Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp
-
Chương 7: Hưu thê 4
Edit: Tĩnh Nguyệt
“Thế quái nào ta phải đổi với ngươi chứ?” Sĩ Thần mới mặc kệ.
“Bởi vì......” Duy Nhất bước đến trước mặt y,dùng chiết phiến nâng cằm Sĩ Thần lên, cười nói, “Ngươi không phải rất giống nữ nhân sao? Câu này dùng để tả về ngươi là quá thích hợp. Đúng không, Tam chủ tử?”
“Nói đúng lắm.” Vân Phi gật đầu.
“Tốt, Bạch Vân Phi, ngươi rảnh quá không có việc gì làm muốn gây sự phải không?” Mắt phượng của Sĩ Thần nhíu lại, lập tức rút kiếm.
Vân Phi cũng nắm cán của bội kiếm rút ra, “Lời này cũng không phải là do ta nói, ngươi muốn đánh, hảo, ta tiếp ngươi!” Đang lo không chỗ phát tiết!
“Các ngươi đừng......” Tần Chính đang muốn đứng dậy, lại phát hiện nơi thắt lưng rất đau đớn, cử động cũng không xong.
“Không có nghe lão gia nói như thế nào sao? Ta hối hận cùng hổ lang làm bạn, ta thẹn cùng rắn rết đồng sàng nhưng lại không quả quyết, ẩn nhẫn nhiều năm!” Sĩ Thần tiếp theo mắng to.
“Đó là nói ta sao? Rõ ràng là nói......” Nói đến đây Vân Phi cùng Sĩ Thần không hẹn mà đem ánh mắt hướng về phía Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi áp chế vị ngọt đang dâng lên nơi cổ họng, hai mắt nhìn thẳng hai người, đuôi tóc phía sau hơi hơi bay lên, nội lực đã được tập trung đến mức cường đại. Sát khí không cần dấu nữa mà cứ tùy tiện tản ra.
“Đại chủ tử xin đừng......” Tiểu Bính Tử thấp giọng hô. Xong rồi, Đại chủ tử phải đại khai sát giới!
“Dừng lại!” Hiển nhiên, Tần Chính cũng biết sự tình không ổn, hắn can đảm nhảy vọt đến đánh về phía Đại chủ tử đang cơn thịnh nộ.
Phẫn nộ che mất đi ánh mắt của Kỳ Nhi, y đã không thấy rõ người phóng đến là ai. Không đợi Tần Chính chạm đến một vạt áo trên người, y đã chộp lấy tọa ỷ (ghế dựa)bên người dùng sức chém ra, đánh bay con ‘muỗi’ đáng ghét đang xớ rớ bay lại gần đó.
“A!”
“Lão gia!” Tiểu Bính Tử sợ hãi kêu lên.
Tọa ỷ dập nát, chú ‘ muỗi ’ nhỏ bé và tội nghiệp bị đánh bay ra, rớt xuống bên chân Duy Nhất, Tiểu Bính Tử thấy Ngũ chủ tử vươn tay, tưởng là y muốn đỡ lão gia dậy, lại không ngờ là Ngũ chủ tử lôi vạt áo của lão gia đang mắc dưới chân ra, đặng duỗi chân cho thẳng, sau đó đá con ‘muỗi‘ xấu số dám quấy rầy y xem trò vui qua một bên.
“Ân hừ!”
Muỗi lăn lăn đến trước mặt A Kiệt, A Kiệt mới vừa đưa tay ra liền nghe thấy Quần Ngạo ho khan một tiếng, vội vàng lùi về. Chân đổi tư thế, đồng thời rất không cẩn thận mà giẫm lên ngón tay út của Tần Chính, cơ hồ đem xương ngón tay của hắn nghiền nát, đau đến độ khiến cho Tần lão gia trào ra lệ nam nhi.
“Ngô......” Tần Chính nhịn cơn đau xuống, cố gắng đứng dậy, nhưng khốn thay, hắn mới vừa đứng lên, trên lưng lại bị một kích quất tới khiến cả người ngã nhoài xuống. Nguyên lai là khi Quần Ngạo uống trà, y vô tình không để ý, trợt tay, làm chén trà trượt ra ngoài, khéo làm sao, nó lại văng trúng lưng của Tần lão gia.
“Lão gia......” Tiểu Bính Tử đứng một bên, rớt nước mắt thương cảm cho lão gia, hắn không làm mà cũng không xen vô. Nói giỡn, loại tình huống này, nếu hắn tiến lên bảo vệ cho lão gia, nhất định sẽ biến thành vật hi sinh! Hắn không muốn a, hắn vẫn còn muốn về Nam Lương với vợ ‘hiền’ xinh đẹp của hắn.
“A ———”
Tam chủ tử bị Tứ chủ tử bức tới bên này, mũi kiếm không cẩn thận, vô tình cắt qua cánh tay của lão gia.
“Nha ———”
Tứ chủ tử bị Tam chủ tử đánh rớt kiếm, vừa hay khiến cho nó rớt xuống đập trúng mặt lão gia, số của ngài cũng coi như may mắn, chỉ có sống kiếm đập vào mặt hắn chứ không phải là mũi kiếm.
“A nha ———”
Đại chủ tử rất lợi hại, một mình địch hai người, cách khoảng không tung ra một chưởng lực rất bá đạo, nhưng mà lại không chính xác lắm, không đánh trúng Tam chủ tử hay Tứ chủ tử mà lại thương cập đến lão gia vô tội.
“A a a ———”
Ba vị chủ tử đứng gần so chiêu, mỗi chiêu đều không cẩn thận mà dừng lại trên người lão gia. Vả lại mỗi một lần lão gia mau mau đứng lên để tránh thoát quyền cước thì chén trà của Nhị chủ tử sẽ không cẩn thận bay tới, rồi lại bay trở về để có thể tái sử dụng. Hoặc là ngân châm từ chiết phiến của Ngũ chủ tử, cũng có thể là bởi vì Thất chủ tử thuận tay làm rớt bồn hoa Diệp Tử bên cửa sổ, tóm lại ai nấy dường như “vô ý hữu tình” đồng tâm làm Tần lão gia vẫn quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên được.
Dám đem chuyện cũ trước kia quên đi đã là tội không thể tha thứ, mà nay còn cả gan viết hưu thư, lại là tử tội khó tránh khỏi! Cùng lắm thì ngươi chết ta chôn cùng với ngươi.
Tiểu Bính Tử không đành lòng xem, quay lưng lại, trong lòng không ngừng niệm ‘ Lão gia an giấc ngàn thu đi’. Hắn sớm nên biết, các chủ tử không phải nữ nhân, tuyệt sẽ không vì chuyện này mà hối hận, hôm qua chính là nhất thời không tiếp thu được sự thật, hôm nay mới là phản ứng của bọn họ.
“A —— nha —— a nha —— a a a ———”
Nghe thấy Tần Chính lại rên thêm một tiếng thê thảm, Tiểu Bính Tử rốt cuộc nhịn không được xông lên phía trước bảo vệ hắn, “Các vị chủ tử hạ thủ lưu tình a! Các ngươi sao có thể tin được lời của lão gia? Hắn……hắn xem như là một người bệnh a!” Nếu không ngăn cản, lão gia sẽ bị giết chết!
“Người bệnh?” Kỳ Nhi, Vân Phi cùng Sĩ Thần vội vàng thu hồi quyền cước.
Trong phòng sáu vị chủ tử quay mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu đều là một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thần tình vừa ảo não vừa áy náy. Đúng vậy, sao bọn họ lại quên chứ, Tần Chính là bởi vì ăn Vong Tâm Đan mới biến thành như thế nha! Bọn họ không những không giúp hắn trị bệnh, mà chẳng biết thông cảm nữa...... Cúi đầu xuống xem Tần lão gia đang nẳm trên mặt đất nửa sống nửa chết, ai nha, tựa hồ bọn họ xuống tay hơi nặng chút.
“Lão gia, ha ha......” Duy Nhất dùng chiết phiến che đi nửa khuôn mặt, cười gượng hỏi, “Ngài….. ngài có khỏe không?”
Mặt khác, năm người kia liếc ngang y một cái, ý bảo tên kia đang nói nhảm gì đấy? Bị đánh phủ đầu như vậy mà còn khỏe được à? Chưa chầu ông bà là còn may!
Ba người hồi nãy âm thầm giả vờ đánh nhau giờ đây cứng lưỡi, đều tự trở về chỗ ngồi. Kỳ Nhi dùng ánh mắt ý bảo tiểu Bính Tử nhanh đi phù lão gia, nào biết hắn tư duy ngu dốt không hiểu ý tứ, chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, sau đó bị chén trà của Quần Ngạo bắn trúng mới để ý.
“Lão gia, lão gia, ngươi còn sống......” Ngươi còn sống hả? Sáu ánh mắt giết người phóng tới Tiểu Bính Tử không thể nói hết lời.
Tiểu Bính Tử đem xác Tần Chính bắt qua vai tính vác đi, lúc này hắn đã nhắm chặt hai mắt, để lộ vẻ mặt xanh trắng nhìn qua rất dọa người. Trừ này cái này, trên người thật không nhìn ra bất kì ngoại thương gì, ba vị chủ tử trong võ lâm đều là nhất đẳng cao thủ, bọn họ đánh người nếu không muốn đối phương lưu lại vết thương ngoài da, thì người nọ trên người ngay cả một nửa điểm xanh tím cũng sẽ không có. Đạo lý cách núi đánh trâu vẫn giữ đươc nguyên dạng, sáu người ai cũng thuộc nằm lòng, quyền cước trút xuống người đối phương tưởng chừng như không phải là đòn nghiêm trọng, nhưng nó lại thông qua da, đả phá các bộ phận trong cơ thể, gây nội thương khó lường.
Không thấy ngoại thương, Tiểu Bính Tử lại chạy nhanh đi sờ cổ tay của Tần Chính, bắt được mạch rồi, bỗng dưng hắn ngửa mặt lên trời khóc lớn, “Lão gia a, đều do ta, là ta hại ngươi a!”
“Các ngươi sao lại hạ thủ nặng tay quá vậy?” Kỳ Nhi trừng mắt nhìn Vân Phi cùng Sĩ Thần.
Vân Phi, Sĩ Thần quay ngược lại, trừng mắt Kỳ Nhi một cái, tựa hồ như muốn nói rằng người xuống tay nặng nhất chính là ngươi.
“Lão gia a, ngài xảy ra chuyện gì, tiểu nhân cũng không sống nổi a!” Tiểu Bính Tử càng lúc khóc càng hăng hơn, đúng là xem xét thương thế của Tần Chính, biết Tần lão gia bị thương cũng không nặng lắm, hắn mới khóc nhiều như thế,thanh sắc thê lương như vậy, họa may chúng chủ tử sẽ tạm thời bỏ qua cho lão gia.”Là tiểu nhân hại ngài a, ngài muốn trăn trối điều gì, tiểu nhân sẽ nguyện ý làm tất!”
“Câm miệng!” A Kiệt đập mạnh xuống bàn, một chưởng này đủ phá nát cái trác kỉ (bàn con). Trong lòng y vốn đang lo lắng cho thương thế của Tần Chính, chưa kịp xem xét gì hết, nghe thấy Tiểu Bính Tử,thằng nhãi này gào khóc thảm thiết lại càng căm tức, “Còn không tới phiên ngươi phải lo!”
Tiểu Bính Tử vội vàng che miệng im tiếng, đúng vậy, nói cái gì là nguyện ý lão gia, cái này làm sao tới phiên hắn, thật là, hắn đã nói mấy lời ngu xuẩn gì đây?
“Đỡ hắn xuống đi, lão Lục lúc này còn chưa có tỉnh, trước tiên đành phải cho Tâm Như thay y chăm sóc cho lão gia.” Đại chủ tử ra lệnh.
“Vâng” Tiểu Bính Tử dùng bả vai đỡ thân thể Tần Chính, sau đó xoay người đưa hắn cõng trên lưng chạy nhanh về hướng dược lâu của Tiểu Lâm. Cảm giác được người trên lưng đang run run, Tiểu Bính Tử an ủi nói, “Lão gia đừng sợ.”
“Bọn họ......”
“Bọn họ đã đi hết rồi.” Người trên lưng liền giật giật, không hề phát ra âm thanh nào, Tiểu Bính Tử sợ hãi kêu lên, “Lão gia ngươi nói một câu gì đi a, ta biết ngươi không có việc gì hết, nhưng ngươi cũng đừng làm ta sợ!”
Tần Chính hơi hơi mở mắt nói,”Bọn họ......”
Bọn họ là ác quỷ a ——————!
“Thế quái nào ta phải đổi với ngươi chứ?” Sĩ Thần mới mặc kệ.
“Bởi vì......” Duy Nhất bước đến trước mặt y,dùng chiết phiến nâng cằm Sĩ Thần lên, cười nói, “Ngươi không phải rất giống nữ nhân sao? Câu này dùng để tả về ngươi là quá thích hợp. Đúng không, Tam chủ tử?”
“Nói đúng lắm.” Vân Phi gật đầu.
“Tốt, Bạch Vân Phi, ngươi rảnh quá không có việc gì làm muốn gây sự phải không?” Mắt phượng của Sĩ Thần nhíu lại, lập tức rút kiếm.
Vân Phi cũng nắm cán của bội kiếm rút ra, “Lời này cũng không phải là do ta nói, ngươi muốn đánh, hảo, ta tiếp ngươi!” Đang lo không chỗ phát tiết!
“Các ngươi đừng......” Tần Chính đang muốn đứng dậy, lại phát hiện nơi thắt lưng rất đau đớn, cử động cũng không xong.
“Không có nghe lão gia nói như thế nào sao? Ta hối hận cùng hổ lang làm bạn, ta thẹn cùng rắn rết đồng sàng nhưng lại không quả quyết, ẩn nhẫn nhiều năm!” Sĩ Thần tiếp theo mắng to.
“Đó là nói ta sao? Rõ ràng là nói......” Nói đến đây Vân Phi cùng Sĩ Thần không hẹn mà đem ánh mắt hướng về phía Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi áp chế vị ngọt đang dâng lên nơi cổ họng, hai mắt nhìn thẳng hai người, đuôi tóc phía sau hơi hơi bay lên, nội lực đã được tập trung đến mức cường đại. Sát khí không cần dấu nữa mà cứ tùy tiện tản ra.
“Đại chủ tử xin đừng......” Tiểu Bính Tử thấp giọng hô. Xong rồi, Đại chủ tử phải đại khai sát giới!
“Dừng lại!” Hiển nhiên, Tần Chính cũng biết sự tình không ổn, hắn can đảm nhảy vọt đến đánh về phía Đại chủ tử đang cơn thịnh nộ.
Phẫn nộ che mất đi ánh mắt của Kỳ Nhi, y đã không thấy rõ người phóng đến là ai. Không đợi Tần Chính chạm đến một vạt áo trên người, y đã chộp lấy tọa ỷ (ghế dựa)bên người dùng sức chém ra, đánh bay con ‘muỗi’ đáng ghét đang xớ rớ bay lại gần đó.
“A!”
“Lão gia!” Tiểu Bính Tử sợ hãi kêu lên.
Tọa ỷ dập nát, chú ‘ muỗi ’ nhỏ bé và tội nghiệp bị đánh bay ra, rớt xuống bên chân Duy Nhất, Tiểu Bính Tử thấy Ngũ chủ tử vươn tay, tưởng là y muốn đỡ lão gia dậy, lại không ngờ là Ngũ chủ tử lôi vạt áo của lão gia đang mắc dưới chân ra, đặng duỗi chân cho thẳng, sau đó đá con ‘muỗi‘ xấu số dám quấy rầy y xem trò vui qua một bên.
“Ân hừ!”
Muỗi lăn lăn đến trước mặt A Kiệt, A Kiệt mới vừa đưa tay ra liền nghe thấy Quần Ngạo ho khan một tiếng, vội vàng lùi về. Chân đổi tư thế, đồng thời rất không cẩn thận mà giẫm lên ngón tay út của Tần Chính, cơ hồ đem xương ngón tay của hắn nghiền nát, đau đến độ khiến cho Tần lão gia trào ra lệ nam nhi.
“Ngô......” Tần Chính nhịn cơn đau xuống, cố gắng đứng dậy, nhưng khốn thay, hắn mới vừa đứng lên, trên lưng lại bị một kích quất tới khiến cả người ngã nhoài xuống. Nguyên lai là khi Quần Ngạo uống trà, y vô tình không để ý, trợt tay, làm chén trà trượt ra ngoài, khéo làm sao, nó lại văng trúng lưng của Tần lão gia.
“Lão gia......” Tiểu Bính Tử đứng một bên, rớt nước mắt thương cảm cho lão gia, hắn không làm mà cũng không xen vô. Nói giỡn, loại tình huống này, nếu hắn tiến lên bảo vệ cho lão gia, nhất định sẽ biến thành vật hi sinh! Hắn không muốn a, hắn vẫn còn muốn về Nam Lương với vợ ‘hiền’ xinh đẹp của hắn.
“A ———”
Tam chủ tử bị Tứ chủ tử bức tới bên này, mũi kiếm không cẩn thận, vô tình cắt qua cánh tay của lão gia.
“Nha ———”
Tứ chủ tử bị Tam chủ tử đánh rớt kiếm, vừa hay khiến cho nó rớt xuống đập trúng mặt lão gia, số của ngài cũng coi như may mắn, chỉ có sống kiếm đập vào mặt hắn chứ không phải là mũi kiếm.
“A nha ———”
Đại chủ tử rất lợi hại, một mình địch hai người, cách khoảng không tung ra một chưởng lực rất bá đạo, nhưng mà lại không chính xác lắm, không đánh trúng Tam chủ tử hay Tứ chủ tử mà lại thương cập đến lão gia vô tội.
“A a a ———”
Ba vị chủ tử đứng gần so chiêu, mỗi chiêu đều không cẩn thận mà dừng lại trên người lão gia. Vả lại mỗi một lần lão gia mau mau đứng lên để tránh thoát quyền cước thì chén trà của Nhị chủ tử sẽ không cẩn thận bay tới, rồi lại bay trở về để có thể tái sử dụng. Hoặc là ngân châm từ chiết phiến của Ngũ chủ tử, cũng có thể là bởi vì Thất chủ tử thuận tay làm rớt bồn hoa Diệp Tử bên cửa sổ, tóm lại ai nấy dường như “vô ý hữu tình” đồng tâm làm Tần lão gia vẫn quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên được.
Dám đem chuyện cũ trước kia quên đi đã là tội không thể tha thứ, mà nay còn cả gan viết hưu thư, lại là tử tội khó tránh khỏi! Cùng lắm thì ngươi chết ta chôn cùng với ngươi.
Tiểu Bính Tử không đành lòng xem, quay lưng lại, trong lòng không ngừng niệm ‘ Lão gia an giấc ngàn thu đi’. Hắn sớm nên biết, các chủ tử không phải nữ nhân, tuyệt sẽ không vì chuyện này mà hối hận, hôm qua chính là nhất thời không tiếp thu được sự thật, hôm nay mới là phản ứng của bọn họ.
“A —— nha —— a nha —— a a a ———”
Nghe thấy Tần Chính lại rên thêm một tiếng thê thảm, Tiểu Bính Tử rốt cuộc nhịn không được xông lên phía trước bảo vệ hắn, “Các vị chủ tử hạ thủ lưu tình a! Các ngươi sao có thể tin được lời của lão gia? Hắn……hắn xem như là một người bệnh a!” Nếu không ngăn cản, lão gia sẽ bị giết chết!
“Người bệnh?” Kỳ Nhi, Vân Phi cùng Sĩ Thần vội vàng thu hồi quyền cước.
Trong phòng sáu vị chủ tử quay mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu đều là một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thần tình vừa ảo não vừa áy náy. Đúng vậy, sao bọn họ lại quên chứ, Tần Chính là bởi vì ăn Vong Tâm Đan mới biến thành như thế nha! Bọn họ không những không giúp hắn trị bệnh, mà chẳng biết thông cảm nữa...... Cúi đầu xuống xem Tần lão gia đang nẳm trên mặt đất nửa sống nửa chết, ai nha, tựa hồ bọn họ xuống tay hơi nặng chút.
“Lão gia, ha ha......” Duy Nhất dùng chiết phiến che đi nửa khuôn mặt, cười gượng hỏi, “Ngài….. ngài có khỏe không?”
Mặt khác, năm người kia liếc ngang y một cái, ý bảo tên kia đang nói nhảm gì đấy? Bị đánh phủ đầu như vậy mà còn khỏe được à? Chưa chầu ông bà là còn may!
Ba người hồi nãy âm thầm giả vờ đánh nhau giờ đây cứng lưỡi, đều tự trở về chỗ ngồi. Kỳ Nhi dùng ánh mắt ý bảo tiểu Bính Tử nhanh đi phù lão gia, nào biết hắn tư duy ngu dốt không hiểu ý tứ, chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, sau đó bị chén trà của Quần Ngạo bắn trúng mới để ý.
“Lão gia, lão gia, ngươi còn sống......” Ngươi còn sống hả? Sáu ánh mắt giết người phóng tới Tiểu Bính Tử không thể nói hết lời.
Tiểu Bính Tử đem xác Tần Chính bắt qua vai tính vác đi, lúc này hắn đã nhắm chặt hai mắt, để lộ vẻ mặt xanh trắng nhìn qua rất dọa người. Trừ này cái này, trên người thật không nhìn ra bất kì ngoại thương gì, ba vị chủ tử trong võ lâm đều là nhất đẳng cao thủ, bọn họ đánh người nếu không muốn đối phương lưu lại vết thương ngoài da, thì người nọ trên người ngay cả một nửa điểm xanh tím cũng sẽ không có. Đạo lý cách núi đánh trâu vẫn giữ đươc nguyên dạng, sáu người ai cũng thuộc nằm lòng, quyền cước trút xuống người đối phương tưởng chừng như không phải là đòn nghiêm trọng, nhưng nó lại thông qua da, đả phá các bộ phận trong cơ thể, gây nội thương khó lường.
Không thấy ngoại thương, Tiểu Bính Tử lại chạy nhanh đi sờ cổ tay của Tần Chính, bắt được mạch rồi, bỗng dưng hắn ngửa mặt lên trời khóc lớn, “Lão gia a, đều do ta, là ta hại ngươi a!”
“Các ngươi sao lại hạ thủ nặng tay quá vậy?” Kỳ Nhi trừng mắt nhìn Vân Phi cùng Sĩ Thần.
Vân Phi, Sĩ Thần quay ngược lại, trừng mắt Kỳ Nhi một cái, tựa hồ như muốn nói rằng người xuống tay nặng nhất chính là ngươi.
“Lão gia a, ngài xảy ra chuyện gì, tiểu nhân cũng không sống nổi a!” Tiểu Bính Tử càng lúc khóc càng hăng hơn, đúng là xem xét thương thế của Tần Chính, biết Tần lão gia bị thương cũng không nặng lắm, hắn mới khóc nhiều như thế,thanh sắc thê lương như vậy, họa may chúng chủ tử sẽ tạm thời bỏ qua cho lão gia.”Là tiểu nhân hại ngài a, ngài muốn trăn trối điều gì, tiểu nhân sẽ nguyện ý làm tất!”
“Câm miệng!” A Kiệt đập mạnh xuống bàn, một chưởng này đủ phá nát cái trác kỉ (bàn con). Trong lòng y vốn đang lo lắng cho thương thế của Tần Chính, chưa kịp xem xét gì hết, nghe thấy Tiểu Bính Tử,thằng nhãi này gào khóc thảm thiết lại càng căm tức, “Còn không tới phiên ngươi phải lo!”
Tiểu Bính Tử vội vàng che miệng im tiếng, đúng vậy, nói cái gì là nguyện ý lão gia, cái này làm sao tới phiên hắn, thật là, hắn đã nói mấy lời ngu xuẩn gì đây?
“Đỡ hắn xuống đi, lão Lục lúc này còn chưa có tỉnh, trước tiên đành phải cho Tâm Như thay y chăm sóc cho lão gia.” Đại chủ tử ra lệnh.
“Vâng” Tiểu Bính Tử dùng bả vai đỡ thân thể Tần Chính, sau đó xoay người đưa hắn cõng trên lưng chạy nhanh về hướng dược lâu của Tiểu Lâm. Cảm giác được người trên lưng đang run run, Tiểu Bính Tử an ủi nói, “Lão gia đừng sợ.”
“Bọn họ......”
“Bọn họ đã đi hết rồi.” Người trên lưng liền giật giật, không hề phát ra âm thanh nào, Tiểu Bính Tử sợ hãi kêu lên, “Lão gia ngươi nói một câu gì đi a, ta biết ngươi không có việc gì hết, nhưng ngươi cũng đừng làm ta sợ!”
Tần Chính hơi hơi mở mắt nói,”Bọn họ......”
Bọn họ là ác quỷ a ——————!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook