Vũ Dạ Kỳ Đàm
-
Chương 44: Bùng nổ, sức chiến đấu siêu cường, quá trình chiến đấu đẹp mắt, lại có bí mật lớn
Những người tham dự chiến đấu không hề cô phụ mỹ danh đội hình siêu hào hoa, khiến cho những người đang quan sát dâng lên cảm giác như đang tham dự thịnh yến vậy.
Khi chiến đấu và âm nhạc kết hợp với nhau, tuyệt đối là một loại vũ đạo đặc biệt.
Nhất là khi những thứ bị chém giết chỉ là một quân đoàn xương khô không có tình cảm, mang theo lực lượng tà ác, bọn chúng không có thực thể, sau khi bị chém phải chỉ có thể rơi rụng rải rác như gỗ xếp, xương khô trắng rơi vụn đầy đất, giữa lúc đó còn mang theo tiếng răng rắc quỷ dị khiến người khác cảm thấy ác cảm, nhưng thanh âm tuyệt vời của lưỡi đao sắc bén diệt trừ xương khô kết hợp với từng động tác vung đao nhẹ nhàng vui sướng vẫn khiến cho người khác thán phục tận đáy lòng. Bạo lực, nhưng lại không liên quan đến sinh mệnh, tràn ngập chính nghĩa, lại không có máu hay nước mắt cùng tiếng kêu thảm thiết, không ngờ lại mỹ lệ đến như vậy.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ kỳ thực đang ở tại vùng trung tâm, nhưng bọn thú một sừng này lại không cách nào tới gần, bởi vì năm người ngăn chặn quá mức cường đại.
Miêu Tiêu Bắc chống cằm, một tay vịn mép cửa sổ, cùng bé Cổ Lỗ Y đang mở to hai mắt, dùng cái nhìn nghệ thuật thưởng thức năm người đang chiến đấu vô cùng dũng mãnh kia.
Phía trước là Khế Liêu.
Khế Liêu chiến đấu khá mạnh mẽ cuồng bạo, chứa đầy một loại lỗ mãng đầy khí phách, cũng khá có cảm giác.
Hắn chiến đấu không hề dựa vào bất kỳ loại vũ khí nào, chỉ có một đôi móng vuốt như thép nguội, đương nhiên, thân thể phối hợp với lợi trảo, tràn ngập lực lượng.
Lợi trảo vung qua một mảng tối đen, lưu lại năm vệt sáng màu bạc, đánh bộ xương khô nát vụn rơi vương vãi khắp mặt đất.
“Woa…” Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ lăn lăn khắp thùng xe, “Manh quá a, manh quá a, Wolverine a!”
(Wolverine: nhân vật người sói trong X-men)
Tiếu Hoa ngồi ở phía sau, ban đầu nhìn thấy cảnh Khế Liêu chiến đấu cũng hơi chút thất thần, bất quá lại nghe được hai người lăn ồn ào, liền ho khan một tiếng, nói, “Có khoa trương như vậy sao? Chỉ là một phần tử bạo lực hư hỏng thôi mà.”
Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn quay đầu lại cùng nhau trừng Tiếu Hoa.
Tiếu Hoa bị hai người trừng một cái giật cả mình, sau đó, hai người cười tủm tỉm nhìn anh, trong nụ cười còn mang theo một tia đồng tình, “Tiếu Tiếu, anh phải coi chừng!”
“Đúng rồi, phải tăng cường rèn luyện thân thể!”
“Hay hay!”
“Nha! Người sói nhiệt huyết mạnh mẽ khí thế táo bạo vs băng sơn mỹ nhân!”
“Đúng rồi, manh manh manh manh muốn chết a!”
Hai cô nàng lại bắt đầu hạnh phúc lăn lông lốc dưới sàn xe, Phong Tiểu Vũ bên cạnh lo lắng nhìn hai cô thăm hỏi, “Hai chị không bị gì đó chứ?”
Đang khi nói, Khế Liêu đã tiêu diệt toàn bộ xương trắng ở phía Bắc, những mẩu xương vụn bị hút vào Địa Lao phù, gom thành một đống, bên trong tràn đầy tiếng gầm gừ, nhưng vẫn không thể giãy thoát.
Tất cả mọi người khẽ há hốc mồm.
Lúc này, Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ vào phía mà Long Tước đang trấn thủ, đồng tộc của nó mà, dù sao cũng là vú em a, đương nhiên phải để ý nhiều hơn, “Cô kỷ, cô kỷ cô kỷ!”
Mọi người xoay mặt nhìn sang, lần đầu tiên nhìn thấy phương thức chiến đấu của Long Tước.
Vũ khí của của Long Tước là gì, mọi người vẫn đoán không ra, hắn rốt cuộc là dùng đao giống Lam Minh, dùng kiếm như Cảnh Diệu Phong hay dùng móng vuốt như Khế Liêu, dù sao thì loài rồng cũng có móng vuốt.
Nhưng, khi nhìn thấy cảnh chiến đấu của Long Tước ngay trước mặt thì mọi người giật nảy cả mình.
“Long Tước là thanh long, vậy anh ta mang thuộc tính gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
“Thủy.” Bạch Lâu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Long Tước tung cánh bay lên giữa không trung, ưu nhã vung tay trái, lập tức hơi nước liền tụ lại.
“Di?” Phong Tiểu Vũ tiến tới, “Đây là, dùng Long Tước rửa quả dâu thật tiện nha, không sợ bị dập.”
Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn nhìn nó khinh khỉnh, “Trong óc mày chứa gì thế hả?”
…
“Hình như hơi nước không phải hơi nóng a.” Miêu Tiêu Bắc vừa dứt lời, chỉ thấy những bộ xương khô tới gần phạm vi hơi nước tụ tập lập tức biến thành băng, đông lại thành một khối, sau đó loảng xoảng một tiếng, rơi nát đầy đất như thủy tinh.
Long Tước nhìn vụn băng, ngẩng đầu nhìn những bộ xương khô khác đang liều lĩnh xông tới, lãnh đạm nhếch lên khóe miệng, “Nhiều thật.”
Sau đó hắn nhảy lên một khoảng cao hơn ban nãy, bụi băng trên mặt đất cũng theo đó bay lên, khi hắn vung tay xẹt qua không trung, bụi băng tan rã rồi lại một lần nữa ngưng kết, biến thành một thanh hoành đao(một loại đao ngang của Trung Quốc). Long Tước vẫn chưa vội vươn tay nhận đao, một tay còn đút trong túi quần, chỉ là tay trái nhẹ nhàng giơ lên, lưỡi đao lập tức bay đi, gào thét đảo một vòng sau đó lại quay trở lại, lưỡi đao trượt đến đâu, xương khô bị cứa phải đều đông cứng đến đó, vô số xương hóa băng bị hút vào trong Địa Lao phù không cách nào bỏ chạy.
“Woa, Long Tước chiến đấu thật phóng khoáng!” Phong Tiểu Vũ vỗ tay, “Hoàn toàn không còn vẻ lười biếng như thường ngày.”
“Ách.” Tất cả mọi người nhìn nó, “Em nhìn đâu ra anh ta không lười biếng, anh ta ngay cả tay còn lười rút ra kìa!”
“Nhưng mà Long Tước vẫn rất lợi hại.” Miêu Tiêu Bắc khen nức nở, “Vượt quá tưởng tượng.”
“Cô kỷ cô kỷ…” Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên quay đầu lại, giọng non nớt vang vang cô cô kỷ kỷ một tràng cho Miêu Tiêu Bắc nghe.
Tất cả mọi người nhìn nó, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Nó muốn nói gì?”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nói, “Ừm, đại khái là, sự lợi hại của Long Tước không chỉ bấy nhiêu đó thôi đâu?”
“Cô cô kỷ.” Cổ Lỗ Y thỏa mãn cọ cọ Miêu Tiêu Bắc.
Mọi người nhìn nhau —— Lợi hại! Cư nhiên hiểu kìa?! Cả hai đã đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông rồi chăng?!
Sau đó, Cổ Lỗ Y vừa liên tục cọ cọ làm nũng với Miêu Tiêu Bắc vừa cô kỷ cô kỷ mãi không yên, Miêu Tiêu Bắc dĩ nhiên còn gật đầu, “Vậy a, thật a?”
“Cô ~~” Cuộc đối thoại của bọn họ kết thúc trong một tiếng cô ~~ mang đầy nũng nịu của Cổ Lỗ Y, cả hai lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục quan sát học hỏi, những người khác đều chấn lăng không nói gì, không hiểu gì, Miêu Tiêu Bắc thật ra rất là cường đại a.
Song song với khoảnh khắc Long Tước hoàn thành vòng chiến đấu của mình, mọi người lại chuyển đường nhìn về phía Sesier.
Chiếc lưỡi hái khổng lồ của Sesier không biết là do ai thiết kế, một màu đỏ như máu cùng lưỡi đao rộng lớn nguyên bản đã trông có vẻ rất ngang tàng, nhưng được trang trí và điêu khắc thêm những đường nét hoa lệ phức tạp, lại tràn ngập phong cách Baroque lãng mạng quý phái, một loại đao rất khí phái.
“Nghe nói lưỡi hái của tử thần là được sinh ra trong cơ thể mẹ cùng với bọn họ.” Bạch Lâu nói.
“A?” Tất cả mọi người nhíu mày, sinh ra một cây đao, đau kinh khủng a!
“Cho nên mới nói tử thần đều là phá bụng mà sinh, chính là ở trong bụng dùng lưỡi hái phá vỡ bụng người mẹ rồi sinh sản ra.”
“Di…” Tất cả mọi người nhíu mày, “Máu me quá đi!”
“Có sao?” Bạch Lâu nhìn nhìn mọi người, “Tử thần là thần linh a, năng lực trị lành vết thương vô cùng cường hãn, cho nên mang thai rồi mười năm sau sinh sản cũng không phải chuyện gì thống khổ cho cam.”
“Mang thai mười năm?!” Tất cả mọi người mở to hai mắt, lâu như vậy a?!
Bạch Lâu nhún nhún vai, “Nếu như chậm thì có thể mang thai cả một trăm năm, thần thai thì có lần mang thai cả ngàn năm!”
“Vậy đứa trẻ được sinh ra có phải lập tức gọi mẹ hay không?” Mọi người cùng nhìn hắn.
Bạch Lâu sờ sờ cằm, nhìn mọi người, “Các ngươi hơi bị “bầy đàn hóa” rồi đó.”
…
“Nhưng mà, Hi Hi rất là lợi hại!” Phong Tiểu Vũ vừa nói vừa ôm Domi, “Khi nó vung lưỡi hái trông rất điềm tĩnh, hoàn toàn không như thằng bé vô dụng không thể tự lập như thường ngày.” Vừa nói xong, lưỡi hái của Sesier đã rơi cái cạch xuống đất, là rơi do bị đánh rơi = =”.
Mọi người giật mình, chỉ thấy Sesier chun mũi, từ trên mặt đất bò dậy nhấc chân đá bay một bộ xương khô… Vươn tay nhặt lưỡi hái lên, rồi lại tiếp tục giẫm phải vạt áo choàng nên ngã sấp xuống lần nữa.
Tất cả mọi người đều hết nói.
Bất quá áo choàng rộng thùng thình cũng không thể che đi dáng chiến đấu hoa lệ của Sesier, lưỡi hái màu máu vẽ ra ánh sáng lạnh lẽo đỏ tươi trông vô cùng đặc biệt, kết cục của những bộ xương khô kia càng thêm thê thảm… Không ngừng có những làn khí màu đen từ trong bộ xương khô bay ra ngoài, tan ra giữa không trung.
“Sesier là trực tiếp giết chết linh lực đen tối của bọn chúng.” Bạch Lâu nói, “Cái này gọi là diệt cỏ tận gốc đó.”
“Đám xương trắng này đã mất hết linh lực rồi sao?” Tiếu Hoa cũng tán thán.
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Bọn chúng vốn chính là một đám phế vật nhờ vào linh lực mà hoạt động được, một khi mất đi linh lực chống đỡ tự nhiên chỉ còn lại một đống xương khô.”
“Hay thật!” Tất cả mọi người gật đầu.
Huệ Tư Mẫn có chút khó xử ngồi chống cằm suy tư rồi hỏi Phong Danh Vũ, “Sesier và Long Tước rốt cuộc là niên hạ hay niên thượng a?”
“Niên thượng siêu manh, mày xem Long Tước phúc hắc như vậy!” Phong Danh Vũ bĩu môi, “Mày không muốn thấy tiểu thụ ngơ ngác ngốc ngốc bị khi dễ hay sao?”
“Muốn thì muốn.” Huệ Tư Mẫn chun mũi, “Nhưng mà tao cũng muốn xem anh chàng Long Tước đại phúc hắc bị khi dễ!”
Hai người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, đều ngẩng đầu suy nghĩ đến cảnh mình đang ở tại hiện trường động phòng tham quan học tập xác định trên dưới… Phụt, hai người lại móc khăn tay.
“Ngô.” Phong Tiểu Vũ chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, nói, “Bắc Bắc, hình như bây giờ cp Long Tước Sesier tương đối khiến cho hai bà ấy hưng phấn!”
Miêu Tiêu Bắc bật cười, Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ lập tức quay đầu an ủi Miêu Tiêu Bắc, “Yên tâm đi Bắc Bắc, chúng tôi vẫn muốn xem cảnh của cậu với Lam Minh đại nhân nhất!”
“Ha hả.” Miêu Tiêu Bắc vội vàng xua tay, “Không cần khách sáo không cần khách sáo.”
“Cần mà cần mà.” Huệ Tư Mẫn Phong Danh Vũ gật đầu, đồng thời ngay lúc đó Tiếu Hoa và Bạch Lâu đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi đó Cảnh Diệu Phong đang chiến đấu.
“Ngầu!” Phong Tiểu Vũ khen nức nở.
“Đúng.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ngầu thật.”
Trong lòng cậu, Cổ Lỗ Y cũng gật đầu, “Ngầu ~”
“Di? Cổ Lỗ Y lại học được một chữ a?” Phong Tiểu Vũ tiến tới bóp mặt nó, Cổ Lỗ Y giơ tay nhéo lại.
Mọi người trong xe tập trung tinh thần ngắm Cảnh Diệu Phong chiến đấu, đây là nhân loại chiến đấu đó a.
Cảnh Diệu Phong hoàn toàn bảo trì hình thái và thói quen sinh hoạt của con người cũng như phương thức xuất chiêu, điều duy nhất không giống con người, có lẽ chính là hơi thở âm u phát ra xung quanh anh.
Lúc trước Cảnh Diệu Phong tuyệt đối là một kiếm khách xuất chúng, dáng vẻ anh xuất kiếm đẹp hơn những động tác trong phim kiếm hiệp ngày nay nhiều lắm, và cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc kiếm ra khỏi vỏ, mọi người chỉ thấy hàn quang lóng lánh và xương cốt rơi như thủy tinh, kiếm quang phóng khoáng quay xung quanh, nhưng lại quá mức ngoan lệ, nếu như là nhân loại, phương thức giết chóc này quả thật có chút đáng sợ.
Miêu Tiêu Bắc vô thức liếc sang Bạch Lâu bên cạnh, chỉ thấy hắn vô cùng điềm tĩnh nhìn Cảnh Diệu Phong phía trước, dường như không hề quan tâm, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ không khó phát hiện, trong mắt hắn vẫn còn lưu luyến một loại hoài niệm phức tạp. Miêu Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Diệu Phong vẫn còn chút hy vọng.
“Nhìn cảnh đó!”
Lúc này, chỉ thấy Huệ Tư Mẫn Phong Danh Vũ đột nhiên nắm chặt nắm tay, “Nhất định phải thấy tận mắt!”
“Cảnh gì?” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hai cô.
“Chính là cảnh đó đó a!” Hai người hưng phấn mà nói.
Mọi người đưa mắt nhìn sang, Cảnh Diệu Phong tra kiếm vào vỏ… Động tác đó cực kỳ phóng khoáng tùy tính.
Đẹp thì đẹp, nhưng lại thấy đám xương khô xung quanh vẫn đứng thẳng không hề bị thương tổn.
Mọi người trong xe đều nín thở, nuốt một ngụm nước bọt, lập tức, có một ngọn gió thổi qua, Cảnh Diệu Phong thu lại vẻ lãnh liệt, ánh mắt trầm tĩnh, xoay người trở về, những bộ xương khô phía sau anh cũng “rắc” một tiếng, đột nhiên đổ nát, vỡ thành bụi nhỏ.
“Nha a!” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn lúc này như muốn tan chảy, “Manh a, chính là phiên bản này! Đã muốn xem cảnh này lâu lắm rồi!”
Mọi người cũng đều vỗ tay, “Hiệp khách!”
Cuối cùng, đường nhìn của mọi người đều tập trung tới chiến trường trung tâm, là nơi duy nhất còn chưa kết thúc, bởi vì đầu lâu làm mồi đặt ở ngay nơi đó, cho nên lực lượng đánh về phía Lam Minh đặc biệt nhiều.
Miêu Tiêu Bắc đã xem Lam Minh chiến đấu rất nhiều lần, cậu vẫn thường nghĩ, Lam Minh là một người rất hợp với cảnh chiến đấu, theo Sphinx nói, một nghìn năm trước cuộc đời của Lam Minh là thuộc về chiến đấu, không ngừng chiến đấu, diệt ma, tham gia chiến tranh.
Đó là một loại nhân sinh vô cùng thê lương. Miêu Tiêu Bắc không thể tưởng tượng nổi, có lẽ do quá khứ quá mức tang thương cho nên trên người Lam Minh đã để lại một ấn ký không thể nào phai nhạt, vung đao, chém giết, trong bình tĩnh luôn luôn mang theo tịch mịch. Vì thế, Miêu Tiêu Bắc vô thức phản đối điều trong tiểu thuyết viết – ‘cao thủ tịch mịch bởi vì đã quen giết chóc, đã không còn tình cảm’, cật lực phản đối.
Những bộ xương khô này chỉ dựa vào số đông, hoàn toàn không có gì khiến Lam Minh phải mất nhiều công phu, động tác lưu loát, chém giết như thái rau, tất cả xương khô đều bị tập trung vào trong Địa Lao phù.
Lam Minh thu hồi đao, Lam cũng trở lại cơ thể hắn, Sphinx chậm rãi thu lại đôi cánh oai vệ, Lam Minh đáp xuống đất nhìn đám xương khô bị chất đống gần đó.
Huệ Tư Mẫn lại quan sát màn hình camera, phát hiện đã không còn xương khô lưu lại liền nói với mọi người, “Giết sạch rồi.”
“Sesier.” Long Tước vẫy vẫy tay gọi Sesier bị áo choàng cuốn lấy tóc đang giãy giụa.
Sesier chạy tới, Long Tước liền gỡ tóc của nó ra khỏi áo choàng, nghĩ cần phải dạy nó mặc quần áo như người bình thường, ngày mai dẫn nó tới tiệm may hoặc cửa hàng trang phục mua vài bộ. Nhưng đêm nay xem chừng phải bận rộn rồi, bởi vì trước khi mua quần áo phải dạy nó cách mặc vào trước, nếu không ngày mai khi thử đồ sẽ rất bi kịch.
Sesier ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận tỉ mỉ vẽ một bức phù chú khác, sau khi vẽ xong, hai tay chắp lại, niệm một tiếng, “Lucifer, mở cửa cho ta.”
Vừa dứt tiếng, đột nhiên mặt đất rung lên một trận, sau đó, chính giữa gara xuất hiện một chỗ trống, sau đó chỗ trống lớn dần, một thứ gì đó đang chậm rãi bay lên.
“A!” Phong Tiểu Vũ phản ứng trước tiên, “Két sắt!”
Phong Danh Vũ nhấc chân đá nó, “Thằng nhóc chết tiệt, mày minh mẫn một chút cho chị, đây rõ ràng là cái tủ!”
“Là tủ âm tường!” Huệ Tư Mẫn cũng không cam tỏ ra yếu kém.
Tất cả mọi người nhìn Sesier, chỉ thấy nó ngồi xổm một bên nhỏ giọng nói thầm, “Lucifer thật thất bại, cửa cửa cũng không ai nhìn ra được.”
Long Tước có chút yêu thương mà sờ sờ đầu nó, “Tuy rằng Lucifer là thân thích của ngươi, nhưng năng lực thưởng thức của hắn hoàn toàn không đại biểu cho năng lực thưởng thức của ngươi, mắt thẩm mỹ của hắn thiếu hụt cũng không có nghĩa là mắt thẩm mỹ của ngươi cũng thiếu hụt!”
Đầu của Sesier cúi càng thấp, “Nhưng mà ta cũng thấy đẹp.”
“…”
Khi cánh cửa chậm rãi dừng giữa không trung, mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua… Đều cảm thán —— Thật đúng là giống như một cái két sắt, cái tủ hoặc tủ âm tường, mắt thẩm mỹ này thật là bi kịch.
“Tống hết vào đi thôi.” Long Tước nói, Sesier cầm lưỡi hái đâm về hướng cánh cửa, xoay một cái… Mọi người liền nghe được tiếng của bánh răng chuyển động.
Sau vài tiếng “cạch cạch” yếu ớt, cánh cửa chậm rãi mở vào hướng bên trong… Oanh một tiếng, xuất hiện một cái động không đáy, hắc ám âm u.
Phong Tiểu Vũ nhón chân nhìn vào trong, “Đây là cái động thông với địa ngục trong truyền thuyết à, thật đáng sợ a.”
“Ném vào đi.” Mọi người dồn hết toàn bộ xương vụn vào trong cửa.
Sesier đứng ở trước cửa vẫy tay a vẫy tay, “Bye bye Lucifer~”
Sau đó, cửa chậm rãi khép lại, đột nhiên rơi vụt xuống, mặt đất khôi phục như thường. Tất cả đều trở lại bình tĩnh.
“Phù…” Mọi người thở phào một cái.
Huệ Tư Mẫn Phong Danh Vũ tụ lại một góc nghiên cứu lại cảnh vừa ghi hình được, đồng thời giao lưu chuẩn bị phải đem những cảnh này làm thành phim, lần sau tìm đội ngũ Hollywood quay phim, nhất định phải thăm dò hiệu quả! Hoàn toàn quên đi chuyện nguy hiểm và bị theo dõi.
“Kết thúc?” Tiếu Hoa hỏi mọi người.
“Ừ.” Khế Liêu dùng một mảnh vải lụa lau chùi móng vuốt cho sáng bóng, gật đầu, “Xong cả rồi.”
Tiếu Hoa xoay người mở cửa gara, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
Chính lúc này, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên liếc thấy một bóng đen vừa vụt qua ở bên ngoài.
“A!” Miêu Tiêu Bắc kêu một tiếng rồi giơ tay chỉ ra.
“Là quỷ ảnh!” Bạch Lâu cũng thấy.
Lam Minh và Khế Liêu lóe một cái đuổi theo, mọi người cũng vội theo ra.
.
Tới cửa, chợt nghe tiếng quỷ ảnh nọ cầu cứu, “Tha mạng a! Đừng đánh nữa.”
Nhìn lại, chỉ thấy Lam Minh và Khế Liêu đang giẫm lên một cái bóng đen thui.
“Nha!” Huệ Tư Mẫn vội vã trốn phía sau Sphinx, giơ tay chỉ, “Giống kẻ đã theo dõi tôi trong ảnh.”
“Chính là ngươi theo dõi cô ta?” Khế Liêu giẫm nó, “Ngươi thật đúng là làm mất mặt loài quỷ, hôm nay tiễn ngươi đi luân hồi, cho ngươi đầu thai làm con kiến.”
“Đừng a đừng a!” Bóng đen vội che đầu cuộn mình sang một bên, van xin, “Các ngươi đừng đánh ta mà… Ta có thể nói cho các ngươi một bí mật lớn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Lại có bí mật lớn?
Lam Minh đạp hắn một cước, “Nói! Dám được nước lấn tới thì làm thịt ngươi.”
.
.
______________________
Khi chiến đấu và âm nhạc kết hợp với nhau, tuyệt đối là một loại vũ đạo đặc biệt.
Nhất là khi những thứ bị chém giết chỉ là một quân đoàn xương khô không có tình cảm, mang theo lực lượng tà ác, bọn chúng không có thực thể, sau khi bị chém phải chỉ có thể rơi rụng rải rác như gỗ xếp, xương khô trắng rơi vụn đầy đất, giữa lúc đó còn mang theo tiếng răng rắc quỷ dị khiến người khác cảm thấy ác cảm, nhưng thanh âm tuyệt vời của lưỡi đao sắc bén diệt trừ xương khô kết hợp với từng động tác vung đao nhẹ nhàng vui sướng vẫn khiến cho người khác thán phục tận đáy lòng. Bạo lực, nhưng lại không liên quan đến sinh mệnh, tràn ngập chính nghĩa, lại không có máu hay nước mắt cùng tiếng kêu thảm thiết, không ngờ lại mỹ lệ đến như vậy.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ kỳ thực đang ở tại vùng trung tâm, nhưng bọn thú một sừng này lại không cách nào tới gần, bởi vì năm người ngăn chặn quá mức cường đại.
Miêu Tiêu Bắc chống cằm, một tay vịn mép cửa sổ, cùng bé Cổ Lỗ Y đang mở to hai mắt, dùng cái nhìn nghệ thuật thưởng thức năm người đang chiến đấu vô cùng dũng mãnh kia.
Phía trước là Khế Liêu.
Khế Liêu chiến đấu khá mạnh mẽ cuồng bạo, chứa đầy một loại lỗ mãng đầy khí phách, cũng khá có cảm giác.
Hắn chiến đấu không hề dựa vào bất kỳ loại vũ khí nào, chỉ có một đôi móng vuốt như thép nguội, đương nhiên, thân thể phối hợp với lợi trảo, tràn ngập lực lượng.
Lợi trảo vung qua một mảng tối đen, lưu lại năm vệt sáng màu bạc, đánh bộ xương khô nát vụn rơi vương vãi khắp mặt đất.
“Woa…” Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ lăn lăn khắp thùng xe, “Manh quá a, manh quá a, Wolverine a!”
(Wolverine: nhân vật người sói trong X-men)
Tiếu Hoa ngồi ở phía sau, ban đầu nhìn thấy cảnh Khế Liêu chiến đấu cũng hơi chút thất thần, bất quá lại nghe được hai người lăn ồn ào, liền ho khan một tiếng, nói, “Có khoa trương như vậy sao? Chỉ là một phần tử bạo lực hư hỏng thôi mà.”
Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn quay đầu lại cùng nhau trừng Tiếu Hoa.
Tiếu Hoa bị hai người trừng một cái giật cả mình, sau đó, hai người cười tủm tỉm nhìn anh, trong nụ cười còn mang theo một tia đồng tình, “Tiếu Tiếu, anh phải coi chừng!”
“Đúng rồi, phải tăng cường rèn luyện thân thể!”
“Hay hay!”
“Nha! Người sói nhiệt huyết mạnh mẽ khí thế táo bạo vs băng sơn mỹ nhân!”
“Đúng rồi, manh manh manh manh muốn chết a!”
Hai cô nàng lại bắt đầu hạnh phúc lăn lông lốc dưới sàn xe, Phong Tiểu Vũ bên cạnh lo lắng nhìn hai cô thăm hỏi, “Hai chị không bị gì đó chứ?”
Đang khi nói, Khế Liêu đã tiêu diệt toàn bộ xương trắng ở phía Bắc, những mẩu xương vụn bị hút vào Địa Lao phù, gom thành một đống, bên trong tràn đầy tiếng gầm gừ, nhưng vẫn không thể giãy thoát.
Tất cả mọi người khẽ há hốc mồm.
Lúc này, Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ vào phía mà Long Tước đang trấn thủ, đồng tộc của nó mà, dù sao cũng là vú em a, đương nhiên phải để ý nhiều hơn, “Cô kỷ, cô kỷ cô kỷ!”
Mọi người xoay mặt nhìn sang, lần đầu tiên nhìn thấy phương thức chiến đấu của Long Tước.
Vũ khí của của Long Tước là gì, mọi người vẫn đoán không ra, hắn rốt cuộc là dùng đao giống Lam Minh, dùng kiếm như Cảnh Diệu Phong hay dùng móng vuốt như Khế Liêu, dù sao thì loài rồng cũng có móng vuốt.
Nhưng, khi nhìn thấy cảnh chiến đấu của Long Tước ngay trước mặt thì mọi người giật nảy cả mình.
“Long Tước là thanh long, vậy anh ta mang thuộc tính gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu.
“Thủy.” Bạch Lâu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Long Tước tung cánh bay lên giữa không trung, ưu nhã vung tay trái, lập tức hơi nước liền tụ lại.
“Di?” Phong Tiểu Vũ tiến tới, “Đây là, dùng Long Tước rửa quả dâu thật tiện nha, không sợ bị dập.”
Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn nhìn nó khinh khỉnh, “Trong óc mày chứa gì thế hả?”
…
“Hình như hơi nước không phải hơi nóng a.” Miêu Tiêu Bắc vừa dứt lời, chỉ thấy những bộ xương khô tới gần phạm vi hơi nước tụ tập lập tức biến thành băng, đông lại thành một khối, sau đó loảng xoảng một tiếng, rơi nát đầy đất như thủy tinh.
Long Tước nhìn vụn băng, ngẩng đầu nhìn những bộ xương khô khác đang liều lĩnh xông tới, lãnh đạm nhếch lên khóe miệng, “Nhiều thật.”
Sau đó hắn nhảy lên một khoảng cao hơn ban nãy, bụi băng trên mặt đất cũng theo đó bay lên, khi hắn vung tay xẹt qua không trung, bụi băng tan rã rồi lại một lần nữa ngưng kết, biến thành một thanh hoành đao(một loại đao ngang của Trung Quốc). Long Tước vẫn chưa vội vươn tay nhận đao, một tay còn đút trong túi quần, chỉ là tay trái nhẹ nhàng giơ lên, lưỡi đao lập tức bay đi, gào thét đảo một vòng sau đó lại quay trở lại, lưỡi đao trượt đến đâu, xương khô bị cứa phải đều đông cứng đến đó, vô số xương hóa băng bị hút vào trong Địa Lao phù không cách nào bỏ chạy.
“Woa, Long Tước chiến đấu thật phóng khoáng!” Phong Tiểu Vũ vỗ tay, “Hoàn toàn không còn vẻ lười biếng như thường ngày.”
“Ách.” Tất cả mọi người nhìn nó, “Em nhìn đâu ra anh ta không lười biếng, anh ta ngay cả tay còn lười rút ra kìa!”
“Nhưng mà Long Tước vẫn rất lợi hại.” Miêu Tiêu Bắc khen nức nở, “Vượt quá tưởng tượng.”
“Cô kỷ cô kỷ…” Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên quay đầu lại, giọng non nớt vang vang cô cô kỷ kỷ một tràng cho Miêu Tiêu Bắc nghe.
Tất cả mọi người nhìn nó, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Nó muốn nói gì?”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nói, “Ừm, đại khái là, sự lợi hại của Long Tước không chỉ bấy nhiêu đó thôi đâu?”
“Cô cô kỷ.” Cổ Lỗ Y thỏa mãn cọ cọ Miêu Tiêu Bắc.
Mọi người nhìn nhau —— Lợi hại! Cư nhiên hiểu kìa?! Cả hai đã đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông rồi chăng?!
Sau đó, Cổ Lỗ Y vừa liên tục cọ cọ làm nũng với Miêu Tiêu Bắc vừa cô kỷ cô kỷ mãi không yên, Miêu Tiêu Bắc dĩ nhiên còn gật đầu, “Vậy a, thật a?”
“Cô ~~” Cuộc đối thoại của bọn họ kết thúc trong một tiếng cô ~~ mang đầy nũng nịu của Cổ Lỗ Y, cả hai lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục quan sát học hỏi, những người khác đều chấn lăng không nói gì, không hiểu gì, Miêu Tiêu Bắc thật ra rất là cường đại a.
Song song với khoảnh khắc Long Tước hoàn thành vòng chiến đấu của mình, mọi người lại chuyển đường nhìn về phía Sesier.
Chiếc lưỡi hái khổng lồ của Sesier không biết là do ai thiết kế, một màu đỏ như máu cùng lưỡi đao rộng lớn nguyên bản đã trông có vẻ rất ngang tàng, nhưng được trang trí và điêu khắc thêm những đường nét hoa lệ phức tạp, lại tràn ngập phong cách Baroque lãng mạng quý phái, một loại đao rất khí phái.
“Nghe nói lưỡi hái của tử thần là được sinh ra trong cơ thể mẹ cùng với bọn họ.” Bạch Lâu nói.
“A?” Tất cả mọi người nhíu mày, sinh ra một cây đao, đau kinh khủng a!
“Cho nên mới nói tử thần đều là phá bụng mà sinh, chính là ở trong bụng dùng lưỡi hái phá vỡ bụng người mẹ rồi sinh sản ra.”
“Di…” Tất cả mọi người nhíu mày, “Máu me quá đi!”
“Có sao?” Bạch Lâu nhìn nhìn mọi người, “Tử thần là thần linh a, năng lực trị lành vết thương vô cùng cường hãn, cho nên mang thai rồi mười năm sau sinh sản cũng không phải chuyện gì thống khổ cho cam.”
“Mang thai mười năm?!” Tất cả mọi người mở to hai mắt, lâu như vậy a?!
Bạch Lâu nhún nhún vai, “Nếu như chậm thì có thể mang thai cả một trăm năm, thần thai thì có lần mang thai cả ngàn năm!”
“Vậy đứa trẻ được sinh ra có phải lập tức gọi mẹ hay không?” Mọi người cùng nhìn hắn.
Bạch Lâu sờ sờ cằm, nhìn mọi người, “Các ngươi hơi bị “bầy đàn hóa” rồi đó.”
…
“Nhưng mà, Hi Hi rất là lợi hại!” Phong Tiểu Vũ vừa nói vừa ôm Domi, “Khi nó vung lưỡi hái trông rất điềm tĩnh, hoàn toàn không như thằng bé vô dụng không thể tự lập như thường ngày.” Vừa nói xong, lưỡi hái của Sesier đã rơi cái cạch xuống đất, là rơi do bị đánh rơi = =”.
Mọi người giật mình, chỉ thấy Sesier chun mũi, từ trên mặt đất bò dậy nhấc chân đá bay một bộ xương khô… Vươn tay nhặt lưỡi hái lên, rồi lại tiếp tục giẫm phải vạt áo choàng nên ngã sấp xuống lần nữa.
Tất cả mọi người đều hết nói.
Bất quá áo choàng rộng thùng thình cũng không thể che đi dáng chiến đấu hoa lệ của Sesier, lưỡi hái màu máu vẽ ra ánh sáng lạnh lẽo đỏ tươi trông vô cùng đặc biệt, kết cục của những bộ xương khô kia càng thêm thê thảm… Không ngừng có những làn khí màu đen từ trong bộ xương khô bay ra ngoài, tan ra giữa không trung.
“Sesier là trực tiếp giết chết linh lực đen tối của bọn chúng.” Bạch Lâu nói, “Cái này gọi là diệt cỏ tận gốc đó.”
“Đám xương trắng này đã mất hết linh lực rồi sao?” Tiếu Hoa cũng tán thán.
“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Bọn chúng vốn chính là một đám phế vật nhờ vào linh lực mà hoạt động được, một khi mất đi linh lực chống đỡ tự nhiên chỉ còn lại một đống xương khô.”
“Hay thật!” Tất cả mọi người gật đầu.
Huệ Tư Mẫn có chút khó xử ngồi chống cằm suy tư rồi hỏi Phong Danh Vũ, “Sesier và Long Tước rốt cuộc là niên hạ hay niên thượng a?”
“Niên thượng siêu manh, mày xem Long Tước phúc hắc như vậy!” Phong Danh Vũ bĩu môi, “Mày không muốn thấy tiểu thụ ngơ ngác ngốc ngốc bị khi dễ hay sao?”
“Muốn thì muốn.” Huệ Tư Mẫn chun mũi, “Nhưng mà tao cũng muốn xem anh chàng Long Tước đại phúc hắc bị khi dễ!”
Hai người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, đều ngẩng đầu suy nghĩ đến cảnh mình đang ở tại hiện trường động phòng tham quan học tập xác định trên dưới… Phụt, hai người lại móc khăn tay.
“Ngô.” Phong Tiểu Vũ chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, nói, “Bắc Bắc, hình như bây giờ cp Long Tước Sesier tương đối khiến cho hai bà ấy hưng phấn!”
Miêu Tiêu Bắc bật cười, Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ lập tức quay đầu an ủi Miêu Tiêu Bắc, “Yên tâm đi Bắc Bắc, chúng tôi vẫn muốn xem cảnh của cậu với Lam Minh đại nhân nhất!”
“Ha hả.” Miêu Tiêu Bắc vội vàng xua tay, “Không cần khách sáo không cần khách sáo.”
“Cần mà cần mà.” Huệ Tư Mẫn Phong Danh Vũ gật đầu, đồng thời ngay lúc đó Tiếu Hoa và Bạch Lâu đều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi đó Cảnh Diệu Phong đang chiến đấu.
“Ngầu!” Phong Tiểu Vũ khen nức nở.
“Đúng.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ngầu thật.”
Trong lòng cậu, Cổ Lỗ Y cũng gật đầu, “Ngầu ~”
“Di? Cổ Lỗ Y lại học được một chữ a?” Phong Tiểu Vũ tiến tới bóp mặt nó, Cổ Lỗ Y giơ tay nhéo lại.
Mọi người trong xe tập trung tinh thần ngắm Cảnh Diệu Phong chiến đấu, đây là nhân loại chiến đấu đó a.
Cảnh Diệu Phong hoàn toàn bảo trì hình thái và thói quen sinh hoạt của con người cũng như phương thức xuất chiêu, điều duy nhất không giống con người, có lẽ chính là hơi thở âm u phát ra xung quanh anh.
Lúc trước Cảnh Diệu Phong tuyệt đối là một kiếm khách xuất chúng, dáng vẻ anh xuất kiếm đẹp hơn những động tác trong phim kiếm hiệp ngày nay nhiều lắm, và cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc kiếm ra khỏi vỏ, mọi người chỉ thấy hàn quang lóng lánh và xương cốt rơi như thủy tinh, kiếm quang phóng khoáng quay xung quanh, nhưng lại quá mức ngoan lệ, nếu như là nhân loại, phương thức giết chóc này quả thật có chút đáng sợ.
Miêu Tiêu Bắc vô thức liếc sang Bạch Lâu bên cạnh, chỉ thấy hắn vô cùng điềm tĩnh nhìn Cảnh Diệu Phong phía trước, dường như không hề quan tâm, nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ không khó phát hiện, trong mắt hắn vẫn còn lưu luyến một loại hoài niệm phức tạp. Miêu Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Diệu Phong vẫn còn chút hy vọng.
“Nhìn cảnh đó!”
Lúc này, chỉ thấy Huệ Tư Mẫn Phong Danh Vũ đột nhiên nắm chặt nắm tay, “Nhất định phải thấy tận mắt!”
“Cảnh gì?” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hai cô.
“Chính là cảnh đó đó a!” Hai người hưng phấn mà nói.
Mọi người đưa mắt nhìn sang, Cảnh Diệu Phong tra kiếm vào vỏ… Động tác đó cực kỳ phóng khoáng tùy tính.
Đẹp thì đẹp, nhưng lại thấy đám xương khô xung quanh vẫn đứng thẳng không hề bị thương tổn.
Mọi người trong xe đều nín thở, nuốt một ngụm nước bọt, lập tức, có một ngọn gió thổi qua, Cảnh Diệu Phong thu lại vẻ lãnh liệt, ánh mắt trầm tĩnh, xoay người trở về, những bộ xương khô phía sau anh cũng “rắc” một tiếng, đột nhiên đổ nát, vỡ thành bụi nhỏ.
“Nha a!” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn lúc này như muốn tan chảy, “Manh a, chính là phiên bản này! Đã muốn xem cảnh này lâu lắm rồi!”
Mọi người cũng đều vỗ tay, “Hiệp khách!”
Cuối cùng, đường nhìn của mọi người đều tập trung tới chiến trường trung tâm, là nơi duy nhất còn chưa kết thúc, bởi vì đầu lâu làm mồi đặt ở ngay nơi đó, cho nên lực lượng đánh về phía Lam Minh đặc biệt nhiều.
Miêu Tiêu Bắc đã xem Lam Minh chiến đấu rất nhiều lần, cậu vẫn thường nghĩ, Lam Minh là một người rất hợp với cảnh chiến đấu, theo Sphinx nói, một nghìn năm trước cuộc đời của Lam Minh là thuộc về chiến đấu, không ngừng chiến đấu, diệt ma, tham gia chiến tranh.
Đó là một loại nhân sinh vô cùng thê lương. Miêu Tiêu Bắc không thể tưởng tượng nổi, có lẽ do quá khứ quá mức tang thương cho nên trên người Lam Minh đã để lại một ấn ký không thể nào phai nhạt, vung đao, chém giết, trong bình tĩnh luôn luôn mang theo tịch mịch. Vì thế, Miêu Tiêu Bắc vô thức phản đối điều trong tiểu thuyết viết – ‘cao thủ tịch mịch bởi vì đã quen giết chóc, đã không còn tình cảm’, cật lực phản đối.
Những bộ xương khô này chỉ dựa vào số đông, hoàn toàn không có gì khiến Lam Minh phải mất nhiều công phu, động tác lưu loát, chém giết như thái rau, tất cả xương khô đều bị tập trung vào trong Địa Lao phù.
Lam Minh thu hồi đao, Lam cũng trở lại cơ thể hắn, Sphinx chậm rãi thu lại đôi cánh oai vệ, Lam Minh đáp xuống đất nhìn đám xương khô bị chất đống gần đó.
Huệ Tư Mẫn lại quan sát màn hình camera, phát hiện đã không còn xương khô lưu lại liền nói với mọi người, “Giết sạch rồi.”
“Sesier.” Long Tước vẫy vẫy tay gọi Sesier bị áo choàng cuốn lấy tóc đang giãy giụa.
Sesier chạy tới, Long Tước liền gỡ tóc của nó ra khỏi áo choàng, nghĩ cần phải dạy nó mặc quần áo như người bình thường, ngày mai dẫn nó tới tiệm may hoặc cửa hàng trang phục mua vài bộ. Nhưng đêm nay xem chừng phải bận rộn rồi, bởi vì trước khi mua quần áo phải dạy nó cách mặc vào trước, nếu không ngày mai khi thử đồ sẽ rất bi kịch.
Sesier ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận tỉ mỉ vẽ một bức phù chú khác, sau khi vẽ xong, hai tay chắp lại, niệm một tiếng, “Lucifer, mở cửa cho ta.”
Vừa dứt tiếng, đột nhiên mặt đất rung lên một trận, sau đó, chính giữa gara xuất hiện một chỗ trống, sau đó chỗ trống lớn dần, một thứ gì đó đang chậm rãi bay lên.
“A!” Phong Tiểu Vũ phản ứng trước tiên, “Két sắt!”
Phong Danh Vũ nhấc chân đá nó, “Thằng nhóc chết tiệt, mày minh mẫn một chút cho chị, đây rõ ràng là cái tủ!”
“Là tủ âm tường!” Huệ Tư Mẫn cũng không cam tỏ ra yếu kém.
Tất cả mọi người nhìn Sesier, chỉ thấy nó ngồi xổm một bên nhỏ giọng nói thầm, “Lucifer thật thất bại, cửa cửa cũng không ai nhìn ra được.”
Long Tước có chút yêu thương mà sờ sờ đầu nó, “Tuy rằng Lucifer là thân thích của ngươi, nhưng năng lực thưởng thức của hắn hoàn toàn không đại biểu cho năng lực thưởng thức của ngươi, mắt thẩm mỹ của hắn thiếu hụt cũng không có nghĩa là mắt thẩm mỹ của ngươi cũng thiếu hụt!”
Đầu của Sesier cúi càng thấp, “Nhưng mà ta cũng thấy đẹp.”
“…”
Khi cánh cửa chậm rãi dừng giữa không trung, mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua… Đều cảm thán —— Thật đúng là giống như một cái két sắt, cái tủ hoặc tủ âm tường, mắt thẩm mỹ này thật là bi kịch.
“Tống hết vào đi thôi.” Long Tước nói, Sesier cầm lưỡi hái đâm về hướng cánh cửa, xoay một cái… Mọi người liền nghe được tiếng của bánh răng chuyển động.
Sau vài tiếng “cạch cạch” yếu ớt, cánh cửa chậm rãi mở vào hướng bên trong… Oanh một tiếng, xuất hiện một cái động không đáy, hắc ám âm u.
Phong Tiểu Vũ nhón chân nhìn vào trong, “Đây là cái động thông với địa ngục trong truyền thuyết à, thật đáng sợ a.”
“Ném vào đi.” Mọi người dồn hết toàn bộ xương vụn vào trong cửa.
Sesier đứng ở trước cửa vẫy tay a vẫy tay, “Bye bye Lucifer~”
Sau đó, cửa chậm rãi khép lại, đột nhiên rơi vụt xuống, mặt đất khôi phục như thường. Tất cả đều trở lại bình tĩnh.
“Phù…” Mọi người thở phào một cái.
Huệ Tư Mẫn Phong Danh Vũ tụ lại một góc nghiên cứu lại cảnh vừa ghi hình được, đồng thời giao lưu chuẩn bị phải đem những cảnh này làm thành phim, lần sau tìm đội ngũ Hollywood quay phim, nhất định phải thăm dò hiệu quả! Hoàn toàn quên đi chuyện nguy hiểm và bị theo dõi.
“Kết thúc?” Tiếu Hoa hỏi mọi người.
“Ừ.” Khế Liêu dùng một mảnh vải lụa lau chùi móng vuốt cho sáng bóng, gật đầu, “Xong cả rồi.”
Tiếu Hoa xoay người mở cửa gara, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
Chính lúc này, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên liếc thấy một bóng đen vừa vụt qua ở bên ngoài.
“A!” Miêu Tiêu Bắc kêu một tiếng rồi giơ tay chỉ ra.
“Là quỷ ảnh!” Bạch Lâu cũng thấy.
Lam Minh và Khế Liêu lóe một cái đuổi theo, mọi người cũng vội theo ra.
.
Tới cửa, chợt nghe tiếng quỷ ảnh nọ cầu cứu, “Tha mạng a! Đừng đánh nữa.”
Nhìn lại, chỉ thấy Lam Minh và Khế Liêu đang giẫm lên một cái bóng đen thui.
“Nha!” Huệ Tư Mẫn vội vã trốn phía sau Sphinx, giơ tay chỉ, “Giống kẻ đã theo dõi tôi trong ảnh.”
“Chính là ngươi theo dõi cô ta?” Khế Liêu giẫm nó, “Ngươi thật đúng là làm mất mặt loài quỷ, hôm nay tiễn ngươi đi luân hồi, cho ngươi đầu thai làm con kiến.”
“Đừng a đừng a!” Bóng đen vội che đầu cuộn mình sang một bên, van xin, “Các ngươi đừng đánh ta mà… Ta có thể nói cho các ngươi một bí mật lớn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Lại có bí mật lớn?
Lam Minh đạp hắn một cước, “Nói! Dám được nước lấn tới thì làm thịt ngươi.”
.
.
______________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook