Vọng Tình
-
Chương 58: Đào hôn
Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi.
Beta: Ngược Ái.
- Ăn ngon, ưm, tôm bóc vỏ, trà Long Tĩnh này ăn ngon thật!
- Ngon thì liền ăn nhiều một chút đi!
Phương Ly Hiên cười đến cực kì vui vẻ, miệng cho vào một đống thức ăn, không ngừng khen ngợi.
Trên mặt Phan phu nhân mừng rỡ đến độ cười tươi như hoa, thỉnh thoảng lại gắp vài món ăn bỏ vào trong bát của hắn.
Phan Ngọc thì ngược lại, mày nhíu chặt, buồn bực không vui.
Căn bản là chưa ăn được mấy miếng.
Bất quá, một bàn đầy người tựa hồ trừ bỏ hắn ra, người người đều cao hứng phấn chấn, giống như người thành thân là người khác mà không phải hắn.
Nhưng thật ra Hoàng Tương Tương đối với hắn thật không sai.
Bỏ vào trong bát của hắn một đống lớn thức ăn, còn không ngừng khuyên hắn ăn nhiều.
Chẳng lẽ nàng không biết nguyên nhân kỳ thật khiến cho Phan Ngọc khó có thể nuốt xuống được là do tại nàng hay sao?
- Ngọc ca ca, ăn nhiều một chút, huynh mập hơn nữa mới đẹp. – Tiểu nha đầu cười đến vô tâm vô phế, vẻ mặt sáng lạn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời này, đột nhiên Phan Ngọc có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Tựa hồ, khuôn mặt trước mắt cùng với khuôn mặt của người nào đó ở tận cùng trong trí nhớ có điểm giống nhau.
Chợt lóe qua, không kịp nắm bắt.
Phan Ngọc có chút tức giận, đang muốn phát hỏa, lại phát hiện chính mình vô luận như thế nào cũng không thể tức giận đối với khuôn mặt này được.
Suy sụp thở dài một hơi, cố gắng gắp thức ăn ở trong bát cho vào miệng.
Nuốt cơm xuống dưới, thực không có chút vị gì, lần đầu Phan Ngọc không ăn được như thế này.
Ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ cực kì nóng, không có một ai muốn ra ngoài mà phơi nắng cả.
Sân yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài sâu kín.
Phượng Ly Hiên chà xát khuôn mặt, ngáp một cái, khó có được sự thanh nhàn sau giờ ngọ như thế này.
Nếu lại có một chén nước ô mai, thị nữ ôn nhu xinh đẹp ở bên cạnh quạt gió, ai nha, nhân sinh của hắn liền trở nên viên mãn.
Đáng tiếc, hiếm khi có thời gian tốt như thế này, lại phải ở đây lãng phí mà nghe Phan Ngọc thở dài.
Mỗi một tiếng vang lên, tâm của hắn liền trầm đi một phần.
Trong lòng nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa liền chỉ vào nóc nhà hét lớn:
- Phan Ngọc, ngươi muốn chết thì đi chết đi, nhưng đừng có mà chết ở trước mặt ta. Uy, muốn ta buồn chết sao?
Không có tiếng thở dài nhưng cũng không có tiếng hồi âm.
Cắn chặt răng, Phương Ly Hiên dậm chân một cái, thân mình nhẹ như chim yến liền nhảy lên nóc nhà.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào thái dương làm cho hắn thiếu chút nữa muốn phát điên lên.
Đế giày được làm bằng da trâu chuyên dụng, loại tốt nhất cũng không thể ngăn trở nhiệt nóng từ nóc nhà truyền đến, làm cho Phương Ly Hiên thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
- Phan Ngọc, ngươi có bệnh sao? Không tới nằm ở nơi râm mát mà lại muốn ở trên đây phơi nắng, đầu óc của ngươi có vấn đề phải không?
Từ trong cổ họng rống ra mấy câu, nhánh cây liền trở nên run rẩy.
Nhưng Phan Ngọc ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào không trung mà ngẩn người.
Phương Ly Hiên nhịn không được, từng bước từng bước nhảy đến trước mặt, giơ tay kéo lấy vạt áo của Phan Ngọc, muốn đem hắn trở về phòng.
Không nghĩ tới, tay vừa mới đụng tới góc áo, thân mình của Phan Ngọc di chuyển một cái.
Cũng không thấy động tác của hắn là như thế nào, Phương Ly Hiên chỉ cảm thấy hoa mắt.
Phan Ngọc đã muốn di chuyển đến bên cạnh, vừa vặn né tránh cánh tay của hắn.
Không giận mà cười, Phan Ly Hiên nhếch miệng cười nói:
- Hảo tiểu tử, lại muốn đấu với ta! Tốt…tốt…tốt, hôm nay, chúng ta liền đánh một trận thoải mái đi!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Chân phải liền thẳng hướng đá vào eo của Phan Ngọc, mắt thấy đã sắp đá trúng thì Phan Ngọc xoay người một cái, lại né đi chỗ khác.
Hai người chỉ đánh bằng chân, quấn lấy nhau ở cùng một chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, Phương Ly Hiên không còn nhớ rõ đã từng đánh nhau với Phan Ngọc bao nhiêu lần.
Từ lúc hai, ba tuổi, không biết đã bao nhiêu lần đao thương luận võ.
Mỗi lần đều là thua nhiều hơn thắng, điều này đã khơi dậy nên tâm lý háo thắng làm cho hắn không ngừng khổ luyện.
Lúc này lại bị hành vi của Phan Ngọc chọc giận, liền ra tay như gió, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ yếu của hắn.
Điều này không phải là do tâm địa của hắn ngoan độc, mà là do nếu không ra những chiêu này, thì thật sự không thể nắm chắc phần thắng được.
Tội cho Phương Ly Hiên còn thật sự chăm chú, Phan Ngọc rõ ràng là không yên lòng.
Một người chăm chú, một người lười nhác, thắng thua tự nhiên rành mạch.
Nên lúc Phương Ly Hiên tung ra một trảo liền dễ dàng kháp trụ yết hầu của Phan Ngọc, rốt cuộc cũng phân ra được thắng bại.
Phanh.
Lá cây lả tả rơi như mưa, cây đại thụ run rẩy mấy lần.
- Phan Ngọc, ta không cần ngươi nhường!
Là người thắng nhưng Phương Ly Hiên lại cực kì phẫn nộ.
Mày rậm nhíu chặt, mắt phượng xinh đẹp cơ hồ trợn tròn lên, giận dữ trừng mắt nhìn Phan Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, ngực không ngừng phập phồng.
- Ta sớm đã nhìn ra ngươi có điểm không thích hợp. Từ lúc ngươi trở về, ngươi liền có tâm sự.
- Không có. – Phan Ngọc quay đầu, không nhìn Phương Ly Hiên.
- Hừ, chỉ có người có tật giật mình mới không dám trực tiếp nhìn ta. Ngươi nhìn ánh mắt của ta đi! Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi không nói thật, ta nhất định đem ngươi đánh thành cái đầu heo!
Đối mặt với cánh tay giơ ra dùng để uy hiếp của Phương Ly Hiên, Phan Ngọc kéo kéo khóe miệng, xem như cười cười. Phương Ly Hiên đẩy Phan Ngọc.
- Có biết ngươi cười thật sự khó coi hay không? Ta tình nguyện nhìn thấy ngươi khóc còn đẹp mặt hơn nhiều, so với nhìn thấy bộ dáng như quỷ hiện tại này.
Sau một hồi xả giận, Phương Ly Hiên lau mồ hôi.
Sau khi phát tiết, quả nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều.
Bắt chước Phan Ngọc, Phương Ly Hiên cũng nằm xuống, mặt hướng lên trên.
Bầu trời xanh thẳm giống như một khối bảo ngọc màu xanh trong suốt, vạn dặm không mây, tuy rằng ánh nắng chiếu vào trên người thật nóng, nhưng đối mặt với cảnh vật trống trải này lại làm cho Phương Ly Hiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Nhìn trong chốc lát, nghiêng đầu nói với Phan Ngọc:
- Ở trên này, tầm nhìn quả nhiên thật tốt, khó trách ngươi lại chạy lên đây.
- Ta chỉ là đang suy nghĩ một việc, Ly Hiên, chúng ta quen biết nhau đã bao lâu?
Ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc làm cho Phương Ly Hiên có chút trở tay không kịp, gãi gãi đầu.
- Chắc là mười mấy năm á!
- Ta đối với ngươi như thế nào?
- Tốt lắm!
- Chúng ta có phải là huynh đệ hay không?
- Tất nhiên! – Phương Ly Hiên chỉ còn kém vỗ ngực thề.
Đột nhiên, một bóng đen không hề báo trước phủ lên người Phương Ly Hiên.
Phan Ngọc vừa rồi còn mặt co mày cáu, lúc này đã cười đến là sáng lạn. Phương Ly Hiên hoảng sợ, đến cả âm thanh cũng đều run lên.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Phan Ngọc cười đến ánh mắt đều cong thành vầng trăng khuyết, trong mắt toát ra ánh sáng quỷ dị.
Phương Ly Hiên run run, không tự chủ được sờ sờ cổ, Phan Ngọc thấy thế liền cười nói:
- A Hiên, chúng ta huynh đệ tốt, huynh đệ tốt cũng đã được mười mấy năm rồi đúng không?
Phương Ly Hiên gật gật đầu, sao có thể không gật đầu cho được.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Phan Ngọc lộ ra vẻ mặt này, tám chín phần mười là Phương Ly Hiên đều bị cắm mũi dắt đi. Tuy rằng trong lòng có hơi bồn chồn nhưng thói quen thật là đáng sợ mà.
- Cho nên, A Hiên, ngươi liền giúp ta lần này đi. – Trong ánh mắt Phan Ngọc lộ ra ánh sáng nóng bỏng.
Phương Ly Hiên thật muốn đánh cho cái miệng nhiều chuyện của mình mấy cái.
Không, hắn muốn đem chính mình đánh cho đến chết mới đúng.
Như vậy là có thể nhắm mắt làm ngơ rồi.
Từ lúc hắn nghe được chuyện kia cho tới bây giờ, cả một ngày, hắn còn đang cực lực tiêu hóa câu nói đầy khủng khiếp kia. Trong tai không ngừng vang lên tiếng ong ong, cảnh vật trước mắt cũng đều mờ nhạt hết cả.
Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng sáng tỏ, cúi đầu, bóng cây lắc lư.
Ban đêm là xinh đẹp như vậy, đáng lý ra hắn phải ở nhà cùng với Tô Nhuận Ngọc mặc y phục đơn bạc, ngồi bàn phẩm rượu ngon, ôm ấp mỹ nhân như ngọc mới đúng.
Mà không phải giống như một đứa ngốc, trong tay cầm theo gánh nặng trầm trọng, đứng ở vùng dã ngoại hoang vu này hít khí lạnh.
Cho đến khi Phan Ngọc xuất hiện thì Phương Ly Hiên đã muốn đứng ở đây cả một ngày trời.
Ba.
Vội vàng ném gánh nặng vào trong lòng của Phan Ngọc, cho dù Phan Ngọc đã có sự chuẩn bị trước nhưng vẫn phải lùi về phía sau hai bước, giữ cân bằng, nhe răng cười, xoa xoa ngực:
- A Hiên, ngươi ném cái gì thế, tại sao lại nặng như vậy?
Phương Ly Hiên cười lạnh nói:
- Không phải ngươi bắt ta chuẩn bị vàng ư? Tất cả đều ở chỗ này! – Nói xong không khỏi có chút đau lòng.
Phan Ngọc không thèm để ý đến sự tức giận của Phương Ly Hiên, vui mừng mở ra túi da để đếm vàng.
- A Hiên, thật sự là của ngươi, không thể tin được, ngươi lại có nhiều tiền như vậy!
- Uy, ngươi như thế nào lại cầm hết đi vậy? Để lại cho ta một ít với chứ!
Phương Ly Hiên như con sói đói chụp mồi, bổ nhào tới đống vàng kia, tức giận nhìn Phan Ngọc đang định đem túi da cất đi.
Phan Ngọc xấu hổ sờ sờ đầu, lặng lẽ thu tay phải lại.
- A Hiên, ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn cột chặt lại mà thôi.
Phương Ly Hiên cả giận nói:
- Ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao? Đừng nghĩ ta là một ngốc tử, từ nhỏ ngươi đã như thế này rồi, bây giờ ta sẽ không bao giờ bị lừa nữa đâu!
Nhìn Phương Ly Hiên đem vàng ôm vào trong lòng giống như con gà mái ấp trứng. Phan Ngọc cố gắng nhịn cười, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- A Hiên, ngươi như vậy chắc mệt lắm đi, cho dù hiện tại chưa cảm thấy gì nhưng lát nữa hẳn sẽ rất mệt, không bằng bây giờ cứ để ở đây, ta nghĩ…
Phan Ngọc nói lần này liền nói đến hơn nửa canh giờ, chưa có tạm dừng lại dù chỉ một chút.
- Dừng, dừng!
Phương Ly Hiên đầu óc hoa lên, vội vàng đem vàng để lại.
Hắn bị những lời nói ngụy biện của Phan Ngọc nói đến đầu choáng mắt hoa.
Cho dù có ba ngày ba đêm không ăn uống mà đi đến những nơi có yêu quái thường lui tới thì hắn cũng không có đau đầu như hiện tại.
Thực hiện được gian kế, tay chân của Phan Ngọc liền lanh lẹ đem túi da cột chặt lại, ném ra sau lưng làm cho lưng hắn thiếu chút nữa là bị gãy.
Than thở một tiếng, thời gian gần đây nằm trên giường hơi bị nhiều, xem ra cần phải chăm chỉ rèn luyện thân thể mới được.
- Sau này còn gặp lại!
Minh nguyệt trải rộng, sau khi để lại những lời này, Phan Ngọc liền xoay người chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ còn Phương Ly Hiên quỳ rạp trên mặt đất khóc không ra nước mắt, kia là vàng của hắn mà!
Gió đêm thổi lên trên mặt, không biết có bao nhiêu thư thái.
Phan Ngọc trên lưng đeo túi da từ thân cây này nhảy sang thân cây khác.
Nhánh cây cong cong, thân nhẹ như chim yến, sức nặng của vàng cũng không có làm cho khinh công của hắn suy giảm đi chút nào.
Tuy rằng trốn khỏi nhà có chút không quang minh chính đại, nhưng còn tốt hơn là bị người khác bức hôn.
Phan Ngọc thích vàng, cũng thích nữ nhân xinh đẹp.
Hoàng Tương Tương cùng với hắn quen nhau từ nhỏ, nói không có chút cảm tình nào cũng không đúng, nhưng nếu nói cảm tính sâu đến nỗi có thể đàm hôn luận gả thì lại như thế nào cũng không thể đáp ứng được.
Mỗi khi Phan Ngọc nhìn thấy khuôn mặt như trái táo của nàng ta liền không khỏi nhớ tới lúc ba tuổi từng nhéo mũi của nàng.
Hắn chỉ có thể xem nàng ta là muội muội của mình, đem muội muội lấy về nhà còn là con người sao?
Quả thật là súc sinh mà!
Phan Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật vĩ đại, may mắn hắn không có nghe theo lời của phụ mẫu, nếu không nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo cho đến chết.
Gió càng lúc càng lớn, cơ hồ là đang rít gào, xẹt qua vài tia ẩm ướt giống như trời sắp đổ mưa.
Phan Ngọc cố gắng chạy nhanh hơn, muốn tìm chỗ để trú mưa.
Chân vừa chạm đất liền có một loạt ánh sáng nhọn như tên bắn bay về hướng cổ họng của hắn.
Phan Ngọc kinh hãi, chân vội vàng lùi về phía sau, thân mình ngửa ra, mấy thứ kia liền xẹt qua ngay sát chóp mũi.
Vừa muốn đứng thẳng người dậy, phía sau lưng liền có người đá hắn một cái.
Bùm, Phan Ngọc ngửa mặt nằm trên mặt đất.
Chỗ bị đá ở sau lưng sinh đau, xương cốt toàn thân thiếu chút nữa là vỡ vụn.
Phan Ngọc chậm rì rì cố gắng đứng lên, yết hầu chợt lạnh, một thanh kiếm để sát ngay cổ họng.
Ban đêm ở tại đây, lần đầu tiên Phan Ngọc bị hàn khí trên thanh kiếm khiến cho da gà tầng tầng nổi lên.
Ngón tay chạm vào mũi kiếm, không chút sứt mẻ, ngẩng đầu cười nói:
- Tương Tương, kiếm pháp của ngươi so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều
Beta: Ngược Ái.
- Ăn ngon, ưm, tôm bóc vỏ, trà Long Tĩnh này ăn ngon thật!
- Ngon thì liền ăn nhiều một chút đi!
Phương Ly Hiên cười đến cực kì vui vẻ, miệng cho vào một đống thức ăn, không ngừng khen ngợi.
Trên mặt Phan phu nhân mừng rỡ đến độ cười tươi như hoa, thỉnh thoảng lại gắp vài món ăn bỏ vào trong bát của hắn.
Phan Ngọc thì ngược lại, mày nhíu chặt, buồn bực không vui.
Căn bản là chưa ăn được mấy miếng.
Bất quá, một bàn đầy người tựa hồ trừ bỏ hắn ra, người người đều cao hứng phấn chấn, giống như người thành thân là người khác mà không phải hắn.
Nhưng thật ra Hoàng Tương Tương đối với hắn thật không sai.
Bỏ vào trong bát của hắn một đống lớn thức ăn, còn không ngừng khuyên hắn ăn nhiều.
Chẳng lẽ nàng không biết nguyên nhân kỳ thật khiến cho Phan Ngọc khó có thể nuốt xuống được là do tại nàng hay sao?
- Ngọc ca ca, ăn nhiều một chút, huynh mập hơn nữa mới đẹp. – Tiểu nha đầu cười đến vô tâm vô phế, vẻ mặt sáng lạn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời này, đột nhiên Phan Ngọc có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Tựa hồ, khuôn mặt trước mắt cùng với khuôn mặt của người nào đó ở tận cùng trong trí nhớ có điểm giống nhau.
Chợt lóe qua, không kịp nắm bắt.
Phan Ngọc có chút tức giận, đang muốn phát hỏa, lại phát hiện chính mình vô luận như thế nào cũng không thể tức giận đối với khuôn mặt này được.
Suy sụp thở dài một hơi, cố gắng gắp thức ăn ở trong bát cho vào miệng.
Nuốt cơm xuống dưới, thực không có chút vị gì, lần đầu Phan Ngọc không ăn được như thế này.
Ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ cực kì nóng, không có một ai muốn ra ngoài mà phơi nắng cả.
Sân yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài sâu kín.
Phượng Ly Hiên chà xát khuôn mặt, ngáp một cái, khó có được sự thanh nhàn sau giờ ngọ như thế này.
Nếu lại có một chén nước ô mai, thị nữ ôn nhu xinh đẹp ở bên cạnh quạt gió, ai nha, nhân sinh của hắn liền trở nên viên mãn.
Đáng tiếc, hiếm khi có thời gian tốt như thế này, lại phải ở đây lãng phí mà nghe Phan Ngọc thở dài.
Mỗi một tiếng vang lên, tâm của hắn liền trầm đi một phần.
Trong lòng nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa liền chỉ vào nóc nhà hét lớn:
- Phan Ngọc, ngươi muốn chết thì đi chết đi, nhưng đừng có mà chết ở trước mặt ta. Uy, muốn ta buồn chết sao?
Không có tiếng thở dài nhưng cũng không có tiếng hồi âm.
Cắn chặt răng, Phương Ly Hiên dậm chân một cái, thân mình nhẹ như chim yến liền nhảy lên nóc nhà.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào thái dương làm cho hắn thiếu chút nữa muốn phát điên lên.
Đế giày được làm bằng da trâu chuyên dụng, loại tốt nhất cũng không thể ngăn trở nhiệt nóng từ nóc nhà truyền đến, làm cho Phương Ly Hiên thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
- Phan Ngọc, ngươi có bệnh sao? Không tới nằm ở nơi râm mát mà lại muốn ở trên đây phơi nắng, đầu óc của ngươi có vấn đề phải không?
Từ trong cổ họng rống ra mấy câu, nhánh cây liền trở nên run rẩy.
Nhưng Phan Ngọc ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm vào không trung mà ngẩn người.
Phương Ly Hiên nhịn không được, từng bước từng bước nhảy đến trước mặt, giơ tay kéo lấy vạt áo của Phan Ngọc, muốn đem hắn trở về phòng.
Không nghĩ tới, tay vừa mới đụng tới góc áo, thân mình của Phan Ngọc di chuyển một cái.
Cũng không thấy động tác của hắn là như thế nào, Phương Ly Hiên chỉ cảm thấy hoa mắt.
Phan Ngọc đã muốn di chuyển đến bên cạnh, vừa vặn né tránh cánh tay của hắn.
Không giận mà cười, Phan Ly Hiên nhếch miệng cười nói:
- Hảo tiểu tử, lại muốn đấu với ta! Tốt…tốt…tốt, hôm nay, chúng ta liền đánh một trận thoải mái đi!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Chân phải liền thẳng hướng đá vào eo của Phan Ngọc, mắt thấy đã sắp đá trúng thì Phan Ngọc xoay người một cái, lại né đi chỗ khác.
Hai người chỉ đánh bằng chân, quấn lấy nhau ở cùng một chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, Phương Ly Hiên không còn nhớ rõ đã từng đánh nhau với Phan Ngọc bao nhiêu lần.
Từ lúc hai, ba tuổi, không biết đã bao nhiêu lần đao thương luận võ.
Mỗi lần đều là thua nhiều hơn thắng, điều này đã khơi dậy nên tâm lý háo thắng làm cho hắn không ngừng khổ luyện.
Lúc này lại bị hành vi của Phan Ngọc chọc giận, liền ra tay như gió, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ yếu của hắn.
Điều này không phải là do tâm địa của hắn ngoan độc, mà là do nếu không ra những chiêu này, thì thật sự không thể nắm chắc phần thắng được.
Tội cho Phương Ly Hiên còn thật sự chăm chú, Phan Ngọc rõ ràng là không yên lòng.
Một người chăm chú, một người lười nhác, thắng thua tự nhiên rành mạch.
Nên lúc Phương Ly Hiên tung ra một trảo liền dễ dàng kháp trụ yết hầu của Phan Ngọc, rốt cuộc cũng phân ra được thắng bại.
Phanh.
Lá cây lả tả rơi như mưa, cây đại thụ run rẩy mấy lần.
- Phan Ngọc, ta không cần ngươi nhường!
Là người thắng nhưng Phương Ly Hiên lại cực kì phẫn nộ.
Mày rậm nhíu chặt, mắt phượng xinh đẹp cơ hồ trợn tròn lên, giận dữ trừng mắt nhìn Phan Ngọc vẫn chưa hoàn hồn, ngực không ngừng phập phồng.
- Ta sớm đã nhìn ra ngươi có điểm không thích hợp. Từ lúc ngươi trở về, ngươi liền có tâm sự.
- Không có. – Phan Ngọc quay đầu, không nhìn Phương Ly Hiên.
- Hừ, chỉ có người có tật giật mình mới không dám trực tiếp nhìn ta. Ngươi nhìn ánh mắt của ta đi! Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi không nói thật, ta nhất định đem ngươi đánh thành cái đầu heo!
Đối mặt với cánh tay giơ ra dùng để uy hiếp của Phương Ly Hiên, Phan Ngọc kéo kéo khóe miệng, xem như cười cười. Phương Ly Hiên đẩy Phan Ngọc.
- Có biết ngươi cười thật sự khó coi hay không? Ta tình nguyện nhìn thấy ngươi khóc còn đẹp mặt hơn nhiều, so với nhìn thấy bộ dáng như quỷ hiện tại này.
Sau một hồi xả giận, Phương Ly Hiên lau mồ hôi.
Sau khi phát tiết, quả nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều.
Bắt chước Phan Ngọc, Phương Ly Hiên cũng nằm xuống, mặt hướng lên trên.
Bầu trời xanh thẳm giống như một khối bảo ngọc màu xanh trong suốt, vạn dặm không mây, tuy rằng ánh nắng chiếu vào trên người thật nóng, nhưng đối mặt với cảnh vật trống trải này lại làm cho Phương Ly Hiên cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Nhìn trong chốc lát, nghiêng đầu nói với Phan Ngọc:
- Ở trên này, tầm nhìn quả nhiên thật tốt, khó trách ngươi lại chạy lên đây.
- Ta chỉ là đang suy nghĩ một việc, Ly Hiên, chúng ta quen biết nhau đã bao lâu?
Ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc làm cho Phương Ly Hiên có chút trở tay không kịp, gãi gãi đầu.
- Chắc là mười mấy năm á!
- Ta đối với ngươi như thế nào?
- Tốt lắm!
- Chúng ta có phải là huynh đệ hay không?
- Tất nhiên! – Phương Ly Hiên chỉ còn kém vỗ ngực thề.
Đột nhiên, một bóng đen không hề báo trước phủ lên người Phương Ly Hiên.
Phan Ngọc vừa rồi còn mặt co mày cáu, lúc này đã cười đến là sáng lạn. Phương Ly Hiên hoảng sợ, đến cả âm thanh cũng đều run lên.
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?
Phan Ngọc cười đến ánh mắt đều cong thành vầng trăng khuyết, trong mắt toát ra ánh sáng quỷ dị.
Phương Ly Hiên run run, không tự chủ được sờ sờ cổ, Phan Ngọc thấy thế liền cười nói:
- A Hiên, chúng ta huynh đệ tốt, huynh đệ tốt cũng đã được mười mấy năm rồi đúng không?
Phương Ly Hiên gật gật đầu, sao có thể không gật đầu cho được.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Phan Ngọc lộ ra vẻ mặt này, tám chín phần mười là Phương Ly Hiên đều bị cắm mũi dắt đi. Tuy rằng trong lòng có hơi bồn chồn nhưng thói quen thật là đáng sợ mà.
- Cho nên, A Hiên, ngươi liền giúp ta lần này đi. – Trong ánh mắt Phan Ngọc lộ ra ánh sáng nóng bỏng.
Phương Ly Hiên thật muốn đánh cho cái miệng nhiều chuyện của mình mấy cái.
Không, hắn muốn đem chính mình đánh cho đến chết mới đúng.
Như vậy là có thể nhắm mắt làm ngơ rồi.
Từ lúc hắn nghe được chuyện kia cho tới bây giờ, cả một ngày, hắn còn đang cực lực tiêu hóa câu nói đầy khủng khiếp kia. Trong tai không ngừng vang lên tiếng ong ong, cảnh vật trước mắt cũng đều mờ nhạt hết cả.
Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng sáng tỏ, cúi đầu, bóng cây lắc lư.
Ban đêm là xinh đẹp như vậy, đáng lý ra hắn phải ở nhà cùng với Tô Nhuận Ngọc mặc y phục đơn bạc, ngồi bàn phẩm rượu ngon, ôm ấp mỹ nhân như ngọc mới đúng.
Mà không phải giống như một đứa ngốc, trong tay cầm theo gánh nặng trầm trọng, đứng ở vùng dã ngoại hoang vu này hít khí lạnh.
Cho đến khi Phan Ngọc xuất hiện thì Phương Ly Hiên đã muốn đứng ở đây cả một ngày trời.
Ba.
Vội vàng ném gánh nặng vào trong lòng của Phan Ngọc, cho dù Phan Ngọc đã có sự chuẩn bị trước nhưng vẫn phải lùi về phía sau hai bước, giữ cân bằng, nhe răng cười, xoa xoa ngực:
- A Hiên, ngươi ném cái gì thế, tại sao lại nặng như vậy?
Phương Ly Hiên cười lạnh nói:
- Không phải ngươi bắt ta chuẩn bị vàng ư? Tất cả đều ở chỗ này! – Nói xong không khỏi có chút đau lòng.
Phan Ngọc không thèm để ý đến sự tức giận của Phương Ly Hiên, vui mừng mở ra túi da để đếm vàng.
- A Hiên, thật sự là của ngươi, không thể tin được, ngươi lại có nhiều tiền như vậy!
- Uy, ngươi như thế nào lại cầm hết đi vậy? Để lại cho ta một ít với chứ!
Phương Ly Hiên như con sói đói chụp mồi, bổ nhào tới đống vàng kia, tức giận nhìn Phan Ngọc đang định đem túi da cất đi.
Phan Ngọc xấu hổ sờ sờ đầu, lặng lẽ thu tay phải lại.
- A Hiên, ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn cột chặt lại mà thôi.
Phương Ly Hiên cả giận nói:
- Ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao? Đừng nghĩ ta là một ngốc tử, từ nhỏ ngươi đã như thế này rồi, bây giờ ta sẽ không bao giờ bị lừa nữa đâu!
Nhìn Phương Ly Hiên đem vàng ôm vào trong lòng giống như con gà mái ấp trứng. Phan Ngọc cố gắng nhịn cười, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- A Hiên, ngươi như vậy chắc mệt lắm đi, cho dù hiện tại chưa cảm thấy gì nhưng lát nữa hẳn sẽ rất mệt, không bằng bây giờ cứ để ở đây, ta nghĩ…
Phan Ngọc nói lần này liền nói đến hơn nửa canh giờ, chưa có tạm dừng lại dù chỉ một chút.
- Dừng, dừng!
Phương Ly Hiên đầu óc hoa lên, vội vàng đem vàng để lại.
Hắn bị những lời nói ngụy biện của Phan Ngọc nói đến đầu choáng mắt hoa.
Cho dù có ba ngày ba đêm không ăn uống mà đi đến những nơi có yêu quái thường lui tới thì hắn cũng không có đau đầu như hiện tại.
Thực hiện được gian kế, tay chân của Phan Ngọc liền lanh lẹ đem túi da cột chặt lại, ném ra sau lưng làm cho lưng hắn thiếu chút nữa là bị gãy.
Than thở một tiếng, thời gian gần đây nằm trên giường hơi bị nhiều, xem ra cần phải chăm chỉ rèn luyện thân thể mới được.
- Sau này còn gặp lại!
Minh nguyệt trải rộng, sau khi để lại những lời này, Phan Ngọc liền xoay người chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ còn Phương Ly Hiên quỳ rạp trên mặt đất khóc không ra nước mắt, kia là vàng của hắn mà!
Gió đêm thổi lên trên mặt, không biết có bao nhiêu thư thái.
Phan Ngọc trên lưng đeo túi da từ thân cây này nhảy sang thân cây khác.
Nhánh cây cong cong, thân nhẹ như chim yến, sức nặng của vàng cũng không có làm cho khinh công của hắn suy giảm đi chút nào.
Tuy rằng trốn khỏi nhà có chút không quang minh chính đại, nhưng còn tốt hơn là bị người khác bức hôn.
Phan Ngọc thích vàng, cũng thích nữ nhân xinh đẹp.
Hoàng Tương Tương cùng với hắn quen nhau từ nhỏ, nói không có chút cảm tình nào cũng không đúng, nhưng nếu nói cảm tính sâu đến nỗi có thể đàm hôn luận gả thì lại như thế nào cũng không thể đáp ứng được.
Mỗi khi Phan Ngọc nhìn thấy khuôn mặt như trái táo của nàng ta liền không khỏi nhớ tới lúc ba tuổi từng nhéo mũi của nàng.
Hắn chỉ có thể xem nàng ta là muội muội của mình, đem muội muội lấy về nhà còn là con người sao?
Quả thật là súc sinh mà!
Phan Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật vĩ đại, may mắn hắn không có nghe theo lời của phụ mẫu, nếu không nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo cho đến chết.
Gió càng lúc càng lớn, cơ hồ là đang rít gào, xẹt qua vài tia ẩm ướt giống như trời sắp đổ mưa.
Phan Ngọc cố gắng chạy nhanh hơn, muốn tìm chỗ để trú mưa.
Chân vừa chạm đất liền có một loạt ánh sáng nhọn như tên bắn bay về hướng cổ họng của hắn.
Phan Ngọc kinh hãi, chân vội vàng lùi về phía sau, thân mình ngửa ra, mấy thứ kia liền xẹt qua ngay sát chóp mũi.
Vừa muốn đứng thẳng người dậy, phía sau lưng liền có người đá hắn một cái.
Bùm, Phan Ngọc ngửa mặt nằm trên mặt đất.
Chỗ bị đá ở sau lưng sinh đau, xương cốt toàn thân thiếu chút nữa là vỡ vụn.
Phan Ngọc chậm rì rì cố gắng đứng lên, yết hầu chợt lạnh, một thanh kiếm để sát ngay cổ họng.
Ban đêm ở tại đây, lần đầu tiên Phan Ngọc bị hàn khí trên thanh kiếm khiến cho da gà tầng tầng nổi lên.
Ngón tay chạm vào mũi kiếm, không chút sứt mẻ, ngẩng đầu cười nói:
- Tương Tương, kiếm pháp của ngươi so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook