Chương 26: Chạy trốn

Cô đã chẳng nhớ nổi bị giày vò bao lâu. Cho dù bản thân kiệt sức bất tỉnh vẫn có thể bị chịch cho tỉnh lại.

Vào lúc cô thật sự cho rằng mình sẽ chết ở trên giường, cậu bắn ra ở sâu trong tử cung cô rồi ngừng lại.

Hà Trạch Thành nhìn gương mặt quá mệt mỏi của cô chăm chú, xoa mồ hôi trên trán cô, túm tóc cô làm cô ngẩng đầu lên.

"Hôm nay tôi phải tới trường ký đơn nghỉ hè rời trường, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về, kẹp chặt thứ trong bụng cho tôi, nghe rõ chưa?"

Cô kiệt sức yếu ớt đồng ý.

Hà Trạch Thành buông cô ra, rút dương vật dưới thân ra, huyệt nhỏ kẹp chặt lại, cậu hài lòng vỗ vỗ cái bụng phồng lên của cô.

Bị giày vò một buổi tối, cô gần như mất nửa cái mạng.

Hé nửa con mắt mỏi mệt, nhìn thấy cậu đi ra từ trong phòng tắm rồi đi vào phòng thay đồ.

Lúc trở ra thì đã ăn mặc chỉnh tề, áo thun trắng tinh, sơ mi màu xám và quần ống rộng, che giấu toàn bộ thú tính biến thái bên trong bộ quần áo sạch sẽ.

Cậu đi tới bên cạnh cô, bóp vú cô một cái rồi cúi người hút mạnh một hơi.

Người bị giày vò cạn kiệt sức lực hoàn toàn không rên ra nổi một chữ.


"Chờ tôi trở về, nếu dám để chảy ra một giọt, đêm nay cũng không thể ngủ đâu, biết chưa?"

Cậu giống như một con sói hoang có thú tính mạnh mẽ, cậy dục vọng bộc phát vô hạn mà giữ chặt cô ở dưới thân.

“Nô… nô lệ biết rồi ạ.” Cô chẳng có nhiều sức lực đáp lại.

Hà Trạch Thành vỗ vỗ vú cô rồi xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Ấm nhắm đôi mắt mỏi mệt lại, nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng của hắn, mở cửa, đóng cửa, biến mất.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Năm phút...

Mười phút trôi qua.

Cô mở con mắt trong suốt ra, nắm cái vòng trên cổ mình, sờ chốt ngầm, trực tiếp cởi ra.

Trong nháy mắt được thả ra, cô cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết.

Lâm Ấm kẹp chặt miệng huyệt, chẳng có thời gian đi tắm rửa, cô chỉ có thể ép mình không để chảy ra.

Tìm thấy trong phòng thay đồ áo khoác rộng và cái quần có thể mặc tạm, lấy thắt lưng thắt chặt lưng quần, bảo đảm sẽ không tuột xuống.

Cô kéo khóa lên cao nhất, hai chân run rẩy, ráng sức tăng tốc bước chân xuống tầng.

Đi tới trước cổng lớn, cô bấm hai tay không ngừng run rẩy, ghé vào mắt mèo nhìn ra, xác nhận bên ngoài không có người.

Kéo cửa ra từ bên trong, cửa dễ dàng mở ra.

Lâm Ấm lấy kẹo cao su ở trên khóa cửa, cất vào trong túi rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, nhanh chóng chạy vào lối thoát hiểm xuống tầng.

Cô ra ngoài rồi!

Cô cuối cùng cũng ra ngoài rồi!

Tự do và hưng phấn trước nay chưa từng có làm cô cảm nhận rõ sự vui sướng và thỏa mãn cực độ.

Trái tim không ngừng loạn nhịp đang lo lắng cảnh cáo!


Lâm Ấm nắm chặt kẹo cao su trong túi, liều mạng chạy xuống dưới tầng.

Cô đã để nó ở trên khóa cửa vào lần đầu tiên cậu ra ngoài để có thể bảo đảm cậu không khóa cửa.

Đáng tiếc lần ấy cũng phải trả giá, vì tránh một kiếp, chỉ có thể lợi dụng thủ đoạn che mắt nói mình kẹp nát nho, cậu không nghi ngờ cô, nhưng lại đè cô lên đất giày vò.

Chỉ cần nghĩ tới bị giày vò, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, sợ hãi.

Bởi vì thả lỏng nên miệng huyệt chảy ra tinh dịch dinh dính, làm cô cảm thất rất khó chịu.

Nhưng nghĩ tới bị ép sống ở trong căn phòng ấy bị giày vò mãi không dứt, những khó chịu này có đáng là gì!

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài chiếu xuống, ánh sáng chói mắt làm cô cảm thấy vô cùng không khỏe, hít thở không khí bên ngoài giống như tất cả vẫn luôn yên ả như vậy.

Cô đội mũ, cảnh giác nhìn mọi thứ bên ngoài.

Tìm thấy cửa ra vào tiểu khu, cô vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng trong nháy mắt, cô lại có cảm giác mê man.

Bây giờ cô nên đi đâu?

À về nhà!

Đúng! Về nhà!

Đối mặt với con đường xa lạ trước mặt, Lâm Ấm lại cảm nhận được sự bối rối trước nay chưa từng có.

Cô không có điện thoại, không có tiền, không có bất kỳ thiết bị thông tin gì.


Bỗng nhiên nhớ tới, nếu Hà Trạch Thành biết tình hình gia đình của cô thì chắc chắn cũng biết nhà cô ở đâu!

Cô vẫn luôn sống một mình ở ký túc xá, hàng năm hiếm khi gặp ba mẹ một lần, nếu cô trở về, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới!

Vậy cô nên đi đâu, cô bây giờ có thể đi đâu? Ai có thể tới cứu cô!

Lâm Ấm sợ hãi nhìn tất cả trước mặt, hai chân cô run rẩy, cảm thấy mình đã không thuộc về thế giới này.

Biết không thể ở nguyên một chỗ, Lâm Ấm chạy nhanh theo một hướng, cản một người đi đường lại.

"Chào chị! Em… em hỏi một chút, cục cảnh sát ở đâu ạ?" Cô run rẩy nói một câu như vậy.

Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt lộ rõ sợ hãi, hoảng sợ tới nỗi con mắt mở to như hạch đào, giống như sợ có thể bị người ta ăn thịt vậy.

Người qua đường sửng sốt, chỉ chỉ phía sau: "Cách nơi này gần nhất là qua con đường quốc lộ phía sau."

“Cảm... cảm ơn!”

Cô nắm chặt mũ, chạy nhanh đi.

Người đi đường cúi đầu, nhìn thấy bàn chân trơn bóng của cô giày dép gì cũng không mang.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương