Vũ Dạ Kỳ Đàm
-
Chương 27
Thân phận bất ngờ của kẻ theo dõi, Lam Minh, đang định làm cái gì?
Đêm đó, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh mua một đống thức ăn nhanh, hai người leo lên tòa nhà cao nhất thành phố S, ngồi sau lan can sân thượng, ăn hamburger , ngắm cảnh đêm thành phố S.
“Bắc Bắc, chiếc xe lúc nãy, thấy không?” Lam Minh đột nhiên giơ tay, chỉ chỉ chiếc xe đen ngừng dưới lầu ban nãy, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhấp một hớp coke, nói, “Bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng ta.”
Lam Minh hơi sửng sốt, dựa vào lan can vẻ mặt khen ngợi nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Hmm… Không tồi a, ngươi phát hiện khi nào?”
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Không biết, chỉ là cảm giác bọn họ ở gần.”
“Rất tốt!” Lam Minh giơ tay nhẹ nhàng vỗ Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi cần phải luôn tin tưởng cảm giác của mình, Bắc Bắc.”
“Tin tưởng cảm giác?” Miêu Tiêu Bắc hơi xuất thần.
“Cảm giác của ngươi là chuẩn nhất trên đời này.” Lam Minh tiến đến, cằm gác lên vai Miêu Tiêu Bắc, nghiêm túc nói, “Chỉ cần ngươi cảm giác là tốt, hãy dựa theo cảm giác của mình mà làm, khi cảm thấy bất an, nghìn vạn lần phải cẩn thận, ngươi cảm thấy người kia rất nguy hiểm, thì tránh xa hắn một tí.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi cảm thấy anh cũng rất nguy hiểm.”
Lam Minh mỉm cười, “Ta đây không phải là nguy hiểm, là có sức hấp dẫn.”
Miêu Tiêu Bắc nhướng mi, tư thế đó dường như đang biểu lộ ý hoài nghi.
“Có muốn thử xem năng lực của ngươi không?” Lam Minh đột nhiên hỏi.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Thử thế nào?”
“Ngươi có thể suy nghĩ một chút, trong xe là ai.” Lam Minh uống một hớp coke, nói, “Trong xe đó hình như có hai người, trong đó có một người thì bình thường không đáng nói, người kia có vẻ rất khác, quanh thân hắn có một tầng sương mờ che khuất, ta không thể nhìn rõ hình dạng của hắn.”
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, hỏi, “Anh mà lại không thể thấy sao?”
“Ma vật muốn chiến thắng kẻ mạnh hơn hắn rất khó khăn, nhưng muốn ẩn dấu thân phận của mình thì lại rất đơn giản.” Lam Minh sờ sờ mũi, nói, “Có điều không chắc có thể thoát khỏi ánh mắt ngươi, ngươi không ngại thì thử một lần xem, nhìn thân phận thật sự của hắn rốt cuộc là gì.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày gật đầu, “Tôi… Cố gắng nhìn một chút, cũng chỉ cần suy nghĩ thì được à, thứ đó nhất định không phải người sao?”
“Chuyện này ta cũng không chắc, dù sao cũng không nhất định là ác ma, cũng có thể là một chủng tộc khác, hoặc là một loại người đặc biệt nào đó.” Lam Minh đột nhiên cười cười.
“Là người?” Trong mắt Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một tia ngạc nhiên, “Giống như tôi?”
Lam Minh cười, vươn tay sờ nhẹ nơi mềm mại giữa cằm và cổ cậu, “Yên tâm đi, Bắc Bắc, trên thế giới này ngươi là độc nhất vô nhị.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong thì có chút ngán ngẩm, cúi đầu buông coke xuống.
Lam Minh bật cười, “Giận?”
Miêu Tiêu Bắc trừng mắt liếc hắn, không nói thêm gì nữa, vịn lan can lộ ra thân thể, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đen kia, trong đầu nghĩ… Trong xe có hai người, một người yếu một người mạnh, người mạnh kia rốt cuộc là ai…
Cứ suy nghĩ như vậy một lúc, Miêu Tiêu Bắc nghe được Lam Minh bên cạnh nói, “Nhắm mắt lại.”
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Từ trong bóng tối, tìm ra người kia, nhìn xem khuôn mặt thực sự của hắn, đến tột cùng là thứ gì?!” Lam Minh nói, “Phải xem góc độ chân thật nhất!”
…
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa theo Lam Minh nói mà làm…
Dần dần, cảnh tượng trước mắt cậu ngày càng rõ ràng, trong bóng tối xuất hiện một bóng người, sau đó, Miêu Tiêu Bắc phát hiện áo quần người này rất kỳ lạ, giống như đang mặc quần áo cổ đại.
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, chẳng lẽ là một người thời xưa sao? Cậu lại càng muốn nhìn rõ khuôn mặt người này, càng thêm tập trung tinh thần.
Dần dần, hình ảnh người trước mắt xuất hiện càng rõ ràng, Miêu Tiêu Bắc thấy trong tay hắn cầm một thanh kiếm… Kiếm trông rất oai phong, không giống thanh đao mà Lam Minh sử dụng, đó là một thanh trường kiếm hẹp dài, giống như các kiếm khách cổ đại thường dùng.
Ngay lúc Miêu Tiêu Bắc muốn nhìn những chữ khắc trên thân kiếm, đột nhiên, thấy người nọ quay phắt đầu lại.
Trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc và hắn mắt đối mắt, bỗng nhiên sửng sốt… Ánh mắt người nọ vô cùng sắc sảo, nhưng lại mang theo một ít kinh ngạc, hắn cũng thấy mình sao?!
Bị bất ngờ, Miêu Tiêu Bắc lập tức giật bắn, cảnh tượng trước mắt liền trở nên mơ hồ, khuôn mặt người nọ cũng từ từ tan biến trong bóng tối.
Mà khiến cho Miêu Tiêu Bắc bất ngờ chính là… Hình như cậu biết người này, đã gặp qua ở đâu nhỉ? Vừa nãy do vội vã chỉ nhìn thoáng qua, cậu chỉ thấy được cặp mắt người nọ, còn chưa kịp thấy đường nét khuôn mặt, chỉ cảm thấy rất quen mắt nhưng khó mà nhớ ra ngay lúc này, đã gặp người này ở đâu rồi ta.
Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc giật mình mở mắt, vội vươn tay đỡ lấy để cậu ngã người dựa vào lòng mình, hỏi, “Thấy chưa?”
“Ách…” Miêu Tiêu Bắc vừa định nói, thì thấy chiếc ô tô đen bên dưới đột nhiên khởi động rời đi.
“Hắn phát hiện ngươi sao?” Lam Minh giật mình hỏi.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi cũng không chắc, nhưng tôi nghĩ hắn đã thấy!”
“Nga?” Lam Minh rất tán thưởng mà gật đầu, “So với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn a, vậy mà lại có thể phát hiện loại Khuy Tâm thuật(thuật nhìn lén nội tâm)này, ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Một người giống như kiếm khách cổ đại.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Có điều… Trông rất quen mắt, chỉ là không nhớ được đã gặp ở đâu.”
“Kiếm khách?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Một kiếm khách sống ngàn năm?”
“Tôi cũng thấy lạ.” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, “Nhưng thanh kiếm của hắn ta rất đẹp.”
“A…” Lam Minh bật cười, lúc này, xa xa có một con quạ đen bay tới, đập cánh đáp xuống lan can.
Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, là một con quạ bằng giấy.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy con quạ đen kia, còn chưa hiểu gì, đột nhiên con quạ há mồm, phát ra một âm thanh quen thuộc, “Sao còn chưa về a? Hai người thực sự muốn qua đêm bên ngoài sao? Bắc Bắc cẩn thận a!”
Miêu Tiêu Bắc cả kinh giật lùi về sau, Lam Minh vươn tay đỡ lấy cậu tiện tay chộp lấy con quạ, hai người đều nghe ra, là giọng của Bạch Lâu.
Lam Minh giơ tay sờ sờ, quạ đen bằng giấy đột nhiên hóa thành tro bụi.
Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm lớp khói đang tan ra một lúc lâu, đột nhiên, “A!”
“Chuyện gì vậy?” Lam Minh bị cậu làm cho hoảng sợ, khó hiểu nhìn cậu.
“Tôi nhớ ra gặp người nọ chỗ nào rồi!” Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, nói, “Có còn nhớ cảnh sát trưởng tân nhiệm lần trước chúng ta thấy trên màn hình lớn không?”
Lam Minh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Chính là Bạch Lâu kia…”
“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Gọi là cái gì… Tôi nhớ trong tên hắn có một chữ Cảnh…”
“Gọi là cái gì Phong đó…” Lam Minh nói xong, hai người đồng thời nhớ tới, “Cảnh Diệu Phong!”
“Chính là hắn ta!” Miêu Tiêu Bắc khẳng định, lập tức lại có chút nghi hoặc, “Hắn không phải nhân loại sao, cảnh sát trưởng mà không phải là nhân loại! Vậy hắn là cái gì? Không phải là ác ma chứ.”
Lam Minh lúc này cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Ha hả, chỉ là phát sinh chuyện vui.” Lam Minh nói, “Cảnh Diệu Phong kia… nói không chừng còn nhớ rõ Bạch Lâu.”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, “Có thật không? Hắn không phải kẻ thù của Bạch Lâu sao? Vậy hắn có gây đe dọa gì với Bạch Lâu không?”
“Hmm…” Lam Minh suy nghĩ một chút, “Ngươi có thể cảm giác một chút về tâm tình của hắn.”
Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, hỏi, “Làm sao cảm giác?”
Lam Minh nói, “Ngươi hiện tại đã biết người kia là ai, đúng không?”
“Đúng.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Vậy ngươi hãy nghĩ, ngươi chính là người kia, ngươi nhìn thấy Bạch Lâu.” Lam Minh nói, “Tự mình trải nghiệm một chút, nếu vậy sẽ có cảm nhận như thế nào.”
“Cái này hơi khó a.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, liếc nhìn Lam Minh, nói, “Chuyện đó, thực ra anh còn rành hơn…”
Lam Minh sờ sờ mũi, “Ừm, chắc là những kẻ sống lâu năm thì khá nhàm chán.”
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được muốn cười, nghĩ lại nghĩ lại, vì an toàn của Bạch Lâu, hẳn là nên thử một lần, nếu như người nọ còn ôm lòng dạ không tốt đối với Bạch Lâu, vậy cũng có thể đề phòng.
Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc tập trung tinh thần, quyết định vẫn là thử một lần, tuy rằng khá là khó.
Lam Minh đứng bên cạnh nhìn cậu, thì thấy Miêu Tiêu Bắc thật sự làm thử.
…
Thời gian trôi qua từng giây, Lam Minh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ cũng sắp xong, hôm nay Miêu Tiêu Bắc sử dụng năng lực rất nhiều, một lát đừng nên mệt đến bệnh.
Vừa nghĩ tới đây, thì thấy Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhíu mày, khom người… khẽ mở miệng.
“Bắc Bắc!” Lam Minh hoảng sợ, thấy trong miệng Miêu Tiêu Bắc có chất lỏng màu đỏ chảy ra, mang theo một vị ngọt —— Là máu.
“Bắc Bắc?” Lam Minh biết đối với nhân loại mà nói, nôn ra máu là chuyện rất nguy hiểm, hắn đỡ Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy.
“Không sao…” Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng vẫy vẫy tay áo, ý bảo đừng lo, cậu lau máu bên khóe miệng, trong chốc lát không nói ra lời.
“Ngươi thực sự không sao chứ?” Lam Minh có vẻ vô cùng lo lắng, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của cậu, hỏi, “Sao lại như vậy? Năng lượng dùng quá mức sao?”
“Không phải.” Miêu Tiêu Bắc vội lắc đầu, chùi chùi máu bên khóe miệng, nói, “Không phải máu của tôi.”
Lam Minh nhướng mi, hỏi, “Đó là của ai?”
“Là của Cảnh Diệu Phong.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày nói, “Thật kỳ quái a.”
“Vì sao hắn nghĩ đến Bạch Lâu lại nôn ra máu?” Lam Minh thắc mắc.
“Hắn dường như rất đau khổ…” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh, “Vừa nghĩ đến Bạch Lâu thì cảm thấy rất đau khổ, khí dồn lên cao, tim đập rất nhanh rất đau, cho nên tôi đã trở về.”
“Thật không?” Lam Minh nghe xong cảm thấy không thể hiểu nổi, “Bạch Lâu không phải thường nói người nọ là kẻ đã giết hắn sao? Hơn nữa lần trước hắn còn nói một chút cảm giác cũng không có?”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc sờ sờ cằm, “Ừm… Dù sao cũng cảm thấy, không giống như những gì Bạch Lâu nói.”
“Người kia không phải vẫn bảo lưu năng lực và ký ức ngày xưa chứ.” Lam Minh nhíu mày nghĩ, “Không phải chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, có người trao đổi với ác ma, mỗi một lần luân hồi đều mang theo ký ức ban đầu.”
“Sau đó thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có thể bảo lưu hơn một nghìn năm sao?”
“Có thể, sau đó chắc là xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, chính là ác ma cho hắn mượn năng lượng đã chết, năng lượng lại tràn vào cơ thể hắn, hắn sẽ biến thành sự vật đan xen giữa ma và người.” Lam Minh nói, “Người như vậy không chỉ có thể bảo lưu ký ức, còn bảo lưu thân phận của một nghìn năm trước, cường đại hơn cả nhân loại và ác ma, nhưng khả năng thành công rất thấp.”
“Nga… Tôi biết rồi!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay một cái, “Danh Vũ từng nói, loại này gọi là xuyên việt!”
Lam Minh trầm mặc… Hắn nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, tiến tới hôn nhẹ một cái, “Thật đáng yêu!”
“Này…” Miêu Tiêu Bắc ngăn hắn lại, hỏi, “Sau đó thì sao? Chuyện này chúng ta có nên nói với Bạch Lâu hay không?”
“Cũng đã xác định rồi, trước tiên đừng nhắc tới.” Lam Minh nhún nhún vai, “Ta nghĩ bọn họ không có duyên phận, dây dưa thêm cũng là vô nghĩa.”
“Sao lại nói như vậy?” Miêu Tiêu Bắc lại nghĩ đến cảm giác ban nãy, và cả chuyện lần trước Bạch Lâu khóc cả đêm, vẫn cảm thấy có chút thương cảm, hai người này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Phải khổ sở một nghìn năm như vậy.
“Ngươi nghĩ a, vòng vo cả nghìn năm còn không có gặp gỡ, đây chả phải không duyên phận thì là gì?” Lam Minh nói rất tự nhiên, “Tuy số phận cũng có thể đột nhiên thay đổi, nhưng mà… có đôi khi người ta chuyển thế cũng tốt, đầu thai cũng tốt, dù là bảo lưu lại ký ức, quá khứ trước sau gì cũng chỉ là quá khứ, muốn quay lại rất khó, còn không bằng quên đi.”
“Hmm.” Miêu Tiêu Bắc đi tới bên lan can, vịn lấy lan can nhìn toàn bộ cảnh đêm xa xa của thành phố S, lúc này trời đã sắp sáng.
Nhìn một lúc lâu, Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại hỏi Lam Minh, “Chúng ta về chưa?”
Lam Minh vui vẻ gật đầu, cười hỏi, “Lái xe về chậm lắm, có muốn về nhanh chút không?”
Miêu Tiêu Bắc hôm nay đã mệt rã rời, đương nhiên về càng sớm càng tốt, liền gật đầu, Lam Minh thong dong đi tới, vươn tay kéo cậu, thả người nhảy…
.
Miêu Tiêu Bắc chợt nghe bên tai có tiếng gió thổi “vù vù”, trong nháy mắt có cảm giác say xe, chờ khi cậu hiểu được thì đã đáp xuống sân biệt thự.
“A?” Hai người vừa mở cửa, thì thấy bên trong phòng khách, Phong Danh Vũ, Phong Tiểu Vũ, còn có Long Tước và Sesier đã chơi mạt chượt suốt đêm.
Người phát ra tiếng kêu đương nhiên là Phong Danh Vũ, “Tôi van anh, sao lại trở về? Vậy thì camera của tôi cũng không dùng đến sao?”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh sửng sốt.
Phong Danh Vũ vội che miệng lại, cúi đầu đánh bài.
Phong Tiểu Vũ tố cáo, “Bắc Bắc, may mà anh không có thất thân, chị hai cài camera xoay tròn ba trăm sáu mươi lăm độ trong phòng tổng thống dùng kèm phiếu VIP!”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều có chút hết nói nhìn Phong Danh Vũ.
“Tôi đi tắm trước rồi ngủ một giấc cái đã.” Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, trở về phòng, thả nước nóng vào bồn tắm. Cậu nhìn lên vách bồn tắm, cảm thấy nước nóng mênh mông tẩy sạch mệt mỏi cả ngày nay, cả người cũng càng thêm thoải mái.
Đang mơ màng ngủ, chợt nghe bên tai “cô kỷ” một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc mở mắt, chỉ thấy Cổ Lỗ Y thân thể trần trụi, quấn một mảnh khăn tắm, vẫy cánh bay đến bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, khoanh tay, dường như không hài lòng chuyện Miêu Tiêu Bắc đi chơi về trễ, mà quay về rồi cũng không ưu tiên thân thiết với nó một chút.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy như đã rất lâu không gặp Cổ Lỗ Y, vươn tay đến, “Cổ Lỗ Y, nhớ anh không?”
“Cô kỷ…” Cổ Lỗ Y lập tức lao tới, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui.
Miêu Tiêu Bắc thoa sữa tắm lên người cho nó, phát hiện cấu tạo sinh lý của Cổ Lỗ Y không khác gì với các bé con bình thường của loài người, vô cùng đáng yêu, liền ngắt mông nó một cái. Cổ Lỗ Y còn tỏ ra xấu hổ, dùng khăn che khuất thân thể, ngượng ngùng cô kỷ cô kỷ mắng yêu Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc xoa bóp cho nó, Cổ Lỗ Y toàn thân đều là bọt xà phòng. Nhảy vào trong nước nóng, Cổ Lỗ Y bơi qua bơi lại trước mặt Miêu Tiêu Bắc, còn cầm một chiếc khăn nhỏ chà lưng, nhảy điệu nhảy mới học từ MJ cho Miêu Tiêu Bắc xem.
Miêu Tiêu Bắc bị nó chọc cười ha ha, đang lúc chơi đùa vui vẻ, đột nhiên, cánh cửa kính mờ đối diện bồn tắm của Miêu Tiêu Bắc mở ra…
Lam Minh quấn một mảnh khăn vuông, chậm rãi đi đến.
.
.
____________________
Giời ạ, bi giờ ta mới nghĩ đến, nếu bên nhà ca ca tỷ tỷ đóng cửa, chẳng phải ta lại edit 3 chương phiên ngoại đầu tiên của Du long sao? T^T người ta đã lười nên mới copy link, bi giờ… hức *vật vã*
______________________________
Đêm đó, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh mua một đống thức ăn nhanh, hai người leo lên tòa nhà cao nhất thành phố S, ngồi sau lan can sân thượng, ăn hamburger , ngắm cảnh đêm thành phố S.
“Bắc Bắc, chiếc xe lúc nãy, thấy không?” Lam Minh đột nhiên giơ tay, chỉ chỉ chiếc xe đen ngừng dưới lầu ban nãy, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhấp một hớp coke, nói, “Bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng ta.”
Lam Minh hơi sửng sốt, dựa vào lan can vẻ mặt khen ngợi nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Hmm… Không tồi a, ngươi phát hiện khi nào?”
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Không biết, chỉ là cảm giác bọn họ ở gần.”
“Rất tốt!” Lam Minh giơ tay nhẹ nhàng vỗ Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi cần phải luôn tin tưởng cảm giác của mình, Bắc Bắc.”
“Tin tưởng cảm giác?” Miêu Tiêu Bắc hơi xuất thần.
“Cảm giác của ngươi là chuẩn nhất trên đời này.” Lam Minh tiến đến, cằm gác lên vai Miêu Tiêu Bắc, nghiêm túc nói, “Chỉ cần ngươi cảm giác là tốt, hãy dựa theo cảm giác của mình mà làm, khi cảm thấy bất an, nghìn vạn lần phải cẩn thận, ngươi cảm thấy người kia rất nguy hiểm, thì tránh xa hắn một tí.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi cảm thấy anh cũng rất nguy hiểm.”
Lam Minh mỉm cười, “Ta đây không phải là nguy hiểm, là có sức hấp dẫn.”
Miêu Tiêu Bắc nhướng mi, tư thế đó dường như đang biểu lộ ý hoài nghi.
“Có muốn thử xem năng lực của ngươi không?” Lam Minh đột nhiên hỏi.
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Thử thế nào?”
“Ngươi có thể suy nghĩ một chút, trong xe là ai.” Lam Minh uống một hớp coke, nói, “Trong xe đó hình như có hai người, trong đó có một người thì bình thường không đáng nói, người kia có vẻ rất khác, quanh thân hắn có một tầng sương mờ che khuất, ta không thể nhìn rõ hình dạng của hắn.”
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, hỏi, “Anh mà lại không thể thấy sao?”
“Ma vật muốn chiến thắng kẻ mạnh hơn hắn rất khó khăn, nhưng muốn ẩn dấu thân phận của mình thì lại rất đơn giản.” Lam Minh sờ sờ mũi, nói, “Có điều không chắc có thể thoát khỏi ánh mắt ngươi, ngươi không ngại thì thử một lần xem, nhìn thân phận thật sự của hắn rốt cuộc là gì.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày gật đầu, “Tôi… Cố gắng nhìn một chút, cũng chỉ cần suy nghĩ thì được à, thứ đó nhất định không phải người sao?”
“Chuyện này ta cũng không chắc, dù sao cũng không nhất định là ác ma, cũng có thể là một chủng tộc khác, hoặc là một loại người đặc biệt nào đó.” Lam Minh đột nhiên cười cười.
“Là người?” Trong mắt Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một tia ngạc nhiên, “Giống như tôi?”
Lam Minh cười, vươn tay sờ nhẹ nơi mềm mại giữa cằm và cổ cậu, “Yên tâm đi, Bắc Bắc, trên thế giới này ngươi là độc nhất vô nhị.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong thì có chút ngán ngẩm, cúi đầu buông coke xuống.
Lam Minh bật cười, “Giận?”
Miêu Tiêu Bắc trừng mắt liếc hắn, không nói thêm gì nữa, vịn lan can lộ ra thân thể, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đen kia, trong đầu nghĩ… Trong xe có hai người, một người yếu một người mạnh, người mạnh kia rốt cuộc là ai…
Cứ suy nghĩ như vậy một lúc, Miêu Tiêu Bắc nghe được Lam Minh bên cạnh nói, “Nhắm mắt lại.”
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Từ trong bóng tối, tìm ra người kia, nhìn xem khuôn mặt thực sự của hắn, đến tột cùng là thứ gì?!” Lam Minh nói, “Phải xem góc độ chân thật nhất!”
…
Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa theo Lam Minh nói mà làm…
Dần dần, cảnh tượng trước mắt cậu ngày càng rõ ràng, trong bóng tối xuất hiện một bóng người, sau đó, Miêu Tiêu Bắc phát hiện áo quần người này rất kỳ lạ, giống như đang mặc quần áo cổ đại.
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, chẳng lẽ là một người thời xưa sao? Cậu lại càng muốn nhìn rõ khuôn mặt người này, càng thêm tập trung tinh thần.
Dần dần, hình ảnh người trước mắt xuất hiện càng rõ ràng, Miêu Tiêu Bắc thấy trong tay hắn cầm một thanh kiếm… Kiếm trông rất oai phong, không giống thanh đao mà Lam Minh sử dụng, đó là một thanh trường kiếm hẹp dài, giống như các kiếm khách cổ đại thường dùng.
Ngay lúc Miêu Tiêu Bắc muốn nhìn những chữ khắc trên thân kiếm, đột nhiên, thấy người nọ quay phắt đầu lại.
Trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc và hắn mắt đối mắt, bỗng nhiên sửng sốt… Ánh mắt người nọ vô cùng sắc sảo, nhưng lại mang theo một ít kinh ngạc, hắn cũng thấy mình sao?!
Bị bất ngờ, Miêu Tiêu Bắc lập tức giật bắn, cảnh tượng trước mắt liền trở nên mơ hồ, khuôn mặt người nọ cũng từ từ tan biến trong bóng tối.
Mà khiến cho Miêu Tiêu Bắc bất ngờ chính là… Hình như cậu biết người này, đã gặp qua ở đâu nhỉ? Vừa nãy do vội vã chỉ nhìn thoáng qua, cậu chỉ thấy được cặp mắt người nọ, còn chưa kịp thấy đường nét khuôn mặt, chỉ cảm thấy rất quen mắt nhưng khó mà nhớ ra ngay lúc này, đã gặp người này ở đâu rồi ta.
Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc giật mình mở mắt, vội vươn tay đỡ lấy để cậu ngã người dựa vào lòng mình, hỏi, “Thấy chưa?”
“Ách…” Miêu Tiêu Bắc vừa định nói, thì thấy chiếc ô tô đen bên dưới đột nhiên khởi động rời đi.
“Hắn phát hiện ngươi sao?” Lam Minh giật mình hỏi.
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi cũng không chắc, nhưng tôi nghĩ hắn đã thấy!”
“Nga?” Lam Minh rất tán thưởng mà gật đầu, “So với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn a, vậy mà lại có thể phát hiện loại Khuy Tâm thuật(thuật nhìn lén nội tâm)này, ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Một người giống như kiếm khách cổ đại.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Có điều… Trông rất quen mắt, chỉ là không nhớ được đã gặp ở đâu.”
“Kiếm khách?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Một kiếm khách sống ngàn năm?”
“Tôi cũng thấy lạ.” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc, “Nhưng thanh kiếm của hắn ta rất đẹp.”
“A…” Lam Minh bật cười, lúc này, xa xa có một con quạ đen bay tới, đập cánh đáp xuống lan can.
Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, là một con quạ bằng giấy.
“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy con quạ đen kia, còn chưa hiểu gì, đột nhiên con quạ há mồm, phát ra một âm thanh quen thuộc, “Sao còn chưa về a? Hai người thực sự muốn qua đêm bên ngoài sao? Bắc Bắc cẩn thận a!”
Miêu Tiêu Bắc cả kinh giật lùi về sau, Lam Minh vươn tay đỡ lấy cậu tiện tay chộp lấy con quạ, hai người đều nghe ra, là giọng của Bạch Lâu.
Lam Minh giơ tay sờ sờ, quạ đen bằng giấy đột nhiên hóa thành tro bụi.
Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm lớp khói đang tan ra một lúc lâu, đột nhiên, “A!”
“Chuyện gì vậy?” Lam Minh bị cậu làm cho hoảng sợ, khó hiểu nhìn cậu.
“Tôi nhớ ra gặp người nọ chỗ nào rồi!” Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, nói, “Có còn nhớ cảnh sát trưởng tân nhiệm lần trước chúng ta thấy trên màn hình lớn không?”
Lam Minh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Chính là Bạch Lâu kia…”
“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Gọi là cái gì… Tôi nhớ trong tên hắn có một chữ Cảnh…”
“Gọi là cái gì Phong đó…” Lam Minh nói xong, hai người đồng thời nhớ tới, “Cảnh Diệu Phong!”
“Chính là hắn ta!” Miêu Tiêu Bắc khẳng định, lập tức lại có chút nghi hoặc, “Hắn không phải nhân loại sao, cảnh sát trưởng mà không phải là nhân loại! Vậy hắn là cái gì? Không phải là ác ma chứ.”
Lam Minh lúc này cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Ha hả, chỉ là phát sinh chuyện vui.” Lam Minh nói, “Cảnh Diệu Phong kia… nói không chừng còn nhớ rõ Bạch Lâu.”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, “Có thật không? Hắn không phải kẻ thù của Bạch Lâu sao? Vậy hắn có gây đe dọa gì với Bạch Lâu không?”
“Hmm…” Lam Minh suy nghĩ một chút, “Ngươi có thể cảm giác một chút về tâm tình của hắn.”
Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, hỏi, “Làm sao cảm giác?”
Lam Minh nói, “Ngươi hiện tại đã biết người kia là ai, đúng không?”
“Đúng.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Vậy ngươi hãy nghĩ, ngươi chính là người kia, ngươi nhìn thấy Bạch Lâu.” Lam Minh nói, “Tự mình trải nghiệm một chút, nếu vậy sẽ có cảm nhận như thế nào.”
“Cái này hơi khó a.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, liếc nhìn Lam Minh, nói, “Chuyện đó, thực ra anh còn rành hơn…”
Lam Minh sờ sờ mũi, “Ừm, chắc là những kẻ sống lâu năm thì khá nhàm chán.”
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được muốn cười, nghĩ lại nghĩ lại, vì an toàn của Bạch Lâu, hẳn là nên thử một lần, nếu như người nọ còn ôm lòng dạ không tốt đối với Bạch Lâu, vậy cũng có thể đề phòng.
Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc tập trung tinh thần, quyết định vẫn là thử một lần, tuy rằng khá là khó.
Lam Minh đứng bên cạnh nhìn cậu, thì thấy Miêu Tiêu Bắc thật sự làm thử.
…
Thời gian trôi qua từng giây, Lam Minh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ cũng sắp xong, hôm nay Miêu Tiêu Bắc sử dụng năng lực rất nhiều, một lát đừng nên mệt đến bệnh.
Vừa nghĩ tới đây, thì thấy Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhíu mày, khom người… khẽ mở miệng.
“Bắc Bắc!” Lam Minh hoảng sợ, thấy trong miệng Miêu Tiêu Bắc có chất lỏng màu đỏ chảy ra, mang theo một vị ngọt —— Là máu.
“Bắc Bắc?” Lam Minh biết đối với nhân loại mà nói, nôn ra máu là chuyện rất nguy hiểm, hắn đỡ Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy.
“Không sao…” Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng vẫy vẫy tay áo, ý bảo đừng lo, cậu lau máu bên khóe miệng, trong chốc lát không nói ra lời.
“Ngươi thực sự không sao chứ?” Lam Minh có vẻ vô cùng lo lắng, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của cậu, hỏi, “Sao lại như vậy? Năng lượng dùng quá mức sao?”
“Không phải.” Miêu Tiêu Bắc vội lắc đầu, chùi chùi máu bên khóe miệng, nói, “Không phải máu của tôi.”
Lam Minh nhướng mi, hỏi, “Đó là của ai?”
“Là của Cảnh Diệu Phong.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày nói, “Thật kỳ quái a.”
“Vì sao hắn nghĩ đến Bạch Lâu lại nôn ra máu?” Lam Minh thắc mắc.
“Hắn dường như rất đau khổ…” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh, “Vừa nghĩ đến Bạch Lâu thì cảm thấy rất đau khổ, khí dồn lên cao, tim đập rất nhanh rất đau, cho nên tôi đã trở về.”
“Thật không?” Lam Minh nghe xong cảm thấy không thể hiểu nổi, “Bạch Lâu không phải thường nói người nọ là kẻ đã giết hắn sao? Hơn nữa lần trước hắn còn nói một chút cảm giác cũng không có?”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc sờ sờ cằm, “Ừm… Dù sao cũng cảm thấy, không giống như những gì Bạch Lâu nói.”
“Người kia không phải vẫn bảo lưu năng lực và ký ức ngày xưa chứ.” Lam Minh nhíu mày nghĩ, “Không phải chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, có người trao đổi với ác ma, mỗi một lần luân hồi đều mang theo ký ức ban đầu.”
“Sau đó thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có thể bảo lưu hơn một nghìn năm sao?”
“Có thể, sau đó chắc là xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, chính là ác ma cho hắn mượn năng lượng đã chết, năng lượng lại tràn vào cơ thể hắn, hắn sẽ biến thành sự vật đan xen giữa ma và người.” Lam Minh nói, “Người như vậy không chỉ có thể bảo lưu ký ức, còn bảo lưu thân phận của một nghìn năm trước, cường đại hơn cả nhân loại và ác ma, nhưng khả năng thành công rất thấp.”
“Nga… Tôi biết rồi!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay một cái, “Danh Vũ từng nói, loại này gọi là xuyên việt!”
Lam Minh trầm mặc… Hắn nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, tiến tới hôn nhẹ một cái, “Thật đáng yêu!”
“Này…” Miêu Tiêu Bắc ngăn hắn lại, hỏi, “Sau đó thì sao? Chuyện này chúng ta có nên nói với Bạch Lâu hay không?”
“Cũng đã xác định rồi, trước tiên đừng nhắc tới.” Lam Minh nhún nhún vai, “Ta nghĩ bọn họ không có duyên phận, dây dưa thêm cũng là vô nghĩa.”
“Sao lại nói như vậy?” Miêu Tiêu Bắc lại nghĩ đến cảm giác ban nãy, và cả chuyện lần trước Bạch Lâu khóc cả đêm, vẫn cảm thấy có chút thương cảm, hai người này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Phải khổ sở một nghìn năm như vậy.
“Ngươi nghĩ a, vòng vo cả nghìn năm còn không có gặp gỡ, đây chả phải không duyên phận thì là gì?” Lam Minh nói rất tự nhiên, “Tuy số phận cũng có thể đột nhiên thay đổi, nhưng mà… có đôi khi người ta chuyển thế cũng tốt, đầu thai cũng tốt, dù là bảo lưu lại ký ức, quá khứ trước sau gì cũng chỉ là quá khứ, muốn quay lại rất khó, còn không bằng quên đi.”
“Hmm.” Miêu Tiêu Bắc đi tới bên lan can, vịn lấy lan can nhìn toàn bộ cảnh đêm xa xa của thành phố S, lúc này trời đã sắp sáng.
Nhìn một lúc lâu, Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại hỏi Lam Minh, “Chúng ta về chưa?”
Lam Minh vui vẻ gật đầu, cười hỏi, “Lái xe về chậm lắm, có muốn về nhanh chút không?”
Miêu Tiêu Bắc hôm nay đã mệt rã rời, đương nhiên về càng sớm càng tốt, liền gật đầu, Lam Minh thong dong đi tới, vươn tay kéo cậu, thả người nhảy…
.
Miêu Tiêu Bắc chợt nghe bên tai có tiếng gió thổi “vù vù”, trong nháy mắt có cảm giác say xe, chờ khi cậu hiểu được thì đã đáp xuống sân biệt thự.
“A?” Hai người vừa mở cửa, thì thấy bên trong phòng khách, Phong Danh Vũ, Phong Tiểu Vũ, còn có Long Tước và Sesier đã chơi mạt chượt suốt đêm.
Người phát ra tiếng kêu đương nhiên là Phong Danh Vũ, “Tôi van anh, sao lại trở về? Vậy thì camera của tôi cũng không dùng đến sao?”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh sửng sốt.
Phong Danh Vũ vội che miệng lại, cúi đầu đánh bài.
Phong Tiểu Vũ tố cáo, “Bắc Bắc, may mà anh không có thất thân, chị hai cài camera xoay tròn ba trăm sáu mươi lăm độ trong phòng tổng thống dùng kèm phiếu VIP!”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều có chút hết nói nhìn Phong Danh Vũ.
“Tôi đi tắm trước rồi ngủ một giấc cái đã.” Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, trở về phòng, thả nước nóng vào bồn tắm. Cậu nhìn lên vách bồn tắm, cảm thấy nước nóng mênh mông tẩy sạch mệt mỏi cả ngày nay, cả người cũng càng thêm thoải mái.
Đang mơ màng ngủ, chợt nghe bên tai “cô kỷ” một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc mở mắt, chỉ thấy Cổ Lỗ Y thân thể trần trụi, quấn một mảnh khăn tắm, vẫy cánh bay đến bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, khoanh tay, dường như không hài lòng chuyện Miêu Tiêu Bắc đi chơi về trễ, mà quay về rồi cũng không ưu tiên thân thiết với nó một chút.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy như đã rất lâu không gặp Cổ Lỗ Y, vươn tay đến, “Cổ Lỗ Y, nhớ anh không?”
“Cô kỷ…” Cổ Lỗ Y lập tức lao tới, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui.
Miêu Tiêu Bắc thoa sữa tắm lên người cho nó, phát hiện cấu tạo sinh lý của Cổ Lỗ Y không khác gì với các bé con bình thường của loài người, vô cùng đáng yêu, liền ngắt mông nó một cái. Cổ Lỗ Y còn tỏ ra xấu hổ, dùng khăn che khuất thân thể, ngượng ngùng cô kỷ cô kỷ mắng yêu Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc xoa bóp cho nó, Cổ Lỗ Y toàn thân đều là bọt xà phòng. Nhảy vào trong nước nóng, Cổ Lỗ Y bơi qua bơi lại trước mặt Miêu Tiêu Bắc, còn cầm một chiếc khăn nhỏ chà lưng, nhảy điệu nhảy mới học từ MJ cho Miêu Tiêu Bắc xem.
Miêu Tiêu Bắc bị nó chọc cười ha ha, đang lúc chơi đùa vui vẻ, đột nhiên, cánh cửa kính mờ đối diện bồn tắm của Miêu Tiêu Bắc mở ra…
Lam Minh quấn một mảnh khăn vuông, chậm rãi đi đến.
.
.
____________________
Virus G biến chủng
Giời ạ, bi giờ ta mới nghĩ đến, nếu bên nhà ca ca tỷ tỷ đóng cửa, chẳng phải ta lại edit 3 chương phiên ngoại đầu tiên của Du long sao? T^T người ta đã lười nên mới copy link, bi giờ… hức *vật vã*
______________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook