Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà
-
Chương 5: Họ Ngụy là cái đồ Trẻ con to xác khiến người ta rầu lòng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 5: Họ Ngụy là cái đồ trẻ con to xác khiến người ta rầu lòng
Edit: Dan
Beta: Manh Manh
---------------------------------------
Hạ Thường An có bao giờ đố kị với Nghiễm Trản không?
Thành thật mà nói, có.
Năm ấy Nghiễm Trản sinh ra, Hạ Thường An 13 tuổi, chính là thời kì thiếu niên chuẩn bị phản nghịch. Nhưng Hạ Thường An còn chưa kịp phản nghịch, đã bị ép buộc tiến vào cuộc sống ngày ngày đêm đêm giặt tã trẻ con.
( Khả: thú thật thì... cái này giống mình hồi xưa.. ngẫm lại mà thấy QAQ...)
Tính tình cha dượng của Hạ Thường An chính ra còn đạt trên mức yêu cầu của một người cha dượng, ông chưa bao giờ tận lực gây khó dễ cho cậu, cũng vẫn luôn nỗ lực đối xử với cậu như con ruột, bất công cũng không quá rõ ràng. Ông đối Hạ Thường An từ trước đến nay không có yêu cầu gì, cũng không giống với người cha đã mất vì tai nạn giao thông kia của cậu một lời không hợp liền níu quần áo đánh nhau. Ngày lễ ngày Tết cũng sẽ nhét cho Hạ Thường An một bao lì xì không nhỏ, trên bàn ăn tình cờ cũng sẽ nhớ tới mà hỏi con lớn bài tập như thế nào, Hạ Thường An rất cảm kích ông.
Nhưng đối với Nghiễm Trản, ông lại giống như tất cả những nghiêm phụ khác mà quản giáo hắn. Tại thời điểm hắn không nghe lời sẽ nghĩ kĩ sức lực, đánh mấy cái vào lòng bàn tay của hắn, nhưng ngay sau đó lại ôm hắn mà dỗ mà dành, uy kẹo rồi cho hắn ngồi lên vai làm kỵ sĩ cưỡi đại mã. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Sẽ ở lúc Nghiễm Trản biểu hiện tốt cười ha ha, tự hào khen "Con trai của ta giỏi quá!", cố ý lấy chòm râu cọ sát gò má của hắn.
Hạ Thường An năm tuổi đã mất cha, những ký ức về người cha ruột kia cũng chỉ còn sót lại những trận đòn. Cho nên mỗi lần thấy Nghiễm Trản cùng cha dượng ở chung, tâm lý Hạ Thường An đều cất giấu một phần ước ao.
Cậu ước ao được giống như Nghiễm Trản ở trước mặt cha mẹ có thể trắng trợn không kiêng dè gì mà khóc nháo, mạnh mẽ làm nũng, rồi sau cũng sẽ không bị trách cứ, bọn họ chỉ có thể nở nụ cười sủng nịch. Ước ao được giống như Nghiễm Trản mỗi lần đều có thể tắm từ sớm, đứng ở ngoài cửa nhà tắm chờ người khác sấy tóc cho, mà cậu lại chỉ có thể đi vào tắm cuối cùng, khi tắm rửa xong còn phải giặt tất cả tất và đồ lót mà mọi người đã thay ra.
Chuyện như vậy cứ phát sinh nhiều lần, trong lúc lơ đãng, ao ước sẽ chậm rãi biến thành đố kị.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Nghiễm Trản chớp mắt, ngửa đầu lôi kéo tay áo của cậu, bi bô mà kêu muốn anh trai ôm, hoặc khi bị ủy khuất, khóc chít chít mà chạy tới ôm bắp đùi cậu khóc lóc kể lể, Hạ Thường An nhìn lông mi ướt nhẹp của Nghiễm Trản cùng chóp mũi khóc đến đỏ bừng, liền cảm thấy đố kị của mình không nhấc lên nổi.
Sau đó qua từng năm, lớn lên từng chút một, ánh mắt Nghiễm Trản đối với cậu cũng càng ngày tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại, tiểu tâm tư đê hèn trong lòng cậu liền ít khi nào có thể chui ra ngoài được. Đặc biệt là sau khi cậu bộc lộ tính hướng của mình, cậu lại ngày càng quý trọng Nghiễm Trản. Đến cả mẹ cậu cũng còn cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ, không cho cậu vào nhà, mà chỉ có Nghiễm Trản lại vẫn như cũ bỏ ra thời gian lén lút đến tìm cậu, cho cậu thấy bên cạnh vẫn còn có một người luôn quan tâm đến mình, nguyện ý tiếp nhập người yêu của mình.
Cuộc sống hiện tại của Nghiễm Trản chính là cuộc sống mà Hạ Thường An đã từng rất muốn có được. Nếu như có thể, Hạ Thường An hi vọng, Nghiễm Trản sẽ mãi mãi có thể được tiếp tục sống giống như vậy, một cuộc sống đơn thuần hạnh phúc, tràn đầy niềm vui. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lúc Hạ Thường An mở mắt ra đã là hơn mười giờ sáng, gần mười một giờ. Đã rất lâu rồi, Hạ Thường An không được ngủ một giấc trễ như vậy.
Hạ Thường An dụi mắt, đưa tay ra cổ vũ chính mình.
Bụng có chút đói, Hạ Thường An sờ tới điện thoại di động trên tủ đầu giường, gọi thức ăn bên ngoài đưa đến.
Khi thanh toán, phát hiện tiền trong tài khoản không đủ, Hạ Thường An liền chuyển một ngàn từ thẻ ngân hàng vào. Nhìn tin nhắn ghi nhớ khoản nợ Ngân hàng gửi đến, lại nhìn vào số tiền còn dư lại trong tài khoản một chút, Hạ Thường An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mình có nên đi tìm một công việc hay không.
Hạ Thường An từ chức vào năm ngoái, cậu làm việc trong một ngân hàng trong nước. Lý do cụ thể cho việc từ chức Hạ Thường An cũng nhớ không rõ, chỉ nhớ đại khái, lúc đó hình như ở nơi làm việc đã xảy ra một chuyện gì đó khiến người khác hết sức không thoải mái, hơn nữa đồng thời phải đảm bảo vừa hoàn thành công việc vừa chăm sóc Ngụy Hằng, vốn làm cho cậu cảm thấy cả người đều mỏi mệt, nhất thời kích động liền quyết định nghỉ việc luôn.
Một đêm trước khi nghỉ việc, bởi vì cậu đi ra ngoài xã giao về nhà quá muộn, Ngụy Hằng liền buông sắc mặt vô cùng thối. Hạ Thường An uống hơi nhiều, đầu có chút nặng, nhìn đồ vật chung quanh đều có chút mơ hồ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với anh, sau đó lại gắng gượng đi tắm, phơi quần lót của hai người lên, thu thập sạch sẽ buồng tắm sau đó mới ngã xuống ở trên giường.
Ngụy Hằng nhắm hai mắt nằm bên cạnh Hạ Thường An, Hạ Thường An híp mắt nhìn anh một lát, đè lên mi tâm đang cau lại của anh, thân thủ đẩy một cái. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Ngụy Hằng mắt cũng không mở, nắm chặt tay của Hạ Thường An, nhỏ giọng thầm thì nói: "Nếu em là không đi làm, mỗi ngày ở nhà với anh là tốt rồi."
Cơn buồn ngủ của Hạ Thường An liền kéo tới, mặc cho Ngụy Hằng nắm ngón tay của chính mình, mơ mơ màng màng nghĩ, đúng đấy, nếu là không đi làm, có lẽ chính mình có thể thoải mái hơn.
Khi còn ở trường, Hạ Thường An đã biết Ngụy Hằng đại khái không thể nào là người có thể làm công việc nhà. Nhà anh điều kiện quá tốt, tuy ràng cha anh qua đời sớm, nhưng lại cấp cho gia đình một lượng lớn tài sản cùng cổ phần trong công ty, mẹ con hai người kỳ thực chưa từng chịu qua ủy khuất gì. Hạ Thường An từng tới nhà của Ngụy Hằng, là một tòa biệt thự độc lập, có hai người hầu, trong phòng ngoài phòng đều được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ.
Lúc đầu Hạ Thường An còn suy nghĩ, đó không thành vấn đề, Ngụy Hằng không làm vậy thì để cậu làm, ngược lại dù sao cậu cũng đã quen thuộc từ lâu. Nhưng thẳng đến khi hai người bắt đầu đi làm, cũng chính thức chuyển tới ở cùng nhau, Hạ Thường An mới rốt cục cảm nhận được chăm sóc Ngụy Hằng đến tột cùng có bao nhiêu khổ cực.
Ngụy Hằng đích thực là kiểu đại thiếu gia áo dâng tận tay cơm dâng tận miệng, sinh hoạt hàng ngày mỗi phương diện đều cần có người đến hầu hạ. Hạ Thường An không quen với việc trong nhà có thêm người lạ, vậy nên chỉ có thể tự làm mọi việc trong nhà, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc mọi chuyện từ lớn đến bé cho Ngụy thiếu gia.
Dép lê không được đặt ở cửa, Ngụy Hằng liền tuyệt đối sẽ không chủ động đổi. Tan tầm về nhà, cơm nước nhất định phải được chuẩn bị kỹ càng mang lên bàn ăn, hơi hơi chậm trễ một chút, Ngụy Hằng liền đẩy tủ lật lên tìm thức ăn, ăn lửng dạ xong sau đó chờ lúc ăn cơm liền sẽ thừa hơn phân nửa.
Đồ vật của chính mình không hề biết thu dọn, tiện tay ném một cái liền xong việc, tới lúc nhớ đến liền đưa tay hỏi Hạ Thường An lấy cho. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Không nhịn được trên giày có vết bẩn, lại chưa bao giờ tự mình động thủ lau giày, hoa quả không rửa cắt gọn sẵn sẽ tuyệt đối không ăn, nhưng ăn xong lại không biết dọn dẹp, luôn cần có người theo sau lưng thay hắn dọn dẹp tàn cục. Trứng chiên không ăn chín, cơm tẻ không thể nấu đến mềm nhũn, trên áo sơ mi không thể có nhăn nheo, quần áo một tuần không thể mặc giống nhau. (Dan: Gặp tui tui cũng quăng ổng mà đi. Người gì lười mà khó chiều phát ớn = ="")
Khối lượng công việc vô cùng lớn, đang trong mùa bận rộn cơ hồ mỗi ngày đều phải tăng ca ít nhất bốn, năm tiếng đồng hồ, song thời gian nghỉ ngơi hầu như không tồn tại. Dù bận việc đến đâu, Hạ Thường An đều sẽ cố gắng đúng hạn về nhà, làm xong chuyện trong nhà liền ôm máy vi tính bắt đầu tăng ca.
Nhu cầu của Ngụy Hằng lớn hơn nhiều so với Hạ Thường An, để có thể làm xong công việc, Hạ Thường An không thể không từ chối ám chỉ của Ngụy Hằng khiến Ngụy Hằng vô cùng không vui. Có lúc Hạ Thường An sợ đem Ngụy Hằng nín lâu quá, liền không kiên trì mà đáp ứng buổi tối cùng hắn làm một lần, nhưng đều sẽ bị Ngụy Hằng làm cho toàn thân như nhũn ra, thần trí không rõ, bằng một tia ý chí hiếm hoi còn sót lại đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm, ngày thứ hai ép buộc bản thân rời giường tiếp tục tăng ca.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm đó, Hạ Thường An đứng ở cửa tiễn Ngụy Hằng đi làm. Cậu nhấc theo túi xách đang chuẩn bị bước ra ngoài liền nhận được tin nhắn từ ngân hàng gửi tới, một website gửi cho cậu tiền nhuận bút mà cậu kiếm được trước đó từ một bản thảo bán thời gian. Hạ Thường An nhìn con số kia một chút, liền suy nghĩ đến khuôn mặt không vui của Ngụy Hằng vào tối hôm qua, xoa xoa ấn đường đau nhức vì say rượu, trở về trong phòng mở máy vi tính ra, ngồi xuống viết một phong thư dài. Thư từ chức.
Nhưng hiện nay hai người đều đã tách ra, mỗi ngày sẽ có rất nhiều thời gian rảnh đi?
Tiền thuê nhà, chi phí điện nước, mua sắm, hoa quả, sữa chua, đồ ăn vặt...
Hạ Thường An đưa ngón tay ra tính toán một chút, lại nhìn vào số dư trong thẻ.
Quả nhiên vẫn phải là phải tìm một công việc.
Hạ Thường An thở dài, mở máy vi tính ra, mở ra sơ yếu lí lịch khi tốt nghiệp.
~~ end chương 5 ~~ vote this ~~
p/s: Nàng nào muốn xin pic vì thấy hay thì cứ chia sẻ nhé, chỉ cần để lại dòng chữ hỏi ý kiến để trẫm biết là được rồi. Bởi vì,...........
bất cứ ái phi nào xin cái gì...
... trẫm đều sẽ cho đó mà ~~٩(û ˘ ³˘)۶
P/s của p/s: tặng cái pic vui nhộn ( ̄▽ ̄)~
Chương 5: Họ Ngụy là cái đồ trẻ con to xác khiến người ta rầu lòng
Edit: Dan
Beta: Manh Manh
---------------------------------------
Hạ Thường An có bao giờ đố kị với Nghiễm Trản không?
Thành thật mà nói, có.
Năm ấy Nghiễm Trản sinh ra, Hạ Thường An 13 tuổi, chính là thời kì thiếu niên chuẩn bị phản nghịch. Nhưng Hạ Thường An còn chưa kịp phản nghịch, đã bị ép buộc tiến vào cuộc sống ngày ngày đêm đêm giặt tã trẻ con.
( Khả: thú thật thì... cái này giống mình hồi xưa.. ngẫm lại mà thấy QAQ...)
Tính tình cha dượng của Hạ Thường An chính ra còn đạt trên mức yêu cầu của một người cha dượng, ông chưa bao giờ tận lực gây khó dễ cho cậu, cũng vẫn luôn nỗ lực đối xử với cậu như con ruột, bất công cũng không quá rõ ràng. Ông đối Hạ Thường An từ trước đến nay không có yêu cầu gì, cũng không giống với người cha đã mất vì tai nạn giao thông kia của cậu một lời không hợp liền níu quần áo đánh nhau. Ngày lễ ngày Tết cũng sẽ nhét cho Hạ Thường An một bao lì xì không nhỏ, trên bàn ăn tình cờ cũng sẽ nhớ tới mà hỏi con lớn bài tập như thế nào, Hạ Thường An rất cảm kích ông.
Nhưng đối với Nghiễm Trản, ông lại giống như tất cả những nghiêm phụ khác mà quản giáo hắn. Tại thời điểm hắn không nghe lời sẽ nghĩ kĩ sức lực, đánh mấy cái vào lòng bàn tay của hắn, nhưng ngay sau đó lại ôm hắn mà dỗ mà dành, uy kẹo rồi cho hắn ngồi lên vai làm kỵ sĩ cưỡi đại mã. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Sẽ ở lúc Nghiễm Trản biểu hiện tốt cười ha ha, tự hào khen "Con trai của ta giỏi quá!", cố ý lấy chòm râu cọ sát gò má của hắn.
Hạ Thường An năm tuổi đã mất cha, những ký ức về người cha ruột kia cũng chỉ còn sót lại những trận đòn. Cho nên mỗi lần thấy Nghiễm Trản cùng cha dượng ở chung, tâm lý Hạ Thường An đều cất giấu một phần ước ao.
Cậu ước ao được giống như Nghiễm Trản ở trước mặt cha mẹ có thể trắng trợn không kiêng dè gì mà khóc nháo, mạnh mẽ làm nũng, rồi sau cũng sẽ không bị trách cứ, bọn họ chỉ có thể nở nụ cười sủng nịch. Ước ao được giống như Nghiễm Trản mỗi lần đều có thể tắm từ sớm, đứng ở ngoài cửa nhà tắm chờ người khác sấy tóc cho, mà cậu lại chỉ có thể đi vào tắm cuối cùng, khi tắm rửa xong còn phải giặt tất cả tất và đồ lót mà mọi người đã thay ra.
Chuyện như vậy cứ phát sinh nhiều lần, trong lúc lơ đãng, ao ước sẽ chậm rãi biến thành đố kị.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Nghiễm Trản chớp mắt, ngửa đầu lôi kéo tay áo của cậu, bi bô mà kêu muốn anh trai ôm, hoặc khi bị ủy khuất, khóc chít chít mà chạy tới ôm bắp đùi cậu khóc lóc kể lể, Hạ Thường An nhìn lông mi ướt nhẹp của Nghiễm Trản cùng chóp mũi khóc đến đỏ bừng, liền cảm thấy đố kị của mình không nhấc lên nổi.
Sau đó qua từng năm, lớn lên từng chút một, ánh mắt Nghiễm Trản đối với cậu cũng càng ngày tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại, tiểu tâm tư đê hèn trong lòng cậu liền ít khi nào có thể chui ra ngoài được. Đặc biệt là sau khi cậu bộc lộ tính hướng của mình, cậu lại ngày càng quý trọng Nghiễm Trản. Đến cả mẹ cậu cũng còn cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ, không cho cậu vào nhà, mà chỉ có Nghiễm Trản lại vẫn như cũ bỏ ra thời gian lén lút đến tìm cậu, cho cậu thấy bên cạnh vẫn còn có một người luôn quan tâm đến mình, nguyện ý tiếp nhập người yêu của mình.
Cuộc sống hiện tại của Nghiễm Trản chính là cuộc sống mà Hạ Thường An đã từng rất muốn có được. Nếu như có thể, Hạ Thường An hi vọng, Nghiễm Trản sẽ mãi mãi có thể được tiếp tục sống giống như vậy, một cuộc sống đơn thuần hạnh phúc, tràn đầy niềm vui. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lúc Hạ Thường An mở mắt ra đã là hơn mười giờ sáng, gần mười một giờ. Đã rất lâu rồi, Hạ Thường An không được ngủ một giấc trễ như vậy.
Hạ Thường An dụi mắt, đưa tay ra cổ vũ chính mình.
Bụng có chút đói, Hạ Thường An sờ tới điện thoại di động trên tủ đầu giường, gọi thức ăn bên ngoài đưa đến.
Khi thanh toán, phát hiện tiền trong tài khoản không đủ, Hạ Thường An liền chuyển một ngàn từ thẻ ngân hàng vào. Nhìn tin nhắn ghi nhớ khoản nợ Ngân hàng gửi đến, lại nhìn vào số tiền còn dư lại trong tài khoản một chút, Hạ Thường An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ mình có nên đi tìm một công việc hay không.
Hạ Thường An từ chức vào năm ngoái, cậu làm việc trong một ngân hàng trong nước. Lý do cụ thể cho việc từ chức Hạ Thường An cũng nhớ không rõ, chỉ nhớ đại khái, lúc đó hình như ở nơi làm việc đã xảy ra một chuyện gì đó khiến người khác hết sức không thoải mái, hơn nữa đồng thời phải đảm bảo vừa hoàn thành công việc vừa chăm sóc Ngụy Hằng, vốn làm cho cậu cảm thấy cả người đều mỏi mệt, nhất thời kích động liền quyết định nghỉ việc luôn.
Một đêm trước khi nghỉ việc, bởi vì cậu đi ra ngoài xã giao về nhà quá muộn, Ngụy Hằng liền buông sắc mặt vô cùng thối. Hạ Thường An uống hơi nhiều, đầu có chút nặng, nhìn đồ vật chung quanh đều có chút mơ hồ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với anh, sau đó lại gắng gượng đi tắm, phơi quần lót của hai người lên, thu thập sạch sẽ buồng tắm sau đó mới ngã xuống ở trên giường.
Ngụy Hằng nhắm hai mắt nằm bên cạnh Hạ Thường An, Hạ Thường An híp mắt nhìn anh một lát, đè lên mi tâm đang cau lại của anh, thân thủ đẩy một cái. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Ngụy Hằng mắt cũng không mở, nắm chặt tay của Hạ Thường An, nhỏ giọng thầm thì nói: "Nếu em là không đi làm, mỗi ngày ở nhà với anh là tốt rồi."
Cơn buồn ngủ của Hạ Thường An liền kéo tới, mặc cho Ngụy Hằng nắm ngón tay của chính mình, mơ mơ màng màng nghĩ, đúng đấy, nếu là không đi làm, có lẽ chính mình có thể thoải mái hơn.
Khi còn ở trường, Hạ Thường An đã biết Ngụy Hằng đại khái không thể nào là người có thể làm công việc nhà. Nhà anh điều kiện quá tốt, tuy ràng cha anh qua đời sớm, nhưng lại cấp cho gia đình một lượng lớn tài sản cùng cổ phần trong công ty, mẹ con hai người kỳ thực chưa từng chịu qua ủy khuất gì. Hạ Thường An từng tới nhà của Ngụy Hằng, là một tòa biệt thự độc lập, có hai người hầu, trong phòng ngoài phòng đều được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ.
Lúc đầu Hạ Thường An còn suy nghĩ, đó không thành vấn đề, Ngụy Hằng không làm vậy thì để cậu làm, ngược lại dù sao cậu cũng đã quen thuộc từ lâu. Nhưng thẳng đến khi hai người bắt đầu đi làm, cũng chính thức chuyển tới ở cùng nhau, Hạ Thường An mới rốt cục cảm nhận được chăm sóc Ngụy Hằng đến tột cùng có bao nhiêu khổ cực.
Ngụy Hằng đích thực là kiểu đại thiếu gia áo dâng tận tay cơm dâng tận miệng, sinh hoạt hàng ngày mỗi phương diện đều cần có người đến hầu hạ. Hạ Thường An không quen với việc trong nhà có thêm người lạ, vậy nên chỉ có thể tự làm mọi việc trong nhà, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc mọi chuyện từ lớn đến bé cho Ngụy thiếu gia.
Dép lê không được đặt ở cửa, Ngụy Hằng liền tuyệt đối sẽ không chủ động đổi. Tan tầm về nhà, cơm nước nhất định phải được chuẩn bị kỹ càng mang lên bàn ăn, hơi hơi chậm trễ một chút, Ngụy Hằng liền đẩy tủ lật lên tìm thức ăn, ăn lửng dạ xong sau đó chờ lúc ăn cơm liền sẽ thừa hơn phân nửa.
Đồ vật của chính mình không hề biết thu dọn, tiện tay ném một cái liền xong việc, tới lúc nhớ đến liền đưa tay hỏi Hạ Thường An lấy cho. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Không nhịn được trên giày có vết bẩn, lại chưa bao giờ tự mình động thủ lau giày, hoa quả không rửa cắt gọn sẵn sẽ tuyệt đối không ăn, nhưng ăn xong lại không biết dọn dẹp, luôn cần có người theo sau lưng thay hắn dọn dẹp tàn cục. Trứng chiên không ăn chín, cơm tẻ không thể nấu đến mềm nhũn, trên áo sơ mi không thể có nhăn nheo, quần áo một tuần không thể mặc giống nhau. (Dan: Gặp tui tui cũng quăng ổng mà đi. Người gì lười mà khó chiều phát ớn = ="")
Khối lượng công việc vô cùng lớn, đang trong mùa bận rộn cơ hồ mỗi ngày đều phải tăng ca ít nhất bốn, năm tiếng đồng hồ, song thời gian nghỉ ngơi hầu như không tồn tại. Dù bận việc đến đâu, Hạ Thường An đều sẽ cố gắng đúng hạn về nhà, làm xong chuyện trong nhà liền ôm máy vi tính bắt đầu tăng ca.
Nhu cầu của Ngụy Hằng lớn hơn nhiều so với Hạ Thường An, để có thể làm xong công việc, Hạ Thường An không thể không từ chối ám chỉ của Ngụy Hằng khiến Ngụy Hằng vô cùng không vui. Có lúc Hạ Thường An sợ đem Ngụy Hằng nín lâu quá, liền không kiên trì mà đáp ứng buổi tối cùng hắn làm một lần, nhưng đều sẽ bị Ngụy Hằng làm cho toàn thân như nhũn ra, thần trí không rõ, bằng một tia ý chí hiếm hoi còn sót lại đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm, ngày thứ hai ép buộc bản thân rời giường tiếp tục tăng ca.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm đó, Hạ Thường An đứng ở cửa tiễn Ngụy Hằng đi làm. Cậu nhấc theo túi xách đang chuẩn bị bước ra ngoài liền nhận được tin nhắn từ ngân hàng gửi tới, một website gửi cho cậu tiền nhuận bút mà cậu kiếm được trước đó từ một bản thảo bán thời gian. Hạ Thường An nhìn con số kia một chút, liền suy nghĩ đến khuôn mặt không vui của Ngụy Hằng vào tối hôm qua, xoa xoa ấn đường đau nhức vì say rượu, trở về trong phòng mở máy vi tính ra, ngồi xuống viết một phong thư dài. Thư từ chức.
Nhưng hiện nay hai người đều đã tách ra, mỗi ngày sẽ có rất nhiều thời gian rảnh đi?
Tiền thuê nhà, chi phí điện nước, mua sắm, hoa quả, sữa chua, đồ ăn vặt...
Hạ Thường An đưa ngón tay ra tính toán một chút, lại nhìn vào số dư trong thẻ.
Quả nhiên vẫn phải là phải tìm một công việc.
Hạ Thường An thở dài, mở máy vi tính ra, mở ra sơ yếu lí lịch khi tốt nghiệp.
~~ end chương 5 ~~ vote this ~~
p/s: Nàng nào muốn xin pic vì thấy hay thì cứ chia sẻ nhé, chỉ cần để lại dòng chữ hỏi ý kiến để trẫm biết là được rồi. Bởi vì,...........
bất cứ ái phi nào xin cái gì...
... trẫm đều sẽ cho đó mà ~~٩(û ˘ ³˘)۶
P/s của p/s: tặng cái pic vui nhộn ( ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook