Vòng Tròn Định Mệnh
-
Chương 10
Hoàng Phượng muốn có một kẻ nẻ để cô chui xuống ngay lập tức, cô lấy tay che gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình lại nói:
“Xin lỗi tôi nhầm phòng.”
Cô cố gắng đi ra trước cửa phòng để nhìn vào tấm bảng hiệu.
Rõ ràng là phòng giám đốc kinh doanh, cô không hề nhầm lẫn.
Hoàng Phượng quay trở lại phòng làm việc của Hồng Sơn với câu hỏi lớn trong đầu, nếu cô không nhầm lẫn thì là Thiên Long cố ý.
Nghĩ tới đây cô tức giận chỉ vào mặt anh quát lớn:
“Đồ bỉ ổi, tối qua anh đã theo về tận chỗ ở của tôi phải không? Lại còn tới cả nơi tôi thực tập để làm phiền.
Tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm quấy rối đời tư cá nhân của người khác.”
Thấy Thiên Long mắt tròn mắt dẹt nhìn mình Hoàng Phượng đi tới gần bàn làm việc chỉ thẳng vào mặt Thiên Long gào lên:
“Tôi đang nói anh đó, anh đừng có trưng cái bộ mặt giả ngây giả ngô của anh ra đây nữa.”
Nhìn thấy laptop mà Thiên Long đang sử dụng chính là của mình cô càng giận dữ:
“Còn nữa ai cho phép anh sử dụng laptop của tôi?”
“Thưa tổng giám đốc, đã tới giờ họp ạ!”
Giọng nói của thư ký Bình đứng ngoài cửa khiến Hoàng Phượng như vừa nghe tiếng sét đánh ngang tai.
Hoàng Phượng không thể tin oan gia của cô lại chính là tổng giám đốc Huỳnh Thiên Long trong truyền thuyết của tập đoàn bất động sản Thiên Long.
Người mà mỗi lần nhắc tên đến cả giám đốc kinh doanh Hồng Sơn người mang tiếng hét ra lửa cũng phải run sợ.
Cô cảm thấy kiếp nạn của cô mới chỉ bắt đầu.
Lúc đầu Thiên Long còn chưa hiểu vì sao Hoàng Phượng vừa xông vào phòng lại mắng chửi anh như thế.
Hiện tại thì anh đã hiểu người cô mắng chửi là Hồng Sơn chứ không phải anh.
Cô chính là thực tập sinh giúp Hồng Sơn thỏa thuận đền bù với những hộ dân khó tính nhất tại dự án khu đô thị Mỹ Đình.
Lúc bàn giao lại công việc cho Thiên Long, Hồng Sơn cũng thật thà nói vấn đề anh đã hứa với Hoàng Phượng giúp cô hoàn thành bản báo cáo thực tập để cô nộp về trường.
Đó là lý do Thiên Long sử dụng laptop của Hoàng Phượng lúc này.
Lúc mở máy tính của Hoàng Phượng ra, Thiên Long nhìn thấy file thiết kế về khu đô thị Mỹ Đình mà tập đoàn bất động sản Thiên Long đang tổ chức cuộc thi thiết kế.
Anh tò mò bấm mở file, kết quả hiện ra khiến anh vô cùng bất ngờ.
Hơn ba trăm hồ sơ tham gia dự thi anh không chọn được bản thiết kế ưng ý nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, bản thiết kế của Hoàng Phượng đã hoàn toàn thuyết phục anh.
Thiên Long có ý định muốn hỏi Hồng Sơn chủ nhân của máy laptop này là ai thì chính Hoàng Phượng đã giúp anh có được câu trả lời.
Hôm nay là ngày công bố thiết kế đoạt giải, vừa lúc chọn được bản thiết kế xứng đáng và chủ nhân của nó cũng có mặt.
Chỉ có điều anh không ngờ một gái gọi cao cấp như cô lại có học lực xuất sắc như vậy.
Nghe thư ký Bình nhắc nhở tới giờ họp, Thiên Long gật đầu:
“Tôi biết rồi.”
Thiên Long cầm laptop của Hoàng Phượng rồi nắm tay cô kéo tới phòng họp.
Nhìn thấy Thiên Long xuất hiện lại còn nắm tay cô thực tập sinh xinh đẹp mọi người ngạc nhiên tới rớt tròng mắt ra ngoài vì từ trước tới nay làm việc tại tập đoàn bất động sản Thiên Long ai cũng biết anh không gần gũi phụ nữ.
Thiên Long ngồi ở vị trí chủ tọa, vị trí bên cạnh anh thường ngày là của thư ký Bình nhưng hôm nay nhường chỗ cho Hoàng Phượng.
Thiên Long đi thẳng vào vấn đề:
“Hai ngày trước chúng ta đã xem hơn ba trăm hồ sơ thiết kế khu đô thị Mỹ Đình và hôm nay tôi đã lựa được một bản thiết kế ưng ý nhất.
Mời mọi người cùng xem.”
Thiên Long ra lệnh cho thư ký Bình kết nối laptop của Hoàng Phượng với màn hình lớn trong phòng họp.
Rất nhanh bản thiết kế của Hoàng Phượng xuất hiện trên màn hình lớn rồi nhìn Hoàng Phượng nói:
“Mời cô Hoàng Phượng thuyết trình về bản thiết kế khu đô thị Mỹ Đình của mình.”
Từ lúc biết Thiên Long là tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Thiên Long Hoàng Phượng như người trời.
Làm thế nào để cô tới được phòng họp cô cũng không biết.
Khi nghe Thiên Long nhắc tới tên mình Hoàng Phượng mới giật nảy mình.
Cô nhìn khắp phòng họp chỉ có một mình cô là phụ nữ mới từ từ đứng dậy đáp.
“Dạ?”
Phản ứng chậm chạp của Hoàng Phượng khiến mọi người trong phòng bật cười thành tiếng nhưng rất nhanh họ đều che miệng lại.
Biết Hoàng Phượng chưa hiểu ý của mình anh đẩy laptop tới trước mặt cô rồi chỉ vào màn hình của laptop giải thích:
“Cô hãy thuyết trình về bản thiết kế khu đô thị Mỹ Đình của mình.”
Lúc này Hoàng Phượng mới quay lại nhìn vào màn hình lớn ở sau lưng mình đang hiện lên bản thiết kế khu đô thị Mỹ Đình mà cô thiết kế.
Vị tổng giám đốc vừa nói nói đây là bản thiết kế mà anh ta ưng ý nhất sao? Hoàng Phượng sợ che khuất tầm nhìn của mọi người nên cô nói:
“Xin phép mọi người cho phép tôi được ngồi để nói ạ!”
Giọng nói của cô phát ra run run.
Thấy Hoàng Phượng hồi hộp nên Thiên Long mở nắp chai nước đưa cho cô, anh còn không quên ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Thể hiện như hồi nãy cô vừa làm tại phòng giám đốc kinh doanh là được”.
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng không ngại cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Hồi nãy là cô la hét, quát mắng, hiện tại anh lại đi xúi cô thể hiện như vậy mọi người trong phòng họp không nghĩ cô bị điên mới lạ.
Mọi người trong phòng họp đang còn ngạc nhiên về hành động quan tâm của Thiên Long với Hoàng Phượng vì lần đầu tiên họ thấy anh quan tâm tới người khác giới thì ánh mắt cảnh cáo của cô với anh lại khiến mọi người run sợ.
Họ đang lo lắng cho Hoàng Phượng vì dám đụng chạm tới vị tổng giám đốc khó tính này thì lại thấy Thiên Long nhìn cô mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên họ thấy vị tổng giám đốc khó tính này cười.
Hoàng Phượng tự tin vừa điều khiển chuột vừa nói:
“Thời gian qua cùng giám đốc kinh doanh Hồng Sơn đi thỏa thuận đền bù giải phóng mặt bằng với những hộ dân khó tính nhất tại khu đô thị Mỹ Đình, tôi đã nhận ra đây là một dự án bất động sản rất tiềm năng ngay tại trung tâm của thủ đô.
Với mong muốn được sống trong một môi trường thiên nhiên trong sạch tôi đã nảy ra ý tưởng thiết kế “City in the forest”(phố trong rừng)…” Lúc Hoàng Phượng kết thúc thuyết trình mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt của cô, Thiên Long lấy ra từ túi áo sơ mi của mình đưa cho cô một khăn giấy.
Hoàng Phượng cũng không ngại cầm lên lau.
Hành động của Thiên Long lại khiến thư ký Bình đổ mồ hôi như mưa.
Lúc Thiên Long vừa đương nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Thiên Long đã lệnh cho anh thay toàn bộ những người làm dưới cấp thường tiếp xúc với tổng giám đốc là phụ nữ thành nam giới.
Không những vậy mỗi lần khách hàng hay đối tác là phụ nữ trao đổi công việc Thiên Long cũng giữ một khoảng cách.
Đặc biệt nếu trong bữa tiệc hay bàn bạc công việc mà có phục vụ nữ muốn tiếp cận Thiên Long tuyệt nhiên từ chối.
Vậy mà hiện tại vị tổng giám đốc khó tính kia lại có cử chỉ quan tâm đến một cô gái như vậy.
Thiên Long quét mắt một vòng những người có mặt trong phòng họp hỏi:
“Ai có ý kiến về bản thiết kế này không?”
Không ai lên tiếng Thiên Long tiếp tục nói:
“Vậy tôi xin công bố, bản thiết kế “City in the forest” của Hoàng Phượng đạt giải nhất cuộc thi thiết kế khu đô thị Mỹ Đình của tập đoàn bất động sản Thiên Long.”
Tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người còn chưa dứt Thiên Long liền chuyển chủ đề:
“Anh Vỹ, việc tôi giao hôm trước đã hoàn thành chưa?”
Giám đốc khu đô thị Đông Anh của tập đoàn bất động sản Thiên Long Triều Vỹ đứng dậy gãi đầu:
“Dạ hai hôm nay cùng anh tham gia họp nên tôi vẫn chưa làm ạ!”
Việc Thiên Long giao cho Triều Vỹ làm là lập trang bán hàng trên mạng xã hội, kênh youtube, Tik Tok và trang web để giới thiệu các sản phẩm còn tồn đọng của dự án khu đô thị Đông Anh.
Nghe Triều Vỹ nói, Thiên Long bỗng thay đổi nét mặt.
“Một công việc chỉ cần làm trong vài phút đồng hồ anh lại lấy lý do bận họp không có thời gian?”
Anh nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh ông Triều Vỹ hỏi:
“Còn trưởng phòng truyền thông thì sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy cúi gầm mặt không dám nhìn Thiên Long trả lời:
“Hôm trước tôi nghe anh giao việc này cho anh Vỹ nên tôi cũng không làm.”
Thiên Long mặt không biến sắc kéo laptop trước mặt Hoàng Phượng tới trước mặt mình, anh nhanh chóng thực hiện các thao tác trên máy tính.
Chưa tới mười phút anh đã lập được trang web, kênh youtube, Tik Tok và trang cá nhân trên mạng xã hội cho dự án khu đô thị Đông Anh của tập đoàn bất động sản Thiên Long.
Anh nhìn ông Triều Vỹ và trưởng phòng truyền thông nhàn nhạt lên tiếng:
“Các anh là lãnh đạo mà tắc trách trong công việc, đó là lý do khiến tập đoàn càng ngày càng đi xuống.
Các anh có thấy áy náy khi hàng tháng vẫn đều đặn nhận lương trong khi không hoàn thành công việc của mình?”
Sau câu hỏi của Thiên Long, giám đốc khu đô thị Đông Anh và trưởng phòng truyền thông như một đứa trẻ phạm tội đều cúi gằm mặt không dám nhìn mặt người lớn.
Còn những người khác có mặt trong phòng họp cũng không dám thở mạnh.
Không có được câu trả lời, Thiên Long nhìn thư ký Bình nói:
“Anh liên lạc với giám đốc nhân sự thanh lý hợp đồng với hai người này cho tôi.”
“Dạ vâng thưa tổng giám đốc!”
“Việc còn lại là của phòng truyền thông, trong ngày hôm nay liên hệ chạy quảng cáo cho tôi.”
Dứt lời anh nhìn sang Hoàng Phượng ngồi bên cạnh hỏi:
“Còn việc đàm phán với hộ dân cuối cùng trong dự án khu đô thị Mỹ Đình sao rồi thực tập sinh Hoàng Phượng?”
Hoàng Phượng phân tích Thiên Long tài giỏi như vậy, nghiêm khắc như vậy nhưng tại sao anh điều hành hai năm lại khiến cho tập đoàn bất động sản Thiên Long đi xuống đến mức có tin đồn sắp phá sản? Hơn một tháng qua cô chỉ đi theo Hồng Sơn giải tỏa mặt bằng mà bỏ lỡ chuyện tìm hiểu về những chuyện xoay quanh tập đoàn và môi trường làm việc tại đây.
Không thấy Hoàng Phượng đáp lại Thiên Long cao giọng nhắc tên cô một lần nữa.
“Thực tập sinh Hoàng Phượng.”
Hoàng Phượng nảy giật mình:
“Hả?”
Hành động ngơ ngác của cô khiến mọi người bật cười vì thế mà không khí trong phòng họp đang căng thẳng trong phút chốc ôn hòa trở lại.
Điều ngạc nhiên là Thiên Long không hề nổi giận với cô mà ôn tồn nhắc lại một lần nữa:
“Hộ dân cuối cùng chưa thỏa thuận được đền bù tại dự án khu đô thị Mỹ Đình thế nào rồi?”
Hoàng Phượng khó xử nhìn Thiên Long cười gượng:
“Tôi đang đi tìm anh Sơn để cùng tới đó bàn chuyện đền bù với họ thì bị anh ngang nhiên kéo tới đây.”
Nghe Hoàng Phượng nói Thiên Long lạnh lùng tuyên bố:
“Tan họp.”
Sau đó cầm laptop của Hoàng Phượng đi ra khỏi phòng họp trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
Hồng Sơn chịu trách nhiệm giải tỏa mặt bằng trong thời gian dài không xong, hiện tại anh vừa tuyên bố tự mình giải quyết thì cơ hội đến, đương nhiên anh không thể bỏ lỡ.
Lúc Hoàng Phượng phản ứng lại thì Thiên Long đã đi ra khỏi phòng họp.
“Này, này, trả máy tính lại cho tôi chứ?”
Hoàng Phượng đuổi theo Thiên Long không ngừng la hét.
Thiên Long không về phòng làm việc của mình mà ghé phòng làm việc của Hồng Sơn.
Lúc đi tới gần cửa phòng anh đột ngột dừng lại khiến Hoàng Phượng lỡ trớn va vào người anh thật mạnh.
Anh xoay người nhìn Hoàng Phượng đang ôm mặt vì đau đớn nói:
“Nhớ cơ thể của tôi tới mức lần nào gặp cũng lao vào tôi như thế, sao tối qua còn chạy trốn?”
Hai tay của Hoàng Phượng vẫn ôm mặt, cô ném cho anh một ánh mắt chán ghét đáp:
“Tại anh cố tình không trả laptop cho tôi giờ anh còn già mồm, ai thèm nhớ cơ thể của anh.”
Thiên Long chỉ vào phòng làm việc của giám đốc kinh doanh Hồng Sơn nói:
“Tôi nhận nó ở đâu thì trả ở đó, không thể trả bừa bãi được.”
Dứt lời Thiên Long nhìn thư ký Bình đang đi phía sau ý muốn anh ta tới mở cửa.
Thư ký Bình đi sau chứng kiến toàn bộ chuyện.
Anh vốn dĩ rất bất ngờ vì hành động của Thiên Long với Hoàng Phượng từ sáng tới giờ.
Hiện tại lại nghe hai người đối thoại như vậy anh suy đoán hai người đã quen biết trước đó.
Có điều Hoàng Phượng lại là người phụ nữ duy nhất mà anh thấy Thiên Long chủ động thân mật từ khi anh làm thư ký cho anh tới giờ.
Thư ký Bình vừa mở cửa Thiên Long liền dẫn đầu đi vào trong phòng, Hoàng Phượng theo sát ngay sau lưng anh như thể sợ anh đổi ý sẽ không trả lại laptop cho cô.
Thế nhưng hai người vừa đi vào trong Thiên Long liền xoay người đóng chặt cửa ngay trước mặt thư ký Bình khiến anh giật mình lui ra sau.
Còn Hoàng Phượng lúc này sợ tới mức tái mét mặt mày.
Cô nhanh tay mở cửa để thoát thân nhưng tay cô vừa đụng vào tay nắm cửa thì bị Thiên Long bắt lấy, anh còn tiện tay khóa cửa lại.
Một cánh tay của anh chống lên cánh cửa, một chân kia của anh tỳ gối lên cánh cửa vây lấy cô trong lồng ngực.
Hoàng Phượng bị anh áp sát không còn đường lui sợ hãi lên tiếng:
“Anh định làm gì?”
Thiên Long ghé sát mặt mình vào mặt Hoàng Phượng, chỉ trong chốc lát mùi thơm dễ chịu từ cô phát ra khiến anh ngây ngốc mà quên đáp lại câu hỏi của cô.
Hoàng Phượng run rẩy lên tiếng lần nữa:
“Tôi sẽ tố cáo anh tội…”
Hoàng Phượng còn chưa nói hết câu Thiên Long đã cướp lời của cô:
“Tội giữ đúng lời hứa đúng không?”
Hơi thở nguy hiểm của Thiên Long phả vào mặt khiến cô nghiêng đầu né tránh, hai mắt cô nhắm nghiền.
Cô không thể tin vị tổng giám đốc uy nghiêm này lại có hành động uy hiếp cô khi thư ký của anh ta chỉ cách bọn họ một cánh cửa.
Cô sợ tới mức nói năng cũng lắp bắp:
“Không không cần giữ lời hứa.”
“Hai lần phủ định là khẳng định, tôi sẽ đáp ứng cô.”
Dứt lời Thiên Long liền áp môi mình lên đôi môi đang run rẩy của Hoàng Phượng hôn.
Khi môi của Thiên Long chạm vào môi của cô, cô có cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng.
Trước đây vì lo sợ vi phạm hợp đồng nên cô cố tình chịu đựng với sự thân mật và cả những nụ hôn của anh.
Còn hiện tại hai người không có ràng buộc gì, anh không phải khách làng chơi còn cô cũng chẳng phải gái gọi.
Chuyện thân mật quá mức này không thể diễn ra một cách dễ dãi được.
Khi nụ hôn của Thiên Long bắt đầu mạnh bạo, cô lấy hết sức đẩy anh ra nói:
“Đến giờ hẹn với hộ dân cuối cùng để thỏa thuận đền bù, nếu vì không đúng giờ mà họ không hợp tác thì anh sẽ là người chịu trách nhiệm đấy nhé.”
Cô không hiểu nổi bản thân mình bởi có lúc cô đã có ý nghĩ muốn cùng anh triền miên trong một nụ hôn sâu này.
Thiên Long bị đẩy ra, ánh mắt nóng rực của anh nhìn Hoàng Phượng đầy phức tạp.
Người con gái xinh đẹp này có một sức hút mãnh liệt đối với anh.
Anh bất đắc dĩ rời khỏi người cô đi về bàn làm việc ngồi xuống.
Anh kéo hộc bàn lấy ra chiếc túi xách hiệu chanel đưa cho Hoàng Phượng, cả chiếc laptop nãy giờ anh cầm nữa.
Hoàng Phượng không ngờ chỉ một câu nói của mình mà mà Thiên Long có thể buông tha cho cô như vậy.
Nhưng khi thấy anh chỉ đưa cho mình một cái túi xách lúc trước cô để trên xe của Hồng Sơn mà không có túi xách tối qua anh cầm của cô, cô lập tức hét lên:
“Còn túi xách dior tối qua anh giữ của tôi đâu?”
Thiên Long đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Hoàng Phượng anh ghé sát cô nói nhỏ:
“Muốn biết chiếc túi xách kia đang ở đâu tối nay đi theo tôi.”
“Đồ điên, đồ thần kinh, đồ lưu manh, đồ vô lại…”
Hoàng Phượng bực mình ném vào mặt Thiên Long vô số đồ.
Trước sự tức giận mất kiểm soát của Hoàng Phượng, Thiên Long nở nụ cười đắc ý.
Nhưng anh chắc chắn sự tức giận của cô không bằng một phần lửa nóng anh đang chịu đựng đựng lúc này, anh không hiểu sao cơ thể của anh lại nhạy cảm với cô như vậy, chỉ mới hôn cô một lúc mà người anh em của anh đã rục rịch thức giấc rồi.
Ra khỏi cửa phòng thấy Hoàng Phượng vẫn còn đứng yên một chỗ, Thiên Long ló đầu vào nói:
“Không đi, muốn tôi đổi ý sao?”
Hoàng Phượng vội vàng cầm túi xách và laptop của mình chạy ra khỏi phòng làm việc của Hồng Sơn.
Nhìn đồng hồ trên tay thấy đã gần mười hai giờ trưa cô đi thẳng về phía thang máy để về căn penthouse.
Hoàng Phượng dự định về ăn trưa xong sẽ liên hệ với Hồng Sơn sau đó sẽ cùng anh tới nhà Thư Kỳ.
Nào ngờ vừa bước vào thang máy lại thấy Thiên Long cũng bước vào theo.
Cô tức giận trừng to mắt rồi hét vào mặt anh:
“Anh là tổng giám đốc nơi tôi thực tập chứ không phải ông nội của tôi mà đi theo tôi giám sát nhé.
Tôi nói cho anh biết trong giờ làm việc thì anh có quyền quản lý tôi, nhưng hiện tại đang là giờ nghỉ trưa anh không được xâm phạm quyền riêng tư của tôi.”
Thiên Long nghe Hoàng Phượng chửi thì không hiểu mô tê gì.
Vừa nãy cô còn nói với anh đến giờ đi gặp hộ dân cuối cùng để thỏa thuận đền bù, hiện tại lại nói đang giờ nghỉ trưa không được xâm phạm quyền riêng tư của cô.
Anh ngơ ngác nhìn cô hỏi:
“Vừa nãy cô nói với tôi nếu làm trễ giờ dân đổi ý tôi phải chịu trách nhiệm, tôi đã ngoan ngoãn hợp tác.
Tại sao bây giờ lại là tôi đang xâm phạm quyền riêng tư của cô rồi?”
Lúc họp nghe Hoàng Phượng nói đang tìm Hồng Sơn để đi gặp hộ dân cuối cùng thỏa thuận đền bù anh đã cho dừng cuộc họp ngay để đi cùng cô.
Nụ hôn của anh trong phòng làm việc của Hồng Sơn chỉ là sự cố bất ngờ, bây giờ cô lại nói đang giờ nghỉ trưa.
Phụ nữ thật khó hiểu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook