Chương 2: Sau này chỉ ăn cho tôi!

Đau đớn trên cằm càng lúc càng lớn, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt, đau đớn đến không thể nào chịu đựng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi... liếm."

Cô chịu thua.

Cầu xin cậu đừng bóp nữa, đau quá!

Hà Trạch Thành nở nụ cười chiến thắng, nhấp hông đâm thẳng thứ đó của mình vào trong miệng cô, khoang miệng ấm áp chứa nước bọt bao vây dương vật cậu, lập tức khiến cậu thoải mái tới nỗi thở dài một tiếng.

"Đúng, cứ như vậy, dùng lưỡi liếm, cậu dám dùng răng thì tôi sẽ vặn trật khớp hàm cậu!" Cậu uy hiếp nói.

Cái thứ rất dài kia đâm thẳng vào cổ họng cô, mùi khai của nước tiểu dẫn tới một cơn buồn nôn, nghĩ tới thứ này dùng để đi vệ sinh, lưỡi cô vội vàng chặn suy nghĩ muốn liều mạng nôn ra ngoài.

Hà Trạch Thành nhìn thấu tâm tư của cô, túm đầu cô, ra sức thúc vào, miệng không bỏ qua: "Cố gắng nếm thử thứ này cho tôi, liếm sướng như vậy, quả nhiên trời sinh là đồ thiếu hơi đàn ông mà!"

Cậu vừa nói vừa tăng sức lực ra vào, giống như cái máy, xem cô là âm đạo giả mà tùy ý phát tiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Ấm túm bắp đùi cậu, cố nén cơn buồn nôn đang kêu gào, trong miệng đã có mùi máu tươi, khoang miệng của cô bị thúc rách, đau tới nỗi cô chỉ muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lại nói không ra một câu, nước bọt trượt xuống khóe miệng, chỉ có thể dùng lưỡi liều mạng liếm láp, muốn cậu mau bắn ra.


Hà Trạch Thành thoải mái nhắm mắt lại, không quên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khích lệ: "Làm không tệ, quả nhiên cứ huấn luyện rồi cậu cũng thích, về sau chỉ cho ăn thứ này của tôi, biết không?"

Sao cậu có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy!

Cô không hề thích! Cô hận không thể cắn đứt thứ này!

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Ấm bị thúc tới sắp mê man, cậu bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, miệng cô bị thứ tinh dịch tanh hôi kia phóng thích vào!

Cô muốn phun ra ngoài theo bản năng, Hà Trạch Thành nắm gương mặt cô lại gần uy hiếp nói: "Nếu cậu dám để một giọt chảy ra, có tin tôi chịch rách miệng cậu không!"

Xuất phát từ sợ hãi, cô chịu đựng cơn buồn nôn nuốt thứ trong miệng xuống.

Hà Trạch Thành vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Đúng là như vậy, về sau phải cố gắng giữ cái này lại biết không."

Cô siết chặt nắm đấm, nước mắt ầng ậng nhìn cậu, khàn giọng nói: "Có thể thả tôi đi chưa?"

Hà Trạch Thành híp mắt lại nhìn cô, ánh mắt rét lạnh khiến cho người ta không khỏi rùng mình, phách lối nói: "Vừa rồi chẳng qua là làm nóng người thôi, tiếp theo tôi mới hưởng thụ đàng hoàng!"

Cậu dùng tay tuốt cây gậy thịt, chẳng bao lâu sau, cái thứ còn chưa mềm xuống kia lại đứng thẳng lên, thẳng tắp chĩa vào mặt cô.

Lâm Ấm muốn thoát khỏi trói buộc của cậu, đẩy chân cậu để thoát ra, uất ức cắn môi dưới: "Tôi không muốn! Cậu thả tôi ra, thả tôi ra đi mà, xin cậu đấy!"


Cô không chịu nổi, cô chưa từng bị đối xử như vậy!

"Đi được hay không cũng không phải do cậu nói!" Một tay Hà Trạch Thành nắm chặt cổ cô, ánh mắt hung ác: "Ngoan ngoãn để cho tôi chịch! Còn dám nói một câu, tôi chịch chết cậu ở chỗ này đó tin không!"

Vẻ mặt cậu dữ tợn, không hề giống nói láo, hoàn toàn mất hết phong độ chàng trai ánh nắng, khiến người ta sợ hãi. Lâm Ấm túm chặt cánh tay của cậu, hô hấp khó khăn, mắt khép lại.

Ai tới cứu cô với, cô không muốn ở chỗ này! Ai tới cứu cô với!

Nhìn ra vẻ không muốn trong mắt cô, Hà Trạch Thành phẫn nộ nghiến răng, bàn tay đưa vào giữa hai chân cô, bất chấp cô giãy giụa, trực tiếp kéo quần lót viền tơ xuống, lần vào giữa khe hở ở nơi mềm mại kia, ngón tay thon dài cắm thẳng vào.

"Không muốn!" Lâm Ấm khàn giọng thét lớn, nơi đó chưa từng bị người khác chạm vào, ngay cả chính cô cũng chưa từng chạm vào!

Không có dịch thể ướt át khiến ngón tay cậu không đi nổi nửa bước, Hà Trạch Thành xoa hạt châu phía trước của cô, còn cắn vào núm vú trên người cô, không ngừng mút ra tiếng vang chùn chụt. Lâm Ấm xấu hổ đỏ mặt, đẩy đầu của cậu, làm thế nào cũng chẳng có chút xê dịch.

Phản ứng sinh lý theo bản năng của thân thể xuất hiện, ngón tay cậu không ngừng ra vào trong cơ thể cô. Cô cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra âm thanh gì.

Hà Trạch Thành ngẩng đầu, nhìn núm vú màu hồng đã cứng lên, cười nhạo: "Quả nhiên cậu cũng rất thoải mái phải không? Đồ dâm đãng, núm vú đã cứng, bên dưới cũng có nước!"

Không phải, không phải đồ dâm đãng!

Đừng nói cô như vậy, cô không phải đồ dâm đãng!


Hà Trạch Thành mút núm vú hồng hào của cô, không ngừng liếm láp xung quanh nó rồi lại dùng răng nhay nhay, giày vò Lâm Ấm khóc ra tiếng.

"Tôi cầu xin cậu đừng như vậy... cậu thả tôi ra có được hay không, tôi sẽ không nói chuyện này ra đâu, cầu xin cậu thả tôi ra!"

Ngón tay Hà Trạch Thành khuấy đảo bên trong tiểu huyệt cô: "Chuyện đó không phải cậu nói là được, ngoan ngoãn để cho tôi chịch, chờ một lúc cậu sẽ thích cảm giác này, về sau mỗi ngày còn chổng mông cầu xin tôi chịch!

Thấy bên dưới đã nhiều nước, Hà Trạch Thành thả lỏng cổ cô ra, chạm ngón tay dính dâm dịch lên gương mặt khóc như mưa, vô cùng đáng thương.

Cậu cười dâm đãng, xoa gậy thịt rồi chuẩn bị thúc vào, ai ngờ Lâm Âm nắm bắt thời cơ, lập tức đứng lên muốn chạy.

Cô muốn chạy, cô không thể thất thân ở chỗ này!

Không thể!

Tuyệt đối không thể!

Vẻ mặt Hà Trạch Thành dữ tợn, trực tiếp túm bắp đùi cô kéo lại, dứt khoát đỡ gậy thịt thúc một cái đến cùng.

"Á!!!" Một cơn đau đớn như bị xé rách từ thân dưới Lâm Ấm truyền đến.

Cảm giác phá vỡ lớp màng kia rất sung sướng, khiến cậu nhịn không nổi thở dài một tiếng.

Cô bé dưới thân vừa rồi mới biến thành phụ nữ còn đang không ngừng giãy giụa, giống như quyết tâm muốn chạy trốn.

Điều này khiến cậu mất hứng!

"Chát" Bàn tay của cậu tát mạnh một cái vào cái mông trắng nõn, nhìn bằng mắt có thể thấy dấu bàn tay hiện ra.


Lâm Ấm đau đớn, dùng cùi chỏ chống đỡ cơ thể của mình kêu lên: "Đau quá... cầu xin cậu ra ngoài, đau quá!"

"Chát" lại một cái tát, cô kẹp chặt tiểu huyệt theo bản năng.

Hà Trạch Thành thoải mái vô cùng, vừa đánh vừa mắng: "Đồ dâm đãng! Bị đánh còn sung sướng như vậy! Quả nhiên trời sinh là đồ dâm đãng!"

"Không phải, tôi không phải... đừng đánh nữa, đau quá!" Lâm Ấm khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, bị cậu túm chặt đùi rồi thô bạo đâm vào tiểu huyệt vừa mới khai phá của cô từ sau lưng.

Bởi vì có máu bôi trơn, cậu ra vào vô cùng dễ dàng, tiếng "bạch bạch bạch" lẩn quẩn trong phòng dụng cụ nhỏ hẹp.

Lâm Ấm khóc không ra tiếng, phản ứng sinh lý của cơ thể khiến hạ thân cô trở nên rất lạ.

Hạ Trạch Thành túm mái tóc dài của cô để cô ngửa đầu ra, làm tư thế la hán đẩy xe, liều mạng thúc vào trong cơ thể cô.

Rốt cuộc chịch được rồi!

Cô là của cậu, chỉ có thể để cậu chịch!

Ai cũng không được phép cướp đi, cô chỉ có thể để cậu chịch!

Cậu muốn chịch cô đến khóc lóc gọi ba, cầu xin cậu chịch cô! Một ngày không chịch thì không chịu được!





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương