Trước sự suy tư của Hoàng Phượng Thiên Long cũng không hối cô trả lời, qua một hồi lâu mới nghe cô lên tiếng.

Giọng nói của cô phát ra rất nhỏ như thể sợ anh nghe đước:
“Tôi với Hà là bạn thân hồi cấp ba.

Trước khi đi thực tập tôi được nghỉ mấy ngày nên tôi muốn vào Nha Trang chơi tiện thể thăm bạn học luôn.

Vừa đặt chân tới Nha Trang thì bạn của tôi phải đi làm, cô ấy bảo tôi ở nhà cô ấy rồi có em trai của cô ấy tới dẫn đi chơi nhưng tôi không nghe lời mà đã lén đi theo cô ấy”.
Hoàng Phượng dừng lại không muốn kể tới đoạn mất mặt nhất của mình.

Còn Thiên Long như đang theo dõi Hoàng Phượng kể một câu chuyện hấp dẫn nhưng tới đoạn cao trào thì coi dừng lại khiến anh bất bình lên tiếng:
“Chưa vào trọng tâm.”
Hoàng Phượng bất đắc dĩ nói tiếp:
“Đặt chân lên đảo Phượng chúng tôi được một đội quân vệ sĩ tiếp đón trong đó có một anh chàng xăm trổ đầy mình, không những vậy anh ta còn cầm cây súng rất to nữa thêm nữa ông David Nguyễn đã bao trọn đảo Phượng nên tôi không thấy một bóng người.

Vì vậy mà tôi cứ nghĩ chúng tôi đang bị bắt cóc để làm nô lệ tình dục nên khi họ phát cho bản hợp đồng phục vụ anh tôi đã ký mà không cần suy nghĩ.

Một lúc sau tôi mới biết anh vệ sĩ kia cầm là súng bắn nước, còn hình xăm trên người anh ta thực tế là áo anh ta mặc, kể cả hợp đồng phục vụ các anh cũng không ai ép buộc chúng tôi phải ký.”
Thiên Long vươn tay ký nhẹ lên trán Hoàng Phượng một cái:
“Ngốc.”
Cô thừa nhận lúc đó cô còn hơn cả ngốc vì vậy bị Thiên Long chửi anh chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Anh thấy cô xấu hổ tiếp tục hỏi:
“Thế cô không biết bạn của mình làm nghề gì à?”
Hoàng Phượng cười khổ:
“Đó là một trong những lý do tôi muốn biết khi đặt chân lên đất Nha Trang, bạn tôi hứa đi làm chuyến này về sẽ kể cho tôi biết nhưng tôi không chịu nghe, muốn tự tìm hiểu.”
Thiên Long lại đặt một câu hỏi khác:
“Tại sao lúc gặp Nguyên Vũ cô không nói cho anh ta biết sự thật.”
“Tại hợp đồng ghi rõ chúng tôi không được tiếp xúc với người thứ ba.

Nhưng bỏ ra mười hai tỷ để biết được bộ mặt thật của người mình yêu mình cũng không hề đắt, đúng không?”
Thiên Long nghe Hoàng Phượng nói nhất lời im lặng không hề có phản ứng gì.

Cô thấy vậy mỉm cười nói:
“Nảy giờ anh chơi gian, anh nói tôi hỏi một câu anh hỏi một câu.

Kết quả thì toàn là anh đặt câu hỏi với tôi thôi.”
Thiên Long kéo chiếc gối đặt giữa hai người ôm chặt rồi hài hước lên tiếng:
“Được, bây giờ tôi làm học sinh còn cô là cô giáo viên.

Cô ra câu hỏi đi.”
Hoàng Phượng nhanh chóng chớp cơ hội hiếm có của mình lập tức đặt câu hỏi:
“Anh có người yêu chưa?”
Nghĩ câu hỏi của mình có vẻ thất thố Hoàng Phượng lại bổ xung:
“Những câu hỏi của tôi toàn xoay quanh chuyện tình cảm cá nhân của anh bởi vì như anh biết đấy, tôi có một gương mặt rất xinh đẹp, sắp tới lại làm việc bên anh khá nhiều.

Tôi muốn biết sự thật chuyện riêng của anh để còn né tránh những vụ đánh ghen không đáng có.”
Anh bị mắc căn bệnh ám ảnh cưỡng chế không thể gần gũi với phụ nữ mãi thời gian gần đây anh mới phát hiện ra mình có thể gần gũi với cô.

Vì vậy anh thật thà đáp:
“Chưa, Chưa từng.”
Hoàng Phượng bĩu môi tỏ vẻ không tin, người đàn ông đẹp trai, tài giỏi như anh mà nói không có người yêu thì ai tin? Nhưng nghĩ tới thời gian làm giáo viên của mình có hạn cô tiếp tục hỏi:
“Tại sao hồi chiều anh lại bị bác trai phạt vậy?”
Hình ảnh một vị tổng tài đầy uy lực trên thương trường quỳ dưới chân ba của mình chịu phạt cho Hoàng Phượng một ấn tượng rất sâu sắc.
Thiên Long mỉm cười, nụ cười của anh như muốn thể hiện niềm tự hào khi ba của mình vẫn quan tâm, theo dõi anh từng bước chân chứ không hề có sự trách móc:
“Vì tôi đánh nhau.”
Hoàng Phượng vô thức đưa tay lên chạm vào vết thương trên lưng của anh quan tâm hỏi:
“Còn đau không?”

Cảm nhận như lưng của mình đang được vuốt ve bởi một chùm lông vũ mềm mượt, Thiên Long quên đi cảm giác đau đớn đáp:
“Không.”
“Xin lỗi vì tôi mà anh bị ba phạt.”
Thiên Long không đáp lại lời xin lỗi của Hoàng Phượng mà trực tiếp hỏi cô bằng một câu hỏi khác:
“Quan hệ của cô và Nguyên Vũ hiện tại thế nào?”
Sợ Hoàng Phượng hiểu lầm anh lại nói tiếp:
“Tôi không muốn xâm phạm đời tư của cô, nhưng hôm nay tôi đã bị hắn ta đánh vì giúp cô.

Vì vậy tôi muốn biết việc làm của tôi đúng hay là sai.”
Hoàng Phượng vươn tay chạm vào mặt Thiên Long, nơi bị Nguyên Vũ đấm vẫn còn dấu vết hơi sưng nói.
“Cảm ơn anh vì nếu anh không xuất hiện kịp thời thì không biết hiện tại tôi sẽ như thế nào?”
Cô thu tay về tiếp tục nói:
“Trước khi gặp anh, tôi và anh Vũ từng yêu nhau nhưng sau khi xảy ra sự cố tại đảo Phượng tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ đó nữa nhưng anh ta lại không chấp nhận chia tay”.
“Đừng nói tại tôi quá đẹp trai nên cô muốn chia tay với hắn ta đó nha.”
Hoàng Phượng xì một tiếng:
“Anh đúng là đồ tự mãn.”
Thiên Long lấy lại vẻ nghiêm túc, có thể chuyện Hoàng Phượng làm bạn tình của anh trên đảo Phượng đã khiến Nguyên Vũ buông lời tổn thương với cô dẫn tới lý do cô đòi chia tay vì thế anh nói:
“Nếu chuyện tình cảm của hai người trục trặc do Vũ hiểu lầm tôi và cô có quan hệ mờ ám tôi có thể giúp cô giải thích với anh ta.”
Hoàng Phượng lắc đầu:
“Không phải.”
Chuyện tình cảm của Hoàng Phượng và Nguyên Vũ có vấn đề từ khi cô trở thành bạn tình của Thiên Long là thật, nhưng nguyên nhân không nằm ở mối quan hệ giữa cô và Thiên Long mà là bởi cô sau lần này cô nhận ra quan điểm về tình yêu của hai người quá khác biệt không thể dung hòa được.
“Vậy thời gian tới cô tính thế nào? Để mặc hắn ta làm càn à?”
Hoàng Phượng thở dài, chuyện cô yêu Nguyên Vũ mọi người trong gia đình cô đều biết kể cả người trong tập đoàn Hoàng Phượng đều biết.
Nhưng cô yêu Nguyên Vũ là tự nguyện vì vậy khi chấm dứt cô cũng muốn tự mình giải quyết:
“Tôi đã nói thẳng không còn tình cảm với anh ta rồi.

Chắc một thời gian nữa anh ta sẽ chấp nhận thôi.

Tôi cam đoan sẽ không để chuyện cá nhân của tôi làm ảnh hưởng đến uy tín của tập đoàn bất động sản Thiên Long.”
“Sự việc diễn ra tại sân bay Cam Ranh, nếu còn tiếp tục diễn ra không chỉ riêng tập đoàn Thiên Long mà tập đoàn Hoàng Phượng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vì vậy nếu cô tin tưởng, để hắn ta cho tôi giải quyết.”
Thực tế chuyện của Nguyên Vũ cũng khiến Hoàng Phượng rất đau đầu, nếu có người giải quyết hộ đương nhiên cô phải nói lời cảm ơn không hết.

Tiếng chuông điện thoại của Hoàng Phượng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Hoàng Phượng vuốt màn hình nghe, là cuộc gọi Messenger của Bình Minh gợi tới, vừa kết nối đã nghe giọng của Bình Minh vang lên:
“Sao bố mẹ gọi cho em cả buổi chiều không liên lạc được thế?”
“Chắc tại lúc đó em ngồi trên máy bay.”
“Ngồi trên máy bay từ chiều? Mấy đứa đi kiểu gì mà chưa có mặt ở nhà? Mà em đi làm cho thằng Long thì nói cho thằng Vũ biết, sao lại để hai thằng đánh nhau ầm ĩ ở sân bay như thế, em có biết bố mẹ đang lo lắng lắm không?”
“Chuyện tình cảm với anh Vũ em đã dứt khoát chia tay với anh ấy rồi nhưng anh ấy không chịu chấp nhận.

Anh nói với bố mẹ cứ yên tâm ngày mai em về em sẽ nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.”
“Em tự nói với bố mẹ đi, anh không nói đâu.”
Thiên Long giật điện thoại từ tay của Hoàng Phượng nói:
“Mày nói với hai bác, Hoàng Phượng đang ở nhà tao, ngày mai tao sẽ mang cô ấy về nhà an toàn nhé.”
Bình minh cao giọng:
“Nhà tao là ở đâu, đừng nói hai đứa tụi mày đang ở Sài Gòn đó nhé?”
Ông Hoàng Hải nghe Bình Minh nói thì giật điện thoại nói lớn:
“Cái gì, hai đứa đang ở Sài Gòn à?”
Nhìn thấy ông Hoàng Hải trên màn hình điện thoại Thiên Long sợ tới mức làm rớt điện thoại xuống giường.

Anh vội ngồi dậy ngay ngắn cầm điện thoại lên nói:
“Dạ chào bác, con là Thiên Long, Hoàng Phượng đang ở nhà con, hai bác yên tâm ạ!”
Ông Hoàng Hải làm mặt nghiêm túc truy hỏi Thiên Long:
“Chuyện ầm ĩ ở sân bay Cam Ranh trưa nay là thế nào?”
Thiên Long nghĩ ông Hoàng Hải đã xem được clip anh và Nguyên Vũ xô xát nhau tại sân bay phù cát giống như ba của mình vì vậy anh giải thích:
“Hôm nay tập đoàn Thiên Long mở bán lô biệt thự tại khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang, cậu Vũ nhằm trúng căn biệt thự con giữ lại, còn con thì không muốn nhượng lại căn biệt thự đó cho cậu ấy nên xảy ra chút xô xát ạ.”
Ông Hoàng Hải nghiêm túc nói:

“Thế cậu đã có hướng giải quyết gì chưa?”
“Dạ con đã cho phòng truyền thông liên hệ với báo chí để đính chính thông tin rồi ạ!”
Ông Hoàng Hải rất hài lòng với hướng giải quyết của Thiên Long, ông xoay sang chuyện khác:
“Thế hai đứa sao lại ở chung phòng thế kia? Lại còn tắt điện tối thui nữa?”
“Dạ tại hệ thống điện nhà con gặp sự cố, con sợ Hoàng Phượng lạ nhà nên qua phòng cô ấy ạ.”
Hoàng Phượng nãy giờ ngồi nghe Thiên Long nói chuyện với bố của mình như bị thôi miên.

Giọng của anh vừa trầm ấm vừa lễ phép khiến cô như bị chìm đắm trong đó.
Bình Minh ló mặt vào camera nói:
“Cao thủ không bằng tranh thủ, hắn lợi dụng cơ hội em gái của con mới chia tay với cấp dưới của bố để cua gái con đó ạ!”
Thực tế thì cao thủ trong chuyện này phải là Bình Minh mới đúng.

Nhân cơ hội này anh muốn tranh thủ trả thù chuyện bị bạn mình lừa chở ra sân bay.
Hoàng Phượng nghe Bình Minh nói thì giật điện thoại từ tay Thiên Long nói:
“Bố mẹ đừng nghe anh Tom nói nhảm nhé, mai về con sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ ạ.”
“Bố mẹ thấy chưa, hai đứa nó còn ngủ chung giường nữa.

Bố mẹ chuẩn bị tinh thần bế cháu ngoại đi là vừa.”
Mặc dù hình ảnh camera bên Hoàng Phượng khá tối nhưng qua ánh sáng của màn hình điện thoại ông Hoàng Hải vẫn thấy được con gái cưng của mình đang nằm trên giường cùng với Thiên Long vì vậy ông khá lo lắng:
“Con chuyển điện thoại bố muốn nói chuyện với cậu Long.”
Hoàng Phượng bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Thiên Long.

Vừa cầm điện thoại Thiên Long liền thú nhận:
“Dạ tụi con tuy ngủ chung nhưng không có làm gì hết.

Nếu xảy ra chuyện gì con sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với Hoàng Phượng ạ.”
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng chỉ còn biết đập đầu vào gối.

Chuyện quan hệ nam nữ bố mẹ cô đã nhiều lần dạy bảo.

Cô có thể tìm hiểu nhiều người, có quyền chia tay người này để tìm hiểu người khác nhưng tuyệt đối chỉ trao thân cho một người duy nhất đó là người chồng của mình.

Bây giờ cô lại bị chính Thiên Long bán đứng đã ngủ cùng anh, chuyện nam nữ ngủ chung mà nói không xảy ra loại quan hệ mờ ám kia thì ai tin.

Cô có mười cái miệng cũng không biết thanh minh với bố mẹ của cô thế nào.
Còn Bình Minh nghe Thiên Long nói thì cười lớn:
“Bố mẹ nghe chưa, thằng bạn thân của con nó thừa nhận ngủ với con gái cưng của bố mẹ kìa.”
Lúc này bà Diễm My không thể ngồi yên một chỗ nghe mọi người nói chuyện.

Bà nhìn vào camera nói:
“Ngày mai mẹ muốn gặp hai đứa để nói chuyện cho rõ ràng.”
Thiên Long lễ phép đáp:
“Dạ vâng thưa hai bác.”
Hoàng Phượng nói lớn vào điện thoại:
“Chuyện không như bố mẹ nghĩ đâu, bố mẹ hãy tin ở con.”
Bình Minh cầm lấy điện thoại của mình nói:
“Thôi hai đứa cứ chuẩn bị tinh thần gặp phụ huynh đi nhé, điện thoại của anh báo sắp hết pin rồi.

Bye.”
Cúp điện thoại Hoàng Phượng lập tức nhảy bổ lên người Thiên Long vừa đánh lên tiếp vào người anh vừa khóc than mà quên mất anh đang bị thương ở lưng:
“Tên điên nhà anh sao anh lại nói với bố mẹ của tôi là chúng ta ngủ với nhau?”
Thiên Long cố gắng bắt giữ hai bàn tay của Hoàng Phượng lại nói:
“Tôi nói sai chỗ nào? Không tính trên đảo Phượng, chúng ta đã có ba đêm ngủ cùng nhau không phải sao?”
Hoàng Phượng bị Thiên Long giữ chặt hai tay nên không thể đánh anh nữa:
“Nhưng anh có nhất thiết phải nói thật như thế không?”
“Tôi là người thật thà, từ nhỏ tới lớn tôi đều được bố mẹ và thầy cô dạy đức tính này.


Nếu cô muốn tôi nói xạo thì cô dạy tôi đi, tôi sẽ học nghiêm túc”.
“Điên.”
Thiên Long buông tay hai tay Hoàng Phượng ra nói:
“Bây giờ cô có thể xuống khỏi người của tôi được chưa? Nếu không câu nói của anh trai cô bảo bố mẹ cô chuẩn bị tinh thần bế cháu ngoại sẽ thành hiện thực đó.”
Lúc này Hoàng Phượng mới ý thức được cô đang ngồi lên bụng dưới của anh, chính xác là ngồi lên người anh em của anh.

Hơn nữa cô lại đang mặc váy ngủ, qua lớp vải mỏng cô có thể cảm nhận được người anh em của anh lúc này đã thức dậy hùng dũng.
Hoàng Phượng sợ còn hơn sợ ma lập tức xuống khỏi người Thiên Long rồi trở về vị trí của mình.

Cô nằm im như người giả chết, chẳng mấy chốc mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thiên Long tỉnh dậy, hàng gối đặt giữa hai người không còn.

Hoàng Phượng xem anh là chiếc gối ôm một chân thì gác lên người anh, một tay ôm chặt lấy anh.

Mặt của cô áp sát ngực trần của anh, hơi thở nóng rẫy của cô phả vào ngực anh khiến anh cảm giác cả người như bị kiến bò, vô cùng khó chịu.
Thiên Long đẩy mặt Hoàng Phượng ra xa một chút, nhìn cô gái xinh đẹp đang ngủ ngon trước mặt anh phải thầm niệm phật.

Vẻ đẹp của Hoàng Phượng được ánh sáng bình minh chiếu rọi càng trở nên xinh đẹp.

Làn da trắng hồng không tì vết, cặp lông mi dài đang khép chặt.

Anh bất giác đưa tay lên vuốt ve gương mặt của cô.
Mặc dù đã thầm niệm phật nhưng anh không thể thoát khỏi sự cám dỗ của đôi môi hồng gợi cảm của cô mà tiến sát chạm môi mình lên môi cô.

Anh không dám vận động môi của mình nhưng điều bất ngờ Hoàng Phượng lại chủ động mở miệng liếm mút môi của anh.

Anh còn tưởng anh làm cô thức giấc nên vội né ra xa.

Nhưng vừa né ra cô liền áp sát tới, cô sợ anh rời khỏi còn di chuyển tay đang ôm eo của anh lên giữ chặt gáy của anh rồi chủ động hôn anh.
Thiên Long cắn nhẹ vào đầu lưỡi của cô khiến cô giật mình tỉnh giấc, sau đó anh mắt nhắm nghiền giả vờ ngủ.

Hoàng Phượng nghĩ mình trong mơ đã cưỡng hôn anh như tối hôm trước vội vàng thu thập hiện trường.

Nếu để anh bắt được thì cô tập xác định làm thêm cho anh mấy năm nữa.
Hoàng Phượng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng dưới.

Nhìn thấy ông Thành Công và bà Phượng đang ngồi ăn sáng cô gượng cười:
“Chào buổi sáng hai bác ạ!”
Bà Phượng nói với Hoàng Phượng:
“Cháu ngồi đây ăn sáng cùng hai bác luôn.”
Bà nhìn vào trong bếp nói:
“Cô Hai lấy cho bé Hoàng Phượng một cái chén nha.”
“Hồi tối biệt thự bị cúp điện, cháu có sợ không?”
Nghe ông Thành Công nói bà Phượng lấy tay lên che mặt.

Kế hoạch này chẳng phải của chính ông hay sao? Sáng sớm hai người phấn khích lên tầng ba xem kết quả của con trai mình thế nào.

Thấy Thiên Long ngủ bên phòng Hoàng Phượng, không những vậy còn trong tư thế khá nhạy cảm.

Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc rồi lặng lẽ xuống dưới phòng khách.

Người con trai từ nhỏ tới giờ chưa từng mang bạn gái về nhà, nay lại đem một cô gái xinh đẹp về, rồi còn quan tâm thân mật với cô ấy như vậy nữa.

Họ nghĩ tương lai có cháu nội cũng không còn xa.
Hoàng Phượng giật nảy mình khi ông Thành Công nhắc lại chuyện tối qua.

Hồi sáng lúc cô dạy trước còn thấy cửa phòng không đóng, cô không biết có ai nhìn thấy cô và Thiên Long ngủ chung không vì vậy cô đáp lại:
“Dạ hồi tối cháu hơi mệt nên ngủ rất ngon ạ.”
Hoàng Phượng và mọi người đang ăn sáng thì Thiên Long xuất hiện.
“Chào buổi sáng ba mẹ.”
Anh đi tới bóp vai bà Phượng nói giọng nhõng nhẽo:
“Sao mẹ không gọi con dậy sớm? Mấy tháng rồi con không được ăn sáng cùng bố mẹ rồi.”
Nghe vị tổng tài hàng ngày hét ra lửa tại cơ quan giờ lại có thể nói giọng nhõng nhẽo như một đứa trẻ đang làm nũng mẹ khiến Hoàng Phượng nổi hết da gà.
Bà Phượng đập vào tay Thiên Long đang bóp vai mình nói:
“Nhà có khách con không biết xấu hổ mà làm nũng mẹ như thế.”
Nghe nhắc đến khách Thiên Long liếc mắt nhìn Hoàng Phượng đang đỏ bừng mặt bên cạnh.
Ông Thành Công ngước nhìn Thiên Long nói:

“Ngồi xuống ăn sáng đi.

Lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con.”
Hoàng Phượng thiếu chút nữa thì bị sặc khi nghe ông Thành Công mắng Thiên Long.

Thì ra lúc ở nhà vị Tổng Giám đốc ngang ngược, bá đạo này cũng chỉ là một đứa trẻ.
Ăn sáng xong cũng là thời điểm buổi lễ mở bán hai ngàn căn hộ và ba mươi căn penthouse thuộc khu đô thị cao cấp và nghỉ dưỡng phức hợp Thiên Long Nha Trang.
Mọi người ngồi xem truyền hình trực tiếp buổi mở bán qua TV.

Thiên Long nói không sai, do tiếng vang từ buổi bán sản phẩm biệt thự trước đó nên thu hút một lượng lớn khách hàng từ khắp mọi miền đất nước muốn sở hữu căn hộ tại dự án.

Lượng phóng viên tham gia đưa tin cũng đông hơn rất nhiều so với buổi sáng ngày hôm trước.
Trong vòng buổi sáng đã bán hết toàn bộ sản phẩm thuộc dự án.

Ông Thành Công và bà Phượng vui tới phát khóc.
Vì tiệc tổ chức kỷ niệm 25 năm ngày cưới của ông Thành Công và bà Phượng diễn ra vào buổi tối nên Hoàng Phượng phải gọi điện về nói với bố mẹ chuyến bay mình đi vào tối muộn.
Do đi gấp Hoàng Phượng không mang theo tiền mặt, tiền trong thẻ trước đó cô đã rút hết để đưa cho Thiên Long vì vậy cô khi chỉ có mặt hai người cô đành cầu cứu anh:
“Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?.”
“Cô cần mua gì tôi cho người đi mua giúp cô.”
Hoàng Phượng khó xử:
“Nói thật tôi chỉ còn duy nhất chiếc váy đang mặc trên người còn sạch.

Với lại tôi cũng muốn mua tặng hai bác một món quà.”
“Cái đó tôi sẽ cho người chuẩn bị dùm cô, cô không phải lo lắng.”
Anh có việc không thể theo cô ra ngoài mà để một mình cô đi thì anh không yên tâm.

Vì vậy anh chỉ có thể cho người chuẩn bị dùm cô.
Hoàng Phượng thì nghĩ vì anh khó tính nên quà hay đồ phải theo ý của anh vì vậy cô cũng không có ý kiến.
Suốt buổi chiều không thấy Thiên Long đâu cũng không thấy ai hỏi gì chuyện đưa cô đi mua đồ vì vậy cô sốt ruột đi tìm anh.

Tìm một hồi thì phát hiện anh đang đứng bên bờ sông Sài Gòn vẽ tranh.
Mặc đội ngũ người làm trong biệt thự và nhân viên phục vụ tiệc tùng đang tấp nập chuẩn bị cho bữa tiệc tại khoảng trống trong khuôn viên biệt thự sau lưng anh, Thiên Long vẫn chăm chú vẽ tranh tới mức Hoàng Phượng tới gần lúc nào cũng không hay biết.
“Anh đang vẽ tranh tặng hai bác đó à?”
“Đúng vậy”.
“Tôi có thể cùng tham gia không?”
Hoàng Phượng rất có năng khiếu vẽ, ngày còn là học lớp năm cô đã từng đi thi vẽ cấp thành phố và được giải nhất.
Thiên Long đứng xích sang một bên ý không phản đối.

Bức tranh hai người vẽ là hình ảnh hai ông bà tóc đã bạc phơ đang nắm tay nhau ở vị trí của hai người vẽ tranh ngắm bình minh.

Bức tranh nhanh chóng được hai người hoàn thành.
Đứng vẽ cùng anh cả hơn tiếng đồng hồ mà không nghe anh cười một tiếng, nói cũng không.

Nghĩ tới sau này làm việc bên một người không khác gì người máy, Hoàng Phượng nghĩ ra kế trêu chọc anh.

Cô chỉ lên mặt anh:
“Mặt của anh dính sơn kìa! Cúi xuống tôi lau cho”.
Thiên Long xoay người đối diện với cô rồi hơi cúi mặt xuống, Hoàng Phượng nhanh tay nhúng cọ vẽ xuống sơn màu đen rồi làm động tác lau cho anh.
“Xong rồi!”
Thiên Long lấy điện thoại di động ra soi mình bằng camera, thấy gương mặt đẹp trai của mình bị Hoàng Phượng vẽ thành mặt mèo, Anh cất điện thoại vào túi quần.

Còn Hoàng Phượng thì co giò chạy, vừa chạy cô vừa ngoái đầu nhìn anh van xin loạn:
“Xin Tổng Giám đốc đại nhân tha mạng.”
Thiên Long không còn là một tổng giám đốc cao cao tại thượng như thường ngày, anh đuổi theo Hoàng Phượng để trả thù cho trò trẻ con của cô, lúc này hai người như hai đứa trẻ đang chơi trò chơi trốn tìm.
Từ trên tầng hai ông Thành Công và bà Phượng nhìn thấy nở nụ cười hạnh phúc.

Họ chưa bao giờ thấy con trai của họ có giây phút vui vẻ như thế.

Những người làm đang chuẩn bị cho bữa tiệc nhìn thấy mặt của Thiên Long cũng không khỏi bật cười.
Sau khi đuổi theo một hồi không bắt được Hoàng Phượng, Thiên Long dừng lại nói:
“Tôi đếm đến mười nếu cô quay lại đây tôi sẽ không phạt.”
“Anh thề đi.”
“Nhìn mặt nó là biết không đáng tin rồi ”
Giọng nói của đàn ông gây sự chú ý của Hoàng Phượng và Thiên Long.

Anh chàng đẹp trai này đi cùng Hùng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương