Vọng Tình
-
Chương 50
Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.
Beta: Ngược Ái.
Hồ Tứ nằm dưới tàng cây, miệng nhai nhai ít lá cây, ăn ăn, mặt nhăn nhíu, phun ra, sờ sờ bụng, âm thầm mắng Hạ Lan Hiên cùng Phan Ngọc.
Có cơm cũng không cho nàng ăn, tuy rằng trong núi trái cây không ít, muốn ăn cũng không phải không có biện pháp, nhưng mà có thức ăn ngon vẫn tốt hơn nha.
Chính thời điểm đang phát sầu, thoáng nhìn bóng dáng nhoáng lên ở cửa một cái, Phan Ngọc đã trở lại.
Cũng không đứng dậy, Hồ Tứ ngẩng đầu nhìn trời.
- Ai, trên đời này thật sự là không công bằng nha. Có người đi ăn uống no say, có người lại đói bụng sắp không chịu nổi.
Phan Ngọc nhìn bộ dáng Hồ Tứ, nằm mềm mại trên cỏ, hơi nghiêng đầu, mùi lá cỏ thơm ngát, tâm tình có chút lo lắng.
Trên bầu trời xanh lam, mấy đám mây mềm trắng lững lờ trôi, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên cây, loang lổ bóng lá.
- Chuyện trên đời, khó có thể đoán trước. Nếu ai cũng được như ước nguyện, ngươi muốn tìm kiếm công bằng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có được.
Ánh sáng bị che khuất, bỗng xuất hiện khuôn mặt cười tươi như hoa của Phan Ngọc, Hồ Tứ giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cho ta ăn cái gì sao? Việc này ta trước đó cũng đã đoán được! Ngươi tâm địa như thế nào lại độc ác như vậy!
Phan Ngọc vẫn chưa tức giận, lạnh nhạt nói:
- Tứ Nhi, ngươi chừng nào thì mới có thể trưởng thành?
- Có ý tứ gì?
Hồ Tứ có điểm mơ hồ.
Nhắm mắt lại, Phan Ngọc chỉ cảm thấy vô lực.
- Ta mệt rồi, Tứ Nhi, thật sự, ta mệt tới chết mất!
Hồ Tứ chân tay luống cuống, sờ trán hắn, run giọng nói:
- Ngươi còn nóng phải không?
Ngón tay nhỏ bé mềm mại khẽ chạm vào hắn, một cảm giác không hiểu rõ từ đáy lòng dâng lên.
Trên đời này trừ bỏ cha mẹ và sư phụ, thì không còn có người nào thiệt tình đối với hắn như vậy.
Trừng mắt, Phan Ngọc mỉm cười:
- Không, ta tốt hơn nhiều rồi.
Phan Ngọc cười tươi như dòng nước thu, Hồ Tứ không tự chủ được cười rộ lên.
- Thân thể tốt, tâm tình sẽ tốt, ta vốn là cho rằng như vậy.
Đột nhiên, bụng phát ra thanh âm nhỏ, Phan Ngọc cười lớn kéo vẻ mặt đỏ bừng của Hồ Tứ.
- Hôm nay thời tiết thật tốt, ta mang ngươi đi ăn thứ tốt.
Không chút nghi hoặc, Hồ Tứ hưng phấn nhảy dựng lên, giữ chặt tay Phan Ngọc, một đường luôn miệng thúc giục hắn đi nhanh xuống núi.
Ánh nắng tươi sáng, người đi đường đông vui, Hồ Tứ tò mò xem trái xem phải, tay cũng không nhàn rỗi, một hồi sau đã ôm một bao giấy thật to trong lòng, ngay cả Phan Ngọc cũng nói vài lời.
Hôm nay tính tình Phan Ngọc thần kỳ tốt, Hồ Tứ yêu cầu gì một mực đáp ứng.
- Mặt trời đang xuống phía tây rồi, bằng không chính là ánh trăng từ phía đông lên, tóm lại, hôm nay nhất định phải cẩn thận.
Phong độ giống như công tử khuynh thành cười, làm cho Hồ Tứ bắt đầu sợ hãi.
Nếu chỉ là Hồ Tứ trước đây vui vẻ khi nhìn thấy nhân gian, nàng cũng sẽ không để ý đến sự bất thường của Phan Ngọc ở trong đầu, trong lòng nghi ngờ cũng không có biểu hiện ở trên mặt, trước sau như một, nàng chỉ cao hứng mà thôi.
Đi nửa ngày, Hồ Tứ khát nước, đột nhiên thấy chiêu bài phía trước, nàng lập tức hưng phấn, đối Phan Ngọc nói:
- Chúng ta đi vào trong đó ngồi.
Không cần nói nhiều, liền lôi kéo Phan Ngọc đi.
Hỉ Lạc cư, Phan Ngọc trong lòng mặc niệm.
Tường trắng ngói đen, giản dị tự nhiên.
Không giống như tửu quán bình thường, mà giống như nơi ở của ẩn sĩ.
Bên trong bố trí lại càng thanh nhã, bức họa phong thủy treo vách tường, phong cách cổ dạt dào, làm cho Phan Ngọc có một loại ảo giác, giống như ở trong này uống rượu không phải dân chúng bình thường, mà là các bậc vương giả, thánh hiền mới ở tại nơi này.
Hồ Tứ lại không biết chạy đi nơi nào, Phan Ngọc cười khổ một tiếng,
Chẳng lẽ hắn nhất định phải đi theo tiểu hồ yêu này chạy loạn khắp nơi?
- Oa, Phan Ngọc, ngươi mau nhìn, ta lấy được cái gì?
Hồ Tứ tươi cười, cầm trong tay bầu rượu, đắc ý chạy nhanh tới bên bàn.
Phan Ngọc buồn cười nói:
- Tưởng là cái gì, bất quá chỉ là một bầu rượu, cũng không đáng cho ngươi cao hứng như thế.
- Chỉ là một bầu rượu sao?
Hồ Tứ bĩu môi.
- Còn tưởng rằng kiến thức ngươi rộng rãi, nhưng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Này làm sao là rượu bình thường, là ta cố ý tìm lão bản nương đem tới.
Phan Ngọc có điểm tò mò.
- Ngươi biết lão bản nương nơi này? Sao không thấy đi ra?
Nhớ tới lần trước uống rượu, Hồ Tứ đáng tiếc.
- Vốn khi ta xuống núi bốc thuốc cho ngươi lại đi vào tửu quán mua cho ngươi rượu, bất quá, ngươi không có lộc ăn, không đến uống được, thực đáng tiếc.
Trong lòng vừa động, Phan Ngọc hỏi:
- Ngươi mua rượu cho ta?
- Đúng, ta cảm thấy ngươi sinh bệnh rất đáng thương, cho nên mua rượu cho ngươi, cho ngươi cao hứng.
Phan Ngọc có chút buồn bực.
- Ta không thể uống, lại sau, ta cũng không phải quỷ rượu.
Vỗ vỗ bả vai Phan Ngọc, Hồ Tứ cười nói:
- Bệnh nhân sẽ có bộ dáng người bệnh, cũng không phải rượu bình thường, là rượu đối với thân thể có ích lợi tốt.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng nói:
- Lại nói, ngươi gọi món ăn, ta đi tìm người.
Không đợi Phan Ngọc trả lời, lắc mình chạy đi.
Dịch rượu trong suốt, trong giống như nước suối, Phan Ngọc cũng không vội uống, suy nghĩ sâu xa.
Trong điếm, khách nhân không ít, lại lớn tiếng ồn ào.
Mọi người đều là thấp giọng nói giỡn, đột nhiên truyền đến một hai thanh âm tiếng cười.
Không lâu sau, Hồ Tứ chạy về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn dị thường, kéo tay Phan Ngọc, sau đó liền về chạy về phía sau viện, vừa chạy vừa quay đầu cười nói:
- Hôm nay đi ra ngoài thực đúng gặp may mắn nha, Đoán xem ta nhìn thấy ai? Ha ha, ngươi cũng đoán không được đâu, đi mau!
Phan Ngọc cũng không có để ý Hồ Tứ cao hứng, cười khổ một tiếng, thanh âm thấp không thể nghe thấy.
- Có lẽ ta đã đoán được đấy.
Ánh sáng màu đỏ, lục quang tràn ngập, lục cùng đỏ , quang ảnh lần lượt thay đổi.
Giống như ở trên tiên cảnh, một người đứng ở dưới tàng cây hoa tử đằng, tươi cười ôn nhu.
Quả nhiên là công tử tuyệt thế, nhìn thấy Hồ Tứ cùng Phan Ngọc, ôm quyền cười nói:
- Huynh đài, thật là có duyên, chúng ta lại tái kiến.
Phan Ngọc hoàn lễ:
- Thì ra huynh đài là lão bản nơi này. Thất kính, thất kính!
Phân chủ khách ngồi xuống, giới thiệu tôn tính đại danh, Phan Ngọc nhìn quét chung quanh một lượt, ánh mắt chợt lóe, cười nói:
- Tiêu huynh, những loài hoa nơi này thật xinh đẹp.
Không đợi Tiêu Mộ Vũ mở miệng, Hồ Tứ tiếp lời nói:
- Đúng vậy, ta còn tưởng rằng là tiên cảnh, nếu không làm sao có nhiều loại hoa xinh đẹp như vậy.
- Tiêu huynh, chắc hẳn mất rất nhiều công phu.
Tiêu Mộ Vũ khẽ cười, nói:
- Nương tử ta thích hoa, ta liền trồng nhiều hơn, cũng không có mất cái gì.
Trong lúc nói, cước bộ nhỏ nhẹ, một tố y nữ từ sau bụi hoa đi ra.
Đi theo phía sau là một tiểu nha hoàn, trong tay bưng một bầu rượu cùng điểm tâm.
Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, đỡ đồ người mang tới, hướng Phan Ngọc cùng Hồ Tứ giới thiệu:
- Vị này là nương tử của ta.
- Nguyên lai là đại tẩu, Phan Ngọc hữu lễ.
- Phan công tử hữu lễ.
Hồ Tứ tiến lên, vô cùng thân thiết vỗ cánh tay Đỗ Quyên:
- Đỗ tỷ tỷ, vài ngày không thấy, ta rất nhớ người.
Đỗ Quyên hé miệng cười:
- Nhớ ta, chỉ sợ là muốn ta làm thức ăn ngon cho ngươi!
Hồ Tứ kêu lên:
- Ta nào có, ta thật muốn thấy tỷ tỷ! Lại còn dẫn theo bằng hữu của ta nữa nha.
Nàng đối Phan Ngọc, nói:
- Đỗ tỷ tỷ là người tốt lắm! Lần trước chính nàng tặng ta rượu ngon, còn có đồ điểm tâm này, nhớ tới nó ta liền chảy nước miếng nha.
Vỗ nhẹ Hồ Tứ, Đỗ Quyên bưng chén bạch điệp lên, màu bánh phỉ thúy, hương khí bay lên, Hồ Tứ liếm liếm môi, cầm lấy một khối:
- Vậy ta không khách khí.
Đỗ Quyên lôi kéo Hồ Tứ, đối Tiêu Mộ Vũ nói:
- Chúng ta đi phía sau ngồi, các ngươi chậm rãi hàn huyên.
Phan Ngọc cầm một khối bánh lên, đưa tới miệng ăn, mày nhíu mặt nhăn:
- Thật ngọt, như thế nào nữ nhân lại thích ăn loại này?
- Nếu như giống nam nhân chúng ta, thế giới này chẳng phải không còn thú vị sao?
- Lời này thật hữu lý, chỉ là, ngươi xây dựng tất cả điều này, đến tột cùng có đáng giá hay không?
Tiêu Mộ Vũ ngón tay thon dài, móng tay oánh nhuận màu phấn hồng, vững vàng cầm bầu rượu.
Châm hai ly rượu, hương rượu tỏa ra bốn phía.
- Thỉnh nếm thử rượu ta ủ.
Chén bạch ngọc, dịch rượu trong suốt đỏ sẫm, hương thơm nồng đậm. Tiêu Mộ Vũ uống một hơi cạn sạch, lộ ra đáy chén, nói:
- Ta uống trước, kính ngươi.
Thấy Phan Ngọc chậm chạp chưa uống, cười nói:
- Như thế nào, sợ ta hạ độc sao?
Phan Ngọc nhíu mi.
- Chê cười rồi, ta sợ cái gì!
Bưng ly rượu lên một ngụm uống cạn, không ngửi mùi hương của rượu.
Thật là kì lạ, loại rượu kì quái này làm cho Phan Ngọc nuốt cũng không được, không nuốt cũng không được.
Tiêu Mộ Vũ một bộ dáng xem kịch vui làm cho Phan Ngọc có điểm tức giận, bất quá đây là canh bạc rượu, cắn răng nuốt xuống.
Không nghĩ vừa nuốt xuống, hương vị trong miệng chưa tản đi, một cỗ cảm giác thơm ngon từ trong hầu dâng lên, chẳng những diệt hết suy tư, dư vị ngân nga, khiến người ta tâm tình thống khoái.
- Rượu này, quả thật kỳ lạ.
Cũng từng uống qua vô số rượu ngon, nhưng rượu quái dị như thế này vẫn là lần đầu uống đến, cho dù là Phan Ngọc, cũng không cầm lòng mà kinh ngạc.
Được khen ngợi, Tiêu Mộ Vũ có chút đắc ý:
- Đây là rượu ta gần đây ủ được, lấy tên là ‘ lưu ly túy’.
Tay khéo léo cầm ly rượu, Phan Ngọc than nhẹ.
- Lưu ly túy, tên rất hay, rượu ngon xứng mĩ khí, mỹ danh vang thiên hạ.
- Đây là thú vui của ta.
- Thú vui?
Phan Ngọc không cho là đúng.
- Thú vui của ngươi chỉ sợ không chỉ là một loại này.
- Vậy giống cái gì?
- Giống như tự mình chuốc lấy cực khổ, tự tìm phiền não.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cây tử đằng trong viện, thần sắc suy tư.
- Ngươi có phải cho rằng, ta hao khí công lực, duy trì cái dạng này không đáng giá, phải không?
- Nếu như vĩnh viễn không thực hiện được, liền viên mãn như cây tử đằng này!
Tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, hoặc là có chuyện khác, Phan Ngọc cũng không có duy trì phong độ hoàn mỹ.
Vung tay lên, cây hoa tử đằng biến mất trong giây lát, sân này cũng khôi phục bộ mặt vốn có.
- Vì cái gì không cho nàng biết chân tướng, vì cái gì?
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa tức giận, lạnh nhạt nói:
- Ta biết ý đồ của ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã nghĩ tới ngày này.
- Ngươi biết?
Phan Ngọc có chút giật mình.
Con ngươi đen của Tiêu Mộ Vũ trở nên sâu thẳm.
- Đương nhiên. Ngươi cùng Hạ Lan Hiên, cái các ngươi muốn , đơn giản là mạng của ta.
Hai người giống như đang ngầm giao tranh, gió nhẹ thổi qua.
Một mảnh lá bám vào cành cây, từ từ bay xuống gần bọn họ.
Đột nhiên, lá cây dừng lại, như hơi nước bốc hơi, biến mất vô hình.
Phan Ngọc đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Lau miệng, một tia đỏ tươi chiếu vào mu bàn tay, cười lạnh nói:
- Mạng của ngươi? Ha ha, ngươi liên tưởng thực sâu xa. Bất quá, cuối cùng cũng động thủ thật sự! Cũng tốt, đỡ phải để ta nói lời vô nghĩa!
Bàn tay ánh sáng thoáng hiện, một thanh trường kiếm trong suốt nắm trong tay, mũi kiếm chỉ vào Tiêu Mộ Vũ.
- Hiện hình đi!
Tóc dài màu lục, tóc thẳng mềm nhẵn, khẽ rơi xuống sau lưng.
Dung nhan tuấn tú, ánh mắt như ánh mặt trời trong ngày xuân chiếu trên mặt hồ, gió nhẹ thổi bay tóc của hắn phát, hiện ra dấu mi tâm.
Sáu đạo hỏa diễm khởi sắc, dưới ánh mặt trời tỏa hào quang.
Cuồng phong nổi lên, vạt áo Phan Ngọc bị thổi bay phấp phới, thanh âm Tiêu Mộ Vũ trước sau như một, bình tĩnh:
- Ta chỉ muốn cùng Quyên nhi có cuộc sống yên tĩnh, nhưng các ngươi thật sự khinh người quá đáng! Cho dù là ngươi, ha ha, đại danh “Ngọc diện Tu La”, ta tuyệt không cho phép việc các ngươi muốn phá hư cuộc sống của ta.
Beta: Ngược Ái.
Hồ Tứ nằm dưới tàng cây, miệng nhai nhai ít lá cây, ăn ăn, mặt nhăn nhíu, phun ra, sờ sờ bụng, âm thầm mắng Hạ Lan Hiên cùng Phan Ngọc.
Có cơm cũng không cho nàng ăn, tuy rằng trong núi trái cây không ít, muốn ăn cũng không phải không có biện pháp, nhưng mà có thức ăn ngon vẫn tốt hơn nha.
Chính thời điểm đang phát sầu, thoáng nhìn bóng dáng nhoáng lên ở cửa một cái, Phan Ngọc đã trở lại.
Cũng không đứng dậy, Hồ Tứ ngẩng đầu nhìn trời.
- Ai, trên đời này thật sự là không công bằng nha. Có người đi ăn uống no say, có người lại đói bụng sắp không chịu nổi.
Phan Ngọc nhìn bộ dáng Hồ Tứ, nằm mềm mại trên cỏ, hơi nghiêng đầu, mùi lá cỏ thơm ngát, tâm tình có chút lo lắng.
Trên bầu trời xanh lam, mấy đám mây mềm trắng lững lờ trôi, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên cây, loang lổ bóng lá.
- Chuyện trên đời, khó có thể đoán trước. Nếu ai cũng được như ước nguyện, ngươi muốn tìm kiếm công bằng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có được.
Ánh sáng bị che khuất, bỗng xuất hiện khuôn mặt cười tươi như hoa của Phan Ngọc, Hồ Tứ giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cho ta ăn cái gì sao? Việc này ta trước đó cũng đã đoán được! Ngươi tâm địa như thế nào lại độc ác như vậy!
Phan Ngọc vẫn chưa tức giận, lạnh nhạt nói:
- Tứ Nhi, ngươi chừng nào thì mới có thể trưởng thành?
- Có ý tứ gì?
Hồ Tứ có điểm mơ hồ.
Nhắm mắt lại, Phan Ngọc chỉ cảm thấy vô lực.
- Ta mệt rồi, Tứ Nhi, thật sự, ta mệt tới chết mất!
Hồ Tứ chân tay luống cuống, sờ trán hắn, run giọng nói:
- Ngươi còn nóng phải không?
Ngón tay nhỏ bé mềm mại khẽ chạm vào hắn, một cảm giác không hiểu rõ từ đáy lòng dâng lên.
Trên đời này trừ bỏ cha mẹ và sư phụ, thì không còn có người nào thiệt tình đối với hắn như vậy.
Trừng mắt, Phan Ngọc mỉm cười:
- Không, ta tốt hơn nhiều rồi.
Phan Ngọc cười tươi như dòng nước thu, Hồ Tứ không tự chủ được cười rộ lên.
- Thân thể tốt, tâm tình sẽ tốt, ta vốn là cho rằng như vậy.
Đột nhiên, bụng phát ra thanh âm nhỏ, Phan Ngọc cười lớn kéo vẻ mặt đỏ bừng của Hồ Tứ.
- Hôm nay thời tiết thật tốt, ta mang ngươi đi ăn thứ tốt.
Không chút nghi hoặc, Hồ Tứ hưng phấn nhảy dựng lên, giữ chặt tay Phan Ngọc, một đường luôn miệng thúc giục hắn đi nhanh xuống núi.
Ánh nắng tươi sáng, người đi đường đông vui, Hồ Tứ tò mò xem trái xem phải, tay cũng không nhàn rỗi, một hồi sau đã ôm một bao giấy thật to trong lòng, ngay cả Phan Ngọc cũng nói vài lời.
Hôm nay tính tình Phan Ngọc thần kỳ tốt, Hồ Tứ yêu cầu gì một mực đáp ứng.
- Mặt trời đang xuống phía tây rồi, bằng không chính là ánh trăng từ phía đông lên, tóm lại, hôm nay nhất định phải cẩn thận.
Phong độ giống như công tử khuynh thành cười, làm cho Hồ Tứ bắt đầu sợ hãi.
Nếu chỉ là Hồ Tứ trước đây vui vẻ khi nhìn thấy nhân gian, nàng cũng sẽ không để ý đến sự bất thường của Phan Ngọc ở trong đầu, trong lòng nghi ngờ cũng không có biểu hiện ở trên mặt, trước sau như một, nàng chỉ cao hứng mà thôi.
Đi nửa ngày, Hồ Tứ khát nước, đột nhiên thấy chiêu bài phía trước, nàng lập tức hưng phấn, đối Phan Ngọc nói:
- Chúng ta đi vào trong đó ngồi.
Không cần nói nhiều, liền lôi kéo Phan Ngọc đi.
Hỉ Lạc cư, Phan Ngọc trong lòng mặc niệm.
Tường trắng ngói đen, giản dị tự nhiên.
Không giống như tửu quán bình thường, mà giống như nơi ở của ẩn sĩ.
Bên trong bố trí lại càng thanh nhã, bức họa phong thủy treo vách tường, phong cách cổ dạt dào, làm cho Phan Ngọc có một loại ảo giác, giống như ở trong này uống rượu không phải dân chúng bình thường, mà là các bậc vương giả, thánh hiền mới ở tại nơi này.
Hồ Tứ lại không biết chạy đi nơi nào, Phan Ngọc cười khổ một tiếng,
Chẳng lẽ hắn nhất định phải đi theo tiểu hồ yêu này chạy loạn khắp nơi?
- Oa, Phan Ngọc, ngươi mau nhìn, ta lấy được cái gì?
Hồ Tứ tươi cười, cầm trong tay bầu rượu, đắc ý chạy nhanh tới bên bàn.
Phan Ngọc buồn cười nói:
- Tưởng là cái gì, bất quá chỉ là một bầu rượu, cũng không đáng cho ngươi cao hứng như thế.
- Chỉ là một bầu rượu sao?
Hồ Tứ bĩu môi.
- Còn tưởng rằng kiến thức ngươi rộng rãi, nhưng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Này làm sao là rượu bình thường, là ta cố ý tìm lão bản nương đem tới.
Phan Ngọc có điểm tò mò.
- Ngươi biết lão bản nương nơi này? Sao không thấy đi ra?
Nhớ tới lần trước uống rượu, Hồ Tứ đáng tiếc.
- Vốn khi ta xuống núi bốc thuốc cho ngươi lại đi vào tửu quán mua cho ngươi rượu, bất quá, ngươi không có lộc ăn, không đến uống được, thực đáng tiếc.
Trong lòng vừa động, Phan Ngọc hỏi:
- Ngươi mua rượu cho ta?
- Đúng, ta cảm thấy ngươi sinh bệnh rất đáng thương, cho nên mua rượu cho ngươi, cho ngươi cao hứng.
Phan Ngọc có chút buồn bực.
- Ta không thể uống, lại sau, ta cũng không phải quỷ rượu.
Vỗ vỗ bả vai Phan Ngọc, Hồ Tứ cười nói:
- Bệnh nhân sẽ có bộ dáng người bệnh, cũng không phải rượu bình thường, là rượu đối với thân thể có ích lợi tốt.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng nói:
- Lại nói, ngươi gọi món ăn, ta đi tìm người.
Không đợi Phan Ngọc trả lời, lắc mình chạy đi.
Dịch rượu trong suốt, trong giống như nước suối, Phan Ngọc cũng không vội uống, suy nghĩ sâu xa.
Trong điếm, khách nhân không ít, lại lớn tiếng ồn ào.
Mọi người đều là thấp giọng nói giỡn, đột nhiên truyền đến một hai thanh âm tiếng cười.
Không lâu sau, Hồ Tứ chạy về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn dị thường, kéo tay Phan Ngọc, sau đó liền về chạy về phía sau viện, vừa chạy vừa quay đầu cười nói:
- Hôm nay đi ra ngoài thực đúng gặp may mắn nha, Đoán xem ta nhìn thấy ai? Ha ha, ngươi cũng đoán không được đâu, đi mau!
Phan Ngọc cũng không có để ý Hồ Tứ cao hứng, cười khổ một tiếng, thanh âm thấp không thể nghe thấy.
- Có lẽ ta đã đoán được đấy.
Ánh sáng màu đỏ, lục quang tràn ngập, lục cùng đỏ , quang ảnh lần lượt thay đổi.
Giống như ở trên tiên cảnh, một người đứng ở dưới tàng cây hoa tử đằng, tươi cười ôn nhu.
Quả nhiên là công tử tuyệt thế, nhìn thấy Hồ Tứ cùng Phan Ngọc, ôm quyền cười nói:
- Huynh đài, thật là có duyên, chúng ta lại tái kiến.
Phan Ngọc hoàn lễ:
- Thì ra huynh đài là lão bản nơi này. Thất kính, thất kính!
Phân chủ khách ngồi xuống, giới thiệu tôn tính đại danh, Phan Ngọc nhìn quét chung quanh một lượt, ánh mắt chợt lóe, cười nói:
- Tiêu huynh, những loài hoa nơi này thật xinh đẹp.
Không đợi Tiêu Mộ Vũ mở miệng, Hồ Tứ tiếp lời nói:
- Đúng vậy, ta còn tưởng rằng là tiên cảnh, nếu không làm sao có nhiều loại hoa xinh đẹp như vậy.
- Tiêu huynh, chắc hẳn mất rất nhiều công phu.
Tiêu Mộ Vũ khẽ cười, nói:
- Nương tử ta thích hoa, ta liền trồng nhiều hơn, cũng không có mất cái gì.
Trong lúc nói, cước bộ nhỏ nhẹ, một tố y nữ từ sau bụi hoa đi ra.
Đi theo phía sau là một tiểu nha hoàn, trong tay bưng một bầu rượu cùng điểm tâm.
Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, đỡ đồ người mang tới, hướng Phan Ngọc cùng Hồ Tứ giới thiệu:
- Vị này là nương tử của ta.
- Nguyên lai là đại tẩu, Phan Ngọc hữu lễ.
- Phan công tử hữu lễ.
Hồ Tứ tiến lên, vô cùng thân thiết vỗ cánh tay Đỗ Quyên:
- Đỗ tỷ tỷ, vài ngày không thấy, ta rất nhớ người.
Đỗ Quyên hé miệng cười:
- Nhớ ta, chỉ sợ là muốn ta làm thức ăn ngon cho ngươi!
Hồ Tứ kêu lên:
- Ta nào có, ta thật muốn thấy tỷ tỷ! Lại còn dẫn theo bằng hữu của ta nữa nha.
Nàng đối Phan Ngọc, nói:
- Đỗ tỷ tỷ là người tốt lắm! Lần trước chính nàng tặng ta rượu ngon, còn có đồ điểm tâm này, nhớ tới nó ta liền chảy nước miếng nha.
Vỗ nhẹ Hồ Tứ, Đỗ Quyên bưng chén bạch điệp lên, màu bánh phỉ thúy, hương khí bay lên, Hồ Tứ liếm liếm môi, cầm lấy một khối:
- Vậy ta không khách khí.
Đỗ Quyên lôi kéo Hồ Tứ, đối Tiêu Mộ Vũ nói:
- Chúng ta đi phía sau ngồi, các ngươi chậm rãi hàn huyên.
Phan Ngọc cầm một khối bánh lên, đưa tới miệng ăn, mày nhíu mặt nhăn:
- Thật ngọt, như thế nào nữ nhân lại thích ăn loại này?
- Nếu như giống nam nhân chúng ta, thế giới này chẳng phải không còn thú vị sao?
- Lời này thật hữu lý, chỉ là, ngươi xây dựng tất cả điều này, đến tột cùng có đáng giá hay không?
Tiêu Mộ Vũ ngón tay thon dài, móng tay oánh nhuận màu phấn hồng, vững vàng cầm bầu rượu.
Châm hai ly rượu, hương rượu tỏa ra bốn phía.
- Thỉnh nếm thử rượu ta ủ.
Chén bạch ngọc, dịch rượu trong suốt đỏ sẫm, hương thơm nồng đậm. Tiêu Mộ Vũ uống một hơi cạn sạch, lộ ra đáy chén, nói:
- Ta uống trước, kính ngươi.
Thấy Phan Ngọc chậm chạp chưa uống, cười nói:
- Như thế nào, sợ ta hạ độc sao?
Phan Ngọc nhíu mi.
- Chê cười rồi, ta sợ cái gì!
Bưng ly rượu lên một ngụm uống cạn, không ngửi mùi hương của rượu.
Thật là kì lạ, loại rượu kì quái này làm cho Phan Ngọc nuốt cũng không được, không nuốt cũng không được.
Tiêu Mộ Vũ một bộ dáng xem kịch vui làm cho Phan Ngọc có điểm tức giận, bất quá đây là canh bạc rượu, cắn răng nuốt xuống.
Không nghĩ vừa nuốt xuống, hương vị trong miệng chưa tản đi, một cỗ cảm giác thơm ngon từ trong hầu dâng lên, chẳng những diệt hết suy tư, dư vị ngân nga, khiến người ta tâm tình thống khoái.
- Rượu này, quả thật kỳ lạ.
Cũng từng uống qua vô số rượu ngon, nhưng rượu quái dị như thế này vẫn là lần đầu uống đến, cho dù là Phan Ngọc, cũng không cầm lòng mà kinh ngạc.
Được khen ngợi, Tiêu Mộ Vũ có chút đắc ý:
- Đây là rượu ta gần đây ủ được, lấy tên là ‘ lưu ly túy’.
Tay khéo léo cầm ly rượu, Phan Ngọc than nhẹ.
- Lưu ly túy, tên rất hay, rượu ngon xứng mĩ khí, mỹ danh vang thiên hạ.
- Đây là thú vui của ta.
- Thú vui?
Phan Ngọc không cho là đúng.
- Thú vui của ngươi chỉ sợ không chỉ là một loại này.
- Vậy giống cái gì?
- Giống như tự mình chuốc lấy cực khổ, tự tìm phiền não.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cây tử đằng trong viện, thần sắc suy tư.
- Ngươi có phải cho rằng, ta hao khí công lực, duy trì cái dạng này không đáng giá, phải không?
- Nếu như vĩnh viễn không thực hiện được, liền viên mãn như cây tử đằng này!
Tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, hoặc là có chuyện khác, Phan Ngọc cũng không có duy trì phong độ hoàn mỹ.
Vung tay lên, cây hoa tử đằng biến mất trong giây lát, sân này cũng khôi phục bộ mặt vốn có.
- Vì cái gì không cho nàng biết chân tướng, vì cái gì?
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa tức giận, lạnh nhạt nói:
- Ta biết ý đồ của ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã nghĩ tới ngày này.
- Ngươi biết?
Phan Ngọc có chút giật mình.
Con ngươi đen của Tiêu Mộ Vũ trở nên sâu thẳm.
- Đương nhiên. Ngươi cùng Hạ Lan Hiên, cái các ngươi muốn , đơn giản là mạng của ta.
Hai người giống như đang ngầm giao tranh, gió nhẹ thổi qua.
Một mảnh lá bám vào cành cây, từ từ bay xuống gần bọn họ.
Đột nhiên, lá cây dừng lại, như hơi nước bốc hơi, biến mất vô hình.
Phan Ngọc đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Lau miệng, một tia đỏ tươi chiếu vào mu bàn tay, cười lạnh nói:
- Mạng của ngươi? Ha ha, ngươi liên tưởng thực sâu xa. Bất quá, cuối cùng cũng động thủ thật sự! Cũng tốt, đỡ phải để ta nói lời vô nghĩa!
Bàn tay ánh sáng thoáng hiện, một thanh trường kiếm trong suốt nắm trong tay, mũi kiếm chỉ vào Tiêu Mộ Vũ.
- Hiện hình đi!
Tóc dài màu lục, tóc thẳng mềm nhẵn, khẽ rơi xuống sau lưng.
Dung nhan tuấn tú, ánh mắt như ánh mặt trời trong ngày xuân chiếu trên mặt hồ, gió nhẹ thổi bay tóc của hắn phát, hiện ra dấu mi tâm.
Sáu đạo hỏa diễm khởi sắc, dưới ánh mặt trời tỏa hào quang.
Cuồng phong nổi lên, vạt áo Phan Ngọc bị thổi bay phấp phới, thanh âm Tiêu Mộ Vũ trước sau như một, bình tĩnh:
- Ta chỉ muốn cùng Quyên nhi có cuộc sống yên tĩnh, nhưng các ngươi thật sự khinh người quá đáng! Cho dù là ngươi, ha ha, đại danh “Ngọc diện Tu La”, ta tuyệt không cho phép việc các ngươi muốn phá hư cuộc sống của ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook