Vụ Bí Ẩn: Con Nhện Bạc
-
Chương 7: Cuộc tháo chạy
Những tiếng gõ lại làm cho cánh cửa lung lay.
- Mở cửa ra nhân danh quan nhiếp chính! Mở cửa ra, nhân danh pháp luật!
Giọng nói lập lại đầy đe dọa.
Peter và Hannibal đè hết sức mình vào cánh cửa, với hy vọng điên rồ rằng trọng lượng của mình sẽ giúp làm cho cửa không mở ra. Bob vẫn nhìn chằm chằm vào con nhện bạc và men nằm trong lòng bàn tay. Những suy nghĩ xoay cuồng trong đầu óc cậu như những con thỏ đang hoảng hốt. Nhất định phải giấu món nữ trang. Nhưng ở đâu?
Cuối cùng, Bob cũng hoàn hồn và chạy khắp căn phòng, tìm một chỗ giấu nhưng không thấy chỗ nào hết. Dưới tấm thảm? Buồn cười quá! Dưới nệm giường? Dễ quá! Nhưng ở đâu? Ở đâu? Phải giấu châu báu ở đâu để tay sai của Công tước Stefan không tìm ra được?
Bây giờ, nhưng cú gõ giận dữ làm cho cánh cửa rung lên. Mật phái viên của Công tước Stefan sắp phá được cánh cửa ...
Đột nhiên, sự kiện càng phức tạp hồi hộp thêm. Màn cửa sổ đột ngột mở ra, một thanh niên bước vào phòng.
Peter và Hannibal quay mặt lại và lao ra để đối phó với cuộc tấn công mới này. Nhưng kẻ mới đến ngăn cản ngay:
- Tôi, Rudy đây, anh nói nhỏ. Và Elena, em gái tôi, cũng đi theo tôi!
Đến lượt Elena cũng xuất hiện và đứng cạnh anh trai mình. Cô gái mặc quần áo vét. Có thể tưởng cô là một thiếu niên nam.
- Nhanh lên! Cô nói. Đi theo chúng tôi! Phải chạy trốn không chậm trễ. Các cậu sắp bị bắt vì tội danh phản quốc.
Bây giờ có tiếng ồn khủng khiếp vang lên từ cánh cửa. Lính cận vệ đang tìm cách đập phá cánh cửa bằng rìu. Nhưng cánh cửa làm bằng gỗ sồi kiên cố, rất dày. Cũng phải mất một hồi mới phá được nó.
Hannibal, Peter và bob có cảm giác như mình đã trở thành diễn viên của một cuốn phim sôi nổi. Các sự kiện xảy ra liền liền với một nhịp độ dồn dập đến nổi ba cậu không thể nào phản ứng bình tĩnh được. Ba thám tử không có thời gian lý luận. Trong đầu óc sôi sục của ba cậu, chỉ có độc nhất một ý nghĩ:
chạy chốn!
Chạy trốn thật nhanh!
- Đi, Peter! Hannibal la lên. Bob, mang con nhện bạc theo! Đi!
Bob phân vân một hồi lâu, rồi ra cùng nhóm nhỏ. Elena dẫn đầu, tất cả bước ra ban công.
Tất cả đứng sát vào nhau trong bóng tối mát mẻ, các bạn nhìn thấy ánh đèn long lanh dưới chân mình.
- Gờ đá đi vòng quanh cung điện và sẽ đưa ta ra phía sau, Elena giải thích.
Các cậu cứ bình tỉnh và mọi chuyện sẽ ổn. Gìơ đủ rộng. Các cậu đừng sợ!
Elena đầu tiên bước qua lan can và đặt chân xuống gờ đá. Hannibal đứng một hồi.
- Máy ảnh! Hannibal nói khẽ. Em quên lấy máy ảnh!
- Không còn thời gian quay lại nữa! Rudy nói với một giọng hối thúc. Cánh cửa sẽ còn vững được thêm hai phút, có thể ba, nhưng không hơn! Ta không được phí mất một giây nào hết!
Miễn cưỡng phải từ bỏ máy ảnh, Hannibal bước theo Peter ...Đối mặt vào tường cung điện, đám người chạy trốn cố gắng áp người thật sát vào đá và di chuyển cẩn thận, theo gương Elena; cô gái tiến tới nhanh nhẹn và dẻo dai như một con mèo.
Việc phải chạy trốn rút làm cho mọi người quên đi nổi sợ. Ở đằng sau, năm bạn có thể nghe những tiếng đập làm rung rinh cánh cửa, xuất phát từ căn phòng bị lính cận vệ tấn công ...Đến khúc tường quẹo, gió đêm quất mạnh vào những khuôn mặt đang đưa tới. Bob mất thăng bằng thả tay ra và ngả xa ra khỏi tường.
Xa ở phía dưới, dòng sông Denzo đang chảy, đen và xiết. Bàn tay của Rudy, đặt lên vai Bob ngăn chặn được thảm họa. Hơi hổn hển, Bob tiếp tục con đường đi mạo hiểm.
- Nhanh lên! Rudy khẽ nói sau lưng Bob.
Một cặp bồ câu, đang ngủ lim dim trên gờ đá, thức dậy khi đám người tháo chạy đi ngang. Trong tiếng vỗ cánh dữ dội, hai con chim bay đi. Elena cùng bốn bạn trai trèo qua lan can của một balcon thứ nhì để dừng lại nghĩ.
- Bây giờ, cô gái nói với giọng cương quyết, ta sẽ phải leo. Hy vọng các cậu leo giỏi. Bời vì leo dây là cách thức duy nhất để thoát. Day đây này! Dây có gút.
Có một sợi dây khác, cũng cột lại ban công này và thòng xuống dưới. Đó là một cái mẹo để làm cho kẻ thù tưởng các cậu để leo xuống.
Ba thám tử ngước mắt lên. Một sợi dây có gút đang nằm lơ lửng trên đầu, ngay tầm tay. Elena nắm lấy dây và tự kéo mình lên bằng sức hai cổ tay. Peter làm theo, dễ dàng. Hannibal, thầm càu nhàu và thở hổn hển, đi theo, nhưng chậm hơn, chủ yếu nhờ vào sức chân. Bob chờ bạn lên được một khoảng, rồi đến lượt mình nắm lấy dây.
Trong thời gian đó, Rudy đã liều lĩnh quay lui. Anh trở lại thông báo nhỏ:
- Cánh cửa chưa sập, nhưng chắc sắp rồi. Ta phải biến mất thật nhanh.
Bob, ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Rudy, ngưng leo một hồi để nghe cho rõ:
- Sao? ...
Nhưng Bob không nói gì hết. Khi nhìn xuống dưới, cậu bị trật tay. Bàn tay của Bob buông cái gút đang nắm. Sợi dây trượt ra khỏi các ngón tay ...và Bob ngã ngửa ra sau, trong bóng tối.
Một chướng ngại vật cản sự rơi của Bob - đó là Rudy! Rồi cả hai, mất thằng bằng, té nằm dài xuống balcon. Đầu Bob và mạnh vào đá. Một làn sáng đỏ và vàng hiện qua trước mắt Bob.
- Bob! Rudy cuối xuống gọi. Bob ơi! Cậu có nghe không? Cậu có bị thương không?
Bob mở mắt ra và chớp mắt ra và chớp mắt. Nhưng điểm sáng nhảy nhót trước mắt Bob rồi biến mất. Bây giờ, Bob đang nhìn thấy khuôn mặt sát mặt mình, trong bóng tối. Bob nhận thấy mình đang nằm dài trên đá. Cái đầu làm cho Bob hết sức đau đớn.
- Bob! Cậu cảm thấy thế nào? Giọng nói dồn dập và lo lắng của Rudy hỏi.
- Em đau đầu, Bob trả lời. Nhưng ngoài ra, dường như không có gì gãy hết.
Bob ngồi dậy khó khăn rồi nhìn xung quanh. Tất cả những gì Bob có thể nói, là mình đang ở trên một cái bancon. Phía trên đầu, hình bóng đồ sộ của cung điện hiện rõ trên bầu trời. Ở dưới, dòng sông Denzo đang chảy và ánh đèn thành phố đang nhấp nhá - Em đang làm gì ở đây? Bob hỏi Rudy. Lúc nãy anh đang đột nhập vào phòng bọn em, kêu bọn em phải chạy trốn, rồi bây giờ, em lại nhìn ở trên bancon, và em bị nhức đầu. Chuyện gì đã xảy ra?
- Cầu xin Hoàng thân Paul phù hộ cho cậu! Rudy buồn rầu thở dài. Cậu đã bị té và dường như trong chốc lát cú sốc đã ảnh hưởng đến trí óc cậu ...Không có thời gian nói chuyện! Xem nào, cậu leo được không? Dây đây. Cậu hãy có gắng tự nâng mình lên.
Rudy đặt dây vào tay Bob, Bob có cảm giác như mình cầy dây lần đầu tiên.
Cậu cảm thấy yếu ớt và choáng váng. Có những cú đập vang dội trong đầu cậu.
- Em sẽ thử! Bob trả lời bằng một giọng không ngữ điệu.
- Vô ích! Rudy quyết định, khi nhận thấy tình trạng tồi tệ của Bob. Ta sẽ cố gắng nâng cậu ta lên. Cậu đừng động đậy! Để tôi cột sợi dây này quanh người cậu ...
Rudy luồn dây dưới nách Bob và cột thật chặt.
- Xong! Rudy thông báo. Bây giờ, tôi sẽ leo lên, rồi ta sẽ kéo cậu lên. Tường này không phẳng, trái lại. Cậu sẽ có thể giúp chúng tôi bằng cách bám vào khi có dịp. Nếu không, thì cậu cứ để cho chúng tôi kéo cậu lên và không cựa quậy.
Chúng tôi sẽ không bỏ cậu!
Rồi nói với những người còn lại, Rudy ngước đầu lên và la lớn nhất mà anh dám:
- Đến đây! Có sự cố!
Trong khi Rudy đi lên dọc theo dây trong bóng tối, Bob đứng lại trên balcon.
Cậu dùng ngón tay sờ nắn khối u đã mọc trên đầu và tự hỏi không hiểu làm thế nào mình đến nơi này được. Có lẽ Bob và các bạn đã đi theo Rudy ...nhưng đó là tất cả những gì Bob nhớ được. Hình ảnh cuối cùng của Bob là lúc Rudy bước vào cửa sổ, trong khi lính cận vệ đang cố đập phá cánh cửa bằng rìu.
Phía trên đầu Bob, Rudy đã lên đến một cửa sổ của một căn phòng, nơi tất cả đang lo lắng xúm lại chờ anh.
- Bob bị té. Rudy nhanh chóng giải thích. Dường như cậu ấy bị sốc. Nhanh!
Phải kéo Bob lên. Nếu hợp lực, có lẽ ta sẽ làm được!
Không phải chuyện dễ! Các gút trên dây, thay vì giúp họ, lại cản trở rất nhiều.
Và cả bốn tập hợp bên cửa sổ, không được thoải mái để hành động. Cũng may là Bob không nặng. Cuối cùng đầu và vai của Bob cũng nhô lên bờ cửa sổ.
Bob bám vào đó, bước qua, rồi vào phòng cùng tất cả.
- Mình đây, Bob vừa nói vừa tháo dây ra. Cám ơn ngàn lần! Dường như mình được toàn vẹn, không sứt mẻ gì. Tất nhiên là mình đau đầu, nhưng mình động đậy được. Mình không nhớ làm thế nào mình đến cái bancon đó được ...
- Không sao! Elena ngắt lời. Quan trọng nhất là cú té không đánh gục cậu.
- Mình cảm thấy khá khỏe, Bob vừa nói khẽ vừa nhìn xung quanh.
Nhóm người chạy trốn đang ở trong một gian phòng khác của cung điện.
Phòng này ẩm ướt, đầy bụi bặm và không có bàn ghế nào hết. Rudy và Elena rón rén bước ra cửa, mở cửa ra và nhìn cẩn thận bên ngoài.
- Tạm thời thì không thấy gì, Rudy thông báo. Ta phải lợi dụng cơ hội để tìm chỗ trốn cho tốt. Em nghĩ sao, Elena? Hay ta dẫn ba cậu xuống hầm?
- Ý anh nói xuống hầm giam kín hả? Elena đáp. Không! Em không nghĩ đó là chỗ trú ẩn tốt. Sợi dây mà ta đã để lại làm dấu vết giả sẽ khuyến khích lính cận vệ chuyển hướng tìm kiếm ở phần dưới cung điện. Chắc chắn chúng sẽ nghĩ rằng Hannibal, Bob và Peter chạy trốn ngả đó ...đó ...nhìn kìa!
Elena đã ra cửa sổ và chỉ một cái gì đó ở dưới ...Dưới sân có ánh sáng đang chuyển động.
- Quan nhiếp chính đã cho lính cận vệ đứng sẵn ngoài sân, cô gái giải thích.
Em nghĩ không nên đi xuống, mà nên đi lên ...đến nóc nhà. Sau này ...có thể là tối mai ...ta sẽ cố gắng giúp các bạn này tẩu thoát qua hầm giam kín, rồi qua đường cống của thành phố. Sau đó ta sẽ dẫn ba bạn đến đại sứ quán Hoa Kỳ, nơi ba bạn sẽ được an toàn. Anh nghĩ sao, anh Rudy?
- Sáng kiến xuất sắc, anh của Elena tán thành.
Rồi anh quay sang ba cậu thanh niên Mỹ:
- Phần cung điện này không có ai ở hết. Có lẽ sẽ không ai tìm các cậu chỗ này, nếu ta làm cho bọn chúng nghĩ các cậu đã trốn bằng ngả dưới. Hannibal ơi, cậu đưa cho tôi chiếc khăn tay!
Rudy cầm chiếc vải trắng vuông mà thám tử trưởng đưa. Trong góc có thiêu chữ "H".
- Lát nữa, tôi sẽ bỏ dọc đường để đánh lạc hướng kẻ thù. Rudy giải thích.
Bây giờ, các cậu hãy theo tôi! Elena, em sẽ giám sát vùng hậu cứ!
Rudy quấn dây quanh eo rồi lôi kéo cả nhóm vào hành lang. Chạy theo anh, cả bọn nhanh nhẹn và nhẹ nhàng giẩm lên đan, rồi leo lên một cầu thang ngoằn ngoèo và tối tăm. Một hành lang khác lại tiếp theo hành lang thứ nhất.
Rudy dùng đèn pin tìm một cánh cửa hầu như không thể thấy được trên bức tường tối. Cánh cửa mở ra, nhưng kêu cọt kẹt mạnh đến nổi tất cả giật mình.
Nhưng tiếng ồn không thu hút ai tới cả. Đúng là phần cung điện này hoàn toàn vắng người!
Sau khi bước qua ngưỡng cửa, năm bạn lại đứng trước một loạt bậc thềm.
Cầu thang này dẫn đến một cánh cửa cuối cùng, dẫn thẳng ra nóc nhà cung điện.
Các vì sao sáng trên bầu trời. Có lan can bằng đá viền theo mái nhà. Tại một số nơi, lan can có lỗ châu mai.
- Lỗ châu mai dùng để bắn tên hoặc đỗ dầu sôi vào kẻ thù, Rudy giải thích.
Tất nhiên thì ngày nay thì không dùng nữa ...Các tháp canh gác cũng vậy. Vẫn còn, nhưng không còn lính canh. Này, các cậu lại đây xem!
Rudy dẫn cả nhóm đến một cái tháp nhỏ, hình vuông bằng đá, dựng ở một góc mái. Cánh cửa gỗ mở ra hơi khó khăn. Rudy dùng đèn pin chiếu sáng bên trong ...Trong đó có bốn cái băng ghế bằng gỗ, đủ rộng để dùng làm giường ngủ. Các cửa sổ, không có kính khá chật hẹp.
Rudy quay sang Hannibal, Peter và Bob:
- Các cậu có thể trốn ở đây, anh nói. Các cậu sẽ được an toàn cho đến cho khi chúng tôi quay lại tìm các cậu ...có lẽ là tối mai ...
Hannibal ngồi xuống một băng gỗ.
- Cũng may là trời đẹp, Hannibal nói khẽ, ít nhất bọn em sẽ không chết rét ...Nhưng không hiểu tất cả những cái này có nghĩ là sao?
- Đây là một vụ âm mưu, Elena giải thích. Đáng lẽ các cậu đã bị bắt giữ vì tội ăn cắp con nhện bạc Varanie. Rồi bằng cách này hay cách khác, người ta sẽ lợi dụng các cậu để buộc thái tử Djaro phải từ bỏ ngai vàng. Ít nhất, thì gián điệp của chúng tôi cũng đã biết được như vậy. Chúng tôi biết chắc rằng các cậu không lấy cắp con nhện! Dù có muốn, các cậu cũng không tài nào ăn cắp nổi!
- Đúng, Hannibal tuyên bố. Bọn em không thể nào ăn cắp được. Nhưng bọn em vẫn có. À, Bob, cậu cho mình xem con nhện đi?
Bob lấy tay lục vào túi phải áo vét. Rồi Bob rút tay ra để lục trong túi bên trái. Khi đó, Bob hoảng hốt lục tất cả các túi còn lại. Nhưng hoài công.
Cuối cùng, Bob chấm dứt việc tìm kiếm vô ích và nuốt nước miếng.
- Xin lỗi, Hannibal ơi! Bob nói như bị nấc. Mình không còn nữa! Có lẽ mình làm mất trong cuộc tháo chạy cuống cuồng!
- Mở cửa ra nhân danh quan nhiếp chính! Mở cửa ra, nhân danh pháp luật!
Giọng nói lập lại đầy đe dọa.
Peter và Hannibal đè hết sức mình vào cánh cửa, với hy vọng điên rồ rằng trọng lượng của mình sẽ giúp làm cho cửa không mở ra. Bob vẫn nhìn chằm chằm vào con nhện bạc và men nằm trong lòng bàn tay. Những suy nghĩ xoay cuồng trong đầu óc cậu như những con thỏ đang hoảng hốt. Nhất định phải giấu món nữ trang. Nhưng ở đâu?
Cuối cùng, Bob cũng hoàn hồn và chạy khắp căn phòng, tìm một chỗ giấu nhưng không thấy chỗ nào hết. Dưới tấm thảm? Buồn cười quá! Dưới nệm giường? Dễ quá! Nhưng ở đâu? Ở đâu? Phải giấu châu báu ở đâu để tay sai của Công tước Stefan không tìm ra được?
Bây giờ, nhưng cú gõ giận dữ làm cho cánh cửa rung lên. Mật phái viên của Công tước Stefan sắp phá được cánh cửa ...
Đột nhiên, sự kiện càng phức tạp hồi hộp thêm. Màn cửa sổ đột ngột mở ra, một thanh niên bước vào phòng.
Peter và Hannibal quay mặt lại và lao ra để đối phó với cuộc tấn công mới này. Nhưng kẻ mới đến ngăn cản ngay:
- Tôi, Rudy đây, anh nói nhỏ. Và Elena, em gái tôi, cũng đi theo tôi!
Đến lượt Elena cũng xuất hiện và đứng cạnh anh trai mình. Cô gái mặc quần áo vét. Có thể tưởng cô là một thiếu niên nam.
- Nhanh lên! Cô nói. Đi theo chúng tôi! Phải chạy trốn không chậm trễ. Các cậu sắp bị bắt vì tội danh phản quốc.
Bây giờ có tiếng ồn khủng khiếp vang lên từ cánh cửa. Lính cận vệ đang tìm cách đập phá cánh cửa bằng rìu. Nhưng cánh cửa làm bằng gỗ sồi kiên cố, rất dày. Cũng phải mất một hồi mới phá được nó.
Hannibal, Peter và bob có cảm giác như mình đã trở thành diễn viên của một cuốn phim sôi nổi. Các sự kiện xảy ra liền liền với một nhịp độ dồn dập đến nổi ba cậu không thể nào phản ứng bình tĩnh được. Ba thám tử không có thời gian lý luận. Trong đầu óc sôi sục của ba cậu, chỉ có độc nhất một ý nghĩ:
chạy chốn!
Chạy trốn thật nhanh!
- Đi, Peter! Hannibal la lên. Bob, mang con nhện bạc theo! Đi!
Bob phân vân một hồi lâu, rồi ra cùng nhóm nhỏ. Elena dẫn đầu, tất cả bước ra ban công.
Tất cả đứng sát vào nhau trong bóng tối mát mẻ, các bạn nhìn thấy ánh đèn long lanh dưới chân mình.
- Gờ đá đi vòng quanh cung điện và sẽ đưa ta ra phía sau, Elena giải thích.
Các cậu cứ bình tỉnh và mọi chuyện sẽ ổn. Gìơ đủ rộng. Các cậu đừng sợ!
Elena đầu tiên bước qua lan can và đặt chân xuống gờ đá. Hannibal đứng một hồi.
- Máy ảnh! Hannibal nói khẽ. Em quên lấy máy ảnh!
- Không còn thời gian quay lại nữa! Rudy nói với một giọng hối thúc. Cánh cửa sẽ còn vững được thêm hai phút, có thể ba, nhưng không hơn! Ta không được phí mất một giây nào hết!
Miễn cưỡng phải từ bỏ máy ảnh, Hannibal bước theo Peter ...Đối mặt vào tường cung điện, đám người chạy trốn cố gắng áp người thật sát vào đá và di chuyển cẩn thận, theo gương Elena; cô gái tiến tới nhanh nhẹn và dẻo dai như một con mèo.
Việc phải chạy trốn rút làm cho mọi người quên đi nổi sợ. Ở đằng sau, năm bạn có thể nghe những tiếng đập làm rung rinh cánh cửa, xuất phát từ căn phòng bị lính cận vệ tấn công ...Đến khúc tường quẹo, gió đêm quất mạnh vào những khuôn mặt đang đưa tới. Bob mất thăng bằng thả tay ra và ngả xa ra khỏi tường.
Xa ở phía dưới, dòng sông Denzo đang chảy, đen và xiết. Bàn tay của Rudy, đặt lên vai Bob ngăn chặn được thảm họa. Hơi hổn hển, Bob tiếp tục con đường đi mạo hiểm.
- Nhanh lên! Rudy khẽ nói sau lưng Bob.
Một cặp bồ câu, đang ngủ lim dim trên gờ đá, thức dậy khi đám người tháo chạy đi ngang. Trong tiếng vỗ cánh dữ dội, hai con chim bay đi. Elena cùng bốn bạn trai trèo qua lan can của một balcon thứ nhì để dừng lại nghĩ.
- Bây giờ, cô gái nói với giọng cương quyết, ta sẽ phải leo. Hy vọng các cậu leo giỏi. Bời vì leo dây là cách thức duy nhất để thoát. Day đây này! Dây có gút.
Có một sợi dây khác, cũng cột lại ban công này và thòng xuống dưới. Đó là một cái mẹo để làm cho kẻ thù tưởng các cậu để leo xuống.
Ba thám tử ngước mắt lên. Một sợi dây có gút đang nằm lơ lửng trên đầu, ngay tầm tay. Elena nắm lấy dây và tự kéo mình lên bằng sức hai cổ tay. Peter làm theo, dễ dàng. Hannibal, thầm càu nhàu và thở hổn hển, đi theo, nhưng chậm hơn, chủ yếu nhờ vào sức chân. Bob chờ bạn lên được một khoảng, rồi đến lượt mình nắm lấy dây.
Trong thời gian đó, Rudy đã liều lĩnh quay lui. Anh trở lại thông báo nhỏ:
- Cánh cửa chưa sập, nhưng chắc sắp rồi. Ta phải biến mất thật nhanh.
Bob, ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Rudy, ngưng leo một hồi để nghe cho rõ:
- Sao? ...
Nhưng Bob không nói gì hết. Khi nhìn xuống dưới, cậu bị trật tay. Bàn tay của Bob buông cái gút đang nắm. Sợi dây trượt ra khỏi các ngón tay ...và Bob ngã ngửa ra sau, trong bóng tối.
Một chướng ngại vật cản sự rơi của Bob - đó là Rudy! Rồi cả hai, mất thằng bằng, té nằm dài xuống balcon. Đầu Bob và mạnh vào đá. Một làn sáng đỏ và vàng hiện qua trước mắt Bob.
- Bob! Rudy cuối xuống gọi. Bob ơi! Cậu có nghe không? Cậu có bị thương không?
Bob mở mắt ra và chớp mắt ra và chớp mắt. Nhưng điểm sáng nhảy nhót trước mắt Bob rồi biến mất. Bây giờ, Bob đang nhìn thấy khuôn mặt sát mặt mình, trong bóng tối. Bob nhận thấy mình đang nằm dài trên đá. Cái đầu làm cho Bob hết sức đau đớn.
- Bob! Cậu cảm thấy thế nào? Giọng nói dồn dập và lo lắng của Rudy hỏi.
- Em đau đầu, Bob trả lời. Nhưng ngoài ra, dường như không có gì gãy hết.
Bob ngồi dậy khó khăn rồi nhìn xung quanh. Tất cả những gì Bob có thể nói, là mình đang ở trên một cái bancon. Phía trên đầu, hình bóng đồ sộ của cung điện hiện rõ trên bầu trời. Ở dưới, dòng sông Denzo đang chảy và ánh đèn thành phố đang nhấp nhá - Em đang làm gì ở đây? Bob hỏi Rudy. Lúc nãy anh đang đột nhập vào phòng bọn em, kêu bọn em phải chạy trốn, rồi bây giờ, em lại nhìn ở trên bancon, và em bị nhức đầu. Chuyện gì đã xảy ra?
- Cầu xin Hoàng thân Paul phù hộ cho cậu! Rudy buồn rầu thở dài. Cậu đã bị té và dường như trong chốc lát cú sốc đã ảnh hưởng đến trí óc cậu ...Không có thời gian nói chuyện! Xem nào, cậu leo được không? Dây đây. Cậu hãy có gắng tự nâng mình lên.
Rudy đặt dây vào tay Bob, Bob có cảm giác như mình cầy dây lần đầu tiên.
Cậu cảm thấy yếu ớt và choáng váng. Có những cú đập vang dội trong đầu cậu.
- Em sẽ thử! Bob trả lời bằng một giọng không ngữ điệu.
- Vô ích! Rudy quyết định, khi nhận thấy tình trạng tồi tệ của Bob. Ta sẽ cố gắng nâng cậu ta lên. Cậu đừng động đậy! Để tôi cột sợi dây này quanh người cậu ...
Rudy luồn dây dưới nách Bob và cột thật chặt.
- Xong! Rudy thông báo. Bây giờ, tôi sẽ leo lên, rồi ta sẽ kéo cậu lên. Tường này không phẳng, trái lại. Cậu sẽ có thể giúp chúng tôi bằng cách bám vào khi có dịp. Nếu không, thì cậu cứ để cho chúng tôi kéo cậu lên và không cựa quậy.
Chúng tôi sẽ không bỏ cậu!
Rồi nói với những người còn lại, Rudy ngước đầu lên và la lớn nhất mà anh dám:
- Đến đây! Có sự cố!
Trong khi Rudy đi lên dọc theo dây trong bóng tối, Bob đứng lại trên balcon.
Cậu dùng ngón tay sờ nắn khối u đã mọc trên đầu và tự hỏi không hiểu làm thế nào mình đến nơi này được. Có lẽ Bob và các bạn đã đi theo Rudy ...nhưng đó là tất cả những gì Bob nhớ được. Hình ảnh cuối cùng của Bob là lúc Rudy bước vào cửa sổ, trong khi lính cận vệ đang cố đập phá cánh cửa bằng rìu.
Phía trên đầu Bob, Rudy đã lên đến một cửa sổ của một căn phòng, nơi tất cả đang lo lắng xúm lại chờ anh.
- Bob bị té. Rudy nhanh chóng giải thích. Dường như cậu ấy bị sốc. Nhanh!
Phải kéo Bob lên. Nếu hợp lực, có lẽ ta sẽ làm được!
Không phải chuyện dễ! Các gút trên dây, thay vì giúp họ, lại cản trở rất nhiều.
Và cả bốn tập hợp bên cửa sổ, không được thoải mái để hành động. Cũng may là Bob không nặng. Cuối cùng đầu và vai của Bob cũng nhô lên bờ cửa sổ.
Bob bám vào đó, bước qua, rồi vào phòng cùng tất cả.
- Mình đây, Bob vừa nói vừa tháo dây ra. Cám ơn ngàn lần! Dường như mình được toàn vẹn, không sứt mẻ gì. Tất nhiên là mình đau đầu, nhưng mình động đậy được. Mình không nhớ làm thế nào mình đến cái bancon đó được ...
- Không sao! Elena ngắt lời. Quan trọng nhất là cú té không đánh gục cậu.
- Mình cảm thấy khá khỏe, Bob vừa nói khẽ vừa nhìn xung quanh.
Nhóm người chạy trốn đang ở trong một gian phòng khác của cung điện.
Phòng này ẩm ướt, đầy bụi bặm và không có bàn ghế nào hết. Rudy và Elena rón rén bước ra cửa, mở cửa ra và nhìn cẩn thận bên ngoài.
- Tạm thời thì không thấy gì, Rudy thông báo. Ta phải lợi dụng cơ hội để tìm chỗ trốn cho tốt. Em nghĩ sao, Elena? Hay ta dẫn ba cậu xuống hầm?
- Ý anh nói xuống hầm giam kín hả? Elena đáp. Không! Em không nghĩ đó là chỗ trú ẩn tốt. Sợi dây mà ta đã để lại làm dấu vết giả sẽ khuyến khích lính cận vệ chuyển hướng tìm kiếm ở phần dưới cung điện. Chắc chắn chúng sẽ nghĩ rằng Hannibal, Bob và Peter chạy trốn ngả đó ...đó ...nhìn kìa!
Elena đã ra cửa sổ và chỉ một cái gì đó ở dưới ...Dưới sân có ánh sáng đang chuyển động.
- Quan nhiếp chính đã cho lính cận vệ đứng sẵn ngoài sân, cô gái giải thích.
Em nghĩ không nên đi xuống, mà nên đi lên ...đến nóc nhà. Sau này ...có thể là tối mai ...ta sẽ cố gắng giúp các bạn này tẩu thoát qua hầm giam kín, rồi qua đường cống của thành phố. Sau đó ta sẽ dẫn ba bạn đến đại sứ quán Hoa Kỳ, nơi ba bạn sẽ được an toàn. Anh nghĩ sao, anh Rudy?
- Sáng kiến xuất sắc, anh của Elena tán thành.
Rồi anh quay sang ba cậu thanh niên Mỹ:
- Phần cung điện này không có ai ở hết. Có lẽ sẽ không ai tìm các cậu chỗ này, nếu ta làm cho bọn chúng nghĩ các cậu đã trốn bằng ngả dưới. Hannibal ơi, cậu đưa cho tôi chiếc khăn tay!
Rudy cầm chiếc vải trắng vuông mà thám tử trưởng đưa. Trong góc có thiêu chữ "H".
- Lát nữa, tôi sẽ bỏ dọc đường để đánh lạc hướng kẻ thù. Rudy giải thích.
Bây giờ, các cậu hãy theo tôi! Elena, em sẽ giám sát vùng hậu cứ!
Rudy quấn dây quanh eo rồi lôi kéo cả nhóm vào hành lang. Chạy theo anh, cả bọn nhanh nhẹn và nhẹ nhàng giẩm lên đan, rồi leo lên một cầu thang ngoằn ngoèo và tối tăm. Một hành lang khác lại tiếp theo hành lang thứ nhất.
Rudy dùng đèn pin tìm một cánh cửa hầu như không thể thấy được trên bức tường tối. Cánh cửa mở ra, nhưng kêu cọt kẹt mạnh đến nổi tất cả giật mình.
Nhưng tiếng ồn không thu hút ai tới cả. Đúng là phần cung điện này hoàn toàn vắng người!
Sau khi bước qua ngưỡng cửa, năm bạn lại đứng trước một loạt bậc thềm.
Cầu thang này dẫn đến một cánh cửa cuối cùng, dẫn thẳng ra nóc nhà cung điện.
Các vì sao sáng trên bầu trời. Có lan can bằng đá viền theo mái nhà. Tại một số nơi, lan can có lỗ châu mai.
- Lỗ châu mai dùng để bắn tên hoặc đỗ dầu sôi vào kẻ thù, Rudy giải thích.
Tất nhiên thì ngày nay thì không dùng nữa ...Các tháp canh gác cũng vậy. Vẫn còn, nhưng không còn lính canh. Này, các cậu lại đây xem!
Rudy dẫn cả nhóm đến một cái tháp nhỏ, hình vuông bằng đá, dựng ở một góc mái. Cánh cửa gỗ mở ra hơi khó khăn. Rudy dùng đèn pin chiếu sáng bên trong ...Trong đó có bốn cái băng ghế bằng gỗ, đủ rộng để dùng làm giường ngủ. Các cửa sổ, không có kính khá chật hẹp.
Rudy quay sang Hannibal, Peter và Bob:
- Các cậu có thể trốn ở đây, anh nói. Các cậu sẽ được an toàn cho đến cho khi chúng tôi quay lại tìm các cậu ...có lẽ là tối mai ...
Hannibal ngồi xuống một băng gỗ.
- Cũng may là trời đẹp, Hannibal nói khẽ, ít nhất bọn em sẽ không chết rét ...Nhưng không hiểu tất cả những cái này có nghĩ là sao?
- Đây là một vụ âm mưu, Elena giải thích. Đáng lẽ các cậu đã bị bắt giữ vì tội ăn cắp con nhện bạc Varanie. Rồi bằng cách này hay cách khác, người ta sẽ lợi dụng các cậu để buộc thái tử Djaro phải từ bỏ ngai vàng. Ít nhất, thì gián điệp của chúng tôi cũng đã biết được như vậy. Chúng tôi biết chắc rằng các cậu không lấy cắp con nhện! Dù có muốn, các cậu cũng không tài nào ăn cắp nổi!
- Đúng, Hannibal tuyên bố. Bọn em không thể nào ăn cắp được. Nhưng bọn em vẫn có. À, Bob, cậu cho mình xem con nhện đi?
Bob lấy tay lục vào túi phải áo vét. Rồi Bob rút tay ra để lục trong túi bên trái. Khi đó, Bob hoảng hốt lục tất cả các túi còn lại. Nhưng hoài công.
Cuối cùng, Bob chấm dứt việc tìm kiếm vô ích và nuốt nước miếng.
- Xin lỗi, Hannibal ơi! Bob nói như bị nấc. Mình không còn nữa! Có lẽ mình làm mất trong cuộc tháo chạy cuống cuồng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook