“Vậy thì tối nay, mình dẫn cậu đến bar nhé, yên tâm đi Ngữ Hân, người đẹp như cậu dĩ nhiên anh quản lý sẽ nhận” Linh Chi vừa nói vừa cau mày “nhưng mà Ngữ Hân này, trang phục trong bar của mình…hơi bị…hở một chút, cậu có ngại không?”

Giang Ngữ Hân xoa trán, thở dài “cũng đành chịu” đôi mắt cô ánh lên tia sáng, ngón trỏ và ngón cái bắt chéo nhau nháy mắt với Linh Chi “miễn sao lương cao thôi”

Linh Chi vỗ vai Giang Ngữ Hân, cả hai cô nàng được một phen cười khoái chí “Hân Hân à, cậu không hổ danh công chúa hộp đêm, cậu và thế giới hắc đạo ngày càng rút ngắn khoảng cách rồi”

“Này này, không đâu nhé, mình không hề có biệt danh như cậu nói đâu, vả lại mình cực kỳ ghét dính dáng đến các bang phái, hiểu không hả?”

“Rồi…rồi cô nương, thôi cũng gần tối, ăn cơm đi sau đó theo mình đến bar” Linh Chi bĩu môi nhìn Giang Ngữ Hân cầm trên tay tô cơm đầy rau củ, không hiểu sao cậu ta có thể suốt ngày ăn cơm ‘chay’ như thế mà vẫn có tinh thần sảng khoái thế nhỉ, lạ thật.

Tại một nơi xập xình tiếng nhạc, ánh đèn chói lóa dường như cứ nhắm vào đôi mắt của Giang Ngữ Hân mà chiếu thẳng vào, khiến cô cảm thấy khó chịu, chẳng biết vì sao khi lần đầu tiên bước chân vào bar này, Giang Ngữ Hân lại chóng mặt, nhức đầu, muốn buồn nôn bởi khói thuốc lá và mùi rượu nặng.

“Anh Hải, giới thiệu với anh đây là Giang Ngữ Hân bạn của em, cậu ấy muốn xin vào làm phục vụ. Còn đây là anh Hải quản lý, Hân Hân hai người làm quen đi” Linh Chi trong trang phục chiếc áo hai dây màu đỏ chỉ đủ ôm sát bộ ngực, và chiếc váy đen mỏng gợi cảm làm lộ vòng ba căng tròn. Giang Ngữ Hân cảm thấy có chút xấu hổ khi quản lý đưa cho cô bộ đồ như thế, nhưng cũng vì tiền lương khá khẩm, mặc kệ dù sao cũng hóa trang thành người khác, cô mặc kệ đi thay bộ đồ đó vào.

“Wow, Hân Hân cậu thật sexy” Linh Chi vỗ tay nhìn Ngữ Hân trong trang phục ‘thiếu vải’ đó, bởi lẽ chân Ngữ Hân quá dài cho nên cô gượng người kéo kéo chiếc váy đó xuống che bớt phần chân nhưng không được

“này…đừng kéo xuống chứ, anh thấy em mặc vậy rất đẹp” quản lý khoanh tay, nghiêng đầu ngắm nhìn Giang Ngữ Hân, tay xoa cằm trầm trồ khen ngợi “Ngữ Hân, quán bar chúng ta làm việc từ 7h tối đến 4h sáng hôm sau, em cố gắng sắp xếp nhé, nếu ngày nào cũng đến làm việc thì tiền lương sẽ cao hơn, một ngày làm của em có giá 40 đô la, chưa tính tiền hoa hồng khách cho em, tính ra cũng lên đến 50 đô la đấy”

Sau câu nói của quản lý, Linh Chi nháy mắt với cô sau đó thì thầm “thấy sao, được chứ”

Giang Ngữ Hân một khi ai đó nhắc đến tiền, hai mắt cô sáng rỡ, vội vàng gật đầu ưng thuận, miệng cười tươi như hoa “vâng, em sẽ cố gắng”

“Nhưng mà Ngữ Hân à, em cũng biết tính chất của công việc này rồi, sẽ không tránh khỏi gặp lúc chúng ta gặp phải những vị khách khiếm nhã, nhưng anh mong em có thể kiên nhẫn mà bỏ qua”

“Vâng, cám ơn anh đã nhắc nhở”

Bắt đầu từ khi Giang Ngữ Hân vào làm việc, không hiểu vì sao quán bar này làm ăn khá khẩm lên hẳn, khách kéo đến nườm nượp ai cũng muốn được cô phục vụ rượu, họ muốn nắm tay nắm chân cô đều cắn răng chịu đựng nhưng nếu họ đụng chạm những nơi khác cô sẽ cự tuyệt, bắt đầu nổi giận, quản lý biết chuyện này nhưng anh ta lại không trách mắng gì cô cả bởi vì anh ta biết cô chính là con gà đẻ trứng vàng của bar này.

“Em tên gì?” Lão già cỡ tuổi Alex hôn lên tay Giang Ngữ Hân kiểu phương Tây lịch lãm, những rợi râu ngắn của gã đâm lên da tay cô rất khó chịu, Ngữ Hân bất giác rụt tay lại, trong chốc lát biết mình hơi khiếm nhã, cô cười trả đáp

“Anh cứ gọi em là Ngữ Hân”

“Ngữ Hân, Ngữ Hân, một cái tên thật đẹp, đẹp như thân hình của em vậy” hắn ta kéo ngã cô ngồi vào trong lòng mình, lúc này máu nóng của cô đã dồn lên đỉnh đầu, định vung tay chống trả thì gã ta nhanh chóng áp đảo hai tay cô sau lưng rồi từ đằng sau tựa đầu lên xương vai Giang Ngữ Hân, hít một hơi dài.

“Hân Hân, em thật thơm”

“Buông tôi ra, mau lên” Giang Ngữ Hân nghiến răng ken két, cô giãy giụa thân thể để thoát khỏi lão già đó, rõ ràng ông ta không phải dạng tầm thường, khi nãy cô vung tay là đòn karate định đánh trả vậy mà lão ta lại phá thế võ của cô một cách dễ dàng

“Chết tiệt, ông là ai?” Giang Ngữ Hân quát lớn, trong lúc giằng co với tên đó, vô tình cô thấy hình xăm nhỏ trên góc ngực của hắn.

Bạch hổ…rất giống một trong bốn hình xăm mà cậu từng cho mình xem sao, không lẽ hắn chính là người của bang Bạch Hổ trong hắc đạo, trời ạ mình gặp nguy rồi, bây giờ mà hét lên là xem như chết chắc, tốt nhất nên…dụ hắn.

“Hân Hân à, cho anh hôn em một cái được không?”

Giang Ngữ Hân đỏ cả mặt, cô đang trong thế bị động, có hét lên cũng không được nhưng nếu im lặng thì không xong “à..à..anh, khoan đã” cô ngập ngừng

“Gì chứ, cho anh hôn một cái, em sẽ có số tiền này” hắn ta nháy mắt trước cọc tiền để sẵn trên bàn, tính sơ cũng phải 1000 đô la, Giang Ngữ Hân nuốt nước bọt ừng ực, chỉ một nụ hôn mà được số tiền khủng đó sao, nhưng cô lại còn sót một tia tỉnh táo, liền chống chế

“Nhưng…nơi công cộng…”

“Haha Hân Hân à, em xem đi, xung quanh chúng ta họ còn làm tình nữa kìa” hắn ta nói rồi hôn ngấu nghiến lên cổ của Giang Ngữ Hân khiến cô la toáng lên nhưng không một ai để ý cả, nụ hôn gã ta tham lam tiến xuống bờ vai trắng mịn, cô lúc này như cá nằm trên thớt, ngước đầu lên chịu trận.

Bốp…bốp.

Tên đang dở trò với Giang Ngữ Hân nằm sóng soài bất tỉnh ra đất vì bị cô sau khi thoát một tay, đã với lấy gạt tàn thuốc đập lên đầu hắn, máu chảy ướt sàn, nhiều người xúm lại to nhỏ “giết người rồi, cô ta giết người rồi”

Trong tình thế đó, Giang Ngữ Hân mặt mày tái mét, cô thở hổ hển, cúi gầm mặt xuống như chú mèo đáng thương “hắn ta…định sàm sỡ tôi” cô khóc lóc khi tiếng xe cứu thương đã đến, thân thể hắn ta được đưa lên băng ca rồi chuyển đến bệnh viện.

…..

Tại Ma Cau, Lãnh Mạc vẫn giữ liên hệ với thư ký riêng của mình ở Kris

“Thưa boss, Giang Ngữ Hân đang bị giam giữ tại đồn cảnh sát, tôi..xin lỗi” thư ký sợ hãi “vì cô ấy hóa trang, người của chúng ta không biết nên đã không bảo vệ được cô ấy”

“Ngay cả hóa trang, đàn em của Hắc Long cũng không nhận ra được, vậy thì thuê các người làm gì nữa” Lãnh Mạc xoay người lại với màn hình laptop, hai tay đan vào nhau, ngửa mặt hướng trên trần nhà nhìn hình ảnh Hắc Long “mua chuộc cảnh sát”

“Thưa boss…lần này cảnh sát không dễ…”

“Bằng mọi cách, không dễ thì mua chuộc, không mua chuộc được thì bắt gia đình chúng làm con tin, đồ vô dụng” Lãnh Mạc nóng giận gương mặt để sát màn hình như muốn nuốt sống tên thư ký của hắn “mẹ kiếp dám chạm vào Giang Ngữ Hân, tên đó cho người xử lý đi”

“Vâ…”

“Khoan…đợi tên đó tôi đích thân về xử lý” Lãnh Mạc đôi mắt rực lửa, hắn ta như con thú hoang, hét lớn rồi vung tay đập nát màn hình laptop vỡ tan tành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương