Chương 28

Capuchino

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cafe mèo tương đối nhỏ nhưng bên trong cái gì cần có đều có, nên có đều có, ví dụ như mèo. Xuyên qua cửa kính, Thời Nghiên nhìn thấy bên trong có vài chú mèo lười biếng nằm lăn lộn trên mặt đất, nháy mắt cảm thấy có nóng nữa cũng đáng.

Chạy vào với Cung Tây Thi, gọi tách cafe chính mình cũng không biết tên là gì, người phục vụ cho cô một chú mèo anh lông ngắn màu xanh. Nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vuốt ve nhóc con lông xù trong tay.

Cung Tây Thi cũng giống cô, hai người vẫn chưa nói chuyện, đang đắm chìm trong việc vuốt mèo, Thời Nghiên đột nhiên hỏi: “Nhà chúng mình đều có mèo còn chạy ra tìm mèo khác, liệu có quá đáng lắm không?”

Cung Tây Thi chớp chớp mắt, bắt đầu vô nghĩa: “Bọn mình đây là muốn quan sát đo đạc, nhìn xem mèo khác có điểm gì bất đồng, như vậy mới có thể yêu thương chúng nó tốt hơn.”

Thời Nghiên sửng sốt, cảm thấy thật lung tung, nhưng cũng tự mình an ủi cảm giác tội lỗi.

“Cửa hàng này tuy rất nhỏ nhưng vẫn rất biết đi đầu, trong nước bây giờ cafe mèo cũng không coi là nhiều, thành phố này nhỏ như vậy mà cũng có.” Cô nhìn xem bốn phía, vách tường đều là trang trí hình mèo, ngay cả hình bên trên cafe cũng là con mèo.

Cung Tây Thi thì không hiểu lắm, mờ mịt gật đầu: “Vậy à.”

Trí nhớ của Thời Nghiên từ trước đến nay không tệ, vậy nên lúc cô ngồi ở quán cafe, hơi quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy chiếc xe dừng lại, sau đó một người đàn ông xuống xe, cô theo bản năng đưa ra tên người này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khâu Quang Niệm.

Thị trưởng mới của Bắc Thành.

Ngay sau đó, một cô gái đi xuống, ăn mặc thiên hướng đáng yêu, vậy mà khiến cô có chút không đoán được tuổi của cô ta.

Thời Nghiên vốn đang ôm tâm lý may mắn, dù sao một nhân vật lớn như Khâu Quang Niệm hẳn là sẽ không nhớ rõ cô, rụt cổ uống cà phê, đáng tiếc có người cũng không hiểu, tiến lên khá vui vẻ chào hỏi: “Bạn học Thời?”

Cung Tây Thi sửng sốt, cô ấy nhận ra Khâu Quang Niệm, có điều Khâu Quang Niệm biết Thời Nghiên, thoạt nhìn quan hệ còn rất quen thuộc, chỉ là có chút không biết.


Thời Nghiên xấu hổ cười một cái, không biết nên xưng hô với anh ta ra sao, khô khan nói: “Trùng hợp thật.”

“Đưa cháu gái đến đây chơi, nghe nói mở cafe mèo.”

Cô gái bên cạnh vẫy vẫy tay với hai cô, Thời Nghiên lập tức cười nói: “Vậy à? Khá thú vị đúng lúc bọn tôi cũng sắp về, hai người từ từ mà chơi.”

Nói xong uống cafe ‘ừng ực ừng ực’, buông mèo kéo Cung Tây Thi rời đi. Cung Tây Thi còn chưa làm rõ ràng tình huống đã bị cô kéo đầu xuống ánh nắng nóng bức như chạy nạn.

“Tớ sắp bị bỏng chết, đi đi đi.” Cung Tây Thi nóng đến mức dậm chân, lôi kéo cô rồi trốn vào tiệm bánh ngọt nhỏ.

Nhóc được lắm! Vừa kéo cửa ra, bên trong ngồi một đám con trai, mỗi người đều cao to, cắn ống hút uống đồ uống. Thời Nghiên nhìn bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người một người ở trong cùng.

“Hàn Khâm?”

“Nha, Hàn ca? Vợ đánh bất ngờ nha?” Đám người kia có người nở nụ cười, Hàn Khâm lạnh lùng quét mắt lại, ánh mắt lạnh băng, cầm lấy trà sữa trong tay lên tầng hai, đám người kia đánh giá các cô một lúc rồi tiếp tục cắn ống hút đánh bài.

Thời Nghiên đưa một trăm tệ đến chỗ quầy hàng: “Hai cốc Coca, lạnh.”

Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bên trên, cô gái đứng ở quầy rất trẻ tuổi, hình như không lớn hơn cô bao nhiêu, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhận tiền đi ra phía sau bắt đầu rót Coca.

Cung Tây Thi vội vàng ồn ào: “Tôi không uống Coca, cho tôi ly hồng trà.”

Còn chưa nói xong, Thời Nghiên cầm lấy tiền lẻ bắt đầu chạy lên trên, Cung Tây Thi cũng không kịp bắt lấy cô ấy.

Không gian bên trên không lớn, cũng là mấy chiếc bàn nhỏ, tiếng cười của các cô gái truyền xuống dưới rất rõ ràng.

Thời Nghiên nhìn mấy nam nữ vây quanh chiếc bàn nói nói cười cười, Hàn Khâm ở trong đám người này, hình như anh nhìn cô một cái, dường như không thấy, hơi cúi đầu chống cằm cười tuỳ ý.

Cô kéo ghế dựa của chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, thong thả ung dung uống Coca, rất lạnh, lạnh đến mức răng cũng đã tê rần.

Lúc Cung Tây Thi đi lên, Thời Nghiên cầm điện thoại không biết suy nghĩ gì, cô ấy hỏi: “Sao vậy?”


Thời Nghiên không trả lời cô, nhìn xuống tầng dưới, qua một lúc mới hỏi nói: “Bạn nữ áo trắng bên cạnh Hàn Khâm là ai vậy?”

Cung Tây Thi nhìn thoáng qua bên kia, bình tĩnh nói: “Tô Vũ hả? Lớp mười một, cũng là học cùng từ thời tiểu học, chơi khá thân với mấy người Hàn Khâm nhưng hình như không phải quan hệ bạn trai bạn gái.”

Nghe vậy, Thời Nghiên cũng không có cảm giác nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nghiêng đầu nhìn bên kia thêm vài lần, thở sâu.

“Mấy ngày nữa bạn nối khố của tớ đến chơi, đến lúc đó giới thiệu cho cậu quen biết.” Thời Nghiên đột nhiên chuyển đề tài, Cung Tây Thi nghe vậy sửng sốt, gật đầu.

Mặt trời không chói chang lắm, Thời Nghiên chủ động đứng dậy lôi kéo Cung Tây Thi về, lúc đi ngang qua bàn Hàn Khâm, ánh mắt nhìn cô gái kia, có lẽ là ánh mắt quá mức nóng rực, Tô Vũ kỳ quái ngẩng đầu nhìn cô lại kinh hãi không thôi.

Đôi mắt kia mang theo thương tâm cùng khổ sở, còn có trộn lẫn ý vị không rõ, khiến cô ta vô duyên vô cớ kinh hãi.

“Kia là Thời Nghiên hả?” Tô Vũ nhìn hai người đi xuống, nhai kẹo cao su cười: “Ngoại hình không tệ nha, có điều A Khâm, có phải cậu ấy hiểu lầm gì không?”

Hàn Khâm liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Dưới tầng, Cung Tây Thi lo lắng nhìn Thời Nghiên, bắt lấy tay cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Thời Nghiên lắc đầu: “Cậu về trước đi.”

Nói xong một mình chạy không biết phương hướng. Cung Tây Thi ngơ ngác nhìn cô, rất nhanh đã phản ứng lại, đập trán chạy lên trên.

Thời Nghiên túm lấy cổ áo sơmi của chính mình, nhìn đường phố mơ hồ, không biết đi về phía nào, dường như bên nào cũng giống nhau, vĩnh viễn đều không đến được nhà.

“Bạn học Thời…” Có người gọi cô ở phía sau, cô quay đầu lại, nhìn không rõ người, lúc mơ hồ sắp nhìn rõ thì đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

“Hàn Khâm, cậu có còn là đàn ông không, không thích thì trực tiếp từ chối, nửa treo người có ý gì.” Cung Tây Thi nổi giận đùng đùng tiến lên, dùng dũng khí lớn nhất cuộc đời một chân đá văng bàn nhỏ trước mặt Hàn Khâm: “Thời Nghiên chạy, cậu ấy trời xa đất lạ nếu là xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?”

Tô Vũ há to miệng nhìn cô ấy: “Cậu ai…” Vừa định chất vấn thì vị trí bên cạnh vị trí trống không, cô ấy mở to hai mắt chỉ nhìn thấy Hàn Khâm chạy xuống không quay đầu lại.


Hàn Khâm tìm kiếm dọc theo con đường phía trước, đợi nhìn thấy Thời Nghiên được người đỡ lên xe ở rất xa thì trái tim nhảy dựng, lập tức chạy lên trước đuổi theo, chỉ là hai chiếc đùi chạy không lại được xe bốn bánh, anh chạy một đoạn đường, nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, nhìn chiếc xe chở Thời Nghiên chạy về phía trước, anh trừng to đôi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm biển số xe.

Anh đứng dậy lấy điện thoại gọi điện cho Lâm Thần Thư: “Alo, giúp tôi nhìn chằm chằm xe của Khâu Quang Niệm.”

Hai lần, hai lần đều là ông ta, âm hồn không tan, Hàn Khâm chán nản đá cột đá cạnh chân.

Thời Nghiên ngửi thấy mùi nước sát trùng của bệnh viện thì hơi chuyển tỉnh, có lẽ là bị cảm nắng, Khâu Quang Niệm đưa cô đi khám, bác sĩ chỉ nói là bị cảm nắng, sau đó bèn truyền nước truyền đường glucose, chất kháng sinh cho cô. Thời Nghiên trong lòng mắng câu bác sĩ hiện tại, chậm rì rì tỉnh.

Nói lời cảm ơn với Khâu Quang Niệm, sau đó tính toán đi, Khâu Quang Niệm tự nhiên không chịu: “Em lại nghỉ ngơi một lát đi, không phải là sợ chích chứ?”

Một người phụ nữ đã vượt qua cái đau nhất cuộc đời như Thời Nghiên mà sợ chích? Cô lắc đầu: “Tôi muốn về sớm một chút, nếu không mẹ tôi sẽ sốt ruột.”

Khâu Quang Niệm nghe vậy vội vàng nói: “Tôi đã gọi điện cho bố mẹ em, chắc là sắp đến rồi!”

Trong dự kiến, Thời Nghiên gật đầu: “Tôi ra ngoài chờ họ vậy.”

Thấy cô thật sự không muốn ở lại bệnh viện, Khâu Quang Niệm cười một tiếng: “Vậy ra ngoài chờ đi, em không phải là sợ tôi chứ?”

Thời Nghiên không nói chuyện, anh ta vẫn cười.

“Tôi còn có việc, em… tôi đi trước.” Khâu Quang Niệm nhìn đồng hồ, cúi đầu chuẩn bị đi. “Cảm ơn.” Thời Nghiên lại nói tiếng cám ơn, anh ta xua tay.

Chờ Thời Nghiên quay đầu lại đã nhìn thấy người nào đó nhìn cô như hổ rình mồi, chậm rãi đi đến, đôi mắt nhìn về phía tay cô, khô khan hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Bị cảm nắng……”

“Tôi với bạn nữ kia không có quan hệ gì.” Hàn Khâm đột nhiên mở miệng, hơi nghiêng đầu không nhìn cô, thở dài nói: “Hay là… Chúng ta…”

“Cái gì?” Thời Nghiên kỳ lạ nhíu mày, luôn cảm thấy có phải mình còn choáng không nghe rõ không.

Hàn Khâm nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, hồng như lửa, dường như còn mang theo chút độ ấm của mặt trời.

“Thời Nghiên, có lẽ tôi có ý với cậu.”

Nhất thời, Thời Nghiên nghẹn lời, như nghẹn ở yết hầu không biết nên nói gì, sao cô lại cảm thấy như là tra nữ lừa gạt tình cảm của thiếu nam? Ánh mắt Hàn Khâm mơ hồ nhìn khắp nơi, còn không phải là dáng vẻ của cậu bé ngây thơ bị sàm sỡ xỡ à?


“Cái… ý gì?” Hơn nửa ngày cô mới nặn ra một câu như vậy, Hàn Khâm gần như là trừng mắt nhìn cô một cái: “Em nói xem?”

“Anh lớn tiếng chút, nói rõ ràng chút chứ.” Thời Nghiên nở nụ cười, giống như chơi xấu.

Hàn Khâm híp mắt nhìn cô: “Vậy em ghé sát vào chút.”

Thời Nghiên nghi ngờ nhìn anh, chậm rãi thò lại gần một chút, trong mắt Hàn Khâm cười nhìn cô, tiến đến bên tai cô mở miệng: “Em đùa anh?”

Thời Nghiên vừa định phản bác thi bị một đồ vật mềm mại chạm vào, lập tức bất động, y như Định Hải Thần Châm, Hàn Khâm tâm trạng không tệ, cong môi đứng dậy: “Nhanh về nhà, bố mẹ em chắc cũng sắp đến rồi.”

Nói xong đi luôn không quay đầu lại, Thời Nghiên trợn to đôi mắt nhìn anh đi xa, có chút hoảng hốt. Cô đã từng rất dũng cảm tỏ tình với anh, đang định buông tay thì đột nhiên lại bị anh kéo về mà không kịp phòng ngừa.

Lên xe, mẹ Thời ở đó hỏi han cô, còn không quên gọi điện thoại cảm ơn Khâu Quang Niệm, Thời Nghiên nghe không vào một câu nào, đầu óc suy nghĩ miên man một hồi nhưng không tìm được kết quả.

Buổi tối về đến nhà, Thời Nghiên nhìn cửa nhà Hàn Khâm tám trăm lần, chỉ thiếu nước mở cửa lớn, ngồi xổm ở cửa đợi.

Bố mẹ Thời lại ra ngoài với Khâu Quang Niệm, cô cũng không có tâm tư đi quản bọn họ đang tính toán gì, lúc này tâm tư của cô chỉ ở đối diện, còn bị bố mẹ cấm túc, thời tiết quá nóng, lần sau lại bị cảm nắng thì không tốt.

Ngay buổi tối, Thời Nghiên đang cầm nửa quả dưa hấu, dùng muỗng xúc, lúc chuẩn bị đóng cửa thì cậu bé ngây thơ nào đó đã trở lại.

Anh cầm chìa khóa đứng ở hàng hiên tối tăm, đang định mở cửa, thì hình như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía nhà Thời Nghiên, hai người cách không nhìn nhau một lúc, đèn hàng hiên đều tắt.

Lúc này Thời Nghiên mới đứng dậy, ném vỏ dưa qua: “Buổi chiều anh có ý gì?”

Hàn Khâm lui về phía sau hai bước: “Em chắc chắn muốn nói ở đây?”

“Anh nói thích em sẽ… sẽ sao chứ hả? Cái gì lá có ý chứ?” Thời Nghiên nuốt từ xui xẻo kia xuống, hơi u oán nhìn anh.

Hắn cong môi cười nhạt, đột nhiên cúi người xuống hôn cô một cái, có thể là không quá thuần thục, lệch một chuts, mặt anh giấu ở trong bóng đêm, nhìn không rõ, nói: “Không biết nói, biết làm.”

“Anh...” Thời Nghiên chán nản, bị lời này của anh chặn không biết nên phản ứng như thế nào.

“Anh quá đáng.” Cô ném lại một câu, chạy về nhà y như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, dường như quên mất mình đã từng sống lâu hơn mấy năm.

Hàn Khâm nhìn ánh sáng duy nhất trên hàng hiên biến mất theo động tác đóng cửa của cô, cười một cái, nghiêng đầu nhìn về phía bên trên cầu thang, có người ở đó nhìn, có thể nghe thấy tiếng hít thở thô nặng, cuối cùng lên cao theo tiếng bước chân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương