Vong Xuyên
Chương 20

CHƯƠNG 20

By Kì

Mặt nước chung quanh phẳng lặng như gương, thuyền con khẽ lay động, Vong Xuyên nhìn Khai Dương, thấy y không nói tiếp nữa, nhưng nghe đến câu “không ham thích” cuối cùng kia, trong lòng lại kích động một trận, không khỏi cười nhẹ: “Thiên đình như vậy, không lưu lại cũng thế.”

Khai Dương ngẩn người, đưa mắt nhìn y giống như không hiểu hàm ý bên trong lời y nói, qua rất lâu, chỉ gượng gạo nói: “Tiền căn hậu quả ngươi đã biết rồi, nếu chỉ là thương hại hắn, đến bây giờ cũng nên chết tâm đi.”

“Tại sao?” Vong Xuyên hỏi.



“Tại sao?” Khai Dương ánh mắt kinh ngạc, “Người như vậy, còn đáng để yêu sao?”

Vong Xuyên nở nụ cười, mang theo một mạt ấm áp nho nhỏ, y nhìn Khai Dương nói: “Nhưng mà, không phải ngươi cũng yêu y sao?”

Sắc mặt Khai Dương thoáng biến đổi, y cười lạnh một tiếng: “Ai lại đi yêu cái loại người này?”

Vong Xuyên lắc đầu: “Nếu như không yêu, ngươi sẽ không nhận tội. Nguyên nhân chính là vì yêu, ngươi cho là người kia sẽ không thay đổi, chẳng sợ không thể cùng một chỗ… Nhưng y lại cô phụ lời thề trước, cho nên ngươi thất vọng, tâm mới chết đi. Lên Tru Tiên đài, hạ phàm lịch kiếp, kỳ thật đều chỉ vì trốn tránh tình yêu sớm chết yểu này… Ngươi không phải là hận y, ngươi chỉ thất vọng với y thôi.”

Khai Dương nhìn Vong Xuyên, trong mắt xẹt qua một mạt kinh ngạc, cuối cùng dần hóa thành đầy rẫy những thê lương. Vong Xuyên lại chỉ lẳng lặng nhìn y, ánh mắt trong suốt.

Qua thật lâu, Khai Dương mới khẽ cười, chậm rãi lắc lắc đầu: “Ngươi sai rồi, ta,” y nói thực gắng sức, “Chỉ biết hận hắn.”

Vong Xuyên hơi cúi mắt, giống như đã có điểm thất vọng, chỉ mâm môi mà không nói gì.

“Vẫn muốn chờ?” Khai Dương thấp giọng hỏi, giống như đang kiềm chế cái gì đó.

Vong Xuyên kiên định gật đầu: “Vẫn chờ.”

Khai Dương không hỏi nữa, xoay người dừng lại trên cầu, đứng đó trầm mặc rất lâu, cuối cùng quay người sang chỗ khác, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lần này lại đi, đó là một thế cuối cùng, hết thảy trừng phạt coi như xong, đến lúc ấy, ta sẽ không khác gì tất cả phàm nhân, tự nhập luân hồi. Ngươi…”

Nói tới chỗ này, rốt cuộc nghẹn ở bên môi, Khai Dương chần chừ rất lâu, cuối cùng không nói gì cả, dường như khẽ thở dài, bước qua bên kia mà không hề quay đầu nhìn lại.

Vong Xuyên nhìn thân ảnh của y xa dần, mới từ từ ngồi xuống, trong mắt thoáng có chút thất thần, chỉ giương lên, qua một lúc mới khẽ nỉ non: “Vẫn chờ, vẫn chờ…” Cực nhẹ cực nhỏ, lại mang theo kiên định không thể coi nhẹ, giống như trong lòng đang lần lượt xác nhận.

Lần này lại đi, đó là một thế cuối cùng, hết thảy trừng phạt coi như xong, đến lúc ấy, ta sẽ không khác gì tất cả phàm nhân, tự nhập luân hồi.

Một thế cuối cùng qua đi, từ đó về sau sẽ không còn dây dưa nữa, nhưng Thiên Hoàng phải làm cái gì bây giờ đây? Y còn có thể đến nữa sao? Còn có thể đuổi theo nữa sao?

Vong Xuyên cuộn tròn trên chiếc thuyền con, chỉ lặp lại một lần rồi một lần.

Vẫn chờ, vẫn chờ.

.

Ánh trăng như sương, phố lớn ngõ nhỏ trong thành Tô Châu đều đã yên tĩnh, nhưng lại có có một góc, náo nhiệt mới vừa khai cuộc.

Xuân Mãn đường, nằm ở nơi dễ thấy nhất trong khu làng chơi nổi tiếng của Tô Châu thành, dù là người ngu ngốc nhất cũng phải đoán được nơi đó buôn bán cái gì, chẳng qua lại bất đồng với oanh hồng yến lục hai bên, ít một chút son phấn nồng hương, hơn một chút phong lưu, khiến người động tâm.

Trong thành Tô Châu, duy nhất một chỗ, giống như cô quán, bán chính là nam sắc.

Thiên Hoàng đội mặt nạ đồng thau, ngồi trong góc phòng, uống rượu một mình, nhìn thiếu niên trong đại sảnh sóng mắt như mị hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, hơi cúi mắt xuống.

Trước đây chưa từng lưu tâm tới dung nhan người kia, lúc trên thiên đình thì y đã là tuyệt sắc, người khác nhìn vào trong mắt, đẹp xấu bất quá là mây khói. Khai Dương với y, trước giờ không liên quan đến bề ngoài.

Hiện giờ ở giữa chúng phàm nhân, bề ngoài tận lực điêu họa, bên môi giữa mi, không có chỗ nào mà không phải là tỉ mỉ phác họa, ánh mắt quen thuộc kia, bên trong lại hàm chứa vẻ quyến rũ xa lạ, khiến cho người ta thấy kinh hoàng.

Ai chẳng biết Niệm Tích của Xuân Mãn đường là sắc tử chào giá cao nhất thành Tô Châu? Hoa khôi trong Tần lâu Sở quán khác chào giá không bằng một nửa y mà trước cửa cũng đã vắng vẻ, Xuân Mãn đường lại vẫn ngày ngày bị người đạp nát bậc cửa, người cuối cùng vào được phòng của Niệm Tích, cho dù có thể bấm tay đếm được, cũng không thấy Xuân Mãn đường nảy sinh chuyện mất hứng gì, đủ thấy được thủ đoạn của họ.

Thiên Hoàng ánh mắt ảm đạm, mỗi ngày Xuân Mãn đường không biết có mấy trăm người, tự nhiên cũng sẽ không có người để ý tới y.

Nhưng đêm nay, người nọ trong sảnh lại nhướng mi, đẩy những khách hàng đang xum xoe xung quanh mình ra, chậm rãi đi đến trước mặt Thiên Hoàng, thoáng đứng yên lại, mới hơi hất cằm, kiêu căng hỏi: “Ngươi rất thích ta?”

Nếu đổi lại là người khác, bất quá là một sắc tử lấy sắc hầu người, cao ngạo như thế, dễ khiến người xem thường, nhưng đây không phải là người khác, mà là Niệm Tích, chung quanh không người cảm thấy không đúng, ngược lại có mấy người không thấy mất mặt, nhịn không được để lộ ra kinh diễm trong lòng.

Thiên Hoàng kinh ngạc nhìn người trước mắt, từ khuôn mặt tinh tế ấy, dừng lại ở cặp mắt quen thuộc lại xa lạ kia, thật lâu, mới ảm đạm cười, cúi đầu xuống giống như có điểm vô thố.

Niệm Tích hơi nhíu mi, chỉ cười lạnh: “Ngươi mỗi ngày đều đến, mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này nhìn ta, nhưng chưa bao giờ đáp lời ta như những người khác, chẳng lẽ đúng là ngay cả dũng khí như vậy cũng không có?”

Một câu này đã làm cho người ta có điểm khó kham, những người vây xem nhất thời đều yên lặng, chẳng qua mấy kẻ trong lòng nghiêng về Niệm Tích, nghe y nói như vậy, cũng không khỏi sinh một tia khinh thị với nam tử cổ quái đội mặt nạ đối diện này. Cũng có người âm thầm lo lắng thay Niệm Tích, nam tử này nghe được lời của y rồi, sợ cũng phải sinh khí đây?

Nhưng Thiên Hoàng chỉ thấp đầu, cúi mắt, không hề trả lời.

Sắc mặt Niệm Tích hơi trầm xuống, lập tức liền cười ra, xuân sắc trước mắt khiến người thất thần: “Hóa ra chính là một kẻ nhu nhược, thật sự mất hứng!” Dứt lời, không thèm nhìn lại Thiên Hoàng một lần, giống như thật sự bị quét mất hưng trí, cũng không dây dưa với những khách hàng khác, chối từ mấy người, đi thẳng ra sau, một sảnh người ở lại đều tự buồn bã.

Cơn giận hơi nguôi, muốn trở lại tìm Thiên Hoàng, lại phát hiện chỗ vừa rồi Thiên Hoàng ngồi đã sớm người đi trà lạnh, chỉ có thể từ bỏ.

Chỉ có ở trong góc phòng, hai nam tử mặc y phục rực rỡ, dung nhan như ngọc, giữa mi lại mang theo mị khí không thể che lấp, trong đó một người xuất chúng hơn đang nhíu mày nhìn về nơi Niệm Tích biến mất, không nói tiếng nào.

Người còn lại biết trong lòng hắn đang nghĩ đến cái gì, trong mắt hàm chứa một mạt đố kị, nói nhỏ: “Ngươi xem bộ dáng kiêu ngạo kia của hắn, chẳng qua là ỷ vào khuôn mặt mà đã đắc ý thành cái dạng gì rồi!”

“Nếu hắn chỉ có khuôn mặt thôi thì cũng không khác gì ngươi với ta. Thứ mà những người đó mê chính là tài tình của hắn, ngạo khí của hắn.”

Người kia cười hừ một tiếng: “Nếu không có khuôn mặt kia, lại có ai thèm để ý đến mấy điểm này của hắn?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương