Thiên Minh đúng như lời hẹn cho người tới công ty mà bà Kim thế chấp căn nhà làm thủ tục chuộc tài sản, đồng thời chuyển tên chủ sở hữu sang tên của Thúy Liễu, do lúc cầm cố Thế Khang lấy danh nghĩa của bà Kim nên mọi thủ tục không có gì rắc rối.

Ngoài ra, anh còn cho người nhắn riêng với bà Kim, khi đám cưới xong anh sẽ có thêm quà cảm ơn bà, điều này làm cho dã tâm của bà ta nổi sóng lớn, bà ta bằng mọi cách phải giữ chặt vị thần tài này trong nhà.
Thu xếp mọi chuyện đâu đó xong xuôi, Thiên Minh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhã Lam, hôm đi hẹn hò Thiên Minh phát hiện cô không có điện thoại, muốn liên lạc phải thông qua điện thoại bàn, như vậy thì quá bất tiện, làm sao anh có không gian riêng tư để cưa cẩm vợ cơ chứ! Vì thế ngay hôm sau anh đã đưa cô đi sắm một chiếc điện thoại mới, cũng như mua một đôi giày bệt để cô mang đi chơi không bị đau chân.
"Anh nhớ em quá! Bà xã!"
Nhã Lam đang lau nhà thì thấy tin nhắn của Thiên Minh, con gái da mặt mỏng, dù chỉ là nhắn tin nhưng mặt cô cũng đỏ hồng, khoé môi anh đào mỉm cười hạnh phúc, đây chính là tư vị của tình yêu sao?
"Ai là bà xã của anh? E còn chưa đồng ý đâu nha!"
"Miệng nói không nhưng trong lòng nói có, anh hiểu mà.

Anh biết em cũng yêu anh nhiều như anh yêu em mà."
"Vô lại, em mới không có yêu anh."

"Tim anh đau."
"Sến."
Thấy Nhã Lam không lau nhà mà cầm điện thoại tủm tỉm cười, chị Cam đi tới từ phía sau lén nhìn vào điện thoại, thấy là tin nhắn của Thiên Minh thì lắc lắc đầu cười, cũng không vạch trần cô, cái con bé này mở miệng ra là không yêu Thiên Minh, chỉ là giúp bà chủ mà thôi, suy cho cùng là đã phải lòng người ta mất rồi.

Chị Cam thật lòng mong Nhã Lam tìm được hạnh phúc chân chính của cô.
Thiên Minh gày nào cũng dành thời gian đưa cô đi chơi, cô mang tiếng ở Sài Gòn nhưng lại chẳng rành đường bằng anh, nhiều lúc anh thắc mắc hỏi cô không đi đâu chơi hay sao, Nhã Lam chỉ cười cười, bảo cô thích ở nhà dọn dẹp nấu nướng hơn, Thiên Minh nhìn ra được tận trong đáy mắt cô có một chút mất mát và tiếc nuối, nhưng anh không hỏi cũng không tiện hỏi.

Hôm nay là ngày thứ bảy hẹn hò cùng nhau, ăn tối xong anh chở cô đến một căn biệt thự sang trọng ở khu Phú Mỹ Hưng, đây là căn biệt thự anh mới mua cách đây một tuần, từ cái ngày anh quyết định sẽ nghiêm túc với cô thì đã sắp xếp một mái ấm riêng tư cho hai người.
Nhã Lam thật sự choáng ngợp khi bước xuống xe, đây là khu nhà ở cao cấp, nhà nào cũng có thiết kế giống hệt nhau, theo cô biết thì chỉ có đại gia và người nổi tiếng mới mua nhà ở khu này thôi, cô nghiêng người nhìn Thiên Minh thắc mắc:" Anh mua nhà này từ khi nào thế? Em nhớ hình như anh vừa mới lên Sài Gòn một tuần thôi mà?"
Thiên Minh gõ vào đầu cô mỉm cười:" Ngốc ạ! Chỉ cần anh thích thì một ngày cũng mua được."
Nhã Lam chu môi nhỏ nhìn anh không nói gì.

Cô biết Thiên Minh giàu nhưng không nghĩ ra anh giàu như thế nha, nói một tiếng là chuộc nhà cho gia đình cô, nói một tiếng nữa thì mua luôn biệt thự cao cấp, cô đây là chuột sa hũ nếp rồi sao?
Thiên Minh dắt cô vào nhà, đưa cô tham quan mọi ngóc ngách từ trong ra ngoài sau đó dừng lại ở gian bếp, anh đứng từ phía sau ôm lấy cô:" Anh muốn sau này mỗi ngày em đều đứng ở gian bếp này nấu ăn, anh thì rửa chén, còn có con chúng ta chạy chúng quanh nô đùa.

Hạnh phúc em nhỉ?"
Nhã Lam đánh vào đôi tay Thiên Minh đang không ăn phận trên vùng bụng bằng phăng của mình:" Ai thèm nấu ăn cho anh chứ? Con có con chúng ta nữa, kì quá đi!"
Thiên Minh xoay người Nhã Lam lại, để cô đối diện trực tiếp với mình, anh khẽ hôn nhẹ vào trán cô, thủ thỉ:" Anh nói thật.

Anh không cần biết quá khứ của em đã trải qua những chuyện gì, nhưng tương lai đã có anh, em chỉ cần mỗi ngày đều hạnh phúc."
Nhã Lam nhỏ giọng hỏi anh:" Nếu một ngày nào đó anh phát hiện ra em có chuyện lừa dối anh, anh có còn yêu em không?"

Cô biết anh ghét nhất là lừa dối, biết đoạn tình cảm này không được bền lâu, nhưng vẫn cứ cố chấp mà yêu anh.
Thiên Minh nhìn cô rồi im lặng một hồi lâu không nói, như đang suy nghĩ gì đó.

Nhã Lam rưng rưng nước mắt cuối đầu, cô đã mơ cao quá rồi, cô chỉ là một người thế thân, một kẻ lừa dối, anh làm sao chấp nhận được đây.
"Em xin lỗi....Em.....!"
Giây phút Nhã Lam kéo tay Thiên Minh ra định rời đi thì anh đã cuối người mạnh mẽ hôn lấy môi cô, dùng lưỡi mình dạo chơi trong khoang miệng ngọt ngào của cô, hôn đến khi cả hai không thở nổi anh mới buông tha cô ra.
"Chỉ cần là em, anh đều sẽ chấp nhận.

Bởi vì người anh yêu là em, chứ không phải cái tên trên sổ hộ khẩu của em."
"Anh....!" Nhã Lam trợn tròn mắt nhìn anh, cô nhìn không ra ý tứ trong lời nói của anh.
Thiên Minh thở dài, cái cô gái ngốc này thật là làm cho anh tức chết mà, cô nghĩ anh dễ dàng bị qua mặt như thế sao? Anh là ai chứ? Là đại tổng tài IQ200 đó, nếu chút chuyện vặt cũng không điều tra ra thì làm sao quản lí tập đoàn đây.
Suy nghĩ một hồi lâu mới ngộ ra được, Nhã Lam cả người run bần bật, cuối đầu lắp bắp:" Em xin lỗi, là em đã lừa gạt anh, không liên quan đến cô, anh có trách phạt thì cứ trách em...em.."
Lời còn chưa dứt, cô lại bị Thiên Minh hôn, anh thực sự bị nghiện hôn cô rồi, ở cô có một ma lực còn hơn cả hoa anh túc, cứ hấp dẫn thu hút ánh không muốn xa rời.
Nhã Lam thực sự bối rối, anh là đang có ý gì đây, không phải anh nên tức giận hay sao? Không phải nên rời bỏ cô hay sao?
"Anh không ghét em, không trách em sao? Em không phải chị Thúy Liễu, em chỉ là..."

"Nhã Lam, anh hận em lừa dối anh.

Vì thế anh trừng phạt em phải ở bên cạnh anh cả đời, náng khăn sửa túi cho anh."
Nước mắt cô không ngừng rơi trên má, anh gọi tên cô, là tên của cô mà không phải là người khác.

Cô kiễng chân lên vụng về hôn anh.

Một nụ hôn vừa là yêu thương vừa là cảm kích.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương