Thiên Long đang uống cùng Hùng và Thiên Đăng thì bỏ ly rượu xuống:
“Hai đứa tụi mày tiếp tục đi, tao phải đi Hà Nội rồi.”
Hùng cầm ly rượu của Thiên Long đặt trở lại tay anh nói:
“Người ta không ở trong tầm mắt có một lát mày đã điên lên rồi.”
Thiên Long đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại tiếp tục cụng ly với Hùng và Thiên Đăng:
“Đội ngũ nhân viên tham gia dự án “City in the forest Mỹ Đình” đang tăng ca ngày đêm cho kịp ngày ra mắt truyền thông, tao ở đây ăn chơi nhảy múa coi sao được.”
Thiên Đăng uống cạn ly rượu rồi nhìn Thiên Long dò xét:
“Từ khi nào mày lại ưa giải thích dài dòng như thế?”
Thiên Long là người có tính cách tự cao tự đại, nói ít làm nhiều.

Việc anh muốn là làm, chẳng cần giải thích với ai.

Hiện tại nhắc tới Hoàng Phượng anh giải thích dài dòng như vậy bạn thân của anh không nghi ngờ mới lạ.
Bị nói trúng tim đen Thiên Long thẹn quá hóa giận nói với Thiên Đăng:
“Mày cũng đi cùng tao để lo chuyện ra mắt dự án city in the forest Mỹ Đình với truyền thông, ở đó mà dài với dòng.”
Thiên Đăng gãi đầu, anh định giữa tuần mới bay ra Hà Nội nhưng lỡ đụng tới tổ kiến lửa rồi thì không đi ngay cũng không được.
Hùng cụng ly với Thiên Đăng nói thêm vào:
“Chiều qua thiếu chút nữa tao được xem phim người lớn trực tiếp, nếu đi cùng nó tao khuyên mày nên mang theo một cái kính râm nhé.”
Thiên Long ném cho Hùng một ánh mắt cảnh cáo rồi mạnh mẽ đặt ly rượu xuống bàn.
Trước khi rời khỏi anh còn nhìn Thiên Đăng buông ra một câu:
“Chúng ta bay chuyến mười một giờ đêm nay.”
Sau khi chào hỏi một số khách quan trọng trong bữa tiệc Thiên Long đi thẳng lên phòng để thông báo cho Hoàng Phượng chuẩn bị tới giờ xuất phát.

Gõ cửa phòng một hồi không thấy cô mở cửa, anh đẩy cửa đi vào.

Vào phòng không thấy cô đâu, lại thấy chiếc đầm dạ hội cô vừa mặc hồi nãy kèm mảnh giấy đặt trên giường “Tôi về Hà Nội trước nhé! Cảm ơn về chiếc đầm”.
Anh nghĩ thời gian còn dài chắc cô đang nói chuyện với ba mẹ của mình vì vậy anh nhanh chóng chuẩn bị hành lý rồi đi xuống dưới phòng của ông Thành Công và bà Phượng tìm cô.
Thiên Long đi vào phòng thấy bà Phượng đang ngâm chân, anh ngồi xuống vừa nắn chân cho bà Phượng vừa nói:
“Hôm nay mẹ mặc váy rất đẹp.

Mẹ phải chịu khó mỗi ngày tập đi để còn mặc đẹp cho ba con ngắm nữa chứ.

Nếu mẹ mặc đẹp mà ngồi một chỗ sao ba con thấy được.”
“Anh chỉ được cái nịnh mẹ là giỏi.

Nếu ngày mai anh cưới cho mẹ một nàng dâu thì mẹ không cần tập cũng đi như thường cho anh xem.”
Thiên Long cười không thấy mặt trời đáp:
“Mẹ hứa rồi đó nha, con sẽ nhanh chóng tìm một cô vợ để cưới.

Còn bây giờ con phải ra Hà Nội công tác rồi, mẹ ở nhà phải tập đi đều đặn đó.”
Trước đây nhắc tới chuyện có bạn gái là Thiên Long liền nói lãng sang chuyện khác vì căn bệnh sợ gần phụ nữ của mình.

Còn bây giờ căn bệnh của anh đã có tiến triển, chuyện lấy vợ chắc chắn không nằm ngoài tầm với vì vậy anh cũng thoải mái đề cập tới chuyện này.
Bà Phượng tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
“Hai đứa giận nhau à? Hoàng Phượng vừa nói với ba mẹ, cô ấy về Hà Nội trước.”
Thiên Long cũng không biết vì sao Hoàng Phượng về mà không nói với anh một tiếng, anh lấy đại một lý do nói:
“Chắc cô ấy muốn con ở lại tiếp khách nên về trước ạ.”
Anh đứng dậy nhìn bà Phượng nói:
“Vậy con đuổi theo cô ấy đây.”
Thiên Long gọi cho Hoàng Phượng không liên lạc được, anh nghĩ có lẽ do cô lên chuyến bay trước chuyến hai người dự định đi nên cô khóa máy.
Có điều anh đã hứa với bố mẹ của Hoàng Phượng sẽ gặp họ để giải thích chuyện ngủ chung giường.

Nếu bây giờ anh để cô về một mình chắc chắn sẽ bị bố mẹ của cô và Bình Minh quở trách vì vậy anh ra ngoài chào ông Thành Công rồi cho lái xe riêng chở anh và Thiên Đăng ra sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh anh còn gọi điện thoại cho Bình Minh chuẩn bị ra sân bay đón.
Thiên Long và Thiên Đăng bay chuyến mười một giờ, một giờ sáng đã có mặt tại sân bay Nội Bài.
Nhìn thấy Thiên Long, Bình Minh lập tức chìa tay trước mặt anh:
“Mày tính luôn chuyến trước với cả chuyến này, cộng thêm tổn thất tinh thần do tao phải thức khuya đi đón tụi mày nữa nhé.”
Thiên Long nhìn Bình Minh không nói một lời, anh mở ví lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt mạnh vào tay Bình Minh sau đó mở cửa lên xe ngồi.

Ngày đi du học Bình Minh nhiều lần mượn thẻ của Thiên Long vì vậy mà khi Thiên Long đưa thẻ anh cũng không cần hỏi mật khẩu.

Anh cười ngoác cả miệng nói:
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sắp tới chú em còn phải chi cho anh nhiều đấy.”
Là người hiểu Thiên Long nhất Bình Minh không phải không nhìn ra Thiên Long rất quan tâm tới em gái mình.

Lên xe Bình Minh cảm giác thiếu thứ gì đó, anh quay đầu lại mới thấy người ngồi vào xe của mình là một chàng trai mà không phải Hoàng Phượng.

Nảy giờ anh chỉ nghĩ tới chuyện lấy được tiền của Thiên Long mà quên mất cô em gái của mình.
Bình Minh chưa kịp lên tiếng hỏi thì Thiên Đăng đã nhanh miệng nói:
“Tôi tên Đăng, đi cùng Long.”
Bình minh quay sang nhìn Thiên Long hỏi:
“Thế mày ném em gái tao đi đâu rồi? Tối qua chẳng phải…”
Thiên Long nhanh miệng chặn lời nói tiếp theo của Thiên Long.
“Đi chuyến trước rồi.”
Mặc dù rất muốn hỏi tại sao hai người không đi cùng chuyến bay nhưng có Thiên Đăng ở đây Bình Minh không tiện hỏi.
Bình minh chở Thiên Long và Thiên Đăng về tòa nhà Thiên Long.

Nhưng tới nơi Thiên Long không xuống xe mà ném thẻ căn penthouse của mình cho Thiên Đăng.
“Mày lên trước đi.”
Sau khi Thiên Đăng đi khỏi Thiên Long mới nói có dịp nói với Bình Minh, giọng nói và gương mặt của anh không che giấu được sự lo lắng:
“Mày gọi cho Hoàng Phượng xem cô ấy về tới nhà chưa?”
Bình minh thấy bạn thân lo lắng cho em gái của mình thì trêu chọc:
“Gọi tao là anh vợ đi rồi tao gọi.”
Thiên Long làm mặt nghiêm túc nói:
“Giờ là giờ nào rồi mà mày còn giỡn được?”
Nhìn gương mặt viết lên hai ba chữ “không đùa giỡn” của Thiên Long, Bình Minh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra gọi cho Hoàng Phượng, một lát sau anh nhìn Thiên Long lắc đầu:
“Chắc máy nó hết pin, để tao gọi về nhà xem nó về chưa.”
Sau khi gọi về nhà biết được Hoàng Phượng vẫn chưa về, điện thoại thì không liên lạc được Bình Minh nghi ngờ hỏi Thiên Long:
“Jerry vẫn chưa về nhà, sao hai đứa tụi bay lại không đi cùng chuyến?”
Thiên Long lúc này bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Ngay từ lúc biết Hoàng Phượng rời khỏi biệt thự nhà mình anh đã gọi cho cô nhưng không liên lạc được.

Vì cô nói về Hà Nội rước nên anh nghĩ cô lên máy bay phải tắt máy.

Hiện tại vẫn không thể liên lạc được với cô.

Anh chợt nghĩ có khi nào cô về penthouse của mình không? Ngay lập tức anh lấy điện thoại gọi cho Thiên Đăng.
Một lát sau nghe giọng khó chịu của Thiên Đăng vang lên ở đầu bên kia:
“Gì vậy ba?”
“Mày bấm chuông căn penthouse đối diện xem có người không?”
Không nghe Thiên Đăng nói gì Thiên Long sốt ruột hối thúc:
“Bấm chưa?”
“Vừa ra khỏi thang máy, bấm ngay đây cha nội.

Có khi nào mày chơi tao không vậy? Hơn một giờ sáng bảo tao bấm chuông nhà người ta, có bị ăn dép không vậy?”
“Bấm liên tiếp cho tao.”
Chờ phản hồi từ Thiên Đăng, Thiên Long như ngồi trên đống lửa.

Chưa bao giờ anh thấy thời gian chạy chậm như lúc này.
“Không có người mở cửa sao?”
Đầu bên kia lại nghe giọng khó chịu của Thiên Đăng:
“Mày làm gì mà hối giữ vậy?”
Thiên Long lúc này không thể giữ bình tĩnh vội đẩy cửa xe, trước khi bước xuống anh nói với Bình Minh:
“Mày ở đây chờ tao một lát.”
Bình Minh chưa kịp nói gì Thiên Long đã chạy như bay vào bên trong tòa nhà Thiên Long.

Vừa nghe điện thoại chờ tín hiệu từ Thiên Đăng anh vừa chạy vào phòng an ninh.


Nhìn thấy Thiên Long nhân viên phòng an ninh như nhìn thấy ma.

Giữa đêm giữa hôm thấy Tổng Giám đốc xuất hiện tại đây, lại còn với dáng vẻ gấp gáp anh ta sợ tới nói lắp bắp:
“Tổng, tổng, tổng…”
Thiên Long ra lệnh cắt đứt màn lắp bắp của nhân viên.
“Tua lại camera an ninh tầng 68 từ hai tiếng trước tới hiện tại.”
“Dạ vâng!”
Nghe giọng nói của Thiên Long anh ta mới xác nhận là người thật.
Là người thật nhưng khí áp từ Thiên Long phát ra khiến anh ta sợ còn hơn sợ ma.

Tay chân run rẩy như gà mắc bệnh phong, mồ hôi ướt nhanh chóng chảy như mưa.

Thiên Long thấy vậy tự tay anh tua lại hình ảnh trên camera an ninh tầng 68 của tòa nhà xem.
Hình ảnh được thu lại tại hành lang tầng 68 rất rõ.

Từ hai tiếng trước trợ lại đây không hề có bóng dáng Hoàng Phượng, hiện tại chỉ thấy Thiên Đăng đứng trước cửa penthouse của cô không ngừng bấm chuông.
“Mày đi ngủ đi.”
“Tổng, tổng, tổng…”
Thiên Long cúp điện thoại vào túi quần nhìn nhân viên phòng an ninh nói:
“Theo dõi tầng 68 nếu thấy có cô gái trẻ nào xuất hiện lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Thiên Long để lại tấm bưu thiếp cá nhân rồi nhanh chóng rời đi.
Thiên Long vừa đi khỏi nhân viên phòng an ninh liền nâng tay lên, anh lấy hết sức tát vào mặt mình xem đang tỉnh hay là mê.
Còn Thiên Long lúc này không còn giữ bình tĩnh được nữa.

Không có Hoàng Phượng ở đây, cô cũng không về nhà, điện thoại lại không liên lạc được.

Anh sợ rằng có chuyện xấu xảy ra với cô.
“Chạy về nhà mày trước đã.”
Giọng nói của Thiên Long làm Bình Minh đang ngủ gật giật mình tỉnh giấc.
Hai người nhanh chóng có mặt tại biệt thự nhà Bình Minh.

Không ngờ vừa bước vào phòng khách đã thấy ông Hoàng Hải và bà Diễm My ngồi chờ sẵn ở ghế sô pha với nét mặt lo lắng.
“Con chào hai bác.”
Ông Hoàng Hải nhìn Thiên Long bằng ánh mắt không mấy thiện cảm:
“Tại sao con gái tôi đi cùng cậu cậu lại không biết nó đang ở đâu?”
Thiên Long đứng khom lưng trước mặt ông Hoàng Hải và bà Diễm My:
“Dạ con xin lỗi!”
Ông Hoàng Hải đập mạnh tay lên bàn quát lớn:
“Giờ anh đứng đây xin lỗi thì có ích gì?”
Bà Diễm My níu cánh tay áo ông Hoàng Hải nói:
“Ông bình tĩnh nghe cậu ấy nói đã.”
Sau đó bà ngước lên nhìn Thiên Long nói:
“Con ngồi đi.”
Trước đây Bình Minh từng bị ông Hoàng Hải phạt rất nhiều lần vì tội chơi bời, phá phách nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy bố của mình tức giận với người lạ, lại là bạn thân của mình nên khá khó xử.

Anh kéo Thiên Long cùng ngồi xuống đối diện ông Hoàng Hải và bà Diễm My noi:
“Bố từ từ nghe bạn con nói đã, bố làm nó sợ rồi kìa.”
Thiên Long ngồi xuống trình bày:
“Hôm nay nhà con có tiệc nên tụi con ở lại tham dự.

Tụi con dự tính đi chuyến bay lúc mười một giờ tối, Hoàng Phượng về phòng chuẩn bị đồ trước.

Lúc con gọi cô ấy đi ra sân bay thì cô ấy đi rồi.

Cô ấy còn để lại tờ giấy nhắn.”

Thiên Long lấy từ túi quần ra mảnh giấy Hoàng Phượng viết đưa cho ông Hoàng Hải.
Nhìn thấy chữ viết của Hoàng Phượng ông Hoàng Hải vẫn không yên tâm.
“Lúc lên máy bay không thấy con bé cậu cũng nhắm mắt mà đi một mình à?”
“Dạ con nghĩ cô ấy đi chuyến trước ạ!”
Thiên Long dứt lời căn phòng lại rơi vào im lặng.

Ai cũng không lên tiếng vì họ không biết phải nói gì vào lúc này chỉ có thể ngồi im chờ tin tức của Hoàng Phượng.
Bình Minh thì liên tiếp bấm điện thoại.
Thiên Long cũng không thể ngồi im, anh lấy điện thoại ra bấm gọi cho Hùng.
Thiên Long phải gọi tới lần thứ ba Hùng mới bắt máy.

Vừa bắt máy Hùng đã hét toáng trong điện thoại:
“Mày gọi cũng không để ý bây giờ là mấy giờ?”
“Mày tra dùm tao Hoàng Phượng lên chuyến bay nào về Hà Nội!”
Không đợi Hùng trả lời, Thiên Long trực tiếp cúp điện thoại.
Không riêng gì Thiên Long, tất cả mọi người đều dán mắt vào chiếc điện thoại Thiên Long cầm trên tay.
Không gian im lặng tới mức mọi người có thể nghe được tiếng thở dài nặng nề của nhau.
Nghĩ tới chuyện Nguyên Vũ gây ra với Hoàng Phượng, lại nhớ tới lời Hùng nói không có tin tức của Nguyên Vũ khiến Thiên Long càng lo lắng.

Hai bàn tay của anh nắm chặt tới mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên một tầng.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng giày cao gót vang lên ngày càng gần.

Mọi người đều hướng về phía phát ra tiếng động.
Nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phượng, Thiên Long lập tức đứng vụt dậy chạy lại ôm chầm lấy cô trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Cô cũng lao vào ôm chặt lấy anh.
Trước đó Hoàng Phượng đi với Nguyên Vũ mỗi giây một phút đều cảnh giác.

Thậm chí lúc ngồi ở phòng chờ lên máy bay hay suốt hai tiếng ngồi trên máy bay mặc dù rất buồn ngủ nhưng cô không dám chợp mắt.

Có lúc cơn buồn ngủ ập tới buộc cô phải nhéo mình thật đau để tỉnh giấc.
Xuống máy bay hai người đón taxi về tới biệt thự nhà mình Nguyên Vũ còn chưa chịu rời đi cô vẫn chưa hết lo lắng.

Cho đến khi nhìn thấy Thiên Long cô bất giác lao về phía anh.

Trong vòng tay anh mọi cảm giác sợ hãi, lo lắng trước đó lập tức biến mất.

Thay vào đó là cảm giác bình yên, tin tưởng, cảm giác được bảo vệ tuyệt đối.
Vòng tay của Thiên Long siết chặt eo nhỏ của Hoàng Phượng như muốn trừng phạt cô vậy.
“Ở đây đang còn vài người sống sờ sờ đó nhé!”
Giọng của Bình Minh vang lên khiến Hoàng Phượng giật mình trở về thực tại.

Cô vội đẩy Thiên Long ra nhưng anh càng ôm cô chặt hơn.
Lại một giọng nói nữa vang lên:
“Hoàng Phượng, em đang làm quái quỷ gì vậy?”
Nguyên Vũ bận lấy đồ nên đi vào sau Hoàng Phượng.

Vừa đi tới cửa đã thấy cô đang ôm chặt Thiên Long khiến anh không thể giữ được bình tĩnh mà gào lên.
Nhìn thấy Nguyên Vũ, Thiên Long bỗng cứng đờ người.

Thì ra cô đi cùng Nguyên Vũ.

Vòng tay của anh đang ôm Hoàng Phượng cũng buông lỏng.

Trong đầu anh bỗng hiện ra hàng loạt các câu hỏi cần lời giải đáp.
Tại sao Hoàng Phượng lại đi cùng Nguyên Vũ? Có phải cô tình nguyện hay bị ép buộc? Điện thoại của cô khóa máy vì lý do gì?
Nguyên Vũ nắm tay Hoàng Phượng kéo về phía mình rồi bắn ánh mắt cảnh cáo về phía Thiên Long quát lớn:
“Mày biết mày đang làm không?”
“Mấy đứa vào đây ngồi hết đi.”
Giọng nói của ông Hoàng Hải vang lên đúng lúc ngăn chặn một cuộc chiến tưởng chừng nảy lửa sắp diễn ra giữa Nguyên Vũ và Thiên Long.
Hoàng Phượng về nhà an toàn cùng với người yêu của mình, Thiên Long cảm giác mình là người thừa vì vậy anh nói với ông Hoàng Hải và bà Diễm My:
“Con xin phép hai bác con về ạ!”
Thiên Long rời đi, Nguyên Vũ cũng về ngay sau đó.

Vì muộn nên mọi người cũng không truy hỏi Hoàng Phượng.
Sáng sớm Hoàng Phượng thuận lợi đi nộp đồ án tốt nghiệp.
Suốt một tuần cô không thể liên lạc được với Thiên Long, anh chỉ nhắn qua Bình Minh nói cô hãy yên tâm chuẩn bị tâm lý thật tốt để bảo vệ đồ án tốt nghiệp, những vấn đề khác anh đã cho người chuẩn bị.

Thế nhưng tới ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp Hoàng Phượng vẫn chưa nhận được mô hình và bảng nguyên liệu thực tế sử dụng trong công trình cho đồ án tốt nghiệp khiến cô lo lắng tới mức phát khùng.
Ngày Hoàng Phượng bảo vệ đồ án tốt nghiệp cũng đã đến, Bà Diễm My dạy thật sớm đồ xôi đậu đỏ cho cô ăn lấy hên.

Cô đang không có tâm trí đi thi lại nghe thông tin ông Hoàng Hải, bà Diễm My và cả Bình Minh đều muốn đi cổ vũ tinh thần cho cô.
Hoàng Phượng nhìn ba người cười khổ:
“Mọi người nên ở nhà thì hơn, con chỉ sợ con làm mọi người thất vọng thôi.”
Bà Diễm My dứt khoát không chịu ở nhà:
“Lúc con bảo vệ đồ án tốt nghiệp nếu tạo áp lực cho con bố mẹ sẽ tránh đi không cho con thấy mặt, nếu ở nhà mẹ hồi hộp sợ sẽ phát bệnh tim mất.”
Mọi người chuẩn bị xuất phát thì Nguyên Vũ cũng xuất hiện.

Anh mặc bộ đồ vest màu đen lịch lãm, bên trong là áo sơ mi trắng thắt cà vạt chỉn chu.

Nhìn anh không khác gì chú rể trong ngày trọng đại của mình.
Ông Hoàng Hải và bà Diễm My lên xe do lái xe riêng của gia đình chở.

Hoàng Phượng cũng lên xe của Bình Minh để mặc Nguyên Vũ một mình một ngựa.
Hội đồng chấm đồ án tốt nghiệp thông báo Hoàng Phượng là người bảo vệ đồ án tốt nghiệp sau cùng.

Ngồi dưới hàng ghế dự khán cùng mọi người, cô như ngồi trên đống lửa.

Cô quay sang Bình Minh ngồi bên cạnh than thở:
“Có phải anh bạn vàng của anh muốn chơi em phải không? Sắp tới lượt em rồi mà chưa thấy ai mang mô hình với bảng vật liệu tới nữa.”
Bình minh nhún vai tỏ vẻ không biết gì.
Nguyên Vũ ngồi bên cạnh thấy Hoàng Phượng ngồi không yên thì an ủi:
“Em không nên hồi hộp quá như vậy.”
Dứt lời anh lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô rồi nói tiếp:
“Anh tin em sẽ làm tốt.”
Thiên Long vào hội trường từ cửa sau, nhìn thấy hình ảnh thân mật của Nguyên Vũ và Hoàng Phượng anh khựng lại bước chân của mình.
Nghĩ tới những lời nói trước đó của Hoàng Phượng tại nhà mình, Thiên Long cảm thấy nực cười.

Anh có cảm giác mình là một kẻ ngốc thực sự khi tin vào lời cô nói.

Tất cả chỉ là giả dối.
Sinh viên cuối cùng bảo vệ đồ án tốt nghiệp vừa xong, giọng nói của chủ tịch hội đồng chấm đồ án tốt nghiệp cũng vang lên trên loa:
“Mời sinh viên Hoàng Phượng.”
Hoàng Phượng đứng dậy đi lên sân khấu, vừa đi cô vừa thầm nguyền rủa tám mươi đời tổ tông nhà Thiên Long vì đã lừa dối cô.
Ngày hôm nay mọi người trong gia đình cô đã bỏ công bỏ việc tới đây để cổ vũ cô bảo vệ đồ án tốt nghiệp nhưng cuối cùng cô lại không điều kiện tham gia bảo vệ.

Mà người gây ra chuyện này lại là tên tổng giám đốc họ hứa kia.
Hoàng Phượng đi về phía chủ tịch hội đồng chấm đồ án để xin phép cho cô được dời ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp.

Cô chuẩn bị tinh thần dùng khổ nhục kế xin phép, cùng lắm thì cô lộ diện với thân phận con gái của tỷ phú đô la Hoàng Hải để năn nỉ hội đồng.
Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí không ngờ mở mắt ra lại thấy Thiên Đăng đi vào.

Anh chào hội đồng chấm đồ án tốt nghiệp rồi đi lên sân khấu chỉ đạo nhân viên của Thiên Long nơi đặt mô hình khu đô thị cao cấp City in the forest Mỹ Đình.
Tiếp đến là đích thân giám đốc khu đô thị Cao cấp City in the rest Mỹ Đình, Trịnh Xuân Thanh cầm bảng vật liệu đi vào.

Sau đó ông kết nối laptop với màn hình chiếu lớn trên sân khấu.
Nhìn chiếc laptop này Hoàng Phượng nhận ra đó là của Thiên Long vì trong lúc anh hướng dẫn cô làm đồ án tốt nghiệp vô cùng nghiêm túc cô đã bí mật vẽ lên mặt sau của laptop hình ảnh một icon mặt cười bằng viết xóa màu trắng rất to trên nền màu đen của chiếc laptop.

Không biết anh không để ý hay cố tình không xóa mà nó vẫn còn nguyên.
Hoàng Phượng đảo mắt quanh hội trường để tìm kiếm Thiên Long, cô muốn hỏi anh có ý gì khi cô chuẩn bị lên sân khấu bảo vệ đồ án tốt nghiệp anh lại cho nhân viên mang cả mô hình khu đô thị cao cấp City in the rest Mỹ Đình lên sân khấu, trong khi đó đồ án tốt nghiệp của cô chỉ có một tòa nhà trong số đó.

Lại còn kết nối với laptop của anh ta nữa, anh ta muốn đạp đổ công sức bốn năm đèn sách của cô hay sao?
Thế nhưng giây phút quay đầu nhìn xuống khu vực dự khán Hoàng Phượng đã nghĩ mình bị ảo giác, không biết từ bao giờ xuất hiện rất nhiều phóng viên ngồi chật kín hội trường tới mức không còn một ghế trống.

Còn có rất đông các bạn sinh viên hiếu kỳ cũng tham dự đứng tràn ra cả lối đi.
Trong rất nhiều người lại xuất hiện một bóng dáng vô cùng nổi bật, Thiên Long mặc áo sơ mi trắng kết hợp với với quần tây và giày da màu đen vô cùng lịch lãm.
Anh đi từ cuối hội trường hướng về phía sân khấu.

Tất cả camera, máy chụp hình của phóng viên và cả điện thoại di động của các bạn sinh viên đều hướng về anh, trông anh không khác hình ảnh một ca sĩ hoặc diễn viên thần tượng đang đi thảm đỏ.

Đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc vuốt keo chỉn chu và đặc biệt là gương mặt đẹp trai không góc chết của anh đã biến mình thành một thỏi nam châm hấp dẫn vạn vật.
Một số bạn sinh viên còn phấn khích hú hét gọi tên anh biến anh thành một idol thực thụ.
Suốt một tuần qua Thiên Long cùng đội phụ trách dự án khu đô thị cao cấp “city in the rest Mỹ Đình” đã tăng ca ngày đêm để hoàn thành khâu chuẩn bị cho ngày ra mắt truyền thông.
Do gần đây dự án khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang gây được tiếng vang rất lớn không chỉ trong ngành bất động sản mà còn thu hút cả giới truyền thông.
Đó chính là lý do khi được biết khu đô thị cao cấp Mỹ Đình của tập đoàn bất động sản Thiên Long ra mắt họ đã tới rất đông để tác nghiệp đưa tin.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương