Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp
-
Chương 42: Ma giáo giáo chủ
Edit: Tĩnh Nguyệt
Sau khi đuổi giết cái tên dê già vương bát đản kia không thành, trở về sơn trang, A Kiệt phải điều tức dưỡng khí để hạ hỏa, ước chừng đến nửa canh giờ sau mới khôi phục lại tinh thần, vừa đúng lúc dùng vãn thiện (bữa tối) nên y liền đi tìm Tần Chính để ăn cơm cùng với hắn, vừa mới đi đến phòng của Tần lão gia thì thấy hắn đẩy cửa đi ra.
“Lão gia trên người sao mà...... Thơm quá a, a hắt xì! Hắt xì!” Mùi hương nồng đậm, gai gai, làm mũi y khó chịu, hắt hơi liền mấy cái.
Tần Chính nâng tay lên ngửi ngửi, “Mùi cũng dễ chịu ha, ta vừa mới mua ở chợ đó, đúng là giết người mà, một hộp hương phấn mà bán ta đến năm lượng bạc.”
A Kiệt khó có thể tin được, liền hét lên, “Hương phấn? Ngươi dùng hương phấn?!”
“Hôm qua không phải ngươi nói ta thối lắm hay sao, nên hôm nay ta mới đem mình làm cho thơm lên một chút, như vậy cũng không tốt?”
“Ta nói ngươi thối hồi nào! Đúng là đầu óc ngươi có vấn đề thật rồi.” A Kiệt nhớ tới lá thư mới đến từ Tần Phủ, nói là phải lưu ý Tần lão gia, đầu óc người này có thể đã bị Vong Tâm Đan phá hư, cứ lâu lâu sẽ nổi bệnh điên lên, phải cẩn thận đề phòng.”Chắc phải mau mau mang ngươi trở về Tần Phủ để chữa trị.”
Ngày hôm sau, cũng chính là hai mươi ngày sau khi đại hội võ lâm bị gián đoạn nửa chừng lần trước, Triển đại hiệp cùng Nam Cung đại hiệp một lần nữa triệu tập quần hùng, đem việc Hỏa Linh Thần Giáo giáo chủ đã bỏ mình là thật, tuyên cáo với các võ lâm chính phái. Nói cách khác mọi người không cần phải ngàn dặm xa xôi tới Tây Vực chiến đấu làm chi, việc cần làm bây giờ là mau chóng quét sạch giáo đồ của Hỏa Linh Thần Giáo đang còn ẩn nấp rải rác ở Trung Nguyên.
Bất quá, còn có một chuyện mà chúng võ lâm nhân sĩ quan tâm nhất, là vị cao nhân phương nào lại lợi hại đến mức có thể cùng lúc trừ bỏ Hỏa Linh Thần Giáo Giáo chủ và Đại hộ pháp. Mọi người nguyên bản muốn nhân cơ hội này dương danh lập vạn (nổi danh trên muôn người), không ngờ mới chớp mắt một cái đã bị người khác đoạt mất, mà bọn họ lại không biết người đó là ai, bảo sao mọi người cam tâm cho được.
“Triển đại hiệp cùng Nam Cung đại hiệp cũng không biết?” Những người có mặt ở đây lại hỏi thêm một lần nữa.
“Lão phu nhớ rõ người mang diện cụ kia đã từng nói qua, thời khắc đến, vị này anh hùng tự nhiên sẽ xuất hiện, nhưng cái “thời khắc” này đến tột cùng là khi nào?”
“Bần tăng thật ra rất kính trọng vị anh hùng vô danh này.”
“Đại sư nói có lý, người này vì giang hồ mà trừ đi một mối nguy hại lớn, giúp đỡ mọi người mà không lưu lại thanh danh, không cầu báo đáp, quả thật trên đời hiếm thấy, hiếm thấy......”
Suốt cả buổi triệu tập võ lâm nhân sĩ, hết người này khen ngợi, đến người kia ca tụng công đức của vị anh hùng vô danh nọ, Tần Chính chỉ cảm thấy cực kì nhàm chán, hắn xoay người tính lui về nội đường nghỉ ngơi, nào ngờ bị người ta đụng trúng một chút, chân vừa trượt thì có một vật ở trong ngực cũng theo đó mà rơi ra. Chỉ thấy thứ đó rớt xuống từng bậc thang, lăn a lăn a, lăn đến giữa đại đường rồi nằm im ở đó, ngay chính trung tâm của mọi ánh nhìn, cũng không biết là bang chủ hay môn chủ nào đứng dậy trước, rồi sau đó một người lại tiếp một người, dần dần tiếng ồn ào trong nội đường mất hẳn, mọi người sững sờ đứng đó nhìn nhau.
Vị đại sư hồi nãy mới nói lời kính trọng đến người anh hùng vô danh tiến tới nhặt lấy vật đó, trầm giọng hỏi, “Xin hỏi Tần đại hiệp, người có được vật này từ nơi nào?”
Tần Chính nhìn nhìn cái huyết ngọc ban chỉ kia, sau đó nuốt nuốt vài ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói, “Lấy được từ chỗ người khác.”
“Người này hiện nay đang ở đâu, chỗ nào?” Đại sư lại hỏi.
Mồ hôi Tần Chính tuôn ra như mưa, “Chết...... Đã chết.” Xong rồi, không biết hai tên thịt khô queo quắt kia là đại nhân vật nào nữa, lần này không biết hắn có gặp phải rắc rối gì không?
“Là do Tần đại hiệp làm?! Hai người đó mệnh tang dưới tay ngươi?” Đại sư đầu trọc vừa hỏi, quần hùng phía dưới đều nín thở vươn cổ đợi.
Thấy tất cả mọi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Tần Chính càng cảm cả người đầm đìa mồ hôi lạnh. Hắn rất muốn nói không phải, nhưng lại nghĩ, đại trượng phu dám làm thì dám chịu, người mặc dù không phải do chính tay hắn giết chết, nhưng bọn họ vì hắn mà chết là chuyện có thật, “Xem như...... Xem như là thế đi.”
Lời này vừa nói ra, các môn các phái đều hoảng sợ, kinh khiếp. Phải biết rằng vị Tần minh chủ tiền nhiệm này so với một con tôm chân mềm thì không hơn không kém a, đều cùng một loại vô dụng, trước kia, lúc hắn còn tại Minh chủ vị, tất cả mọi thứ đều phải nhờ vào Tần Phủ thất vị chủ tử, giúp đỡ chống lưng cho, lấy công phu mèo quào của hắn ra mà nói, làm sao có thể đánh thắng được hai tên đại ma đầu của Hỏa Linh Thần Giáo! Nhưng hiện giờ, tín vật giáo chủ ma giáo đang nằm ngay trong tay hắn, không muốn tin cũng không được a!
Đương lúc quần hùng đang hăng say nghị luận, đột nhiên có bảy, tám người xông vào từ đại môn, mọi người vừa thấy bọn kia quần áo lố lăng, màu mè hoa lá thì lập tức rút kiếm, chuẩn bị tư thế chiến đấu, mà bọn người nọ cũng không thèm dây dưa chi cho mệt, sưu sưu vài tiếng, cả bọn tiến đến trước mặt Tần Chính, đồng loạt quỳ xuống, dập đầu, “Tham kiến giáo chủ!”
“Gì?”
Bảy, tám người lại hô lớn, “Hỏa linh giáo đồ tham kiến tân nhiệm giáo chủ!”
Tần Chính sợ tới mức trốn ra phía sau Quần Ngạo, “Ai.. . ai mới là giáo chủ của các ngươi!”
Khác với Trung Nguyên võ lâm, Hỏa Linh Thần Giáo đến từ Tây Vực lấy cường vi tôn, từ đó tới giờ, kẻ nào mạnh thì kẻ đó cầm đầu, giống như loài vật lựa chọn thủ lĩnh dẫn dắt bầy đàn, người nào có bản lĩnh giết giáo chủ thì người đó sẽ là tân nhiệm giáo chủ. Từ sau đại hội võ lâm thì có một đám hỏa linh giáo đồ ẩn nấp tại Tương Châu, mục đích cũng giống như võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên, bọn họ đều muốn tìm ra người đã giết giáo chủ và Đại hộ pháp, không phải để báo thù cho hai người, mà là nghênh đón tân giáo chủ quay về bản phái.
Ngụy vương, Quận vương, Minh chủ, Đà chủ, trên đầu Tần Chính cũng đã có nhiều mũ (ý nói tước vị) lắm rồi, hắn không muốn lại phải đảm đương thêm chức giáo chủ Hỏa Linh Thần Giáo gì gì đó, nếu có thể thì hắn chỉ muốn an an ổn ổn làm Tần lão gia của bảy bảo bối tiên tử nhà hắn thôi. Cho nên Tần Chính đưa huyết ngọc ban chỉ ra, nói ai có bản lĩnh làm cho giáo đồ của Hỏa Linh Thần Giáo ngoan ngoãn quay về Tây Vực, thì ban chỉ này sẽ thuộc về người ấy. Kể từ đó, những chuyện có liên quan đến Hỏa Linh Thần Giáo đều được giải quyết viên mãn.
Tần lão gia vẫn giống như lúc trước, dù hắn đã rất cố gắng không làm náo động mọi chuyện cuối cùng cũng lại trở thành trung tâm của mọi việc.
“Sự tình chính là như vậy đó.”
Những việc có can hệ đến hai bộ xương khô kia, tức Hỏa Linh Giáo giáo chủ cùng Đại hộ pháp, tại sao hai người dưới sự ‘chỉ giáo’ tận tình của hắn lại bỏ mạng, Tần Chính không dám giấu diếm điều gì, một năm một mười, kể ra hết cho Quần Ngạo cùng A Kiệt nghe.
“Dùng trí giết địch còn hơn gấp mấy lần dụng võ vô mưu, đây mới chính là cường dũng thật sự.” Quần Ngạo sau khi nghe xong thì nói như thế.
“Đúng vậy.” A Kiệt cười cười gật đầu.
Thấy Nhị phu nhân cùng Thất phu nhân rốt cục cũng đem cái loại ánh mắt chứa chan ẩn tình này từ Ngô Ngải chuyển dời qua mình, tâm tình Tần lão gia lúc này tựa như đang bay bổng trên mây. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, ‘ Dùng trí giết địch còn hơn gấp mấy lần dụng võ vô mưu ’, cái này không phải hắn vẫn thường dùng đối với thất vị phu nhân hay sao, đã sớm thuận buồm xuôi gió a, đối phó với hai bộ xương khô thì có tính gì.
“Mau đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta khởi hành.” Quần Ngạo dặn dò.
“Muốn ta giúp ngươi hay không?” A Kiệt hỏi.
Tần Chính lắc đầu, “Ta tự mình làm được.”
Đi ra khỏi phòng khách lại tựa hồ nghe được Quần Ngạo và A Kiệt đang nói cái gì, vì thế Tần lão gia lại quyết định lui về, trốn ở bên tường nghe lén.
“Ngày hôm qua chúng ta có quá tay hay không?”
“Ân, có chút.”
“Ngươi nói thử coi, hắn có đến tiễn chúng ta hay không?”
“Chắc có, ta cũng muốn gặp mặt hắn lần cuối để nói lời từ biệt luôn.”
Hắn? Đang nói Ngô Ngải hay sao?
Tần Chính trở về trong phòng đóng chặt cửa lại, từ trong bao quần áo lấy ra một thứ mà hắn không biết phải xử lý như thế nào. Để đâu bây giờ? Thứ này không thể quăng bậy bạ được, nếu bị phát hiện thì hắn sẽ cực kì thê thảm a.
Trong tay hắn đang cầm một vật màu bạc sáng chói, Tần Chính vừa nhìn thấy lại nổi giận, ném xuống đất xong rồi hung hăng giẫm lên nó hai cái, “Ngươi a, muốn thắng bản lão gia hay sao, đừng có mơ!” Tuy là nói như thế, nhưng hắn tránh không khỏi thở dài, ” Cũng không thể nói ngươi hoàn toàn thất bại được, trong lòng bọn họ vẫn suy nghĩ về ngươi đấy thôi?” Hắn nhặt lấy cái vật màu bạc ấy lên rồi giấu lại trong bao quần áo, “Thôi, đành để trong lòng bọn họ phân ra một chỗ nhỏ thật nhỏ cho vị trí của ngươi vậy.”
Nửa canh giờ sau, ngoài cửa thành Tương Châu.
“Triển đại ca, mau nhìn, là hắn!”
Quần Ngạo xoay người lại, đúng thật là người mang ngân sắc diện cụ kia. Nhìn thoáng qua người đang đứng ở cửa thành, lại nhìn nhìn Tần Chính đang đi bên cạnh, quả nhiên, không phải là cùng một người. Quần Ngạo quay đầu lại, nghiêng người phất phất tay. Vĩnh biệt, sau này không cần gặp lại, Ngô huynh.
“Hắn tuyệt đối không có tuấn tú như ta!” Tần lão gia kêu lên.
Quần Ngạo cười nói, “Đúng vậy, ngươi mới là tốt nhất.”
Nhìn thấy A Kiệt vẫn còn lưu luyến ngoái đầu lại vài lần, Tần Chính hít một ngụm thật dài. Thê tử a, người thì muốn quay về Bạc Vân Thành làm thành chủ, người thì nuôi mộng làm hoàng đế Nam Lương, người thì say sưa họa nữ nhân lõa thể, còn cùng ả hôn môi, lại thêm hai người rất dễ bị người khác câu dẫn dụ đi mất, ai, gia môn a... lão hổ đây bất quá chỉ đang chợp mắt thôi, hôm nay nhất định phải trở mình lấy lại uy phong ngày nào mới được.
Sau khi đuổi giết cái tên dê già vương bát đản kia không thành, trở về sơn trang, A Kiệt phải điều tức dưỡng khí để hạ hỏa, ước chừng đến nửa canh giờ sau mới khôi phục lại tinh thần, vừa đúng lúc dùng vãn thiện (bữa tối) nên y liền đi tìm Tần Chính để ăn cơm cùng với hắn, vừa mới đi đến phòng của Tần lão gia thì thấy hắn đẩy cửa đi ra.
“Lão gia trên người sao mà...... Thơm quá a, a hắt xì! Hắt xì!” Mùi hương nồng đậm, gai gai, làm mũi y khó chịu, hắt hơi liền mấy cái.
Tần Chính nâng tay lên ngửi ngửi, “Mùi cũng dễ chịu ha, ta vừa mới mua ở chợ đó, đúng là giết người mà, một hộp hương phấn mà bán ta đến năm lượng bạc.”
A Kiệt khó có thể tin được, liền hét lên, “Hương phấn? Ngươi dùng hương phấn?!”
“Hôm qua không phải ngươi nói ta thối lắm hay sao, nên hôm nay ta mới đem mình làm cho thơm lên một chút, như vậy cũng không tốt?”
“Ta nói ngươi thối hồi nào! Đúng là đầu óc ngươi có vấn đề thật rồi.” A Kiệt nhớ tới lá thư mới đến từ Tần Phủ, nói là phải lưu ý Tần lão gia, đầu óc người này có thể đã bị Vong Tâm Đan phá hư, cứ lâu lâu sẽ nổi bệnh điên lên, phải cẩn thận đề phòng.”Chắc phải mau mau mang ngươi trở về Tần Phủ để chữa trị.”
Ngày hôm sau, cũng chính là hai mươi ngày sau khi đại hội võ lâm bị gián đoạn nửa chừng lần trước, Triển đại hiệp cùng Nam Cung đại hiệp một lần nữa triệu tập quần hùng, đem việc Hỏa Linh Thần Giáo giáo chủ đã bỏ mình là thật, tuyên cáo với các võ lâm chính phái. Nói cách khác mọi người không cần phải ngàn dặm xa xôi tới Tây Vực chiến đấu làm chi, việc cần làm bây giờ là mau chóng quét sạch giáo đồ của Hỏa Linh Thần Giáo đang còn ẩn nấp rải rác ở Trung Nguyên.
Bất quá, còn có một chuyện mà chúng võ lâm nhân sĩ quan tâm nhất, là vị cao nhân phương nào lại lợi hại đến mức có thể cùng lúc trừ bỏ Hỏa Linh Thần Giáo Giáo chủ và Đại hộ pháp. Mọi người nguyên bản muốn nhân cơ hội này dương danh lập vạn (nổi danh trên muôn người), không ngờ mới chớp mắt một cái đã bị người khác đoạt mất, mà bọn họ lại không biết người đó là ai, bảo sao mọi người cam tâm cho được.
“Triển đại hiệp cùng Nam Cung đại hiệp cũng không biết?” Những người có mặt ở đây lại hỏi thêm một lần nữa.
“Lão phu nhớ rõ người mang diện cụ kia đã từng nói qua, thời khắc đến, vị này anh hùng tự nhiên sẽ xuất hiện, nhưng cái “thời khắc” này đến tột cùng là khi nào?”
“Bần tăng thật ra rất kính trọng vị anh hùng vô danh này.”
“Đại sư nói có lý, người này vì giang hồ mà trừ đi một mối nguy hại lớn, giúp đỡ mọi người mà không lưu lại thanh danh, không cầu báo đáp, quả thật trên đời hiếm thấy, hiếm thấy......”
Suốt cả buổi triệu tập võ lâm nhân sĩ, hết người này khen ngợi, đến người kia ca tụng công đức của vị anh hùng vô danh nọ, Tần Chính chỉ cảm thấy cực kì nhàm chán, hắn xoay người tính lui về nội đường nghỉ ngơi, nào ngờ bị người ta đụng trúng một chút, chân vừa trượt thì có một vật ở trong ngực cũng theo đó mà rơi ra. Chỉ thấy thứ đó rớt xuống từng bậc thang, lăn a lăn a, lăn đến giữa đại đường rồi nằm im ở đó, ngay chính trung tâm của mọi ánh nhìn, cũng không biết là bang chủ hay môn chủ nào đứng dậy trước, rồi sau đó một người lại tiếp một người, dần dần tiếng ồn ào trong nội đường mất hẳn, mọi người sững sờ đứng đó nhìn nhau.
Vị đại sư hồi nãy mới nói lời kính trọng đến người anh hùng vô danh tiến tới nhặt lấy vật đó, trầm giọng hỏi, “Xin hỏi Tần đại hiệp, người có được vật này từ nơi nào?”
Tần Chính nhìn nhìn cái huyết ngọc ban chỉ kia, sau đó nuốt nuốt vài ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói, “Lấy được từ chỗ người khác.”
“Người này hiện nay đang ở đâu, chỗ nào?” Đại sư lại hỏi.
Mồ hôi Tần Chính tuôn ra như mưa, “Chết...... Đã chết.” Xong rồi, không biết hai tên thịt khô queo quắt kia là đại nhân vật nào nữa, lần này không biết hắn có gặp phải rắc rối gì không?
“Là do Tần đại hiệp làm?! Hai người đó mệnh tang dưới tay ngươi?” Đại sư đầu trọc vừa hỏi, quần hùng phía dưới đều nín thở vươn cổ đợi.
Thấy tất cả mọi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Tần Chính càng cảm cả người đầm đìa mồ hôi lạnh. Hắn rất muốn nói không phải, nhưng lại nghĩ, đại trượng phu dám làm thì dám chịu, người mặc dù không phải do chính tay hắn giết chết, nhưng bọn họ vì hắn mà chết là chuyện có thật, “Xem như...... Xem như là thế đi.”
Lời này vừa nói ra, các môn các phái đều hoảng sợ, kinh khiếp. Phải biết rằng vị Tần minh chủ tiền nhiệm này so với một con tôm chân mềm thì không hơn không kém a, đều cùng một loại vô dụng, trước kia, lúc hắn còn tại Minh chủ vị, tất cả mọi thứ đều phải nhờ vào Tần Phủ thất vị chủ tử, giúp đỡ chống lưng cho, lấy công phu mèo quào của hắn ra mà nói, làm sao có thể đánh thắng được hai tên đại ma đầu của Hỏa Linh Thần Giáo! Nhưng hiện giờ, tín vật giáo chủ ma giáo đang nằm ngay trong tay hắn, không muốn tin cũng không được a!
Đương lúc quần hùng đang hăng say nghị luận, đột nhiên có bảy, tám người xông vào từ đại môn, mọi người vừa thấy bọn kia quần áo lố lăng, màu mè hoa lá thì lập tức rút kiếm, chuẩn bị tư thế chiến đấu, mà bọn người nọ cũng không thèm dây dưa chi cho mệt, sưu sưu vài tiếng, cả bọn tiến đến trước mặt Tần Chính, đồng loạt quỳ xuống, dập đầu, “Tham kiến giáo chủ!”
“Gì?”
Bảy, tám người lại hô lớn, “Hỏa linh giáo đồ tham kiến tân nhiệm giáo chủ!”
Tần Chính sợ tới mức trốn ra phía sau Quần Ngạo, “Ai.. . ai mới là giáo chủ của các ngươi!”
Khác với Trung Nguyên võ lâm, Hỏa Linh Thần Giáo đến từ Tây Vực lấy cường vi tôn, từ đó tới giờ, kẻ nào mạnh thì kẻ đó cầm đầu, giống như loài vật lựa chọn thủ lĩnh dẫn dắt bầy đàn, người nào có bản lĩnh giết giáo chủ thì người đó sẽ là tân nhiệm giáo chủ. Từ sau đại hội võ lâm thì có một đám hỏa linh giáo đồ ẩn nấp tại Tương Châu, mục đích cũng giống như võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên, bọn họ đều muốn tìm ra người đã giết giáo chủ và Đại hộ pháp, không phải để báo thù cho hai người, mà là nghênh đón tân giáo chủ quay về bản phái.
Ngụy vương, Quận vương, Minh chủ, Đà chủ, trên đầu Tần Chính cũng đã có nhiều mũ (ý nói tước vị) lắm rồi, hắn không muốn lại phải đảm đương thêm chức giáo chủ Hỏa Linh Thần Giáo gì gì đó, nếu có thể thì hắn chỉ muốn an an ổn ổn làm Tần lão gia của bảy bảo bối tiên tử nhà hắn thôi. Cho nên Tần Chính đưa huyết ngọc ban chỉ ra, nói ai có bản lĩnh làm cho giáo đồ của Hỏa Linh Thần Giáo ngoan ngoãn quay về Tây Vực, thì ban chỉ này sẽ thuộc về người ấy. Kể từ đó, những chuyện có liên quan đến Hỏa Linh Thần Giáo đều được giải quyết viên mãn.
Tần lão gia vẫn giống như lúc trước, dù hắn đã rất cố gắng không làm náo động mọi chuyện cuối cùng cũng lại trở thành trung tâm của mọi việc.
“Sự tình chính là như vậy đó.”
Những việc có can hệ đến hai bộ xương khô kia, tức Hỏa Linh Giáo giáo chủ cùng Đại hộ pháp, tại sao hai người dưới sự ‘chỉ giáo’ tận tình của hắn lại bỏ mạng, Tần Chính không dám giấu diếm điều gì, một năm một mười, kể ra hết cho Quần Ngạo cùng A Kiệt nghe.
“Dùng trí giết địch còn hơn gấp mấy lần dụng võ vô mưu, đây mới chính là cường dũng thật sự.” Quần Ngạo sau khi nghe xong thì nói như thế.
“Đúng vậy.” A Kiệt cười cười gật đầu.
Thấy Nhị phu nhân cùng Thất phu nhân rốt cục cũng đem cái loại ánh mắt chứa chan ẩn tình này từ Ngô Ngải chuyển dời qua mình, tâm tình Tần lão gia lúc này tựa như đang bay bổng trên mây. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, ‘ Dùng trí giết địch còn hơn gấp mấy lần dụng võ vô mưu ’, cái này không phải hắn vẫn thường dùng đối với thất vị phu nhân hay sao, đã sớm thuận buồm xuôi gió a, đối phó với hai bộ xương khô thì có tính gì.
“Mau đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta khởi hành.” Quần Ngạo dặn dò.
“Muốn ta giúp ngươi hay không?” A Kiệt hỏi.
Tần Chính lắc đầu, “Ta tự mình làm được.”
Đi ra khỏi phòng khách lại tựa hồ nghe được Quần Ngạo và A Kiệt đang nói cái gì, vì thế Tần lão gia lại quyết định lui về, trốn ở bên tường nghe lén.
“Ngày hôm qua chúng ta có quá tay hay không?”
“Ân, có chút.”
“Ngươi nói thử coi, hắn có đến tiễn chúng ta hay không?”
“Chắc có, ta cũng muốn gặp mặt hắn lần cuối để nói lời từ biệt luôn.”
Hắn? Đang nói Ngô Ngải hay sao?
Tần Chính trở về trong phòng đóng chặt cửa lại, từ trong bao quần áo lấy ra một thứ mà hắn không biết phải xử lý như thế nào. Để đâu bây giờ? Thứ này không thể quăng bậy bạ được, nếu bị phát hiện thì hắn sẽ cực kì thê thảm a.
Trong tay hắn đang cầm một vật màu bạc sáng chói, Tần Chính vừa nhìn thấy lại nổi giận, ném xuống đất xong rồi hung hăng giẫm lên nó hai cái, “Ngươi a, muốn thắng bản lão gia hay sao, đừng có mơ!” Tuy là nói như thế, nhưng hắn tránh không khỏi thở dài, ” Cũng không thể nói ngươi hoàn toàn thất bại được, trong lòng bọn họ vẫn suy nghĩ về ngươi đấy thôi?” Hắn nhặt lấy cái vật màu bạc ấy lên rồi giấu lại trong bao quần áo, “Thôi, đành để trong lòng bọn họ phân ra một chỗ nhỏ thật nhỏ cho vị trí của ngươi vậy.”
Nửa canh giờ sau, ngoài cửa thành Tương Châu.
“Triển đại ca, mau nhìn, là hắn!”
Quần Ngạo xoay người lại, đúng thật là người mang ngân sắc diện cụ kia. Nhìn thoáng qua người đang đứng ở cửa thành, lại nhìn nhìn Tần Chính đang đi bên cạnh, quả nhiên, không phải là cùng một người. Quần Ngạo quay đầu lại, nghiêng người phất phất tay. Vĩnh biệt, sau này không cần gặp lại, Ngô huynh.
“Hắn tuyệt đối không có tuấn tú như ta!” Tần lão gia kêu lên.
Quần Ngạo cười nói, “Đúng vậy, ngươi mới là tốt nhất.”
Nhìn thấy A Kiệt vẫn còn lưu luyến ngoái đầu lại vài lần, Tần Chính hít một ngụm thật dài. Thê tử a, người thì muốn quay về Bạc Vân Thành làm thành chủ, người thì nuôi mộng làm hoàng đế Nam Lương, người thì say sưa họa nữ nhân lõa thể, còn cùng ả hôn môi, lại thêm hai người rất dễ bị người khác câu dẫn dụ đi mất, ai, gia môn a... lão hổ đây bất quá chỉ đang chợp mắt thôi, hôm nay nhất định phải trở mình lấy lại uy phong ngày nào mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook