Chương 30

Capuchino

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Khâm đạp một chân lên bàn đạp của xe đạp, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, chuẩn bị rời đi, vừa định đạp một chân xuống thì bị người gọi lại.

“Chờ đã.”

Anh cảm thấy mình trúng tà, rõ ràng biết người kia là ai, còn thiếu đánh mà dừng lại, ghế sau trầm xuống, có người ngồi lên, anh tức giận quay đầu lại: “Làm gì?”

Người con gái ngồi ở ghế sau điều chỉnh tư thế thoải mái, cười nói: “Xe này của anh không tệ nha, đông ấm hạ mát, vô cùng thoải mái.”

“Anh cũng không bảo em ngồi đi?” Anh tiếp tục mở miệng, Thời Nghiên trợn trắng mắt, thở dài, lấy ra chiếc mũ đen của mình, đội lên: “Làm một người bạn trai, sao anh lại có thể từ chối bạn gái mình? Quá tra đi?”

“Em...” Hàn Khâm chán nản: “Hôm qua, ý anh...”

“Em mặc kệ, ai bảo anh trêu chọc em.” Thời Nghiên không nghe: “Nhanh lên, đưa em đến vườn bách thú, em muốn đi ngắm chim cánh cụt.”

“Rốt cuộc ai trêu chọc ai hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Anh có đi không hả, bố mẹ em ở nhà đó, có khi tý nữa là ra đây.” Thời Nghiên nghiêng đầu bình tĩnh mở miệng, Hàn Khâm hít sâu một hơi, dùng sức dẫm chân lên bàn đạp, lái xe ra ngoài.

Thời Nghiên túm lấy áo khoác bay phấp phới của anh, cười tủm tỉm nhìn sống lưng anh.

“Xe đạp này của anh mua bao nhiêu tiền vậy?”

“Em muốn mua?” Anh tức giận mở miệng.


Thời Nghiên lập tức hừ hừ phản bác: “Không phải đâu, anh đã mua, em mua làm gì.”

Hàn Khâm trợn trắng mắt, bỏ đi, coi như anh không hỏi.

“Anh muốn đi đâu vậy?” Thời Nghiên lại hỏi.

Anh vào khúc cua, lái xe theo hướng vườn bách thú: “Quan trọng à?”

“Anh đưa em đi, em phải quan tâm anh chứ!”

Dường như Hàn Khâm thở dài: “Quan tâm không đáng tiền, em đưa lộ phí đi.”

“Chúng ta là cùng chung tài sản……”

“Có tin tôi ném em xuống không.” Hàn Khâm quát một tiếng, cắt ngang cái miệng toàn lời nói phét của cô, Thời Nghiên im re.

Đến nơi, Hàn Khâm lau mồ hôi trên mặt, anh dừng xe lại, cởi mũ ra, hất phần tóc dính một hôi lên, một tờ giấy vệ sinh đưa đến trước mặt anh, anh nhìn theo tờ giấy đối diện với vẻ mặt cười nhạt của Thời Nghiên, anh không nhận, chuẩn bị rời đi.

“Nghiên Nghiên.” Một bạn nam lên tiếng, gọi Thời Nghiên lại, Hàn Khâm suýt chút nữa thì bị vặn eo, đỡ lấy xe đạp, quay đầu lại nhìn, một người con trai sạch sẽ tuấn tú chạy đến, cười vui vẻ với Thời Nghiên.

Thời Nghiên ngây người, giấy trên tay rơi xuống dưới: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh đến cùng Lê Hiểu Văn, định đến thăm em.”

Thời Nghiên xấu hổ cười không nổi, quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Khâm vẫn còn ở đó, âm thầm dùng ánh mắt hỏi anh: “Sao anh còn chưa đi?”

Hàn Khâm nhíu mày, vội vàng đuổi anh đi như vậy vẫn là lần đầu tiên, anh không nhịn được nhìn cậu con trai kia thêm vài lần, còn không phải là tên ẻo lả à, y như thằng bám váy mẹ, anh cười nhạo một tiếng trong lòng, thảnh thơi đạp xe đi.

Nếu Thời Nghiên biết trong lòng Hàn Khâm nghĩ gì, e rằng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, anh ta thật đúng là một tên bám váy mẹ.


Đời trước Thời Nghiên và Cao Kiều đã xác định kết hôn nhưng bị mẹ Cao Kiều ghét bỏ mọi bề, cô cũng có ý định cắt đứt, kết quả ngoại tình đầu tiên lại là anh ta, chuyện lúc sau tự nhiên là một hồi náo loạn.

Lúc đó cô nghĩ, nếu bố còn sống, nhất định sẽ không để cô bị người ta bắt nạt như vậy.

“Nghiên Nghiên.” Anh ta gọi cô một tiếng, Thời Nghiên hồi hồn lại: “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Anh là muốn thăm em một lát, đã lâu không gặp em.” Cao Kiều túm bàn tay đầy mồ hôi, khẩn trương xoa lên áo thun.

Sau một lát, Thời Nghiên thở dài: “Hiểu Văn đâu?”

“Tối em ấy ra, nói là thời tiết quá nóng, ở lại khách sạn.”

“Tìm một chỗ ngồi đi, bên ngoài rất nóng.”

“Được.” Cao Kiều nở nụ cười, đi theo cô.

Thời Nghiên tùy tiện tìm một quán cà phê, điều hòa bật vừa đủ, cô làm chủ gọi hai suất bánh ngọt.

“Gần nhất em khỏe không? Chuyện lúc trước...”

“Khá tốt, có người mình thích, anh ấy rất săn sóc tôi.” Thời Nghiên lập tức chặn lại lời của anh ta.

Cao Kiều cười một cái: “Vậy à, người vừa rồi ư?”

Thời Nghiên im lặng thay cho lời thừa nhận, hai người lại tiếp tục xấu hổ.

“Rất nhàm chán đi? Thực ra ngay từ đầu chúng ta đã nhàm chán như vậy, đúng không lớp trưởng.” Thời Nghiên cười một cái, uống một ngụm cà phê, vừa lạnh vừa đắng.


Cao Kiều nhìn cô, liếm đôi môi khô ráo, cũng không bưng cafe đang cầm trong tay lên.

Thời Nghiên nhìn thoáng qua xung quanh, cô gái mặc váy màu vàng đi từ bên kia đến, cô ngây người.

Cô không biết đây là vận mệnh hay là trùng hợp, thời gian lập tức về đến năm đó của đời trước, quan hệ giữa cô và Cao Kiều càng ngày càng không ổn, mẹ Thời vì bố qua đời mà luôn hậm hực, cô vì nguyên nhân công việc dọn ra ngoài thuê nhà, quen biết bạn thân tri kỷ hơn cả Hiểu Văn.

Sau đó trở thành người thứ ba chen chân tình cảm.

Cô ta từng bước một đi đến, Thời Nghiên nhìn về phía Cao Kiều, dù không chính xác, tất cả mọi chuyện đều sẽ thay đổi nhưng những thứ không thay đổi.

Chiếc váy màu vàng kia, cô nhớ rất rõ, cô chuyển nhà, leo lên đến tầng ba thì không bò lên nổi nữa, là chiếc váy này đập vào mắt.

Cô ta nói: “Cậu là Thời Nghiên đi? Tớ tên Tô Vũ.”

“Thời Nghiên? Thật trùng hợp nha.” Tô vũ đi đến, cười chào hỏi, Thời Nghiên muốn nặn ra nụ cười tươi nhưng không thành công: “Là rất trùng hợp.”

Cao Kiều thật cẩn thận nhìn cô ta, hơi kỳ lạ: “Bạn học à?”

Như là vừa nhìn thấy anh ta, Tô Vũ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Có hẹn à.”

Lúc này, Thời Nghiên ngay cả nâng ngón tay cái cũng không muốn làm, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn thấy hai người bên cạnh.

“Cậu không sao chứ?” Tô Vũ nhìn ra sắc mặt cô không ổn, vỗ nhẹ bả vai cô, cô lập tức nhảy ra, trừng mắt với cô ta, nhẫn nhịn: “Xin lỗi.”

Tô Vũ ngẩn ra, không rõ vì sao cô phản ứng mãnh liệt như vậy.

Thời Nghiên hít một hơi, đứng dậy: “Cao Kiều, anh về sớm chút đi, tôi còn có việc.”

Cao kiều vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Em không sao chứ?”

“Không sao, thật!” Thời Nghiên nở nụ cười: “Chúng ta còn nhỏ, không hiểu cả đời dài đến mức nào, có điều em rất vui vì lúc trước có anh ở bên em, chỉ là bây giờ… coi như em có lỗi với anh đi!”

“Lại không phải chuyện gì lớn, giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ bạn bè thôi, hơn nữa sau này cũng là bạn mà.” Cao Kiều hơi hoảng hốt, cảm thấy cô kỳ lạ.


Thời Nghiên lắc đầu: “Anh về sớm chút đi.”

“Thời Nghiên.” Cao Kiều gọi cô lại, Thời Nghiên quay đầu, nhìn anh ta: “Sao vậy?”

Ngoại hình của người con trai rất đẹp, thuộc tuýp sáng sủa sạch sẽ, sau khi lớn lên sẽ càng đẹp trai, hai người đối diện, cách nhau mấy mét.

“Anh không thích uống cà phê, em không nhớ anh thích uống milkshake nhỉ?”

Thời Nghiên sửng sốt, cô đã quên, rất lâu, suốt thời cấp ba cô và Cao Kiều quen biết, đại học xác định quan hệ, sau khi tốt nghiệp, làm nghiên cứu sinh hai năm… vậy mà cô đã quên. Cô nhớ, cô và Hàn Khâm ở bên nhau ba năm nhưng lại chiếm cứ toàn bộ thời gian của cô.

Cao Kiều nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Thời Nghiên, chúng ta thật sự ngay cả làm bạn cũng không được à?”

“Rất xin lỗi, bạn bè cũng cần phù hợp về tính cách nữa.” Thời Nghiên không áy náy, nếu cô mềm lòng thì sẽ nhớ đến ngày chia tay trong quá khứ, dường như tất cả những gì tệ hại đều tập trung trong những ngày đó.

“Được rồi, vậy… Chúc em may mắn.” Cao Kiều cắn môi dưới, xoay người rời đi.

Thời Nghiên nhắm mắt lại, thở sâu, lúc lần nữa quay đầu lại thì một chiếc xe đạp đi ngang qua, người con trai tuấn tú thong thả đạp xe đi ngang qua, trên cổ anh lấm tấm mồ hôi, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, cô nở nụ cười.

Hàn Khâm đảo mắt nhìn khắp nơi, trong lòng âm thầm đếm số, chờ đến mười.

“Chờ đã!” Người con gái chạy đến, đặt mông ngồi xuống trên xe đạp của anh: “Chuyên môn chờ em hả?”

Hàn Khâm không nhìn thấy được biểu cảm của cô nhưng cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ cô cười trộm, lặng lẽ cong môi: “Chờ cái rắm, anh về nhà đi ngang qua không được? Còn không phải là đụng trúng người đón xe?”

“Được rồi, em đánh cướp, cướp sắc.” Cô cười nói,

Hàn Khâm thở dài, không trả lời cô, chậm rãi lái xe rời đi.

“Em còn chưa ngắm chim cánh cụt đó, anh làm gì?” Thời Nghiên lôi kéo quần áo anh.

“Nếu em muốn ngắm động vật nhỏ á, lập tức về nhà soi gương, có sẵn động vật nhỏ.” Anh phanh lại, một chân chống đất thẳng tắp, hơi nghiêng người nhìn cô, ánh mặt trời chiếu đến từ góc nghiêng bên cạnh cơ thể anh.

Rất đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương