Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười
-
Chương 7: Chuyến đi đêm
- Làm cách nào anh Ted biết được về danh thiếp của bọn mình? Peter nói khẽ.
- Chắc là Skinny nói, Bob gợi ý.
- Không, Hanibal phản đối. Anh Ted biết về chúng ta trước khi gặp Skinny. Mình tin chắc như vậy. Mà Skinny không bao giờ hé một lời về danh thiếp của ta đâu, nó quá ganh tị mà! Mà nếu anh Ted biết được chúng ta là ai qua Skinny thì anh ấy đã nói ra rồi.
- Mà anh Ted đã không làm thế, Bob bắt đầu hiểu và nhấn mạnh. Anh ấy đã giả vờ không biết bọn mình là thám tử cho đến lúc bọn mình tự nói ra.
- Nói cách khác, Peter tóm lại, anh Ted biết bọn mình là ai nhưng lại không muốn bọn mình biết điều đó.
- Nhưng tại sao? Bob hỏi. Tại sao anh Ted lại muốn bọn mình biết là anh ấy đã thấy danh thiếp của bọn mình rồi? Dù sao thì chính anh ấy là người đến tìm bọn mình mà!
Hanibal suy nghĩ một hồi:
- Mình chỉ thấy một nguyên nhân cho điều này. Cách thức anh ấy biết được tên tuổi ta để lộ ra một cái gì đó mà anh ấy muốn giấu ta.
Đột nhiên có tia sáng loé lên trong đầu Hanibal:
- Này, các cậu có chắc là trong túi có đủ số danh thiếp không?
Bob và Peter đều lục lại túi, mỗi cậu đều có một số. Peter kêu lên:
- Mình bị mất một tấm, mình có năm, giờ chỉ còn bốn!
- Chắc cậu làm rớt tối hôm qua, trước cửa nhà Sandow - Bob nói, lúc cậu rút khăn tay ra khỏi túi để bọc cái bùa.
- Và anh Ted đã tìm thấy danh thiếp đó, Hanibal nói tiếp. Vậy là anh Ted có mặt tại hiện trường nhưng không muốn chúng ta biết!
- Úi chà, Peter la lên, cậu nghĩ chính anh ấy lấy cắp cái bùa hả?
- Đó là một khả năng.
- Nhưng Babal à, Bob bắt bẻ, tại sao anh ấy lại đòi bà Sandow phải thuê bọn mình, nếu như chính anh ấy là kẻ trộm? Bởi vì anh Ted cứ nằng nặc đòi, cậu nhớ lại đi.
- Thậm chí đòi hỏi hơi quá, Hanibal nhận xét. Có thể nói là anh ấy ép buộc bà Sarah phải thuê chúng ta. Theo mình đó là do anh Ted nghĩ ta đang giữ cái bùa. Và anh ấy muốn lấy lại, anh ấy đề nghị phần thưởng để cám dỗ ta. Và các cậu hãy nhớ rằng anh Ted có nói là nếu tìm ra cái bùa thì người ta sẽ không hỏi gì ta về vấn đề đó. Có thể nói là anh Ted mời chúng ta trả lại cái bùa, đổi lấy tiền mặt.
- Nhưng như vậy sẽ có lợi gì cho anh Ted? Bob nói. Bọn mình sẽ giao cái bùa cho bà Sandow chứ đâu có đưa cho anh Ted! Nếu giả thiết của cậu đúng thì anh ấy nên thỏa thuận riêng với bọn mình chứ.
Hanibal có vẻ lúng túng.
- Mình thừa nhận là không rõ ràng chút nào. Nhưng có hai chuyện đập vào mắt: thứ nhất, anh Ted muốn cái bùa; thứ hai, đối với anh Ted giá trị cái bùa cao hơn giá trị thật.
Peter kêu rên:
- Vậy mà bọn mình đã làm mất pho tượng đó! Và không cách nào lấy lại được.
- Có, có thể có cách, Hanibal nói. Mình luôn nghĩ đến điều đó ngay từ khi gã đàn ông da nâu lấy pho tượng người Da Đỏ cười của chúng ta. Có thể chính tên trộm có thể giúp chúng ta tìm ra pho tượng nhỏ. Với bộ quần áo kì dị và dáng vóc đặc biệt, không thể không ai để ý đến tên này ở Rocky. Thậm chí có thể nói việc nhận dạng tên này khá dễ dàng. Sao ta không phát lời kêu gọi đến toàn thể bạn bè?
- Trạm tiếp âm ma! Peter la lên. Sao mình ngốc quá, đáng lẽ mình phải nghĩ ra sớm hơn!
- Mình đoán là bạn bè sẽ thường xuyên báo cho ta biết tung tích của gã đàn ông kia! Đến lượt Bob nói.
- Ta hãy nhanh chóng giúp anh Konrad rồi về nhà, Hanibal nói.
Một giờ sau ba bạn đã lên danh sách tất cả những gì mà chú Titus có thể quan tâm đến và xe chạy nhanh về Thiên Đường Đồ Cổ. Đến đó, ba bạn báo cáo danh sách với thím Mathilda, thím quá bị mê hoặc đến nỗi không để ý là ba bạn đang lẻn đi mất. Ngay về bộ tham mưu trong xe lán cũ, ba bạn nhanh chóng lập trạm tiếp âm ma.
Ba bạn ghi rõ vào cẩn thận vào giấy nhận dạng của gã đàn ông da nâu áo trắng, nhận dạng của chiếc xe cũ kĩ và sự hiện diện của một gã đàn ông da nâu khác ngồi tay lái. Xong ba bạn gọi điện thoại cung cấp nội dung ghi chép, nhắc lại số điện thoại của mình và yêu cầu những ai đã nhìn thấy gã đàn ông da nâu liên lạc ngay với mình.
Đến sáu giờ chiều ba bạn vẫn chưa nhận được cú điện thoại nào hết. Thỉnh thoảng ba bạn nhìn nhau đầy ý nghĩa. Sự im lặng của những người cung cấp thông tin chứng tỏ không ai ở Rocky đã nhìn thấy gã đàn ông da nâu và chiếc xe cũ kĩ.
- Chắc là bọn chúng trốn tránh đâu đó, Bob thở dài.
- Có thể chúng không ở Rocky, Peter gợi ý.
- Có chứ! Hanibal khẳng định. Mình dám cá chúng ở trong thành phố. Nhưng trạm tiếp âm ma đòi hỏi phải kiên nhẫn. Rất tiếc trong khi chờ đợi...
- Trong khi chờ đợi, Peter nói tiếp, đã đến giờ ăn tối.
- Được ! Hanibal đứng dậy nói. Nhưng, Bob ơi, sau khi ăn tối, cậu hãy thử dến thư viện và tìm tất cả những gì có thể về dân Chumash và kho báu. Chắc chắc cậu sẽ tìm thấy nhiều thứ về lịch sử vùng này và nếu may mắn, về chính kho báu. Và cậu hãy cố gắng biết tin thêm về em trai và Sandow.
- Mình van cậu, đừng giao việc cho mình! Peter giả vờ hoảng sợ la lên.
- Có chứ, thám tử trưởng kiên quyết đáp. Cậu sẽ đi cùng mình đến khu nhà bà Sandow. Ở đó có những điều kì lạ xảy ra mà mình muốn tìm hiểu.
- Babal ơi, cậu muốn tìm cái gì ở đó? Peter hỏi.
- Trước hết mình muốn tìm cho ra cái bóng cười!
- Có thật sự cần thiết không?
Hanibal cố tình làm ngơ trước giọng điệu rên rỉ của thám tử phó. Cậu chỉ ra lệnh cho các bạn bằng một giọng không chấp nhận cãi lại:
- Cậu hãy quay lại đây thật sớm, nhớ là mặc quần áo đen.
Peter đành chấp nhận, hiểu là không nên bàn cãi nữa.
Mặt trời đang lặn xuống nhanh chóng phía sau dãy núi phía Tây, trong khi Peter và Hanibal đến khu nhà. Hai bạn giấu xe đạp trong một lùm cây. Thám tử trưởng mang theo một gói to.
- Tường cao quá, không thể nhảy qua nổi, Hanibal giải thích. Ta sẽ dùng dây có neo móc để leo qua tường, mình tìm thấy cái neo móc này trong lô hàng của chú Titus đây!
Hanibal nhanh chóng ném neo móc qua khỏi tường, neo móc bám vào dễ dàng. Hai thám tử kéo mạnh để thử dây, sau đó Peter tiến hành leo trước. Khi lên đến đỉnh, Peter nhìn quanh rồi kéo Hanibal lên theo. Khi đã nhồi yên trên đỉnh, hai bạn móc neo móc theo chiều ngược lại và trượt xuống khu công viên. Sau đó thám tử trưởng cẩn thận tháo dây xuống, bỏ vào túi và giấu vào bụi cây.
- Còn bây giờ, Hanibal thì thầm, tiến đến biệt thự, nhưng cẩn thận nhé!
Trong buổi hoàng hôn tối dần, hai bạn tìm đường đi giữa cây côi và bụi hoa đến một đường đất đắp, nơi nhìn thấy được ngôi nhà và cái kho thóc. Đúng lúc đó, trời tối hẳn! Xung quanh đều lặng yên. Có ánh sáng ở các cửa sổ biệt thự. Sau kính cửa, có bóng người đi qua đi lại. Xa xa, trên đường, nghe tiếng xe chạy.
Hai bạn bất động và im lặng, bắt đầu canh gác...
Đột nhiên Hanibal chạm nhẹ vào cánh tay Peter...
- Chuyện gì vậy? Peter giật mình hỏi.
- Kìa...
Một hình thù mơ hồ, vóc dáng cao lớn đang động đậy gần nhà. Nó có vẻ phân vân, như đang lắng tai nghe, rồi lại đi tiếp. Sau khi vượt qua kho thóc nó đi về hướng đông, phía khu rừng.
- Khi nào nó đến chỗ cây, Hanibal bắt đầu nói, ta sẽ...
Hanibal sẽ không bao giờ kết thúc câu nói. Một tiếng động lạc điệu vừa mới xuyên thủng màn đêm: một tiếng cười hoang dại khiến ta đờ ra vì khiếp sợ.
- Chắc là Skinny nói, Bob gợi ý.
- Không, Hanibal phản đối. Anh Ted biết về chúng ta trước khi gặp Skinny. Mình tin chắc như vậy. Mà Skinny không bao giờ hé một lời về danh thiếp của ta đâu, nó quá ganh tị mà! Mà nếu anh Ted biết được chúng ta là ai qua Skinny thì anh ấy đã nói ra rồi.
- Mà anh Ted đã không làm thế, Bob bắt đầu hiểu và nhấn mạnh. Anh ấy đã giả vờ không biết bọn mình là thám tử cho đến lúc bọn mình tự nói ra.
- Nói cách khác, Peter tóm lại, anh Ted biết bọn mình là ai nhưng lại không muốn bọn mình biết điều đó.
- Nhưng tại sao? Bob hỏi. Tại sao anh Ted lại muốn bọn mình biết là anh ấy đã thấy danh thiếp của bọn mình rồi? Dù sao thì chính anh ấy là người đến tìm bọn mình mà!
Hanibal suy nghĩ một hồi:
- Mình chỉ thấy một nguyên nhân cho điều này. Cách thức anh ấy biết được tên tuổi ta để lộ ra một cái gì đó mà anh ấy muốn giấu ta.
Đột nhiên có tia sáng loé lên trong đầu Hanibal:
- Này, các cậu có chắc là trong túi có đủ số danh thiếp không?
Bob và Peter đều lục lại túi, mỗi cậu đều có một số. Peter kêu lên:
- Mình bị mất một tấm, mình có năm, giờ chỉ còn bốn!
- Chắc cậu làm rớt tối hôm qua, trước cửa nhà Sandow - Bob nói, lúc cậu rút khăn tay ra khỏi túi để bọc cái bùa.
- Và anh Ted đã tìm thấy danh thiếp đó, Hanibal nói tiếp. Vậy là anh Ted có mặt tại hiện trường nhưng không muốn chúng ta biết!
- Úi chà, Peter la lên, cậu nghĩ chính anh ấy lấy cắp cái bùa hả?
- Đó là một khả năng.
- Nhưng Babal à, Bob bắt bẻ, tại sao anh ấy lại đòi bà Sandow phải thuê bọn mình, nếu như chính anh ấy là kẻ trộm? Bởi vì anh Ted cứ nằng nặc đòi, cậu nhớ lại đi.
- Thậm chí đòi hỏi hơi quá, Hanibal nhận xét. Có thể nói là anh ấy ép buộc bà Sarah phải thuê chúng ta. Theo mình đó là do anh Ted nghĩ ta đang giữ cái bùa. Và anh ấy muốn lấy lại, anh ấy đề nghị phần thưởng để cám dỗ ta. Và các cậu hãy nhớ rằng anh Ted có nói là nếu tìm ra cái bùa thì người ta sẽ không hỏi gì ta về vấn đề đó. Có thể nói là anh Ted mời chúng ta trả lại cái bùa, đổi lấy tiền mặt.
- Nhưng như vậy sẽ có lợi gì cho anh Ted? Bob nói. Bọn mình sẽ giao cái bùa cho bà Sandow chứ đâu có đưa cho anh Ted! Nếu giả thiết của cậu đúng thì anh ấy nên thỏa thuận riêng với bọn mình chứ.
Hanibal có vẻ lúng túng.
- Mình thừa nhận là không rõ ràng chút nào. Nhưng có hai chuyện đập vào mắt: thứ nhất, anh Ted muốn cái bùa; thứ hai, đối với anh Ted giá trị cái bùa cao hơn giá trị thật.
Peter kêu rên:
- Vậy mà bọn mình đã làm mất pho tượng đó! Và không cách nào lấy lại được.
- Có, có thể có cách, Hanibal nói. Mình luôn nghĩ đến điều đó ngay từ khi gã đàn ông da nâu lấy pho tượng người Da Đỏ cười của chúng ta. Có thể chính tên trộm có thể giúp chúng ta tìm ra pho tượng nhỏ. Với bộ quần áo kì dị và dáng vóc đặc biệt, không thể không ai để ý đến tên này ở Rocky. Thậm chí có thể nói việc nhận dạng tên này khá dễ dàng. Sao ta không phát lời kêu gọi đến toàn thể bạn bè?
- Trạm tiếp âm ma! Peter la lên. Sao mình ngốc quá, đáng lẽ mình phải nghĩ ra sớm hơn!
- Mình đoán là bạn bè sẽ thường xuyên báo cho ta biết tung tích của gã đàn ông kia! Đến lượt Bob nói.
- Ta hãy nhanh chóng giúp anh Konrad rồi về nhà, Hanibal nói.
Một giờ sau ba bạn đã lên danh sách tất cả những gì mà chú Titus có thể quan tâm đến và xe chạy nhanh về Thiên Đường Đồ Cổ. Đến đó, ba bạn báo cáo danh sách với thím Mathilda, thím quá bị mê hoặc đến nỗi không để ý là ba bạn đang lẻn đi mất. Ngay về bộ tham mưu trong xe lán cũ, ba bạn nhanh chóng lập trạm tiếp âm ma.
Ba bạn ghi rõ vào cẩn thận vào giấy nhận dạng của gã đàn ông da nâu áo trắng, nhận dạng của chiếc xe cũ kĩ và sự hiện diện của một gã đàn ông da nâu khác ngồi tay lái. Xong ba bạn gọi điện thoại cung cấp nội dung ghi chép, nhắc lại số điện thoại của mình và yêu cầu những ai đã nhìn thấy gã đàn ông da nâu liên lạc ngay với mình.
Đến sáu giờ chiều ba bạn vẫn chưa nhận được cú điện thoại nào hết. Thỉnh thoảng ba bạn nhìn nhau đầy ý nghĩa. Sự im lặng của những người cung cấp thông tin chứng tỏ không ai ở Rocky đã nhìn thấy gã đàn ông da nâu và chiếc xe cũ kĩ.
- Chắc là bọn chúng trốn tránh đâu đó, Bob thở dài.
- Có thể chúng không ở Rocky, Peter gợi ý.
- Có chứ! Hanibal khẳng định. Mình dám cá chúng ở trong thành phố. Nhưng trạm tiếp âm ma đòi hỏi phải kiên nhẫn. Rất tiếc trong khi chờ đợi...
- Trong khi chờ đợi, Peter nói tiếp, đã đến giờ ăn tối.
- Được ! Hanibal đứng dậy nói. Nhưng, Bob ơi, sau khi ăn tối, cậu hãy thử dến thư viện và tìm tất cả những gì có thể về dân Chumash và kho báu. Chắc chắc cậu sẽ tìm thấy nhiều thứ về lịch sử vùng này và nếu may mắn, về chính kho báu. Và cậu hãy cố gắng biết tin thêm về em trai và Sandow.
- Mình van cậu, đừng giao việc cho mình! Peter giả vờ hoảng sợ la lên.
- Có chứ, thám tử trưởng kiên quyết đáp. Cậu sẽ đi cùng mình đến khu nhà bà Sandow. Ở đó có những điều kì lạ xảy ra mà mình muốn tìm hiểu.
- Babal ơi, cậu muốn tìm cái gì ở đó? Peter hỏi.
- Trước hết mình muốn tìm cho ra cái bóng cười!
- Có thật sự cần thiết không?
Hanibal cố tình làm ngơ trước giọng điệu rên rỉ của thám tử phó. Cậu chỉ ra lệnh cho các bạn bằng một giọng không chấp nhận cãi lại:
- Cậu hãy quay lại đây thật sớm, nhớ là mặc quần áo đen.
Peter đành chấp nhận, hiểu là không nên bàn cãi nữa.
Mặt trời đang lặn xuống nhanh chóng phía sau dãy núi phía Tây, trong khi Peter và Hanibal đến khu nhà. Hai bạn giấu xe đạp trong một lùm cây. Thám tử trưởng mang theo một gói to.
- Tường cao quá, không thể nhảy qua nổi, Hanibal giải thích. Ta sẽ dùng dây có neo móc để leo qua tường, mình tìm thấy cái neo móc này trong lô hàng của chú Titus đây!
Hanibal nhanh chóng ném neo móc qua khỏi tường, neo móc bám vào dễ dàng. Hai thám tử kéo mạnh để thử dây, sau đó Peter tiến hành leo trước. Khi lên đến đỉnh, Peter nhìn quanh rồi kéo Hanibal lên theo. Khi đã nhồi yên trên đỉnh, hai bạn móc neo móc theo chiều ngược lại và trượt xuống khu công viên. Sau đó thám tử trưởng cẩn thận tháo dây xuống, bỏ vào túi và giấu vào bụi cây.
- Còn bây giờ, Hanibal thì thầm, tiến đến biệt thự, nhưng cẩn thận nhé!
Trong buổi hoàng hôn tối dần, hai bạn tìm đường đi giữa cây côi và bụi hoa đến một đường đất đắp, nơi nhìn thấy được ngôi nhà và cái kho thóc. Đúng lúc đó, trời tối hẳn! Xung quanh đều lặng yên. Có ánh sáng ở các cửa sổ biệt thự. Sau kính cửa, có bóng người đi qua đi lại. Xa xa, trên đường, nghe tiếng xe chạy.
Hai bạn bất động và im lặng, bắt đầu canh gác...
Đột nhiên Hanibal chạm nhẹ vào cánh tay Peter...
- Chuyện gì vậy? Peter giật mình hỏi.
- Kìa...
Một hình thù mơ hồ, vóc dáng cao lớn đang động đậy gần nhà. Nó có vẻ phân vân, như đang lắng tai nghe, rồi lại đi tiếp. Sau khi vượt qua kho thóc nó đi về hướng đông, phía khu rừng.
- Khi nào nó đến chỗ cây, Hanibal bắt đầu nói, ta sẽ...
Hanibal sẽ không bao giờ kết thúc câu nói. Một tiếng động lạc điệu vừa mới xuyên thủng màn đêm: một tiếng cười hoang dại khiến ta đờ ra vì khiếp sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook