Vũ Điệu Của Thần Chết
-
Chương 7
Không bao giờ hai mà không ba.
Percey Clay, người có bằng ưu về chuyên ngành cơ khí, kết cấu khung máy bay và động cơ, sở hữu tất cả các loại chứng chỉ mà FAA có thể trao cho một phi công, không có thời gian cho sự mê tín.
Vậy mà suốt thời gian ngồi trên chiếc xe thùng bọc thép xuyên qua Công viên Trung tâm trên đường tới ngôi nhà an toàn của cơ quan an ninh liên bang ở khu trung Manhattan, cô cứ nghĩ mãi về câu cửa miệng mà những người lữ hành mê tín vẫn lầm rầm nhắc đến như một lời thần chú nghiệt ngã. Không bao giờ hai mà không ba.
Nhất là với những bi kịch.
Đầu tiên là Ed. Giờ là nỗi thống khổ thứ hai: những gì cô đang nghe qua điện thoại di động từ Ron Talbot, ông ta đang ở văn phòng của mình tại Hudson Air.
Cô ngồi kẹp cứng giữa Brit Hale và tay thám tử trẻ, Jerry Banks. Đầu gối gục xuống. Hale chăm chú nhìn cô, còn Banks cảnh giác nhìn qua ngoài cửa sổ, quan sát người xe qua lại và cả những gốc cây.
“Tập đoàn U.S. Medical đã đồng ý cho chúng ta thêm cơ một cơ hội nữa.” Hơi thở của Talbot nghe phì phò thật đáng sợ. Là một trong những phi công cừ khôi nhất mà Percey từng biết, nhưng từ nhiều năm nay Talbot không hề lái chiếc máy bay nào – phải “xuống đất” vì trình trạng sức khỏe tồi tệ của mình. Percey coi đó là một sự trừng phạt bất công khủng khiếp cho những tội lỗi liên quan đến rượu, thuốc lá và thức ăn của ông ta (chủ yếu là vì cô cũng chia sẻ những tội lỗi đó). “Ý tôi là họ hoàn toàn có thể hủy bỏ hợp đồng. Bom không được xếp vào yếu tố bất khả kháng. Họ không coi đó là lý do để chúng ta trì hoãn việc giao hàng.”
“Nhưng họ vẫn cho phép chúng ta thực hiện chuyến bay vào ngày mai.”
Một thoáng im lặng.
“Đúng vậy. Họ đồng ý.”
“Thôi nào, Ron”, cô gắt lên. “Giữa hai chúng ta thì đừng có vòng vo nữa.” Cô nghe thấy tiếng ông ta đang châm một điếu thuốc khác. To béo và ám khói – đó là người đàn ông mà cô đã bám theo xin xỏ những điếu Camels vào quãng thời gian cô đang cố bỏ thuốc – Talbot rất chểnh mảng trong việc thay quần áo sạch và cạo râu. Và rất lúng túng khi phải thông báo những tin xấu.
“Đó là chuyện liên quan đến Foxtrot Bravo”, ông ta miễn cưỡng nói.
“Nó làm sao?”
N695FB là chiếc Learjet 35A của Percey. Tất nhiên trên giấy tờ sở hữu thì không phải như thế. Về mặt pháp lý thì chiếc phản lực hai động cơ được Clay-Carney Holding Corporation Two, Inc., một công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Hudson Air Charters, Ltd., thuê lại từ Morgan Air Leasing Inc., mà ngay công ty này cũng thuê lại chiếc máy bay từ La Jolla Holding Two, một công ty con của Transport Solutions Incorporated, vốn là một công ty giải pháp giao thông ở Delaware. Kiểu cho thuê lại chồng chéo và phức tạp này hoàn toàn hợp pháp và cũng rất phổ biến, xuất phát từ thực tế là cả máy bay và những vụ tai nạn máy bay đều cực kỳ đắt đỏ.
Nhưng tất cả mọi người ở Hudson Air Charters đều biết rằng chiếc November 695 Foxtrot Bravo là của Percey.. Cô đã bay hàng nghìn giờ trên chiếc máy bay này. Nó là con vật cưng của cô. Là con cái của cô. Và trong rất nhiều đêm Ed vắng nhà chỉ riêng ý nghĩ về chiếc máy bay thôi cũng làm nguôi bớt nỗi đau mà cảm giác cô đơn mang lại. Thanh thoát như một mũi thương, chiếc máy bay có thể thực hiện hành trình ở độ cao 45000 feet với tốc độ 460 knot – hơn 500 dặm một giờ. Riêng cá nhân cô thì biết rõ rằng nó hoàn toàn có thể bay cao và bay nhanh hơn thế, mặc dầu đây là một bí mật được giấu kín khỏi sự soi mói của Morgan Air Leasing, La Jolla Holding, Transport Solutions và FAA.
Cuối cùng Talbot cũng lên tiếng, “Sửa sang lại cho nó – chắc là sẽ khó khăn hơn tôi nghĩ lúc đầu.”
“Anh nói tiếp đi.”
“Được rồi”, cuối cùng ông ta cũng nói thật. “Stu bỏ việc rồi.” Stu Marquard, thợ cơ khí trưởng của họ.
“Cái gì?”
“Cái thằng chó đẻ đó bỏ việc rồi. Hừ, thật ra là chưa hẳn”, Talbot nói tiếp. “Hắn gọi điện đến báo ốm nhưng nghe thật lố bịch, tôi đã gọi đến một số nơi để kiểm tra. Hắn sắp tới làm cho Sikorsky. Đã nhận công việc đó rồi.”
Percey cũng không nói nên lời.
Đó là một vấn đề nghiêm trọng. Những chiếc Lear 35A được xuất xưởng như những chiếc phản lực chở khách tám chỗ ngồi. Để sửa sang lại chiếc máy bay sẵn sàng cho hợp đồng của Tập đoàn U.S. Medical, hầu hết ghế ngồi đều phải được gỡ bỏ, trang bị thêm những thiết bị chống va đập và lắp những ngăn làm lạnh, rồi lại còn những nguồn ắc quy bổ sung được nối với máy phát điện từ động cơ máy bay. Điều đó đồng nghĩa với khối lượng công việc rất lớn liên quan đến hệ thống điện và kết cấu khung máy bay.
Không thể kiếm đâu ra thợ cơ khí nào giỏi hơn Stu Marquard và anh ta đã sửa sang lại chiếc Lear của Ed trong khoảng thời gian kỷ lục. Mà không có anh ta Percey không biết họ sẽ làm như thế nào để hoàn thành công việc chuẩn bị cho chuyến bay đêm mai.
“Có chuyện gì vậy Perce?”, Hale hỏi khi nhận ra khuôn mặt cô đang tối sầm lại.
“Stu bỏ rồi”, cô thì thầm.
Anh lắc đầu, không hiểu. “Bỏ gì?”
“Anh ta bỏ đi rồi”, cô lầm bầm. “Bỏ việc chứ còn gì nữa. Chuyển sang làm cho mấy hãng trực thăng chó chết.
Anh choáng váng nhìn cô. “Hôm nay à?”
Cô gật đầu.
Talbot nói tiếp. “Anh ta sợ, Perce ạ. Mọi người đều biết đó là một vụ đánh bom. Cảnh sát không nói gì nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra. Họ đều lo sợ. Lúc nãy tôi đã nói chuyện với John Ringle…”
“Johny?” Một phi công trẻ mà họ mới thuê vào làm từ năm ngoái. “Không phải cậu ta cũng ra đi đấy chứ?”
“Cậu ta chỉ hỏi xem liệu chúng ta có thể ngừng hoạt động một thời gian được không. Cho đến khi tất cả chuyện này qua đi.”
Không, chúng ta sẽ không ngừng hoạt động”, cô nói dứt khoát. “Chúng ta sẽ không hủy bất kỳ một hợp đồng khốn kiếp nào cả. Công ty vẫn hoạt động như thường. Và nếu còn bất kỳ ai gọi điện xin nghỉ ốm, hãy sa thải ngay.”
“Percey…”
Talbot trong có vẻ khó tính nhưng ai cũng biết ông ta là người mềm mỏng nhất công ty.
“Được rồi”, cô gắt gỏng. “Tự tôi sẽ sa thải họ.”
“Nghe này, về chiếc Foxtrot Bravo, tôi có thể tự mình hoàn thành phần lớn công việc”, Talbot nói, bản thân ông ta cũng là một kỹ sư về kết cấu máy bay có chứng chỉ hẳn hoi.
“Hãy làm những gì anh có thể. Nhưng cứ cố xem có tìm được thợ cơ khí nào khác không”, cô bảo ông ta. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cô tắt máy.
“Thật không thể tin được”, Hale nói. “Hắn dám bỏ chạy.” Viên phi công không giấu nổi vẻ bàng hoàng.
Percey giận đến phát điên. Mọi người đang lũ lượt bỏ chạy – hành động tồi tệ nhất trên đời. Công ty thì đang sắp chết. Vậy mà cô vẫn chưa biết làm thế nào để cứu vãn tình hình.
Percey Clay không có những kỹ năng của loài khỉ trong việc điều hành doanh nghiệp.
Những kỹ năng của loài khỉ…
Một cụm từ cô đã từng nghe khi còn là phi công lái máy bay tiêm kích. Được thốt ra từ miệng một phi công hải quân kỳ cựu, một vị đô đốc, nó có nghĩa là những phẩm chất bí truyền và không thể nào học được của một phi công bẩm sinh.
Vâng, nhưng chắc chắn Percey có những kỹ năng của loài khỉ khi động đến lĩnh vực bay. Bất kỳ loại máy bay nào, cho dù cô có từng lái thử nó trước đó hay chưa cũng vậy, trong bất kỳ điều kiện thời tiết nào, dù là VFR hay IFR[40], ngày hay đêm. Cô có thể điều khiển chiếc máy bay một cách hoàn hảo và cho nó hạ cánh xuống đúng cái điểm kỳ diệu mà các phi công đều nhắm tới – chính xác là “quá vạch số 1000 feet” – cách hàng số hiệu sơn màu trắng ở đầu đường băng hạ cánh đúng 1000 feet. Tàu lượn, máy bay hai tầng cánh, máy bay vận tải quân sự Hercules, Boeing 737, MIC – cô luôn cảm thấy thoải mái trong bất kỳ buồng lái nào.
Nhưng tất cả những kỹ năng của loài khỉ trong Percey Raphael Clay cũng chỉ có thế.
Cô hoàn toàn không có chút kỹ năng nào của loài khỉ trong những mối quan hệ gia đình, điều đó thì quá chắc chắn rồi. Người cha có vai vế trong ngành sản xuất thuốc lá của Percey đã từ chối nói chuyện với với cô từ nhiều năm nay – thực tế ông còn truất quyền thừa kế của con gái mình – sau khi cô bỏ ngôi trường mà ông lựa chọn, Đại học Tổng hợp Virginia, để theo học trường Hàng không, thuộc Đại học Kỹ thuật Virginia. (Mặc dù cô đã nói cho cha mình biết rằng việc cô rời Charlottesville là không thề tránh khỏi – chỉ sáu tuần sau khi bắt đầu học kỳ thứ nhất Percey đã “hạ nốc ao” một cô chủ tịch hội nữ sinh sau khi cô nàng tóc vàng thon thả này thì thầm bình luận một cách hớ hênh rất có chủ ý rằng con bé lùn tịt kia chắc sẽ thích hợp với trường nông nghiệp hơn là với môi trường ký túc xá trường đại học[41]).
Và tất nhiên là cô càng không có kỹ năng của loài khỉ trong môi trường hải quân. Khả năng đáng ngưỡng mộ của cô trong việc điều khiển những chiếc máy bay hầm hố nhất cũng không đủ gỡ điểm cho thói quen rất không may của Percey là cứ toàng toạc nói thẳng những gì mình nghĩ trong khi tất cả mọi người đều khôn ngoan im lặng về nhiều vấn đề cụ thể.
Và không có kỹ năng trong việc điều hành ngay chính công ty bay dịch vụ mà cô là chủ tịch hội đồng quản trị. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao lúc nào Hudson Air cũng bận tối mắt tối mũi như vậy mà nguy cơ phá sản vẫn luôn thường trực. Giống như Ed và Brit Hale cùng với các phi công khác trong biên chế, lúc nào cũng thấy Percey làm việc (một lý do khiến cô không muốn làm cho các hãng hàng không theo tuyến cố định là quy định ngu xuẩn của FAA rằng các phi công không được bay quá tám mươi giờ mỗi tháng). Vậy thì tại sao họ lúc nào cũng gần như cháy túi? Nếu không nhờ vào khả năng quyến rũ của Ed trong việc tìm kiếm khách hàng và trông cậy vào Ron Talbot luôn gắt gỏng cắt giảm chi phí đồng thời xoay xở với cánh chủ nợ, chắc chắn họ đã không thể trụ nổi suốt hai năm qua.
Tháng trước Công ty đã gần như phá sản nhưng Ed may mắn giành được hợp đồng này từ Tập đoàn U.S. Medical. Mạng lưới các bệnh viện kiếm được nhiều tiền một cách đáng kinh ngạc từ việc cấy ghép các bộ phận trên cơ thể, mà Percey dần biết rằng đó là một lĩnh vực kinh doanh siêu lợi nhuận không chỉ bó hẹp quanh tim và thận. Khó khăn lớn nhất là phải đưa được nội tạng hiến tặng tới cho người nhận phù hợp trong khoảng thời gian cho phép. Các cơ quan nội tạng thường được vận chuyển trong những chuyến bay thương mại (được chuyên chở trong các thùng lạnh đặt trong buồng lái), nhưng việc vận chuyển lại phụ thuộc vào lịch trình và tuyến đăng ký hoạt động của hãng hàng không. Hudson Air thì không phải lệ thuộc vào những hạn chế như vậy. Công ty đồng ý dành riêng một chiếc máy bay phục vụ U.S. Medical. Nó sẽ bay theo một lộ trình ngược chiều kim đồng hồ từ bờ biển miền Đông qua miền Trung Tây tới sáu hay tám địa điểm của công ty, chuyển những cơ quan nội tạng đến nơi cần thiết. Việc chuyển hàng luôn luôn được bảo đảm. Bão tuyết, mưa gió, cuồng phong, tóm lại là trong những điều kiện thời tiết tối thiểu – chỉ cần sân bay vẫn mở cửa và có giấy phép bay, Hudson Air sẽ đưa hàng tới nơi đúng hẹn.
Tháng đầu tiên là một giai đoạn thử nghiệm. Nếu mọi việc suôn sẻ họ sẽ giành được một hợp đồng kéo dài mười tám tháng đóng vai trò xương sống cho sự tồn tại của Công ty.
Có vẻ như Ron đã thuyết phục được khách hàng để họ có thêm môt cơ hội nữa, nhưng nếu Foxtrot Bravo không sẵn sàng cho chuyến bay ngày mai… Percey thậm chí còn không muốn nghĩ đến khả năng đó.
Trong lúc ngồi trên chiếc xe sảnh sát đi xuyên qua Công viên Trung tâm Percey ngắm nhìn những chồi lá non đầu xuân. Ed đã từng rất yêu thích công viên này và đến đây chạy khá thường xuyên. Bao giờ anh cũng chạy hai vòng liền quanh hồ rồi quay về nhà mồ hôi nhễ nhại, mái tóc bắt đầu ngả màu muối tiêu của anh bết lại thành từng lọn rủ trên khuôn mặt. Còn mình ư? Percey đau đớn cười một mình. Anh thường bắt gặp cô ngồi ở nhà, chăm chú dán mắt vào một quyển nhật ký kế hoạch bay không lưu hoặc một tập tài liệu hướng dẫn sửa chữa động cơ phản lực cánh quạt đẩy, có thể là đang phì phèo hút thuốc, có thể đang tu một chai Wild Turkey. Và, nhăn nhở cười, Ed sẽ dùng một ngón tay khỏe mạnh cù mạnh vào sườn vợ mình rồi hỏi liệu cô còn có thể làm việcgìcó hại cho sức khỏe hơn thế được không. Và trong khi cả hai cùng cười sặc sụa, anh sẽ tu trộm liền một hơi mấy hớp whiskey của cô.
Rồi cô lại nhớ đến lúc anh thường cúi xuống và hôn lên vai cô như thế nào. Khi họ làm tình, bao giờ anh cũng gục mặt vào đúng điểm nối đó, uốn cong người về phía trước, ghì sát vào da thịt cô, và Percey Clay tin rằng ở đúng chỗ đó, nơi chiếc cổ của cô xòe rộng ra thành hai bờ vai mịn màng, nếu như chỉ có chỗ đó, cô sẽ là một phụ nữ tuyệt đẹp.
Ed…
Tất cả những vì sao đêm…
Nước mắt lại giàn giụa, cô liếc nhìn lên bầu trời xám xịt. U ám. Cô đoán lúc này trần mây chỉ cao chừng 1500 feet, gió theo hướng 090 ở tốc độ 15 knot một giờ. Đủ điều kiện để gọi là có gió lớn. Cô bứt rứt ngọ ngoậy trên ghế. Những ngón tay cứng cáp của Brit Hale đang nắm chặt lấy cổ tay cô. Jerry Banks đang tán gẫu về chuyện gì đó. Cô cũng không để ý.
Percey đi đến một quyết định. Cô lại mở chiếc điện thoại di động của mình ra lần nữa.
Chú thích:
[40]VFR (viết tắt của Visual Flight Rules): Quy tắc bay bằng mắt; IFR (viết tắt của Instrument Flight Rules): Quy tắt bay bằng thiết bị.
[41]Nguyên văn là “Greek Row”, nghĩa đen là Dãy nhà Hy Lạp: Ký túc xá của các sinh viên học đại học. Ở các nước phương Tây (nhất là Mỹ) các đoàn thể sinh viên thường lấy các ký tự Hy Lạp như Beta, Pi, Gamma, Alpha… làm tên và khẩu hiệu cho hội sinh viên của họ.
Percey Clay, người có bằng ưu về chuyên ngành cơ khí, kết cấu khung máy bay và động cơ, sở hữu tất cả các loại chứng chỉ mà FAA có thể trao cho một phi công, không có thời gian cho sự mê tín.
Vậy mà suốt thời gian ngồi trên chiếc xe thùng bọc thép xuyên qua Công viên Trung tâm trên đường tới ngôi nhà an toàn của cơ quan an ninh liên bang ở khu trung Manhattan, cô cứ nghĩ mãi về câu cửa miệng mà những người lữ hành mê tín vẫn lầm rầm nhắc đến như một lời thần chú nghiệt ngã. Không bao giờ hai mà không ba.
Nhất là với những bi kịch.
Đầu tiên là Ed. Giờ là nỗi thống khổ thứ hai: những gì cô đang nghe qua điện thoại di động từ Ron Talbot, ông ta đang ở văn phòng của mình tại Hudson Air.
Cô ngồi kẹp cứng giữa Brit Hale và tay thám tử trẻ, Jerry Banks. Đầu gối gục xuống. Hale chăm chú nhìn cô, còn Banks cảnh giác nhìn qua ngoài cửa sổ, quan sát người xe qua lại và cả những gốc cây.
“Tập đoàn U.S. Medical đã đồng ý cho chúng ta thêm cơ một cơ hội nữa.” Hơi thở của Talbot nghe phì phò thật đáng sợ. Là một trong những phi công cừ khôi nhất mà Percey từng biết, nhưng từ nhiều năm nay Talbot không hề lái chiếc máy bay nào – phải “xuống đất” vì trình trạng sức khỏe tồi tệ của mình. Percey coi đó là một sự trừng phạt bất công khủng khiếp cho những tội lỗi liên quan đến rượu, thuốc lá và thức ăn của ông ta (chủ yếu là vì cô cũng chia sẻ những tội lỗi đó). “Ý tôi là họ hoàn toàn có thể hủy bỏ hợp đồng. Bom không được xếp vào yếu tố bất khả kháng. Họ không coi đó là lý do để chúng ta trì hoãn việc giao hàng.”
“Nhưng họ vẫn cho phép chúng ta thực hiện chuyến bay vào ngày mai.”
Một thoáng im lặng.
“Đúng vậy. Họ đồng ý.”
“Thôi nào, Ron”, cô gắt lên. “Giữa hai chúng ta thì đừng có vòng vo nữa.” Cô nghe thấy tiếng ông ta đang châm một điếu thuốc khác. To béo và ám khói – đó là người đàn ông mà cô đã bám theo xin xỏ những điếu Camels vào quãng thời gian cô đang cố bỏ thuốc – Talbot rất chểnh mảng trong việc thay quần áo sạch và cạo râu. Và rất lúng túng khi phải thông báo những tin xấu.
“Đó là chuyện liên quan đến Foxtrot Bravo”, ông ta miễn cưỡng nói.
“Nó làm sao?”
N695FB là chiếc Learjet 35A của Percey. Tất nhiên trên giấy tờ sở hữu thì không phải như thế. Về mặt pháp lý thì chiếc phản lực hai động cơ được Clay-Carney Holding Corporation Two, Inc., một công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Hudson Air Charters, Ltd., thuê lại từ Morgan Air Leasing Inc., mà ngay công ty này cũng thuê lại chiếc máy bay từ La Jolla Holding Two, một công ty con của Transport Solutions Incorporated, vốn là một công ty giải pháp giao thông ở Delaware. Kiểu cho thuê lại chồng chéo và phức tạp này hoàn toàn hợp pháp và cũng rất phổ biến, xuất phát từ thực tế là cả máy bay và những vụ tai nạn máy bay đều cực kỳ đắt đỏ.
Nhưng tất cả mọi người ở Hudson Air Charters đều biết rằng chiếc November 695 Foxtrot Bravo là của Percey.. Cô đã bay hàng nghìn giờ trên chiếc máy bay này. Nó là con vật cưng của cô. Là con cái của cô. Và trong rất nhiều đêm Ed vắng nhà chỉ riêng ý nghĩ về chiếc máy bay thôi cũng làm nguôi bớt nỗi đau mà cảm giác cô đơn mang lại. Thanh thoát như một mũi thương, chiếc máy bay có thể thực hiện hành trình ở độ cao 45000 feet với tốc độ 460 knot – hơn 500 dặm một giờ. Riêng cá nhân cô thì biết rõ rằng nó hoàn toàn có thể bay cao và bay nhanh hơn thế, mặc dầu đây là một bí mật được giấu kín khỏi sự soi mói của Morgan Air Leasing, La Jolla Holding, Transport Solutions và FAA.
Cuối cùng Talbot cũng lên tiếng, “Sửa sang lại cho nó – chắc là sẽ khó khăn hơn tôi nghĩ lúc đầu.”
“Anh nói tiếp đi.”
“Được rồi”, cuối cùng ông ta cũng nói thật. “Stu bỏ việc rồi.” Stu Marquard, thợ cơ khí trưởng của họ.
“Cái gì?”
“Cái thằng chó đẻ đó bỏ việc rồi. Hừ, thật ra là chưa hẳn”, Talbot nói tiếp. “Hắn gọi điện đến báo ốm nhưng nghe thật lố bịch, tôi đã gọi đến một số nơi để kiểm tra. Hắn sắp tới làm cho Sikorsky. Đã nhận công việc đó rồi.”
Percey cũng không nói nên lời.
Đó là một vấn đề nghiêm trọng. Những chiếc Lear 35A được xuất xưởng như những chiếc phản lực chở khách tám chỗ ngồi. Để sửa sang lại chiếc máy bay sẵn sàng cho hợp đồng của Tập đoàn U.S. Medical, hầu hết ghế ngồi đều phải được gỡ bỏ, trang bị thêm những thiết bị chống va đập và lắp những ngăn làm lạnh, rồi lại còn những nguồn ắc quy bổ sung được nối với máy phát điện từ động cơ máy bay. Điều đó đồng nghĩa với khối lượng công việc rất lớn liên quan đến hệ thống điện và kết cấu khung máy bay.
Không thể kiếm đâu ra thợ cơ khí nào giỏi hơn Stu Marquard và anh ta đã sửa sang lại chiếc Lear của Ed trong khoảng thời gian kỷ lục. Mà không có anh ta Percey không biết họ sẽ làm như thế nào để hoàn thành công việc chuẩn bị cho chuyến bay đêm mai.
“Có chuyện gì vậy Perce?”, Hale hỏi khi nhận ra khuôn mặt cô đang tối sầm lại.
“Stu bỏ rồi”, cô thì thầm.
Anh lắc đầu, không hiểu. “Bỏ gì?”
“Anh ta bỏ đi rồi”, cô lầm bầm. “Bỏ việc chứ còn gì nữa. Chuyển sang làm cho mấy hãng trực thăng chó chết.
Anh choáng váng nhìn cô. “Hôm nay à?”
Cô gật đầu.
Talbot nói tiếp. “Anh ta sợ, Perce ạ. Mọi người đều biết đó là một vụ đánh bom. Cảnh sát không nói gì nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra. Họ đều lo sợ. Lúc nãy tôi đã nói chuyện với John Ringle…”
“Johny?” Một phi công trẻ mà họ mới thuê vào làm từ năm ngoái. “Không phải cậu ta cũng ra đi đấy chứ?”
“Cậu ta chỉ hỏi xem liệu chúng ta có thể ngừng hoạt động một thời gian được không. Cho đến khi tất cả chuyện này qua đi.”
Không, chúng ta sẽ không ngừng hoạt động”, cô nói dứt khoát. “Chúng ta sẽ không hủy bất kỳ một hợp đồng khốn kiếp nào cả. Công ty vẫn hoạt động như thường. Và nếu còn bất kỳ ai gọi điện xin nghỉ ốm, hãy sa thải ngay.”
“Percey…”
Talbot trong có vẻ khó tính nhưng ai cũng biết ông ta là người mềm mỏng nhất công ty.
“Được rồi”, cô gắt gỏng. “Tự tôi sẽ sa thải họ.”
“Nghe này, về chiếc Foxtrot Bravo, tôi có thể tự mình hoàn thành phần lớn công việc”, Talbot nói, bản thân ông ta cũng là một kỹ sư về kết cấu máy bay có chứng chỉ hẳn hoi.
“Hãy làm những gì anh có thể. Nhưng cứ cố xem có tìm được thợ cơ khí nào khác không”, cô bảo ông ta. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cô tắt máy.
“Thật không thể tin được”, Hale nói. “Hắn dám bỏ chạy.” Viên phi công không giấu nổi vẻ bàng hoàng.
Percey giận đến phát điên. Mọi người đang lũ lượt bỏ chạy – hành động tồi tệ nhất trên đời. Công ty thì đang sắp chết. Vậy mà cô vẫn chưa biết làm thế nào để cứu vãn tình hình.
Percey Clay không có những kỹ năng của loài khỉ trong việc điều hành doanh nghiệp.
Những kỹ năng của loài khỉ…
Một cụm từ cô đã từng nghe khi còn là phi công lái máy bay tiêm kích. Được thốt ra từ miệng một phi công hải quân kỳ cựu, một vị đô đốc, nó có nghĩa là những phẩm chất bí truyền và không thể nào học được của một phi công bẩm sinh.
Vâng, nhưng chắc chắn Percey có những kỹ năng của loài khỉ khi động đến lĩnh vực bay. Bất kỳ loại máy bay nào, cho dù cô có từng lái thử nó trước đó hay chưa cũng vậy, trong bất kỳ điều kiện thời tiết nào, dù là VFR hay IFR[40], ngày hay đêm. Cô có thể điều khiển chiếc máy bay một cách hoàn hảo và cho nó hạ cánh xuống đúng cái điểm kỳ diệu mà các phi công đều nhắm tới – chính xác là “quá vạch số 1000 feet” – cách hàng số hiệu sơn màu trắng ở đầu đường băng hạ cánh đúng 1000 feet. Tàu lượn, máy bay hai tầng cánh, máy bay vận tải quân sự Hercules, Boeing 737, MIC – cô luôn cảm thấy thoải mái trong bất kỳ buồng lái nào.
Nhưng tất cả những kỹ năng của loài khỉ trong Percey Raphael Clay cũng chỉ có thế.
Cô hoàn toàn không có chút kỹ năng nào của loài khỉ trong những mối quan hệ gia đình, điều đó thì quá chắc chắn rồi. Người cha có vai vế trong ngành sản xuất thuốc lá của Percey đã từ chối nói chuyện với với cô từ nhiều năm nay – thực tế ông còn truất quyền thừa kế của con gái mình – sau khi cô bỏ ngôi trường mà ông lựa chọn, Đại học Tổng hợp Virginia, để theo học trường Hàng không, thuộc Đại học Kỹ thuật Virginia. (Mặc dù cô đã nói cho cha mình biết rằng việc cô rời Charlottesville là không thề tránh khỏi – chỉ sáu tuần sau khi bắt đầu học kỳ thứ nhất Percey đã “hạ nốc ao” một cô chủ tịch hội nữ sinh sau khi cô nàng tóc vàng thon thả này thì thầm bình luận một cách hớ hênh rất có chủ ý rằng con bé lùn tịt kia chắc sẽ thích hợp với trường nông nghiệp hơn là với môi trường ký túc xá trường đại học[41]).
Và tất nhiên là cô càng không có kỹ năng của loài khỉ trong môi trường hải quân. Khả năng đáng ngưỡng mộ của cô trong việc điều khiển những chiếc máy bay hầm hố nhất cũng không đủ gỡ điểm cho thói quen rất không may của Percey là cứ toàng toạc nói thẳng những gì mình nghĩ trong khi tất cả mọi người đều khôn ngoan im lặng về nhiều vấn đề cụ thể.
Và không có kỹ năng trong việc điều hành ngay chính công ty bay dịch vụ mà cô là chủ tịch hội đồng quản trị. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao lúc nào Hudson Air cũng bận tối mắt tối mũi như vậy mà nguy cơ phá sản vẫn luôn thường trực. Giống như Ed và Brit Hale cùng với các phi công khác trong biên chế, lúc nào cũng thấy Percey làm việc (một lý do khiến cô không muốn làm cho các hãng hàng không theo tuyến cố định là quy định ngu xuẩn của FAA rằng các phi công không được bay quá tám mươi giờ mỗi tháng). Vậy thì tại sao họ lúc nào cũng gần như cháy túi? Nếu không nhờ vào khả năng quyến rũ của Ed trong việc tìm kiếm khách hàng và trông cậy vào Ron Talbot luôn gắt gỏng cắt giảm chi phí đồng thời xoay xở với cánh chủ nợ, chắc chắn họ đã không thể trụ nổi suốt hai năm qua.
Tháng trước Công ty đã gần như phá sản nhưng Ed may mắn giành được hợp đồng này từ Tập đoàn U.S. Medical. Mạng lưới các bệnh viện kiếm được nhiều tiền một cách đáng kinh ngạc từ việc cấy ghép các bộ phận trên cơ thể, mà Percey dần biết rằng đó là một lĩnh vực kinh doanh siêu lợi nhuận không chỉ bó hẹp quanh tim và thận. Khó khăn lớn nhất là phải đưa được nội tạng hiến tặng tới cho người nhận phù hợp trong khoảng thời gian cho phép. Các cơ quan nội tạng thường được vận chuyển trong những chuyến bay thương mại (được chuyên chở trong các thùng lạnh đặt trong buồng lái), nhưng việc vận chuyển lại phụ thuộc vào lịch trình và tuyến đăng ký hoạt động của hãng hàng không. Hudson Air thì không phải lệ thuộc vào những hạn chế như vậy. Công ty đồng ý dành riêng một chiếc máy bay phục vụ U.S. Medical. Nó sẽ bay theo một lộ trình ngược chiều kim đồng hồ từ bờ biển miền Đông qua miền Trung Tây tới sáu hay tám địa điểm của công ty, chuyển những cơ quan nội tạng đến nơi cần thiết. Việc chuyển hàng luôn luôn được bảo đảm. Bão tuyết, mưa gió, cuồng phong, tóm lại là trong những điều kiện thời tiết tối thiểu – chỉ cần sân bay vẫn mở cửa và có giấy phép bay, Hudson Air sẽ đưa hàng tới nơi đúng hẹn.
Tháng đầu tiên là một giai đoạn thử nghiệm. Nếu mọi việc suôn sẻ họ sẽ giành được một hợp đồng kéo dài mười tám tháng đóng vai trò xương sống cho sự tồn tại của Công ty.
Có vẻ như Ron đã thuyết phục được khách hàng để họ có thêm môt cơ hội nữa, nhưng nếu Foxtrot Bravo không sẵn sàng cho chuyến bay ngày mai… Percey thậm chí còn không muốn nghĩ đến khả năng đó.
Trong lúc ngồi trên chiếc xe sảnh sát đi xuyên qua Công viên Trung tâm Percey ngắm nhìn những chồi lá non đầu xuân. Ed đã từng rất yêu thích công viên này và đến đây chạy khá thường xuyên. Bao giờ anh cũng chạy hai vòng liền quanh hồ rồi quay về nhà mồ hôi nhễ nhại, mái tóc bắt đầu ngả màu muối tiêu của anh bết lại thành từng lọn rủ trên khuôn mặt. Còn mình ư? Percey đau đớn cười một mình. Anh thường bắt gặp cô ngồi ở nhà, chăm chú dán mắt vào một quyển nhật ký kế hoạch bay không lưu hoặc một tập tài liệu hướng dẫn sửa chữa động cơ phản lực cánh quạt đẩy, có thể là đang phì phèo hút thuốc, có thể đang tu một chai Wild Turkey. Và, nhăn nhở cười, Ed sẽ dùng một ngón tay khỏe mạnh cù mạnh vào sườn vợ mình rồi hỏi liệu cô còn có thể làm việcgìcó hại cho sức khỏe hơn thế được không. Và trong khi cả hai cùng cười sặc sụa, anh sẽ tu trộm liền một hơi mấy hớp whiskey của cô.
Rồi cô lại nhớ đến lúc anh thường cúi xuống và hôn lên vai cô như thế nào. Khi họ làm tình, bao giờ anh cũng gục mặt vào đúng điểm nối đó, uốn cong người về phía trước, ghì sát vào da thịt cô, và Percey Clay tin rằng ở đúng chỗ đó, nơi chiếc cổ của cô xòe rộng ra thành hai bờ vai mịn màng, nếu như chỉ có chỗ đó, cô sẽ là một phụ nữ tuyệt đẹp.
Ed…
Tất cả những vì sao đêm…
Nước mắt lại giàn giụa, cô liếc nhìn lên bầu trời xám xịt. U ám. Cô đoán lúc này trần mây chỉ cao chừng 1500 feet, gió theo hướng 090 ở tốc độ 15 knot một giờ. Đủ điều kiện để gọi là có gió lớn. Cô bứt rứt ngọ ngoậy trên ghế. Những ngón tay cứng cáp của Brit Hale đang nắm chặt lấy cổ tay cô. Jerry Banks đang tán gẫu về chuyện gì đó. Cô cũng không để ý.
Percey đi đến một quyết định. Cô lại mở chiếc điện thoại di động của mình ra lần nữa.
Chú thích:
[40]VFR (viết tắt của Visual Flight Rules): Quy tắc bay bằng mắt; IFR (viết tắt của Instrument Flight Rules): Quy tắt bay bằng thiết bị.
[41]Nguyên văn là “Greek Row”, nghĩa đen là Dãy nhà Hy Lạp: Ký túc xá của các sinh viên học đại học. Ở các nước phương Tây (nhất là Mỹ) các đoàn thể sinh viên thường lấy các ký tự Hy Lạp như Beta, Pi, Gamma, Alpha… làm tên và khẩu hiệu cho hội sinh viên của họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook