Vọng Tưởng Với Anh
1: Tôi Tên Ngu Miểu


Đại học Truyền thông Định Hải.
Tháng sáu là tháng thi cử, trong phòng học lúc này tất cả đều là âm thanh ngòi bút hoạt động trên giấy, theo thời gian giáo viên nhắc nhở, dường như mỗi học sinh đều đang giành giật từng giây.
Ngu Miểu buông bút xuống ở vài phút cuối cùng, nhìn bài thi được viết tràn đầy chỗ trống cũng vừa lòng gật gật đầu, đến gần thời gian mới ôm chân Phật vẫn là rất hữu dụng.
Bài thi môn học cuối cùng kết thúc, mọi người đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Ngu Miểu đang thu dọn cặp sách, Hạ Nhiễm Nhiễm đã chạy đến: “Để chúc mừng kết thúc thi cử, chúng ta đi ăn một bữa cho tốt.”
“Có thể, mình mời!” Ngu Miểu cười tủm tỉm mà nói.
Trong tiệm thịt nướng, Ngu Miểu và Hạ Nhiễm Nhiễm đến rất muộn, đã qua thời gian ăn cơm, cho nên rất ít người.
Hạ Nhiễm Nhiễm cầm menu một hơi gọi vài bàn thịt, còn muốn một phần sushi cá chình, ngay sau đó nhìn về phía Ngu Miểu: “Miểu Miểu, cậu muốn ăn cái gì?”
“Mình muốn một phần salad hoa quả.” Ngu Miểu nói.
Người phục vụ là một nam sinh tuổi không lớn, lúc này đang đứng nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía Ngu Miểu, dường như không dời đi được.
Hạ Nhiễm Nhiễm sau khi anh ta đi rồi, cười trêu chọc: “Miểu Miểu, cậu nhìn thấy không, người nam sinh vừa rồi cứ nhìn cậu chằm chằm đấy.

Cậu học truyền thông thực sự lãng phí, nên học hệ biểu diễn.”
Ngũ quan của Ngu Miểu vốn rất tinh xảo, mà một đôi mắt đặc biệt xuất sắc, phảng phất như ngậm hơi nước, tươi đẹp động lòng người, nốt ruồi giác lệ ở mắt phải càng tăng thêm vài phần cảm giác kiều mị cho đôi mắt.
Cô cũng không khiêm tốn, vuốt vuốt tóc mái trên trán cười nói: “Quen rồi là tốt, gương mặt này của mình quá ưu tú cũng không có cách nào.”
Hạ Nhiễm Nhiễm đã quen rồi, trêu ghẹo: “Sự tự luyến của cậu và bề ngoài của cậu đều xuất chúng như nhau.”
Lúc này, thịt nướng được bưng lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện bát quái.
“Cậu thật sự không thích Tần Chinh?” Hạ Nhiễm Nhiễm tò mò hỏi: “Tuy rằng chỉ là một idol trong số các idol, nhưng bài hát của anh ta không phải cậu vẫn luôn rất thích nghe à?”
Ngu Miểu trả lời: “Anh ta yêu đương mình không có cảm giác gì lớn, nhưng anh ta mắng chửi khắp nơi ở bên ngoài lại còn đánh trợ lý mình không thể chấp nhận.

Idol tuy rằng buôn bán hình tượng, đây cũng không phải hình tượng người tốt gì, đây thuộc về hành vi không lễ phép và bạo lực, cần phải thoát fan.”
Cô hơi dừng lại, còn nói thêm: “Người phạm sai lầm, không xứng đáng được thích.”
Hạ Nhiễm Nhiễm giơ ngón tay cái lên: “Nói về những thoát fan mình bội phục cậu nhất, mỗi lần đều đặc biệt bình tĩnh, giống như trước nay đều không quá thích, là bởi vì idol của cậu quá nhiều ư?”
“…” Ngu Miểu nhét miếng thịt vào trong miệng cô ấy: “Đừng nói bậy, ít nhất là đã từng thích.”
“Ngữ khí của tra nam.” Hạ Nhiễm Nhiễm nhai thịt ba chỉ, thoả mãn mà nheo nheo mắt: “Nhưng cậu nói những hành vi đó mình cũng không có cách nào để chấp nhận, may mắn Viên Viên nhà mình sẽ không như vậy.”
Ngu Miểu lật mặt thịt nướng, thuận miệng hỏi: “Cậu đã thích anh ta bốn năm rồi, không chán à?”
“Có thực lực, có tài hoa còn sủng fan, mình làm sao có thể thoát fan.” Hạ Nhiễm Nhiễm lại ăn sushi cá chình: “Anh ấy chỉ cần không sụp phòng, mình có thể vẫn luôn theo đuổi.


Nhưng thật ra cậu đấy, idol có một đống lớn, cậu lo được hết không?”
Ngu Miểu nâng má, sương khói làm đôi mắt càng thêm mông lung động lòng người: “Đều là idol, cũng không theo đuổi hành trình offline, lo được hết mà.”
Hạ Nhiễm Nhiễm nhớ đến việc trước kia: “Nhớ trước đây cậu chụp bộ ảnh của Bạc Hiện Từ chính là trực tiếp vào giới, ai không biết có người gọi là thần fansite.

Nhưng sau khi cậu thoát fan của Bạc Hiện Từ cũng không đi theo hành trình của idol nào rồi đi?”
Ngu Miểu gật đầu: “Dù sao người có thể so sánh được với Bạc Hiện Từ rất ít.”
“Vậy sao cậu lại thoát fan?” Hạ Nhiễm Nhiễm hỏi.
Ngu Miểu cong mắt cười tủm tỉm nói: “Mất đi cảm giác mới mẻ rồi.”
Đối với Ngu Miểu mà nói, theo đuổi thần tượng chỉ vì sự vui vẻ.

Chơi trò chơi có thể đạt được sự vui vẻ, xem TV cũng có thể, mà theo đuổi thần tượng cũng giống vậy.
Hạ Nhiễm Nhiễm khiếp sợ: “Cho nên idol của cậu hiện tại mọc lên như nấm, lưu tình khắp chốn, chỉ để duy trì cảm giác mới mẻ?”
Ngu Miểu không phủ nhận: “Cậu nói như vậy cũng không sai, câu không cần thắt cổ chết trên một thân cây.”
Hạ Nhiễm Nhiễm lại giơ ngón tay cái lên với cô: “Cậu đỉnh.”
Hai người ăn cơm xong, Ngu Miểu còn chưa đứng dậy đi thanh toán, vị nam sinh vừa rồi đã đi đến, chỉ là lần này ra tay trước.
“Có thể kết bạn không?” Nụ cười tươi thoạt nhìn rất thẹn thùng.
Ngu Miểu trực tiếp ôm eo Hạ Nhiễm Nhiễm, hơi hơi mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi đã có bạn gái.”
Hạ Nhiễm Nhiễm vô cùng phối hợp mà dựa vào trong lồng ngực của Ngu Miểu, vẻ mặt thẹn thùng, rất hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm việc này.
Sau đó hai người ở trong ánh mắt khiếp sợ của nam sinh, thanh toán xong rồi rời đi.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Miểu thay một chiếc váy màu đen rồi ra cửa.
Cô đi đến tiệm hoa mua hoa cát tường màu trắng mà mẹ Thẩm Nghi thích nhất, sau đó gọi taxi đến nghĩa trang.
Người phụ nữ trên ảnh ôn nhu mỉm cười, chỉ là đã trở thành hồi ức.
Thẩm Nghi bị bệnh qua đời khi Ngu Miểu học cấp ba, rồi sau đó ba Ngu Phong nhanh chóng tiến vào một cuộc hôn nhân khác.

Ngu Miểu không đi theo Ngu Phong, bởi vì cô biết nơi đó không phải nhà cô.

Nhưng mấy năm nay, Ngu Phong cũng không cắt xén sinh hoạt phí của cô.

Ngu Miểu buông bó hoa, ngữ khí có chút cay chát mà mở miệng: “Con khá tốt, cái gì cũng không thiếu, mẹ không cần lo lắng cho con.”
Cô nhìn bức ảnh của Thẩm Nghi, âm thanh cũng nghẹn ngào một chút: “Nếu mẹ có thể ngẫu nhiên đến giấc mơ của con thăm con thì tốt rồi.”
Nghĩa trang yên tĩnh, không có âm thanh nào.
Ngu Miểu cứ lẳng lặng đứng như vậy, thậm chí không muốn rời đi.
Một lát sau, một thân ảnh cao lớn thẳng tắp chậm rãi đi đến, anh ấy buông bó hoa cát tường trước, lại đưa khăn giấy cho Ngu Miểu, chỉ là tiếng nói lại chứa vài phần ý cười: “Mỗi năm đều thấy em khóc, lần này cũng không làm anh thất vọng.”
Ngu Miểu cầm lấy khăn giấy, nghiêng đầu lau hết nước mắt, đôi mắt hồng hồng mới ngửa đầu hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây? Anh không phải đang đi đóng phim sao?”
Khuôn mặt tuấn lãng của Thẩm Yến lại chứa sự hài hước: “Em thật sự là một chút cũng không quan tâm anh à, đến chuyện anh đã đóng máy cũng không biết, chỉ sợ đổi thành những idol mà em thích, chuyến bay bọn họ đi đến đâu, thời gian như thế nào em cũng rõ ràng.”
“…” Ngu Miểu có chút chột dạ: “Em gần đây chuẩn bị thi, cho nên tin tức hơi lạc hậu một chút.”
Thẩm Yến cũng không tiếp tục trêu chọc, hỏi ngược lại: “Sắp lên năm tư rồi, đã nghĩ đến việc đi đâu thực tập chưa?”
Ngu Miểu hơi ngốc lăng, ngay sau đó lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.”
“Đến Bắc Thần đi.” Thẩm Yến nói thẳng: “Em học chính là chuyên ngành truyền thông, Bắc Thần rất thích hợp với em, mà anh cũng có thể chăm sóc cho em, cô cũng sẽ rất vui vẻ.”
Ngu Miểu tự nhiên biết Bắc Thần tốt bao nhiêu, nhóm Polaris rời khỏi công ty trước kia, bốn thành viên cùng nhau sáng lập nên Giải trí Bắc Thần, có Lục Hoài Chu và Thẩm Yến, dường như không cần tốn nhiều sức lực là có được danh khí.
Tuy rằng còn kém công ty giải trí đỉnh cấp như Tinh Thịnh Húc Tinh, nhưng thế lại rất đủ.

Công ty như vậy, là ai cũng muốn đi.
Ngu Miểu không từ chối cũng không đồng ý, bởi vì giai đoạn hiện tại, cô cũng không biết chính mình muốn làm gì.

Giống như thật sự đã đến ngã rẽ của cuộc đời, cô cũng bắt đầu trở nên mê mang.
***
Lên xe bảo mẫu, Thẩm Yến đưa nước đến, ngay sau đó còn nói thêm: “Em còn chưa đến Bắc Thần, hôm nay đúng lúc anh có thời gian, mang em đi dạo một vòng.”
Ngu Miểu nhận nước uống một ngụm, mới tò mò hỏi: “Nhóm người anh Lục ở đó không?”
Thẩm Yến cười nói: “Anh nói bọn họ không ở đó có phải em rất thất vọng hay không.”
Ngu Miểu cong cong con ngươi: “Anh không phải là ở đó à, em biết anh Lục khẳng định yêu đương rồi, anh Triều Cảnh đi công tác, anh Kỷ Du thì sao? Anh ấy vẫn luôn nói muốn tìm bạn gái, tìm được rồi ư?”
Thẩm Yến cười khẽ: “Kỷ Du gần đây đang nỗ lực làm việc, nói là không ôm hy vọng gì với tình yêu.”
“Anh, anh thì sao?” Ngu Miểu nháy mắt trở nên tò mò.
Cô biết Thẩm Yến debut nhiều năm như vậy chính là chưa từng yêu đương, minh tinh đừng nói lén yêu đương, dùng một lần nói hai ba người đều có, nhưng Thẩm Yến vẫn giữ nguyên việc độc thân.
Người đại diện ở phía trước đã dựng lỗ tai lên, một bộ dáng bát quái.

Thẩm Yến cười bất đắc dĩ: “Chỉ là tạm thời không gặp được người thích hợp, em thì sao, thời kỳ Đại học vì sao không yêu đương?”
Ngu Miểu bĩu môi: “Ánh mắt em rất cao.”
Thẩm Yến gật gật đầu: “Nếu có người mình thích thì nói cho anh, anh giúp em giữ cửa ải.”
Lúc hai người nói chuyện phiếm, xe bảo mẫu đã đi đến Giải trí Bắc Thần.
Ngu Miểu nhìn sự rầm rộ ngoài cửa sổ, cũng có chút kinh ngạc, bởi vì phía dưới công ty có không ít fans cầm banner, nhìn thấy có xe bảo mẫu đi đến đây cũng đều kích động mà hét lên: “Mỗi ngày đều có fans tụ tập ở đây, cho nên em đợi lát nữa không cần rời đi từ cửa chính.” Thẩm Yến nhàn nhạt nói.
Ngu Miểu vội vàng gật đầu, cô không nghĩ đến lúc đó đi ở trong lễ rửa tội bằng ánh mắt của fans.
Bắc Thần rất lớn, chia làm các khu vực làm việc, phòng ca sĩ và phòng diễn viên, các chức vụ này, cũng tránh để nghệ sĩ và nhóm thực tập sinh bối rối.
Thẩm Yên rất hiểu biết về Ngu Miểu, trực tiếp đưa cô đến nhà ăn, sau đó cười nói: “Nếu em đến Bắc Thần làm việc, ở chỗ này miễn phí ăn cơm, đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây đều có, cà phê trà sữa tùy em chọn lựa.”
Ngu Miểu nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu, suýt chút nữa thì mở miệng đồng ý.
Thẩm Yến nhìn thần sắc rối rắm của Ngu Miểu cũng không nói ra, lại cười nói: “Muốn anh mang em đi xem thực tập sinh của công ty hay không?”
Trong đầu Ngu Miểu hiện lên hình ảnh một dàn trai đẹp đứng ở trước mặt mình trong nháy mắt, suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
Cô vội vàng lắc đầu, rụt rè nói: “Vậy không tốt lắm đâu.”
Sau đó, Ngu Miểu bị Thẩm Yến mang đến tầng của thực tập sinh, bọn họ lúc này đang luyện tập, góc độ đều nhịp, rất hiển nhiên luyện tập rất nỗ lực.
Nhìn thấy Thẩm Yến đến đây, đều dừng động tác lại, chào hỏi anh ấy.
“Chào anh Thẩm!”
Ngu Miểu nhô đầu ra bên cạnh Thẩm Yến, đánh giá các thực tập sinh, không chỉ có chiều cao 180cm trở lên, bề ngoài cũng vô cùng soái khí.
Các thực tập sinh bên này cũng đang đánh giá Ngu Miểu, ngũ quan xuất chúng tinh xảo làm người khác sôi nổi suy đoán là nghệ sĩ mới vào công ty.
“Đây là em gái tôi, Ngu Miểu, em ấy vẫn là sinh viên, hôm nay mang em ấy đến công ty nhìn xem.” Thẩm Yến nói.
Ngu Miểu cũng không cảm thấy câu nệ, cười chào hỏi: “Xin chào mọi người, vừa rồi mọi người đang luyện tập bài hát Blue Flame nhỉ, nhảy rất tốt.”
Vài thực tập sinh thấy chính mình được khích lệ, đều thẹn thùng mà cúi đầu.
Không tiếp tục quấy rầy nhóm thực tập sinh luyện tập, Thẩm Yến mang theo Ngu Miểu đi dạo tiếp, cuối cùng đến văn phòng của anh ấy.
Ngu Miểu hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Anh, lúc mọi người chọn thực tập sinh có phải đều nhìn diện mạo hay không, làm sao mỗi người đều đẹp trai như vậy.”
Thẩm Yến cười cười, nói: “Yêu cầu về bề ngoài của idol sẽ cao hơn chút, nhưng cũng không chỉ nhìn bề ngoài.

Sao hả? Nguyện ý đến đây thực tập không?”
Ngu Miểu cười tủm tỉm mà nói: “Em sẽ suy nghĩ thật tốt.”
Thẩm Yến cũng bất giác kinh ngạc, đưa một phần tư liệu qua, nói: “Đây là tư liệu anh bảo người chỉnh đốn lại, em lấy về xem đi rồi hẵng ra quyết định.

Tuy rằng chỉ là thực tập, nếu em làm việc không nghiêm túc, cũng sẽ bị sa thải.”
Ngu Miểu nhận lấy, đơn giản lật xem rồi gật đầu: “Em biết rồi.”
Thẩm Yến trầm ngâm một lát, lại nói: “Đợi lát nữa anh bảo trợ lý đưa em ra ngoài từ cửa hông, nơi đó tương đối bí ẩn, giống như thông đạo của nghệ sĩ và thực tập sinh của công ty, sẽ không có ai phát hiện.”
***
Ngu Miểu đi theo trợ lý đi đến tầng một, sau đó lại đi xuống một tầng hầm ngầm, quẹo trái rồi quẹo phải, đầu óc cô choáng váng, cuối cùng đứng yên sau một cánh cửa.

“Chính là nơi này, sau khi rời khỏi đây đi về bên phải là có thể đi đến trạm tàu điện ngầm.” Trợ lý nói.
Ngu Miểu nói cảm ơn, chờ khi cô đi ra bên ngoài mới phát hiện khoảng cách này hoá ra hoàn toàn đi ngược lại với đường ra, thậm chí không chung đường, cũng không khỏi thần than nghệ sĩ Bắc Thần vì tránh né fans mà trả giá bao nhiêu.
Cô không dừng lại ở tại chỗ, ôm tư liệu Thẩm Yên đưa quẹo phải, chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ, vừa đến chỗ rẽ lại bị nam sinh đi thẳng đến đụng vào, chỉ nghe thấy người đó xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
“Không sao cả.” Ngu Miểu thuận miệng trả lời.
Nhưng bởi vì âm thanh này quá dễ nghe, cô cũng kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó thì cúi đầu nhặt tư liệu.
Phía sau dường như có tiếng bước chân dồn dập, nam sinh do dự mà nhìn Ngu Miểu, lại xin lỗi.
Ngu Miểu nhặt tư liệu lên mới phát hiện người này còn chưa đi, còn không chờ cô phản ứng lại, đã bị nam sinh kéo đến một góc trốn đi.
Nơi này có bức tường chắn có thể che lấp, đường đi bên ngoài không thể dễ dàng phát hiện.
Ngu Miểu nhíu mày, vừa muốn giãy giụa, đã nghe thấy nam sinh thành khẩn mà giải thích: “Xin lỗi, tôi là thực tập sinh của Bắc Thần, bên ngoài có fans đuổi theo tôi đến đây, tôi sợ bị phát hiện, cho nên lôi kéo cô trốn đi cùng tôi, xin cô tạm thời đừng lên tiếng.”
Đang nói, tiếng bước chân bên ngoài đã đuổi tới.
“Làm sao lại không thấy đâu? Rõ ràng một đường đuổi theo đến đây…”
“Mình nói là anh ấy mà, nếu không làm sao có thể chạy trốn nhanh như vậy.”
“Chúng ta lại đến phía trước tìm xem…”
Ngu Miểu nghe thấy tiếng bước chân rời đi, lại đánh giá nam sinh trước mặt, anh dường như đã võ trang toàn bộ, mũ và khẩu trang màu đen, thậm chí mũ áo khoác cũng đội lên, chỉ lộ ra một đôi mắt giấu dưới tóc mái nhỏ vụn, sáng ngời lại thanh triệt.
“Thực xin lỗi, chờ mấy cô ấy đi rồi, chúng ta lại rời đ.” Vấn Cảnh Hoà nói lời xin lỗi.
Ngu Miểu đã không nhớ rõ chính mình nghe thấy câu “Thực xin lỗi” mấy lần, cũng tha thứ cho hành động vô lễ hấp tấp vừa rồi, huống chi anh còn là thực tập sinh của Bắc Thần.
“Anh là phải đi cửa hông kia về Bắc Thần nhỉ?” Cô hỏi.
Vấn Cảnh Hoà kinh ngạc mà nhìn Ngu Miểu, nhưng ngay sau đó ánh mắt cũng mang theo một tia phòng bị.
Ngu Miểu cầm lấy tư liệu đưa cho anh xem, giải thích: “Tôi mới từ bên kia đi ra, anh tôi là nhân viên công tác của Bắc Thần, anh không cần lo lắng.

Mấy fans kia một chốc một lát dường như không có bộ dáng muốn rời đi, tôi giúp anh dẫn dắt rời đi.”
Bên ngoài tư liệu là logo của Bắc Thần, Vấn Cảnh Hoà suy tư một chút thì tin lời nói của cô.
Ngu Miểu nhỏ giọng mà nói: “Anh trốn cho kỹ, chờ tôi dẫn fans anh rời đi anh hẵng đi ra ngoài.”
Cô nói xong, thì xoay người đi ra ngoài.
Vấn Cảnh Hoà nhìn cô đi về phía fans, sau đó nói cái gì đó, mấy fans kia đều rời đi.
Ngu Miểu vẫy vẫy tay, ý bảo Vấn Cảnh Hòa đi ra.
“Mấy cô ấy đi rồi, anh cũng nhanh chóng về Bắc Thần đi.” Ngu Miểu nói.
“Cảm ơn.” Bước chân của Vấn Cảnh Hoà hơi ngừng, hỏi: “Cô tên là gì?”
Mặt mày Ngu Miểu vừa cười, nốt ruồi ở khóe mắt cũng phảng phất quơ quơ theo: “Tôi là Ngu Miểu, chờ anh debut nhớ phải ký tên cho tôi đấy.”
Vấn Cảnh Hoà bỗng dưng ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh đã cười đồng ý: “Được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương