“Trong các cô ai là sinh viên?”
Người đàn ông lớn tuổi nhất trong số ba người đàn ông lên tiếng hỏi ba cô gái trẻ vừa đi vào phòng.
Cô gái đứng đầu nghiêng người chỉ vào cô gái đang cúi gằm mặt run lập cập đứng ngay sau lưng của mình nói:
“Dạ đây ạ!”
Người đàn ông trung niên hất cằm về phía nam thanh niên ngồi đối diện ông ý nói cô gái sinh viên sẽ phục vụ anh ta.

Cô gái đứng đầu nắm tay cô gái là sinh viên đi tới ngồi xuống bên cạnh nam thanh niên đó rồi cô ta đi về phía người đàn ông trung niên, cô ngồi lên đùi ông ta rất tự nhiên.
Cô gái cuối cùng đi tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông còn lại.
Bọn họ đang có mặt tại đảo Phượng thuộc thành phố biển Nha Trang.
Hôm nay tại Nha Trang xuất hiện rất nhiều tỷ phú của Việt Nam để tham gia đấu giá mảnh đất có địa thế rất đẹp.

Mảnh đất này có thể nói là phong thủy bảo địa hiếm có, trước mặt là biển sau lưng là núi.

Nó thuộc quyền sở hữu của ông David Nguyễn, một tỷ phú Việt kiều Mỹ nổi tiếng.

Ông muốn sang nhượng lại mảnh đất cho người khác không phải là vì ông thiếu tiền mà vì ông muốn tập trung sự nghiệp của mình ở Mỹ.

Do có nhiều người muốn sở hữu nên ông đã tổ chức thành một cuộc đấu giá.
Thế nhưng trong cuộc đấu giá vừa diễn ra lại có hai người bỏ giá cao nhất với số tiền bằng nhau đó là Thiên Long của tập đoàn xây dựng Thiên Long và Nguyên Vũ giám đốc kinh doanh của tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng.

Vì vậy ông David Nguyễn mới gọi hai người tới đây để thương lượng.

Sau một hồi thương lượng không ai chịu nhượng bộ nên ông đưa ra một đề nghị:
“Vậy thì chúng ta sẽ tham gia một số trò chơi để phân thắng bại.”
Thiên Long và Nguyên Vũ đồng thanh lên tiếng:
“Trò chơi gì ạ?”
Ông David Nguyễn cười tươi đáp:
“Tôi đã bao trọn hòn đảo này rồi, những ngày ở Việt Nam tôi cũng muốn thư giãn một chút.

Chúng ta sẽ cùng chơi một số trò chơi kết hợp với người phụ nữ của mình.

Cặp nào thắng đương nhiên mảnh đất sẽ thuộc về người đó.

Tôi thắng thì mảnh đất vẫn thuộc quyền sở hữu của tôi và tôi có quyền định đoạt bán nó cho ai, một trong hai cậu thắng mảnh đất sẽ thuộc về người đó với giá ưu tiên lúc tôi mua mảnh đất này tức là bằng một nửa số tiền mà các cậu đã đấu giá.”
Nguyên Vũ ngồi bên cạnh ông David Nguyễn tỏ vẻ phấn khích.

Mặc dù không chơi với Thiên Long nhưng trong giới kinh doanh tiếng tăm của Thiên Long ai cũng biết, không phải vì Thiên Long tài giỏi kinh doanh mà vì anh rất ghét phụ nữ.

Điển hình là vừa tiếp nhận tập đoàn bất động sản Thiên Long từ tay của ba mình, Thiên Long đã thay đổi toàn bộ những người thường tiếp xúc gần với anh trong công việc từ nữ thành nam.

Hay chuyện anh từ chối thẳng thừng khi đối tác mang phụ nữ vào phục vụ khi bàn chuyện làm ăn.

Điều này chẳng phải Nguyên Vũ sẽ nắm chắc một nửa cơ hội là chủ của mảnh đất hay sao?
Nghĩ tới chuyện lấy về cho chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Phượng đồng thời là bố vợ tương lai của mình một mảnh đất mà trong giới kinh doanh ai ai cũng muốn với giá ưu đãi Nguyên Vũ như mở cờ trong bụng.
Ngược lại với sự phấn khích của Nguyên Vũ, nghe ông David Nguyễn nhắc tới người phụ nữ của mình mồ hôi Thiên Long tuôn như tắm.

Anh bị mắc căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hễ gần gũi với phụ nữ là anh có cảm giác buồn nôn.

Hai mươi sáu tuổi đầu anh không dám tiếp xúc với phụ nữ thì làm sao mà có bạn gái được? có lẽ bạn gái là thứ xa xỉ nhất cả đời này anh không dám nghĩ tới.
Nhưng tình trạng kinh tế của tập đoàn Thiên Long hiện tại đang bên bờ vực phá sản do thị trường bất động sản đang đóng băng, nếu có được mảnh đất này sẽ giúp tập đoàn hồi sinh vì vậy mà Thiên Long muốn thử sức một lần.
“Tôi không có bạn gái, nhờ ông kiếm cho tôi một bạn chơi.

Chỉ cần là sinh viên.”
Thiên Long nhấn mạnh từ sinh viên vì anh nghĩ gái làng chơi nếu là sinh viên sẽ sạch hơn một chút.
Ông David Nguyễn vỗ đùi nhìn Thiên Long cười lớn:
“Chuyện nhỏ.”
Sau đó ông quay sang bên cạnh nhìn Nguyên Vũ hỏi:
“Còn cậu gọi bạn gái của mình tới chứ?”
Nguyên Vũ do dự, bạn gái của anh là Hoàng Phượng con gái của chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Phượng.

Cô đang học năm cuối đại học xây dựng, thời điểm này cô đang thi học kỳ.

Nghĩ tới đây anh nhìn ông David Nguyễn nói:
“Phiền ông kiếm cho tôi một bạn chơi.”
“Cậu có yêu cầu gì ở bạn chơi của mình không?”

Nguyên Vũ lắc đầu:
“Chỉ cần ưa nhìn một chút là được.”
Chuyện có phụ nữ trong các buổi bàn bạc làm ăn không phải là hiếm nếu không nói là phổ biến.

Bọn họ là những người nhiều tiền nên cũng có yêu cầu rất cao về đối tác gái làng chơi của mình.

Đặc biệt là những người có nhiều tiền như ông David Nguyễn, hạng gái làng chơi mà ông qua lại cũng đòi hỏi cao hơn, người ta thường gọi bằng cái tên thông dụng đó là gái gọi cao cấp.

Cả Thiên Long và Nguyên Vũ đều biết điều này vì thế mà yên tâm giao phó cho ông David Nguyễn gọi bạn chơi cho mình.
Ông David Nguyễn lấy điện thoại gọi đi một cuộc điện thoại.

Sau một hồi chờ đợi thì ba cô gái là bạn chơi của họ cũng xuất hiện.
Cô gái duy nhất là sinh viên đương nhiên thuộc về Thiên Long.
Nguyên Vũ nhìn cô sinh viên ngồi bên cạnh Thiên Long với ánh mắt khó tin.

Tại sao cô gái này lại giống Hoàng Phượng, bạn gái của anh đến vậy? Tuy cô cúi mặt xuống khiến anh không thấy rõ mặt cô nhưng nhìn dáng người, mái tóc kia chẳng phải là của Hoàng Phượng sao? Nếu đúng là cô anh sẽ phải làm thế nào? Chấp nhận từ bỏ cuộc chơi hay là tiếp tục chơi để lấy về cho bố của cô mảnh đất này? Trong lúc chờ đợi các cô gái mà ông David Nguyễn gọi tới Thiên Long và Nguyên Vũ đã cùng ký vào bản cam kết.

Trong đó có mục bất cứ ai từ bỏ cuộc chơi đồng nghĩa với chấp nhận thua cuộc.

Nếu bây giờ Nguyên Vũ từ bỏ cuộc chơi đồng nghĩa với mảnh đất hứa này sẽ thuộc về Thiên Long.
Ông David Nguyễn vừa vuốt ve đùi của cô gái ngồi trên đùi mình vừa hỏi:
“Có ai ý kiến về bạn chơi của mình không?”
Thiên Long liếc mắt nhìn Hoàng Phượng ngồi cách anh khá xa lên tiếng ngắn gọn:
“Không.”
Lời nói của Thiên Long lại càng khiến Nguyên Vũ bất an.

Ánh mắt của anh khóa chặt trên người cô sinh viên ngồi đối diện, anh thầm cầu nguyện cô gái sinh viên đó không phải là Hoàng Phượng của mình:
“Tôi cũng không có ý kiến.”
“Ầm!”
Giọng nói kia không phải là của Nguyên Vũ hay sao? Anh là một trong những đối tác mà các cô phải phục vụ sao?
Từ lúc bước vào căn phòng này cô luôn cúi mặt xuống nên căn bản không biết những ai có mặt ở đây.

Nghe giọng nói quen thuộc này cô ước người vừa nói không phải là Nguyên Vũ mà là người khác có giọng nói giống anh mà thôi.
Tuy nhiên khi Hoàng Phượng ngước mắt lên đối mặt với Nguyên Vũ.

Ánh mắt của hai người nhìn nhau thể hiện sự bất ngờ, hoang mang xen lẫn thất vọng.
Vừa được nghỉ vài ngày để chuẩn bị cho kỳ thực tập, Hoàng Phượng lập tức mua vé máy bay đi du lịch Nha Trang.

Một phần cô muốn tham quan thành phố biển nổi tiếng xinh đẹp và thơ mộng này, một phần cô muốn biết công việc của cô bạn thân học cấp ba của mình làm gì mà kiếm được rất nhiều tiền như vậy.
Đáp xuống sân bay Cam Ranh, Hoàng Phượng được cô bạn thân Ngọc Hà đón bằng chiếc siêu xe mui trần Lamborghini màu hồng bốn chỗ vô cùng cá tính.

Hoàng Phượng ngồi bên ghế phụ tỏ vẻ phấn khích.
“Tớ không biết khi nào mới làm ra được số tiền lớn để mua chiếc siêu xe như của cậu đây.”
Ngọc Hà vừa lái xe vừa trả lời:
“Cậu là con gái rượu của tỷ phú đô la cậu muốn gì mà không được.”
Hoàng Phượng “xì” một tiếng tỏ vẻ mất hứng.
“Ý của tớ là tự mình kiếm được kìa.”
Lúc xe của Ngọc Hà chạy xe trên đường Trần Phú, Hoàng Phượng đứng dậy vừa giang hai tay vừa hét lớn: “Oa, biển kìa.”
“Đẹp không?”
Hoàng Phượng tỏ vẻ oán trách:
“Sao có một thành phố biển đẹp như vậy mà bây giờ tớ mới đặt chân đến đây nhỉ, cậu cũng thật ích kỷ không nói cho tớ biết sớm cậu ở đây.”
Dịp Tết Nguyên đán vừa rồi lớp 12 các cô tổ chức họp lớp hai người gặp nhau truyện trò Hoàng Phượng mới biết Ngọc Hà làm việc ở Nha Trang.

Nhìn thấy khắp người Ngọc Hà trưng toàn đồ hiệu đắt tiền, Hoàng Phượng biết bạn của mình có thu nhập rất cao mới có thể sắm được chúng.

Vì vậy mà cô hứa khi nào được nghỉ dài ngày cô sẽ vào Nha Trang thăm Ngọc Hà, hôm nay cô mới có cơ hội.
Ngọc Hà chở Hoàng Phượng vào một ngôi nhà năm tầng trên đường Trần Phú.

Ngôi nhà có view hướng ra biển vô cùng đẹp.
Hoàng Phượng ngây người nhìn ngôi nhà đẹp của Ngọc Hà không muốn xuống xe:
“Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu đó.”
Ngọc Hà mở cửa xe cho Hoàng Phượng hỏi:
“Cậu không muốn xuống thật sao?”
Hoàng Phượng đảo mắt ngắm xung quanh một hồi mới xuống xe.

Để mặc Ngọc Hà mang hành lý vào cho mình, cô như một đứa trẻ liền chạy cầu thang bộ lên tầng cao nhất của tòa nhà ngắm cảnh.

Sau khi thăm thú một vòng Hoàng Phượng quay lại phòng khách bằng thang máy.
Nhìn vẻ mặt phấn khích của Hoàng Phượng, Ngọc Hà đưa cho cô ly nước:
“Cậu không mệt sao? Tớ mà rớt xuống máy bay phải nằm ngủ một buổi mới khỏe lại được đó.”
Câu hỏi tiếp theo của Hoàng Phượng trực trả lời câu hỏi của bạn mình:
“Tớ muốn ra biển tắm.”
Ngọc Hà đứng dậy ấn Hoàng Phượng ngồi xuống ghế sô pha rồi cô ngồi xuống bên cạnh thở dài:
“Nàng tăng động vừa thôi, tắm biển lúc này cậu muốn da của cậu đổi màu hay sao?”
Hiện tại đang chín giờ sáng, vào thời điểm này ở Nha Trang đã rất nắng.
Hoàng Phượng ôm lấy cánh tay của Ngọc Hà nhõng nhẽo:
“Cậu sống ở đây có một mình, hay cậu cho tớ ở đây với cậu đi.

Khi nào thực tập tớ sẽ về Hà Nội.”
Hoàng Phượng thực sự đã bị vẻ đẹp của thành phố biển này gây mê rồi.
Ngọc Hà liếc xéo Hoàng Phượng một cái:
“Cậu ở đây thêm vài ngày nữa bạn trai của cậu không réo cậu về mới lạ đó.”
Hoàng Phượng thật thà thú nhận với bạn của mình.
“Thi xong là tớ bí mật chuồn vào đây, anh ấy không hề biết.”
Ngọc Hà nghe Hoàng Phượng nói thì làm bộ sợ hãi:
“Tớ chỉ sợ anh ta vào san bằng ngôi nhà này của tớ để tìm cậu thôi, lúc đó tớ không biết sẽ sống ở đâu.”
Hoàng Phượng nghiêng người cụng vào đầu Ngọc Hà một cái phát ra tiếng động:
“Cậu chưa biết mặt anh ấy, lúc đó còn không phải dịp tốt sao?”
Tiếng chuông điện thoại của Ngọc Hà vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Ngọc Hà vẫn ngồi nguyên tại chỗ bắt máy, giọng của cô không dấu được sự bất ngờ:
“Anh David, anh đang ở Việt Nam sao?”
Đầu bên kia vang lên giọng của ông David Nguyễn:
“Cưng còn lưu số của anh à?”
Có Hoàng Phượng bên cạnh Ngọc Hà cố gắng nói chuyện nghiêm túc:
“Anh đang ở đâu?”
Đầu bên kia lại vang lên giọng của ông David Nguyễn:
“Anh đang ở đảo Phượng, em kiếm cho anh hai người nữa trong đó có một là sinh viên qua đây ở với anh vài ngày.”
Ngọc Hà nhìn Hoàng Phượng đang dựa vào mình:
“Ngay bây giờ hay sao ạ?”
Ông David Nguyễn nói ngắn gọn:
“Ngay bây giờ.”
Cúp máy, Ngọc Hà nhìn Hoàng Phượng tỏ vẻ ngại ngùng.
“Tớ phải đi làm rồi.”
Hoàng Phượng nghe Ngọc Hà nói thì lập tức ngồi thẳng người:
“Còn tớ phải làm sao?”
Ngọc Hà nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt áy náy:
“Ngại quá, cậu mới vào chơi tớ đã phải đi làm rồi.

Tớ sẽ gọi đứa em tới đây ở với cậu rồi cậu muốn đi đâu, muốn ăn gì cứ nói với nó nó sẽ chở cậu đi.”
Nghĩ tới chuyện gì ánh mắt của Hoàng Phượng bỗng sáng rực:
“Hay cậu cho tớ đi cùng với, tớ cũng muốn biết công việc và nơi làm của cậu thế nào?”
Ngọc Hà cười khổ:
“Không được.”
Công việc hèn mọn mà Ngọc Hà đang làm sợ rằng nếu nói thật Hoàng Phượng sẽ nghỉ chơi với cô cũng nên.
Hoàng Phượng tỏ vẻ thất vọng khi bị Ngọc Hà từ chối thẳng thừng như vậy:
“Thế cậu đi có lâu không?”
“Tớ chưa biết, có thể cả tuần.”
Nếu Ngọc Hà đi làm cả tuần đồng nghĩa với chuyến đi chơi Nha Trang của Hoàng Phượng chỉ có một mình, nghĩ tới đây cô bỗng ôm chặt lấy cánh tay Ngọc Hà:
“Cậu bỏ mặc tớ như vậy là không được, phải cho tớ đi theo.”
Ngọc Hà cười khó xử:
“Công việc của tớ cậu không thể đi theo được.

Sau đợt này tớ sẽ kể cho cậu biết.”
Hoàng Phượng vẫn ôm chặt cánh tay của Ngọc Hà quyết không chịu nhường bước:
“Tớ không cần cậu kể, tớ muốn đi theo cậu, tớ tự tìm hiểu.”
Ngọc Hà nhìn vào đồng hồ trên tay mình rồi nói:
“Không đùa với cậu nữa tớ phải đi chuẩn bị đồ rồi.”
Dứt lời cô đứng dậy đi về phòng, vừa đi cô vừa thực hiện một cuộc gọi.

Hoàng Phượng vẫn bán theo Ngọc Hà phụ cô xếp đồ vào va li.
Ngọc Hà vừa kéo va li ra khỏi phòng vừa nói với Hoàng Phượng:
“Cậu muốn ở phòng nào cũng được, ở phòng tớ cũng được nhé.”
Hoàng Phượng lẽo đẽo đi theo sau Ngọc Hà như một đứa trẻ ương bướng nếu không được đáp ứng món đồ chơi yêu thích thì cô quyết không buông tha:
“Tớ quyết định rồi.

Tớ sẽ đi theo cậu.”
Ngọc Hà chắp tay lạy Hoàng Phượng một lạy:
“Tớ chỉ sợ cho cậu đi theo cậu sẽ hận tớ thôi.”
Hoàng Phượng tỏ vẻ quyết tâm, ánh mắt mong chờ của cô vẫn đặt trên người Ngọc Hà:
“Tớ hứa sẽ không hận cậu.”
Ngọc Hà không có thời gian đôi co với Hoàng Phượng, cô nhìn Hoàng Phượng nghiêm túc nói:
“Taxi tới rồi tớ phải đi đây.

Nhà cửa, xe cộ tớ giao cho cậu, cậu muốn đi đâu làm gì cứ nói với em trai của tớ, lát nữa em của tớ sẽ tới ngay.”
Ngọc Hà chỉ chỗ để chìa khóa cho Hoàng Phượng rồi xách balo đồ đi ra khỏi nhà, trước khi lên xe taxi cô ôm gương mặt đang ỉu xìu của Hoàng Phượng hôn chụt một cái:
“Xin lỗi cậu nhé, nếu được về sớm tớ nhất định sẽ đền bù cho cậu.”
Hoàng Phượng làm bộ ngoan ngoãn nghe lời Ngọc Hà ở nhà nhưng khi Ngọc Hà vừa lên xe taxi cô nhanh chóng khóa cửa rồi xách đồ của mình đón một chiếc taxi khác bám theo sau xe taxi của Ngọc Hà.
Ngồi trong khoang lái tàu, một người đàn ông nói vọng ra ngoài.

Giọng nói của ông phát ra khá khó chịu:
“Xuất phát được chưa? Hai cô bắt tôi đợi cả tiếng rồi đó.”
Ngọc Hà đưa tay lên nhìn đồng hồ với vẻ sốt ruột.

Ông David Nguyễn nói cô gọi cho ông hai cô gái trong đó có một là sinh viên nhưng đợi một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cô sinh viên kia tới, cô cũng không thể bắt lái tàu đợi thêm nữa nên lên tiếng:
“Xuất phát được rồi ạ!”
Tàu vừa rời cảng được một lúc, Hoàng Phượng lặng lẽ đi đến sau lưng Ngọc Hà rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô nói:
“Hù.”
Ngọc Hà giật nảy mình, cô xoay người lại thì thấy Hoàng Phượng giơ chùm chìa khóa trước mặt mình:
“Tớ đã khóa cửa cẩn thận cho cậu rồi nhé, cậu yên tâm.”
“Cậu, cậu, cậu…,”
Ngọc Hà mở miệng nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh khi thấy Hoàng Phượng lén đi theo mình.
Hoàng Phượng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Hà tỏ vẻ hờn giận:
“Cậu ích kỷ thật đấy, đi ra đảo mà không cho tớ đi theo với.”
Ngọc Hà thở dài:
“Ra đó tớ phải đi làm, cậu tự lo cho bản thân mình đó nhé! Chừng nào chơi chán cậu ra đón tàu vào đất liền.”
Hoàng Phượng tỏ vẻ phấn khích:
“OK cậu.

Tớ từng đi du lịch một mình rất nhiều nơi nên cậu yên tâm đi.”
Ánh mắt Hoàng Phượng di chuyển sang người phụ nữ ngồi gần đó sau đó, ánh mắt của cô thể hiện rõ sự kinh ngạc:
“Chị là Thư Kỳ phải không?”
Thư Kỳ tỏ vẻ xa cách gật đầu mà không nói thêm lời nào.
Hoàng Phượng không giấu sự phấn khích hét lên:
“Nhìn ngoài đời chị đẹp hơn trên phim nhiều ạ!”
Được đi cùng bạn thân, lại được gặp diễn viên thần tượng nổi tiếng Hoàng Phượng cười nói líu lo suốt chặng đường đi ra đảo Phượng.
Sau hơn ba mươi phút đi tàu bọn họ đã có mặt trên đảo.
Hoàng Phượng xách chiếc vali chạy tung tăng nhìn quanh hòn đảo nói:
“Hòn đảo này đẹp quá, sao tớ có cảm giác nơi đây giống như là thiên đường vậy nhỉ.”
Nói chính xác nơi đây là địa điểm lý tưởng để cô quay Tik Tok, chụp hình sống ảo rồi đăng lên trang cá nhân trên các trang mạng xã hội.
Ngọc Hà lắc đầu trước sự phấn khích của bạn mình, cô hy vọng sau chuyến đi này tình bạn của bọn họ vẫn còn tốt đẹp khi Hoàng Phượng biết công việc thực sự của cô.
Tiếp đón bọn họ là một đội quân vệ sĩ mặc đồng phục màu trắng.

Trong đám vệ sĩ có một anh to cao nhất có bộ râu quai nón trông rất dữ tợn, anh ta còn cố tình xắn tay áo của mình lên để lộ hình xăm chằng chịt, khu vực quanh cổ cũng cũng xăm kín.

Trên tay của anh ta còn lăm le cây súng khá to.

Nhìn thấy đội quân này nụ cười trên môi Hoàng Phượng lập tức tắt lịm thay vào đó là cảm giác sợ hãi xen lẫn lo lắng khiến cả người cô run lẩy bẩy đến bước đi cũng khó khăn, miệng của cô cũng cứng đờ không thể nói chuyện với Ngọc Hà.
Trong đầu Hoàng Phượng thầm nghĩ bọn họ đang bị bắt cóc bởi một nhóm xã hội đen nào đó.

Hòn đảo này hoàn toàn biệt lập với thành phố Nha Trang, ngoài mấy người này ra thì không thấy một bóng dáng nào khác trên đảo.

Tình huống các cô đang gặp phải giống như trong những bộ phim hành động Mỹ mà cô thường xem, các cô đang bị áp giải lên một hòn đảo hoang vắng để phục vụ cho mục đích xấu xa nào đó.

Nhưng trong phim các cô gái sẽ được anh hùng nào đó cứu, còn các cô thì sao, có ai tới đây cứu không? Nghĩ tới đây cô càng run lợi hại hơn.
Sau khi đi vào sảnh chính của resort, anh vệ sĩ có bộ dâu quai nón gõ mạnh súng lên bàn lễ tân quát lớn:
“Bỏ hết đồ cá nhân của các cô lên đây.”
Thấy Ngọc Hà và Thư Kỳ để va li hành lý và cả điện thoại di động lên đó Hoàng Phượng cũng làm theo, cánh tay của cô không che giấu được sự run rẩy, cả người của cô cũng vậy.

Nhìn cô lúc này không khác gì người bị bệnh phong lâu năm.
Ngọc Hà thấy biểu hiện của Hoàng Phượng cười khổ:
“Cậu không cần để đồ của mình lên đó đâu, cậu đi thuê phòng ở đi.”
Dứt lời Ngọc Hà nói với nam lễ tân đứng bên trong quầy:
“Cho bạn tôi một phòng.”
Nam lễ tân nghiêm túc đáp:
“Xin lỗi cô những ngày này resort chúng tôi không phục vụ phòng do ông David Nguyễn đã bao trọn đảo rồi ạ!”

Ngọc Hà không nghĩ ông David Nguyễn lại bao luôn cả đảo nên nói với Hoàng Phượng:
“Vậy cậu đón tàu vào đất liền chơi đi, khi nào xong việc tớ sẽ về đưa cậu đi chơi.”
Nghe lễ tân nói Hoàng Phượng càng cho rằng suy đoán các cô bị bắt của mình trước đó là đúng và người bắt cóc đã bỏ tiền ra thuê nguyên hòn đảo này, đồng nghĩa với những ngày này trên đảo sẽ không có bóng dáng của khách du lịch.

Cô sợ lúc này nếu một mình cô đi tàu về đất liền chưa chắc trên đường về đã an toàn, cô cũng không đành lòng bỏ mặc bạn thân của mình lúc này được.

Dù sao Ngọc Hà và cô diễn viên xinh đẹp Thư Kỳ kia đang cùng chiến tuyến với cô, vì vậy cô nháy mắt với Ngọc Hà ý muốn nói với Ngọc Hà cô rất ổn.
Ngọc Hà đang chờ đợi câu trả lời của Hoàng Phượng thì các cô được anh vệ sĩ đưa cho mỗi người một tờ giấy, nói chính xác là bản hợp đồng.

Ngọc Hà bị bản hợp đồng gây chú ý mà quên mất đang nói chuyện với Hoàng Phượng.
Đọc nội dung của bản hợp đồng Hoàng Phượng hiểu được công việc sắp tới các cô phải làm là gì, cô run rẩy tới mức không cầm chắc khiến tờ giấy rơi xuống đất.

Cô hướng ánh mắt hoang mang về phía Ngọc Hà, lúc này Ngọc Hà và Thư Kỳ đang bình tĩnh ký vào bản hợp đồng.
Anh vệ sĩ kia cầm súng gõ mạnh lên bàn cao giọng:
“Nhanh lên nào.”
Hoàng Phượng vô thức cầm bút lên ký, nhưng vừa ký xong cô run rẩy nói:
“Tôi không muốn làm việc này.”
Anh vệ sĩ nghe Hoàng Phượng nói vậy thì nhìn cô quát lớn:
“Không muốn làm cô ở đây làm gì? Cô gái kia nói cô về đất liền thì cô không chịu?”
Hoàng Phượng sợ tới mức nói lắp:
“Tôi, tôi…”
Anh vệ sĩ giật tờ hợp đồng trên tay của Hoàng Phượng nói:
“Không làm thì đón tàu vào đất liền đi, resort mấy ngày này không phục vụ phòng đâu.”
Hoàng Phượng vui mừng đến bật khóc khi nghe anh vệ sĩ nói như vậy.

Cô nhanh chóng lấy lại vali đồ và điện thoại của mình, thế nhưng cô chưa kịp lên tiếng chào tạm biệt Ngọc Hà đã nghe anh tiếng vệ sĩ nhìn vào bản hợp đồng quát lớn:
“Không muốn làm sao cô còn ký vào đây làm gì?”
Anh trả lại tờ hợp đồng cho Hoàng Phượng nói:
“Trong này đều ghi rất rõ, nếu đơn phương hủy hợp đồng hoặc vi phạm điều lệ trong hợp đồng sẽ phải đền tiền.

Tùy cô lựa chọn.”
Cầm bản hợp đồng trên tay, đọc hành chữ số tiền phải đền nếu đơn phương hủy hợp đồng Hoàng Phượng hét lớn:
“Một trăm tỷ đồng?”
Một anh vệ sĩ khác đi ngang qua nghe tiếng Hoàng Phượng hét lớn thì dừng lại hỏi anh vệ sĩ cầm súng:
“Có chuyện gì vậy?”
Anh vệ sĩ cầm súng chỉ vào Hoàng Phượng nói:
“Thưa đội trưởng, cô gái này đã ký vào bản hợp đồng ông David Nguyễn đưa nhưng giờ cô ấy nói không muốn làm nữa ạ.”
Anh đội trưởng giật cây súng từ tay anh vệ sĩ rồi hét vào mặt anh ta:
“Sử dụng đồ của khách bỏ quên mỗi món bị trừ năm trăm ngàn, cậu nói xem hôm nay cậu bị trừ bao nhiêu tiền?”
Anh vệ sĩ mếu máo giải trình:
“Thưa đội trưởng oan cho tôi quá.

Cây súng này là của một cậu bé, cậu ấy bảo súng hư bắn không ra nước nữa ném đi tôi nhặt được.”
Anh ta cởi áo đồng phục vệ sĩ ra rồi cởi chiếc áo mỏng có hình xăm chằng chịt bên trong ra, đồng thời gỡ bộ râu giả xuống.

Anh ta giơ trước mặt đội trưởng đội vệ sĩ, giọng lắp bắp:
“Còn còn cái áo và bộ râu này là của một ông khách tặng cho em, không phải khách bỏ quên.”
Nhìn khí thế của anh vệ sĩ lúc này với hồi nãy như hai người khác nhau Hoàng Phượng chỉ biết đỡ trán.
Súng, hình xăm và cả bộ râu của anh đều là giả vậy mà Hoàng Phượng lại nghĩ đó là thật, lại còn sợ anh ta tới mức khiến cô nghĩ các cô đang bị bắt cóc bị họ ép ký vào bản hợp phục vụ khách làng chơi này.

Nếu các cô không phải bị bắt cóc thì công việc của Ngọc Hà chính là gái gọi cao cấp, và tới lúc này cô đã có câu trả lời vì sao bạn của cô lại nhiều tiền như vậy.

Căn bản chủ nhân của bản hợp đồng này là người văn minh, anh ta không bắt ép các cô phải ký hợp đồng.
Ngọc Hà đi tới ghé sát tai Hoàng Phượng hỏi nhỏ:
“Cậu không muốn làm, sao cậu lại ký vào hợp đồng làm gì?”
Sự việc đã rồi Hoàng Phượng cũng không biết giải thích với Ngọc Hà thế nào đành cùng mọi người đi theo anh đội trưởng đội vệ sĩ đi đến khu biệt thự đơn lập của resort trên đảo Phượng.

Ngọc Hà cũng không cần liên lạc với cô sinh viên kia nữa vì đã có Hoàng Phượng thay thế.
Nỗi sợ hãi khi biết công việc thực sự mình phải làm trong những ngày tới còn chưa nguôi ngoai, Hoàng Phượng lại gặp một bất ngờ lớn hơn.

Nói đúng hơn là thất vọng xen lẫn tuyệt vọng vì người luôn miệng nói yêu thương cô lại là một trong những khách làng chơi các cô phải phục vụ.
Nếu như cô vô tình trở thành gái gọi thì Nguyên Vũ của cô cố tình hay vô tình trở thành khách làng chơi.

Những chuyến công tác, những buổi xã giao của anh trước đây cũng diễn ra bên cạnh những người đẹp như thế này sao?
Ánh mắt của Nguyên Vũ nhìn Hoàng Phượng cũng u ám không kém.

Cô gái mà anh nghĩ ngây thơ nhất trong những cô gái ngây thơ, trong sáng nhất trong các cô gái trong sáng.

Đến cả nụ hôn dành cho anh cô cũng e ngại.

Tại sao bỗng chốc cô trở thành gái gọi cao cấp rồi?
Hoàng Phượng đường đường là con gái cưng của tỷ phú đô la, cô muốn gì không được.

Nguyên Vũ bỏ qua khả năng Hoàng Phượng đi làm gái gọi vì tiền.
Có khi nào cô đi làm để thỏa mãn nhu cầu sinh lý hay không? Nhưng trước đây mỗi lần anh gần gũi cô, muốn cùng cô vượt quá giới hạn cô đều một mực từ chối, cô nói rằng muốn để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương