Vọng Tình
-
Chương 2: Mỹ nhân Thiên Sư
Phan Ngọc ngồi trong
chiếc xe tinh mĩ, ghế đệm mềm nhũn, trên bàn gỗ lim điêu khắc tinh xảo
có bày một bộ bầu rượu – ly rượu bằng bạch ngọc.
Ngọc chất ôn nhuận, tạo hình tinh tế, vừa thấy liền biết xuất xứ từ danh gia, sắc rượu hổ phách khuynh đảo trong ly, hương vị nồng nàn…
- Nhất niên hựu quá nhất niên xuân,
Bách tuế tằng vô bách tuế nhân.
Năng hướng hoa trung kỷ hồi tuý,
Thập thiên cô tửu mạc từ bần.
(Năm hết thì xuân cũng hết theo
Mà người trăm tuổi có bao nhiêu
Bên hoa hãy được say vài độ
Mua rượu tiền muôn chớ bảo nhiều.)
Mùi rượu nồng, ngâm nga thiên cổ danh ngôn, Phan Ngọc trong lòng cảm thấy thật tự tại thoải mái.
Chiếc xe này, bộ rượu này đều là thu hoạch của hắn.
Ngay cả bên ngoài, từ người kéo xe đến con tuấn mã, đều là Thiên kim Đại Uyên mua.
Vỗ vỗ túi da bên hông, lần này thu hoạch quả thật ngoài dự tính.
Rượu nguyên chất, xe hoa, ngân phiếu, tất cả mọi thứ đều làm cho Phan Ngọc phiêu phiêu dục tiên, khiến hồn phách đã quên mất quẻ đã bốc trước khi ra ngoài.
Phan Ngọc hiện tại dù có nhớ tới cái quẻ kia, cũng chỉ làm cho hắn không thoải mái mà thôi.
Nhưng bản thân cảm thấy cũng không đúng lắm, bởi vì, hắn lần xuất hành thuận lợi không thể nào thuận hơn nha.
- Hừ, nói cái gì không nên xuất hành, nói cái gì ta sẽ hai tay trống trơn mà quay về! Hừ hừ hừ, tất cả đều là vô nghĩa, lần này trở về, ta muốn làm cho bọn họ nhìn xem, mệnh của thiếu gia ta thật sự tốt!
Xe đi thật sự ổn, Phan Ngọc đối với vị xa phu cũng thực vừa lòng, không hổ là người huấn luyện tại Lạc Dương.
Có không vừa lòng phải chăng là mấy ngày nay mệt nhọc, lúc này một khi lơi lỏng, tinh thần sẽ không thể tập trung.
Mà không thể tập trung, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Hai mí mắt của Phan Ngọc cụp xuống, đang muốn đi gặp chu công, chỉ nghe bên tai….
Phịch!
Một tiếng nổ vang lên khiến hoa cả mắt, thân mình hắn bị một cái gì đó hung hăng tạp trúng.
Trước mắt liền kim tinh loạn binh, cho dù Phan Ngọc yêu vàng như vậy, cũng không chịu nổi khi bị nhiều kim tinh đè lên, lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa lệch vị trí.
Phan Ngọc có công phu tốt, nhưng do quá bất ngờ bị đánh trúng, trong lồng ngực nhiệt huyết cuồn cuộn, trên miệng thấy vị ngọt, miệng hé ra, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Tất cả đều phun trên người cái vật gì đó kia.
(Kim tinh : vàng.
Ta xin giải thích đoạn này: thực ra anh bị chị rơi trúng, vì nam chính là cực kì tham tiền nên trong lúc hoa mắt nhìn ra toàn thấy vàng :v )
Chờ trước mắt kim tinh toàn bộ biến mất, Phan Ngọc lúc này mới phát hiện có vật gì đó ở trên người.
Là một vật sống!
Một cái đầu máu me nhầy nhụa, chỗ lông ở tai, thân mình đều trắng như tuyết. Phía dưới 2 chân nhỏ nhắn, có ba cái đuôi xõa tung.
Không đúng! Phan Ngọc dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn, là tám cái đuôi to a!
Cái đuôi hình dạng thực đặc thù, thoạt nhìn giống như một cái.
Hồ ly! Còn không phải hồ ly bình thường!
Chỉ biết Đồ Sơn tộc là cửu vĩ yêu hồ, trừ bỏ bọn họ, hồ ly còn lại đều chỉ có một cái đuôi, chẳng lẽ là người của họ thật?
Phan Ngọc miên man suy nghĩ, thân thủ xem xét tiểu hồ ly bên cạnh. Thân mình vẫn ổn, trong mũi còn có khí, xem ra là ngất đi rồi.
- Công tử! Công tử!
Đánh xe không hổ gặp qua nhớ mặt, tuy rằng thấy xe hoa bị hỏng, Phan Ngọc lại dẫn theo một vật cẩu không ra cẩu, hổ không ra hổ, mặc dù nhìn tới ngẩn người, nhưng hắn vẫn là đánh bạo cất tiếng gọi.
Phan Ngọc bị xa phu gọi làm hoàn hồn, lắc lắc đầu, nhìn lại mọi thứ.
Trừ bỏ chỗ chính mình đang đứng ra, xe ngựa đều đã bị vỡ hết, nhìn lại hình không ra hình, may mà bộ rượu bạch ngọc kia vẫn hoàn hảo, không có tổn hại gì, tâm mới có thể thả lỏng ra một chút.
Phan Ngọc tới chỗ con ngựa, đem cái vật phóng tới chính mình từ trên trời giáng xuống – tiểu hồ ly trói trên mình ngựa.
Vỗ vỗ trên người con ngựa, cũng may trừ bỏ xe ngựa ra, mọi thứ đều còn lại.
Không có xe, xa phu cũng không có tác dụng.
Để bồi thường, Phan Ngọc đưa ra ngân lượng mua nốt 2 con ngựa lúc nãy kéo xe, việc ngoài ý muốn này làm cho xa phu mừng rỡ, đối với Phan Ngọc ngàn ân vạn tạ.
Cưỡi một, mặt sau kéo theo hai con ngựa nữa, Phan Ngọc cảm thấy hình tượng của mình đang bị giảm sút thảm hại.
Lâu không có cưỡi ngựa mà cổ đã phát đau, xem ra về sau vẫn nên tăng cường rèn luyện thể lực.
Ngẫm lại thân mình lúc nãy bị tiểu hồ ly kia làm cho bị thương, cũng may mắn là chân khí vẫn ổn, vẫn chưa tắt thở theo chiếc xe hoa lệ kia.
Phan Ngọc hận tới nghiến răng nghiến lợi, đợi khi tiểu hồ ly tỉnh lại, nhất định phải cùng nó tính bồi thường cho hắn mới được.
Trấn A Thạch.
Thôn trấn này mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì nơi này là giao thông đầu mối then chốt trong bốn phương tám hướng, từ phương nam đến phương bắc đều tụ tập ở đây, thế nên mới đặc biệt đông vui.
Khách điếm Vân Lai, tên rất hay, khách điếm giống như Vân Lai – Phan Ngọc mải suy nghĩ, nhưng không hay biết chính mình đang trở thành nhân vật tiêu điểm trong Trấn A Thạch.
Phan Ngọc quả thật khiến cho người ta rung động trong lòng từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ bằng vẻ bên ngoài của hắn, phong độ lỗi lạc, một đường đi tới, làm cho không biết bao nhiêu đại cô nương, tiểu tức phụ đi theo.
Người người như suy như túy, tự giác đi theo phía sau Phan Ngọc.
Vì thế, trên đường trấn A Thạch, bỗng hình thành một màn kì quan hiếm thấy.
Một người anh tuấn trẻ tuổi, cưỡi trên mình một con ngựa cao to, mặt sau còn có thêm hai con tuấn mã, mặt bên cạnh có rất nhiều nhóm các cô nương, thiếu phụ không ngừng đi theo.
Có thể nói đây là kì quan lớn nhất, lạ nhất từ trước tới nay trong Trấn.
Đối với việc bị người chỉ điểm, quan sát, Phan Ngọc sớm đã có chuẩn bị tâm lí.
Loại chuyện này bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ, mỗi lần mẫu thân dẫn hắn đi trên đường, đều bị nữ tử vây xem. Lúc đó Phan Ngọc là cực phẩm đáng yêu nha.
Phan Mẫu đứng bên cạnh cũng cảm thấy hãnh diện. Sau trưởng thành, Phan Ngọc ra phố có thói quen là ngồi xe ngựa, bởi vì nhân sinh tuấn mĩ, nếu không kín kẽ, liên tiếp sẽ bị cản trở trên đường.
Mặc dù Phan Ngọc ngồi trên xe, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của các tiểu cô nương nhìn hướng xe hắn mà ném mạnh hoa quả hoa tươi
( cái này là tục lệ của Trung Quốc khi xưa nhé, tạm hiểu giống như họ tung tú cầu ấy. )
Sau khi chọn phòng, Phan Ngọc liền hướng trên giường nằm xuống, nội tâm trong chốc lát bắt đầu tính toán mua một chiếc xe, lại mượn thêm xa phu.
Tóm lại, Phan Ngọc hắn không thể ủy khuất chính mình.
Đang buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt chuyển tới cái đầu đấy huyết tiểu hồ ly.
Đem tiểu hồ ly hướng tới tẩm thất, ném nó vào trong bồn, động tác thô lỗ, chà mạnh, không chút để ý tính mạng của nó.
Hồ Tứ đúng là không may mắn, trình độ phát huy lúc khó khăn, kết quả còn đi lầm đường, theo vách vực rơi xuống.
Chênh lệch rất lớn làm cho nó không chịu nổi, liền bất tỉnh hôn mê.
Mơ một giấc mộng giống thật, mộng chính mình rơi vào một chiếc xe ngựa, sau đó lại trên xe ngựa xóc nảy nửa ngày.
Đang suy nghĩ được cho ăn cao lương mỹ vị. Bỗng nhiên trên đầu chợt lạnh, nhịn không được hít vào một hơi, nước lạnh tiến vào trong lỗ mũi, lập tức bị nghẹn thành ho khan.
Thân mình đang đằng vân giá vũ bỗng…
Bùm!
Bị ném mạnh xuống đất, cho đến khi xương cốt Hồ Tứ đứt từng đoạn, đầu óc choáng váng, một thanh âm lãnh khốc vang lên bên tai:
- Tỉnh sao?
Hồ Tứ thân mình chấn động, cho tới bây giờ nghĩ đến Tiểu Bạch Linh thanh âm rất là dễ nghe, nhưng hiện tại thanh âm này, quả thật tuyệt vời không cách nào hình dung.
Đầu đang nhất thời choáng vàng chợt trở nên thanh tỉnh, cố gắng mở to mắt, hướng nhìn lại nơi thanh âm vừa phát ra.
Lông mày đen nhánh, ngũ quan trang nhã, hai mắt hữu thần. Hàng lông mi đậm nét uốn cong, mũi thẳng, cánh môi hồng bạc mỏng.
Không cười lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, khi cười làm người ta như thấy cây cối nở rộ trong mùa xuân.
Dáng người cao lớn cân xứng. Trên đầu đội bảo ngọc, phụ tùng rất tinh mĩ, phối màu rất hài hòa, làm cho Hồ Tứ tâm giống như say, hồn như bị đoạt mất.
- Mỹ nhân! Thật sự là cực phẩm mỹ nhân!
Hồ Tứ không tự chủ được thở dài, rồi nhìn lại chính mình,
Nếu là một người bình thường nhìn đến cử chỉ của tiểu hồ ly miệng nói tiếng người, chắc chắn kêu sợ hãi liên tục, đem Hồ Tứ xử lý.
Nhưng người nó đối mặt lại là Phan Ngọc, trong chốn giang hồ được mệnh danh là “Ngọc Diện Tu La” Phan Ngọc.
Huống hồ Phan Ngọc còn có một thân phận khác, điều này làm cho hẳn đối với loại chuyện này đã muốn thấy nhưng không thể trách.
Yêu quái chết trong tay Phan Ngọc chỉ sợ còn nhiều hơn so với số người bị hắn giết.
Một tia giận ẩn hiện trên đường lông mày, khuôn mặt tuấn tú tuyết trắng nổi lên tầng mỏng manh đỏ ửng.
Phan Ngọc bình sinh hận nhất chính là người khác xem hắn là nữ nhân, đối với một đại nam nhân dám “ liếc mắt đưa tình” với hẳn, chỉ sợ sớm đã sống không bằng chết, huống chi là bị một tiểu hồ ly nói.
Không giận mà lại cười, một tia lạnh như băng hiện lên trên theo khoé miệng, bất thình lình Hồ Tứ bị một luồng lãnh khí đánh úp tới:
- Yêu vật nhà ngươi, dám nói bổn thiếu gia như vậy, quả thực là tự tìm đường chết!
Hồ Tứ còn đang ngắm say mê bỗng thấy hoa mắt, cực phẩm mĩ nhân lập tức xuất hiện ở trước mặt.
Thân mình bị nhấc lên, không thể hít thở một chút không khí.
Hồ Tứ dơ móng vuốt lên, tròng mắt nó trắng dã.
Nó như thế nào cũng không hiểu rõ, vừa rồi rõ ràng mỹ nhân vẫn còn tốt đẹp, lại lập tức biến đổi trở nên thô bạo như vậy, là nó nói sai cái gì rồi?
“Ngọc Diện Tu La” dù là võ lâm hay là yêu giới, đại danh đều lừng lẫy như sấm đánh bên tai.
Cho nên, trong thành của Phan Ngọc, dù chỉ là một yêu quái cũng không có, ngay cả thôn trang phụ cận tĩnh mịch cũng không có bóng dáng yêu ma. Thế nên chỉ có những địa phương rất xa, mới mời Phan Ngọc đi trừ yêu.
Bức họa Phan Ngọc đã truyền đến khắp trên yêu giới, trở thành nơi để yêu tinh trút giận lên đó.
Lấy hình cái đầu Phan Ngọc làm bia ngắm, tiêu lượng tốt vô cùng.
Nghe nói, rất nhiều yêu tinh yêu diễm bởi vì quyến rũ bất thành, đem bia ngắm mua về, một vì tiết hận, hai vì tư người.
Hồ Tứ cũng không biết đến uy danh của Phan Ngọc, Đồ Sơn tộc khác với những yêu ma khác.
Sinh ra đã là thiên hồ, mà thiên hồ đều không có hạ sơn khi còn bán thần bán yêu, vì vậy, không biết tới Phan Ngọc cũng là lẽ đương nhiên nha.
Trong lồng ngực bị đè nén mạnh, đầu óc bắt đầu thiếu dưỡng khí, Hồ Tứ toàn thân run rẩy, hai chân nhỏ trước ôm lấy cổ tay Phan Ngọc, tròng mắt gắt gao trừng Phan Ngọc, trong mắt tràn đầy cầu xin thương xót.
Phan Ngọc trời sinh đã có cặp mắt âm dương, đối với yêu ma quỷ quái, dù cho là mãnh thú hồng thủy, tâm hắn chưa bao giờ từng có thương tiếc.
Bởi vì với hắn, đối với yêu quái đều không thể lui bước.
Mắt vốn thấy tiểu hồ ly chuẩn bị tắt thở, nhưng móng vuốt vô lực của nó khoác lên trên cổ tay hắn, ánh mắt tròn xoe nhìn mình, nơi đó trừ bỏ cầu xin thương xót, chính là vô tận thống khổ.
Thống khổ!
Phan Ngọc cả kinh, ngón tay không tự chủ được buông ra, tùy ý để Hồ Tứ rơi trên mặt đất.
Không biết vì sao, khi hắn chống lại cặp mắt đen lúng liếng kia, một loại cảm tình từ trong lòng trào ra, tâm nhất thời mềm mại, sát khí liền suy giảm.
Hồ Tứ cũng biết chính mình theo quỷ môn quan dạo qua 1 vòng đã trở lại.
Ho khan, sờ sờ cổ họng chính mình, rất là đau nha.
Không thể tưởng được mỹ nhân ra tay mạnh như vậy.
Xem ra, mỹ nhân này tính tình không được tốt lắm, nên tránh xa nhiều hơn tiếp cận, cần phải chú ý hơn mới được!
Ngọc chất ôn nhuận, tạo hình tinh tế, vừa thấy liền biết xuất xứ từ danh gia, sắc rượu hổ phách khuynh đảo trong ly, hương vị nồng nàn…
- Nhất niên hựu quá nhất niên xuân,
Bách tuế tằng vô bách tuế nhân.
Năng hướng hoa trung kỷ hồi tuý,
Thập thiên cô tửu mạc từ bần.
(Năm hết thì xuân cũng hết theo
Mà người trăm tuổi có bao nhiêu
Bên hoa hãy được say vài độ
Mua rượu tiền muôn chớ bảo nhiều.)
Mùi rượu nồng, ngâm nga thiên cổ danh ngôn, Phan Ngọc trong lòng cảm thấy thật tự tại thoải mái.
Chiếc xe này, bộ rượu này đều là thu hoạch của hắn.
Ngay cả bên ngoài, từ người kéo xe đến con tuấn mã, đều là Thiên kim Đại Uyên mua.
Vỗ vỗ túi da bên hông, lần này thu hoạch quả thật ngoài dự tính.
Rượu nguyên chất, xe hoa, ngân phiếu, tất cả mọi thứ đều làm cho Phan Ngọc phiêu phiêu dục tiên, khiến hồn phách đã quên mất quẻ đã bốc trước khi ra ngoài.
Phan Ngọc hiện tại dù có nhớ tới cái quẻ kia, cũng chỉ làm cho hắn không thoải mái mà thôi.
Nhưng bản thân cảm thấy cũng không đúng lắm, bởi vì, hắn lần xuất hành thuận lợi không thể nào thuận hơn nha.
- Hừ, nói cái gì không nên xuất hành, nói cái gì ta sẽ hai tay trống trơn mà quay về! Hừ hừ hừ, tất cả đều là vô nghĩa, lần này trở về, ta muốn làm cho bọn họ nhìn xem, mệnh của thiếu gia ta thật sự tốt!
Xe đi thật sự ổn, Phan Ngọc đối với vị xa phu cũng thực vừa lòng, không hổ là người huấn luyện tại Lạc Dương.
Có không vừa lòng phải chăng là mấy ngày nay mệt nhọc, lúc này một khi lơi lỏng, tinh thần sẽ không thể tập trung.
Mà không thể tập trung, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Hai mí mắt của Phan Ngọc cụp xuống, đang muốn đi gặp chu công, chỉ nghe bên tai….
Phịch!
Một tiếng nổ vang lên khiến hoa cả mắt, thân mình hắn bị một cái gì đó hung hăng tạp trúng.
Trước mắt liền kim tinh loạn binh, cho dù Phan Ngọc yêu vàng như vậy, cũng không chịu nổi khi bị nhiều kim tinh đè lên, lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa lệch vị trí.
Phan Ngọc có công phu tốt, nhưng do quá bất ngờ bị đánh trúng, trong lồng ngực nhiệt huyết cuồn cuộn, trên miệng thấy vị ngọt, miệng hé ra, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Tất cả đều phun trên người cái vật gì đó kia.
(Kim tinh : vàng.
Ta xin giải thích đoạn này: thực ra anh bị chị rơi trúng, vì nam chính là cực kì tham tiền nên trong lúc hoa mắt nhìn ra toàn thấy vàng :v )
Chờ trước mắt kim tinh toàn bộ biến mất, Phan Ngọc lúc này mới phát hiện có vật gì đó ở trên người.
Là một vật sống!
Một cái đầu máu me nhầy nhụa, chỗ lông ở tai, thân mình đều trắng như tuyết. Phía dưới 2 chân nhỏ nhắn, có ba cái đuôi xõa tung.
Không đúng! Phan Ngọc dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn, là tám cái đuôi to a!
Cái đuôi hình dạng thực đặc thù, thoạt nhìn giống như một cái.
Hồ ly! Còn không phải hồ ly bình thường!
Chỉ biết Đồ Sơn tộc là cửu vĩ yêu hồ, trừ bỏ bọn họ, hồ ly còn lại đều chỉ có một cái đuôi, chẳng lẽ là người của họ thật?
Phan Ngọc miên man suy nghĩ, thân thủ xem xét tiểu hồ ly bên cạnh. Thân mình vẫn ổn, trong mũi còn có khí, xem ra là ngất đi rồi.
- Công tử! Công tử!
Đánh xe không hổ gặp qua nhớ mặt, tuy rằng thấy xe hoa bị hỏng, Phan Ngọc lại dẫn theo một vật cẩu không ra cẩu, hổ không ra hổ, mặc dù nhìn tới ngẩn người, nhưng hắn vẫn là đánh bạo cất tiếng gọi.
Phan Ngọc bị xa phu gọi làm hoàn hồn, lắc lắc đầu, nhìn lại mọi thứ.
Trừ bỏ chỗ chính mình đang đứng ra, xe ngựa đều đã bị vỡ hết, nhìn lại hình không ra hình, may mà bộ rượu bạch ngọc kia vẫn hoàn hảo, không có tổn hại gì, tâm mới có thể thả lỏng ra một chút.
Phan Ngọc tới chỗ con ngựa, đem cái vật phóng tới chính mình từ trên trời giáng xuống – tiểu hồ ly trói trên mình ngựa.
Vỗ vỗ trên người con ngựa, cũng may trừ bỏ xe ngựa ra, mọi thứ đều còn lại.
Không có xe, xa phu cũng không có tác dụng.
Để bồi thường, Phan Ngọc đưa ra ngân lượng mua nốt 2 con ngựa lúc nãy kéo xe, việc ngoài ý muốn này làm cho xa phu mừng rỡ, đối với Phan Ngọc ngàn ân vạn tạ.
Cưỡi một, mặt sau kéo theo hai con ngựa nữa, Phan Ngọc cảm thấy hình tượng của mình đang bị giảm sút thảm hại.
Lâu không có cưỡi ngựa mà cổ đã phát đau, xem ra về sau vẫn nên tăng cường rèn luyện thể lực.
Ngẫm lại thân mình lúc nãy bị tiểu hồ ly kia làm cho bị thương, cũng may mắn là chân khí vẫn ổn, vẫn chưa tắt thở theo chiếc xe hoa lệ kia.
Phan Ngọc hận tới nghiến răng nghiến lợi, đợi khi tiểu hồ ly tỉnh lại, nhất định phải cùng nó tính bồi thường cho hắn mới được.
Trấn A Thạch.
Thôn trấn này mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì nơi này là giao thông đầu mối then chốt trong bốn phương tám hướng, từ phương nam đến phương bắc đều tụ tập ở đây, thế nên mới đặc biệt đông vui.
Khách điếm Vân Lai, tên rất hay, khách điếm giống như Vân Lai – Phan Ngọc mải suy nghĩ, nhưng không hay biết chính mình đang trở thành nhân vật tiêu điểm trong Trấn A Thạch.
Phan Ngọc quả thật khiến cho người ta rung động trong lòng từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ bằng vẻ bên ngoài của hắn, phong độ lỗi lạc, một đường đi tới, làm cho không biết bao nhiêu đại cô nương, tiểu tức phụ đi theo.
Người người như suy như túy, tự giác đi theo phía sau Phan Ngọc.
Vì thế, trên đường trấn A Thạch, bỗng hình thành một màn kì quan hiếm thấy.
Một người anh tuấn trẻ tuổi, cưỡi trên mình một con ngựa cao to, mặt sau còn có thêm hai con tuấn mã, mặt bên cạnh có rất nhiều nhóm các cô nương, thiếu phụ không ngừng đi theo.
Có thể nói đây là kì quan lớn nhất, lạ nhất từ trước tới nay trong Trấn.
Đối với việc bị người chỉ điểm, quan sát, Phan Ngọc sớm đã có chuẩn bị tâm lí.
Loại chuyện này bắt đầu từ khi hắn còn nhỏ, mỗi lần mẫu thân dẫn hắn đi trên đường, đều bị nữ tử vây xem. Lúc đó Phan Ngọc là cực phẩm đáng yêu nha.
Phan Mẫu đứng bên cạnh cũng cảm thấy hãnh diện. Sau trưởng thành, Phan Ngọc ra phố có thói quen là ngồi xe ngựa, bởi vì nhân sinh tuấn mĩ, nếu không kín kẽ, liên tiếp sẽ bị cản trở trên đường.
Mặc dù Phan Ngọc ngồi trên xe, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của các tiểu cô nương nhìn hướng xe hắn mà ném mạnh hoa quả hoa tươi
( cái này là tục lệ của Trung Quốc khi xưa nhé, tạm hiểu giống như họ tung tú cầu ấy. )
Sau khi chọn phòng, Phan Ngọc liền hướng trên giường nằm xuống, nội tâm trong chốc lát bắt đầu tính toán mua một chiếc xe, lại mượn thêm xa phu.
Tóm lại, Phan Ngọc hắn không thể ủy khuất chính mình.
Đang buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt chuyển tới cái đầu đấy huyết tiểu hồ ly.
Đem tiểu hồ ly hướng tới tẩm thất, ném nó vào trong bồn, động tác thô lỗ, chà mạnh, không chút để ý tính mạng của nó.
Hồ Tứ đúng là không may mắn, trình độ phát huy lúc khó khăn, kết quả còn đi lầm đường, theo vách vực rơi xuống.
Chênh lệch rất lớn làm cho nó không chịu nổi, liền bất tỉnh hôn mê.
Mơ một giấc mộng giống thật, mộng chính mình rơi vào một chiếc xe ngựa, sau đó lại trên xe ngựa xóc nảy nửa ngày.
Đang suy nghĩ được cho ăn cao lương mỹ vị. Bỗng nhiên trên đầu chợt lạnh, nhịn không được hít vào một hơi, nước lạnh tiến vào trong lỗ mũi, lập tức bị nghẹn thành ho khan.
Thân mình đang đằng vân giá vũ bỗng…
Bùm!
Bị ném mạnh xuống đất, cho đến khi xương cốt Hồ Tứ đứt từng đoạn, đầu óc choáng váng, một thanh âm lãnh khốc vang lên bên tai:
- Tỉnh sao?
Hồ Tứ thân mình chấn động, cho tới bây giờ nghĩ đến Tiểu Bạch Linh thanh âm rất là dễ nghe, nhưng hiện tại thanh âm này, quả thật tuyệt vời không cách nào hình dung.
Đầu đang nhất thời choáng vàng chợt trở nên thanh tỉnh, cố gắng mở to mắt, hướng nhìn lại nơi thanh âm vừa phát ra.
Lông mày đen nhánh, ngũ quan trang nhã, hai mắt hữu thần. Hàng lông mi đậm nét uốn cong, mũi thẳng, cánh môi hồng bạc mỏng.
Không cười lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, khi cười làm người ta như thấy cây cối nở rộ trong mùa xuân.
Dáng người cao lớn cân xứng. Trên đầu đội bảo ngọc, phụ tùng rất tinh mĩ, phối màu rất hài hòa, làm cho Hồ Tứ tâm giống như say, hồn như bị đoạt mất.
- Mỹ nhân! Thật sự là cực phẩm mỹ nhân!
Hồ Tứ không tự chủ được thở dài, rồi nhìn lại chính mình,
Nếu là một người bình thường nhìn đến cử chỉ của tiểu hồ ly miệng nói tiếng người, chắc chắn kêu sợ hãi liên tục, đem Hồ Tứ xử lý.
Nhưng người nó đối mặt lại là Phan Ngọc, trong chốn giang hồ được mệnh danh là “Ngọc Diện Tu La” Phan Ngọc.
Huống hồ Phan Ngọc còn có một thân phận khác, điều này làm cho hẳn đối với loại chuyện này đã muốn thấy nhưng không thể trách.
Yêu quái chết trong tay Phan Ngọc chỉ sợ còn nhiều hơn so với số người bị hắn giết.
Một tia giận ẩn hiện trên đường lông mày, khuôn mặt tuấn tú tuyết trắng nổi lên tầng mỏng manh đỏ ửng.
Phan Ngọc bình sinh hận nhất chính là người khác xem hắn là nữ nhân, đối với một đại nam nhân dám “ liếc mắt đưa tình” với hẳn, chỉ sợ sớm đã sống không bằng chết, huống chi là bị một tiểu hồ ly nói.
Không giận mà lại cười, một tia lạnh như băng hiện lên trên theo khoé miệng, bất thình lình Hồ Tứ bị một luồng lãnh khí đánh úp tới:
- Yêu vật nhà ngươi, dám nói bổn thiếu gia như vậy, quả thực là tự tìm đường chết!
Hồ Tứ còn đang ngắm say mê bỗng thấy hoa mắt, cực phẩm mĩ nhân lập tức xuất hiện ở trước mặt.
Thân mình bị nhấc lên, không thể hít thở một chút không khí.
Hồ Tứ dơ móng vuốt lên, tròng mắt nó trắng dã.
Nó như thế nào cũng không hiểu rõ, vừa rồi rõ ràng mỹ nhân vẫn còn tốt đẹp, lại lập tức biến đổi trở nên thô bạo như vậy, là nó nói sai cái gì rồi?
“Ngọc Diện Tu La” dù là võ lâm hay là yêu giới, đại danh đều lừng lẫy như sấm đánh bên tai.
Cho nên, trong thành của Phan Ngọc, dù chỉ là một yêu quái cũng không có, ngay cả thôn trang phụ cận tĩnh mịch cũng không có bóng dáng yêu ma. Thế nên chỉ có những địa phương rất xa, mới mời Phan Ngọc đi trừ yêu.
Bức họa Phan Ngọc đã truyền đến khắp trên yêu giới, trở thành nơi để yêu tinh trút giận lên đó.
Lấy hình cái đầu Phan Ngọc làm bia ngắm, tiêu lượng tốt vô cùng.
Nghe nói, rất nhiều yêu tinh yêu diễm bởi vì quyến rũ bất thành, đem bia ngắm mua về, một vì tiết hận, hai vì tư người.
Hồ Tứ cũng không biết đến uy danh của Phan Ngọc, Đồ Sơn tộc khác với những yêu ma khác.
Sinh ra đã là thiên hồ, mà thiên hồ đều không có hạ sơn khi còn bán thần bán yêu, vì vậy, không biết tới Phan Ngọc cũng là lẽ đương nhiên nha.
Trong lồng ngực bị đè nén mạnh, đầu óc bắt đầu thiếu dưỡng khí, Hồ Tứ toàn thân run rẩy, hai chân nhỏ trước ôm lấy cổ tay Phan Ngọc, tròng mắt gắt gao trừng Phan Ngọc, trong mắt tràn đầy cầu xin thương xót.
Phan Ngọc trời sinh đã có cặp mắt âm dương, đối với yêu ma quỷ quái, dù cho là mãnh thú hồng thủy, tâm hắn chưa bao giờ từng có thương tiếc.
Bởi vì với hắn, đối với yêu quái đều không thể lui bước.
Mắt vốn thấy tiểu hồ ly chuẩn bị tắt thở, nhưng móng vuốt vô lực của nó khoác lên trên cổ tay hắn, ánh mắt tròn xoe nhìn mình, nơi đó trừ bỏ cầu xin thương xót, chính là vô tận thống khổ.
Thống khổ!
Phan Ngọc cả kinh, ngón tay không tự chủ được buông ra, tùy ý để Hồ Tứ rơi trên mặt đất.
Không biết vì sao, khi hắn chống lại cặp mắt đen lúng liếng kia, một loại cảm tình từ trong lòng trào ra, tâm nhất thời mềm mại, sát khí liền suy giảm.
Hồ Tứ cũng biết chính mình theo quỷ môn quan dạo qua 1 vòng đã trở lại.
Ho khan, sờ sờ cổ họng chính mình, rất là đau nha.
Không thể tưởng được mỹ nhân ra tay mạnh như vậy.
Xem ra, mỹ nhân này tính tình không được tốt lắm, nên tránh xa nhiều hơn tiếp cận, cần phải chú ý hơn mới được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook