Chương 21: Cô đã làm sai cái gì?

Có lẽ là vì quá đói, bụng căng cứng cô cũng ăn hết cái bánh kem tám centimet này, no tới nỗi muốn ói ra.

Hà Trạch Thành hài lòng vỗ vỗ vú cô, cầm xích sắt kéo cô vào phòng tắm.

Lâm Ấm quỳ trên mặt đất, cầu xin cậu mau để mình thải ra.

Hà Trạch Thành đưa tay sờ lỗ nhỏ của cô, cho dù là có sextoy chặn lại cũng có thể sờ thấy dâm thủy ướt át.

Thật dâm.

Cậu cầm sextoy xoay tròn, Lâm Ấm thét lên.

"Chủ nhân! A... đừng đừng!" Cô nắm chặt nắm đấm, lỗ nhỏ kẹp chặt hơn, trong bụng quá to... căng tới mức cô muốn chết!

"Phụt" một tiếng, cậu rút sextoy ra, một dòng tinh dịch màu trắng tuôn ra, Lâm Ấm lập tức thở dài một hơi, cảm thụ tinh dịch trong bụng chảy ra, cô thoải mái hít thở.

Hà Trạch Thành véo véo vú cô, nó đã bắt đầu có sữa, dần dần căng tròn lên, mỗi khi bóp cô đều bị kích thích rên rỉ ra tiếng.

"Dễ chịu sao?" Cậu trầm giọng hỏi.

"Dễ... dễ chịu, nô lệ rất dễ chịu."


"Yên tâm, còn dễ chịu hơn nữa cơ!"

Hà Trạch Thành vỗ vỗ cái mông trắng mịn của cô, quỳ gối sau lưng cô, tuốt gậy thịt của mình.

Lâm Ấm cảm thấy bất thường, muốn bò lên phía trước, lại dừng lại theo bản năng.

Cô không thể bò, bằng không sẽ bị đối xử tàn nhẫn hơn.

Đúng, cô đã có kinh nghiệm.

Không thể phản kháng.

Vật to lớn sau lưng bỗng nhét vào lỗ nhỏ của cô, cho dù có tinh dịch bôi trơn, cô cũng không nhịn nổi kêu ra tiếng.

Dần dần, bụng cô lại nhô lên lần nữa, có lẽ là trước đó đã quen nên bây giờ không còn quá khó chịu nữa.

Thấy cô chổng mông lên không dám cử động, tâm trạng Hà Trạch Thành rất tốt vỗ vỗ mông cô, cầm dương vật giả trên mặt đất chặn lại lần nữa.

Chỉ là lần này, cậu chỉnh mức độ rung của dương vật giả tới tần số cao nhất.

"A!" Dương vật giả rung mạnh ở cửa huyệt cô, chặn nước tiểu trong bụng không cho chảy ra.

Cả người Lâm Ấm nằm trên mặt đất, bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ: "Chủ nhân cầu xin ngài mau lấy nó ra! Nô lệ sắp không chịu nổi nữa! Cầu xin ngài..."

"Chát" Cậu lạnh lùng quất vào mông cô.

"Câm miệng! Thứ tôi cho em phải cố gắng tiếp nhận! Không có mệnh lệnh của tôi đừng hòng lấy ra!"

Dương vật giả rung với tốc độ cao kích thích lỗ nhỏ và não bộ cô.

"A uh..." Cô nằm rạp trên mặt đất kẹp chặt hai chân, hai tay vô lực nắm thành quyền không dám cử động.

"Chủ nhân... cầu xin ngài..." Cô khóc sụt sịt, phòng tắm trống trải vang vọng tiếng rung của dương vật giả.

Hà Trạch Thành cười lạnh, đứng dậy, nhìn cô từ trên cao: "Cứ ở nơi này hưởng thụ đi, càng như vậy, tôi càng muốn em ở đây dâm đãng."

Nghe tiếng bước chân dần rời xa, hai mắt Lâm Ấm mờ mịt nhìn cậu đi ra ngoài.

Cô làm sai cái gì...

Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?

Tại sao phải trừng phạt cô như vậy!


Cô không làm gì sai cơ mà!

"Ưm... ah!" Chịu không nổi biên độ rung mãnh liệt bên dưới, Lâm Ấm tiết ra.

Trong bụng còn chứa nước tiểu của cậu, ở bên trong nóng hầm hập, Lâm Ấm vô lực cọ sát hai chân, thống khổ rên rỉ.

Mau tới tắt đi!

Mau mau tới cứu cô, cô sắp không xong rồi!

Ai có thể cứu cô...

Phòng vệ sinh truyền tới từng tiếng thở và kêu, Hà Trạch Thành cho dù không thấy cũng có thể tưởng tượng ra vào giờ phút này cô nằm trên mặt đất dâm đãng đến chừng nào.

Cậu đổ bột yến mạch vào trong bát, rót nước nóng vào, yến mạch dần dần nổi lên.

Cô kêu càng dâm đãng, cậu càng muốn tra tấn!

Muốn hành chết, chịch chết cô! Hàng đêm để cô ở dưới thân mình cầu hoan, rồi giải quyết cơn ham muốn dâm dục cho cô!

"Ha." Khóe miệng của cậu kéo lên một đường cong, nụ cười vừa dữ tợn vừa u ám.

Chẳng biết trải qua bao nhiêu lần lên đỉnh, Lâm Ấm đã chẳng còn sức lực cử động, vô lực cọ hai đùi, cuộn mình trên mặt đất, mệt tới không rên rỉ nổi.

Cô nhìn thấy bóng người ở cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Trạch Thành với bộ dạng lạnh lùng không có tình người đứng ở đó. Anh mặc trên người áo choàng tắm màu trắng, dáng người cao lớn tràn đầy cảm giác uy nghiêm bao phủ cô.

"Chủ... chủ nhân." Cô nắm chặt nắm đấm, bắt đầu lấy lòng: "Nô lệ... đã làm sai điều gì?"

Hà Trạch Thành nhấc chân đi qua, giẫm một chân lên một bên vú đầy đặn của cô.


"Em không làm gì sai hết." Cậu cười bỉ ổi: "Nhưng mà là tôi cứ muốn tra tấn em, có vấn đề gì không?"

Đơn giản như nói sáng nay ăn gì vậy.

Cứ muốn tra tấn cô...

Dù cho cô chẳng làm gì sai.

Lâm Ấm cắn môi trắng nhợt bật khóc.

Cô cho rằng, chỉ cần mình biểu hiện tốt là có thể tránh được một kiếp...

Nhưng trước giờ cậu chưa từng nghĩ vậy.

Cậu chỉ muốn tra tấn cô!

Một câu, khiến cô hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương