Chương 7: Trời sinh là đồ dâm đãng

Vị khai còn quanh quẩn, trong bụng của cô toàn là nước tiểu của cậu, thậm chí còn phồng to hơn trước đó, làm bụng cô căng tới sắp nứt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không dám cầu xin cậu, sợ lại bị tàn nhẫn tát nữa.

Lần này Hà Trạch Thành cầm trứng rung rất to chặn tiểu huyệt cô.

"Không có lệnh của tôi không được phép bài tiết ra! Biết chưa?" Cậu xoa nắn cái mông cô: "Đêm nay phải chứa nước tiểu của tôi trong bụng đi ngủ, nghe không!"

Lâm Ấm kìm nén tiếng thút thít: "Nô lệ biết ạ..."

Hà Trạch Thành cười càn rỡ, đứng lên đi đến trước mặt cô ra lệnh: "Liếm sạch sẽ cho tôi, liếm xong cho em đánh răng rồi chúng ta đi ngủ!"

Nhìn gậy thịt vừa mới tiểu xong, cô thật sự cảm thấy không thể cho vào miệng, nhưng vừa nghĩ tới mình sẽ bị đánh, cô nghẹn ngào rưng rưng.

"Vâng... chủ nhân."

Lâm Ấm nhắm mắt lại, lè lưỡi liếm láp, mùi vị khai khiến cô muốn nôn khan, cô liều mạng kiềm chế không dám biểu hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn bộ dạng cúi đầu khuất phục của cô, Hà Trạch Thành hưng phấn muốn thúc hỏng khoang miệng của cô.


Trước đó không phải rất kiêu ngạo lạnh lùng sao? Bây giờ ở dưới thân cậu dâm đãng như này!

Cậu phải dạy dỗ cô gái này trở thành nô lệ tình dục cho một mình cậu!

Cô là của cậu!

Thân thể của cô, tay chân, lời nói, hành động, tất cả đều phải nghe theo lệnh cậu!

Cả đời này của cô đều là của cậu!

Không, kiếp sau cũng vậy!

Nụ cười của Hà Trạch Thành càng ngày càng dữ tợn, nhịn không được, trực tiếp giữ gáy cô rồi hung hăng ra vào.

"Oẹ." Lâm Âm không chuẩn bị kịp bắt đầu nôn ọe nhưng lại há to miệng, không dám dùng răng chạm vào cậu.

Cô rất sợ hãi.

Rất sợ bị cậu đánh!

Rất sợ đau! Dù sao cũng đừng đánh cô!

Cuối cùng, cậu bắn toàn bộ tinh hoa vào, Lâm Ấm nuốt hết rồi còn liếm láp sạch sẽ cho cậu.

Tâm trạng của Hà Trạch Thành rất tốt, lấy bàn chải đã chuẩn bị từ trước, tự mình đánh răng cho cô.

Tất cả đều là mưu tính đã lâu.

Cậu cầm vòi sen tắm rửa sạch cho cô, ngoại trừ bụng nước tiểu.

Hà Trạch Thành lau khô người cho cô rồi ôm cô lên giường, buộc chốt dây xích cô đeo trên cổ lên đầu giường.

"Tôi hầu hạ em, em phải nói cái gì nhỉ?" Cậu hỏi.

Lâm Ấm sửng sốt một chút rồi phản ứng lại rất nhanh: "Cảm ơn chủ nhân."

"Ngoan lắm." Cậu vỗ vỗ cái vú sưng đỏ của cô.

Lâm Ấm quỳ gối trên giường, cúi thấp đầu không dám cử động, cũng không dám giãy giụa.

"Nắm xuống, ngủ đi." Cậu ra lệnh.

"Vâng thưa chủ nhân." Tiếng cô khàn khàn, ngoan ngoãn nằm lên giường, bụng căng đến sắp phát nổ, khó chịu vô cùng.


Hà Trạch Thành tắt đèn, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên tối mờ.

Cậu nằm bên cạnh cô, bàn tay lớn vuốt ve cái bụng phồng lên của cô.

Thật giống mang thai!

Đồ dâm đãng!

Bên trong đều là nước tiểu của cậu.

Thật dâm!

"Chủ... chủ nhân." Lâm Ấm hỏi: "Ngày mai tôi muốn về trường học..."

Ý nói là, cầu xin cậu đừng giày vò cô nữa.

Mau buông tha cô đi!

Hà Trạch Thành cười lạnh một tiếng: "Mấy ngày nữa là nghỉ hè rồi, em đến trường làm gì? Ngoan ngoãn ở chỗ tôi thôi!"

"Nhưng mà tôi... tranh của nô lệ..."

"Tôi sẽ đi nộp cho em! Em yên tâm, không có khả năng thất bại đâu."

"Nhưng mà... nô lệ đã nói phải trở về với người nhà rồi..." Cô còn giãy giụa, cầu xin cậu mau buông tha cho mình.

Hà Trạch Thành chẳng kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp bóp cổ cô hung ác nói: "Em thật sự cho rằng tôi chưa từng điều tra gia đình em sao? Ba mẹ em quanh năm suốt tháng chẳng về được mấy lần, em còn muốn về nhà à? Tôi thấy em là đang muốn chết mà!"

Sức lực trên tay cậu càng lúc càng lớn, Lâm Ấm sợ, vội vàng khàn giọng cầu xin tha thứ: "Xin lỗi chủ nhân! Nô lệ sai rồi... nô lệ sai rồi!

"Ha ha, sai thì phải chịu phạt!" Cậu cắn tai cô.


Lâm Ấm rùng mình một cái: "Trừng... trừng phạt gì ạ?"

"Chát" Cậu vỗ mạnh lên bụng cô: "Một nô lệ như em có tư cách hỏi trừng phạt gì à? Đáp ứng cho tôi là được rồi! Nghe hiểu không?"

Bụng vốn căng tức, giờ lại càng đau hơn.

Lâm Ấm vội vàng gật đầu: "Nô lệ biết, nô lệ biết ạ!"

Hà Trạch Thành liếm rãnh sau răng: "Trừng phạt thế nào ngày mai nói tiếp, hiện tại ngoan ngoãn ngủ với chủ nhân của em thôi, biết chưa?"

"Vâng thưa chủ nhân." Cô cắn chặt môi dưới của mình, nhịn không được bật khóc.

Bỗng nhiên một thứ ấm nóng chạm lên mặt cô.

Hà Trạch Thành liếm nước mắt của cô: "Nước mắt của em cũng là của tôi, không có lệnh của tôi thì không cho phép chảy ra!"

"Đồ dâm đãng, đừng cho rằng tôi không biết em mong chờ bị phạt, em trời sinh là đồ dâm đãng muốn bị tôi chịch, giả vờ cái gì mà giả vờ!"

Lâm Ấm nuốt nước bọt, bị cậu mắng từng tiếng đồ dâm đãng, phía dưới lại có phản ứng.

Có lẽ cậu nói đúng, cô trời sinh là đồ dâm đãng!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương