Vũ Động Càn Khôn
-
Chương 1309: Ta sẽ đưa nàng trở về! (cuối)
- Cảm ơn.
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, trái tim như có một dòng suối ấm chảy qua, hắn lật tay nắm lấy tay nàng.
Nàng lúc nào cũng vậy, chỉ lặng lẽ che giấu cảm xúc trong tim. Vì hắn nàng đã từ bỏ sự cao ngạp, trở nên dịu dàng đến an ủi hắn. Khi trái tim hắn trở nên yếu đuối nàng sẽ luôn yên lặng đứng bên cạnh, dù không nói gì nhưng khiến Lâm Động thấy rất ấm áp. Chỉ là, sự kiên cường đó của nàng đôi khi khiến người ta đau lòng.
- Trước đây chỉ đứng từ xa nhìn chàng, vì thế bây giờ phải bù đắp gấp nhiều lần đó.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười nói.
Lâm Động nghe vậy cũng cười, với những người có tính cách như Lăng Thanh Trúc, chỉ khi thật sự bước vào được vào nội tâm của nàng thì mới phá vỡ được lớp băng hàn lạnh lẽo, tận hưởng sự dịu dàng nồng nhiệt chỉ dành cho một người. Rõ ràng Lâm Động ban đầu không đạt được mức đó nên hồi ấy Lăng Thanh Trúc không có trách nhiệm với hắn, nói là bù đắp thì không hẳn.
- Nếu là bù đắp thì khi nàng dạy ta Thái Thượng Cảm Ứng Quyết đã làm rồi…
Lăng Thanh Trúc khựng người, rồi má ửng đó, nàng cắn môi, nhìn Lâm Động ngượng ngùng:
- Chàng…chàng biết hết rồi?
- Ngay từ đầu ta đã biết rồi…
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều.
Lăng Thanh Trúc cắn môi, vừa ngượng vừa giận đấm lên cánh tay Lâm Động. Nàng vốn tưởng việc đó nàng làm rất bí mật, không ngờ hắn ta vẫn luôn giả vờ.
- Mau bắt đầu đi.
Lâm Động gật đầu cười, rồi không nói nữa, ngồi xuống nhắm mắt lại.
Mấy người Lăng Thanh Trúc ở bên cảnh đều có thể cảm nhận được, sau khi Lâm Động nhắm mắt, dường như có một thứ sức mạnh kỳ diệu toả ra, chớp mắt đã bao phủ khắp trời đất, rồi bắt đầu tìm kiếm từng tấc đất những mảnh vỡ luân hồi.
Ý niệm của Lâm Động phát tán trong không gian, hắn thúc đẩy Vị Diện lực tìm sự quen thuộc sâu trong trái tim…
Sự tìm kiếm này kéo dài đến cả một tháng.
Thế nhưng thời gian trôi đi, sắc mặt Lâm Động dần tái nhợt, vì hắn nhận ra không thể thấy bất cứ một mảnh vỡ luân hồi quen thuộc nào.
Điều này khiến tâm cảnh tĩnh như mặt hồ của hắn gợn lên nỗi hoang mang.
Kết quả này hắn thật sự khó lòng chấp nhận, hắn nghiến răng, thúc động Vị Diện lực tìm lại một lần nữa ở bất cứ nơi nào nàng từng đến, Đạo Tông, Dị Ma Thành, và cả nơi từng tranh đoạt Tiên Nguyên Cổ Thụ…
Theo lẽ thường, mảnh vỡ luân hồi sẽ dừng lại ở nơi người đó lưu luyến nhất khi còn sống. Nếu mảnh vỡ luân hồi của Ứng Hoan Hoan còn thì nhất định ở những nơi này.
Chỉ là..
Lâm Động tiếp tục mở rộng tìm kiếm, nhưng kết quả cuối cùng tàn khốc đến mức khiến hắn không dám tin.
Sau hai tháng, Lâm Động mở mắt ra, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, thậm chí có cả tia máu. Thân thể hắn khẽ run lên, lầm bầm nói:
- Sao lại không thấy…sao lại như vậy…
Đáng nhẽ phải được chứ? Nàng ấy mới thiêu đốt luân hồi không lâu, không thể nào đã mất rồi được!
- Sao lại như vậy?
Hắn đau khổ ôm lấy đầu, trái tim như thủng một lỗ, cảm giác khó chịu trong lòng khiến mắt hắn đỏ quạch lên.
- Lâm Động, sao thế?
Lăng Thanh Trúc cuống cuồng đến bên cạnh Lâm Động, nàng nhìn dáng vẻ tàn tạ của hắn, sống mũi bất giác cay cay, vội quỳ xuống bên cạnh hắn.
Lâm Động ngẩng lên, nhìn Lăng Thanh Trúc, mắt đỏ lên như đứa trẻ không có chỗ dựa:
- Ta…ta không tìm được nàng ấy…không tìm thấy…
Nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy này của hắn, Lăng Thanh Trúc mắt đỏ hoe. Đến nay mọi người trên thế gian đều đang đắm chìm trong niềm hân hoan sau kiếp nạn, nhưng có ai biết được nam nhân đã cứu cả thế giới này đang đau khổ đến mức nào.
- Đừng vội, chúng ta từ từ tìm. Lần đầu không được thì lần sau, nhất định sẽ tìm thấy.
Nàng giang tay ôm hắn vào lòng, giọng nói dịu dàng như dỗ một đứa trẻ.
Lâm Động cũng ôm chặt lấy Lăng Thanh Trúc, một lúc lâu sau hắn nghiến răng:
- Ta nhất định sẽ tìm được nàng ấy!
Hắn lại nhắm mắt, đưa ý thức chìm vào đất trời, chỉ lầ lần này hắn có chút sợ hãi, hắn sợ nếu thật sự không tìm được thì hắn sẽ đau đớn đến mức nào.
Lăng Thanh Trúc nhìn gương mặt kiên nghị có chút mệt mỏi của Lâm Động, khoang mắt đỏ lên, nàng biết tính cách cố chấp của hắn. Năm đó theo đuổi nàng ánh mắt hắn cũng như vậy, có lẽ chính sự cố chấp này đã khiến nàng rung động…
Trên một ngọn núi cách đó không xa, Sinh Tử Chủ nhìn hai người trên đỉnh núi, khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.
Khi Lâm Động mở mắt ra thì đã hai tháng nữa trôi qua. Lần này ánh mắt hắn có phần ảm đạm, thân thể hắn khẽ run rẩy, không còn uy nghiêm của mộ Vị Diện Chủ nữa.
Đến người mình thương yêu cũng không tìm lại được thì có sức mạnh lớn lao này làm gì?
Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động ánh mắt ngày càng trống rỗng, lòng càng thêm nhói đau. Nhưng những gì nàng làm được chỉ là yên lặng ngồi cạnh hắn.
Hy vọng chỉ còn rất ít, nhưng Lâm Động vẫn không muốn từ bỏ.
Thời gian trôi đi.
Lâm Động hết lần này đến lần khác mở mắt ra, nhưng thần thái ngày một yếu dần, bóng tối bao phủ trong mắt, cây cối vốn dĩ xanh um tùm trên núi dường như cũng thay đổi theo tâm cảnh hắn mà trở nên héo khô.
Hy vọng dần vuột mất.
Nửa năm, Tiểu Điêu, Thanh Đàn, mấy người Sinh Tử Chủ cũng đến nhưng thấy Lâm Động như vậy họ không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
Chỉ là, bên cạnh hắn vẫn luôn có một thân ảnh chờ đợi và chăm sóc hắn ở bên cạnh.
Lần cuối cùng Lâm Động mở mắt, thần thái trong mắt đã biến mất hoàn toàn, hoa tuyết rơi xuống khiến trời đất thêm thê lương.
Lăng Thanh Trúc nhìn ánh mắt vô thần của Lâm Động, mũi cay cay, cuối cùng không kìm được quay mặt đi, nước mắt rơi xuống, cuối cùng bắn lên mặt Lâm Động.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt ấy:
- Xin lỗi…
- Ta biết rồi.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói, nàng biết nếu là nàng hắn cũng sẽ làm vậy.
- Chỉ là, có lẽ muội ấy sẽ không muốn thấy chàng hành hạ bản thân thế này đâu.
Hai tay Lâm Động run lên, hắn cúi đầu, giọng khàn đặc:
- Để có sức mạnh này ta đã mất nàng ấy. Nhưng ta không thể dùng nó để cứu nàng ấy..
- Tại sao?!
- Tại sao chứ?!
Hắn gầm lên đầy đau đớn, mưa lớn đổ xuống táp vào mặt hắn, không thể phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa.
- A! A! A!!!
Hắn đấm mạnh xuống đất, tiếng gầm thét đầy đau đớn và bi ai.
Hắn đã đem lại hy vọng cho thế gian này, nhưng nó lại đem đến cho hắn sự tuyệt vọng.
Vô số đệ tử Đạo Tông nhìn lên đỉnh núi cao nhất, cảm nhận được sự đau đớn trong tiếng thét ấy, mắt họ cũng ươn ướt.
Phía trước đại điện, Ứng Tiếu Tiếu nhìn lên thân ảnh như ẩn như hiện trên đỉnh núi, sự tuyệt vọng trong tiếng gào thét ấy khiến nàng hiểu, cô gái đáng yêu kia không quay về nữa rồi.
Nàng bụm chặt miệng, phát ra tiếng nghẹn ngào, Ứng Huyền Tử ở bên cạnh mắt đỏ lên, ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất giác như già đi nhiều. Châu Thông, Ngộ Đạo ở phía sau cũng trầm mặc.
Cả Đạo Tông bị bao trùm trong không khí bi thương.
- Thất bại rồi sao…
Tiểu Điêu, Thanh Đàn nhìn thấy vậy cũng lẩm nhẩm nói, mấy người Viêm Chủ thì mệt mỏi ngồi xuống đất, năm đó họ mất đi sư phụ và Thôn Phệ Chủ, giờ…đến Băng Chủ cũng mất sao.
Sinh Tử Chủ nhìn mọi người khẽ thở dài rồi trầm mặc rời đi.
Trên đỉnh núi, Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động gần như đang phát điên không kìm được ôm chặt lấy hắn.
- A!!
Lâm Động ôm chặt lấy Lăng Thanh Trúc gào khóc như một đứa trẻ:
- Ta không tìm được nàng ấy, không tìm được, không tìm được!!!
- Chàng đã gắng hết sức rồi, mọi người đều biết mà.
- Ta đã hứa sẽ tìm nàng ấy về!
Nước mắt không ngừng tuôn trào, giọng hắn lạc hẳn đi.
Lăng Thanh Trúc ôm chặt lấy hắn, nàng có thể cảm nhận được nỗi đau tận cùng của hắn.
Hắn đã cứu cả thế giới, nhưng lại không cứu được người mình yêu.
Một thân ảnh nhỏ nhắn từ xa tiến lại rồi ngồi xuống bên mép vực. Sinh Tử Chủ nhìn Lâm Động, đây là lần đầu Sinh Tử Chủ thấy hắn bi thương như vậy.
- Sao phải tham lam như vậy…Bên cạnh ngươi đã có một người đáng để yêu rồi. Quên nàng ta đi, như thế không phải tốt hơn sao?
Lâm Động lắc đầu:
- Ta sẽ tìm nàng ấy về!
Dù tuyệt vọng nhưng ta sẽ không từ bỏ.
Sinh Tử Chủ nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn đầy cố chấp của hắn, cười khổ:
- Đúng là hết cách với ngươi…Xem ra ta không thể thực hiện thỉnh cầu cuối cùng của tiểu sư muội rồi.
Lâm Động bỗng sững người, ngẩng lên nhìn Sinh Tử Chủ chăm chăm.
- Ngươi không tìm thấy mảnh vỡ luân hồi của muội ấy đúng không?
Sinh Tử Chủ ngẩng lên nhìn phía xa, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Thông thường, nếu chưa lâu thì dù thiêu đốt luân hồi thì với sức mạnh của ngươi hiện nay chắc chắn sẽ tìm được, nhưng ở đây cũng có giới hạn, đó chính là quy tắc này chỉ hữu dụng với người sinh ra ở Vị Diện này…
Lâm Động sững người nhìn Sinh Tử Chủ, miệng khô đi:
- Ý là…
- Ừm, tiểu sư muội không phải người của Vị Diện chúng ta…Vì thế ngươi không tìm được mảnh vỡ luân hồi của muội ấy.
Sinh Tử Chủ cười khổ, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước đêm Ứng Hoan Hoan tập trung sức mạnh xung kích Tổ Cảnh…
Trên đảo, nụ cười của cô gái ấy có phần bi thương.
- Đại sư tỷ, muội muốn nhờ tỷ một việc.
Gió biển khẽ thổi bay mái tóc, nàng khẽ nói.
- Việc gì?
- Nếu muội xảy ra chuyện gì, tỷ hãy giữ giúp muội một thứ. Thứ này muội mong tỷ đừng bao giờ đưa cho Lâm Động.
Nàng nhìn về hướng đông hạ giọng nói.
- Tại sao?
Cô gái trầm mặc, một lúc lâu sau đôi vai nàng khẽ run lên, nàng co hai chân lại, vùi đầu vào trong, nghẹn ngào nói:
- Vì muội không muốn chàng vì muội mà tổn thương. Thế gian này có người chàng yêu, chỉ cần chàng quên được muội thì chàng sẽ vui vẻ. Con đường ấy có thể sẽ gian nan, muội chỉ muốn thấy chàng cười, không muốn chàng bị thương, như thế muội sẽ đau lòng.
Sinh Tử Chủ khựng người nhìn thân ảnh không ngừng run lên trong bóng tối, khoang mắt không kìm được cũng ươn ướt.
Sinh Tử Chủ cười khổ:
- Muội ấy hiểu ngươi thật, nhưng người trong cuộc thì khó hiểu rõ sự tình, muội ấy không biết, quên một người khó khăn đến mức nào, đặc biệt là với người như ngươi.
Nói rồi Sinh Tử Chủ đưa tay ra, chỉ thấy trong tay là viên băng châu trắng như tuyết. Bên trong toả ra hàn khí với mùi vị quen thuộc khiến tim Lâm Động run lên.
- Đây là những gì còn lại khi muội ấy thiêu đốt luân hồi. Đi theo nó sẽ tìm được tiểu sư muội. Nhưng ngươi phải đến thế giới thần bí kia, con đường ấy rất khó khăn, ngươi có chắc chắn không?
Sinh Tử Chủ nhìn Lâm Động hỏi.
Lâm Động nhìn viên băng châu, bàn tay run rẩy nhận lấy, hàn khí toả ra trên viên ngọc, dường như hắn có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt loé lên sự kiên nghị và nụ cười quen thuộc.
- Yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ đưa nàng ấy về.
- Ta đi cùng chàng!
Lăng Thanh Trúc nắm lấy tay Lâm Động mỉm cười. Nụ cười ấm áp ấy chiếu vào tim Lâm Động:
- Nếu không có ta theo cùng không biết tên ngốc chàng sẽ làm những chuyện gì nữa.
Lâm Động nắm lấy tay Lăng Thanh Trúc, cười lớn:
- Đương nhiên nàng phải theo ta rồi, dù không đồng ý thì ta cũng sẽ trói nàng bên người.
Cảm giác mất mát hắn không muốn phải chịu đựng lần thứ hai!
- Vừa hay ta rất tò mò về thế giới mà Phù Tổ bọn họ đến, nhân cơ hội này đi xem sao. Lâm Động ta đã muốn đi thì không ai có thể ngăn cản.
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động lúc này đã hoàn toàn trút bỏ bộ dạng mệt mỏi, mỉm cười, Lâm Động quen thuộc đã trở lại rồi.
- Nhưng mà…
Lâm Động như nhớ ra điều gì, nhăn trán nói:
- Muốn đến thế giới đó, chúng ta không có toạ độ của Vị Diện, trừ phi tìm một người thuộc thế giới đó mới lấy đó làm mồi dẫn, xuyên qua Vị Diện để tới đó.
- Người ở thế giới đó?
Lăng Thanh Trúc nghĩ rồi nói:
- Dị Ma Hoàng?
- Không được, hắn đã bị ta tịnh hoá, giờ e là không còn công năng ấy nữa.
Lâm Động lắc đầu rồi nghiến răng:
- Không sao, ta dùng Vị Diện Nhãn tìm một lượt xem. Nếu Hoan Hoan đã lưu lạc ở thế giới này thì chưa biết chừng cũng có người thứ hai.
Dứt lời, Lâm Động dùng Vị Diện lực, chỉ thấy hỗn độn quang hiện lên trên trán hắn, biến thành hỗn độn nhãn, ánh sáng quét đi mọi ngóc ngách của thế gian.
Nhưng tìm người thuộc thế giới khác không hề dễ dàng, thời gian dần trôi đi, trán Lâm Động càng nhăn tít.
Khi Lâm Động tìm kiếm thì phía sau, Tiểu Điêu, Thanh Đàn và mấy người Viêm Chủ hiện ra, họ thấy Lâm Động đột nhiên tràn đầy sức sống như vậy thì rất ngạc nhiên.
- Lâm Động ca, huynh không sao rồi?
Thanh Đàn mừng rỡ.
- Ừm, ta không sao.
Lâm Động quay lại cười với Thanh Đàn, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô bé. Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng khi hắn vừa chuyển ánh mắt đi thì thân thể cứng đờ lại, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên kỳ dị, hắn chầm chậm quay lại, ánh sáng hỗn độn của Vị Diện Nhãn bao phủ lấy Thanh Đàn.
Trước ánh sáng ấy, thân thể Thanh Đàn dường như hiện ra thứ dao động thần dị, nó khác hắn với bất cứ thứ năng lượng nào trên thế gian này.
- Lâm Động ca sao vậy?
Thanh Đàn thấy Lâm Động như vậy cũng khựng người, cúi nhìn mình rồi hỏi.
Lâm Động sững người nhìn cô bé, Lăng Thanh Trúc dường như nhận ra, nhìn Thanh Đàn với vẻ khó tin.
- Lẽ nào Thanh Đàn?
Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm gật đầu.
Thanh Đàn là người đến từ thế giới khác…thế gian này thật kỳ diệu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nửa năm sau ở hậu sơn Thanh Dương Trấn.
Lâm Động đứng trên không, bên vách núi, Lâm Tiêu, Liễu Nghiên và Tiểu Điêu đều có mặt. Họ nhìn lên trên không, chỉ thấy không gian ở đó dần tách ra, khe hở đó giống hết với khe hở Vị Diện.
- Thanh Trúc, Thanh Đàn.
Lâm Động vẫy tay, hai thân ảnh cùng bay tới đứng hai bên hắn.
- Đại ca, đến khi bọn ta vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp cũng phải đưa bọn ta đi nhé!
Tiểu Viêm vẫy tay nói lớn.
- Ha ha, được, đợi ta đi đánh tiền trạm trước đã!
Lâm Động cười, rồi hắn vung tay, tám đạo ánh sáng bay ra biến thành tám đạo tổ phù, một trong số đó biến thành Mộ Linh San.
- Linh San, đây là Sinh Tử Tổ Phù mới có, muội để cô ấy ở trong cơ thể, một trăm năm sau sẽ lại sinh ra được một đạo Sinh Tử Tổ Phù. Đến lúc đó muội có thể thoát khỏi hạn chế, hoàn toàn trở thành con người.
Lâm Động búng tay, một đạo hắc bạch quang bắn vào cơ thể Mộ Linh San.
- Lâm Động ca, huynh phải thường xuyên trở về nhé!
Mộ Linh San vẫy tay cười.
Lâm Động gật đầu cười, hắn đã là Vị Diện Chủ, muốn quay lại cũng rất đơn giản.
- Cha, mẹ, con đi đây.
Lâm Động nhìn về Lâm Tiêu, Liễu Nghiên.
- Tiểu tử, nếu không đem về được hai cô con dâu thì đừng về nữa!
Lâm Tiêu vẫy tay cười nói, Liễu Nghiên ở bên cạnh trừng mắt.
Lâm Động cười, nhìn khe hở Vị Diện dần khép lại, tay nắm chặt.
- Lần này nhất định ta sẽ đưa muội về!
Tâm thần khẽ động, Lâm Động kéo Lăng Thanh Trúc và Thanh Đàn bay ra, Vị Diện lực bao quanh ba người, cuối cùng chui vào trong khe hở Vị Diện.
Mọi người nhìn khe hở dần khép lại thì thở dài, rốt cuộc thế giới kia là thế nào?
Loạn Ma Hải, Viêm Thần Điện.
Trên toà lầu các, Đường Tâm Lăng nhìn về phía Đông Huyền Vực, ánh mắt mang thần thái phức tạp.
- Lâm Động chắc rời khỏi Vị Diện này rồi. Đúng là ngưỡng mộ quá, ta cũng muốn đến đó xem sao…
Phía sau đột nhiên có tiếng cười, Đường Tâm Lăng quay lại thì thấy Ma La, nàng không đáp.
- Ài, đáng thương cho đệ tử của ta, yêu đơn phươn khổ lắm.
Ma La thở dài.
- Sư phụ đang nói linh tinh gì đấy?
Đường Tâm Lăng đỏ mặt, vừa ngượng vừa giận nói.
Ma La cười, rồi nói:
- Thích ngươi ta sao không nói chứ?
- Thích cũng không nhất định phải ở bên cạnh người ta.
Đường Tâm Lăng cười, uể oải vươn vai một cái, nàng cười:
- Hơn nữa thế gian này nhiều nam nhân như vậy, cùng lắm là con thích một người khác là được.
- Nam nhân đúng là có rất nhiều, nhưng có ai xuất sắc hơn tiểu tử đó không?
Ma La nghĩ, nghiêm túc nói:
- Hơn nữa con thích được người khác sao?
- Chưa chắc mà.
Đường Tâm Lăng cười:
- Nam nhân thích con xếp hàng dài từ Loạn Ma Hải đến Yêu Vực kia kìa. Con là người rất đa tình, không theo ai cả đời đâu.
Ma La cười:
- Vậy chúng ta hãy đánh cược, nếu trước khi hắn quay về con chưa thích ai khác thì hãy nói cho hắn biết.
Mặt Đường Tâm Lăng đỏ mặt trừng mắt nhìn Ma La rồi cắn môi, cười.
- Được ạ.
Trong đường truyền Vị Diện.
Một tia sáng lướt qua, bên trong là ba người như ẩn như hiện. Lâm Động giữ lấy Thanh Đàn cảm ứng thứ dao động từ thế giới thần bí, rồi điều chỉnh phương hướng.
Họ đã di chuyển một tháng rồi.
- Lâm Động ca, chúng ta chưa đến sao?
Thanh Đàn nhìn xung quanh, chán nản hỏi.
- Chắc sắp rồi.
Lâm Động cười, thần sắc đột nhiên thay đổi, tốc độ giảm dần, hắn nhìn về phía xa, Vị Diện Nhãn hiện ra trên trán.
Ánh mắt nhìn xuyên qua mê vụ, đột nhiên phía xa có ba thân ảnh, cũng là một nam hai nữ, họ giống như tình lữ, nam tử ở giữa mặc hắc bào, phía sau là một cây hắc xích khổng lồ. Lâm Động cảm nhận được năng lượng rất nóng bỏng từ hắn ta.
Khi Lâm Động nhìn thấy nam tử đó thì hắn dường như cũng nhận ra, ngẩng lên nhìn về hướng này, rồi gương mặt nở nụ cười thân thiện, cung tay vè phía này.
Lâm Động cũng cung tay cười, rồi vung tay lên đưa hai người Lăng Thanh Trúc tiến tới, thế giới thần bí đã gần ngay trước mắt rồi.
Khi ấy, ở phía xa, hai nữ tử ở bên cạnh nam tử kia thấy hành động của hắn, một người mỉm cười:
- Tiêu Viêm ca ca, sao vậy?
- Không sao, gặp một người rất lợi hại, không biết tại sao thấy rất hợp với hắn, hy vọng sau này có thể gặp hắn. Chúng ta đi thôi.
Nam tử ấy cười, rồi vung tay, ba người biến thành một dòng lưu quang biến mất, hướng họ đi cũng là thế giới thần bí kia.
Ở đó sẽ là nơi rất thú vị...
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, trái tim như có một dòng suối ấm chảy qua, hắn lật tay nắm lấy tay nàng.
Nàng lúc nào cũng vậy, chỉ lặng lẽ che giấu cảm xúc trong tim. Vì hắn nàng đã từ bỏ sự cao ngạp, trở nên dịu dàng đến an ủi hắn. Khi trái tim hắn trở nên yếu đuối nàng sẽ luôn yên lặng đứng bên cạnh, dù không nói gì nhưng khiến Lâm Động thấy rất ấm áp. Chỉ là, sự kiên cường đó của nàng đôi khi khiến người ta đau lòng.
- Trước đây chỉ đứng từ xa nhìn chàng, vì thế bây giờ phải bù đắp gấp nhiều lần đó.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười nói.
Lâm Động nghe vậy cũng cười, với những người có tính cách như Lăng Thanh Trúc, chỉ khi thật sự bước vào được vào nội tâm của nàng thì mới phá vỡ được lớp băng hàn lạnh lẽo, tận hưởng sự dịu dàng nồng nhiệt chỉ dành cho một người. Rõ ràng Lâm Động ban đầu không đạt được mức đó nên hồi ấy Lăng Thanh Trúc không có trách nhiệm với hắn, nói là bù đắp thì không hẳn.
- Nếu là bù đắp thì khi nàng dạy ta Thái Thượng Cảm Ứng Quyết đã làm rồi…
Lăng Thanh Trúc khựng người, rồi má ửng đó, nàng cắn môi, nhìn Lâm Động ngượng ngùng:
- Chàng…chàng biết hết rồi?
- Ngay từ đầu ta đã biết rồi…
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều.
Lăng Thanh Trúc cắn môi, vừa ngượng vừa giận đấm lên cánh tay Lâm Động. Nàng vốn tưởng việc đó nàng làm rất bí mật, không ngờ hắn ta vẫn luôn giả vờ.
- Mau bắt đầu đi.
Lâm Động gật đầu cười, rồi không nói nữa, ngồi xuống nhắm mắt lại.
Mấy người Lăng Thanh Trúc ở bên cảnh đều có thể cảm nhận được, sau khi Lâm Động nhắm mắt, dường như có một thứ sức mạnh kỳ diệu toả ra, chớp mắt đã bao phủ khắp trời đất, rồi bắt đầu tìm kiếm từng tấc đất những mảnh vỡ luân hồi.
Ý niệm của Lâm Động phát tán trong không gian, hắn thúc đẩy Vị Diện lực tìm sự quen thuộc sâu trong trái tim…
Sự tìm kiếm này kéo dài đến cả một tháng.
Thế nhưng thời gian trôi đi, sắc mặt Lâm Động dần tái nhợt, vì hắn nhận ra không thể thấy bất cứ một mảnh vỡ luân hồi quen thuộc nào.
Điều này khiến tâm cảnh tĩnh như mặt hồ của hắn gợn lên nỗi hoang mang.
Kết quả này hắn thật sự khó lòng chấp nhận, hắn nghiến răng, thúc động Vị Diện lực tìm lại một lần nữa ở bất cứ nơi nào nàng từng đến, Đạo Tông, Dị Ma Thành, và cả nơi từng tranh đoạt Tiên Nguyên Cổ Thụ…
Theo lẽ thường, mảnh vỡ luân hồi sẽ dừng lại ở nơi người đó lưu luyến nhất khi còn sống. Nếu mảnh vỡ luân hồi của Ứng Hoan Hoan còn thì nhất định ở những nơi này.
Chỉ là..
Lâm Động tiếp tục mở rộng tìm kiếm, nhưng kết quả cuối cùng tàn khốc đến mức khiến hắn không dám tin.
Sau hai tháng, Lâm Động mở mắt ra, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, thậm chí có cả tia máu. Thân thể hắn khẽ run lên, lầm bầm nói:
- Sao lại không thấy…sao lại như vậy…
Đáng nhẽ phải được chứ? Nàng ấy mới thiêu đốt luân hồi không lâu, không thể nào đã mất rồi được!
- Sao lại như vậy?
Hắn đau khổ ôm lấy đầu, trái tim như thủng một lỗ, cảm giác khó chịu trong lòng khiến mắt hắn đỏ quạch lên.
- Lâm Động, sao thế?
Lăng Thanh Trúc cuống cuồng đến bên cạnh Lâm Động, nàng nhìn dáng vẻ tàn tạ của hắn, sống mũi bất giác cay cay, vội quỳ xuống bên cạnh hắn.
Lâm Động ngẩng lên, nhìn Lăng Thanh Trúc, mắt đỏ lên như đứa trẻ không có chỗ dựa:
- Ta…ta không tìm được nàng ấy…không tìm thấy…
Nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy này của hắn, Lăng Thanh Trúc mắt đỏ hoe. Đến nay mọi người trên thế gian đều đang đắm chìm trong niềm hân hoan sau kiếp nạn, nhưng có ai biết được nam nhân đã cứu cả thế giới này đang đau khổ đến mức nào.
- Đừng vội, chúng ta từ từ tìm. Lần đầu không được thì lần sau, nhất định sẽ tìm thấy.
Nàng giang tay ôm hắn vào lòng, giọng nói dịu dàng như dỗ một đứa trẻ.
Lâm Động cũng ôm chặt lấy Lăng Thanh Trúc, một lúc lâu sau hắn nghiến răng:
- Ta nhất định sẽ tìm được nàng ấy!
Hắn lại nhắm mắt, đưa ý thức chìm vào đất trời, chỉ lầ lần này hắn có chút sợ hãi, hắn sợ nếu thật sự không tìm được thì hắn sẽ đau đớn đến mức nào.
Lăng Thanh Trúc nhìn gương mặt kiên nghị có chút mệt mỏi của Lâm Động, khoang mắt đỏ lên, nàng biết tính cách cố chấp của hắn. Năm đó theo đuổi nàng ánh mắt hắn cũng như vậy, có lẽ chính sự cố chấp này đã khiến nàng rung động…
Trên một ngọn núi cách đó không xa, Sinh Tử Chủ nhìn hai người trên đỉnh núi, khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.
Khi Lâm Động mở mắt ra thì đã hai tháng nữa trôi qua. Lần này ánh mắt hắn có phần ảm đạm, thân thể hắn khẽ run rẩy, không còn uy nghiêm của mộ Vị Diện Chủ nữa.
Đến người mình thương yêu cũng không tìm lại được thì có sức mạnh lớn lao này làm gì?
Lăng Thanh Trúc thấy Lâm Động ánh mắt ngày càng trống rỗng, lòng càng thêm nhói đau. Nhưng những gì nàng làm được chỉ là yên lặng ngồi cạnh hắn.
Hy vọng chỉ còn rất ít, nhưng Lâm Động vẫn không muốn từ bỏ.
Thời gian trôi đi.
Lâm Động hết lần này đến lần khác mở mắt ra, nhưng thần thái ngày một yếu dần, bóng tối bao phủ trong mắt, cây cối vốn dĩ xanh um tùm trên núi dường như cũng thay đổi theo tâm cảnh hắn mà trở nên héo khô.
Hy vọng dần vuột mất.
Nửa năm, Tiểu Điêu, Thanh Đàn, mấy người Sinh Tử Chủ cũng đến nhưng thấy Lâm Động như vậy họ không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
Chỉ là, bên cạnh hắn vẫn luôn có một thân ảnh chờ đợi và chăm sóc hắn ở bên cạnh.
Lần cuối cùng Lâm Động mở mắt, thần thái trong mắt đã biến mất hoàn toàn, hoa tuyết rơi xuống khiến trời đất thêm thê lương.
Lăng Thanh Trúc nhìn ánh mắt vô thần của Lâm Động, mũi cay cay, cuối cùng không kìm được quay mặt đi, nước mắt rơi xuống, cuối cùng bắn lên mặt Lâm Động.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt ấy:
- Xin lỗi…
- Ta biết rồi.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói, nàng biết nếu là nàng hắn cũng sẽ làm vậy.
- Chỉ là, có lẽ muội ấy sẽ không muốn thấy chàng hành hạ bản thân thế này đâu.
Hai tay Lâm Động run lên, hắn cúi đầu, giọng khàn đặc:
- Để có sức mạnh này ta đã mất nàng ấy. Nhưng ta không thể dùng nó để cứu nàng ấy..
- Tại sao?!
- Tại sao chứ?!
Hắn gầm lên đầy đau đớn, mưa lớn đổ xuống táp vào mặt hắn, không thể phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa.
- A! A! A!!!
Hắn đấm mạnh xuống đất, tiếng gầm thét đầy đau đớn và bi ai.
Hắn đã đem lại hy vọng cho thế gian này, nhưng nó lại đem đến cho hắn sự tuyệt vọng.
Vô số đệ tử Đạo Tông nhìn lên đỉnh núi cao nhất, cảm nhận được sự đau đớn trong tiếng thét ấy, mắt họ cũng ươn ướt.
Phía trước đại điện, Ứng Tiếu Tiếu nhìn lên thân ảnh như ẩn như hiện trên đỉnh núi, sự tuyệt vọng trong tiếng gào thét ấy khiến nàng hiểu, cô gái đáng yêu kia không quay về nữa rồi.
Nàng bụm chặt miệng, phát ra tiếng nghẹn ngào, Ứng Huyền Tử ở bên cạnh mắt đỏ lên, ngoảnh mặt đi chỗ khác, bất giác như già đi nhiều. Châu Thông, Ngộ Đạo ở phía sau cũng trầm mặc.
Cả Đạo Tông bị bao trùm trong không khí bi thương.
- Thất bại rồi sao…
Tiểu Điêu, Thanh Đàn nhìn thấy vậy cũng lẩm nhẩm nói, mấy người Viêm Chủ thì mệt mỏi ngồi xuống đất, năm đó họ mất đi sư phụ và Thôn Phệ Chủ, giờ…đến Băng Chủ cũng mất sao.
Sinh Tử Chủ nhìn mọi người khẽ thở dài rồi trầm mặc rời đi.
Trên đỉnh núi, Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động gần như đang phát điên không kìm được ôm chặt lấy hắn.
- A!!
Lâm Động ôm chặt lấy Lăng Thanh Trúc gào khóc như một đứa trẻ:
- Ta không tìm được nàng ấy, không tìm được, không tìm được!!!
- Chàng đã gắng hết sức rồi, mọi người đều biết mà.
- Ta đã hứa sẽ tìm nàng ấy về!
Nước mắt không ngừng tuôn trào, giọng hắn lạc hẳn đi.
Lăng Thanh Trúc ôm chặt lấy hắn, nàng có thể cảm nhận được nỗi đau tận cùng của hắn.
Hắn đã cứu cả thế giới, nhưng lại không cứu được người mình yêu.
Một thân ảnh nhỏ nhắn từ xa tiến lại rồi ngồi xuống bên mép vực. Sinh Tử Chủ nhìn Lâm Động, đây là lần đầu Sinh Tử Chủ thấy hắn bi thương như vậy.
- Sao phải tham lam như vậy…Bên cạnh ngươi đã có một người đáng để yêu rồi. Quên nàng ta đi, như thế không phải tốt hơn sao?
Lâm Động lắc đầu:
- Ta sẽ tìm nàng ấy về!
Dù tuyệt vọng nhưng ta sẽ không từ bỏ.
Sinh Tử Chủ nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn đầy cố chấp của hắn, cười khổ:
- Đúng là hết cách với ngươi…Xem ra ta không thể thực hiện thỉnh cầu cuối cùng của tiểu sư muội rồi.
Lâm Động bỗng sững người, ngẩng lên nhìn Sinh Tử Chủ chăm chăm.
- Ngươi không tìm thấy mảnh vỡ luân hồi của muội ấy đúng không?
Sinh Tử Chủ ngẩng lên nhìn phía xa, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Thông thường, nếu chưa lâu thì dù thiêu đốt luân hồi thì với sức mạnh của ngươi hiện nay chắc chắn sẽ tìm được, nhưng ở đây cũng có giới hạn, đó chính là quy tắc này chỉ hữu dụng với người sinh ra ở Vị Diện này…
Lâm Động sững người nhìn Sinh Tử Chủ, miệng khô đi:
- Ý là…
- Ừm, tiểu sư muội không phải người của Vị Diện chúng ta…Vì thế ngươi không tìm được mảnh vỡ luân hồi của muội ấy.
Sinh Tử Chủ cười khổ, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước đêm Ứng Hoan Hoan tập trung sức mạnh xung kích Tổ Cảnh…
Trên đảo, nụ cười của cô gái ấy có phần bi thương.
- Đại sư tỷ, muội muốn nhờ tỷ một việc.
Gió biển khẽ thổi bay mái tóc, nàng khẽ nói.
- Việc gì?
- Nếu muội xảy ra chuyện gì, tỷ hãy giữ giúp muội một thứ. Thứ này muội mong tỷ đừng bao giờ đưa cho Lâm Động.
Nàng nhìn về hướng đông hạ giọng nói.
- Tại sao?
Cô gái trầm mặc, một lúc lâu sau đôi vai nàng khẽ run lên, nàng co hai chân lại, vùi đầu vào trong, nghẹn ngào nói:
- Vì muội không muốn chàng vì muội mà tổn thương. Thế gian này có người chàng yêu, chỉ cần chàng quên được muội thì chàng sẽ vui vẻ. Con đường ấy có thể sẽ gian nan, muội chỉ muốn thấy chàng cười, không muốn chàng bị thương, như thế muội sẽ đau lòng.
Sinh Tử Chủ khựng người nhìn thân ảnh không ngừng run lên trong bóng tối, khoang mắt không kìm được cũng ươn ướt.
Sinh Tử Chủ cười khổ:
- Muội ấy hiểu ngươi thật, nhưng người trong cuộc thì khó hiểu rõ sự tình, muội ấy không biết, quên một người khó khăn đến mức nào, đặc biệt là với người như ngươi.
Nói rồi Sinh Tử Chủ đưa tay ra, chỉ thấy trong tay là viên băng châu trắng như tuyết. Bên trong toả ra hàn khí với mùi vị quen thuộc khiến tim Lâm Động run lên.
- Đây là những gì còn lại khi muội ấy thiêu đốt luân hồi. Đi theo nó sẽ tìm được tiểu sư muội. Nhưng ngươi phải đến thế giới thần bí kia, con đường ấy rất khó khăn, ngươi có chắc chắn không?
Sinh Tử Chủ nhìn Lâm Động hỏi.
Lâm Động nhìn viên băng châu, bàn tay run rẩy nhận lấy, hàn khí toả ra trên viên ngọc, dường như hắn có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt loé lên sự kiên nghị và nụ cười quen thuộc.
- Yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ đưa nàng ấy về.
- Ta đi cùng chàng!
Lăng Thanh Trúc nắm lấy tay Lâm Động mỉm cười. Nụ cười ấm áp ấy chiếu vào tim Lâm Động:
- Nếu không có ta theo cùng không biết tên ngốc chàng sẽ làm những chuyện gì nữa.
Lâm Động nắm lấy tay Lăng Thanh Trúc, cười lớn:
- Đương nhiên nàng phải theo ta rồi, dù không đồng ý thì ta cũng sẽ trói nàng bên người.
Cảm giác mất mát hắn không muốn phải chịu đựng lần thứ hai!
- Vừa hay ta rất tò mò về thế giới mà Phù Tổ bọn họ đến, nhân cơ hội này đi xem sao. Lâm Động ta đã muốn đi thì không ai có thể ngăn cản.
Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động lúc này đã hoàn toàn trút bỏ bộ dạng mệt mỏi, mỉm cười, Lâm Động quen thuộc đã trở lại rồi.
- Nhưng mà…
Lâm Động như nhớ ra điều gì, nhăn trán nói:
- Muốn đến thế giới đó, chúng ta không có toạ độ của Vị Diện, trừ phi tìm một người thuộc thế giới đó mới lấy đó làm mồi dẫn, xuyên qua Vị Diện để tới đó.
- Người ở thế giới đó?
Lăng Thanh Trúc nghĩ rồi nói:
- Dị Ma Hoàng?
- Không được, hắn đã bị ta tịnh hoá, giờ e là không còn công năng ấy nữa.
Lâm Động lắc đầu rồi nghiến răng:
- Không sao, ta dùng Vị Diện Nhãn tìm một lượt xem. Nếu Hoan Hoan đã lưu lạc ở thế giới này thì chưa biết chừng cũng có người thứ hai.
Dứt lời, Lâm Động dùng Vị Diện lực, chỉ thấy hỗn độn quang hiện lên trên trán hắn, biến thành hỗn độn nhãn, ánh sáng quét đi mọi ngóc ngách của thế gian.
Nhưng tìm người thuộc thế giới khác không hề dễ dàng, thời gian dần trôi đi, trán Lâm Động càng nhăn tít.
Khi Lâm Động tìm kiếm thì phía sau, Tiểu Điêu, Thanh Đàn và mấy người Viêm Chủ hiện ra, họ thấy Lâm Động đột nhiên tràn đầy sức sống như vậy thì rất ngạc nhiên.
- Lâm Động ca, huynh không sao rồi?
Thanh Đàn mừng rỡ.
- Ừm, ta không sao.
Lâm Động quay lại cười với Thanh Đàn, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô bé. Sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng khi hắn vừa chuyển ánh mắt đi thì thân thể cứng đờ lại, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên kỳ dị, hắn chầm chậm quay lại, ánh sáng hỗn độn của Vị Diện Nhãn bao phủ lấy Thanh Đàn.
Trước ánh sáng ấy, thân thể Thanh Đàn dường như hiện ra thứ dao động thần dị, nó khác hắn với bất cứ thứ năng lượng nào trên thế gian này.
- Lâm Động ca sao vậy?
Thanh Đàn thấy Lâm Động như vậy cũng khựng người, cúi nhìn mình rồi hỏi.
Lâm Động sững người nhìn cô bé, Lăng Thanh Trúc dường như nhận ra, nhìn Thanh Đàn với vẻ khó tin.
- Lẽ nào Thanh Đàn?
Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm gật đầu.
Thanh Đàn là người đến từ thế giới khác…thế gian này thật kỳ diệu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nửa năm sau ở hậu sơn Thanh Dương Trấn.
Lâm Động đứng trên không, bên vách núi, Lâm Tiêu, Liễu Nghiên và Tiểu Điêu đều có mặt. Họ nhìn lên trên không, chỉ thấy không gian ở đó dần tách ra, khe hở đó giống hết với khe hở Vị Diện.
- Thanh Trúc, Thanh Đàn.
Lâm Động vẫy tay, hai thân ảnh cùng bay tới đứng hai bên hắn.
- Đại ca, đến khi bọn ta vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp cũng phải đưa bọn ta đi nhé!
Tiểu Viêm vẫy tay nói lớn.
- Ha ha, được, đợi ta đi đánh tiền trạm trước đã!
Lâm Động cười, rồi hắn vung tay, tám đạo ánh sáng bay ra biến thành tám đạo tổ phù, một trong số đó biến thành Mộ Linh San.
- Linh San, đây là Sinh Tử Tổ Phù mới có, muội để cô ấy ở trong cơ thể, một trăm năm sau sẽ lại sinh ra được một đạo Sinh Tử Tổ Phù. Đến lúc đó muội có thể thoát khỏi hạn chế, hoàn toàn trở thành con người.
Lâm Động búng tay, một đạo hắc bạch quang bắn vào cơ thể Mộ Linh San.
- Lâm Động ca, huynh phải thường xuyên trở về nhé!
Mộ Linh San vẫy tay cười.
Lâm Động gật đầu cười, hắn đã là Vị Diện Chủ, muốn quay lại cũng rất đơn giản.
- Cha, mẹ, con đi đây.
Lâm Động nhìn về Lâm Tiêu, Liễu Nghiên.
- Tiểu tử, nếu không đem về được hai cô con dâu thì đừng về nữa!
Lâm Tiêu vẫy tay cười nói, Liễu Nghiên ở bên cạnh trừng mắt.
Lâm Động cười, nhìn khe hở Vị Diện dần khép lại, tay nắm chặt.
- Lần này nhất định ta sẽ đưa muội về!
Tâm thần khẽ động, Lâm Động kéo Lăng Thanh Trúc và Thanh Đàn bay ra, Vị Diện lực bao quanh ba người, cuối cùng chui vào trong khe hở Vị Diện.
Mọi người nhìn khe hở dần khép lại thì thở dài, rốt cuộc thế giới kia là thế nào?
Loạn Ma Hải, Viêm Thần Điện.
Trên toà lầu các, Đường Tâm Lăng nhìn về phía Đông Huyền Vực, ánh mắt mang thần thái phức tạp.
- Lâm Động chắc rời khỏi Vị Diện này rồi. Đúng là ngưỡng mộ quá, ta cũng muốn đến đó xem sao…
Phía sau đột nhiên có tiếng cười, Đường Tâm Lăng quay lại thì thấy Ma La, nàng không đáp.
- Ài, đáng thương cho đệ tử của ta, yêu đơn phươn khổ lắm.
Ma La thở dài.
- Sư phụ đang nói linh tinh gì đấy?
Đường Tâm Lăng đỏ mặt, vừa ngượng vừa giận nói.
Ma La cười, rồi nói:
- Thích ngươi ta sao không nói chứ?
- Thích cũng không nhất định phải ở bên cạnh người ta.
Đường Tâm Lăng cười, uể oải vươn vai một cái, nàng cười:
- Hơn nữa thế gian này nhiều nam nhân như vậy, cùng lắm là con thích một người khác là được.
- Nam nhân đúng là có rất nhiều, nhưng có ai xuất sắc hơn tiểu tử đó không?
Ma La nghĩ, nghiêm túc nói:
- Hơn nữa con thích được người khác sao?
- Chưa chắc mà.
Đường Tâm Lăng cười:
- Nam nhân thích con xếp hàng dài từ Loạn Ma Hải đến Yêu Vực kia kìa. Con là người rất đa tình, không theo ai cả đời đâu.
Ma La cười:
- Vậy chúng ta hãy đánh cược, nếu trước khi hắn quay về con chưa thích ai khác thì hãy nói cho hắn biết.
Mặt Đường Tâm Lăng đỏ mặt trừng mắt nhìn Ma La rồi cắn môi, cười.
- Được ạ.
Trong đường truyền Vị Diện.
Một tia sáng lướt qua, bên trong là ba người như ẩn như hiện. Lâm Động giữ lấy Thanh Đàn cảm ứng thứ dao động từ thế giới thần bí, rồi điều chỉnh phương hướng.
Họ đã di chuyển một tháng rồi.
- Lâm Động ca, chúng ta chưa đến sao?
Thanh Đàn nhìn xung quanh, chán nản hỏi.
- Chắc sắp rồi.
Lâm Động cười, thần sắc đột nhiên thay đổi, tốc độ giảm dần, hắn nhìn về phía xa, Vị Diện Nhãn hiện ra trên trán.
Ánh mắt nhìn xuyên qua mê vụ, đột nhiên phía xa có ba thân ảnh, cũng là một nam hai nữ, họ giống như tình lữ, nam tử ở giữa mặc hắc bào, phía sau là một cây hắc xích khổng lồ. Lâm Động cảm nhận được năng lượng rất nóng bỏng từ hắn ta.
Khi Lâm Động nhìn thấy nam tử đó thì hắn dường như cũng nhận ra, ngẩng lên nhìn về hướng này, rồi gương mặt nở nụ cười thân thiện, cung tay vè phía này.
Lâm Động cũng cung tay cười, rồi vung tay lên đưa hai người Lăng Thanh Trúc tiến tới, thế giới thần bí đã gần ngay trước mắt rồi.
Khi ấy, ở phía xa, hai nữ tử ở bên cạnh nam tử kia thấy hành động của hắn, một người mỉm cười:
- Tiêu Viêm ca ca, sao vậy?
- Không sao, gặp một người rất lợi hại, không biết tại sao thấy rất hợp với hắn, hy vọng sau này có thể gặp hắn. Chúng ta đi thôi.
Nam tử ấy cười, rồi vung tay, ba người biến thành một dòng lưu quang biến mất, hướng họ đi cũng là thế giới thần bí kia.
Ở đó sẽ là nơi rất thú vị...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook