Đã là cuối đông, những cơn mưa xuân dần xuất hiện. Mưa rơi tí tách suốt ngày. Không khí thêm phần ẩm ướt lành lạnh. Không còn buốt giá như trước kia.



Ngồi vận công đã qua ba canh giờ, Thu Nhàn mới dần mở mắt. Hắn lưu lại đây đã hơn ba tuần trăng, nội thương hồi phục cũng được tám chín phần. Hắn lười biếng lủi người vào trông chăn ấm.

Chiếc chăn bằng lông bạch hồ này là hàng cực phẩm nhân gian. Thế tại sao ở một nơi thâm sơn cùng cốc này lại có. Diệp đại phu này cũng không phải là người tầm thường. Nhưng dù y là ai thì hắn cũng đã hạ quyết tâm bằng mọi cách phải có được người này.

Trước giờ không nghĩ đến người hắn tâm ái lại là một nam nhân. Nhưng hắn cũng không để tâm làm gì. Là nam hay nữ thì có sao. Chỉ cần hắn biết hắn yêu y là đủ rồi.

Thu Nhàn tung chăn bước xuống giường, tìm người kia.

Một nhân ảnh vận bạch y ngồi yên lặng bên ngoài, khuỷu tay chống lên chiếc bàn thấp gần bên, những ngón tay trắng nõn nà đỡ dưới cầm. Mái tóc buông xõa tự nhiên hơi phiêu động. Ánh mắt trông ra nơi nào đó bên ngoài màn mưa trắng xóa.

Ván cờ vẫn còn dang dỡ trên bàn.

Thu Nhàn nhẹ bước đến gần ngồi xuống nơi quân trắng. Người kia vẫn không quay lại, đôi chân trần đung đưa dưới làn nước lạnh cóng.

Thu Nhàn nhìn lướt qua thế cờ. Hắn thấy dường như rất quen. Theo tiềm thức cầm một quân lên, đặt xuống. “Cạch” một tiếng làm y động tâm quay lại nhìn.

Rèm mi cong đọng vài giọt nước mưa li ti trông thật liêu trai u mị. Kỳ Y nhìn xuống nước cờ hắn vừa thi triển. Trong đôi mắt toát lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa đau đớn kèm theo tiếc nuối.

“ Sao … sao ngươi lại có thể phá giải được thế cờ kia…?”

Y nhìn chăm chăm vào hắn như đe dọa buộc hắn nói ra nhưng bởi vẻ đẹp kia mà ánh nhìn trở nên quyến rũ lạ kì. Thu Nhàn nhếch môi ý như cười như không đáp nhẹ nhàng: “Không nói cho ngươi biết.”

Mắt y hiện lên tia lửa giận “ Ngươi”. Một lúc lâu thì dịu đi và nhìn chăm chú vào ván cờ. Dường như trong đó ẩn chứa một thứ gì đó vô cùng bí ẩn.

“ Y Y ngươi giận ta à?”

Y ngẩng đầu dậy “ Nga..”

“ Sao thế, không muốn ta gọi ngươi như vậy ư?” Hắn nghiêng đầu hỏi.

Kỳ Y lại cúi đầu “ Không phải, vì đã lâu rồi không còn ai gọi ta như vậy nữa.”

Cái cách mà y cúi đầu như thế, ánh mắt lẻ loi cô độc đó… Lòng hắn chợt quặng đau. Đưa ta nắm lấy tay y đang đặt hờ hững trên bàn. “ Vậy từ giờ trở đi ta sẽ gọi ngươi như vậy,… và mãi mãi sẽ như vậy”

Kỳ Y chấn động tinh thần nhìn thẳng vào đôi mắt mà chưa một lần y dám nhìn vào, rồi y từ từ rút tay mình ra khỏi tay hắn.

Từ sau cái ngày y cứu hắn về, thì y đã nhận ra hắn giống ai rồi. Hắn giống người ấy, người đã làm cho y phải tìm đến chốn hoang vu này. Mong rằng sẽ quên đi, và y đã thật sự quên nếu như không nhìn thấy hắn.

Thu Nhàn không cho y thực hiện ý đồ của mình, vội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia thật chặc.

“ Cạch, cạch, cạch…” Những quân cờ rơi vãi khắp nơi.

Thu Nhàn không kềm chế được lòng mình và đẩy ngã y xuống sàn. Đôi tay như gọng kềm giữ chặt y. Ánh mắt nhìn y tràn ngập tình ý.

Kỳ Y qua một khắc ngỡ ngàng liền cố vùng thoát ra khỏi vòng tay Thu Nhàn. Nhưng y càng vùng vẫy hắn giữ y càng thêm chặt.

“ Buông ta ra, … ngươi định làm gì?”

Thu Nhàn cuối thấp xuống, gương mặt anh tuấn kề sát gương mặt kiều diễm của y thì thầm: “Vẻ mặt tức giận của ngươi lúc này lại vô cùng xinh đẹp.”(thả dê đê)

Nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng bỏng kia, y la toán lên: “ Ngươi nói nhảm cái gì đó, mau mau buông…” Nét điềm tĩnh thường ngày liền biến mất.

Chưa nói xong ý mình Kỳ Y đã phải nuốt nó trở vào bụng vì môi hắn bắt đầu quấn lấy môi y. Hắn hôn Kỳ Y, môi hắn tham lam cuốn lấy hai cánh môi hồng thơm ngát hương sen. Quấn rất chặt, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

Kỳ Y thấy đầu óc trở nên váng vất, cũng không biết phải chống lại người kia như thế nào. Đáng ra y phải cảm thấy nụ hôn của nam nhân này là một điều gì rất ghê tởm.Nhưng ngược lại, Kỳ Y lại thấy thật dễ chịu.

Cái ý định vùng khỏi vòng tay của hắn, đấm cho hắn một cái rồi sau đó dùng mọi lời lẽ cay độc nhất để mắng chửi hắn dần biến mất. Kỳ Y buông lỏng cơ thể và chìm sâu vào nụ hôn của Thu Nhàn.

Vệ Thu Nhàn cảm nhận được cái cơ thể hắn đang ôm trong lòng đã bắt đầu mềm nhũn. Thu Nhàn siết chặt y hơn. Môi hắn điêu luyện lướt đi trên mắt môi người ấy.

Hơi thở đôi bên dần phiêu tán. Cánh tay y từ lâu thôi chống đối buông lơi trên vai hắn. Trong lúc này, Kỳ Y không cảm nhận được gì khác ngoài sự yêu thương, ấm áp.

Cái ôm dịu dàng này… A… Không biết từ khi nào Kỳ Y đã đáp lại những hành động ngông cuồng của hắn.

“ Y Y… Ta thề sẽ không bao giờ buông ngươi ra. Suốt đời này ta sẽ giữ chặt lấy ngươi…” Nói đoạn, Thu Nhàn lại dùng môi mình ve vuốt khắp nơi trên mặt Kỳ Y.  Bàn tay chậm rãi lần vào trong xiêm áo Kỳ Y. Sự đụng chạm đầy khích thích làm Kỳ Y khẽ rùng mình.

Đưa tay yếu ớt ngăn tay hắn lại, nhưng đã trễ. Thu Nhàn đã nhanh nhẹn cởi bỏ áo ngoài của y. Môi trượt dần xuống cổ, xuống ngực vừa hôn vừa gặm cắn. Khiến cho những nơi hắn lướt qua đều để lại những dấu hồng ngân mê người.

Rồi Thu Nhàn rời ra ngắm nhìn làn da trắng trẻo kia dần ửng hồng làm hắn càng động tà tâm. Hận một nỗi không thể một lần nuốt luôn y vào bụng.

Hắn vội cởi bỏ y phục còn sót lại trên người Kỳ Y. “ Đừng mà..” Kỳ Y đưa tay ngăn lại. Nửa thân trên của y bây giờ gần như xích lõa. Thu Nhàn sững sờ nhìn một đóa hoa mẫu đơn đang nở rực rỡ trên ngực trái của y. Đóa hoa càng làm y thêm trăm vạn lần liễm diễm.

Thu Nhàn run rẩy đưa tay khẽ chạm vào hình xăm đóa hoa kia. Rồi cuối xuống áp má mình lên đóa hoa trên ngực y khẽ khàn: “ YY ngươi có biết, ngươi rất là mê người hay không? Càng nhìn ngươi ta càng muốn được yêu ngươi…”

Ánh mắt đê mê của Kỳ Y dần trở về lạnh lùng như trước. Đẩy hắn sang bên, y ngồi dậy. Kéo áo mặc lên người rồi nhìn ra ngoài trời bây giờ đã trở thành tối mịt.

Gió đã ngừng thổi, mưa cũng đã dứt từ lâu. Chỉ có ánh trăng thượng tuần khiến cho mặt nước hồ trở nên lóng lánh những sắc trắng mờ ảo. “ Ngươi đối với ta như vậy, chỉ vì sắc đẹp của ta thôi ư?”

Thu Nhàn cũng ngồi thẳng dậy,lại gần choàng tay kéo y tựa vào bờ ngực rắn chắc của mình thở dài: “Tất nhiên không phải là như vậy, … Aiz, ta không biết nói rõ như thế nào. Nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã biết thế nào là nhất kiến chung tình” Lại nói: “ YY, hãy để ta ở cạnh ngươi được không? Ta nhất định sẽ làm cho ngươi hạnh phúc.”

Tựa đầu lên ngực hắn, Kỳ Y khép mắt lại. Từ khóe mắt trào ra một giọt lệ trong veo lặng lẽ lăn dài xuống má.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương