Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 41

Black window chỉ là nhân vật bé ti tẹo, hắc vu sư khống chế tâm ma, nhặt được đầu lâu ba mắt.

Miêu Tiêu Bắc sau khi biết cô gái nọ chính là nhền nhện đen thì có chút khẩn trương.

Chỉ thấy cô ta láo láo liên liên, nhìn lướt qua mọi người một cách không có thiện ý, giống như đang nhìn một món ăn nào đó, Phong Danh Vũ ngoài cửa cũng thấy Lam Minh nháy mắt với cô.

Huệ Tư Mẫn khó hiểu nhìn Phong Danh Vũ, Phong Danh Vũ túm cô một cái, để cô nàng ngoan ngoãn đứng yên một góc, đừng làm vướng chân vướng tay.

Nhền nhện đen sau khi ngồi vào chỗ của mình thì cũng chẳng làm ra hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một hồi, dường như vừa lòng với cậu nhất, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy liền muốn trốn ra sau sofa.

Tiếu Hoa tiến đến hỏi cô ta, “Tên gọi là gì?”

“Tôi là…” Nhền nhện đen nói, định vươn tay ôm cổ Tiếu Hoa, nhưng tay vừa vươn tới, liếc mắt thấy được mặt dây chuyền rũ xuống trên cổ anh thì liền cả kinh, vội vã rụt tay về, kinh hoàng nhìn Tiếu Hoa.

Tiếu Hoa cũng rất hoảng sợ, tự nhủ, răng sữa của Khế Liêu lợi hại vậy sao? Dọa cho nhền nhện đen sợ thành như vậy?

Con nhền nhện đen nọ khẩn trương nhìn những người phía sau Tiếu Hoa, cảm giác dường như mình đã rơi vào một cái hố bẫy.

Tiếu Hoa vẫy tay nói với những người dự thi khác, “Mọi người đi theo tôi, tham gia đợt phỏng vấn thứ hai.”

Những người dự thi đều không rõ tình huống hiện tại như thế nào, chỉ biết mình được tiến vào vòng hai nên rất khẩn trương, liền theo Tiếu Hoa đi ra ngoài.

Nhền nhện đen cũng đứng lên muốn theo, nhưng lại bị Khế Liêu ngăn lại ngay tại cửa.

Khế Liêu đóng cửa lại, đẩy nhền nhện đen về lại trong phòng.

Nhền nhền đen lui ra sau vài bước, gương mắt nhìn Khế Liêu, chỉ thấy Khế Liêu cười với ả, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

“A!” Nhền nhện đen hét to một tiếng, nhưng căn phòng này là Phong Danh Vũ đặc biệt sắp xếp, trước kia là một phòng ghi âm, trong tường đều có vải bông hấp thu âm thanh, cho nên hiệu quả cách âm rất tốt, bên trong kêu to như vậy, bên ngoài căn bản là không nghe được.

Nhền nhện đen nhìn bốn phía, phát hiện mình đã bị vây quanh, “Các người… Không phải nhân loại a?”

“Đẳng cấp thấp.” Sesier nhịn không được nói một tiếng.

“Đúng vậy.” Bạch Lâu cũng ghé sát vào ả nhìn nhìn, nói, “Hmm… Chỉ là một con nhền nhện đen bình thường thôi mà, có điều hình như ma hóa rất lợi hại, là tự ngươi cung cấp lực lượng cho bản thân sao? Hay là đụng phải lực lượng hắc ám nào đó, cho nên tiến hóa?”

“Các ngươi là ai?” Nhền nhện đen lui vào góc tường, trên tay mọc ra đầy những gai đen tua tủa, mặt cũng trở nên dài nhọn dọa người, ả chăm chú nhìn chằm chằm mọi người, “Hình như ta không có động chạm gì đến các ngươi?”

“Không động chạm hả?”

Lúc này, Sphinx đứng phía sau ả giả làm tượng đồng đột nhiên lên tiếng.

Nhền nhện đen cả kinh kêu thảm lên một tiếng, vừa định chạy, nhưng Sphinx đã giơ chân giẫm bẹp nó dưới lòng bàn chân.

“Ngươi… A!” Nhền nhện đen vươn sợi râu gai khác muốn chạy trốn, cảnh tượng như vậy trông vô cùng đáng sợ.

Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc đều là lần đầu tiên nhìn thấy thứ quái vật biến chủng ghê tởm thế này, đều vô thức lui về phía sau.

Sphinx giơ lên chân trước vỗ một cái lên đầu ả, nói, “Ngươi ồn ào cái gì? Còn dám gọi thì đem trói ngươi lại ném cho gà trống.”

“A!” Nhền nhện đen hình như bị lời đe dọa đó làm cho kinh hoàng vô cùng.

Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ cảm thấy có chút mất tự nhiên, giống như một đám đàn ông bắt nạt một thiếu nữ.

“Ả không phải thiếu nữ gì cả.” Khế Liêu thấy biểu tình trên mặt bọn họ liền nói, “Trên người ả còn vài mạng người nữa kìa.”

Miêu Tiêu Bắc Phong Tiểu Vũ nghĩ nghĩ thấy cũng phải.

“Hả? Trên lưng ả hình như có gì đó a.” Sphinx đột nhiên nói.

Khế Liêu ngồi xổm xuống nhìn nhìn, chỉ thấy trên lưng nhền nhện đen có một phù chú cổ quái màu trắng, thoạt nhìn, giống như vỏ khoai sọ, hình như là dấu hiệu nào đó.

“Đây là cái gì?” Khế Liêu nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bạch Lâu tiến đến nhìn, nói, “Hình như là phù chú.”

“Chính là nhờ dấu hiệu này mà ngươi mới có năng lực mạnh như vậy?” Lam Minh hỏi.

Nhền nhện đen gật đầu.

“Ai cho ngươi?”

“Ta không thể nói.” Nhền nhện đen nói, vươn đầu lưỡi cho Lam Minh nhìn thoáng qua.

Mọi người chỉ thấy trên đầu lưỡi đen đúa của ả, có một dấu hiệu giống như trên lưng, chỉ là thể tích nhỏ đi một chút.

“Xem ra dấu hiệu này là đánh dấu của người kia.” Bạch Lâu nói, “Nếu như ả nói ra tên người kia, sẽ chết.”

“Vậy viết ra thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Nhền nhện đen lắc đầu, “Đều sẽ toi mạng, nhưng lại chết rất thảm rất khó nhìn.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Tiêu Bắc.” Lam Minh chỉ chỉ quỷ phù trên người nhền nhện đen, nói, “Đi chạm vào dấu hiệu kia một chút, người hạ chú sẽ lưu lại vết tích trên phù chú, ngươi có thể nhận biết được thân phận của hắn.”

“Chỉ chạm vào một chút?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Lần trước ngươi đã có thể nắm giữ thành thạo loại kỹ năng này rồi.” Lam Minh giống như cổ vũ mà nhẹ nhàng sờ sờ đầu Miêu Tiêu Bắc, “Đi thử một lần xem.”

Miêu Tiêu Bắc nghe được Lam Minh nói, liền thả lỏng ra một chút, không còn khẩn trương như ban nãy, nhưng thủy chung cậu vẫn e ngại năng lực của bản thân, mỗi lần đều sợ xảy ra chuyện rắc rối.

Đi tới bên cạnh nhền nhện đen, Miêu Tiêu Bắc ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào dấu hiệu trên lưng ả.

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy dấu hiệu này rất ghê tởm, cho nên khi tiếp xúc thì có chút do dự, trong nháy mắt ngay khi ngón tay cậu chạm nhẹ vào đồ án đó, Lam Minh đột nhiên giơ tay giật cậu lại… Đồng thời, chỉ thấy phù chú trắng đó giống như vật sống mà hé ra miệng… Có một cánh tay đen đúa vươn ra khỏi miệng, một cái móng vuốt phóng đến gần Miêu Tiêu Bắc.

May mà Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc đến bên mình, song song, Khế Liêu vươn tay bắt được cổ tay màu đen kia, túm ra bên ngoài…

“Rống…”

Thứ đó kêu thảm một tiếng, muốn tránh khỏi.

Sesier nhìn thấy lập tức chạy đến, tay thò vào trong cái mồm trên dấu hiệu kia bắt đầu mò mẫm, trong miệng lầm bầm, “Là một con Tâm Ma!”

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn cử động của Sesier, Phong Tiểu Vũ hơi lo lắng, “Hi Hi, đừng đụng vào thứ kia, bẩn quá đi.”

“Đừng lo.” Lam Minh nói, “Tử thần không sợ bất luận thứ gì thuộc về hắc ám.”

Quả nhiên, chỉ thấy Sesier hình như đang kéo lấy vật gì đó, túm ra bên ngoài, “Xem ngươi chạy đâu!”

Theo một loạt tiếng kêu thét, chỉ thấy Sesier từ trong cái miệng sau lưng nhền nhện đen túm ra một con quái vật nhỏ đen tuyền, nhỏ cỡ một đứa bé, nhưng mặt mũi dữ tợn, nhìn thoáng qua, không khác mấy với một con khỉ đen bị lột da, còn có đuôi.

“Ngươi tới từ đâu?” Sesier nắm đuôi nó lắc lắc.

Thứ đó sợ đến nỗi thét ré lên.

“Tâm Ma là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh

“Là một thứ đáng ghét.” Lam Minh nói, “Tâm lý con người thông thường đều có vài suy nghĩ kỳ lạ, tỷ như đố kỵ, căm hận, bất bình… Những điều này đều có thể ma hóa, một khi nó tiếp xúc với lực lượng hắc ám nào đó đặc biệt cường đại, hoặc bị thần quái có ma lực cường đại hạ chú, sẽ dẫn đến tâm ma này thực thể hóa. Tâm ma sau khi thực thể hóa sẽ thay thế trái tim cư ngụ trong cơ thể người, khống chế hành vi của họ, hấp thu năng lượng, phục vụ cho người hạ chú.”

“Xem dấu hiệu đó, hẳn là có người đánh thức tham vọng dục vọng trong cơ thể ả, biến thành một thứ tâm ma tham lam.” Bạch Lâu nói, “Nhưng tâm ma tham lam này hình như muốn bắt Tiêu Bắc.”

“Vừa nãy nếu ngươi bị nó túm vào, sẽ bị đưa đến nơi của kẻ hạ chú kia.” Lam Minh nói nhỏ với Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, cũng có chút mờ mịt, “Bắt tôi làm chi?”

“Mang về xxoo chăng?” Sphinx xen mồm, “Ai kêu Bắc Bắc có lực hấp dẫn như vậy chứ!”

Vừa mới dứt lời, lại bị Lam Minh đạp một cước, “Ngươi an phận chút đi, giống mèo thối tha!”

Sphinx rống lên một tiếng, “Lam Minh, ta chướng mắt ngươi lâu lắm rồi, ngươi có ngon thì ra đây đánh lộn đi?”

Lam Minh cười nhạt lườm nó một cái, vẻ kiêu ngạo của Sphinx lập tức xìu xuống, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Thôi thôi… Đều là người một nhà cả, ẩu đả tổn thương hòa khí lắm.”

Phong Tiểu Vũ vỗ vỗ đầu Sphinx, “Sphinx, mày vô dụng quá đi.”

Sphinx phiền muồn quỳ rạp dưới đất thở dốc.

“Con tiểu quỷ này có nói là nó nghe lệnh ai hay không?” Lam Minh hỏi Sesier.

Sesier lúc này đang túm đuôi Tâm Ma xoay vòng vòng xoay vòng vòng, “Nói hay không? Không nói ném ngươi vào địa ngục đó!”

“Là… Là đại nhân Conceicao.” Tâm Ma nọ dường như vô cùng e ngại Sesier, vội khai báo, ôm đầu nói, “Ta biết hắn vẫn muốn Đại Tế Ti, nhưng lần này nhiệm vụ của ta chỉ là giúp hắn khống chế con nhền nhện đen này, hấp thụ năng lực từ trên cơ thể nhân loại mà thôi.”

“Conceicao là ai?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.

Lam Minh sờ sờ cằm, lẩm bẩm, “Tên nghe quen quen a.”

“Là Hắc vu sư.” Bạch Lâu nhắc nhở.

Lam Minh thoáng nghĩ tới gì đó, vỗ vỗ đầu nói, “Ta đã nói là nghe quen quen mà, quả thật có một đại vu sư bị hắc hóa, lúc đó còn rất nổi danh.”

“Hắc vu sư là gì?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.

“Cũng là một thứ tồn tại rất phiền phức, thích làm những thứ như nguyền rủa trớ chú.” Khế Liêu nói, giẫm giẫm lên con nhền nhện đen đang hấp hối, “Ả gần như đã bị Tâm Ma hút khô rồi, không bao lâu nữa phỏng chừng sẽ chết.”

“Tâm Ma nên xử lý thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hại chết nhiều người như vậy, nó mới là đầu sỏ gây tội sao?”

“Giết chết là xong!” Sesier đột nhiên mở miệng, chỉ thấy nó nắm đuôi Tâm Ma xoay xoay, hỏi mọi người, “Có muốn hỏi thêm gì nữa không? Ta muốn giết chết nó.”

Miêu Tiêu Bắc thấy trong mắt Sesier toát ra chút hưng phấn chói mắt, thật giống như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi thú vị, cảm thấy cả người nổi da gà.

“Conceicao hắn muốn làm gì?” Lam Minh hỏi Tâm Ma, “Vì sao lại muốn bắt Tiêu Bắc?”

“Chuyện này, ta không biết a, Conceicao đại nhân từ trước tới nay thích nam sắc, vừa nhìn thấy nam giới mỹ lệ sẽ muốn đem đi sưu tầm.” Tâm Ma nọ nhỏ giọng nói, “Đại khái là thèm nhỏ dãi Miêu Tiêu Bắc… Ai nha.”

Còn chưa kịp dứt lời đã bị Sesier vặn vặn cái cổ… Rắc rắc vang vài tiếng, tất cả mọi người nhịn không được mà nhíu mày, cảm giác rất đau.

“Nói bậy.” Sesier nói, “Hắc vu sư sợ nhất Bạch vu sư, huống chi Bắc Bắc là Đại Tế Ti!”

“Ách…” Tâm Ma xoa xoa cổ cầu xin tha thứ, “Ta cũng không biết a, tử thần đại nhân, ngài tha ta đi.”

“Đại khái là muốn bắt Tiêu Bắc trước khi phong ấn của cậu ấy được giải trừ.” Bạch Lâu nói nhỏ với Lam Minh, “Chúng ta đối thoại như vậy thì Hắc vu sư khống chế tâm ma cũng nghe được, có muốn trực tiếp thử nói chuyện với hắn không?”

Lam Minh nghe xong, khẽ gật đầu, vươn tay nói với Sesier, “Sesier, cho ta mượn dùng một chút, lát nữa trả lại cho ngươi bóp chết nó.”

Sesier đưa Tâm Ma cho Lam Minh, Lam Minh vươn tay nắm cổ Tâm Ma xách lên, giơ lên giữa không trung. Ngước mắt… Màu mắt Lam Minh biến thành màu vàng, đối diện với Tâm Ma.

Tâm Ma sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, lập cập muốn tránh khỏi đường nhìn, nhưng ánh mắt không thể tự điều khiển, giống như bị Lam Minh bắt ép phải đối diện với hắn, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.

Tâm Ma nọ đầu tiên là sợ đến run rẩy, một lát sau, đột nhiên bất động, chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt cũng thay đổi, sau đó, trên mặt nó lộ ra một nụ cười đạm mạc, như là thay đổi một người, trả lời, “Xin lỗi, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Lam Minh nhíu mày.

Khế Liêu cười nhạt một tiếng, “Hiểu lầm hơn chục mạng người sao? Thật là có khí phách a.”

“Những sinh mạng đó là năng lượng mà ta cần nên mới lệnh cho nhền nhện đen ra tay, nhưng nhền nhện đen làm việc lại dùng thủ đoạn độc ác, ta cũng không bảo ả đuổi tận giết tuyệt… Ta nói xin lỗi, là chuyện của Miêu Tiêu Bắc, đó là bộ hạ của ta tự chủ trương, ta cũng không phân phó hắn làm như vậy.”

“Chiếu theo cách nói của ngươi thì đều là tự kẻ khác chủ trương, không liên quan gì đến ngươi à?” Lam Minh theo dõi hắn một hồi, cười, “Làm gì có chuyện tiện lợi như vậy chứ.”

“Ta hiểu.” Tâm Ma nọ vội vã vẫy tay, cười nói, “Ta chỉ bất quá là một Hắc vu sư, không có lá gan đắc tội với bất luận một ai trong các ngươi, đối với Đại Tế Ti, ta đã mê luyến gần nghìn năm rồi, cũng không phải ngày hôm nay mới đột nhiên bắt đầu đâu… Đương nhiên, tạo thành rắc rối ta rất xin lỗi.”

Tất cả mọi người không nói gì mà chỉ nhìn hắn, Miêu Tiêu Bắc thì lại thắc mắc, làm cái gì mà nghìn năm với chả nghìn năm chứ?

“Để bồi thường, ta có thể cho các ngươi biết một bí mật.” Tâm Ma nọ nói, đột nhiên há to miệng… Từ trong miệng, hộc ra một cuộn giấy.

Khế Liêu nhặt lên mở ra, chỉ thấy đó là một bản địa đồ thời xưa.

“Đây là cái gì?” Lam Minh hỏi.

“Trong đó là vị trí hạ lạc của một quyển Vũ Dạ tập, bên trong có ghi chép.” Tâm Ma trả lời, “Bất quá bản địa đồ này ta xem mà vẫn không hiểu lắm. Thế nào? Nể tình ta cung cấp thứ này, tha cho ta đi, đương nhiên, Tâm Ma này và nhền nhện đen mặc cho các ngươi tùy ý xử lý.”

“Thực sự là một tên cấp trên ti tiện a.” Khế Liêu nhịn không được nói, “Để tự bảo vệ mình, có thể vứt bỏ thuộc hạ.”

“Ha hả a.” Hắc vu sư cười cười, thản nhiên nói, “Thủ hạ vốn chính là để vứt bỏ.” Nói xong, lễ phép hành lễ với mọi người, “Ta cáo từ trước, vạn phần xin lỗi.” Nói xong, Tâm Ma nọ lại trở về trầm mặc.

Chờ khi nó mở mắt lần nữa, lại biến trở về thành một Tâm Ma nhát gan sợ đến nhao nhao kêu loạn.

Lam Minh cũng không có hứng thú gì, ném nó lại cho Sesier.

Sesier tiếp nhận, chạy đến sofa bắt đầu “chơi đùa”, chỉ chốc lát sau, Tâm Ma nọ đã bị tạo thành đủ loại hình dạng, trạng thái thê thảm này khiến mọi người lập tức nghĩ, nỗi oán hận của hơn chục mạng người cuối cùng cũng có nơi xả bớt.

Sphinx ở một bên vây xem Sesier chơi, vừa tiện thể giật dây, “Đúng đúng, nặn thành hình vuông, hình vuông đó.”

Mà con nhền nhện đen kia, bởi vì bị Tâm Ma hút đi gần hết tinh lực, không gượng được bao lâu đã chết đi, biến thành một con nhện to khô quắt, Khế Liêu giẫm vài cái đã hóa thành tro xám, hốt lại tìm một nơi đổ đi.

Sau đó, cuộc thi tuyển người mới lại tiếp tục tiến hành, những người khác đều vô sự, liền chuẩn bị trở về.

.

Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn chờ ở cửa, thấy mọi người đi ra, Phong Danh Vũ hỏi Lam Minh, “Đã giải quyết xong rồi à?”

“Ừ.” Lam Minh gật đầu, chỉ thấy Huệ Tư Mẫn chạy đến sau lưng Phong Danh Vũ chọt chọt, hỏi, “Ê, còn con quỷ theo tao thì sao?”

Phong Danh Vũ cười xấu xa, “Vậy không phải tốt quá rồi sao, tối nay mày đi gặp nó thử coi, không chừng rất tuấn tú đó.”

“Hứ!” Huệ Tư Mẫn căm giận bỏ rơi cô, chạy đến một bên níu tay Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc a…”

Miêu Tiêu Bắc cũng không quá quen thuộc với cô, nhưng thấy tính tình quá nhiệt tình của Huệ Tư Mẫn, liền cười cười với cô nàng, thiện cảm của Huệ Tư Mẫn đối với Miêu Tiêu Bắc lập tức tăng vèo vèo, thối lui đến một bên khác nói với Phong Danh Vũ, “Manh quá đi, tao thích loại đẹp trai mà không kiêu ngạo thế này!”

“Có tấm ảnh nào chụp rõ ràng hơn chút không?” Bạch Lâu nhìn những tấm ảnh chụp người theo dõi kỳ lạ mà Huệ Tư Mẫn cung cấp, hỏi cô, “Trông không rõ lắm.”

“Tối hôm qua tôi cũng thấy, hình thể đen như mực, giống như thế này, không có tấm nào rõ hơn nữa.” Huệ Tư Mẫn nói, “Có thể là quỷ hồn gì đó không a?”

Lam Minh khẽ nhíu mày, hỏi, “Hắn ngoại trừ theo cô, còn làm chuyện gì khác không?”

Huệ Tư Mẫn lắc đầu, nói, “Nếu Lưu Giai không chụp được, tôi cũng không biết có gì đó đang theo mình, nhưng mà a… Tối hôm qua, tôi thấy hắn hiện lên trước cửa sổ, rất là kinh khủng.”

“Là gần đây, hay là trước kia vẫn theo?” Bạch Lâu hỏi.

“Gần đây.” Huệ Tư Mẫn suy nghĩ một chút, “Trước đây hẳn là không có thứ này.”

“Gần đây cô có gặp chuyện kỳ quái nào không?”

Lúc này, Long Tước đi đến.

Huệ Tư Mẫn trước mắt sáng ngời, “Woa! Quý tộc u buồn! Manh nha!”

“Nếu có gì phức tạp, có thể giao cho EX toàn quyền xử lý, ủy thác của người đẹp có thể giảm phần trăm.” Long Tước mỉm cười đi tới.

Huệ Tư Mẫn hít sâu một hơi, rút ra tờ chi phiếu viết số 1, sau đó ở phía sau dốc sức viết thêm một hàng số 0, viết xong thì ký tên rồi đưa cho Long Tước, “Bao nhiêu đây đủ chưa, tôi muốn thuê các anh!”

“Ê!” Phong Danh Vũ luống cuống.

Long Tước cũng tiếp nhận chi phiếu, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, gật đầu, “Nguyện ý tiếp nhận ủy thác của người đẹp.”

“Á!” Huệ Tư Mẫn vui đến nỗi nhảy tưng tưng, làm mặt quỷ với Phong Danh Vũ, “Đêm nay các anh đẹp trai đều đến nhà tao đi bắt quỷ rồi nha!”

“Mày nghĩ hay quá ha.” Phong Danh Vũ sầu não.

“Tao cung cấp thức ăn ngon.” Huệ Tư Mẫn nhướng mi một cái.

Khế Liêu và Lam Minh rất ‘bình tĩnh’ ngước mắt tập trung nhìn cô chằm chằm, “Món ngon gì?”

Huệ Tư Mẫn nhạy cảm cảm giác mình đã bắt được một điểm then chốt, nhấc điện thoại, “Này, A Thất! Đi mời hai mươi đầu bếp nổi tiếng trên thế giới đến, tối nay tôi muốn mở party!”

Phong Danh Vũ nghiến răng trừng Lam Minh và Khế Liêu đang phấn chấn bên cạnh, Miêu Tiêu Bắc chợt nghe Cổ Lỗ Y trong balo cũng vui vẻ mà cô kỷ cô kỷ giãy dụa!

“Sesier!”

Long Tước chưa kịp mừng rỡ vì nhận được mối làm ăn mới và phát hiện pho tượng thần tài mới, thì thấy Sesier ngồi trên sofa giày vò con tiểu quỷ đen đúa đáng thương kia, “Ngươi đang chơi cái gì đó?”

Sesier ngước mắt nhìn hắn, trong tay là Tâm Ma bị ép dẹp và cuộn thành một cái bánh cuộn tròn.

Tâm Ma thấy rốt cuộc cũng có người trông nom tử thần nhỏ này, vội vàng cầu cứu, “Cứu tôi với a…”

Long Tước đi tới nhìn thoáng qua, nói với Sesier, “Sao lại chơi bẩn như vậy a, chơi xong thì phải rửa tay trước khi ăn biết chưa!”



Mọi người trầm mặc, Tâm Ma cảm thấy quả tim nó đang tan nát vỡ vụn vì đau khổ, trên đời này không có người tốt.

“Đúng rồi!” Khi mọi người quyết định đến nơi ở của Huệ Tư Mẫn điều tra, Huệ Tư Mẫn đột nhiên vỗ tay một cái, nói với Phong Danh Vũ, “Gần đây tao nhặt được một cái đầu lâu.”

“Hả?!” Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn cô.

“Nhặt được cái gì?” Phong Danh Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Đầu lâu nha.” Huệ Tư Mẫn nói, “Lần nọ tao lái xe đi ngang vùng núi, nó từ trên núi lăn xuống, cái đầu lâu kia có 3 hốc mắt.”

“Sau đó?” Bạch Lâu hỏi, “Cô làm gì cái đầu lâu đó?”

“Mang về nhà rồi nha.” Huệ Tư Mẫn trả lời.

“Mày bệnh hả!” Phong Danh Vũ tàn bạo ngắt cô nàng một cái, “Thứ đó mà mày cũng dám mang về nhà?”

“Bởi vì rất manh chứ sao.” Huệ Tư Mẫn xoa chỗ bị nhéo đau, “Mày bạo lực quá đó.”

“Đừng có giả vờ mong manh!” Phong Danh Vũ khinh khỉnh lườm cô, “Thứ đó mày để đâu?”

“Trong tủ kính.” Huệ Tư Mẫn liếc Phong Danh Vũ, “Mày mà nhặt được nhất định cũng sẽ thích!”



Nửa tiếng sau, đoàn người đến nhà Huệ Tư Mẫn, Phong Danh Vũ nhìn chằm chằm cái đầu lâu ba mắt trong tủ kính mà manh đến nỗi hai mắt sáng như sao, giơ tay, “Chuyển cho tao!”

“Không cho!” Huệ Tư Mẫn nhanh chóng bảo vệ.

“Tao trả tiền!”

“Tao cũng có tiền!”

“Tao đổi thằng em tao cho mày!”

“Tao không thích loại ngây thơ!”

“Vậy làm sao mày mới chịu cho tao?”

“Mày giao CP Lam Minh và Bắc Bắc cho tao!”

“Nha nha phi!”

“Vậy tao không cho mày đâu!”



Phong Tiểu Vũ vẻ mặt thụ thương, ôm Domi ngồi trên sofa nhìn Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ tranh đoạt đầu lâu.

Khế Liêu nhìn vào vị trí mắt trên đầu lâu nọ, hỏi Lam Minh, “Thấy không?”

Lam Minh cười cười, “Đương nhiên.”

“Nha đầu này lá gan cũng ghê gớm thật.” Bạch Lâu không khỏi cảm thán một câu.

“May mà cô ấy gọi chúng ta tới.” Long Tước lắc đầu, “Nếu không cô nàng khẳng định không sống qua đêm nay.”

Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người ngươi một lời ta một chữ, liền sáp vào một câu, “Đầu lâu kia là của ai a? Ba con mắt, Nhị Lang Thần sao?”

Cậu vốn định chọc cười mọi người, cũng không ngờ Long Tước, Lam Minh, Bạch Lâu và Khế Liêu đồng thời quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi cũng biết sao?”



Biểu tình trên mặt Miêu Tiêu Bắc có thể nói là đặc sắc, có chút không thể tin được, thật sự là Nhị Lang Thần?!

Đang khi Miêu Tiêu Bắc tin sái cổ, thì Khế Liêu và Lam Minh phốc một tiếng, dậm chân cười to, chỉ vào Miêu Tiêu Bắc nói, “Cậu ta cư nhiên lại tin, cư nhiên thực sự tin tưởng! Ngốc quá a!”

Miêu Tiêu Bắc tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đuổi theo khắp nhà truy sát Lam Minh!



.

.

_______________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương