Vũ Đấu Tinh Không
-
Chương 29: Ngọc bội biến dị
Dịch Phong đang định cùng Mạc Tuyết đi thì chợt ngọc bội mà ông lão mù tặng hắn bỗng vỡ tan thành từng mảnh, không đợi hắn kịp phản ứng, một đạo hắc quang từ trong miếng ngọc bay ra, với tốc độ nhanh như điện xâm nhập vào trong đầu Dịch Phong, lập tức khiến thân hình hắn trở nên cứng ngắc, hai mắt lộ vẻ mê mang.
- Phong ca ca, huynh bị làm sao vậy?
Mạc Tuyết vô cùng lo lắng hỏi.
Lúc này, trong thức hải của Dịch Phong, đạo hắc quang kia bỗng phát ra tiếng cười điên cuồng, từng luồng hắc quang tản ra tứ phía như muốn xé tan thức hải của Dịch Phong.
Linh hồn lực của Dịch Phong ngưng tụ lại hóa thành thân ảnh của hắn. Sắc mặt lộ ra vẻ ngưng trọng và hết sức âm trầm, hắn nhìn đạo hắc quang, quát lên:
- Ngươi là ai, mau cút ra ngoài cho lão tử.
Đạo hắc quang phát ra tiếng cười khằng khặc, từng luồng khói đen tập hợp lại hình thành một đầu quái thú. Đầu quái thú này giống trong giấc mơ của Dịch Phong như đúc.
- Là ngươi!
Đồng tử của Dịch Phong co rút lại, sắc mặt trở nên nặng nề, hắn nhận ra con quái thú này, đó là con quái thú đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
- Thế gian gọi ta, là Thao Thiết. Linh hồn của ngươi, sẽ làm chất bổ cho ta, thân thể của ngươi sẽ thuộc về ta.
Giọng nói lạnh băng của Thao Thiết vang lên.
- Hừ, chỉ là một luồng tàn hồn suy yếu đến cực độ cũng giám tác oai tác quái.
Tiếng hừ lạnh của Thanh Mai vang lên. Linh thể của nàng phiêu phù, đáp xuống bên cạnh Dịch Phong.
- Thanh Mai, cứu ta.
Dịch Phong như là lâu ngày gặp lại người yêu, hắn ôm chầm lấy nàng, dở khóc dở cười, khuôn mặt mếu máo.
- Đại phôi đản, mau buông ta ra.
Thanh Mai chu môi mắng.
- Linh hồn Đấu Tôn.
Sắc mặt Thao Thiết hơi biến đổi, nó không thể ngờ trong thức hải của Dịch Phong lại tồn tại linh hồn một vị Đấu Tôn.
- Đấu Tôn thì sao, ta sẽ thôn phệ luôn ngươi!
Thao Thiết rống lên một tiếng, từ trong miệng nó một cỗ hấp lực điên cuồng hướng hai người mà ập tới.
Sắc mặt Thanh Mai lộ vẻ ngưng trọng, ngọc thủ của nàng kết thành từng đạo ấn quyết kỳ dị. Một luồng hôi quang từ tay nàng tuôn ra, va chạm với lực lượng thôn phệ của Thao Thiết. Lực lượng thôn phệ khi tiếp xúc với hôi quang như gặp phải bùn lầy, trôi chậm dần lại vô số lần. Hôi quang từng chút một đẩy lùi lực thôn phệ, chiếm thế thượng phong.
- Hống!
Thao Thiết rống lên giận dữ, lực lượng thôn phệ càng điên cuồng tuôn ra, cơ hồ hóa thành vòi rồng, tuôn ra lực hút dữ dội hơn, xung quanh vòi rồng có từng tia chớp như ngân xà lóe lên. Hôi quang dần bị nó lôi kéo, xâm thực, từ từ co lại.
Thanh Mai sắc mặt trầm xuống, liên lục đánh ra từng đạo ấn quyết. Tình thế giằng co, nhưng ưu thế đang dần lệch về Thao Thiết.
- Thanh Mai cố gắng một chút, ta giúp bà một tay. Tử Linh Hỏa Diễm, lên cho ta.
Dịch Phong quát to một tiếng.
Một luồng tử sắc hỏa diễm gào thét mà lao lên, hóa thành một con tử sắc hỏa hổ, hung hăng cắn mạnh lên người Thao Thiết.
- Ngao.
Thao Thiết rống lên một tiếng phẫn nộ, chỉ thấy hắc khí trên cơ thể nó đang tan ra như tuyết gặp ánh nắng khi tiếp xúc với tử diễm.
- Nghiệt súc, muốn đả thương lão bà của ta, ngươi chán sống rồi.
Dịch Phong cuồng tiếu một tiếng, điều động linh hồn lực của mình. Linh hồn lực của hắn đã trải qua tẩm bổ của Minh Tâm Ngọc Thạch nên vô cùng mạnh mẽ. Hắn ngưng tụ linh hồn lực thành một chỉ, ầm ầm lao về phía Thao Thiết.
Thanh Mai, Tử Linh Hỏa Diễm, Dịch Phong, ba mặt giáp công.
Linh hồn Thao Thiết rú thảm một tiếng không cam lòng, thân thể nổ tung, trực tiếp bị tiêu diệt. Tản ra từng đạo năng lượng kỳ dị.
Thanh Mai tay bấm pháp quyết, từng đạo năng lượng kia như bị dẫn dắt, ngưng tụ lại với nhau hóa thành một hạt châu màu tro. Nàng nhìn về phía Dịch Phong mỉm cười nói:
- Ngươi mau luyện hóa hạt châu này, có thể nâng cao tu vi. Nếu may mắn, còn có thể lĩnh ngộ thiên phú thần thông của Thao Thiết, thôn phệ chi lực.
Dịch Phong gật đầu, tay phải điểm một chỉ về phía hạt châu, tử sắc hỏa diễm theo đó lao lên bao phủ nó, từ từ luyện hóa. Từng đạo năng lượng kỳ dị theo đó tản ra, theo kinh mạch chảy về phía đan điền...
Bên ngoài, thời gian từ từ trôi qua, Dịch Phong dần khôi phục sự thanh tỉnh, hai mắt mở ra, tinh quang lấp lánh. Tu vi thuận lợi đột phá lên tam tinh đấu sư, Đế giai công pháp Viêm Lôi Quyết cũng tiến vào tầng hai, chính thức bày ra chỗ tốt của nó.
Trên Đấu Vân Tinh, công pháp xếp hạng từ thấp đến cao lần lượt là Binh, Quân, Vương, Đế. Sự chênh lệch của công pháp, quyết định bởi vài điểm.
Thứ nhất, là trình độ dung nạp đấu khí của đấu khí tinh. Nếu là hai người là có cùng cấp bậc, nhưng trong đó một người tu luyện là Binh giai công pháp, một người tu luyện là Quân giai công pháp. Như vậy, người tu luyện Quân giai công pháp, năng lực chiến đấu trong thời gian dài, tất nhiên hơn xa người kia.
Thứ hai, đó là chất lượng đấu khí. Dưới tình huống ngang cấp nhau, nếu nói người tu luyện Quân giai công pháp cần trả giá một phần đấu khí, như vậy, người tu luyện Binh giai công pháp kia, lại phải trả giá mười phần, thậm chí còn nhiều đấu khí hơn nữa, mới có thể lấy được hiệu quả giống như người kia.
Thứ ba, là hiệu suất hấp thu thiên địa năng lượng luyện hóa thành đấu khí. Nếu là hai người muốn hấp thu một lượng đấu khí như nhau, như vậy, người tu luyện Quân giai công pháp, chỉ cần mười phút, mà Binh giai công pháp, phải cần một trăm phút.
Thứ tư, là khi chiến đấu. Người tu luyện Binh giai công pháp. Không có khả năng đem đấu khí sử dụng một cách mau chóng và thuận lợi giống như người tu luyện Quân giai công pháp.
Như vậy, có thể nói phẩm chất công pháp càng cao thì hiệu quả tu luyện cũng càng cao, sức chiến đấu càng mạnh mẽ.
Dịch Phong lại tu luyện chính là Đế giai công pháp xếp hạng cao nhất. Sức chiến đấu cũng vì thế tăng lên rất nhiều lần.
Hắn hơi ngó xuống lòng bàn tay, một lỗ đen như mực hiện ra, tản ra lực thôn phệ khiến đồ đạc xung quanh hơi lắc lư, hắn thầm vui mừng, thu tay lại.
Dịch Phong giả vờ thất thần, nhìn Mạc Tuyết nói:
- Tôi là ai? Đây là đâu?
Mạc Tuyết sắc mặt đại biến nói:
- Huynh không nhận ra muội sao? Muội là Mạc Tuyết đây.
Dịch Phong ngẩn ra, hỏi:
- Mạc Tuyết là ai? Thơm ta một cái được không?
- Ô ô... Muội là Tuyết nhi đây mà, huynh đừng làm muội sợ.
Nàng hai mắt đỏ hoe, nước mắt dàn dụa, ôm chầm lấy hắn. "Chụt" một tiếng, hôn vào má hắn.
- Không phải chỗ đó, chỗ này.
Dịch Phong chỉ chỉ vào môi, cười nhăn nhở đầy vô lại.
Mạc Tuyết hơi ngẩn ra, rồi sau đó cau mày lại, hung hăng trừng mắt:
- Huynh... giám trêu muội... ô ô
Nói xong, nàng đấm nhẹ vào ngực hắn, rồi lại khóc ầm lên.
Dịch phong cười to, ôm lấy Mạc Tuyết, lau nước mắt cho nàng, mất một hồi lâu trêu đùa nàng mới nín khóc, vui vẻ trở lại. Sau đó, hắn cùng nàng đi mua một phủ đệ mới để tiện bề tu luyện.
Chọn được một phủ đệ, thoáng cái đã chuyển đến đây được hai ngày. Phủ đệ tuy không hoành tráng như phủ thành chủ, bất quá cũng coi như không đến nỗi nào. Có một khoảng sân rộng lát đá, thích hợp cho luyện võ. Ngoài ra, còn có một hồ nhân tạo nhỏ, giữa hồ có một tiểu đình, thích hợp để hóng mát, nghỉ ngơi thư giãn.
Dịch Phong nhàn nhã cùng Mạc Tuyết nói chuyện phiếm, bỗng có tiếng nữ nhân gọi ngoài cửa.
- Phong ca ca, huynh bị làm sao vậy?
Mạc Tuyết vô cùng lo lắng hỏi.
Lúc này, trong thức hải của Dịch Phong, đạo hắc quang kia bỗng phát ra tiếng cười điên cuồng, từng luồng hắc quang tản ra tứ phía như muốn xé tan thức hải của Dịch Phong.
Linh hồn lực của Dịch Phong ngưng tụ lại hóa thành thân ảnh của hắn. Sắc mặt lộ ra vẻ ngưng trọng và hết sức âm trầm, hắn nhìn đạo hắc quang, quát lên:
- Ngươi là ai, mau cút ra ngoài cho lão tử.
Đạo hắc quang phát ra tiếng cười khằng khặc, từng luồng khói đen tập hợp lại hình thành một đầu quái thú. Đầu quái thú này giống trong giấc mơ của Dịch Phong như đúc.
- Là ngươi!
Đồng tử của Dịch Phong co rút lại, sắc mặt trở nên nặng nề, hắn nhận ra con quái thú này, đó là con quái thú đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
- Thế gian gọi ta, là Thao Thiết. Linh hồn của ngươi, sẽ làm chất bổ cho ta, thân thể của ngươi sẽ thuộc về ta.
Giọng nói lạnh băng của Thao Thiết vang lên.
- Hừ, chỉ là một luồng tàn hồn suy yếu đến cực độ cũng giám tác oai tác quái.
Tiếng hừ lạnh của Thanh Mai vang lên. Linh thể của nàng phiêu phù, đáp xuống bên cạnh Dịch Phong.
- Thanh Mai, cứu ta.
Dịch Phong như là lâu ngày gặp lại người yêu, hắn ôm chầm lấy nàng, dở khóc dở cười, khuôn mặt mếu máo.
- Đại phôi đản, mau buông ta ra.
Thanh Mai chu môi mắng.
- Linh hồn Đấu Tôn.
Sắc mặt Thao Thiết hơi biến đổi, nó không thể ngờ trong thức hải của Dịch Phong lại tồn tại linh hồn một vị Đấu Tôn.
- Đấu Tôn thì sao, ta sẽ thôn phệ luôn ngươi!
Thao Thiết rống lên một tiếng, từ trong miệng nó một cỗ hấp lực điên cuồng hướng hai người mà ập tới.
Sắc mặt Thanh Mai lộ vẻ ngưng trọng, ngọc thủ của nàng kết thành từng đạo ấn quyết kỳ dị. Một luồng hôi quang từ tay nàng tuôn ra, va chạm với lực lượng thôn phệ của Thao Thiết. Lực lượng thôn phệ khi tiếp xúc với hôi quang như gặp phải bùn lầy, trôi chậm dần lại vô số lần. Hôi quang từng chút một đẩy lùi lực thôn phệ, chiếm thế thượng phong.
- Hống!
Thao Thiết rống lên giận dữ, lực lượng thôn phệ càng điên cuồng tuôn ra, cơ hồ hóa thành vòi rồng, tuôn ra lực hút dữ dội hơn, xung quanh vòi rồng có từng tia chớp như ngân xà lóe lên. Hôi quang dần bị nó lôi kéo, xâm thực, từ từ co lại.
Thanh Mai sắc mặt trầm xuống, liên lục đánh ra từng đạo ấn quyết. Tình thế giằng co, nhưng ưu thế đang dần lệch về Thao Thiết.
- Thanh Mai cố gắng một chút, ta giúp bà một tay. Tử Linh Hỏa Diễm, lên cho ta.
Dịch Phong quát to một tiếng.
Một luồng tử sắc hỏa diễm gào thét mà lao lên, hóa thành một con tử sắc hỏa hổ, hung hăng cắn mạnh lên người Thao Thiết.
- Ngao.
Thao Thiết rống lên một tiếng phẫn nộ, chỉ thấy hắc khí trên cơ thể nó đang tan ra như tuyết gặp ánh nắng khi tiếp xúc với tử diễm.
- Nghiệt súc, muốn đả thương lão bà của ta, ngươi chán sống rồi.
Dịch Phong cuồng tiếu một tiếng, điều động linh hồn lực của mình. Linh hồn lực của hắn đã trải qua tẩm bổ của Minh Tâm Ngọc Thạch nên vô cùng mạnh mẽ. Hắn ngưng tụ linh hồn lực thành một chỉ, ầm ầm lao về phía Thao Thiết.
Thanh Mai, Tử Linh Hỏa Diễm, Dịch Phong, ba mặt giáp công.
Linh hồn Thao Thiết rú thảm một tiếng không cam lòng, thân thể nổ tung, trực tiếp bị tiêu diệt. Tản ra từng đạo năng lượng kỳ dị.
Thanh Mai tay bấm pháp quyết, từng đạo năng lượng kia như bị dẫn dắt, ngưng tụ lại với nhau hóa thành một hạt châu màu tro. Nàng nhìn về phía Dịch Phong mỉm cười nói:
- Ngươi mau luyện hóa hạt châu này, có thể nâng cao tu vi. Nếu may mắn, còn có thể lĩnh ngộ thiên phú thần thông của Thao Thiết, thôn phệ chi lực.
Dịch Phong gật đầu, tay phải điểm một chỉ về phía hạt châu, tử sắc hỏa diễm theo đó lao lên bao phủ nó, từ từ luyện hóa. Từng đạo năng lượng kỳ dị theo đó tản ra, theo kinh mạch chảy về phía đan điền...
Bên ngoài, thời gian từ từ trôi qua, Dịch Phong dần khôi phục sự thanh tỉnh, hai mắt mở ra, tinh quang lấp lánh. Tu vi thuận lợi đột phá lên tam tinh đấu sư, Đế giai công pháp Viêm Lôi Quyết cũng tiến vào tầng hai, chính thức bày ra chỗ tốt của nó.
Trên Đấu Vân Tinh, công pháp xếp hạng từ thấp đến cao lần lượt là Binh, Quân, Vương, Đế. Sự chênh lệch của công pháp, quyết định bởi vài điểm.
Thứ nhất, là trình độ dung nạp đấu khí của đấu khí tinh. Nếu là hai người là có cùng cấp bậc, nhưng trong đó một người tu luyện là Binh giai công pháp, một người tu luyện là Quân giai công pháp. Như vậy, người tu luyện Quân giai công pháp, năng lực chiến đấu trong thời gian dài, tất nhiên hơn xa người kia.
Thứ hai, đó là chất lượng đấu khí. Dưới tình huống ngang cấp nhau, nếu nói người tu luyện Quân giai công pháp cần trả giá một phần đấu khí, như vậy, người tu luyện Binh giai công pháp kia, lại phải trả giá mười phần, thậm chí còn nhiều đấu khí hơn nữa, mới có thể lấy được hiệu quả giống như người kia.
Thứ ba, là hiệu suất hấp thu thiên địa năng lượng luyện hóa thành đấu khí. Nếu là hai người muốn hấp thu một lượng đấu khí như nhau, như vậy, người tu luyện Quân giai công pháp, chỉ cần mười phút, mà Binh giai công pháp, phải cần một trăm phút.
Thứ tư, là khi chiến đấu. Người tu luyện Binh giai công pháp. Không có khả năng đem đấu khí sử dụng một cách mau chóng và thuận lợi giống như người tu luyện Quân giai công pháp.
Như vậy, có thể nói phẩm chất công pháp càng cao thì hiệu quả tu luyện cũng càng cao, sức chiến đấu càng mạnh mẽ.
Dịch Phong lại tu luyện chính là Đế giai công pháp xếp hạng cao nhất. Sức chiến đấu cũng vì thế tăng lên rất nhiều lần.
Hắn hơi ngó xuống lòng bàn tay, một lỗ đen như mực hiện ra, tản ra lực thôn phệ khiến đồ đạc xung quanh hơi lắc lư, hắn thầm vui mừng, thu tay lại.
Dịch Phong giả vờ thất thần, nhìn Mạc Tuyết nói:
- Tôi là ai? Đây là đâu?
Mạc Tuyết sắc mặt đại biến nói:
- Huynh không nhận ra muội sao? Muội là Mạc Tuyết đây.
Dịch Phong ngẩn ra, hỏi:
- Mạc Tuyết là ai? Thơm ta một cái được không?
- Ô ô... Muội là Tuyết nhi đây mà, huynh đừng làm muội sợ.
Nàng hai mắt đỏ hoe, nước mắt dàn dụa, ôm chầm lấy hắn. "Chụt" một tiếng, hôn vào má hắn.
- Không phải chỗ đó, chỗ này.
Dịch Phong chỉ chỉ vào môi, cười nhăn nhở đầy vô lại.
Mạc Tuyết hơi ngẩn ra, rồi sau đó cau mày lại, hung hăng trừng mắt:
- Huynh... giám trêu muội... ô ô
Nói xong, nàng đấm nhẹ vào ngực hắn, rồi lại khóc ầm lên.
Dịch phong cười to, ôm lấy Mạc Tuyết, lau nước mắt cho nàng, mất một hồi lâu trêu đùa nàng mới nín khóc, vui vẻ trở lại. Sau đó, hắn cùng nàng đi mua một phủ đệ mới để tiện bề tu luyện.
Chọn được một phủ đệ, thoáng cái đã chuyển đến đây được hai ngày. Phủ đệ tuy không hoành tráng như phủ thành chủ, bất quá cũng coi như không đến nỗi nào. Có một khoảng sân rộng lát đá, thích hợp cho luyện võ. Ngoài ra, còn có một hồ nhân tạo nhỏ, giữa hồ có một tiểu đình, thích hợp để hóng mát, nghỉ ngơi thư giãn.
Dịch Phong nhàn nhã cùng Mạc Tuyết nói chuyện phiếm, bỗng có tiếng nữ nhân gọi ngoài cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook