Công ty của Lưu Vũ nằm ở con đường phồn hoa nhất của thành phố, cách nhà Lưu Chương khoảng 20 phút đi bộ.

Lúc đứng chờ phía trước công ty, Lưu Chương một lần nữa nhận ra mình không thích hợp với nơi này.

Nhưng hắn cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, Lưu Vũ đã xong việc đi xuống.

Nhìn người trước mặt, Lưu Vũ nở một nụ cười xinh đẹp.

Đợi có lâu không?
Không, tôi vừa mới đến thôi.

Lưu Chương cũng cười, lộ ra hai hàng răng trắng, nhưng nhớ lại cái bộ dạng ngốc nghếch trước gương, hắn vội vàng ngậm miệng lại.

Lưu Vũ nhận ra trên logo cái áo Lưu Chương đang mặc có một chữ cái bị viết sai nhưng cậu cũng không nói gì.

Cậu nghĩ, cái người này hôm qua ăn mặc rách rưới như kẻ lang thang hôm nay thế mà lại ăn mặc gọn gàng sạch sẽ như vậy, hẳn là cuộc gặp này hắn cũng có để tâm đến.

Cậu còn để ý trên cằm hắn dán một miếng băng cá nhân hoạ tiết hoạt hình bắt mắt, không muốn để ý cũng không được.

Thấy Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào cằm của mình, Lưu Chương không được tự nhiên sờ sờ băng dán.

Làm sao? Tôi dán bị lệch hả?
Anh bị thương?
Chuyện nhỏ thôi, lúc cạo râu sơ ý làm xước, ngày mai sẽ lành.

Lưu Chương xua xua tay, không để ý đến những chuyện nhỏ.

Cạo râu?
Ừm.

Lưỡi lam?
Ừm.

Lưu Vũ thở dài.

Vậy phải tiêm thuốc.

Lưu Chương có chút không hiểu.

Uốn ván.

Lưu Vũ giải thích.

Nếu không tiêm thuốc, vết thương sẽ nhiễm trùng, dễ gây chết người.

Không đến mức đó chứ.

Lưu Chương có chút lúng túng,Tôi trước giờ có nhiều vết thương như vậy cũng không cần tiêm thuốc, hiện tại vẫn rất khỏe mạnh.

Nói xong Lưu Chương liền cảm thấy hối hận.

Má! Như thế nào lại lỡ miệng nói mình có nhiều vết thương? Cậy ấy sẽ không đoán được hắn thường xuyên đánh nhau chứ?
Lưu Vũ không có mang theo quá nhiều tâm tư sâu xa, ngược lại tiếp tục thuyết phục,Trước kia là do anh gặp may.

Loại chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cần phải cẩn thận.

Đây là lẽ thường, anh không biết sao?

Lưu Chương trầm mặc một lát,Không biết ngừng một chút lại nói,Không có ai dạy tôi cái này.

Lưu Vũ dường như đã hiểu nên không nói đến nữa, ngược lại đưa tay gãi nhẹ dưới cằm hắn như đang trêu mèo.

Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.

Lưu Chương nháy mắt tinh thần sống lại, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ dẫn đường.

Tôi biết gần đây có một quán ăn rất ngon! Đi! Tôi mang em đi ăn!
Suốt đường đi, Lưu Chương kể một ít chuyện cười, Lưu Vũ cũng thả lỏng tâm tình, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười hưởng ứng.

Điều này làm Lưu Chương cảm thấy tinh thần tràn đầy sự tự tin.

Nhưng cái sự tự tin này chỉ được duy trì cho đến khi hắn nhìn thấy đại ca cùng bọn chó săn đang ngồi ở lối vào cửa hàng.

Hắn lập tức ngừng tại chỗ, xoay người lôi kéo Lưu Vũ chạy về hướng ngược lại.

Sau khi hai người đã chạy một đoạn thật xa mới dừng lại thở dốc.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Không, ở đó có lũ phiền phức.

Lưu Chương thành thật thú nhận.

Vậy...Đổi lại anh theo tôi đến một nơi nhé? Lưu Vũ đề nghị.

Lưu Chương thành thành thật thật bị Lưu Vũ kéo tay đưa đến nơi cậu chọn.

Lúc đầu hắn vô cùng lo lắng, sợ nơi đến là một nhà hàng xa hoa, trong túi chỉ có 300 tệ, bữa ăn này còn không trả nổi thì thật đáng xấu hổ.

Nhưng Lưu Vũ rốt cuộc không đẩy hắn vào tình huống xấu hổ đó, nơi cậu đưa hắn đến là một quán ăn đêm bình thường, đối diện với quán BBQ bọn hắn thường ăn.

Khi đến quầy gọi món, Lưu Vũ buông tay Lưu Chương ra khiến trong lòng hắn nổi lên một trận mất mát.

Thế nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần giúp Lưu Vũ cầm khay thức ăn, Lưu Vũ vừa chọn rau vừa hỏi khẩu vị của Lưu Chương.

"Có ăn cay không?"
"Ăn"
"Ăn đậu hũ khô được không?"
"Ăn"
"Cần tây đâu?"
"Không muốn!"
"Thật tốt, tôi cũng không ăn.

Còn dưa muối?"
"Một ít."
Các món ăn nhanh chóng được lựa chọn, họ đặt khay thức ăn trước quầy của ông chủ rồi tìm một chỗ ngồi đợi.

Ở đây kinh doanh cũng được lắm, khách ra vào khá nhiều.

Lưu Chương nhanh chóng nhận ra rằng thỉnh thoảng, có người lại nhìn hắn, là cái kiểu nhìn tọc mạch từ đầu đến chân.

Em nói xem, bọn họ luôn nhìn tôi chằm chằm, không phải là đang ghen tị với tôi đấy chứ? Hắn mặt dày suy đoán.

Lưu Vũ bật cười:Ghen tị anh ngốc?
Tôi ngốc tôi có người yêu, bọn họ thông minh lại không có? Lưu Chương cười hắc hắc, chứng thực cho cái chữ ngốc của hắn.


Cuối cùng đồ ăn cũng dọn lên, bọn họ gọi một nồi lẩu cay và cơm.

Lưu Vũ xới cho hắn một chén đầy, hắn liền đẩy ngược lại cho cậu.

Lưu Vũ nghiêng đầy nhìn, chỉ nhận được một cái cười ngốc của hắn,Ăn, mau ăn.

Cả hai vừa trò chuyện vừa ăn uống.

Hai người bọn họ nói một chút về sở thích, về những thứ linh tinh trong cuộc sống, Lưu Chương nghĩ thầm, cũng may cậu không hỏi đến gia cảnh cùng công việc, nếu không hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc này có một đám nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua, nhìn Lưu Chương chỉ trỏ, sau đó liền thì thầm cười thành tiếng.

Lưu Vũ cũng nhìn thấy, nhưng cậu biết bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì.

Họ là đang cười nhạo bộ quần áo thể thao hàng nhái của Lưu Chương.

Áo anh có dính chút dầu.

Lưu Vũ đặt đũa xuống, lau miệng.

A? Ở đâu?
Lưu Chương lúng túng kéo quần áo tìm tới tìm lui.

Đây là bộ quần áo mới duy nhất của hắn, nếu bẩn rồi ngày mai phải làm sao? Hắn cũng chỉ có bộ đồ này là tử tế nhất để đi hẹn hò.

Lưu Vũ duỗi tay đến.Đưa miếng băng cá nhân trên mặt anh đây, tôi giúp anh che lại.

Băng cá nhân? Mặc dù Lưu Chương nghe không hiểu, nhưng lời của người yêu là mệnh lệnh, chỉ có thể nghe lời.

Hắn nhíu mày, kéo miếng băng dán xuống đưa cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ nhanh chóng cầm lấy, dán lên cái chữ bị in sai trên logo, dùng tay miết mạnh làm nó dính chặt.

Lưu Chương nhìn, không khỏi thắc mắc:Cái này...có thể che đi vết dầu, nhưng không phải rất kì lạ sao?
Thời trang hiểu không? Lưu Vũ vừa chiêm ngưỡng kiệt tác của mình vừa mỉm cười hài lòng.

Ăn tối xong cả hai quyết định đi dạo quanh bờ sông để tiêu hóa.

Cho tới bây giờ, Lưu Chương vẫn cảm thấy cuộc sống ngày hôm quá và hôm nay hình như không thực lắm.

Lưu Vũ là một người tinh tế cùng nhạy cảm, làm sao không phát hiện được sự thay đổi cảm xúc của người bên cạnh,Sao vậy? Có chuyện muốn nói?
Lưu Chương do dự:Cái kia, tôi muốn biết vì sao em đồng ý cùng tôi?
Lưu Vũ hỏi ngược lại:Vậy tại sao anh tỏ tình với tôi?
Tất nhiên Lưu Chương không dám thú thật đó là do cái trò chơi ngu ngốc kia.

Tuy rằng bản thân đang chơi trò chơi, nhưng một giây tỏ tình kia hắn đúng là vô cùng chân thành.

Nhưng Lưu Vũ mà, không cần hắn nói cũng có thể đoán ra,Trurth or Dare? cậu cười.

Lưu Chương kinh ngạc trợn to hai mắt,Làm sao em biết?
Phụt.

cậu bật cười, Tỏ tình với người đầu tiên mà tôi gặp? Không phải đằng sau còn có hai người quay video sao, hơn nữa trên người anh toàn mùi rượu.

Lưu Chương sắc mặt xanh mét:Nồng lắm sao?

Phải.

Lưu Vũ nói,Tôi đứng xa cũng có thể ngửi thấy.

Lưu Chương cứng họng, cúi thấp người ảo não vò đầu bức tóc.

Mình ở trên người em ấy ngửi thấy mùi nước hoa, em ấy lại từ trên người mình ngửi thấy mùi rượu...Cái này...Mẹ nó thật là...!
Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.

Lưu Vũ không hề chán ghét hay chỉ trích hắn như hắn nghĩ, cậu chỉ vươn ngón tay ra muốn cùng hắn móc nghéo.

Lưu Chương ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cậu, muốn đem hình dáng của cậu khắc sâu vào lòng.

Làm sao có thể có một người ấm áp như vậy? Em ấy giống như một cái máy điều hòa 26 độ, sưởi ấm mùa đông phương Bắc, làm dịu cái nắng đầu xuân, lại như một chiếc chăn điện đã bật từ hai tiếng trước...!Đem hắn bọc lấy, giúp hắn đuổi đi cái lạnh buốt giá.

Lưu Chương trịnh trọng đưa tay đến:Không uống nữa.

Về sau sẽ không uống nữa.

Ngoan.

Hai mắt Lưu Vũ cong cong, kiễng chân sờ sờ đầu hắn.Vậy bây giờ cùng tôi đến bệnh viện.

Làm cái gì?
Tiêm uốn ván.

Lưu Vũ chớp mắt nhìn hắn.

Lưu Chương không có biện pháp từ chối đành phải cùng cậu đến bệnh viện.

300 một mũi, đơn khám đây, cậu trước đi thanh toán.

Bác sĩ phất tay, ghi vào danh sách.

Cái gì? Lưu Chương suýt chút nữa từ trên ghế nhảy xuống.300? Vậy tôi không tiêm nữa, không tiêm không tiêm.

Lưu Vũ đè cái người không an phận kia xuống, cười với bác sĩ,Anh ấy quen tiết kiệm, để tôi để tôi.

Sau đó cầm lấy đơn khám kéo Lưu Chương ra khỏi phòng khám.

300 có tác dụng gì? Sao lại kéo tôi ra đây, phải cùng bọn nó nói đạo lý, bọn họ lừa chúng ta.

Làm sao lại đắt như vậy?
Lưu Chương một đường bị kéo đi, hắn trong túi có mỗi 300 tệ, vừa nãy ăn tối hết 38 tệ rồi, làm sao đủ tiền?
Đừng náo loạn nữa.

Lưu Vũ giống như dỗ dành một đứa trẻ.

"Globulin miễn dịch chống uốn ván chiết xuất từ ​​huyết thanh người nói chung không dị ứng, không cần thử da, hơn nữa công nghệ chiết xuất tương đối cao.

Đắt là đương nhiên.

"
Lưu Chương không am hiểu cũng không biết phải chiết xuất huyết thanh là cái gì, hắn chỉ cảm thấy quá tốn kém.

Chỉ là một vết xước nhỏ, trước đây tôi cũng hay bị, cũng đâu cần tiêm gì vẫn sống tốt mà.

Xác suất 1% cũng có thể xảy ra.

Lưu Vũ nhẹ giọng.

Nhưng Lưu Chương vẫn nặng nề đáp,Vậy sao tôi phải là 1%? Theo xác xuất không phải là bên 99% có nhiều khả năng hơn sao?
Lưu Vũ trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi Lưu Chương chuẩn bị đầu hàng mới khẽ cười một tiếng:Ước gì tôi cũng có thể lạc quan như anh.

Cuối cùng vẫn là không tiêm.


Trên đường trở về, Lưu Vũ không hề mở miệng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì hay đang giận.

Lưu Chương trong lòng lo lắng đến độ tim gan cồn cào, không dám tiếp tục chọc giận cái người đang sinh khí kia, chỉ có thể âm thầm theo cậu suốt một đoạn đường về nhà.

Tới rồi.

Lưu Vũ ngừng trước cửa chung cư.Anh về đi.

A...!Lưu Chương gãi đầu, cứng ngắt quay người đi.

Lưu Vũ hít sâu một hơi, quay người bước lên.

Còn chưa đi đến cửa cầu thang, Lưu Chương lại một lần nữa chạy lại.

Có chuyện gì vậy? cậu hỏi.

Lưu Chương trộm siết chặt tay, lấy hết can đảm hỏi cậu:Tôi có thể ôm em được không?
Lưu Vũ sửng sốt một chút, nhìn vào đôi mắt long lanh của hắn, gật đầu.

Lưu Chương lại bày ra cái điệu cười ngốc nghếch đặc trưng, lập tức ôm lấy Lưu Vũ, vừa vặn chạm vào cần cổ của cậu.

Hắn lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của đêm trước, đúng là mùi này rồi, thật dễ ngửi, hắn nghĩ.

Lưu Vũ cũng vòng tay ôm hắn, vùi mặt vào lòng hắn.

Cậu nghĩ, cái người này thật sự ngây ngô, cũng rất lạc quan, tuy không phải là người giàu có gì, lại hay uống rượu, hay bị thương, cũng có thể là không có học hành tới đâu, nghề nghiệp cũng không ổn định, nhưng như thế thì làm sao?
Trong phần còn lại của cuộc đời, cậu không muốn cô độc ra đi một mình nữa.

Bất kì ai cũng được.

Lưu Vũ siết chặt vòng tay, bất kì ai cũng được.

Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu mới tách ra.

Anh về đi, muộn rồi.

Ngày mai còn đi làm.

Lưu Chương gật đầu, cố gắng che giấu sự hoảng loạn cùng xấu hổ khi nghe đến hai từ làm việc.

Tạm biệt.

Lưu Vũ mỉm cười vẫy vẫy tay.

Em lên nhà đi, tôi đợi em lên rồi sẽ đi.

Được.

Hắn ở dưới lầu đợi một hồi thì đèn tầng ba bật sáng, một cái đầu nhỏ ló ra ngoài cửa sổ.

Tôi vào nhà rồi.

Được.

Vậy...tạm biệt.

Lưu Chương vẫy vẫy tay với cái đầu nhỏ.

Đầu nhỏ kêu một tiếng.Đi đường cẩn thận.

Về nhà nhớ nhắn cho tôi biết nha.

Biết rồi.

Lưu Chương nhịn không được cười hạnh phúc, cái loại cảm giác được người khác quan tâm này đã lâu lắm rồi hắn không có được, thật sự rất hạnh phúc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương