Vũ Dạ Kỳ Đàm
-
Chương 65: Người đẹp, người chết, gã quái dị, kinh hồn ở khu vui chơi…
Từ sau vụ án của Tào Linh, Tiêu Bắc đối với các chuyện về nhân quả báo ứng sinh ra hứng thú. Cậu tra xét một lượng lớn tư liệu, còn xem vài bộ phim, đồng thời trong khi học tập Vũ Dạ tập, phát hiện rất nhiều chú ngữ, đặc biệt chú ngữ dùng để nguyền rủa, đều mang theo một loại báo ứng không thể dự đoán. Vì vậy, Bắc Bắc kiên định mà cho rằng, người đang làm trời đang nhìn, không nên làm người xấu a.
Sau đó, lại qua nửa tháng nhàn nhã rong chơi, thành phố S nghênh đón một mùa hè nóng bức, toàn bộ thành phố giống như bị đun sôi, bọn Tiêu Bắc lại phải huấn luyện, thoáng cái đã gầy đi rất nhiều, Lam Minh cũng chịu không nổi, cùng Khế Liêu đi bơi tránh nóng, duy độc Cổ Lỗ Y, trời nóng như vậy còn muốn chui vào trong thảm lông cừu mà ngủ, thoải mái đến nỗi toàn thân đỏ rực, Tiêu Bắc lúc mùa đông thật thích Cổ Lỗ Y a, giống như một cái lò sưởi, mùa hè thật hận Cổ Lỗ Y a… Đem theo bên người giống như một hòn lửa nhỏ.
Chiều hôm nay, Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ kết thúc một ngày tập luyện, đang thay quần áo trong phòng thay đồ, lão Dương đi tới, đưa cho bọn họ bốn tờ vé, “Tiêu Bắc a, buổi tối dẫn bạn bè đi chơi đi.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc cầm vé nhìn nhìn —— Lễ hội Carnival khu vui chơi?
“Ừ, gần đây mới mở một khu vui chơi, đêm nay có lễ hội Carnival, cháu gái tôi được tặng một vé, nhưng nó với mấy đứa bạn phải học bổ túc nên không đi được, nên cho tôi mấy tấm vé này.”
“Woa… Nghỉ hè còn phải bổ túc sao?” Phong Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, “Học sinh bây giờ vất vả quá.”
“Hết cách, học sinh bây giờ áp lực cạnh tranh rất lớn a.” Lão Dương lắc đầu, nói xong liền đi.
Tiêu Bắc đưa vé cho Phong Tiểu Vũ, “Em đi với Domi và Sesier đi, nóng quá, anh thà ở trong phòng máy lạnh bọc chăn ngủ.”
“Bắc Bắc, anh không đi sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Khu vui chơi đó rất vui, Sesier đã sớm tới đó chơi rồi.”
“Đi hồi nào vậy?” Tiêu Bắc có chút thắc mắc, “Nhóc đó nhanh thật a.”
“Hình như chị hai em có cổ phần ở đó, cho nên chín ngày đầu tiên có vé thiếu nhi, Long Tước dẫn theo Sesier đi chơi, đêm nay Long Tước không phải định dẫn Sesier đi xem phim thiếu nhi sao.”
“Phim thiếu nhi?” Biểu tình trên mặt Tiêu Bắc muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp, hỏi, “Phim gì…”
“Ba chú heo con.” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm, “Em cũng định đi xem, xem xong thì đi ăn kem ly với Domi.”
“Vậy a, vậy em cũng không đi?” Tiêu Bắc cúi đầu nhìn vé, lúc này, Cổ Lỗ Y từ trong balo bay ra, đáp xuống cánh tay của Miêu Tiêu Bắc, mở to hai mắt nhìn chữ và hình ảnh trên vé, “Cô.”
“Cổ Lỗ Y muốn đi sao?” Tiêu Bắc cười hỏi.
“Hm hm.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Vậy dẫn cưng đi, dẫn theo Lam Minh… Còn có hai tấm, đưa cho ai đây.”
“Cho Bạch Lâu với Cảnh Diệu Phong a!” Phong Tiểu Vũ cười gian, “Cảnh Diệu Phong thì lặng lẽ đưa cho ảnh, đừng nói cho Bạch Lâu, sau đó rủ đi tới khu vui chơi, anh với Lam Minh mau chóng chuồn đi, để hai người bọn họ ở riêng với nhau!”
Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ mà nhìn Phong Tiểu Vũ, “Em nghĩ ra chuyện này, Bạch Lâu sẽ không vui.”
“Cảnh Diệu Phong vui mà! Hai người này đã qua một nghìn năm rồi, cũng nên hòa hảo.” Phong Tiểu Vũ nói, thay xong quần áo, “Em đi tiệm bánh mua pudding để Sesier ăn tối.” Nói xong bỏ chạy.
Tiêu Bắc nhìn nhìn Cổ Lỗ Y, “Ai cũng rất có tinh thần a.”
“Ngô ngô.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động trong balo vang lên.
Đón điện thoại, người gọi là Lam Minh, nói là trên đường kẹt xe, chắc sẽ tới rạp hát trễ hai mươi phút, bảo Bắc Bắc ra quán nước trước cửa dùng chút gì trước đi.
“Cổ Lỗ Y, chúng ta đi mua nước giải khát lạnh ha?” Tiêu Bắc tắt điện thoại, đi ra ngoài.
Mọi người tham gia tập luyện trong nhà hát đều đã đi, hành lang dài trông thật vắng vẻ cô liêu, từ cửa sổ trên mái nhà, ánh nắng sáng sủa đầu hạ chiếu tới, có vẻ thanh thản. Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ đến… Trong thư viện bị sụp lần trước cũng có hành lang dài như vậy, không biết bây giờ đã xây lại xong chưa.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được ngã quẹo phía trước có tiếng lộp cộp truyền đến, giống như tiếng bước chân của phụ nữ mang giày cao gót.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này trong hành lang sao lại có phụ nữ qua lại, chẳng lẽ là nữ diễn viên sao? Nhưng nữ diễn viên trong đoàn kịch, đặc biệt những người luyện vũ đạo thường ngày rất ít mang giày cao gót, chủ yếu là sợ trặc chân ảnh hưởng biểu diễn.
Tiếng giày cao gót ngày càng rõ rệt, Tiêu Bắc ngẩng đầu, liền thấy ở ngã quẹo phía trước, xuất hiện bóng dáng một cô gái, cậu vội nhét Cổ Lỗ Y đang ló đầu ra nhìn quanh vào trong balo, giống như không có việc gì mà đi tới phía trước.
Càng lúc càng tiếp cận, dung mạo của cô gái đó cũng rõ ràng lên.
Tiêu Bắc nhìn kỹ, cô gái này hơn hai mươi tuổi, mặc váy liền màu đỏ thấp ngực, tóc đen bới cao, làn da trắng như tuyết, môi đỏ, đeo kính râm, vừa thời trang vừa cao quý. Đặc biệt là chiếc váy thấp ngực kia, ngực và chân lộ ra vừa đủ, vóc người gợi cảm hiếm có ở Á châu.
Tiêu Bắc tự nhủ… Đây chẳng lẽ là một minh tinh mà mình không nhận ra sao, nhà hát này là của Phong Danh Vũ, cho nên thường có vài ngôi sao tới biểu diễn các tiết mục.
Tiêu Bắc từ thật xa đã ngửi được mùi nước hoa, nhưng thật ra không gay mũi, chỉ là hương thơm rõ ràng rất đặc biệt, đại khái là một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.
Mà khi hai người đi ngang qua nhau, cô gái nọ đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã xuống.
Tiêu Bắc quay đầu lại nhìn, liếc mắt liền thấy gót giày hơn mười cm dưới cặp chân kia, tự nhủ —— Phụ nữ bây giờ đều bị sao vậy? Đi cà kheo chạy đầy đường, mang loại giày này không ngã mới là lạ.
Tuy rằng cảm thấy cô gái này đột nhiên xuất hiện có chút quái lạ, nhưng Tiêu Bắc vẫn rất quý ông mà vươn tay dìu cô đứng lên, hỏi, “Không sao chứ?”
“Không, cảm ơn.” Cô gái nọ cười thật tươi với Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nói, “Cô cẩn thận, đá hoa cương ở đây rất trơn, cố có thể đến phòng luyện tập thay một đôi dép, đi ra thì mang giày vào.”
“Hm… Phòng luyện tập ở chỗ nào?”
Tiêu Bắc nghĩ, dù sao cũng phải chờ Lam Minh hai mươi phút, thôi thì tạm làm người tốt đi, bèn nói, “Tôi đi lấy cho cô, cô chờ chỗ này đi.”
“Tốt, cảm ơn cậu a.” Cô gái rất là cảm kích.
Tiêu Bắc bước nhanh về phòng luyện tập, tìm một đôi dép size nhỏ, chạy ra, nhưng mà… Khi Tiêu Bắc tới hành lang, nơi này lại rất vắng vẻ, cô gái nọ cũng không thấy đâu.
“Ủa?” Tiêu Bắc nhìn xung quanh một vòng, sờ sờ đầu, kêu một tiếng, “Tiểu thư?”
Nhưng không ai đáp lời, hai bên cũng không có phòng hay góc có thể đi, biến mất sao?
Nhưng, Tiêu Bắc tính toán, mình chạy đi lấy dép, trước sau bất quá chỉ hai phút, có thể đi đâu chứ?
“Cổ Lỗ Y, cưng có thấy không?” Tiêu Bắc cúi đầu hỏi Cổ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y ngồi trong balo, cũng ôm hai má, vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng mặt hỏi Tiêu Bắc, “Quỷ quỷ?”
Tiêu Bắc nhướng mi một cái, “Không phải đâu… Giữa ban ngày thế này, hơn nữa anh vừa mới dìu cô ấy, không cảm giác có chỗ nào không ổn a.”
“Ngô.” Cổ Lỗ Y vuốt cằm gật đầu, nó cũng không thấy có gì không ổn cả.
Sau đó, Tiêu Bắc cầm dép đi tìm một vòng, thủy chung không phát hiện cô gái nọ.
“Lạ thật.” Tiêu Bắc chỉ đành từ bỏ, đem dép cất lại phòng luyện tập, đi ra ngoài.
.
Tới cửa, liền thấy chú bảo vệ đang đọc báo, Tiêu Bắc đi qua hỏi, “Chú Lưu.”
“À, Tiêu Bắc, luyện xong chưa?” Chú Lưu đã trông cửa cho nhà hát từ rất lâu, cũng quen thuộc với bọn Tiêu Bắc.
“Hồi nãy chú có thấy một cô gái mặc áo đỏ đi vào không a?” Tiêu Bắc hỏi.
Chú Lưu có chút khó hiểu, hỏi, “Cô gái áo đỏ nào a?”
“Hm, người đẹp mặc một chiếc váy đỏ rất gợi cảm.” Tiêu Bắc hỏi.
Chú Lưu bị cậu chọc cười, “Nè, chú nói Tiêu Bắc a, chú Lưu của cậu cái khác nhìn không thấy, duy nhất người đẹp thì không thể nào bỏ lỡ, nếu thật có một người đẹp đi vào, chú không thấy mới có vấn đề đó.”
“Thật không?” Tiêu Bắc càng khó hiểu, “Còn đường nào khác đi vào hậu trường nhà hát không a?”
“Gara ngầm có thể đi vào… Sau đó có thể đi từ sân khấu trước của nhà hát, có điều muốn đi vào khu công tác, chú ở đây có thể thấy qua hệ thống giám sát.”
“Có thể quay lại một lần không ạ?” Tiêu Bắc chui vào phòng giám sát.
Chú Lưu không còn cách nào khác, đành mở đoạn lưu trữ trong vòng mười phút gần nhất cho cậu xem… Nhưng trên màn hình trống không, không ai.
“Còn quản chế ở sau phòng công tác?” Tiêu Bắc nghi hoặc.
“Vậy thì chỉ có phòng giám sát chính, phải tìm quản lý lấy chìa khóa mới có thể vào.” Chú Lưu cũng không có cách.
“…” Tiêu Bắc cau mày đi ra ngoài, trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, vậy lẽ nào thật sự là nữ quỷ, nhưng mà nhìn không ra điểm nào không ổn, nếu chỉ là một người thường… đừng xảy ra chuyện ở bên trong.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên cạnh có người nói, “Làm sao vậy? Nắng chang chang còn ở đó trầm tư?”
Tiêu Bắc ngẩng đầu liếc người nọ, quả nhiên, là Lam Minh.
“Ta còn tưởng ngươi với Cổ Lỗ Y tới quán nước chứ, sao lại ở đây phơi nắng?” Lam Minh kéo Tiêu Bắc lên xe, trong xe có điều hòa, hơi nóng từ mặt đất bốc lên lập tức tiêu tan, Cổ Lỗ Y ngáp một cái, bay ra ngoài, chui vào trong đám lông mao dày đặc của Sphinx ở ghế sau, chuẩn bị ngủ một giấc.
Tiêu Bắc ngồi trên xe, đem chuyện kỳ lạ vừa xảy ra nói cho Lam Minh.
“Cô gái áo hồng?” Lam Minh có chút khó hiểu.
“Tiêu Bắc nha.” Sphinx trêu ghẹo, “Có phải trời nóng quá nên sinh ra ảo giác không?”
“Sao vậy được, Cổ Lỗ Y cũng thấy mà!”
“Ưm ưm!” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Ban ngày ban mặt, cũng không phải có nhiều quỷ sẽ chạy ra.” Lam Minh thản nhiên nói, “Cũng có thể có việc gấp rời khỏi, đừng nghĩ nhiều.”
Tiêu Bắc đành phải gật đầu, không nghĩ vơ vẩn nữa, hỏi Lam Minh buổi tối có muốn đến khu vui chơi hay không, Lam Minh vui vẻ đồng ý, hai người trên đường còn ghé qua cục cảnh sát tìm Cảnh Diệu Phong.
.
Cảnh Diệu Phong nghe nói Tiêu Bắc và Lam Minh giúp anh tạo cơ hội được ở cùng Bạch Lâu, tự nhiên vui vẻ, chuẩn bị cùng bọn họ đi ăn một bữa, sau đó đi Carnival, chợt có một thuộc cấp chạy vào nói, “Cục trưởng, có người chết.”
Cảnh Diệu Phong thở dài, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Bắc và Lam Minh —— Xem ra không đi được rồi.
“Nạn nhân là ai?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Lý Long.”
“Lý Long nào a?” Tiêu Bắc giật mình, “Đại phú hào kia sao?”
“Chính gã.” Cảnh viên gật đầu, “Hôm nay nữ giúp việc tới nhà gã dọn vệ sinh, phát hiện gã chết trên cái thớt gỗ.”
“Hả?” Cảnh Diệu Phong nhíu chặt đôi mày, “Chết ở đâu cơ?”
“Lúc gã được phát hiện, có một bộ phận bị chặt thành nhiều khối, đặt trên tấm thớt trong nhà bếp, giống như chuẩn bị dùng nấu thức ăn.”
“Di… Biến thái thật!” Tiêu Bắc nhíu mày, “Sao lại có vụ án biến thái như vậy.”
“Lý Long kia cũng coi như làm giàu bất nhân, có lẽ là ai đó vì dân trừ hại.” Cảnh viên nhìn chằm chằm Tiêu Bắc một chút, mặt đỏ ửng lên, lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa qua, “Ký tên cho tôi một cái đi, bạn gái tôi thích xem anh biểu diễn…”
Tiêu Bắc cười tủm tỉm, nhận sổ ký tên cho cậu.
Lam Minh và Cảnh Diệu Phong liếc mắt nhìn nhau —— U, rất có danh tiếng a.
“Tôi tới hiện trường một chuyến, sau đó tới Carnival.” Cảnh Diệu Phong thu dọn văn kiện một chút, nói với Tiêu Bắc, “Giúp tôi dụ dỗ Tiểu Lâu a.”
“Ừ, yên tâm.” Tiêu Bắc và Lam Minh đầu gật đầu, Cảnh Diệu Phong đã đi, Lam Minh hình như cũng muốn theo, bị Tiêu Bắc kéo lại, “Đừng có mãi xem mấy cái thứ buồn nôn đó!”
Vì vậy, Lam Minh bị Tiêu Bắc túm đi ăn.
.
Trong lúc ăn, tổng cộng có sáu người đến xin chữ ký của Tiêu Bắc, ba người tìm cậu chụp ảnh chung.
Lam Minh chống tay nâng cằm, nhìn Tiêu Bắc đem một con ốc sên nấu kiểu Pháp đưa vào trong balo cho Cổ Lỗ Y ăn, nhịn không được hỏi, “Ta nói nè Bắc Bắc, ngươi dạo này làm cái gì? Sao thoáng cái nổi tiếng rồi?”
“… Chắc là vì vũ kịch mới đây được truyền hình trực tiếp đó.” Tiêu Bắc cười cười, “Dù sao sức mạnh truyền bá của TV cũng rất lớn.”
“Mong rằng sẽ không đưa tới quá nhiều ruồi và bướm hay gì đó.” Lam Minh tự nhủ, tiếp tục ăn.
“Làm gì có…” Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy một gương mặt chợt lóe lên trước mắt, còn có cảm giác nổi gai ốc.
“A!”
Lam Minh bị cậu làm cho giật mình, “Chuyện gì vậy?”
“Người kia ở gần đây!” Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải.
“Người nào?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc khẩn trương, vươn tay cầm tay cậu, Cổ Lỗ Y từ trong balo ném vỏ ốc sên ra, lại lộn người một cái.
“Thì là người mà ngày đó chúng ta thấy ở xưởng bỏ hoang đó, anh gọi hắn là Ra hay Rafah đó!”
Lam Minh vừa nghe thì nhìn quanh một hồi, “Thấy hắn ở đâu?”
“Tôi vừa cảm giác được, gương mặt đó tôi nhớ rất rõ!” Tiêu Bắc cảm thấy có chút hoảng hốt, “Anh đoán vì sao hắn lại xuất hiện?”
Lam Minh lắc đầu, “Thôi đi, đừng động hắn.”
Tiêu Bắc tiếp tục tìm, lại bị một cô gái đi ngang qua cửa sổ hấp dẫn đường nhìn. Chính là cô gái mặc váy đỏ xuất hiện ở hậu trường nhà hát, Tiêu Bắc vội hỏi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, em xem có phải cô ấy không?”
Cổ Lỗ Y nghiêng đầu nhìn nhìn, gật đầu, “Cô cô!”
“Quả nhiên không sao a.” Tiêu Bắc yên lòng, không sao là tốt rồi, xem ra là có việc gấp phải đi, vì vậy liền không hề suy nghĩ thêm gì nữa.
Dùng bữa xong, hai người trực tiếp gọi Bạch Lâu tới, cùng nhau đi Carnival.
.
Mọi người rất không sáng suốt mà chơi trò tàu lượn siêu tốc, khiến cho Cổ Lỗ Y hưng phấn không thôi, không chịu ở trong balo mà bay ào ra ngoài, Tiêu Bắc đành phải nắm nó lại không để nó chạy loạn, vừa nhìn trái nhìn phải, sao Cảnh Diệu Phong còn chưa tới?
Lam Minh đi mua kem về, thừa lúc Bạch Lâu không chú ý, tại bên tai Tiêu Bắc thấp giọng nói, “Cảnh Diệu Phong phỏng chừng không tới được.”
“Sao vậy?”
“Lúc nãy ta mua kem thì nghe một chút tin tức, ngoại trừ Lý Long, còn có mấy danh nhân nữa cũng đã chết, chết kiểu này quá ly kỳ, cảnh sát đã định án là án sát nhân liên hoàn.”
“Có chuyện này sao?” Tiêu Bắc cảm thấy kinh ngạc, hỏi, “Người bị giết đều là nhà giàu sao?”
“Nói chính xác, đều là ác ôn có tiếng.” Lam Minh nhướng nhướng mi, “Có cảm giác vì dân trừ hại.”
“Thật không…” Tiêu Bắc nhìn nhìn xung quanh, “Anh ấy thực sự tới không được sao? Chẳng phải bỏ uổng cơ hội này sao?”
Lam Minh nhún nhún vai, “Cho nên chúng ta phải tận lực kéo dài thời gian!”
“Hai người đang nói gì vậy?”
Giữa lúc hai người đang thương lượng phương án đối phó, Bạch Lâu ở một bên bèn hỏi.
“Không.” Lam Minh và Tiêu Bắc vội lắc đầu.
“Sao từ lúc tới đây hai ngươi cứ thần thần bí bí?” Bạch Lâu có chút nghi hoặc, “Giống như đang đợi ai, còn hẹn người khác?”
“Không có!” Hai người vội lắc đầu.
Bạch Lâu nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc không tin tưởng.
Lúc này, xa xa vang lên tiếng pháo hoa, lễ hội Carnival bắt đầu rồi, xe hoa bắt đầu du hành.
Bạch Lâu liếm kem, chạy tới trước xem xe hoa.
Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, Lam Minh vươn tay khoác vai cậu, cùng nhau đi tới phía trước.
“Làm gì cứ động tay động chân vậy hả?” Tiêu Bắc thấy hai người con trai lại kề vai sát cánh cùng nhau đi dạo thì có chút mất tự nhiên, bèn nhích sang một bên.
Lam Minh cười, “Công viên trò chơi thật vui a, ta mới tới lần đầu tiên đó, cái vòng tròn to treo trên không trung kia rất hay a, chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị!”
“Cút.” Tiêu Bắc đá hắn, đi tới trước, nhưng chợt sửng sốt, quay lại kéo Lam Minh hỏi, “Uy, anh xem Bạch Lâu làm sao vậy?”
Lam Minh ngước mắt nhìn theo phướng Tiêu Bắc chỉ, liền thấy Bạch Lâu vội vã chạy theo một chiếc xe hoa.
“Mau đi theo!” Tiêu Bắc đẩy hắn.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc đuổi theo, liền cũng theo đuôi, vừa chạy vài bước, bỗng nhiên bên cạnh có một người lướt qua, Lam Minh sửng sốt, quay đầu nhìn.
Đó là một người áo đen, mặc một chiếc áo choàng, thoạt trông giống như nhân viên công tác giả trang thành phù thủy trong công viên, nhưng Lam Minh từ trên người kẻ nọ, cảm giác được một khí tức quen thuộc.
Dừng bước, Lam Minh không đuổi theo bọn Tiêu Bắc, xoay người đuổi theo người áo đen nọ, người này động tác rất nhanh, lạng lách trong đoàn người, Lam Minh cũng bám sát.
.
Tiêu Bắc đuổi theo Bạch Lâu, hỏi, “Làm sao vậy?”
“… Tôi vừa thấy có một vong hồn trẻ em.” Bạch Lâu nói, “Hai ngày trước không phải đã có một đứa bé trên đường tới nơi này gặp tai nạn xe cộ mất mạng sao? Có thể là đứa bé đó, tôi muốn siêu độ cho nó.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
“Không thấy.” Bạch Lâu nhún nhún vai, “Ở đây nhiều người quá.”
“Chia ra tìm.” Tiêu Bắc quay đầu lại, nhưng không thấy Lam Minh.
“Di? Lam Minh đâu? Chẳng lẽ lạc rồi.”
“Cô cô.” Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nói vài câu, Tiêu Bắc nhíu mày.
“Thế nào?” Bạch Lâu đi tới hỏi.
“Cổ Lỗ Y nói nó thấy Lam Minh đuổi theo một người áo đen.” Tiêu Bắc có chút lo lắng, Lam Minh không nói một tiếng mà đi mất, vậy hẳn là đã thấy một người quan trọng.
Lúc này, Bạch Lâu đã tìm được đứa bé kia, mang nó vào một ngõ nhỏ gần đó siêu độ, Tiêu Bắc đứng ngoài ngõ nhỏ giúp hắn canh chừng, thuận tiện quan sát xung quanh, xem Lam Minh khi nào trở lại.
“U?”
Đang khi Tiêu Bắc lo tìm Lam Minh, có ba thanh niên ăn mặc quái dị đi tới gần, vây quanh cậu.
Tiêu Bắc ngẩn người, ngước mắt nhìn thì thấy đó là ba chàng trai trẻ tuổi, trông trang phục thì là lưu manh, một đầu tóc vàng chóe, Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, có lẽ đã gặp phiền phức rồi.
“Hắc hắc, một mình đi dạo ở khu vui chơi thật tội nghiệp a? Các anh đi với em được không?” Ba người đó cũng không đứng đắn, Tiêu Bắc nhíu mày, tiêu rồi! Cư nhiên lại gặp lưu manh! Tiêu Bắc bởi vì tướng mạo xuất chúng bình thường hay gặp phiền toái, đặc biệt ở những chỗ long xà hỗn tạp thế này.
“Bạn tôi đã tới rồi.” Tiêu Bắc có chút khó chịu, muốn đuổi bọn họ đi.
Có một tên không sợ chết còn đến gần một chút, thắc mắc, “Bạn trai hay bạn gái a?”
Tiêu Bắc đành phải ôm balo, để tránh Cổ Lỗ Y bay ra ngoài đánh người.
Mà đám người kia hình như cũng chú ý trong balo của cậu có thứ tốt, bèn cười hỏi, “Trong balo có cái gì nha?”
“Đúng vậy, có bảo bối phải không, để các anh nhìn xem!”
Tiêu Bắc muốn chạy, nhưng lại bị kéo về, trong lúc giãy dụa có một tên nhanh tay, thò tay vào trong balo…
Tiêu Bắc kinh hãi, rất sợ Cổ Lỗ Y bị đụng đến, nhưng chợt nghe tên đó hét thảm một tiếng nhảy dựng lên, nhìn lại gã, chỉ thấy trên ngón tay đen thui còn có một dấu răng…
“Chuyện gì vậy?” Hai tên côn đồ bên cạnh tới hỏi.
“Trong balo của nó có gì đó… cắn người!”
“Đoạt lấy xem thử!” Hai người kia muốn nhào tới, Tiêu Bắc lui về phía sau, nhưng lại không dám suy nghĩ vẩn vơ, lỡ như giết chết người, đành phải nghĩ… té ngã!
Quả nhiên, ba tên côn đồ ngã nhào… Chỉ có điều, bọn họ không phải vô duyên vô cớ bị ngã, mà là bị người ở phía sau xông lên đạp một cước.
“Bắc Bắc!”
Lúc này, Tiêu Bắc chợt nghe Bạch Lâu ở sau lưng mình vọt tới.
Bạch Lâu vừa mới thấy có người vây quanh Tiêu Bắc, vội tiến lên hỗ trợ, nhưng vừa chạy tới gần thì thấy ba tên côn đồ lăn lộn kêu gào trên mặt đất, phía sau bọn chúng là một người trẻ tuổi.
Đó là một thanh niên trông như học sinh, hơn hai mươi tuổi, đeo kính đen, mặc áo sơmi đen quần jean, dáng vẻ nhã nhặn khéo léo.
Gã hình như có luyện võ, động tác rất nhanh, sau khi chế phục mấy tên côn đồ kia, ngước mắt nhìn Tiêu Bắc, “Không sao chứ?”
Tiêu Bắc lắc đầu, “Không… Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Nói rồi người nọ liếc nhìn Bạch Lâu bên cạnh Tiêu Bắc, hỏi, “Bạn trai của cậu?”
Tiêu Bắc và Bạch Lâu ngẩn người, sau đó liên tục lắc đầu, “Không phải… sao thế được…”
“…” Thanh niên nọ dường như thở phào nhẹ nhõm, nói, “Vậy thì tốt quá.”
“A?” Tiêu Bắc không nghe rõ.
“Không.” Nam sinh nọ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói với Tiêu Bắc, “Nè, tôi cứu cậu một mạng, cậu giúp tôi một việc được không?”
Tiêu Bắc gật đầu rất sảng khoái, hỏi, “Làm gì?”
“Cậu làm bạn trai tôi một đêm.” Nam sinh cười nói.
Tiêu Bắc đỏ bừng cả mặt… Loại vấn đề này, nếu như là một cô nàng thì không có gì, nhưng mình là nam… Tiêu Bắc bắt đầu phiền muộn, chẳng lẽ mình thoạt nhìn rất giống gay sao?
“Chỉ một đêm!” Nam sinh nọ nháy mắt làm duyên, hai tay chắp lại cầu Tiêu Bắc, “Giúp một chút, có được không?”
“Ách…”
Không đợi Tiêu Bắc nói, chợt nghe phía sau nam sinh nọ có một giọng nói ai oán truyền đến, “Bắc Bắc, vợ cư nhiên ngoại tình sau lưng chồng.”
Tiêu Bắc mặt tối sầm.
Đồng thời, nam sinh nọ liền cảm giác được có người nặng nề vỗ vai mình một cái, quay đầu lại, thấy một người ngoại quốc tóc vàng khuôn mặt tuấn mỹ, đang âm trầm cười với mình, “Nhóc tì, muốn chết à…”
.
.
__________________
Sau đó, lại qua nửa tháng nhàn nhã rong chơi, thành phố S nghênh đón một mùa hè nóng bức, toàn bộ thành phố giống như bị đun sôi, bọn Tiêu Bắc lại phải huấn luyện, thoáng cái đã gầy đi rất nhiều, Lam Minh cũng chịu không nổi, cùng Khế Liêu đi bơi tránh nóng, duy độc Cổ Lỗ Y, trời nóng như vậy còn muốn chui vào trong thảm lông cừu mà ngủ, thoải mái đến nỗi toàn thân đỏ rực, Tiêu Bắc lúc mùa đông thật thích Cổ Lỗ Y a, giống như một cái lò sưởi, mùa hè thật hận Cổ Lỗ Y a… Đem theo bên người giống như một hòn lửa nhỏ.
Chiều hôm nay, Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ kết thúc một ngày tập luyện, đang thay quần áo trong phòng thay đồ, lão Dương đi tới, đưa cho bọn họ bốn tờ vé, “Tiêu Bắc a, buổi tối dẫn bạn bè đi chơi đi.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc cầm vé nhìn nhìn —— Lễ hội Carnival khu vui chơi?
“Ừ, gần đây mới mở một khu vui chơi, đêm nay có lễ hội Carnival, cháu gái tôi được tặng một vé, nhưng nó với mấy đứa bạn phải học bổ túc nên không đi được, nên cho tôi mấy tấm vé này.”
“Woa… Nghỉ hè còn phải bổ túc sao?” Phong Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, “Học sinh bây giờ vất vả quá.”
“Hết cách, học sinh bây giờ áp lực cạnh tranh rất lớn a.” Lão Dương lắc đầu, nói xong liền đi.
Tiêu Bắc đưa vé cho Phong Tiểu Vũ, “Em đi với Domi và Sesier đi, nóng quá, anh thà ở trong phòng máy lạnh bọc chăn ngủ.”
“Bắc Bắc, anh không đi sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Khu vui chơi đó rất vui, Sesier đã sớm tới đó chơi rồi.”
“Đi hồi nào vậy?” Tiêu Bắc có chút thắc mắc, “Nhóc đó nhanh thật a.”
“Hình như chị hai em có cổ phần ở đó, cho nên chín ngày đầu tiên có vé thiếu nhi, Long Tước dẫn theo Sesier đi chơi, đêm nay Long Tước không phải định dẫn Sesier đi xem phim thiếu nhi sao.”
“Phim thiếu nhi?” Biểu tình trên mặt Tiêu Bắc muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp, hỏi, “Phim gì…”
“Ba chú heo con.” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm, “Em cũng định đi xem, xem xong thì đi ăn kem ly với Domi.”
“Vậy a, vậy em cũng không đi?” Tiêu Bắc cúi đầu nhìn vé, lúc này, Cổ Lỗ Y từ trong balo bay ra, đáp xuống cánh tay của Miêu Tiêu Bắc, mở to hai mắt nhìn chữ và hình ảnh trên vé, “Cô.”
“Cổ Lỗ Y muốn đi sao?” Tiêu Bắc cười hỏi.
“Hm hm.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Vậy dẫn cưng đi, dẫn theo Lam Minh… Còn có hai tấm, đưa cho ai đây.”
“Cho Bạch Lâu với Cảnh Diệu Phong a!” Phong Tiểu Vũ cười gian, “Cảnh Diệu Phong thì lặng lẽ đưa cho ảnh, đừng nói cho Bạch Lâu, sau đó rủ đi tới khu vui chơi, anh với Lam Minh mau chóng chuồn đi, để hai người bọn họ ở riêng với nhau!”
Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ mà nhìn Phong Tiểu Vũ, “Em nghĩ ra chuyện này, Bạch Lâu sẽ không vui.”
“Cảnh Diệu Phong vui mà! Hai người này đã qua một nghìn năm rồi, cũng nên hòa hảo.” Phong Tiểu Vũ nói, thay xong quần áo, “Em đi tiệm bánh mua pudding để Sesier ăn tối.” Nói xong bỏ chạy.
Tiêu Bắc nhìn nhìn Cổ Lỗ Y, “Ai cũng rất có tinh thần a.”
“Ngô ngô.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động trong balo vang lên.
Đón điện thoại, người gọi là Lam Minh, nói là trên đường kẹt xe, chắc sẽ tới rạp hát trễ hai mươi phút, bảo Bắc Bắc ra quán nước trước cửa dùng chút gì trước đi.
“Cổ Lỗ Y, chúng ta đi mua nước giải khát lạnh ha?” Tiêu Bắc tắt điện thoại, đi ra ngoài.
Mọi người tham gia tập luyện trong nhà hát đều đã đi, hành lang dài trông thật vắng vẻ cô liêu, từ cửa sổ trên mái nhà, ánh nắng sáng sủa đầu hạ chiếu tới, có vẻ thanh thản. Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ đến… Trong thư viện bị sụp lần trước cũng có hành lang dài như vậy, không biết bây giờ đã xây lại xong chưa.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được ngã quẹo phía trước có tiếng lộp cộp truyền đến, giống như tiếng bước chân của phụ nữ mang giày cao gót.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này trong hành lang sao lại có phụ nữ qua lại, chẳng lẽ là nữ diễn viên sao? Nhưng nữ diễn viên trong đoàn kịch, đặc biệt những người luyện vũ đạo thường ngày rất ít mang giày cao gót, chủ yếu là sợ trặc chân ảnh hưởng biểu diễn.
Tiếng giày cao gót ngày càng rõ rệt, Tiêu Bắc ngẩng đầu, liền thấy ở ngã quẹo phía trước, xuất hiện bóng dáng một cô gái, cậu vội nhét Cổ Lỗ Y đang ló đầu ra nhìn quanh vào trong balo, giống như không có việc gì mà đi tới phía trước.
Càng lúc càng tiếp cận, dung mạo của cô gái đó cũng rõ ràng lên.
Tiêu Bắc nhìn kỹ, cô gái này hơn hai mươi tuổi, mặc váy liền màu đỏ thấp ngực, tóc đen bới cao, làn da trắng như tuyết, môi đỏ, đeo kính râm, vừa thời trang vừa cao quý. Đặc biệt là chiếc váy thấp ngực kia, ngực và chân lộ ra vừa đủ, vóc người gợi cảm hiếm có ở Á châu.
Tiêu Bắc tự nhủ… Đây chẳng lẽ là một minh tinh mà mình không nhận ra sao, nhà hát này là của Phong Danh Vũ, cho nên thường có vài ngôi sao tới biểu diễn các tiết mục.
Tiêu Bắc từ thật xa đã ngửi được mùi nước hoa, nhưng thật ra không gay mũi, chỉ là hương thơm rõ ràng rất đặc biệt, đại khái là một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.
Mà khi hai người đi ngang qua nhau, cô gái nọ đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã xuống.
Tiêu Bắc quay đầu lại nhìn, liếc mắt liền thấy gót giày hơn mười cm dưới cặp chân kia, tự nhủ —— Phụ nữ bây giờ đều bị sao vậy? Đi cà kheo chạy đầy đường, mang loại giày này không ngã mới là lạ.
Tuy rằng cảm thấy cô gái này đột nhiên xuất hiện có chút quái lạ, nhưng Tiêu Bắc vẫn rất quý ông mà vươn tay dìu cô đứng lên, hỏi, “Không sao chứ?”
“Không, cảm ơn.” Cô gái nọ cười thật tươi với Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nói, “Cô cẩn thận, đá hoa cương ở đây rất trơn, cố có thể đến phòng luyện tập thay một đôi dép, đi ra thì mang giày vào.”
“Hm… Phòng luyện tập ở chỗ nào?”
Tiêu Bắc nghĩ, dù sao cũng phải chờ Lam Minh hai mươi phút, thôi thì tạm làm người tốt đi, bèn nói, “Tôi đi lấy cho cô, cô chờ chỗ này đi.”
“Tốt, cảm ơn cậu a.” Cô gái rất là cảm kích.
Tiêu Bắc bước nhanh về phòng luyện tập, tìm một đôi dép size nhỏ, chạy ra, nhưng mà… Khi Tiêu Bắc tới hành lang, nơi này lại rất vắng vẻ, cô gái nọ cũng không thấy đâu.
“Ủa?” Tiêu Bắc nhìn xung quanh một vòng, sờ sờ đầu, kêu một tiếng, “Tiểu thư?”
Nhưng không ai đáp lời, hai bên cũng không có phòng hay góc có thể đi, biến mất sao?
Nhưng, Tiêu Bắc tính toán, mình chạy đi lấy dép, trước sau bất quá chỉ hai phút, có thể đi đâu chứ?
“Cổ Lỗ Y, cưng có thấy không?” Tiêu Bắc cúi đầu hỏi Cổ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y ngồi trong balo, cũng ôm hai má, vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng mặt hỏi Tiêu Bắc, “Quỷ quỷ?”
Tiêu Bắc nhướng mi một cái, “Không phải đâu… Giữa ban ngày thế này, hơn nữa anh vừa mới dìu cô ấy, không cảm giác có chỗ nào không ổn a.”
“Ngô.” Cổ Lỗ Y vuốt cằm gật đầu, nó cũng không thấy có gì không ổn cả.
Sau đó, Tiêu Bắc cầm dép đi tìm một vòng, thủy chung không phát hiện cô gái nọ.
“Lạ thật.” Tiêu Bắc chỉ đành từ bỏ, đem dép cất lại phòng luyện tập, đi ra ngoài.
.
Tới cửa, liền thấy chú bảo vệ đang đọc báo, Tiêu Bắc đi qua hỏi, “Chú Lưu.”
“À, Tiêu Bắc, luyện xong chưa?” Chú Lưu đã trông cửa cho nhà hát từ rất lâu, cũng quen thuộc với bọn Tiêu Bắc.
“Hồi nãy chú có thấy một cô gái mặc áo đỏ đi vào không a?” Tiêu Bắc hỏi.
Chú Lưu có chút khó hiểu, hỏi, “Cô gái áo đỏ nào a?”
“Hm, người đẹp mặc một chiếc váy đỏ rất gợi cảm.” Tiêu Bắc hỏi.
Chú Lưu bị cậu chọc cười, “Nè, chú nói Tiêu Bắc a, chú Lưu của cậu cái khác nhìn không thấy, duy nhất người đẹp thì không thể nào bỏ lỡ, nếu thật có một người đẹp đi vào, chú không thấy mới có vấn đề đó.”
“Thật không?” Tiêu Bắc càng khó hiểu, “Còn đường nào khác đi vào hậu trường nhà hát không a?”
“Gara ngầm có thể đi vào… Sau đó có thể đi từ sân khấu trước của nhà hát, có điều muốn đi vào khu công tác, chú ở đây có thể thấy qua hệ thống giám sát.”
“Có thể quay lại một lần không ạ?” Tiêu Bắc chui vào phòng giám sát.
Chú Lưu không còn cách nào khác, đành mở đoạn lưu trữ trong vòng mười phút gần nhất cho cậu xem… Nhưng trên màn hình trống không, không ai.
“Còn quản chế ở sau phòng công tác?” Tiêu Bắc nghi hoặc.
“Vậy thì chỉ có phòng giám sát chính, phải tìm quản lý lấy chìa khóa mới có thể vào.” Chú Lưu cũng không có cách.
“…” Tiêu Bắc cau mày đi ra ngoài, trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, vậy lẽ nào thật sự là nữ quỷ, nhưng mà nhìn không ra điểm nào không ổn, nếu chỉ là một người thường… đừng xảy ra chuyện ở bên trong.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên cạnh có người nói, “Làm sao vậy? Nắng chang chang còn ở đó trầm tư?”
Tiêu Bắc ngẩng đầu liếc người nọ, quả nhiên, là Lam Minh.
“Ta còn tưởng ngươi với Cổ Lỗ Y tới quán nước chứ, sao lại ở đây phơi nắng?” Lam Minh kéo Tiêu Bắc lên xe, trong xe có điều hòa, hơi nóng từ mặt đất bốc lên lập tức tiêu tan, Cổ Lỗ Y ngáp một cái, bay ra ngoài, chui vào trong đám lông mao dày đặc của Sphinx ở ghế sau, chuẩn bị ngủ một giấc.
Tiêu Bắc ngồi trên xe, đem chuyện kỳ lạ vừa xảy ra nói cho Lam Minh.
“Cô gái áo hồng?” Lam Minh có chút khó hiểu.
“Tiêu Bắc nha.” Sphinx trêu ghẹo, “Có phải trời nóng quá nên sinh ra ảo giác không?”
“Sao vậy được, Cổ Lỗ Y cũng thấy mà!”
“Ưm ưm!” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Ban ngày ban mặt, cũng không phải có nhiều quỷ sẽ chạy ra.” Lam Minh thản nhiên nói, “Cũng có thể có việc gấp rời khỏi, đừng nghĩ nhiều.”
Tiêu Bắc đành phải gật đầu, không nghĩ vơ vẩn nữa, hỏi Lam Minh buổi tối có muốn đến khu vui chơi hay không, Lam Minh vui vẻ đồng ý, hai người trên đường còn ghé qua cục cảnh sát tìm Cảnh Diệu Phong.
.
Cảnh Diệu Phong nghe nói Tiêu Bắc và Lam Minh giúp anh tạo cơ hội được ở cùng Bạch Lâu, tự nhiên vui vẻ, chuẩn bị cùng bọn họ đi ăn một bữa, sau đó đi Carnival, chợt có một thuộc cấp chạy vào nói, “Cục trưởng, có người chết.”
Cảnh Diệu Phong thở dài, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Bắc và Lam Minh —— Xem ra không đi được rồi.
“Nạn nhân là ai?” Cảnh Diệu Phong hỏi.
“Lý Long.”
“Lý Long nào a?” Tiêu Bắc giật mình, “Đại phú hào kia sao?”
“Chính gã.” Cảnh viên gật đầu, “Hôm nay nữ giúp việc tới nhà gã dọn vệ sinh, phát hiện gã chết trên cái thớt gỗ.”
“Hả?” Cảnh Diệu Phong nhíu chặt đôi mày, “Chết ở đâu cơ?”
“Lúc gã được phát hiện, có một bộ phận bị chặt thành nhiều khối, đặt trên tấm thớt trong nhà bếp, giống như chuẩn bị dùng nấu thức ăn.”
“Di… Biến thái thật!” Tiêu Bắc nhíu mày, “Sao lại có vụ án biến thái như vậy.”
“Lý Long kia cũng coi như làm giàu bất nhân, có lẽ là ai đó vì dân trừ hại.” Cảnh viên nhìn chằm chằm Tiêu Bắc một chút, mặt đỏ ửng lên, lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa qua, “Ký tên cho tôi một cái đi, bạn gái tôi thích xem anh biểu diễn…”
Tiêu Bắc cười tủm tỉm, nhận sổ ký tên cho cậu.
Lam Minh và Cảnh Diệu Phong liếc mắt nhìn nhau —— U, rất có danh tiếng a.
“Tôi tới hiện trường một chuyến, sau đó tới Carnival.” Cảnh Diệu Phong thu dọn văn kiện một chút, nói với Tiêu Bắc, “Giúp tôi dụ dỗ Tiểu Lâu a.”
“Ừ, yên tâm.” Tiêu Bắc và Lam Minh đầu gật đầu, Cảnh Diệu Phong đã đi, Lam Minh hình như cũng muốn theo, bị Tiêu Bắc kéo lại, “Đừng có mãi xem mấy cái thứ buồn nôn đó!”
Vì vậy, Lam Minh bị Tiêu Bắc túm đi ăn.
.
Trong lúc ăn, tổng cộng có sáu người đến xin chữ ký của Tiêu Bắc, ba người tìm cậu chụp ảnh chung.
Lam Minh chống tay nâng cằm, nhìn Tiêu Bắc đem một con ốc sên nấu kiểu Pháp đưa vào trong balo cho Cổ Lỗ Y ăn, nhịn không được hỏi, “Ta nói nè Bắc Bắc, ngươi dạo này làm cái gì? Sao thoáng cái nổi tiếng rồi?”
“… Chắc là vì vũ kịch mới đây được truyền hình trực tiếp đó.” Tiêu Bắc cười cười, “Dù sao sức mạnh truyền bá của TV cũng rất lớn.”
“Mong rằng sẽ không đưa tới quá nhiều ruồi và bướm hay gì đó.” Lam Minh tự nhủ, tiếp tục ăn.
“Làm gì có…” Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy một gương mặt chợt lóe lên trước mắt, còn có cảm giác nổi gai ốc.
“A!”
Lam Minh bị cậu làm cho giật mình, “Chuyện gì vậy?”
“Người kia ở gần đây!” Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải.
“Người nào?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc khẩn trương, vươn tay cầm tay cậu, Cổ Lỗ Y từ trong balo ném vỏ ốc sên ra, lại lộn người một cái.
“Thì là người mà ngày đó chúng ta thấy ở xưởng bỏ hoang đó, anh gọi hắn là Ra hay Rafah đó!”
Lam Minh vừa nghe thì nhìn quanh một hồi, “Thấy hắn ở đâu?”
“Tôi vừa cảm giác được, gương mặt đó tôi nhớ rất rõ!” Tiêu Bắc cảm thấy có chút hoảng hốt, “Anh đoán vì sao hắn lại xuất hiện?”
Lam Minh lắc đầu, “Thôi đi, đừng động hắn.”
Tiêu Bắc tiếp tục tìm, lại bị một cô gái đi ngang qua cửa sổ hấp dẫn đường nhìn. Chính là cô gái mặc váy đỏ xuất hiện ở hậu trường nhà hát, Tiêu Bắc vội hỏi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, em xem có phải cô ấy không?”
Cổ Lỗ Y nghiêng đầu nhìn nhìn, gật đầu, “Cô cô!”
“Quả nhiên không sao a.” Tiêu Bắc yên lòng, không sao là tốt rồi, xem ra là có việc gấp phải đi, vì vậy liền không hề suy nghĩ thêm gì nữa.
Dùng bữa xong, hai người trực tiếp gọi Bạch Lâu tới, cùng nhau đi Carnival.
.
Mọi người rất không sáng suốt mà chơi trò tàu lượn siêu tốc, khiến cho Cổ Lỗ Y hưng phấn không thôi, không chịu ở trong balo mà bay ào ra ngoài, Tiêu Bắc đành phải nắm nó lại không để nó chạy loạn, vừa nhìn trái nhìn phải, sao Cảnh Diệu Phong còn chưa tới?
Lam Minh đi mua kem về, thừa lúc Bạch Lâu không chú ý, tại bên tai Tiêu Bắc thấp giọng nói, “Cảnh Diệu Phong phỏng chừng không tới được.”
“Sao vậy?”
“Lúc nãy ta mua kem thì nghe một chút tin tức, ngoại trừ Lý Long, còn có mấy danh nhân nữa cũng đã chết, chết kiểu này quá ly kỳ, cảnh sát đã định án là án sát nhân liên hoàn.”
“Có chuyện này sao?” Tiêu Bắc cảm thấy kinh ngạc, hỏi, “Người bị giết đều là nhà giàu sao?”
“Nói chính xác, đều là ác ôn có tiếng.” Lam Minh nhướng nhướng mi, “Có cảm giác vì dân trừ hại.”
“Thật không…” Tiêu Bắc nhìn nhìn xung quanh, “Anh ấy thực sự tới không được sao? Chẳng phải bỏ uổng cơ hội này sao?”
Lam Minh nhún nhún vai, “Cho nên chúng ta phải tận lực kéo dài thời gian!”
“Hai người đang nói gì vậy?”
Giữa lúc hai người đang thương lượng phương án đối phó, Bạch Lâu ở một bên bèn hỏi.
“Không.” Lam Minh và Tiêu Bắc vội lắc đầu.
“Sao từ lúc tới đây hai ngươi cứ thần thần bí bí?” Bạch Lâu có chút nghi hoặc, “Giống như đang đợi ai, còn hẹn người khác?”
“Không có!” Hai người vội lắc đầu.
Bạch Lâu nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc không tin tưởng.
Lúc này, xa xa vang lên tiếng pháo hoa, lễ hội Carnival bắt đầu rồi, xe hoa bắt đầu du hành.
Bạch Lâu liếm kem, chạy tới trước xem xe hoa.
Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, Lam Minh vươn tay khoác vai cậu, cùng nhau đi tới phía trước.
“Làm gì cứ động tay động chân vậy hả?” Tiêu Bắc thấy hai người con trai lại kề vai sát cánh cùng nhau đi dạo thì có chút mất tự nhiên, bèn nhích sang một bên.
Lam Minh cười, “Công viên trò chơi thật vui a, ta mới tới lần đầu tiên đó, cái vòng tròn to treo trên không trung kia rất hay a, chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị!”
“Cút.” Tiêu Bắc đá hắn, đi tới trước, nhưng chợt sửng sốt, quay lại kéo Lam Minh hỏi, “Uy, anh xem Bạch Lâu làm sao vậy?”
Lam Minh ngước mắt nhìn theo phướng Tiêu Bắc chỉ, liền thấy Bạch Lâu vội vã chạy theo một chiếc xe hoa.
“Mau đi theo!” Tiêu Bắc đẩy hắn.
Lam Minh thấy Tiêu Bắc đuổi theo, liền cũng theo đuôi, vừa chạy vài bước, bỗng nhiên bên cạnh có một người lướt qua, Lam Minh sửng sốt, quay đầu nhìn.
Đó là một người áo đen, mặc một chiếc áo choàng, thoạt trông giống như nhân viên công tác giả trang thành phù thủy trong công viên, nhưng Lam Minh từ trên người kẻ nọ, cảm giác được một khí tức quen thuộc.
Dừng bước, Lam Minh không đuổi theo bọn Tiêu Bắc, xoay người đuổi theo người áo đen nọ, người này động tác rất nhanh, lạng lách trong đoàn người, Lam Minh cũng bám sát.
.
Tiêu Bắc đuổi theo Bạch Lâu, hỏi, “Làm sao vậy?”
“… Tôi vừa thấy có một vong hồn trẻ em.” Bạch Lâu nói, “Hai ngày trước không phải đã có một đứa bé trên đường tới nơi này gặp tai nạn xe cộ mất mạng sao? Có thể là đứa bé đó, tôi muốn siêu độ cho nó.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
“Không thấy.” Bạch Lâu nhún nhún vai, “Ở đây nhiều người quá.”
“Chia ra tìm.” Tiêu Bắc quay đầu lại, nhưng không thấy Lam Minh.
“Di? Lam Minh đâu? Chẳng lẽ lạc rồi.”
“Cô cô.” Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nói vài câu, Tiêu Bắc nhíu mày.
“Thế nào?” Bạch Lâu đi tới hỏi.
“Cổ Lỗ Y nói nó thấy Lam Minh đuổi theo một người áo đen.” Tiêu Bắc có chút lo lắng, Lam Minh không nói một tiếng mà đi mất, vậy hẳn là đã thấy một người quan trọng.
Lúc này, Bạch Lâu đã tìm được đứa bé kia, mang nó vào một ngõ nhỏ gần đó siêu độ, Tiêu Bắc đứng ngoài ngõ nhỏ giúp hắn canh chừng, thuận tiện quan sát xung quanh, xem Lam Minh khi nào trở lại.
“U?”
Đang khi Tiêu Bắc lo tìm Lam Minh, có ba thanh niên ăn mặc quái dị đi tới gần, vây quanh cậu.
Tiêu Bắc ngẩn người, ngước mắt nhìn thì thấy đó là ba chàng trai trẻ tuổi, trông trang phục thì là lưu manh, một đầu tóc vàng chóe, Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, có lẽ đã gặp phiền phức rồi.
“Hắc hắc, một mình đi dạo ở khu vui chơi thật tội nghiệp a? Các anh đi với em được không?” Ba người đó cũng không đứng đắn, Tiêu Bắc nhíu mày, tiêu rồi! Cư nhiên lại gặp lưu manh! Tiêu Bắc bởi vì tướng mạo xuất chúng bình thường hay gặp phiền toái, đặc biệt ở những chỗ long xà hỗn tạp thế này.
“Bạn tôi đã tới rồi.” Tiêu Bắc có chút khó chịu, muốn đuổi bọn họ đi.
Có một tên không sợ chết còn đến gần một chút, thắc mắc, “Bạn trai hay bạn gái a?”
Tiêu Bắc đành phải ôm balo, để tránh Cổ Lỗ Y bay ra ngoài đánh người.
Mà đám người kia hình như cũng chú ý trong balo của cậu có thứ tốt, bèn cười hỏi, “Trong balo có cái gì nha?”
“Đúng vậy, có bảo bối phải không, để các anh nhìn xem!”
Tiêu Bắc muốn chạy, nhưng lại bị kéo về, trong lúc giãy dụa có một tên nhanh tay, thò tay vào trong balo…
Tiêu Bắc kinh hãi, rất sợ Cổ Lỗ Y bị đụng đến, nhưng chợt nghe tên đó hét thảm một tiếng nhảy dựng lên, nhìn lại gã, chỉ thấy trên ngón tay đen thui còn có một dấu răng…
“Chuyện gì vậy?” Hai tên côn đồ bên cạnh tới hỏi.
“Trong balo của nó có gì đó… cắn người!”
“Đoạt lấy xem thử!” Hai người kia muốn nhào tới, Tiêu Bắc lui về phía sau, nhưng lại không dám suy nghĩ vẩn vơ, lỡ như giết chết người, đành phải nghĩ… té ngã!
Quả nhiên, ba tên côn đồ ngã nhào… Chỉ có điều, bọn họ không phải vô duyên vô cớ bị ngã, mà là bị người ở phía sau xông lên đạp một cước.
“Bắc Bắc!”
Lúc này, Tiêu Bắc chợt nghe Bạch Lâu ở sau lưng mình vọt tới.
Bạch Lâu vừa mới thấy có người vây quanh Tiêu Bắc, vội tiến lên hỗ trợ, nhưng vừa chạy tới gần thì thấy ba tên côn đồ lăn lộn kêu gào trên mặt đất, phía sau bọn chúng là một người trẻ tuổi.
Đó là một thanh niên trông như học sinh, hơn hai mươi tuổi, đeo kính đen, mặc áo sơmi đen quần jean, dáng vẻ nhã nhặn khéo léo.
Gã hình như có luyện võ, động tác rất nhanh, sau khi chế phục mấy tên côn đồ kia, ngước mắt nhìn Tiêu Bắc, “Không sao chứ?”
Tiêu Bắc lắc đầu, “Không… Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Nói rồi người nọ liếc nhìn Bạch Lâu bên cạnh Tiêu Bắc, hỏi, “Bạn trai của cậu?”
Tiêu Bắc và Bạch Lâu ngẩn người, sau đó liên tục lắc đầu, “Không phải… sao thế được…”
“…” Thanh niên nọ dường như thở phào nhẹ nhõm, nói, “Vậy thì tốt quá.”
“A?” Tiêu Bắc không nghe rõ.
“Không.” Nam sinh nọ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói với Tiêu Bắc, “Nè, tôi cứu cậu một mạng, cậu giúp tôi một việc được không?”
Tiêu Bắc gật đầu rất sảng khoái, hỏi, “Làm gì?”
“Cậu làm bạn trai tôi một đêm.” Nam sinh cười nói.
Tiêu Bắc đỏ bừng cả mặt… Loại vấn đề này, nếu như là một cô nàng thì không có gì, nhưng mình là nam… Tiêu Bắc bắt đầu phiền muộn, chẳng lẽ mình thoạt nhìn rất giống gay sao?
“Chỉ một đêm!” Nam sinh nọ nháy mắt làm duyên, hai tay chắp lại cầu Tiêu Bắc, “Giúp một chút, có được không?”
“Ách…”
Không đợi Tiêu Bắc nói, chợt nghe phía sau nam sinh nọ có một giọng nói ai oán truyền đến, “Bắc Bắc, vợ cư nhiên ngoại tình sau lưng chồng.”
Tiêu Bắc mặt tối sầm.
Đồng thời, nam sinh nọ liền cảm giác được có người nặng nề vỗ vai mình một cái, quay đầu lại, thấy một người ngoại quốc tóc vàng khuôn mặt tuấn mỹ, đang âm trầm cười với mình, “Nhóc tì, muốn chết à…”
.
.
__________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook