Chương 49: Bây giờ không muốn chịch tôi sao?

Lâm Ấm thấy cậu đi đến, trên tay cầm bảy tám loại cháo, loại nào cũng tràn hộp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là đi cướp chăng?

Đóng cửa lại.

Cậu bỏ toàn bộ cháo lên mặt bàn, mặt vô cảm nhìn không ra vui buồn.

"Uống hết đi."

Bệnh thần kinh.

Nếu cô uống hết thì sẽ nôn tất cả lên người cậu.

Hình như cũng không chờ cô trả lời, Hà Trạch Thành bóc một bát cháo đậu đỏ ra, cái này mới là đậu đỏ thật sự.

Cậu nghĩ tới thứ lúc trước cậu làm, như đồ bỏ vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Múc một muỗng đưa tới miệng cô, Lâm Ấm không có ý há miệng.

“Uống.” Chỉ cần một chữ là có thể nghe ra mệnh lệnh không cho phép làm trái.

Lâm Ấm giễu cợt cong môi, không nói chuyện cũng không mở miệng.

Hành động của cô làm bùng lên lửa giận của cậu, giống như đang khiêu khích cậu.

Hà Trạch Thành cầm lại bát cháo, ngửa đầu ngậm một ngụm lớn rồi ôm cổ cô, cúi người, đưa thẳng cháo vào trong miệng cô.

Quá ghê tởm, cô không muốn uống!

Một bàn tay to bỗng nhiên xoa cổ cô rồi ấn họng cô.

Lâm Ấm đau đớn há to miệng, còn từ từ nuốt cháo xuống.

Trong miệng lại truyền cháo tới. Cậu không buông cô ra, bắt đầu thè lưỡi hôn môi cô hung hãn, cắn lưỡi của cô liều mạng kéo nó ra ngoài, ngậm lấy mút, nước bọt hai người quấn quýt.

Lâm Ấm hoàn toàn bị cậu dẫn dắt, mở to hai mắt thì thấy cậu nhắm chặt hai mắt.

Cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên cậu hôn lưỡi cô!

Tay Hà Trạch Thành từ cổ cô dời đi, từ từ trượt xuống xương quai xanh, tới ngực rồi bắt đầu xoa nắn khối mềm mại.

Giống như muốn giật lấy thứ thuộc về cậu, cướp toàn bộ không khí trong miệng cô, ngay cả nước miếng của cô cũng không chừa, giống như tất cả đều là của cậu.

Không phải cậu từng nói lời biến thái này rồi sao, tất cả của cô đều là của cậu.

Đôi tay kia xoa nắn núm vú, bắt đầu không ngừng lôi kéo xoay tròn, muốn khơi dậy ham muốn của cô.

Lâm Ấm bị kéo đau chảy nước mắt, yếu ớt đẩy cậu ra, cắn mạnh vào lưỡi cậu một cái.

"Cậu điên rồi à! Chỗ này là bệnh viện." Cô không nhịn nổi quát lên, kéo chăn lên, nhìn cậu chằm chằm.

Hà Trạch Thành bị đau buông cô ra, mở to mắt, nhìn thấy bên trong toàn là chất lỏng ướt át, nhìn cô bằng cặp mắt đào hoa đỏ bừng, tình cảm dần sâu nặng, chứa chất cả tuyệt vọng trong ấy, cậu đứng ở đó tay chân luống cuống.

Bị ánh mắt này dọa sợ, Lâm Ấm muốn hỏi cậu khóc cái gì?

Cô thấy kỳ lạ, loại người này sao có mặt khóc chứ?


"Vừa rồi tôi đi ra ngoài, bác sĩ hẳn là hỏi em rồi." Lông mày cậu nhảy lên, rõ ràng khổ sở vô cùng nhưng cố giả vờ chẳng buồn để ý.

Hai tay cậu đúc túi đứng ở đó, nhìn cô chăm chú: "Em trả lời như thế nào?"

Cậu đã đoán ra đáp án.

Vì sao còn muốn hỏi?

Có lẽ là muốn nghe chính miệng cô nói ra rồi bị cô tự tay tống vào tù.

Lâm Ấm cười nhẹ: "Cậu cho rằng thế nào?"

Bàn tay đúc túi dần dần nắm chặt lại, chẳng hề để ý miệng vết thương đau đớn giống như chẳng cảm giác được.

Lâm Ấm ngoắc ngón tay với cậu: "Đến đây, tôi nói cho cậu biết."

Cô nở nụ cười lẳng lơ, với cậu mà nói là quyến rũ trí mạng, chân dài run rẩy bước lên muốn nghe chính miệng cô nói ra.

Lâm Ấm vươn tay tóm cổ áo cậu rồi kéo mạnh xuống.

Hơi thở ấm áp phun lên mặt cậu, cậu si mê nhìn đôi môi kia chăm chú.

Bây giờ cậu mới biết, đôi môi này ngon miệng đến chừng nào.

Đáng tiếc đã muộn.

"Cậu đoán xem, tôi có báo cảnh sát không." Cô nhẹ nhàng nói ra lời này, lại gõ mạnh một cái vào trái tim của cậu.

Lâm Ấm cởi nút áo sơ mi của cậu, liên tục cởi xuống dưới, Hà Trạch Thành nhìn động tác của cô, thậm chí bây giờ không biết phải làm bước tiếp theo như thế nào.


Cuối cùng, cô cởi thắt lưng cho cậu, luồn tay vào trong quần lót cậu rồi nắm lấy vật còn mềm nhũn rã rời bên trong.

Lâm Ấm thấy lạ, cười hừ một tiếng: "Không phải vừa rồi cậu vào đã khóa cửa lại sao? Bây giờ còn giả vờ với tôi làm gì?"

Hà Trạch Thành nhìn cô chăm chú như thể một người chưa từng gặp gỡ, chỉ có nhiệt độ lòng bàn tay của cô truyền tới thân dưới kích thích dục vọng của cậu.

Người trước giờ không nói chuyện với cậu như vậy, hôm nay lại nói với cậu như thể cô mới là người nắm quyền chủ đạo.

Lâm Ấm cười híp mắt.

"Cậu cứng rồi mà, còn giả vờ cái gì? Không khó chịu sao?"

Cô cười rất lẳng lơ, chắc chắn là đang quyến rũ cậu.

"Em muốn làm gì?" Cậu tóm lấy cánh tay của cô, ngăn cản cô làm hành động tiếp theo: "Là muốn cho tôi thỏa mãn dục vọng một lần trước khi vào tù sao?"

"Phì." Cô bật cười: "Tôi có từng nói cho cậu vào tù à?"

Trong sự kinh ngạc của cậu, Lâm Ấm vươn bàn tay truyền dịch ôm cổ cậu, quyến rũ cậu nói: "Bây giờ không muốn chịch tôi sao?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương