Thiên Long cúp điện thoại của Hùng, vệ sinh cá nhân xong anh đi ra ngoài.

Đang mặc quần áo thì Hoàng Phượng đi tới ôm anh từ phía sau nũng nịu:
“Ông xã sao không gọi em dậy?”
Thiên Long giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói:
“Nếu em mệt thì ngủ tiếp đi, chúng ta đi chuyến sau.

Dù sao chuyến chín giờ cũng không kịp.”
Hoàng Phượng cọ cọ mặt vào lưng Thiên Long trách móc:
“Còn không phải tại anh hành người ta cả đêm sao?”
Thiên Long bào chữa cho mình:
“Tại em quá xinh đẹp, quá hấp dẫn khiến anh không còn biện pháp nào khác.”
“Anh còn bào chữa cho mình nữa hả?”
“Em không tin anh à?”
Dứt lời Thiên Long cầm tay Hoàng Phượng đặt vào vị trí giữa đùi của mình để chứng minh cho những gì anh vừa nói.
Cảm nhận được người anh em của anh vừa hành cô một đêm lại thức giấc cô vội rút tay khỏi tay anh rồi đẩy anh ra khỏi phòng.
“Anh ra ngoài ngay cho em.”
Thiên Long vừa bị Hoàng Phượng đẩy ra khỏi phòng thì gặp Bình Minh mặc vest bảnh bao đi tới.

Anh vội lấy tay che ngực, cũng may Hoàng Phượng vội đóng cửa lại, nếu không Bình Minh thấy được cảnh cô trần như nhộng thì nguy to.
Sáng sớm ngủ dậy, không cần mặc quần áo cô đã chạy tới ôm anh làm nũng.

Thân thể mềm mại ma sát vào cơ thể anh, Không những vậy anh còn cảm nhận được vị trí hai đỉnh đồi của cô đang áp vào lưng của anh.

Thử hỏi anh kìm lòng sao được.
Nhìn thấy Thiên Long bị em gái của mình đuổi khỏi phòng, Bình Minh nở nụ cười khinh bỉ:
“Mất mặt.”
Thiên Long không chấp lời Bình Minh nói vì anh tình nguyện được mất mặt trước Hoàng Phượng.

Anh tới gần vỗ vỗ vai Bình Minh:
“Mày cũng có tướng làm sếp đó chứ?”
“Chuyện.”
Bình Minh đẩy Thiên Long ra lên lên phía trước, anh bỏ một tay vào túi quần rồi đi điệu đi của người mẫu khiến Thiên Long phì cười.
Sau khi cùng mọi người ăn sáng, Bình Minh và ông Hoàng Hải cùng lên một xe, tài xế của gia đình chở đi làm.

Còn Hoàng Phượng chở Thiên Long bằng xe của mình về tòa nhà Thiên Long lấy đồ của anh sau đó cùng anh ra sân bay Nội Bài.
Lúc lên máy bay, Hoàng Phượng đang ngơ ngác tìm số ghế của mình thì bị một cánh tay mạnh mẽ kéo sau đó cô ngã xuống ghế gần vị trí cô đang đứng.

Ngay lập tức gương mặt của Nguyên Vũ phóng đại trước mặt.
Hoàng Phượng sợ hãi vùng dậy thoát thân.
“Buông tôi ra.”
Thiên Long đi sau cầm túi xách và đồ của Hoàng Phượng, nghe giọng bất thường của cô anh vội đi tới thì thấy Hoàng Phượng đang ngồi trong vòng tay của anh ta vùng vẫy.
Không nói hai lời Thiên Long kéo Hoàng Phượng ra khỏi người Nguyên Vũ sau đó vung tay đấm mạnh vào mặt anh ta một cái thật mạnh.
“Mày đang làm cái quái gì đó hả?”
Cú đấm của Thiên Long bất ngờ khiến Nguyên Vũ không kịp phản ứng.

Anh nhìn Thiên Long bằng ánh mắt chứa đầy lửa hận:
“Bạn gái của tao, tao làm gì thì liên quan tới mày à, thằng nhiều chuyện?”

Dứt lời Nguyên Vũ vung cú đấm đáp trả Thiên Long.

Vì đang bận đỡ Hoàng Phượng nên cú đấm trực diện của Nguyên Vũ khiến Thiên Long mất đà ngã xuống lối đi.
Hoàng Phượng thấy Thiên Long bị ngã vội hét lớn:
“Anh Long, anh có sao không?”
Cô cúi xuống đỡ Thiên Long đứng dậy nhưng Nguyên Vũ nhanh hơn một bước đạp bồi một đạp vào người Thiên Long khiến Thiên Long một lần nữa tiếp đất.
Hoàng Phượng vừa đỡ Thiên Long dậy vừa nhìn Nguyên Vũ quát:
“Anh thực sự bị điên rồi.”
Trong mắt Hoàng Phượng Nguyên Vũ không khác gì kẻ điên.

Anh không chấp nhận lời chia tay của cô, cưỡng hiếp cô, bỏ thuốc kích dục cho cô uống, hiện tại anh còn ra tay đánh Thiên Long của cô nữa.
Thiên Long nhanh chóng đứng dậy, anh ấn Hoàng Phượng Ngồi xuống ghế gần đó:
“Em ngồi yên đây.”
Vừa đỡ Hoàng Phượng ngồi xuống ghế gần đó Thiên Long liền xông lên, anh xem Nguyên Vũ là bao cát mà anh thường luyện tập liên tiếp vung cú đấm vào người anh ta.
Nguyên Vũ cũng không phải dạng vừa, anh liên tiếp phản công đánh lại Thiên Long.
Hoàng Phượng nhìn hai người lao vào nhau như hai con trâu điên cô chỉ biết la hét:
“Có ai ở đó không? Cản họ lại giúp tôi.”
Khoang hạng thương gia không nhiều hành khách nhưng họ đều là những người có tiền hoặc những người nổi tiếng.

Nguyên Vũ và Thiên Long đánh nhau họ chỉ đứng từ xa nhìn, cũng không dám vào ngăn cản.
Sau một hồi Hoàng Phượng la hét không ngừng thì đội trưởng đội tiếp viên hàng không xuất hiện.

Anh ta lao vào giữa Thiên Long và Nguyên Vũ tách hai người ra:
“Hai anh dừng lại.”
Bị đội trưởng đội tiếp viên hàng không tách ra, Nguyên Vũ còn có vung tay qua người anh ta để đấm Thiên Long.
“Nếu hai anh còn ẩu đả, tôi sẽ giao hai anh cho đội trật tự của sân bay đấy.”
Lúc này Thiên Long và Nguyên Vũ mới đứng im.
Đội trưởng đội tiếp viên hàng giơ tay làm động tác mời với Thiên Long và Nguyên Vũ:
“Hai anh đã có hành động gây rối trật tự công cộng, mời hai anh đi theo tôi.”
Thiên Long và Nguyên Vũ hợp tác đi theo đội trưởng đội tiếp viên hàng không.
Vào phòng dành riêng cho tiếp viên hàng không, Thiên Long và Nguyên Vũ được đội trưởng đội tiếp viên hàng không phát cho hai tờ giấy:
“Đề nghị hai anh làm bản tường trình sự việc hai anh vừa gây ra.”
Thiên Long và Nguyên Vũ nhìn nhau, hai người ý thức được nếu chuyện hai người vừa đánh nhau có thể bị phạt, bị từ chối phục vụ bay thậm chí có thể bị cấm bay trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng những điều đó chỉ là những chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn là danh tiếng của hai người và của hai tập đoàn kinh tế lớn.
Bởi vậy lúc này hai người không ai có ý định cầm bút để viết.
“Các anh viết nhanh để phi hành đoàn còn xuất phát, tránh ảnh hưởng tới hành khách và các chuyến bay khác.”
Nguyên Vũ bỗng nhiên bá vai Thiên Long rồi nhìn đội trưởng đội tiếp viên hàng không cười nói:
“Chúng tôi là bạn bè, nảy giờ chúng tôi chỉ đùa giỡn.

Sao anh lại bắt chúng tôi viết bản tường trình?”
Nhìn mặt Nguyên Vũ lúc này sưng tới mức thiếu chút nữa không nhìn thấy mắt ở đâu.

Anh cười so với khóc không khác gì nhau.

Còn Thiên Long thì bị sưng một bên mặt.
Nghe Nguyên Vũ nói Thiên Long bất đắc dĩ nhìn đội trưởng đội tiếp viên hàng không nở một nụ cười.
Anh đội trưởng đội tiếp viên hàng không nghe Nguyên Vũ nói thì ngạc nhiên muốn rớt tròng mắt ra ngoài.


Anh ta nghi ngờ lời nói của Nguyên Vũ:
“Hai người đùa giỡn kiểu gì mà thành ra thế này?”
Thiên Long nhanh miệng giành nói:
“Tại nó thách tôi đấm trúng mặt của nó nên tôi mới đấm.”
Nói rồi anh vỗ vai Nguyên Vũ thật mạnh nói tiếp:
“Phải không mày?”
Nguyên Vũ cười gật đầu, vì cười khiến cơ mặt anh giãn ra đau tới mức khóe mắt anh chảy hai hàng nước mắt.
Thiên Long thấy vậy còn đưa tay lên lau nước mắt cho Nguyên Vũ.
Đội trưởng đội tiếp viên hàng không thấy hành động thân mật của hai người bèn thu lại hai tờ giấy rồi nói với Nguyên Vũ và Thiên Long:
“Hai anh rút kinh nghiệm lần sau không được đùa giỡn như thế trên máy bay nữa, tránh gây ảnh hưởng tới hành khách và chuyến bay.”
“Dạ vâng.”
“Mời hai anh về chỗ ngồi.”
Thiên Long và Nguyên Vũ giữ nguyên tư thế bá vai bá cổ đi về chỗ ngồi.
Hoàng Phượng ngồi một chỗ hết sức lo lắng, cô không biết Thiên Long và Nguyên Vũ sẽ phải nhận hình phạt nào.

Cô đang định đứng dậy đi xem xét thì thấy Thiên Long và Nguyên Vũ ôm nhau thân mật đi về chỗ ngồi.

Cô lấy tay dụi dụi mắt.
Thiên Long ngồi xuống ghế giữa Hoàng Phượng và Nguyên Vũ, anh lấy hai tay của Hoàng Phượng đang dụi trên mắt ra:
“Mắt em bị làm sao vậy?”
Hoàng Phượng rướn người nhìn Nguyên Vũ:
“Anh và anh ấy?”
Thiên Long hôn lên môi Hoàng Phượng một cái rồi rời đi:
“Em không cần quan tâm chuyện đó làm gì, quan tâm anh được rồi.”
Hoàng Phượng đưa tay lên sờ vào má bị sưng của Thiên Long, giọng của cô phát ra cũng có chút đau lòng:
“Anh đau nhiều không?”
Thiên Long lắc đầu, anh đan tay anh vào tay cô siết chặt rồi áp lên má bị đau của mình:
“Có thuốc rồi anh không còn đau nữa.”
Hoàng Phượng để mặc Thiên Long cầm tay mình áp lên má của anh.
Khi tiếp viên hàng không mang bữa ăn tới.

Thiên Long không để cho Hoàng Phượng đụng tay, anh tự tay đút cho cô ăn uống xong rồi anh mới ăn.
Ngồi một bên chứng kiến hết những cảnh thân mật của Thiên Long với người con gái lẽ ra là của mình, Nguyên Vũ tức giận đến tím người.

Nhưng vì trước đó bị đội trưởng đội tiếp viên hàng không cảnh cáo nên anh không dám manh động.
Giá như Thiên Long mạnh tay thêm một chút khiến mặt của anh sưng che hết hai mắt của anh có lẽ sẽ tốt hơn khi thấy Hoàng Phượng và Thiên Long thể hiện tình cảm trước mặt như vậy.
Xuống máy bay, Thiên Long và Hoàng Phượng không rời nhau nửa bước.

Lúc đứng đợi chú Hai tới đón anh đứng ôm cô từ phía sau, cằm của anh tựa lên đỉnh đầu cô.

Hai người đẹp như một bức tranh nghệ thuật đứng trước nhà ga sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Có ánh mắt ghen tị, có ánh mắt hâm mộ và lẫn trong đó có cả ánh mắt thù hận.
Nguyên Vũ cảm thấy hối hận khi trên máy bay anh ngỏ ý làm lành trước.

Nếu để mọi chuyện ồn ào gây ảnh hưởng tới tập đoàn bất động sản Thiên Long và cả tập đoàn Hoàng Phượng, một mũi tên trúng hai đích không phải tốt sao? Lúc đó anh hy vọng Hoàng Phượng sẽ tha lỗi cho anh.


Không ngờ anh được nhồi thức ăn cho chó suốt chuyến bay cho tới khi rời khỏi sân bay.
Về tới biệt thự nhà Thiên Long.

Hoàng Phượng e ngại không dám đi vào, Thiên Long thấy vậy nói chú Hai xách đồ cho hai người sau đó anh bế cô đi vào trong biệt thự.
Hoàng Phượng đánh liên tiếp vào ngực của anh:
“Anh không thả em xuống em sẽ giận anh đó.”
Lần đầu tiên về nhà anh với tư cách người yêu của anh mà anh làm như thế thì còn đâu mặt mũi mà cô nhìn ông Thành Công và bà Phượng.
Mặc cô vùng vẫy Thiên Long vẫn không chịu buông cô xuống:
“Em cho anh bế em một lát để anh đòi nợ mẹ anh trước đã.”
Vừa vào tới phòng khách Thiên Long không ngừng gọi:
“Mẹ ơi, mẹ.

Mẹ đâu rồi?”
“Chưa về tới nhà đã ồn ào rồi.”
Bà Phượng vừa đi từ cầu thang bộ xuống vừa hỏi Thiên Long.
Hoàng Phượng đập vào người anh để anh đặt cô xuống nhưng anh vẫn ôm chặt cô trên tay.

Cô xấu hổ lên tiếng:
“Con chào bác.”
Thiên Long ngạc nhiên khi thấy bà Phượng đã tự đi lại được:
“Con mang về cho mẹ một nàng dâu để đòi nợ mẹ không ngờ mẹ đi được rồi, con có nên trả cô ấy về nơi sản xuất không?”
Bà Phượng cười hạnh phúc:
“Con nói vậy Hoàng Phượng chạy mất dép là mẹ bắt đền đấy.”
Thiên Long lúc này mới đặt Hoàng Phượng đứng xuống, anh lấy tay xoa bụng của Hoàng Phượng:
“Mẹ yên tâm, trong này chuẩn bị có cháu nội của mẹ rồi nên Hoàng Phượng không thể chạy được đâu.”
Hoàng Phượng bị hành động của Thiên Long làm cho xấu hổ:
“Bác đừng nghe anh ấy nói bậy ạ!”
Bà Phượng kéo Hoàng Phượng khỏi người Thiên Long rồi cùng ngồi xuống ghế sô pha gần đó, bà giót cho cô một ly nước rồi nói:
“Chuyện mang bầu không có gì phải xấu hổ cả.

Hai bác ở nhà buồn chán cũng muốn có đứa cháu nội cho vui cửa vui nhà.”
Ông Thành Công đi từ bên ngoài đi vào nghe loáng thoáng mang bầu thì vui mừng lên tiếng:
“Hoàng Phượng mang bầu rồi sao không nói cho ba mẹ biết sớm để ba mẹ ra nhà Hoàng Phượng xin phép bố mẹ của Hoàng Phượng để chọn ngày đám hỏi, đám cưới? Con lớn rồi đến chuyện lễ nghĩa đơn giản này cũng không biết sao?”
Thiên Long lên tiếng chặn lại lời Hoàng Phượng muốn nói:
“Dạ bố mẹ của Hoàng Phượng mời ba mẹ chủ nhật này ra nhà cô ấy chơi thăm nhà ạ!”
Bà Phượng vội trách Thiên Long:
“Sao con không báo sớm để mẹ biết mẹ còn chuẩn bị.


Nghe mọi người nói Hoàng Phượng thật sự thấy chóng mặt.

Anh và cô mới quan hệ với nhau được ba ngày mà anh nói cô có bầu như đúng rồi.

Lại còn nhắc tới chuyện đám cưới nữa, cô thực sự không muốn lấy chồng sớm.
Bà Phượng nói với Thiên Long:
“Con mang Hoàng Phượng về phòng tắm rửa đi rồi mẹ nói Cô Hai chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa.”
Hoàng Phượng vội từ chối:
“Tụi con vừa ăn trên máy bay rồi, để tối ăn luôn một thể ạ!”
Mọi người mãi nói chuyện của Phượng mà không ai để ý tới một bên mặt của Thiên Long bị sưng.

Lúc anh xin phép đưa Thiên Long về phòng ông Thành Công mới nhìn thấy liền hỏi:
“Con lại đánh nhau với ai à?”
“Dạ con bị té thôi, không sao cả ạ!”
Sợ lộ ra sơ hở Thiên Long vội đưa Hoàng Phượng về phòng.
Vào phòng Hoàng Phượng liền đóng cửa lại, không nói không rằng cô vươn tay cởi chiếc áo vest trên người anh ra.


Sau đó là cởi áo sơ mi, vì cởi lâu nên cô quở trách:
“Em nghĩ anh nên thay đổi phong cách ăn mặc một chút.

Nếu không đi làm anh có thể mặc áo thun cho thoải mái, lại năng động dễ gần.”
Thấy Hoàng Phượng chủ động, Thiên Long không khỏi vui mừng, anh đưa tay lên mở nút áo sơ mi của mình:
“Để anh phụ em.”
Chiếc áo sơ mi trắng trên người Thiên Long rớt xuống nửa trên của anh hoàn toàn trần trụi.
Anh tiếp tục cởi quần của mình xuống, Hoàng Phượng vội cản lại:
“Không cần.”
Nhưng hành động của Thiên Long đã nhanh hơn lời nói của Hoàng Phượng một bước.

Cơ thể của anh hoàn toàn trần như nhộng.
Hoàng Phượng vội hét lên:
“Anh, anh đang nghĩ gì thế? Em chỉ muốn xem vị trí anh bị anh ta đạp ở lưng có bị làm sao không thôi?”
Thiên Long ôm hai vai Hoàng Phượng rồi nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, giọng nói của anh phát ra cũng có chút khàn khàn:
“Chỗ hắn ta đạp thì không sao nhưng chỗ khác thì có sao?”
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng vội lo lắng:
“Chỗ nào? Chỉ em xem.”
Thiên Long vội cầm tay Hoàng Phượng chạm vào vị trí giữa đùi mình khiến Hoàng Phượng lập tức đỏ bừng mặt, cô vội thu tay lại rồi đánh liên tiếp lên ngực anh:
“Anh là đồ cơ hội, anh đừng dụ em ru người anh em của anh ngủ nữa đấy.”
Thiên Long cọ xát người anh em của anh vào người Hoàng Phượng:
“Tại em là người đốt lửa thì em phải là người dập lửa chứ?”
Hoàng Phượng vội chạy vào phòng tắm:
“Anh tự đi mà dập lửa, em đi tắm đây.”
Thiên Long nhanh chân theo Hoàng Phượng vào phòng tắm thì bị cô cản lại.
“Sao anh còn theo em?”
Thiên Long làm bộ xấu hổ:
“Anh vào mở nước dùm em.”
Hoàng Phượng nhìn Thiên Long với ánh mắt hoài nghi:
“Có thật là anh thật là anh chỉ lấy nước dùm em không thôi đó?”
Thiên Long đi thẳng vào bồn tắm xả nước cho Hoàng Phượng như để chứng minh điều anh vừa nói với cô.
Nhìn cơ thể trần như nhộng của Thiên Long từ phía sau Hoàng Phượng như bị thôi miên.

Bờ vai dài rộng, vòng eo không chút mỡ thừa kia nữa.
Nhìn xuống vòng ba của anh Hoàng Phượng bỗng nuốt nước miếng.

Cô không nghĩ đàn ông lại có vòng ba đẹp như thế.

Cả cặp đùi dài thẳng tắp kia nữa, ai bảo chỉ có đùi của phụ nữ mới đẹp và hấp dẫn chứ.
Hoàng Phượng chửi thầm, mình đúng là người không có tiền đồ.

Chỉ nhìn thấy cơ thể của anh thôi là tất cả tế bào cảm giác trên cơ thể cô đều thức giấc, chúng bắt đầu chạy loạn khiến cơ thể cô trở nên nóng rực rồi.
Trước đây đọc truyện ngôn tình hay xem phim cô chỉ thấy tình huống nhân vật nam bị nhân vật nữ mê hoặc mà chưa bao giờ gặp tình huống như cô hiện tại.

Tất cả chỉ là lừa dối.
Hoàng Phượng xoay mặt không dám nhìn Thiên Long nữa, nếu còn nhìn anh nữa cô sẽ chạy lại đè anh ngay tại phòng tắm không biết chừng.
Hoàng Phượng đang đấu tranh tâm lý bỗng có vòng tay ôm cô từ phía sau, tiếp đó là giọng nói trầm ấm phả vào tai.
“Sao bà xã của anh còn chưa cởi đồ tắm?”
Cả người Hoàng Phượng bỗng run rẩy, cô xoay người đặt lên môi anh một nụ hôn:
“Trả công cho anh.”
“Chưa đủ.”
Dứt lời Thiên Long tiếp tục áp môi mình xuống môi cô hôn.

Khi Hoàng Phượng trả công đủ cho Thiên Long đã là gần một tiếng đồng hồ sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương