Vũ Cực Đỉnh Phong
-
Chương 14: Tâm pháp tới tay (2)
- Được, thời điểm trọng yếu, ngày khác nếu có nhàn hạ, huynh đệ chúng ta sẽ đối ẩm mấy chén…
- Cáo từ!
- Cáo từ!
Song phương khách sáo một phen, La Lương liền rời khỏi lầu các.
Bước đi trên đường, tâm tình La Lương có vài phần chờ mong… Chính mình nói trong ba ngày mới có thể lấy được, hiện tại mới qua nửa ngày đã lấy tới tay… Sớm như vậy đã hoàn thành công việc thiếu gia giao cho, nói vậy địa vị bản thân trong lòng thiếu gia cũng năng hơn không ít đi?
Nghĩ đến chỗ vui vẻ, không tự chủ được nở nụ cười…
Phủ đệ La gia cực lớn, chạy ngang dọc một hồi cũng tới hơn mười dặm. Trên đường lớn, thi thoảng còn thấy được một ít thiếu nam thiếu nữ diện quần áo như tiên thiên giục ngựa chạy qua, cả đám nô bộc và tỳ nữ đều phải lui qua một bên, khom mình hành lễ.
Những người này, chính là các vị thiếu gia, tiểu thư thuộc dòng chính La gia.
Bọn họ chính là người thuộc đời thứ ba La gia, địa vị tôn quý cao thượng. Nô bộ cấp thấp, trung cấp đều không dám mạo phạm, bằng không cho ăn đòn roi đã là nhẹ rồi. Gặp phải người tính tình bất thường, chặt chân chặt tay, thâm chí đánh chết tại chỗ cũng là chuyện thường.
Đây là nước Đại Hoa… Đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua. Chủ nhân nắm quyền cai quản sinh mệnh nô bộc, muốn sống thì sống, muốn giết liền giết… Cảnh ngộ của nô bộc vô cùng thê thảm.
La Lương tuy là một phó quản, nhưng trên thực tế cũng chỉ là đầu nhi một nhóm nô bộc, thân phận vẫn là một nô bộc bình thường. Dọc đường đi, cẩn thận từng bước, không dám có chút quá phận nào. Môi khi phía xa có nhân vật cưỡi ngựa chạy đến, hắn liền nhanh chúng lui người sang một bên, cúi đầu hành lễ… Chỉ là, vẫn len lén nhìn về phía khuôn mặt nghiêm nghị của người đang thúc ngựa, trong ánh mắt hiện lên một tia nóng bỏng…
Quyền thế! Quyền nắm giữ sinh mệnh người khác, chỉ khi có được quyền thế mới có được khí chất như vậy… Đợi đến một ngày, La Lương ta cũng sẽ có được quyền thế như vậy… Nhất định!
La Lương nắm thật chặt quyển sách nhỏ trong người… Hắn biết, tương lai của mình, hiện đang nằm cả trên cuốn sách này.
….
- Thiếu gia, La Lương may mắn không làm nhục mệnh!...
Nhìn La Lương với biểu tình kích động, hai tay dâng lên một cuốn vở màu xám, La Dật nhịn không được có chút ngoài ý muốn.
- Nhanh như vậy đã lấy được? Khổ cực cho ngươi rồi.
La Dật nhíu mày, nhận lấy đồ, vừa nhìn vừa thuận miệng nói.
Nét mặt La Lương lộ ra một tia hưng phấn, nhanh chóng khom người, nói:
- Làm việc cho thiếu gia, La Lương không có khổ cực.
La Dật hơi giương mắt nhìn thoáng qua thấy chút kích động trong mắt La Lương, khóe miệng cũng hiện vẻ tươi cười, xong chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Nhìn tổng quát toàn bộ, La Dật liền xác định đây chính là công pháp Triều Tịch Quyết tầng thứ sáu, thứ bảy.
- Hô, cuối cùng cũng tới tay rồi…
Nét mặt La Dật cuối cùng cũng hiện ra một tia thoải mái.
Vẫn luôn quan sát sắc mặt hắn, trong lòng La Lương vừa động, cũng có vài phần vui mừng… Xem ra, thiếu gia đang rất hài lòng.
- Chuyện này làm rất tốt, bản thiếu gia nhớ kỹ.
La Dật ngẩng đầu, cười nói với La Lương… Người đọc qua vô số tiểu thuyết huyền huyễn như hắn, tuy rằng trong hiện thực chẳng bao giờ đứng tại địa vị cao, nhưng vẫn minh bạch được… Người thân ở địa vị cao, tự nhiên luôn muốn thuộc hạ phải trung tâm, không dám vọng động. Nhưng khi đối phương có công, nhất thiết phải khích lệ vài câu… Hiện tại, bản thân mình có thừa ‘uy’, nhưng ‘ân’ lại không có, chỉ có thể nói vài câu khích lệ, không thể khiến lòng thuộc hạ phải rét lạnh được.
Hơn nữa La Dật cũng có lý do tin tưởng… La Lương coi trọng, chính là tiềm lực của mình. Hôm nay mình không có gì thưởng cho hắn, nhưng có lời khen tặng như vậy, trọng yếu là cho hắn một lý do mà chờ đợi.
Quả nhiên đúng như La Dật sở liệu, chỉ nói một câu như vậy đã khiến cả người La Lương run rẩy, kích động quỳ rạp xuống:
- Kiếp này của La Lương, chỉ tôn một người thiếu gia làm chủ! Thiếu gia có điều mệnh gì, nguyện làm trâu làm ngựa, tuyệt không hai lời!
- Được rồi, lòng trung của ngươi ta đã biết… Về sau, ở chỗ này không cần động chút lại quỳ rạp xuống như vậy làm gì.
La Dật cười gật đầu.
- Dạ!...
La Lương kích động, run giọng đáp ứng, sau đó mứng đứng lên. Hơi lén nhìn, trên mặt La Dật vẫn nở nụ cười tươi… Lúc này La Lương cũng biết, từ giờ, mình đã trở thành một thuộc hạ được hắn tương đối tán thành.
Tuy rằng chưa được bằng như tâm phúc, nhưng có hiệu quả này, cũng đủ khiến La Lương vô cùng hài lòng rồi.
- Được rồi, ta nghe Xuân di nói, ngươi hủy hết mọi công việc của nàng rồi, thật không?
La Dật đột nhiên nghĩ tới, mở miệng dò hỏi.
La Lương nao nao, vội vã khom người nói:
- Đúng vậy, Bích cô nương chính là Xuân di của thiếu gia, nếu để nàng tiếp tục làm công việc của hạ nhân, thật không thích hợp… Hiện tại tiểu nhân chỉ có chút quyền, giúp được đến vậy mà thôi…
Lời này nói ra, nghe được còn có chút ngập ngừng.
Tên thật của Xuân di, La Dật tựa hồ đã từng nghe qua là Bích Xuân. Trước đây là thị nữ theo về nhà chồng của mẫu thân Dật thiếu gia. Sau mẫu thân Dật thiếu gia mất, nàng trở thành người chiếu cố Dật thiếu gia. Dật thiếu gia từ nhỏ đã luôn gọi nàng là Xuân di, lâu dần thành quen, rồi cũng không còn mấy ai biết được tên thật của nàng nữa.
La Dật liếc mắt nhìn xuống La Lương, đầy vẻ thâm ý… Ngay cả La Dật cũng không rõ lắm tính danh của Xuân di, nhưng đối phương vừa mở miệng chính là Bích cô nương… Đủ có thể thấy người này đã tốn hao không ít tâm tư tìm hiểu thông tin…
Tâm cơ người này không kém, chỉ một chuyện như vậy đủ giúp hắn không cần kể công cũng thể hiện ra được mình là người có thể dùng.
La Dật gật đầu cười khẽ, không nói gì thêm. La Lương thấy ánh mắt đầy vẻ thâm ý của La Dật, trong lòng nhất thời càng hoảng sợ. Bất quá thấy đối phương không có biểu hiện gì hờn giận, lúc này mới hơi chút an tâm…
- Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi cũng đi đi thôi. Trong khoảng thời gian tới ngươi cũng ít chạy tới nơi này… Tuy rằng nơi này cách xa khu trung tâm quyền lực, nhưng khó đảm bảo được sẽ không có chút râu ria mọc tới đây. Nếu thấy ngươi chạy suốt tới nơi này, chỉ sợ khiến người ta sinh nghi… Nếu có việc cần, tự ta tới tìm ngươi là được.
La Dật đột nhiên phất tay nói.
- A, dạ!... Là tiểu nhân sơ sót, tiểu nhân xin cáo lui…
La Lương khẽ rùng mình, tâm tư thay đổi thật nhanh, không còn cảm giác lập công mà càng thêm kính phục La Dật.
Thiếu gia đúng thật chu đáo… Cái gọi là râu ria kia chỉ sợ chính là đám người được phái tới mai phục nơi này nhắm giám thị thiếu gia? Dù sao, La Dật vẫn là con trai La Thiên Phong. Thiên tư La Thiên Phong thế nào, ai cũng biết. Vạn nhất La Dật kế thừa thiên tư của hắn, chỉ sợ cũng đủ khiến nhiều người phải mất ngủ.
Mình thỉnh thoảng chạy tới nơi này còn không khiến những người đó cảnh giác, nhưng nếu tích cực đi lại, chỉ sợ đánh động tới chúng. Nếu bởi vậy mà lộ ra thực lực của thiếu gia… Vậy tội mình đáng chết vạn lần rồi.
- Cáo từ!
- Cáo từ!
Song phương khách sáo một phen, La Lương liền rời khỏi lầu các.
Bước đi trên đường, tâm tình La Lương có vài phần chờ mong… Chính mình nói trong ba ngày mới có thể lấy được, hiện tại mới qua nửa ngày đã lấy tới tay… Sớm như vậy đã hoàn thành công việc thiếu gia giao cho, nói vậy địa vị bản thân trong lòng thiếu gia cũng năng hơn không ít đi?
Nghĩ đến chỗ vui vẻ, không tự chủ được nở nụ cười…
Phủ đệ La gia cực lớn, chạy ngang dọc một hồi cũng tới hơn mười dặm. Trên đường lớn, thi thoảng còn thấy được một ít thiếu nam thiếu nữ diện quần áo như tiên thiên giục ngựa chạy qua, cả đám nô bộc và tỳ nữ đều phải lui qua một bên, khom mình hành lễ.
Những người này, chính là các vị thiếu gia, tiểu thư thuộc dòng chính La gia.
Bọn họ chính là người thuộc đời thứ ba La gia, địa vị tôn quý cao thượng. Nô bộ cấp thấp, trung cấp đều không dám mạo phạm, bằng không cho ăn đòn roi đã là nhẹ rồi. Gặp phải người tính tình bất thường, chặt chân chặt tay, thâm chí đánh chết tại chỗ cũng là chuyện thường.
Đây là nước Đại Hoa… Đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua. Chủ nhân nắm quyền cai quản sinh mệnh nô bộc, muốn sống thì sống, muốn giết liền giết… Cảnh ngộ của nô bộc vô cùng thê thảm.
La Lương tuy là một phó quản, nhưng trên thực tế cũng chỉ là đầu nhi một nhóm nô bộc, thân phận vẫn là một nô bộc bình thường. Dọc đường đi, cẩn thận từng bước, không dám có chút quá phận nào. Môi khi phía xa có nhân vật cưỡi ngựa chạy đến, hắn liền nhanh chúng lui người sang một bên, cúi đầu hành lễ… Chỉ là, vẫn len lén nhìn về phía khuôn mặt nghiêm nghị của người đang thúc ngựa, trong ánh mắt hiện lên một tia nóng bỏng…
Quyền thế! Quyền nắm giữ sinh mệnh người khác, chỉ khi có được quyền thế mới có được khí chất như vậy… Đợi đến một ngày, La Lương ta cũng sẽ có được quyền thế như vậy… Nhất định!
La Lương nắm thật chặt quyển sách nhỏ trong người… Hắn biết, tương lai của mình, hiện đang nằm cả trên cuốn sách này.
….
- Thiếu gia, La Lương may mắn không làm nhục mệnh!...
Nhìn La Lương với biểu tình kích động, hai tay dâng lên một cuốn vở màu xám, La Dật nhịn không được có chút ngoài ý muốn.
- Nhanh như vậy đã lấy được? Khổ cực cho ngươi rồi.
La Dật nhíu mày, nhận lấy đồ, vừa nhìn vừa thuận miệng nói.
Nét mặt La Lương lộ ra một tia hưng phấn, nhanh chóng khom người, nói:
- Làm việc cho thiếu gia, La Lương không có khổ cực.
La Dật hơi giương mắt nhìn thoáng qua thấy chút kích động trong mắt La Lương, khóe miệng cũng hiện vẻ tươi cười, xong chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Nhìn tổng quát toàn bộ, La Dật liền xác định đây chính là công pháp Triều Tịch Quyết tầng thứ sáu, thứ bảy.
- Hô, cuối cùng cũng tới tay rồi…
Nét mặt La Dật cuối cùng cũng hiện ra một tia thoải mái.
Vẫn luôn quan sát sắc mặt hắn, trong lòng La Lương vừa động, cũng có vài phần vui mừng… Xem ra, thiếu gia đang rất hài lòng.
- Chuyện này làm rất tốt, bản thiếu gia nhớ kỹ.
La Dật ngẩng đầu, cười nói với La Lương… Người đọc qua vô số tiểu thuyết huyền huyễn như hắn, tuy rằng trong hiện thực chẳng bao giờ đứng tại địa vị cao, nhưng vẫn minh bạch được… Người thân ở địa vị cao, tự nhiên luôn muốn thuộc hạ phải trung tâm, không dám vọng động. Nhưng khi đối phương có công, nhất thiết phải khích lệ vài câu… Hiện tại, bản thân mình có thừa ‘uy’, nhưng ‘ân’ lại không có, chỉ có thể nói vài câu khích lệ, không thể khiến lòng thuộc hạ phải rét lạnh được.
Hơn nữa La Dật cũng có lý do tin tưởng… La Lương coi trọng, chính là tiềm lực của mình. Hôm nay mình không có gì thưởng cho hắn, nhưng có lời khen tặng như vậy, trọng yếu là cho hắn một lý do mà chờ đợi.
Quả nhiên đúng như La Dật sở liệu, chỉ nói một câu như vậy đã khiến cả người La Lương run rẩy, kích động quỳ rạp xuống:
- Kiếp này của La Lương, chỉ tôn một người thiếu gia làm chủ! Thiếu gia có điều mệnh gì, nguyện làm trâu làm ngựa, tuyệt không hai lời!
- Được rồi, lòng trung của ngươi ta đã biết… Về sau, ở chỗ này không cần động chút lại quỳ rạp xuống như vậy làm gì.
La Dật cười gật đầu.
- Dạ!...
La Lương kích động, run giọng đáp ứng, sau đó mứng đứng lên. Hơi lén nhìn, trên mặt La Dật vẫn nở nụ cười tươi… Lúc này La Lương cũng biết, từ giờ, mình đã trở thành một thuộc hạ được hắn tương đối tán thành.
Tuy rằng chưa được bằng như tâm phúc, nhưng có hiệu quả này, cũng đủ khiến La Lương vô cùng hài lòng rồi.
- Được rồi, ta nghe Xuân di nói, ngươi hủy hết mọi công việc của nàng rồi, thật không?
La Dật đột nhiên nghĩ tới, mở miệng dò hỏi.
La Lương nao nao, vội vã khom người nói:
- Đúng vậy, Bích cô nương chính là Xuân di của thiếu gia, nếu để nàng tiếp tục làm công việc của hạ nhân, thật không thích hợp… Hiện tại tiểu nhân chỉ có chút quyền, giúp được đến vậy mà thôi…
Lời này nói ra, nghe được còn có chút ngập ngừng.
Tên thật của Xuân di, La Dật tựa hồ đã từng nghe qua là Bích Xuân. Trước đây là thị nữ theo về nhà chồng của mẫu thân Dật thiếu gia. Sau mẫu thân Dật thiếu gia mất, nàng trở thành người chiếu cố Dật thiếu gia. Dật thiếu gia từ nhỏ đã luôn gọi nàng là Xuân di, lâu dần thành quen, rồi cũng không còn mấy ai biết được tên thật của nàng nữa.
La Dật liếc mắt nhìn xuống La Lương, đầy vẻ thâm ý… Ngay cả La Dật cũng không rõ lắm tính danh của Xuân di, nhưng đối phương vừa mở miệng chính là Bích cô nương… Đủ có thể thấy người này đã tốn hao không ít tâm tư tìm hiểu thông tin…
Tâm cơ người này không kém, chỉ một chuyện như vậy đủ giúp hắn không cần kể công cũng thể hiện ra được mình là người có thể dùng.
La Dật gật đầu cười khẽ, không nói gì thêm. La Lương thấy ánh mắt đầy vẻ thâm ý của La Dật, trong lòng nhất thời càng hoảng sợ. Bất quá thấy đối phương không có biểu hiện gì hờn giận, lúc này mới hơi chút an tâm…
- Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi cũng đi đi thôi. Trong khoảng thời gian tới ngươi cũng ít chạy tới nơi này… Tuy rằng nơi này cách xa khu trung tâm quyền lực, nhưng khó đảm bảo được sẽ không có chút râu ria mọc tới đây. Nếu thấy ngươi chạy suốt tới nơi này, chỉ sợ khiến người ta sinh nghi… Nếu có việc cần, tự ta tới tìm ngươi là được.
La Dật đột nhiên phất tay nói.
- A, dạ!... Là tiểu nhân sơ sót, tiểu nhân xin cáo lui…
La Lương khẽ rùng mình, tâm tư thay đổi thật nhanh, không còn cảm giác lập công mà càng thêm kính phục La Dật.
Thiếu gia đúng thật chu đáo… Cái gọi là râu ria kia chỉ sợ chính là đám người được phái tới mai phục nơi này nhắm giám thị thiếu gia? Dù sao, La Dật vẫn là con trai La Thiên Phong. Thiên tư La Thiên Phong thế nào, ai cũng biết. Vạn nhất La Dật kế thừa thiên tư của hắn, chỉ sợ cũng đủ khiến nhiều người phải mất ngủ.
Mình thỉnh thoảng chạy tới nơi này còn không khiến những người đó cảnh giác, nhưng nếu tích cực đi lại, chỉ sợ đánh động tới chúng. Nếu bởi vậy mà lộ ra thực lực của thiếu gia… Vậy tội mình đáng chết vạn lần rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook