Vũ Điệu Của Trung Tá
-
Chương 5: Nếu trời xanh an bài lần này gặp nhau, như vậy anh chắc chắn không do dự giữ lấy cô
Một màu đen bao phủ toàn bộ thành phố, đèn đường hai bên phát ra ánh sáng mờ mờ.
Tôn Phi Nhiên mặc áo khoác màu đen, gió lạnh thổi phất phới vạt áo anh, nhưng lại không lấn át được tâm tình vui sướng của anh. Anh dẫn cô qua phía đối diện. Hai người không nhanh không chậm bước đi, chờ tín hiệu đèn Tôn Phi Nhiên đưa cô vào tòa nhà trước mặt, Sơ Vũ nghi hoặc nhìn thoáng qua anh.
Anh mỉm cười cũng không nói gì thêm.
Lúc bước vào thang máy, trời đã tối. Trong không gian nhỏ hẹp lại đông người, Tôn Phi Nhiên vừa che chắn cho cô, vừa đưa tay nhấn nút “26.”
Rất nhanh đã lên đến tầng 26, cô đi theo sau Tôn Phi Nhiên ra khỏi thang máy, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy bảng hiệu “Phi Thiên Võng Lạc- công ty kỹ thuật mạng Phi Thiên ” .
Cô hết sức ngạc nhiên, chớp chớp mắt nhưng trong lòng cũng đã lờ mờ đoán được: “Đây là?”
Tôn Phi Nhiên khẽ cười: “Hôm nay vừa mới chuẩn bị xong.”
Sơ Vũ bĩu môi giả vờ hờn dỗi: “Giữ bí mật công tác tốt quá!” Cô quay sang mỉm cười nhìn anh: “Em hẳn là nên mua lẵng hoa đến.”
“Có em đến là tốt rồi.” Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô, cảm giác như mình đang dần chìm vào biển mắt mênh mông ấy, anh cuốn quýt cúi đầu xuống: “Có hứng thú tham quan một vòng không?”
Sơ Vũ vội vàng gật đầu, đối với nơi này tràn ngập tò mò. Văn phòng được chia làm mấy phần nhỏ, hướng đông là một bức tường kính lớn, treo một bộ cửa chớp màu xanh nhạt. Đứng ở trước cửa kính, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
“Thế nào, có đề nghị gì không?”
“Tất cả mọi chuyện anh đều đã chuẩn bị hoàn hảo, còn có thể đề nghị gì nữa chứ. Đi, vào văn phòng anh xem, em rất muốn thấy văn phòng của tổng giám đốc .” cô tỏ vẻ thích thú
Căn phòng với hai màu chủ đạo đen trắng, tuy nhiên vẫn còn khá bề bộn. Sơ Vũ bĩu môi: “Rất lạnh, hẳn nên trồng mấy chậu hoa.”
Ngày bé, có những giờ học trồng hoa cỏ, cây của Tôn Phi Nhiên trồng đều chết hàng loạt, không có trường hợp ngoại lệ nào.
Sơ Vũ xì một tiếng bật cười. Tôn Phi Nhiên dường như cũng nhớ đến điều đó, anh cười theo: “Có đói bụng không, đi ăn tối đi.”
“Đi thôi, hôm nay em mời, chúc anh khai trương đại cát.”
Tôn Phi Nhiên lái xe chở Sơ Vũ đến quán ăn gần trường đại học A. Nhớ lại thời gian trước kia, khi Sơ Vũ vừa lên đại học, cô không dám ăn tiêu gì vì sinh hoạt phí có hạn. Ban đầu, Tôn Phi Nhiên thường dẫn cô ra ngoài ăn, nhưng nửa năm sau Sơ Vũ bắt đầu trốn tránh anh.
Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, hơi lạnh tụ lại trên cửa kính mờ ảo. Sơ Vũ đưa thực đơn cho Tôn Phi Nhiên, anh nhìn qua rồi chọn liền bốn năm món. Sơ Vũ vừa nghe, trong lòng có chút dao động tựa như có vật gì đó gõ nhẹ vào.
Hôm nay là tết Tây, quán không có khách nhiều lắm nên thức ăn được đưa lên rất nhanh. Cá đậu phụ, thịt kho, đậu xào… có món thịt kho kia là cô thích ăn nhất, Tôn Phi Nhiên vẫn luôn nhớ trong lòng.
Ánh đèn tỏa xuống ấm áp, Sơ Vũ chăm chú ngồi ăn. Cô rất đói, bữa trưa ở nhà không có gì ăn, cả buổi chiều lại bận rộn.
Cô ăn liền hai muỗng cơm, Tôn Phi Nhiên thấy cô ăn nhanh , giúp cô gỡ xương cá, Sơ Vũ ngượng ngùng nói: “Để tự em.”
“Không sao, anh không đói bụng.” Anh luôn chăm sóc cô rất chu đáo.
Tôn Hiểu Nhiên thường phàn nàn rằng Tôn Phi Nhiên và Sơ Vũ mới thật sự là anh em. Tôn Phi Nhiên luôn đối xử đặc biệt với Sơ Vũ làm cô em gái này cũng phải ghen tỵ
Vì ăn cay, mặt cô ửng đỏ lên.
Tôn Phi Nhiên thấy cô đặt đũa xuống thì hỏi: “Em ăn no rồi à?”
Sơ Vũ xoa bụng, gật đầu, có chút lười biếng dựa lưng vào ghế. Cô lẳng lặng nhìn anh, ngọn đèn màu vàng chiếu lên mặt anh, để lại chiếc bóng âm thầm. Khuôn mặt anh rất đẹp, nét hài hòa, không thể nghi ngờ nét mặt Tôn Phi Nhiên hoàn toàn giống mẹ, Bà Tôn… Nghĩ đến người đó cô lập tức thu hồi cảm xúc, cúi đầu, lẳng lặng ăn canh.
Hai người trò chuyện một lát rồi chuẩn bị đi về. Ra đến quầy, Sơ Vũ vừa lấy ví tiền ra, Tôn Phi Nhiên đã ngăn lại.
“Không được , hôm nay em mời.”
“Em vẫn là sinh viên, sao lại để em mời được.”
Sơ Vũ bĩu môi đành cất ví lại vì biết anh rất cứng đầu sẽ không để cho cô trả.
Lúc đi ra thì trời đã tối, hai người cứ thế lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng treo lơ lửng trong đêm. Tôn Phi Nhiên đưa cô đến chân ký túc xá.
Ngọn đèn đường yếu ớt chiếu xuống, Tôn Phi Nhiên nghiêng đầu nhìn cô: “Sơ Vũ, em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, đợi em thi nghiên cứu sinh xong, anh có chuyện… nói với em.”
Hoàng hôn u ám, nhưng không che lấp được lời nói dịu dàng thắm thiết của anh.
Sơ Vũ hơi ngẩn ra, không hiểu sao tim đập nhanh hơn, cô âm thầm hít một hơi: “Được, anh đi đường cẩn thận.” Rồi lập tức xoay người đi về hành lang. Dưới ánh đèn lờ mờ, Sơ Vũ bước từng bước chầm chậm, quá khứ xưa kịa lại bắt đầu hiện về. Khi cô mất đi gia đình ấm áp, bên cạnh cô cũng chỉ có hai anh em Tôn Hiểu Nhiên và Tôn Phi Nhiên.
Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, bạn bè xung quanh đều đã tìm được một nửa của mình, nhìn trên mặt họ tràn đầy hạnh phúc, lòng cô lại vẫn rất bình thản. Sau lại, cô mới hiểu được đối với tình yêu cô đã không còn tin tưởng.
Tôn Phi Nhiên nhìn bóng dáng cô khuất dần, nhẹ nhàng mà thỏa mãn thở dài.
*****
Lúc Tịch Hạo Trạch quay lại đại viện, Nữu Nữu đang ngồi ở trong phòng khách, xem phim hoạt hình《 Sói xám và cừu vui vẻ 》, trong tay còn ôm một chú cừu màu hồng. Cả ngày hôm nay cô bé cùng vú nuôi ở nhà, nhìn thấy chú trở về, lập tức chạy tới, giơ tay lên: “Bế Nữu Nữu, chú bế Nữu Nữu.”
Tịch Hạo Trạch nhìn thấy như vậy, thân mình cứng ngắc chậm rãi nhẹ nhàng cúi xuống, dịu dàng bế cháu gái: “Nói cho chú nghe, hôm nay con đã làm những gì ?”
“Con xem phim hoạt hình, vẽ, còn có hát nữa.”Cùng huyết thống thật sự là một điều kỳ diệu, tuy rằng anh gặp đứa nhỏ này rất ít, nhưng vẫn luôn không muốn xa rời bé. Thường ngày mọi người xung quanh đều nể sợ con người của Tịch Hạo Trạch. Cũng vừa bởi vì thân phận của anh, cũng vừa bởi vì tính cách lạnh lùng của anh.
Lúc sau vú nuôi đi ra nói Nữu Nữu hôm nay có chút sốt nhẹ, buổi tối thủ trưởng cùng phu nhân sẽ không về ăn cơm.
Tịch Hạo Trạch gật đầu, sờ đầu cô bé, nói: “Nào, Nữu Nữu cùng chú đi ăn cơm đi.”
Ăn xong cơm tối, lúc anh quay về phòng thì nhận được tin nhắn của Tô Thiến: “Đã gửi”. Nhìn vào màn hình di động, anh cười nhếch môi, liền mở máy tính, đăng ký vào hòm thư.
Ảnh chụp, tên, địa chỉ… từng dòng… từng dòng. Anh chăm chú nhìn tấm ảnh căn cước màu xanh, bên cạnh là cái tên “ Hàn Sơ Vũ”, Sơ Vũ… rất hợp với cô ấy… anh thầm nhớ kỹ trong lòng. Những gì Tô Thiến gửi cho anh là sơ yếu lý lịch lúc Sơ Vũ đến vũ đoàn phỏng vấn.
Tịch Hạo Trạch tỉ mỉ nhìn qua trang giấy một lần, ngón tay trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, hai mắt nhắm lại dựa vào ghế xoay, trong ngực cực kỳ ngột ngạt .
Buổi biểu diễn văn nghệ quân khu đêm đó,hình dáng cô tự nhiên rơi vào mắt anh một cách sáng ngời. Cái khoảnh khắc rung động ấy khiến anh không thể nào quên được. Anh dĩ nhiên không nhớ rõ cô múa nhảy cái gì. Máu trong người sôi trào, kêu gào, buộc anh phải bắt lấy, nắm chặt lấy, không bao giờ buông tay nữa.
“Chú” Nữu Nữu ở ngoài cửa gọi, vú nuôi mở cửa, Nữu Nữu đã chạy vào.
“Chú , chú đang xem cái gì đấy?” Cô bé nói xong đưa tay sờ vào con chuột, nhìn thấy ảnh của Sơ Vũ, cô bé chu miệng: “Chú, chú đang ngắm người đẹp à.” Bàn tay trắng nõn của bé cầm chuột: “Ba cũng rất thích ngắm người đẹp.”
“Khụ khụ…. Sao cháu biết?”
Nữu Nữu trợn mắt sáng nói: “Mẹ nói , ba mỗi ngày đều bận rộn ngắm gái đẹp.”
Tịch Hạo Trạch bất lực.
“Chị này rất được, là bạn gái của chú sao?” Tịch Hạo Trạch không ngờ con nít bây giờ lại trưởng thành sớm thế.
Ánh mắt anh hơi nheo lại: “Để chị này dạy Nữu Nữu múa được không?”
“Thật tốt quá, chú , chị ấy còn đẹp hơn mẹ nữa, nếu ba nhìn thấy chắc cũng theo đuổi chị ấy.” Tịch Hạo Trạch không phản đối điều này , trìu mến vuốt đầu cháu gái, mắt chăm chú nhìn vào ảnh, đôi mày dần buông lỏng.
Khó mới có được một đêm anh ngủ ngon.
*****
Hai ngày cuối của kỳ nghỉ tết Sơ Vũ ở lại thư viện ôn bài. Vì ngày thi gần cận kề, nên cô đã xin phép vũ đoàn nghỉ mấy hôm, đợi kỳ sau khi thi kết thúc, cô sẽ lại tiếp tục qua đấy.
Bên kia, lúc Tịch Hạo Trạch trở lại doanh trại cũng đã điều tra hoàn cảnh gia đình Hàn Sơ Vũ. Nếu trời xanh an bài lần này gặp nhau, như vậy anh chắc chắn không do dự giữ lấy cô. Lúc này đây, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày thi, nhưng Sơ Vũ lại rất bình tĩnh. Chỉ là mấy ngày nay thời tiết ở thành phố N rất lạnh, vẫn liên tục dưới bảy tám độ. Tay chân cô đã đông cứng chết lặng không còn cảm giác, chỉ máy móc cầm bút viết . Hơn nữa bởi vì nhiệt độ xuống thấp, bàn tay khô ráp lại nứt ra, mỗi khi cô thất thần nghĩ về đề thi, tay vô thức nắm chặt lại bị nứt ra đau đớn.
Đêm trước hôm thi, ông Hàn tự lái xe vào trường mang canh gà đến cho cô. Sơ Vũ vui mừng đến chảy nước mắt , Hàn Đức Quần vẫn cảm thấy mình nợ con gái rất nhiều, lại không thể nào bồi đắp. Gia đình ông xuất thân từ nông dân, ngày bé trong nhà nghèo, tham gia quân đội, biết một chút chữ, ông Hàn chỉ tốt nghiệp cấp hai, lúc ấy bởi vì cách mạng văn hóa, cũng không có vào cấp ba, rốt cuộc… may còn có đứa con gái giỏi giang vào đại học.
Vì phòng lạnh, dưới chân, trên người Sơ Vũ đều dán tấm dán làm ấm be bé nhưng phòng trống vẫn bị gió lạnh luồng vào.
Cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra trường thi, cô khởi động máy, gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Nhiên, giọng đầu bên kia điện thoại rầu rĩ. Mấy ngày hôm trước nghe Tôn Hiểu Nhiên có đề cập qua, cô nàng gần đây vẫn đang bận rộn với chuyện vào đoàn nghệ thuật quân đội, từ đầu năm ông Tôn đã bắt đầu giúp cô tìm những một quan hệ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng.
Tôn Hiểu Nhiên đang đợi cô ở một quán cà phê mà hai người thường đến. Lúc Sơ Vũ đến thấy bên cạnh bàn đầy rẫy túi to túi nhỏ.
“Hôm nay sao lại có hứng thế?”
“Không phải có hứng, mà là tâm tình tích tụ.” Tôn Hiểu Nhiên nói với giọng vô lực.
Tôn gia không thiếu tiền, nhưng vào đó, có tiền cũng khó, quan trọng là quen biết. Sơ Vũ chà chà tay, trong lòng cô hiểu, người thường sao có thể dễ dàng vào được, bằng không cũng sẽ không… Ánh mắt của cô bỗng nhiên ảm đạm xuống, từ từ rơi vào suy nghĩ của mình, thậm chí dường như trong ánh mắt còn vụt qua một tia oán hận.
Sau đó Tôn Hiểu Nhiên lấy từ trong túi một cái hộp đưa cho cô: “Này, cái này cho cậu.”
Sơ Vũ ngước mắt nhận lấy, là kem thoa khô da.
“Tôn Phi Nhiên bảo tớ mang đến cho cậu, anh ấy mấy hôm nay đi Bắc Kinh rồi.” Trên mặt hộp toàn là chữ tiếng anh, cô biết anh luôn mua đồ tốt .
“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước, ba tớ nổi giận đùng đùng.”
Sơ Vũ kinh ngạc.
“Anh tớ tự mình mở công ty mà chẳng nói tiếng nào.” Cô nhìn thấy nét mặt thản nhiên của Sơ Vũ, đã đoán Sơ Vũ đã biết trước việc này , cô giả vờ oán giận thở dài: “Cuối cùng em gái ruột thịt cũng không thể hơn được người trong tim.”
Sơ Vũ liếc cô một cái, đây là lời nói đùa nên cô không để ý, uống một ngụm cà phê, đầu lưỡi chan chát. Ba mẹ luôn đứng ở góc độ nghĩ mọi chuyện tốt nhất cho con cái, cái này dù sao cũng không thể nói ai đúng ai sai được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôn Hiểu Nhiên nhướng mày lên: “Ý cậu là anh tớ hay ba tớ?”
“Cậu chết đi.”
…
“Cậu sau này thật không định tiếp tục múa nữa hả ?” trong lòng Tôn Hiểu Nhiên vẫn luôn hoang mang.
“Uh.” Sơ Vũ bất giác nắm chặt tay, cố gắng thản nhiên nói: “Cậu cũng biết rồi đấy , mẹ tớ từ trước đã không thích cho tớ học khiêu vũ, nếu ba tớ không kiên trì, tớ đã sớm từ bỏ. Chuyện này làm cho họ ầm ỹ không biết bao nhiều lần.” Cô nói xong im lặng, nhưng Tôn Hiểu Nhiên vẫn là nhìn thấy trong mắt cô đang âm thầm chịu đựng.
“Haiz thật là tiếc .” Cô khổng thể không thở dài, nhưng lại ý thức được không ổn, liền đổi đề tài: “Hô hô, học nghiên cứu sinh cũng rất tốt .” Trong lòng lại oán thầm nói, bà mẹ kia của Sơ Vũ thật đúng là mẹ kế chính hiệu. Lúc ấy, sau khi tốt nghiệp cấp hai Sơ Vũ suýt nữa phải vào trường cao đẳng(1) học ba năm . May mắn, lúc ấy thành tích của Sơ Vũ tốt, cô giáo năm lần bảy lượt đến nhà cô nói chuyện, sau lại Sơ Vũ mới có thể tiếp tục học lên cấp ba. Bà mẹ kế này thật sự đối với Sơ Vũ rất kinh khủng, nhưng cô ấy vẫn luôn chịu đựng.
(1) ở đây kiểu như trường bổ túc của mình ấy, đáng nhẽ sau cấp hai là phải học lên cấp ba
Đã múa hơn hai mươi năm, làm sao nói bỏ là có thể bỏ được? Vừa yêu vừa hận như vậy, còn tệ hơn cả bị một con dao chặt đứt đi.
Ngoài cửa sổ mong manh bông tuyết nhẹ bay. Bước ra khỏi quán, cô khẽ nâng tay đón lấy những bông tuyết đầu mùa.Sơ Vũ lẳng lặng đứng nhìn mọi người xung quanh đang nô đùa cùng tuyết, bất giác tim cô chợt thắt lại.
Chuyện trường học bận rộn để sau, tiếp theo, cô có thể chuyên tâm đi làm công việc bán thời gian. Có lẽ đây là năm cuối cùng cô được múa. Cô đã thầm hứa, sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ không bao giờ múa lại nữa.
Lúc Sơ Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Nữu Nữu, không hiểu sao lại có cảm giác rất gần gũi. Cô bé nhỏ giọng, nhẹ nhàng giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tên em là Tịch Khê.” Tóc cô bé xoăn dài giống búp bê, khuôn mặt trắng nõn như thạch hoa quả, cặp chân trắng thẳng, thật rất thích hợp với múa ba lê.
Lớp cô đã có 7 học sinh, tất cả đều đã học qua một thời gian, Nữu Nữu là học sinh mới, Sơ Vũ có chút sầu não.
Cô vỗ vỗ tay, đầu tiên bảo mấy đứa nhỏ vận động làm nóng người, Tịch Khê rất có nề nếp học. Sơ Vũ tinh tế quan sát, phát hiện thân thể cô bé rất mềm dẻo .
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn nhỏ tự mình mặc quần áo vào, trong lúc chờ phụ huynh đến đón đứng nói chuyện phiếm với nhau . Sơ Vũ cẩn thận kiểm tra qua các em mặc áo quần. Cuối cùng, phòng học chỉ còn lại mình Tịch Khê, Sơ Vũ đi đến, ngồi xổm xuống, cô bé đã thay xong áo quần tươm tất . Cô có chút ngạc nhiên, một đứa nhỏ như vậy đã có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt
Cô khen nói: “Tịch Khê, làm rất tốt .”
Vẻ mặt Tịch Khê đắc ý: “Ông nội của cháu nói muốn làm người vĩ đại phải tự biết làm tất cả.”
“Uhm.” Nhìn cô bé mày cong cong, Sơ Vũ phối hợp với cô, giọng hơi lên cao, cười nói: “Xem ra ông nội con rất lợi hại.”
“Ông nội không lợi hại, bà nội mới lợi hại, ông nội sợ bà nội.”
Sơ Vũ bật cười.
Cốc – Cốc – Cốc, tiếng gõ vang lên, cửa bị đẩy ra.
Sơ Vũ quay đầu, nụ cười trên môi còn chưa tắt, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang đứng ở cửa. Cô sửng sốt vài giây, nhìn chằm vào bóng người cao ngất, huy hiệu trên vai làm cô cảm thấy chói mắt. Máy lạnh trong phòng mở không quá cao, nhưng sao cô cảm thấy rét lạnh, không thở nổi.
Tôn Phi Nhiên mặc áo khoác màu đen, gió lạnh thổi phất phới vạt áo anh, nhưng lại không lấn át được tâm tình vui sướng của anh. Anh dẫn cô qua phía đối diện. Hai người không nhanh không chậm bước đi, chờ tín hiệu đèn Tôn Phi Nhiên đưa cô vào tòa nhà trước mặt, Sơ Vũ nghi hoặc nhìn thoáng qua anh.
Anh mỉm cười cũng không nói gì thêm.
Lúc bước vào thang máy, trời đã tối. Trong không gian nhỏ hẹp lại đông người, Tôn Phi Nhiên vừa che chắn cho cô, vừa đưa tay nhấn nút “26.”
Rất nhanh đã lên đến tầng 26, cô đi theo sau Tôn Phi Nhiên ra khỏi thang máy, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy bảng hiệu “Phi Thiên Võng Lạc- công ty kỹ thuật mạng Phi Thiên ” .
Cô hết sức ngạc nhiên, chớp chớp mắt nhưng trong lòng cũng đã lờ mờ đoán được: “Đây là?”
Tôn Phi Nhiên khẽ cười: “Hôm nay vừa mới chuẩn bị xong.”
Sơ Vũ bĩu môi giả vờ hờn dỗi: “Giữ bí mật công tác tốt quá!” Cô quay sang mỉm cười nhìn anh: “Em hẳn là nên mua lẵng hoa đến.”
“Có em đến là tốt rồi.” Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô, cảm giác như mình đang dần chìm vào biển mắt mênh mông ấy, anh cuốn quýt cúi đầu xuống: “Có hứng thú tham quan một vòng không?”
Sơ Vũ vội vàng gật đầu, đối với nơi này tràn ngập tò mò. Văn phòng được chia làm mấy phần nhỏ, hướng đông là một bức tường kính lớn, treo một bộ cửa chớp màu xanh nhạt. Đứng ở trước cửa kính, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
“Thế nào, có đề nghị gì không?”
“Tất cả mọi chuyện anh đều đã chuẩn bị hoàn hảo, còn có thể đề nghị gì nữa chứ. Đi, vào văn phòng anh xem, em rất muốn thấy văn phòng của tổng giám đốc .” cô tỏ vẻ thích thú
Căn phòng với hai màu chủ đạo đen trắng, tuy nhiên vẫn còn khá bề bộn. Sơ Vũ bĩu môi: “Rất lạnh, hẳn nên trồng mấy chậu hoa.”
Ngày bé, có những giờ học trồng hoa cỏ, cây của Tôn Phi Nhiên trồng đều chết hàng loạt, không có trường hợp ngoại lệ nào.
Sơ Vũ xì một tiếng bật cười. Tôn Phi Nhiên dường như cũng nhớ đến điều đó, anh cười theo: “Có đói bụng không, đi ăn tối đi.”
“Đi thôi, hôm nay em mời, chúc anh khai trương đại cát.”
Tôn Phi Nhiên lái xe chở Sơ Vũ đến quán ăn gần trường đại học A. Nhớ lại thời gian trước kia, khi Sơ Vũ vừa lên đại học, cô không dám ăn tiêu gì vì sinh hoạt phí có hạn. Ban đầu, Tôn Phi Nhiên thường dẫn cô ra ngoài ăn, nhưng nửa năm sau Sơ Vũ bắt đầu trốn tránh anh.
Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, hơi lạnh tụ lại trên cửa kính mờ ảo. Sơ Vũ đưa thực đơn cho Tôn Phi Nhiên, anh nhìn qua rồi chọn liền bốn năm món. Sơ Vũ vừa nghe, trong lòng có chút dao động tựa như có vật gì đó gõ nhẹ vào.
Hôm nay là tết Tây, quán không có khách nhiều lắm nên thức ăn được đưa lên rất nhanh. Cá đậu phụ, thịt kho, đậu xào… có món thịt kho kia là cô thích ăn nhất, Tôn Phi Nhiên vẫn luôn nhớ trong lòng.
Ánh đèn tỏa xuống ấm áp, Sơ Vũ chăm chú ngồi ăn. Cô rất đói, bữa trưa ở nhà không có gì ăn, cả buổi chiều lại bận rộn.
Cô ăn liền hai muỗng cơm, Tôn Phi Nhiên thấy cô ăn nhanh , giúp cô gỡ xương cá, Sơ Vũ ngượng ngùng nói: “Để tự em.”
“Không sao, anh không đói bụng.” Anh luôn chăm sóc cô rất chu đáo.
Tôn Hiểu Nhiên thường phàn nàn rằng Tôn Phi Nhiên và Sơ Vũ mới thật sự là anh em. Tôn Phi Nhiên luôn đối xử đặc biệt với Sơ Vũ làm cô em gái này cũng phải ghen tỵ
Vì ăn cay, mặt cô ửng đỏ lên.
Tôn Phi Nhiên thấy cô đặt đũa xuống thì hỏi: “Em ăn no rồi à?”
Sơ Vũ xoa bụng, gật đầu, có chút lười biếng dựa lưng vào ghế. Cô lẳng lặng nhìn anh, ngọn đèn màu vàng chiếu lên mặt anh, để lại chiếc bóng âm thầm. Khuôn mặt anh rất đẹp, nét hài hòa, không thể nghi ngờ nét mặt Tôn Phi Nhiên hoàn toàn giống mẹ, Bà Tôn… Nghĩ đến người đó cô lập tức thu hồi cảm xúc, cúi đầu, lẳng lặng ăn canh.
Hai người trò chuyện một lát rồi chuẩn bị đi về. Ra đến quầy, Sơ Vũ vừa lấy ví tiền ra, Tôn Phi Nhiên đã ngăn lại.
“Không được , hôm nay em mời.”
“Em vẫn là sinh viên, sao lại để em mời được.”
Sơ Vũ bĩu môi đành cất ví lại vì biết anh rất cứng đầu sẽ không để cho cô trả.
Lúc đi ra thì trời đã tối, hai người cứ thế lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng treo lơ lửng trong đêm. Tôn Phi Nhiên đưa cô đến chân ký túc xá.
Ngọn đèn đường yếu ớt chiếu xuống, Tôn Phi Nhiên nghiêng đầu nhìn cô: “Sơ Vũ, em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, đợi em thi nghiên cứu sinh xong, anh có chuyện… nói với em.”
Hoàng hôn u ám, nhưng không che lấp được lời nói dịu dàng thắm thiết của anh.
Sơ Vũ hơi ngẩn ra, không hiểu sao tim đập nhanh hơn, cô âm thầm hít một hơi: “Được, anh đi đường cẩn thận.” Rồi lập tức xoay người đi về hành lang. Dưới ánh đèn lờ mờ, Sơ Vũ bước từng bước chầm chậm, quá khứ xưa kịa lại bắt đầu hiện về. Khi cô mất đi gia đình ấm áp, bên cạnh cô cũng chỉ có hai anh em Tôn Hiểu Nhiên và Tôn Phi Nhiên.
Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, bạn bè xung quanh đều đã tìm được một nửa của mình, nhìn trên mặt họ tràn đầy hạnh phúc, lòng cô lại vẫn rất bình thản. Sau lại, cô mới hiểu được đối với tình yêu cô đã không còn tin tưởng.
Tôn Phi Nhiên nhìn bóng dáng cô khuất dần, nhẹ nhàng mà thỏa mãn thở dài.
*****
Lúc Tịch Hạo Trạch quay lại đại viện, Nữu Nữu đang ngồi ở trong phòng khách, xem phim hoạt hình《 Sói xám và cừu vui vẻ 》, trong tay còn ôm một chú cừu màu hồng. Cả ngày hôm nay cô bé cùng vú nuôi ở nhà, nhìn thấy chú trở về, lập tức chạy tới, giơ tay lên: “Bế Nữu Nữu, chú bế Nữu Nữu.”
Tịch Hạo Trạch nhìn thấy như vậy, thân mình cứng ngắc chậm rãi nhẹ nhàng cúi xuống, dịu dàng bế cháu gái: “Nói cho chú nghe, hôm nay con đã làm những gì ?”
“Con xem phim hoạt hình, vẽ, còn có hát nữa.”Cùng huyết thống thật sự là một điều kỳ diệu, tuy rằng anh gặp đứa nhỏ này rất ít, nhưng vẫn luôn không muốn xa rời bé. Thường ngày mọi người xung quanh đều nể sợ con người của Tịch Hạo Trạch. Cũng vừa bởi vì thân phận của anh, cũng vừa bởi vì tính cách lạnh lùng của anh.
Lúc sau vú nuôi đi ra nói Nữu Nữu hôm nay có chút sốt nhẹ, buổi tối thủ trưởng cùng phu nhân sẽ không về ăn cơm.
Tịch Hạo Trạch gật đầu, sờ đầu cô bé, nói: “Nào, Nữu Nữu cùng chú đi ăn cơm đi.”
Ăn xong cơm tối, lúc anh quay về phòng thì nhận được tin nhắn của Tô Thiến: “Đã gửi”. Nhìn vào màn hình di động, anh cười nhếch môi, liền mở máy tính, đăng ký vào hòm thư.
Ảnh chụp, tên, địa chỉ… từng dòng… từng dòng. Anh chăm chú nhìn tấm ảnh căn cước màu xanh, bên cạnh là cái tên “ Hàn Sơ Vũ”, Sơ Vũ… rất hợp với cô ấy… anh thầm nhớ kỹ trong lòng. Những gì Tô Thiến gửi cho anh là sơ yếu lý lịch lúc Sơ Vũ đến vũ đoàn phỏng vấn.
Tịch Hạo Trạch tỉ mỉ nhìn qua trang giấy một lần, ngón tay trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, hai mắt nhắm lại dựa vào ghế xoay, trong ngực cực kỳ ngột ngạt .
Buổi biểu diễn văn nghệ quân khu đêm đó,hình dáng cô tự nhiên rơi vào mắt anh một cách sáng ngời. Cái khoảnh khắc rung động ấy khiến anh không thể nào quên được. Anh dĩ nhiên không nhớ rõ cô múa nhảy cái gì. Máu trong người sôi trào, kêu gào, buộc anh phải bắt lấy, nắm chặt lấy, không bao giờ buông tay nữa.
“Chú” Nữu Nữu ở ngoài cửa gọi, vú nuôi mở cửa, Nữu Nữu đã chạy vào.
“Chú , chú đang xem cái gì đấy?” Cô bé nói xong đưa tay sờ vào con chuột, nhìn thấy ảnh của Sơ Vũ, cô bé chu miệng: “Chú, chú đang ngắm người đẹp à.” Bàn tay trắng nõn của bé cầm chuột: “Ba cũng rất thích ngắm người đẹp.”
“Khụ khụ…. Sao cháu biết?”
Nữu Nữu trợn mắt sáng nói: “Mẹ nói , ba mỗi ngày đều bận rộn ngắm gái đẹp.”
Tịch Hạo Trạch bất lực.
“Chị này rất được, là bạn gái của chú sao?” Tịch Hạo Trạch không ngờ con nít bây giờ lại trưởng thành sớm thế.
Ánh mắt anh hơi nheo lại: “Để chị này dạy Nữu Nữu múa được không?”
“Thật tốt quá, chú , chị ấy còn đẹp hơn mẹ nữa, nếu ba nhìn thấy chắc cũng theo đuổi chị ấy.” Tịch Hạo Trạch không phản đối điều này , trìu mến vuốt đầu cháu gái, mắt chăm chú nhìn vào ảnh, đôi mày dần buông lỏng.
Khó mới có được một đêm anh ngủ ngon.
*****
Hai ngày cuối của kỳ nghỉ tết Sơ Vũ ở lại thư viện ôn bài. Vì ngày thi gần cận kề, nên cô đã xin phép vũ đoàn nghỉ mấy hôm, đợi kỳ sau khi thi kết thúc, cô sẽ lại tiếp tục qua đấy.
Bên kia, lúc Tịch Hạo Trạch trở lại doanh trại cũng đã điều tra hoàn cảnh gia đình Hàn Sơ Vũ. Nếu trời xanh an bài lần này gặp nhau, như vậy anh chắc chắn không do dự giữ lấy cô. Lúc này đây, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày thi, nhưng Sơ Vũ lại rất bình tĩnh. Chỉ là mấy ngày nay thời tiết ở thành phố N rất lạnh, vẫn liên tục dưới bảy tám độ. Tay chân cô đã đông cứng chết lặng không còn cảm giác, chỉ máy móc cầm bút viết . Hơn nữa bởi vì nhiệt độ xuống thấp, bàn tay khô ráp lại nứt ra, mỗi khi cô thất thần nghĩ về đề thi, tay vô thức nắm chặt lại bị nứt ra đau đớn.
Đêm trước hôm thi, ông Hàn tự lái xe vào trường mang canh gà đến cho cô. Sơ Vũ vui mừng đến chảy nước mắt , Hàn Đức Quần vẫn cảm thấy mình nợ con gái rất nhiều, lại không thể nào bồi đắp. Gia đình ông xuất thân từ nông dân, ngày bé trong nhà nghèo, tham gia quân đội, biết một chút chữ, ông Hàn chỉ tốt nghiệp cấp hai, lúc ấy bởi vì cách mạng văn hóa, cũng không có vào cấp ba, rốt cuộc… may còn có đứa con gái giỏi giang vào đại học.
Vì phòng lạnh, dưới chân, trên người Sơ Vũ đều dán tấm dán làm ấm be bé nhưng phòng trống vẫn bị gió lạnh luồng vào.
Cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra trường thi, cô khởi động máy, gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Nhiên, giọng đầu bên kia điện thoại rầu rĩ. Mấy ngày hôm trước nghe Tôn Hiểu Nhiên có đề cập qua, cô nàng gần đây vẫn đang bận rộn với chuyện vào đoàn nghệ thuật quân đội, từ đầu năm ông Tôn đã bắt đầu giúp cô tìm những một quan hệ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng.
Tôn Hiểu Nhiên đang đợi cô ở một quán cà phê mà hai người thường đến. Lúc Sơ Vũ đến thấy bên cạnh bàn đầy rẫy túi to túi nhỏ.
“Hôm nay sao lại có hứng thế?”
“Không phải có hứng, mà là tâm tình tích tụ.” Tôn Hiểu Nhiên nói với giọng vô lực.
Tôn gia không thiếu tiền, nhưng vào đó, có tiền cũng khó, quan trọng là quen biết. Sơ Vũ chà chà tay, trong lòng cô hiểu, người thường sao có thể dễ dàng vào được, bằng không cũng sẽ không… Ánh mắt của cô bỗng nhiên ảm đạm xuống, từ từ rơi vào suy nghĩ của mình, thậm chí dường như trong ánh mắt còn vụt qua một tia oán hận.
Sau đó Tôn Hiểu Nhiên lấy từ trong túi một cái hộp đưa cho cô: “Này, cái này cho cậu.”
Sơ Vũ ngước mắt nhận lấy, là kem thoa khô da.
“Tôn Phi Nhiên bảo tớ mang đến cho cậu, anh ấy mấy hôm nay đi Bắc Kinh rồi.” Trên mặt hộp toàn là chữ tiếng anh, cô biết anh luôn mua đồ tốt .
“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước, ba tớ nổi giận đùng đùng.”
Sơ Vũ kinh ngạc.
“Anh tớ tự mình mở công ty mà chẳng nói tiếng nào.” Cô nhìn thấy nét mặt thản nhiên của Sơ Vũ, đã đoán Sơ Vũ đã biết trước việc này , cô giả vờ oán giận thở dài: “Cuối cùng em gái ruột thịt cũng không thể hơn được người trong tim.”
Sơ Vũ liếc cô một cái, đây là lời nói đùa nên cô không để ý, uống một ngụm cà phê, đầu lưỡi chan chát. Ba mẹ luôn đứng ở góc độ nghĩ mọi chuyện tốt nhất cho con cái, cái này dù sao cũng không thể nói ai đúng ai sai được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tôn Hiểu Nhiên nhướng mày lên: “Ý cậu là anh tớ hay ba tớ?”
“Cậu chết đi.”
…
“Cậu sau này thật không định tiếp tục múa nữa hả ?” trong lòng Tôn Hiểu Nhiên vẫn luôn hoang mang.
“Uh.” Sơ Vũ bất giác nắm chặt tay, cố gắng thản nhiên nói: “Cậu cũng biết rồi đấy , mẹ tớ từ trước đã không thích cho tớ học khiêu vũ, nếu ba tớ không kiên trì, tớ đã sớm từ bỏ. Chuyện này làm cho họ ầm ỹ không biết bao nhiều lần.” Cô nói xong im lặng, nhưng Tôn Hiểu Nhiên vẫn là nhìn thấy trong mắt cô đang âm thầm chịu đựng.
“Haiz thật là tiếc .” Cô khổng thể không thở dài, nhưng lại ý thức được không ổn, liền đổi đề tài: “Hô hô, học nghiên cứu sinh cũng rất tốt .” Trong lòng lại oán thầm nói, bà mẹ kia của Sơ Vũ thật đúng là mẹ kế chính hiệu. Lúc ấy, sau khi tốt nghiệp cấp hai Sơ Vũ suýt nữa phải vào trường cao đẳng(1) học ba năm . May mắn, lúc ấy thành tích của Sơ Vũ tốt, cô giáo năm lần bảy lượt đến nhà cô nói chuyện, sau lại Sơ Vũ mới có thể tiếp tục học lên cấp ba. Bà mẹ kế này thật sự đối với Sơ Vũ rất kinh khủng, nhưng cô ấy vẫn luôn chịu đựng.
(1) ở đây kiểu như trường bổ túc của mình ấy, đáng nhẽ sau cấp hai là phải học lên cấp ba
Đã múa hơn hai mươi năm, làm sao nói bỏ là có thể bỏ được? Vừa yêu vừa hận như vậy, còn tệ hơn cả bị một con dao chặt đứt đi.
Ngoài cửa sổ mong manh bông tuyết nhẹ bay. Bước ra khỏi quán, cô khẽ nâng tay đón lấy những bông tuyết đầu mùa.Sơ Vũ lẳng lặng đứng nhìn mọi người xung quanh đang nô đùa cùng tuyết, bất giác tim cô chợt thắt lại.
Chuyện trường học bận rộn để sau, tiếp theo, cô có thể chuyên tâm đi làm công việc bán thời gian. Có lẽ đây là năm cuối cùng cô được múa. Cô đã thầm hứa, sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ không bao giờ múa lại nữa.
Lúc Sơ Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Nữu Nữu, không hiểu sao lại có cảm giác rất gần gũi. Cô bé nhỏ giọng, nhẹ nhàng giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tên em là Tịch Khê.” Tóc cô bé xoăn dài giống búp bê, khuôn mặt trắng nõn như thạch hoa quả, cặp chân trắng thẳng, thật rất thích hợp với múa ba lê.
Lớp cô đã có 7 học sinh, tất cả đều đã học qua một thời gian, Nữu Nữu là học sinh mới, Sơ Vũ có chút sầu não.
Cô vỗ vỗ tay, đầu tiên bảo mấy đứa nhỏ vận động làm nóng người, Tịch Khê rất có nề nếp học. Sơ Vũ tinh tế quan sát, phát hiện thân thể cô bé rất mềm dẻo .
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn nhỏ tự mình mặc quần áo vào, trong lúc chờ phụ huynh đến đón đứng nói chuyện phiếm với nhau . Sơ Vũ cẩn thận kiểm tra qua các em mặc áo quần. Cuối cùng, phòng học chỉ còn lại mình Tịch Khê, Sơ Vũ đi đến, ngồi xổm xuống, cô bé đã thay xong áo quần tươm tất . Cô có chút ngạc nhiên, một đứa nhỏ như vậy đã có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt
Cô khen nói: “Tịch Khê, làm rất tốt .”
Vẻ mặt Tịch Khê đắc ý: “Ông nội của cháu nói muốn làm người vĩ đại phải tự biết làm tất cả.”
“Uhm.” Nhìn cô bé mày cong cong, Sơ Vũ phối hợp với cô, giọng hơi lên cao, cười nói: “Xem ra ông nội con rất lợi hại.”
“Ông nội không lợi hại, bà nội mới lợi hại, ông nội sợ bà nội.”
Sơ Vũ bật cười.
Cốc – Cốc – Cốc, tiếng gõ vang lên, cửa bị đẩy ra.
Sơ Vũ quay đầu, nụ cười trên môi còn chưa tắt, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang đứng ở cửa. Cô sửng sốt vài giây, nhìn chằm vào bóng người cao ngất, huy hiệu trên vai làm cô cảm thấy chói mắt. Máy lạnh trong phòng mở không quá cao, nhưng sao cô cảm thấy rét lạnh, không thở nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook