huy được ưu thế.

Phù sư giao thủ với nhau toàn là so đấu Tinh thần lực, cho nên chỉ cần Lâm Động giao thủ với bạch y nam tử, Tử Nguyệt có thể nhìn ra được thực lực của người này.

Trong sân, Lâm Động cười nhạt nhìn bạch y nam tử, hắn nhận ra người này đang cố ý khiêu khích Phù sư Viêm Thành.

"Ngươi muốn làm lính tiên phong thử thực lực Phù sư Viêm Thành?"

Nghe thấy Lâm Động nói như vậy, bạch y nam tử chớp mắt một cái, nhưng không trả lời chỉ cười lạnh nói:

"Tiểu tử, đừng ở đây sủa những lời vô nghĩa, không dám đánh thì cút sang một bên, để cho người khác thế chỗ."

Ngoài miệng thì cười lạnh, nhưng trong lòng bạch y nam tử cũng có chút cảnh giác, tính cách của hắn tuy rằng cuồng ngạo, nhưng không phải người ngu, đương nhiên không vô duyên vô cớ chạy tới địa bàn người khác gây sự. Sở dĩ hắn làm như vậy, đó là phụng mệnh tới thăm dò xem trong đám Phù sư trẻ tuổi của Viêm Thành hiện giờ có bản lĩnh gì.

"Nếu như vậy... Vậy thì động thủ đi."

Lâm Động cười, sau đó tiến lên trước hai bước, thản nhiên nói.

"Hừ, tiểu tử, ta là Tào Chú của Phù Sư Hội ở Thiên Hỏa Thành, ngươi cần phải nhớ cho kỹ cái tên này!"

Bạch y nam tử cười ra tiếng, nhưng mà đây chỉ là thủ đoạn che mắt, bởi vì hắn còn chưa cười xong thì một đạo hàn mang đã nhanh như tia chớp bắn về phía Lâm Động.

"Leng keng!"

Đối mặt với với Tào Chú đột nhiên tập kích, Lâm Động không thèm nhúc nhích, ngón tay cong lại bắn ra mấy đạo hắc mang, đơn giản ngăn trở công kích của Tào Chú.

Sau khi ngăn cản công kích của Tào Chú, người bên ngoài mới phát hiện đạo hàn mang kia chính là một đoản kiếm sắc bén, đoản kiếm này mình trắng như tuyết, hàn khí phát ra lạnh người, khi đụng vào Toái Nguyên Toa của Lâm Động, hắn phát hiện, Tinh thần lực trên Toái Nguyên Toa bị cái đoản kiếm này đâm thủng. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Băng Huyền Thiết."

Lâm Động liếc mắt nhìn cái đoản kiếm trắng như tuyết, thân kiếm có hình răng cưa sắc bén, đây là một thanh kiếm được làm từ Băng Huyền Thiết, một loại kim loại quý hiếm đặc thù, chỉ có ở nơi cực hàn, trời sinh ẩn chứa một loại khí tức kinh người, cho dù là Tinh thần lực cũng có thể bị hàn khí này xuyên thủng.

Lâm Động đúng là không ngờ tới Tào Chú lại có bảo bối như thế này, thảo nào mà hắn dám ở đây kiêu ngạo.

Trong khi Lâm Động chịu thiệt thòi vì hàn khí, thì Tào Chú lại tỏ ra kinh hãi hơn, mới chỉ giao thủ trong chốc lát, hắn đã nhận ra Tinh thần lực trên Băng Huyền Kiếm suýt nữa thì bị đánh tan, hiển nhiên là Tinh thần lực của người này mạnh hơn hắn!

"Trong thế hệ trẻ tuổi ở Viêm Thành sao tự dưng lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như thế này?"

Tào Chú ở trong lòng thì thào một tiếng, hàn mang trong mắt lóe lên, Băng Huyền Kiếm nhất thời vũ động, hóa thành từng đạo kiếm ảnh tràn ngập hàn khí bắn về phía Lâm Động.

Căn cứ vào tình hình này, có thể nhận ra Tào Chú là người khống chế Tinh thần lực tương đối tốt, với quỹ tích của đoản kiếm, hàn khí của thân kiếm cho dù gặp phải cường giả Tiểu Nguyên Đan Cảnh bình thường cũng không sợ.

Nhưng mà, những điều này đối với Lâm Động chẳng có chút uy hiếp nào, hắn nhấc tay, 10 đạo Toái Nguyên Toa bay ra, những tiếng đinh đinh đang vang lên, ngăn 3 cái Băng Huyền Kiếm của Tào Chú lại.

Tào Chú chứng kiến Lâm Động khống chế Tinh thần lực, hắn đã biết mình còn kém xa đối phương, tuy rằng hắn ỷ vào hàn khí của Băng Huyền Kiếm lợi hại, nhưng vẫn không cách nào đột phá được bức tường phòng ngự của 10 đạo Toái Nguyên Toa.

"Vèo!"

Sau khi sử dụng Toái Nguyên Toa ngăn cản công kích của Băng Huyền Kiếm, Lâm Động cười nhìn Tào Chú, bàn chân dậm một cái, thân hình như mũi tên lao về phía trước, cùng lúc đó Nguyên Lực hùng hậu từ trong cơ thể bộc phát ra xung quanh.

Nhìn thấy Lâm Động vọt tới, Tào Chú cả kinh, thân hình vội vàng lui lại, một đạo sóng tinh thần xung kích nhanh chóng từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra dữ dội, đập thẳng vào Lâm Động.

Cảm nhận được Tinh thần lực đánh tới, ánh mắt Lâm Động lóe lên, hắn không né tránh mà lại đưa tay ra, một quả Bản Mệnh Linh Phù xuất hiện ở dưới lòng bàn tay, Bản Mệnh Linh Phù vừa xuất hiện đã có biến hóa, biến thành một cái dòng xoáy linh phù.

"Xuy xuy!"

Bàn tay Lâm Động trực tiếp tiếp xúc với đạo Tinh thần lực, điều làm cho Tào Chú khiếp sợ chính là, Lâm Động không những không bị thương mà đạo Tinh thần lực kia còn lập tức biến mất.

Nhìn Tào Chú khiếp sợ, trong lòng Lâm Động vui mừng, bởi vì hắn phát hiện, dòng xoáy linh phù có thể trực tiếp thôn phệ tinh thần xung kích!

"Linh phù thật bá đạo, ngay cả sóng tinh thần của người khác cũng có thể thôn phệ, hóa thành lực lượng của mình!"

Vui mừng thì vui mừng, nhưng Lâm Động cũng cảm thấy chấn động, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới Bản Mệnh Linh Phù bá đạo như vậy, điều này làm cho hắn hoài nghi, Bản Mệnh Phù Ấn này chẳng nhẽ chỉ là linh phù thôi sao?

Lâm Động cố gắng đè nén sự chấn động này xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Tào Chú đang khiếp sợ, không khỏi cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động đã xuất hiện ở trước mặt đối phương, tay phải giấu dòng xoáy linh phù, trực tiếp chộp vào đầu Tào Chú.

Nhìn thấy bàn tay Lâm Động chộp tới, Tào Chú cũng vội vàng lui về phía sau, một cỗ Nguyên Lực ba động từ trong cơ thể tán phát ra, nhưng mà nếu so sánh với Tinh thần lực của Lâm Động thì số Nguyên Lực kia chẳng đáng là bao, bởi vậy hắn mới chỉ lui được mấy bước, đã thấy Lâm Động quỷ dị xuất hiện ở phía sau, bàn tay vẫn áp lên đầu hắn như cũ.

Khi bàn tay Lâm Động để lên đầu mình, Tào Chú kinh hoàng phát hiện, hai quả Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung lúc này đang chấn động kịch liệt, dường như là bị người khác khống chế muốn nhảy ra ngoài, Tinh thần lực bị hút vào trong lòng bàn tay của Lâm Động.

"Phụt!"

Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho Tào Chú sợ hãi tới mức ba hồn bảy vía bay lên trời, hắn bất chấp tất cả, cố gắng quay đầu, phun ra một ngụm máu bắn tới yết hầu Lâm Động.

Trong ngụm máu này ẩn chứa Nguyên Lực ba động rất mạnh, hiển nhiên là người này đã liều mạng, điều này khiến cho thân hình Lâm Động run rẩy, Tào Chú tranh thủ cơ hội này thoát ra khỏi bàn tay Lâm Động.

"Vù vù!"

Khi Tào Chú thoát ra ngoài, hai hàng lông mày của Lâm Động nhíu lại, tâm thần khẽ động, Tinh Thần Lực hùng hậu ngưng tụ thành 10 cái "Hóa Thần Châm", hàn mang lóe lên xuất hiện ở trước mặt Tào Chú.

"Dừng, ta chịu thua, ta chịu thua!"

Nhìn thấy những cái mũi khoan tinh thần này nhắm vào mình, thân hình Tào Chú cứng ngắc, chỉ mới mấy phút giao thủ hắn đã bị đánh cho không còn sức đánh trả, Băng Huyền Kiếm vốn là một lợi khí vậy mà bị đối phương đơn giản khóa lại, không thể động đậy, lúc này cảm thấy tính mạng bị uy hiếp, hắn lập tức kêu dừng tay.

"Hư!"

Nhìn thấy người này chịu thua, đám Phù sư Viêm Thành ở xung quanh không khỏi thở ra một hơi, không ít người lúc nãy bị thua nhục nhã bây giờ mở giọng châm chọc khiêu khích Tào Chú, làm cho hắn tức giận tới mức sắc mặt xanh lè, nhưng dưới sự uy hiếp của Hóa Thần Châm, hắn không dám mở miệng nói chuyện.

Trên hành lang, Tử Nguyệt vô cùng kinh ngạc, tuy rằng nàng chứng kiến trận đấu này nhưng mà vẫn không hiểu, dù sao Tào Chú cũng là Nhị ấn Phù sư, Lâm Động cho dù có thể thắng hắn nhưng làm sao lại thắng dễ dàng như vậy.

Mà cho dù có thắng thì cũng phải trong một khoảng thời gian, vậy mà không ngờ Lâm Động với dòng xoáy linh phù quỷ dị của mình đã hút đi phân nửa Tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung của Tào Chú, điều này khiến cho Tào Chú mất đi lực lượng chiến đấu.

Lâm Động cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Tào Chú, hắn không lập tức triệt thoái "Hóa Thần Châm", mà ngoắc tay một cái, thu hồi hơn 10 đạo Toái Nguyên Toa, sau đó lại thu luôn ba thanh Băng Huyền Kiếm vào trong tay.

Nhìn thấy Lâm Động lấy đi "Băng Huyền Kiếm" của mình, da mặt Tào Chú co rút lại, thân hình run rẩy.

"Thứ này coi như là tiền bồi thường, đa tạ."

Lâm Động cười cười, không để ý tới ánh mắt như sắp phun lửa của Tào Chú, hắn đút ba thanh Băng Huyền Kiếm vào trong Càn Khôn Đại, sau đó chắp tay xoay người, liếc mắt nhìn Tử Nguyệt đang đứng trên hành lang, cười lạnh một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương