Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa
-
Chương 1: Báo động giả
- Không ai được động đậy! Peter Crentch la lên.
Bob Andy và Hannibal Jones đứng sững tại chỗ.
Ba bạn đang ở trong bộ tham mưu bí mật của nhóm thám tử do chính ba bạn thành lập. Bộ tham mưu giấu trong chiếc xe lán cũ, chôn dưới đống bàn ghế và đồ và phế thải của Thiên Đường Đồ Cổ, nhưng dù lối vào có bí mật, vẫn có thể có kẻ tình cờ phát hiện ra.
Hannibal và Bob liếc nhìn quanh văn phòng nhỏ, đồng thời lắng lai nghe. Phải chăng Peter đã nghe thấy tiếng động khả nghi?
- Có gì vậy, hả Peter? Bob thì thầm.
Peter trừng mắt nhìn hai bạn.
- Mình bị mất cắp khúc bánh mì kẹp thịt! Peter thông báo.
Bob há miệng chưng hửng.
- Cái gì? Vì một miếng bánh mì kẹp thịt mà cậu...?
- Có kẻ lấy cắp bánh mì của cậu hả? Hannibal hỏi lại như không tin.
Thám tử phó phá lên cười.
- Mình đùa thôi, Peter giải thích. Nhưng khi đang đói bụng, thì bánh mì kẹp thịt quan trọng lắm đó.
- Cậu đùa không hay tí nào - Hannibal nghiêm khắc đáp. Không có gì nguy hiểm bằng báo động giả. Cậu có biết chuyện thằng bé cứ kêu "chó sói!" khi không có gì không. Khi nó thật sự bị chó sói, thì không ai đến cứu nó. Loại trò đùa thế này...
Thám tử trưởng hay có khuynh hướng lên giọng dạy đời khi nói chuyện. Đôi khi các bạn phải chỉnh Hannibal lại.
- Nói gì thì nói, nhưng không thấy khúc bánh mì của mình đâu. Peter ngắt lời. Mình dám chắc cậu đã không cưỡng lại nỗi cám dỗ khi ở một mình trong xưởng, trong khi Bob và mình đang ở ngoài. Mình dám cá chính cậu đã ngốn mất khúc bánh mì của mình.
Hannibal đỏ mặt.
- Làm gì có! Hannibal phẫn nộ la lên.
Do hơi tròn trịa, Hannibal không chịu nổi khi bị nghi ngờ ăn nhiều quá.
- Nếu không phải cậu, thì là kẻ khác, Peter nói.
- Hay cậu bỏ quên trong xưởng, Bob gợi ý.
- Dù nó có ở đâu đi nữa, thì cứ để nó chờ ở đó - Hannibal tự tin tuyên bố. Ta chưa quyết định ngày mai sẽ đi chơi đâu. Sắp tựu trường rồi, ta không còn nhiều thời gian để tìm một sinh hoạt nào đó vui vui đâu. Mà do không thấy ai cần đến dịch vụ của thám tử và do ta đã làm việc suốt mùa hè ở kho bãi của chú Titus, mình đề nghị ta đi một chuyến cho đáng. Và do ta đã thuộc lòng khu DisneyIand, mình có ý kiến là đi Núi Thần. Mình chưa bao giờ đến đó.
- Mình cũng chưa đến - Peter nói. Đó là gì vậy?
- Là một trong những khu công viên giải trí lớn nhất và hay nhất thế giới! Bob hăng hái nói. Có thể không thơ mộng bằng DisneyIand, nhưng cũng có bốn đường xe chạy ngoằn ngoèo, có cầu tuột xuống nước, có vòng quay cao một cây số và khoảng ba chục trò giải trí khác nữa. Tất cả với giá chỉ có một vé vào cửa. Trả tiền vào cửa, rồi muốn đi đâu thì đi, bao nhiêu lần cũng được.
- Có vẻ hay đấy. Peter nói.
- Vậy thì quyết nhé, Hannibal kết luận. Và để cho sang, ta sẽ đi bằng xe Rolls. Mình đã gọi điện cho chú Warrington, xe sẵn sàng rồi.
- Tuyệt! Bob cười nói. Khi bọn mình xuống xe, mọi người sẽ nghĩ bọn mình là triệu phú. Các cậu cứ tưởng tượng mặt mọi người đi.
- Hy vọng mình còn sống để được nhìn thấy - Peter nhận xét. Mình đã nói là mình sắp chết đói đến nơi rồi. Nếu các cậu không ăn mất khúc bánh mì kẹp thịt của mình, thì các cậu giấu đâu rồi!
- Bọn mình không giấu, Peter à! Bob đáp.
- Mình xin nhắc lại là không ai đụng đến bánh mì của cậu. Thám tử trưởng nói thêm. Có lẽ cậu đã mang vào xưởng. Ta sẽ kiểm tra ngay.
Nói xong, Hannibal mở nắp cửa sập đậy cái lỗ dưới sàn xe lán cho phép vào Đường Hầm số hai, là lối vào chính của bộ tham mưu. Đường hầm là cái ống kim loại chạy dưới xe lán và đống đồ linh tinh xung quanh nó. Peter, cao lớn nhất, phải nằm sấp xuống để bò trong đường ống, sau lưng là Hannibal. Thám tử trưởg đang hổn hển bò. Bob, nhỏ nhất, đi sau cùng.
Ba bạn chui ra cái gọi là xưởng, một góc Thiên Đường Đồ Cổ, có mái nghiêng rộng hai mét, tựa vào tường bên ngoài. Hàng núi đồ phế thải che giấu xưởng khỏi ánh mắt của người lạ. Trong xưởng có máy in của Ba Thám Tử Trẻ và các công cụ để sửa chữa các thiết bị. Cái ghế, vài cái thùng cũ và bàn thợ, xưởng chỉ có vậy. Bob tìm thấy mẫu giấy nâu đáng lẽ chứa bữa ăn trưa của Peter trên bàn thợ.
- Thấy chưa, cậu bỏ quên đây mà, - Bob nói.
- Đúng, nhưng ai ăn mất rồi? Peter vừa nói vừa vò cái bao giấy bị rách và trống không.
- Chắc chắn là chính cậu đã ăn, rồi lại quên mất, Hannibal giả thiết.
- Mình à? Quên một khúc bánh mì jambon à! Peter phản đối.
- Hay là chuột. Bob xem xét bao giấy bị rách. Chuột thì gì cũng ăn hết.
- Chuột hả? Ở Thiên Đường Đồ Cổ hả? Chuột, mà thím Mathilda không biết hả? Không bao giờ có chuyện đó. Peter phản đối.
- Làm sao thím diệt được hết chuột sinh sôi nảy nở trong một nơi như thế này. - Hannibal cười nói. Mặc dù thím hết sức nỗ lực.
Thím Mathilda là một phụ nữ cứng rắn và quả quyết, cai trị Thiên Đường Đồ Cổ bằng một bàn tay sắt. Titus Jones, chồng bà, dành phần lớn thời gian để tìm mua những thứ dễ bán lại. Hannibal bị mất cha mẹ lúc còn nhỏ xíu và không còn nhớ mình đến nhà chú thím lúc nào.
- Nhắc đến thím Mathilda, Hannihal nói tiếp, ta hãy đi xin thím bữa ăn trưa di.
Rồi cậu bước về nhà. Khi đi ngang trước cổng chính, Hannibal dừng lại:
- Này, các cậu có thấy chiếc xe kia không?
Peter và Bob nhìn theo hướng chỉ. Một chiếc Mercedes xanh lá cây đang đậu đối diện cổng mở. Nhưng không thấy ai bước xuống.
- Lúc mình thấy nó, thì nó đang chạy, Hannibal nói. Nó chạy rất chậm, rồi dừng lại.
- Thì sao! Luật đâu có cấm dừng xe lại, - Peter đáp. Có thể là khách của chú Titus.
- Có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng không thấy ai bước xuống xe. Mà mình đã thấy xe này lúc sáng rồi. Nó cũng chạy rất chậm.
- Mình cũng đã thấy nó rồi, Bob nói thêm. Lúc mình đạp xe đến, xe đang ở con đường phía sau kho bãi.
- Có lẽ là xe của bọn đã lấy cắp khúc bánh mì. Peter kết luận.
- Bọn thuộc băng quốc tế chuyên ăn trộm bánh mì kẹp thịt - Bob nói mỉa.
- Cứ nói đến khúc bánh mì kẹp thịt đó hoài, nghe chán lắm rồi! Hannibal bực mình kêu.
Thám tử trưởng vẫn nhìn chiếc Mercedes bất động sau cổng.
- Mình rất muốn biết tại sao xe lại ở chỗ này.
Bob mỉm cười:
- Chắc bác tài đang rình chờ cơ hội để ăn cắp một khúc bánh mì jambon thứ nhì.
- Không phải, nhưng chắc chắn xe đang chờ một cái gì đó, Hannibal đáp. Ta ra xem thử đi.
Hannihal hay nghi ngờ những sự kiện bình thường, những chuyện lạ lạ, thông thường cậu không lầm. Đã lâu rồi, Peter và Bob không còn dám hoài nghi về sự tinh ý của sếp.
- Peter, Hannibal ra lệnh, cậu sẽ đi qua cổng chính, mà không để người ta để ý. Còn Bob và mình sẽ ra qua Cửa Đỏ, và đi vòng qua Thiên Đường. Bob đi bên trái, mình đi bên phải. Như vậy, ta sẽ quan sát được chiếc Mercedes từ khắp mọi phía.
Peter gật đầu đồng ý và nhìn theo hai bạn đang bước ra cánh cửa mật, đục trong hàng rào bọc phía sau kho bãi đồ linh tinh. Sau khi đi vòng qua một vài đống đồ phế thải, Peter ra đến cổng chính, liếc nhìn ra ngoài.
Chiếc Mercedes vẫn còn đó, có hai người ngồi bên trong. Peter vội thụt đầu trở vô.
Núp sau tường, Peter nằm úp xuống đất, rồi bò về phía cổng, để quan sát mà không bị thấy.
- Cậu bị mất cái gì à? Cậu có cần tôi giúp tìm không?
Peter khó khăn nuốt nước bọt. Một người đàn ông vạm vỡ, da rám nắng. mặt bộ đồ vét mỏng, đang đứng đó nhìn xuống Peter, ngay lối vào kho bãi đồ linh tinh. Cảnh tượng Peter đang bò có vẻ làm ông rất thích thú. Còn Peter thì không biết phải có thái độ như thế nào nữa.
- Cháu... cháu... cháu... Peter cà lăm. Cháu bị mất trái banh. Cháu đang tìm banh.
- Phía bên này không có trái banh nào, - người đàn ông nghiêm trang nói.
- Vậy thì chắc nó lăn đi hướng kia, - Peter vừa ấp úng vừa đứng dậy.
- Thật không may, người đàn ông vào bình luận vừa đưa tấm danh thiếp. Vậy có thể cậu giúp được tôi. Đường như chúng tôi bị lạc đường.
Khi đó, Peter để ý thấy cửa xe chiếc Mercedes xanh mở và bên trong chỉ còn một người. Kẻ lạ mặt hất đầu chỉ xe.
- Chúng tôi chạy vòng vòng mấy tiếng rồi, - ông nói. Dở quá. Chúng tôi tìm tu viện cũ.
Người đàn ông có giọng Anh khá lạ. Hóa ra chỉ là khách du lịch thôi. Quỷ tha ma bắt Hannibal và tính hay để ý nghi ngờ của cậu ấy!
- Tu viện Tây Ban Nha à? Cũng dễ tìm thôi, Peter nói và chỉ đường cho người đàn ông lạ.
- Cảm ơn. Cậu tử tế quá.
Người đàn ông trở lên xe, xe nổ máy chạy di.
Hannibal và Bob chạy đến. Thám tử trưởng nhìn chiếc Mercedes chạy mất.
- Du khách thôi, sếp ạ, chứ không có gì đâu, - Peter bình luận kể lại những gì vừa mới xảy ra. Khách du lịch có giọng Anh lạ lắm.
- Họ bị lạc đường hả? Hannibal thất vọng nói. Chỉ vậy thôi à?
- Chả có gì. Không cần tiến hành điều tra, - Peter nhận xét
- Người ngoại quốc đi lạc trong khu này không có gì là lạ, Hannibal thừa nhận. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên, đó chính là điều vừa mới xảy ra, Babal ơi, - Peter bực mình la lên.
- Bọn mình còn phải chuẩn bị cho chuyến đi nữa. - Bob nói thêm.
- Ăn trước đã, Peter kết luận. Mình đói lắm rồi!
Hannibal và Bob nhìn thấy một chậu đầy banh tennis cũ. Hai bạn chụp lấy nhiều banh, ném vào Peter, khiến cậu bỏ chạy và cười.
Bob Andy và Hannibal Jones đứng sững tại chỗ.
Ba bạn đang ở trong bộ tham mưu bí mật của nhóm thám tử do chính ba bạn thành lập. Bộ tham mưu giấu trong chiếc xe lán cũ, chôn dưới đống bàn ghế và đồ và phế thải của Thiên Đường Đồ Cổ, nhưng dù lối vào có bí mật, vẫn có thể có kẻ tình cờ phát hiện ra.
Hannibal và Bob liếc nhìn quanh văn phòng nhỏ, đồng thời lắng lai nghe. Phải chăng Peter đã nghe thấy tiếng động khả nghi?
- Có gì vậy, hả Peter? Bob thì thầm.
Peter trừng mắt nhìn hai bạn.
- Mình bị mất cắp khúc bánh mì kẹp thịt! Peter thông báo.
Bob há miệng chưng hửng.
- Cái gì? Vì một miếng bánh mì kẹp thịt mà cậu...?
- Có kẻ lấy cắp bánh mì của cậu hả? Hannibal hỏi lại như không tin.
Thám tử phó phá lên cười.
- Mình đùa thôi, Peter giải thích. Nhưng khi đang đói bụng, thì bánh mì kẹp thịt quan trọng lắm đó.
- Cậu đùa không hay tí nào - Hannibal nghiêm khắc đáp. Không có gì nguy hiểm bằng báo động giả. Cậu có biết chuyện thằng bé cứ kêu "chó sói!" khi không có gì không. Khi nó thật sự bị chó sói, thì không ai đến cứu nó. Loại trò đùa thế này...
Thám tử trưởng hay có khuynh hướng lên giọng dạy đời khi nói chuyện. Đôi khi các bạn phải chỉnh Hannibal lại.
- Nói gì thì nói, nhưng không thấy khúc bánh mì của mình đâu. Peter ngắt lời. Mình dám chắc cậu đã không cưỡng lại nỗi cám dỗ khi ở một mình trong xưởng, trong khi Bob và mình đang ở ngoài. Mình dám cá chính cậu đã ngốn mất khúc bánh mì của mình.
Hannibal đỏ mặt.
- Làm gì có! Hannibal phẫn nộ la lên.
Do hơi tròn trịa, Hannibal không chịu nổi khi bị nghi ngờ ăn nhiều quá.
- Nếu không phải cậu, thì là kẻ khác, Peter nói.
- Hay cậu bỏ quên trong xưởng, Bob gợi ý.
- Dù nó có ở đâu đi nữa, thì cứ để nó chờ ở đó - Hannibal tự tin tuyên bố. Ta chưa quyết định ngày mai sẽ đi chơi đâu. Sắp tựu trường rồi, ta không còn nhiều thời gian để tìm một sinh hoạt nào đó vui vui đâu. Mà do không thấy ai cần đến dịch vụ của thám tử và do ta đã làm việc suốt mùa hè ở kho bãi của chú Titus, mình đề nghị ta đi một chuyến cho đáng. Và do ta đã thuộc lòng khu DisneyIand, mình có ý kiến là đi Núi Thần. Mình chưa bao giờ đến đó.
- Mình cũng chưa đến - Peter nói. Đó là gì vậy?
- Là một trong những khu công viên giải trí lớn nhất và hay nhất thế giới! Bob hăng hái nói. Có thể không thơ mộng bằng DisneyIand, nhưng cũng có bốn đường xe chạy ngoằn ngoèo, có cầu tuột xuống nước, có vòng quay cao một cây số và khoảng ba chục trò giải trí khác nữa. Tất cả với giá chỉ có một vé vào cửa. Trả tiền vào cửa, rồi muốn đi đâu thì đi, bao nhiêu lần cũng được.
- Có vẻ hay đấy. Peter nói.
- Vậy thì quyết nhé, Hannibal kết luận. Và để cho sang, ta sẽ đi bằng xe Rolls. Mình đã gọi điện cho chú Warrington, xe sẵn sàng rồi.
- Tuyệt! Bob cười nói. Khi bọn mình xuống xe, mọi người sẽ nghĩ bọn mình là triệu phú. Các cậu cứ tưởng tượng mặt mọi người đi.
- Hy vọng mình còn sống để được nhìn thấy - Peter nhận xét. Mình đã nói là mình sắp chết đói đến nơi rồi. Nếu các cậu không ăn mất khúc bánh mì kẹp thịt của mình, thì các cậu giấu đâu rồi!
- Bọn mình không giấu, Peter à! Bob đáp.
- Mình xin nhắc lại là không ai đụng đến bánh mì của cậu. Thám tử trưởng nói thêm. Có lẽ cậu đã mang vào xưởng. Ta sẽ kiểm tra ngay.
Nói xong, Hannibal mở nắp cửa sập đậy cái lỗ dưới sàn xe lán cho phép vào Đường Hầm số hai, là lối vào chính của bộ tham mưu. Đường hầm là cái ống kim loại chạy dưới xe lán và đống đồ linh tinh xung quanh nó. Peter, cao lớn nhất, phải nằm sấp xuống để bò trong đường ống, sau lưng là Hannibal. Thám tử trưởg đang hổn hển bò. Bob, nhỏ nhất, đi sau cùng.
Ba bạn chui ra cái gọi là xưởng, một góc Thiên Đường Đồ Cổ, có mái nghiêng rộng hai mét, tựa vào tường bên ngoài. Hàng núi đồ phế thải che giấu xưởng khỏi ánh mắt của người lạ. Trong xưởng có máy in của Ba Thám Tử Trẻ và các công cụ để sửa chữa các thiết bị. Cái ghế, vài cái thùng cũ và bàn thợ, xưởng chỉ có vậy. Bob tìm thấy mẫu giấy nâu đáng lẽ chứa bữa ăn trưa của Peter trên bàn thợ.
- Thấy chưa, cậu bỏ quên đây mà, - Bob nói.
- Đúng, nhưng ai ăn mất rồi? Peter vừa nói vừa vò cái bao giấy bị rách và trống không.
- Chắc chắn là chính cậu đã ăn, rồi lại quên mất, Hannibal giả thiết.
- Mình à? Quên một khúc bánh mì jambon à! Peter phản đối.
- Hay là chuột. Bob xem xét bao giấy bị rách. Chuột thì gì cũng ăn hết.
- Chuột hả? Ở Thiên Đường Đồ Cổ hả? Chuột, mà thím Mathilda không biết hả? Không bao giờ có chuyện đó. Peter phản đối.
- Làm sao thím diệt được hết chuột sinh sôi nảy nở trong một nơi như thế này. - Hannibal cười nói. Mặc dù thím hết sức nỗ lực.
Thím Mathilda là một phụ nữ cứng rắn và quả quyết, cai trị Thiên Đường Đồ Cổ bằng một bàn tay sắt. Titus Jones, chồng bà, dành phần lớn thời gian để tìm mua những thứ dễ bán lại. Hannibal bị mất cha mẹ lúc còn nhỏ xíu và không còn nhớ mình đến nhà chú thím lúc nào.
- Nhắc đến thím Mathilda, Hannihal nói tiếp, ta hãy đi xin thím bữa ăn trưa di.
Rồi cậu bước về nhà. Khi đi ngang trước cổng chính, Hannibal dừng lại:
- Này, các cậu có thấy chiếc xe kia không?
Peter và Bob nhìn theo hướng chỉ. Một chiếc Mercedes xanh lá cây đang đậu đối diện cổng mở. Nhưng không thấy ai bước xuống.
- Lúc mình thấy nó, thì nó đang chạy, Hannibal nói. Nó chạy rất chậm, rồi dừng lại.
- Thì sao! Luật đâu có cấm dừng xe lại, - Peter đáp. Có thể là khách của chú Titus.
- Có thể, Hannibal thừa nhận. Nhưng không thấy ai bước xuống xe. Mà mình đã thấy xe này lúc sáng rồi. Nó cũng chạy rất chậm.
- Mình cũng đã thấy nó rồi, Bob nói thêm. Lúc mình đạp xe đến, xe đang ở con đường phía sau kho bãi.
- Có lẽ là xe của bọn đã lấy cắp khúc bánh mì. Peter kết luận.
- Bọn thuộc băng quốc tế chuyên ăn trộm bánh mì kẹp thịt - Bob nói mỉa.
- Cứ nói đến khúc bánh mì kẹp thịt đó hoài, nghe chán lắm rồi! Hannibal bực mình kêu.
Thám tử trưởng vẫn nhìn chiếc Mercedes bất động sau cổng.
- Mình rất muốn biết tại sao xe lại ở chỗ này.
Bob mỉm cười:
- Chắc bác tài đang rình chờ cơ hội để ăn cắp một khúc bánh mì jambon thứ nhì.
- Không phải, nhưng chắc chắn xe đang chờ một cái gì đó, Hannibal đáp. Ta ra xem thử đi.
Hannihal hay nghi ngờ những sự kiện bình thường, những chuyện lạ lạ, thông thường cậu không lầm. Đã lâu rồi, Peter và Bob không còn dám hoài nghi về sự tinh ý của sếp.
- Peter, Hannibal ra lệnh, cậu sẽ đi qua cổng chính, mà không để người ta để ý. Còn Bob và mình sẽ ra qua Cửa Đỏ, và đi vòng qua Thiên Đường. Bob đi bên trái, mình đi bên phải. Như vậy, ta sẽ quan sát được chiếc Mercedes từ khắp mọi phía.
Peter gật đầu đồng ý và nhìn theo hai bạn đang bước ra cánh cửa mật, đục trong hàng rào bọc phía sau kho bãi đồ linh tinh. Sau khi đi vòng qua một vài đống đồ phế thải, Peter ra đến cổng chính, liếc nhìn ra ngoài.
Chiếc Mercedes vẫn còn đó, có hai người ngồi bên trong. Peter vội thụt đầu trở vô.
Núp sau tường, Peter nằm úp xuống đất, rồi bò về phía cổng, để quan sát mà không bị thấy.
- Cậu bị mất cái gì à? Cậu có cần tôi giúp tìm không?
Peter khó khăn nuốt nước bọt. Một người đàn ông vạm vỡ, da rám nắng. mặt bộ đồ vét mỏng, đang đứng đó nhìn xuống Peter, ngay lối vào kho bãi đồ linh tinh. Cảnh tượng Peter đang bò có vẻ làm ông rất thích thú. Còn Peter thì không biết phải có thái độ như thế nào nữa.
- Cháu... cháu... cháu... Peter cà lăm. Cháu bị mất trái banh. Cháu đang tìm banh.
- Phía bên này không có trái banh nào, - người đàn ông nghiêm trang nói.
- Vậy thì chắc nó lăn đi hướng kia, - Peter vừa ấp úng vừa đứng dậy.
- Thật không may, người đàn ông vào bình luận vừa đưa tấm danh thiếp. Vậy có thể cậu giúp được tôi. Đường như chúng tôi bị lạc đường.
Khi đó, Peter để ý thấy cửa xe chiếc Mercedes xanh mở và bên trong chỉ còn một người. Kẻ lạ mặt hất đầu chỉ xe.
- Chúng tôi chạy vòng vòng mấy tiếng rồi, - ông nói. Dở quá. Chúng tôi tìm tu viện cũ.
Người đàn ông có giọng Anh khá lạ. Hóa ra chỉ là khách du lịch thôi. Quỷ tha ma bắt Hannibal và tính hay để ý nghi ngờ của cậu ấy!
- Tu viện Tây Ban Nha à? Cũng dễ tìm thôi, Peter nói và chỉ đường cho người đàn ông lạ.
- Cảm ơn. Cậu tử tế quá.
Người đàn ông trở lên xe, xe nổ máy chạy di.
Hannibal và Bob chạy đến. Thám tử trưởng nhìn chiếc Mercedes chạy mất.
- Du khách thôi, sếp ạ, chứ không có gì đâu, - Peter bình luận kể lại những gì vừa mới xảy ra. Khách du lịch có giọng Anh lạ lắm.
- Họ bị lạc đường hả? Hannibal thất vọng nói. Chỉ vậy thôi à?
- Chả có gì. Không cần tiến hành điều tra, - Peter nhận xét
- Người ngoại quốc đi lạc trong khu này không có gì là lạ, Hannibal thừa nhận. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên, đó chính là điều vừa mới xảy ra, Babal ơi, - Peter bực mình la lên.
- Bọn mình còn phải chuẩn bị cho chuyến đi nữa. - Bob nói thêm.
- Ăn trước đã, Peter kết luận. Mình đói lắm rồi!
Hannibal và Bob nhìn thấy một chậu đầy banh tennis cũ. Hai bạn chụp lấy nhiều banh, ném vào Peter, khiến cậu bỏ chạy và cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook