Vọng Tương Tư
Chương 33: 33: Kiếp


Tại quán trọ.
A Nhược ở trong phòng lo lắng chờ đợi Diệp Hành Nguyên trở về, buổi trưa hắn ta nói có việc cần phải ra ngoài, không cho nàng đi theo, bây giờ trời cũng đã tối mà hắn ta vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.
Đang lúc lo lắng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xa lạ từ hành lang truyền đến, còn tưởng rằng là của người khác, không ngờ tiếng bước chân lại dừng lại trước cửa phòng của nàng.
Sau đó, cửa bị đẩy ra, Diệp Hành Nguyên xuất hiện ở cửa, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, khác hẳn với vẻ ngoài ôn hòa thường ngày.
Nếu không phải khuôn mặt và quần áo, thì nàng sẽ nghi ngờ rằng hắn ta đã thay đổi thành người khác.
"Hành Nguyên, huynh đến rồi à, muội đã thuê một chiếc xe ngựa, hiện tại chúng ta đi thôi." Nàng ôm hành lý nói.
Nhưng Diệp Hành Nguyên đã kéo nàng vào lòng: "Cuối cùng cũng gặp được muội rồi."
Nàng có chút cảm thấy kỳ lạ: "Không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?"
Diệp Hành Nguyên vùi đầu vào vai nàng, ngửi mùi thơm trên cơ thể của nàng: "Đúng vậy, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, nhưng trước tiên hãy ở lại đây thêm vài ngày nữa, ngày mai sẽ có lễ hội thả diều.

Chúng ta sẽ đi xem trước khi rời khỏi đây."
Mặc dù A Nhược muốn rời đi, nhưng bộ dạng hiếm có này của Diệp Hành Nguyên khiến nàng không thể từ chối: "Được, vậy ngày mai chúng ta đi xem trước rồi sẽ rời khỏi đây."
"Được." Diệp Hành Nguyên nói xong, đột nhiên bế nàng đi về phía giường.
"Hành Nguyên, huynh..

huynh định làm gì?" Nàng lo lắng hỏi.
Diệp Hành Nguyên mơ hồ nói: "Đương nhiên là muốn làm chuyện mà ta luôn muốn làm."
A Nhược đỏ mặt đẩy hắn ta ra: "Không..


không được, chúng ta còn chưa thành thân."
Nhưng Diệp Hành Nguyên vẫn tiến đến cởi áo y phục nàng ra.
Nàng đột nhiên sợ hãi, ôm chặt lấy cổ áo mình: "Không được, chúng ta còn chưa thành thân huynh không thể đối xử với muội như vậy."
Diệp Hành Nguyên nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, cuối cùng cũng đứng dậy: "Được, vậy đợi đến khi chúng ta thành thân vậy."
"Ừ." Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mà ở bên ngoài, những quỷ sai đang chăm chú theo dõi động tĩnh bên trong bèn lo lắng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng bẩm báo cho đế quân biết, nếu như ngài ấy còn không đến, bắp cải trắng của ngài ấy sẽ vào mõm heo mất thôi."
* * *
Khi nhìn thấy A Nhược quay trở lại, khiến Ngọc Ánh thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi cũng tên là A Nhược?" Thất công chúa Tông Nhược là công chúa ở Cửu Trùng Thiên đang không vui hỏi, nàng ta là công chúa, tên lại giống với một thường dân, đương nhiên là không vui.
A Nhược gật đầu: "Ừm."
"Vậy ngươi đổi đi, ta không thích có người trùng tên với ta." Tông Nhược ngạo nghễ nói.
"Tên này là do cha mẹ ta chọn, cái tên này cũng đã theo ta mười bảy năm rồi, làm sao có thể..

tùy ý đổi?"
Tông Nhược hừ lạnh một tiếng: "Kêu ngươi đổi thì ngươi cứ nghe lời đi, sáng mai nếu ngươi còn gọi cái tên này, đừng trách ta không khách khí."
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho A Ngộ, Ngọc Ánh bước vào, thấy Tông Nhược không vui rời đi, liền lo lắng hỏi A Nhược: "Chuyện gì vậy?"
A Nhược đem sự tình kể cho Ngọc Ánh biết: "Vương cô nương, Tông Nhược cô nương có phải thực sự muốn ta đổi tên không?"
Ngọc Ánh trả lời: "Nàng ấy tính tình trẻ con, chỉ cần nói chuyện rõ ràng với nàng ấy chắc sẽ không có việc gì đâu."
A Nhược gật đầu: "Tên của ta thực sự có một ý nghĩa đặc biệt.


Mẫu thân ta nói rằng trước đêm nhặt ta về thì đã mơ một giấc mơ.

Bà ấy mơ thấy mình đang đứng bên một dòng sông tên là Nhược Thủy, nhìn thấy một chiếc nôi bị thả trôi theo dòng sông, và khi bà ấy đang giặt quần áo bên bờ sông vào ngày hôm sau, thì đã thật sự nhặt được ta trong chiếc nôi đang trôi trên sông."
Ngọc Ánh sửng sốt: "Tỷ không phải là do mẫu thân tỷ sinh ra sao?"
A Nhược ậm ừ nói: "Cho nên, ta không muốn đổi cái tên này, ta luôn cảm thấy nó có liên quan đến cha mẹ ruột của ta."
"Vậy tỷ đừng đổi tên nữa, ngày mai ta sẽ giúp tỷ nói thất công chúa."
A Nhược vui vẻ nói: "Cảm ơn, nhưng cô nương đang làm gì vậy? Tại sao lại trồng một cây đào nhỏ như vậy? Ta sợ nó sẽ khó sống." A nhược không biết rằng, cây đào nhỏ này chính là hồn phách còn lại của Đào Tam Nương.
Ngọc Ánh rất kiên định: "Ta nhất định sẽ để nó sống."
Vào lúc A Nhược đưa tay chạm vào cây đào nhỏ, cây đào gầy guộc tựa hồ như được truyền thêm sinh mệnh mới, lá cây dần dần lộ ra.
Thậm chí, chiếc lá nhỏ vẫn còn lưu luyến ngón tay của A Nhược, nó khẽ cuộn lấy ngón tay của nàng, hệt như một người mẹ đang âu yếm vuốt ve con của mình.
Nàng vô cùng kinh ngạc: "Vương cô nương, nhìn xem, thật kỳ lạ, cây đào này tựa hồ cũng biết ta sờ nó."
Nhưng Ngọc Ánh không có trả lời, nàng ấy cũng không dám đáp lời, nàng ấy sợ bản thân mình sẽ khóc làm lộ ra thân phận của mình
Bây giờ nàng ấy càng chắc chắn rằng A Nhược chính là tỷ tỷ của mình.
Sau khi thổi nến, hai người cùng nhau ngủ, A Nhược do dự hồi lâu mới hỏi: "Vương cô nương, các người không phải là người phàm có đúng không?"
Ngọc Ánh cũng không muốn giấu diếm nàng: "Ừm, tỷ hỏi cái này, là bởi vì Ninh Vu sao?"
A Nhược gật đầu: "Thật ra, hôm nay, hắn đột nhiên mang ta đi một chỗ rất xa lạ.."
Ngọc Ánh nghe vậy, trong lòng có chút bất an: "Hắn đã làm gì với tỷ rồi sao?"
A Nhược thì thầm: "Hắn không làm gì cả, nhưng hắn lại nói những điều rất kỳ lạ, nói rằng ta..


Kiếp trước ta là thê tử của hắn, là ta ép hắn thành thân với ta, nhưng sau đó là ta đối xử không tốt với hắn, sau đó còn bỏ rơi hắn."
Ngọc Ánh không nói nên lời, một hồi lâu mới hỏi: "Hắn đã nói như vậy với tỷ sao?"
A Nhược ậm ừ, xấu hổ chui vào trong chăn.
Ngọc Ánh lúc này nhìn thấy vết sẹo trên cổ nàng, khẩn trương hỏi: "Tỷ làm sao lại bị thương rồi?"
"Ta đã không cẩn thận nên mới bị thương, không có việc gì đâu."
Ngọc Ánh đương nhiên sẽ không tin: "Ninh Vu có phải đã làm tỷ bị thương không, hắn ta động thủ với tỷ hả?"
"Không phải." Thấy nàng ấy tức giận, A Nhược vội vàng giải thích: "Hắn không có làm ta bị thương, chỉ nói là..

nói là sau khi dùng hoàn hồn thảo, để ta và hắn..

động phòng..

như vậy ta có thể hồi phục ký ức đã mất."
"Có loại tiên dược này sao?"
"Cô nương cũng cho rằng hắn lừa ta đúng không? Cho nên ta đã kiên quyết không đồng ý.

Ta sợ hắn cưỡng ép ta, cho nên mới dùng trâm cài tóc kề cổ uy hiếp hắn, hắn mới thả ta đi."
"Vậy thì, nếu như tỷ thật sự là thê tử của hắn như lời hắn đã nói, vậy thì tỷ có muốn khôi phục lại ký ức không?"
A Nhược do dự một chút: "Nếu đúng như lời hắn nói, là do ta ép hắn thành thân với ta, sau đó lại bỏ rơi hắn, thì ta cũng muốn khôi phục lại ký ức, để xem giữa ta và hắn có phải đã có sự hiểu lầm gì không, hơn nữa, ta còn nghe hắn nói, thê tử của hắn là vì để cứu muội muội của mình mới yêu cầu thành thân với hắn, cũng có thể nói rằng, nếu như ta là nàng ấy, vì người thân, ta nguyện ý làm như thế."
Ngọc Ánh cố kìm nước mắt: "Nếu ta là muội muội của nàng ấy, ta hy vọng rằng tỷ tỷ của ta sẽ không bao giờ khôi phục lại những ký ức đó và sống một cuộc sống bình yên."
A Nhược không khỏi nắm tay nàng ấy: "Cô nương thật tốt."

Ngọc Ánh lắc đầu: "Thật ra ta không tốt như tỷ nghĩ đâu, ta luôn là người mang đến tai họa cho người thân."
"Đừng nói như vậy, trên đời này không có ai muốn đem phiền phức đến cho bản thân và người thân của họ, chỉ là thế gian khó lường mà thôi."
Sau khi lấy lại bình tĩnh được một lúc, Ngọc Ánh hỏi: "Tiếp theo tỷ có dự định gì không?"
A Nhược trên mặt xấu hổ: "Ta định cùng Hành Nguyên sẽ rời đi vào ngày mai ta, đi đến một nơi không ai biết chúng ta sau đó an cư lập nghiệp, ta có thể dệt vải, Hành Nguyên có thể làm ruộng.

Chúng ta nhất định có thể nuôi sống bản thân mình, sau đó sinh một bé trai và một bé gái, sống hạnh phúc bên nhau."
Khi nàng nói điều này, trong mắt hiện lên ý cười, điều đó cho thấy nàng rất hy vọng vào cuộc sống trong tương lai.
Ngọc Ánh có chút lo lắng: "Nhưng như vậy, tỷ sẽ không có gần nhà mẫu thân tỷ, nếu như hắn thay đổi, tỷ cũng không có đường lui.

Hơn nữa, tỷđã thật sự hiểu rõ con người của Diệp Hành Nguyên chưa? Hắn có phải là người tốt không?"
Nghĩ đến những gì Diệp Hành Nguyên đã làm với Giai Hòa, nàng ấy cảm thấy thật buồn nôn.
A Nhược cười khổ: "Ta là được nhặt về nuôi, nhà mẫu thân ta chỉ xem ta như một nha hoàng, cả ngày luôn nghĩ cách để ta đi làm tiểu thiếp cho người khác vì chút ít ngân lượng, cho dù ta gả cho ai, bọn họ cũng sẽ không lo lắng cho ta, về phần Hành Nguyên, huynh ấy là người tốt nhất đối với ta, chân ta như thế này, người khác nhìn thấy đều khinh thường ta, chỉ có huynh ấy là chưa từng chê bai ta."
Ngọc Ánh nghiêm túc nói: "Nhìn người không phải chỉ nhìn qua những việc như vậy.

Không phải chỉ vì nhìn thấy họ đối xử tốt với tỷ thì họ là người tốt.

Dù sao đi nữa, tỷ cũng đừng vội thành thân.

Dù chúng ta chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn, trong lòng ta đã xem tỷ như tỷ tỷ của mình, tỷ nên quan sát hắn thêm một thời gian nữa, nếu như tỷ lo lắng cuộc sống, thì ở chỗ ta còn rất nhiều ngân lượng, ta có thể cho tỷ."
A Nhược cảm thấy trong lòng ấm áp: "Cám ơn cô nương."
Trong khi hai người đang nói chuyện, Diệp Hành Nguyên ở phòng bên cạnh cũng đang nằm trên giường với vẻ mặt nghiêm túc, nói chính xác là, mặc dù cơ thể này vẫn là của Diệp Hành Nguyên, nhưng linh hồn của hắn ta đã bị Bùi Vân thay thế..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương