Edit: Tĩnh Nguyệt

Cố sức kéo dài hơi tàn, ngắc ngoải mãi, hắn cũng lết  từ Nam Lương trở lại Trung Nguyên, sau được  Dược Vương Lâm Tề mấy tháng tận tâm cứu chữa mới đoạt mạng hắn về từ tay Diêm Vương.

Trong số những phương thức chữa bệnh của Lục chủ có  phao dược trì, phương pháp, hình thức giống như lúc hắn bị luyện chế thành dược nhân, dùng dược trấp(nước thuốc) để ngâm, bài trừ độc tố xâm nhập thân thể hắn trước kia, đồng thời xúc tiến tác dụng của dược vật mà hắn uống mỗi ngày.

Hắn thường sử dụng dược trì ở Thính Vũ Các của lão gia, cũng chính là Hồng Hộc Viên của môn nhân Đào Hoa Ổ trước đây. Lúc chữa thương, mỗi ngày  đều cần phải  ngâm bốn canh giờ, nhờ vậy mà trong một lần hắn vô tình ngụp lặn xuống ao, phát hiện dưới  đáy ao có ẩn chứa bí mật  khác.

Theo đáy ao có thể thông ra bên ngoài phủ, hắn thầm nghĩ phải là do môn nhân của Đào Hoa Ổ xây dựng, chắc là phòng đến lúc nguy nan thì dùng để chạy trốn. Phát hiện được huyền cơ ngoài ý muốn, hắn nghĩ không nghĩ tới hôm nay lại có việc phải dùng.

Tịch dương buông xuống, tia nắng cuối cùng cũng theo hoàng hôn mà biến mất, Tần lão gia cùng gã thiếp thân tiểu tư của hắn bắt đầu hành động. Cho dù có rất nhiều ánh mắt ở theo dõi hai người hắn trong tối cũng nhất định đoán không ra bọn họ lại chọn Thính Vũ Các mà bắt đầu kế hoạch, chỉ cần không ra khỏi Tần Phủ, những bóng đen này tuyệt sẽ không đi báo cáo lại với thất vị chủ tử.

Tiểu Bính Tử vừa đi vừa nói những chuyện hắn nghĩ trong đầu, đột nhiên Tần Chính lại đem cái mũi ngửi ngửi người hắn, “Lão gia ngươi làm gì?”

Tần Chính đang dùng toàn lực phát huy khứu giác,  lúc sau lắc đầu, không phải vị đạo của thằng nhãi này. Hừng đông hắn tỉnh lại liền như có như không cảm giác được vài tia vị đạo, như là mùi của di tử  hòa quyện trong đó còn có một chút hương quất nhàn nhạt. Hắn đã hai ngày chưa có tắm rửa, sài phòng như thế nào lại có mùi này. Đến nay, hương thơm kia còn quanh quẩn nơi gian mũi, không biết vì sao nhưng lại làm cho hắn có chút quyến luyến. Còn nữa, tối hôm qua, sài phòng bốn phía gió lọng nhưng hắn tuyệt nhiên không cảm thấy lạnh, ngược lại rất ấm áp, như được ai ôm hắn cùng nằm một chỗ......

“Thiếu chút nữa đã quên, Thủy tính (kỹ năng bơi) lão gia ngươi còn nhớ hay đã quên?” Đến tận lúc chuẩn bị xuống nước, Tiểu Bính Tử mới cất giọng hỏi

“Ngươi hỏi ta? Ta ngược lại phải hỏi ngươi mới đúng.”

Đúng a, mười tám đời tổ tông nhà mình, lão gia đều quên sạch bách, đương nhiên việc này cũng không nhớ được.”Thủy tính......” Tiểu Bính Tử nhìn trời mà hồi tưởng lại. Hắn nhớ rõ lúc trước có lần lão gia nhảy vào hồ tự vẫn, không phải, là hắn cùng Tố Tâm nghĩ lão gia nhảy hồ tự sát, còn lão gia thì nói hắn chính là đi bơi để giải sầu. Lúc cứu người Tố Tâm cho lão gia một cước, hắn tuy mù tịt về thủy tính nhưng vẫn cứ nhảy xuống túm  lão gia, cuối cùng lại không biết cách bơi nên cứ đáy hồ thẳng tiến mà chìm, từ lúc đó về sau hắn liền ngày ngày ngâm mình ở trong hồ nên luyện được một thân hảo thủy tính. Có năng lực để nhảy xuống hồ mà bơi giải sầu, thì thủy tính của lão gia chắc là cũng không tồi đi.

Tần Chính đứng một bên sớm mặc kệ cái đứa đang ngửa đầu trợn  mắt, kéo vạt áo cột tại  bên hông thẳng đường hạ thủy. Đừng nữa suy nghĩ, đi thôi, trước tiên phải rời khỏi chỗ này......

“Từ từ, đợi ta nữa.” Tiểu Bính Tử cũng đá giày ra, nhảy vào trong ao.

Mà đúng lúc này, có một  bóng người từ phía sau giá sách bên cạnh dược trì đi ra.

“Lục...... Lục chủ tử!” Tiểu Bính Tử kinh hô.

Tần Chính sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, gương mặt phủ một tầng băng lãnh, kêu, “Lâm...... Lâm công tử.”

Lúc ban đầu khi giúp tiểu Bính Tử chữa thương, Tiểu Lâm cần phải ngày đêm trông coi hắn, cũng  đem một ít sách thuốc tới nơi này để đọc trong lúc rảnh rỗi. Bây giờ tới đây là vì tìm một bản chép tay có liên quan đến Vong Tâm Đan mà lúc  sư phụ còn sống đã ghi lại, hắn ở Dược Lâu tìm hết mọi ngóc ngách cũng không có, nghĩ có thể mình đã bỏ quên tại nơi này, nhưng hắn có mơ cũng không ngờ mình lại bắt được một màn trốn nhà đi bụi của phu quân.

“Lục chủ tử, những gì chúng ta vừa nói, ngài...... Ngài đều nghe thấy được?” Tiểu Bính Tử khiếp thanh nói.

Tiểu Lâm gật gật đầu, bỏ qua quyển sách trên tay, đi về hướng Tần Chính, trên mặt không có một tia nộ khí, chỉ là cười dỗi một chút mà lắc lắc đầu, bộ dạng cứ như là  trưởng bối chê trách thương yêu  hài tử ‘ chuyên làm chuyện xấu  ’ của y. Tới bên cạnh ao rồi,  y nghiêng người về phía trước, đưa tay cho Tần Chính, sau đó lại cười một cách ấm áp.

Tiểu Bính Tử nhẹ nhàng thở ra. Thật may là Lục chủ tử, nếu là các chủ tử khác, lão gia nhất định sẽ nếm mùi đau khổ. Hắn nhưng lại không biết rằng, nụ cười này của Lục chủ tử so với các chủ tử khác chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhìn nụ cười này, Tần Chính chỉ cảm thấy có một cái gì đóthâm nhập vào nội tâm, nhất thời choáng váng một chút, mọi thứ như đổ òa ra, hòa tan  tất cả cứng rắn cùng băng lãnh. Hắn đã bị mê hoặc nên không tự chủ được mà vươn tay, đại chưởng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng thuần, theo  chủ nhân của nó, chậm rãi ly khai khỏi cái ao...... Tí tách, một giọt nước nhỏ từ trên mái đình rơi xuống, dừng lại ở trên mặt, đồng thời cũng làm hắn bừng tỉnh.

“Thực xin lỗi, đừng ngăn trở nữa, ta nhất quyết phải đi!” Tần Chính mạnh mẽ quyết tâm rời khỏi bàn tay của vị  công tử thanh nhã kia, bước lại vào trong ao.

【 chớ đi! 】 bàn tay của Tiểu Lâm chụp vào khoảng không, y vội vàng nhảy xuống dược trì, nhưng nước vừa chạm đến thắt lưng, y chợt khựng  không dám tiến  lên nữa, y…y không biết bơi!

“Tiểu Bính Tử ngươi đi trước dẫn đường!”

Tiểu Bính Tử nhìn thấy Lục chủ tử, do dự giây lát, “Nhưng mà......”

“Nhưng cái gì, ta cũng không phải là một đi không trở lại!” Tần Chính đại rống, “Phải đi liền ngay bây giờ, còn chần chờ nữa thì sẽ không kịp!”

“Lục chủ tử, lão gia hắn chỉ là tạm thời rời đi mấy ngày, sau đó ta nhất định áp  hắn trở về.” Nói xong tiểu Bính Tử liền cắm đầu nhảy vào trong ao.

【 Đừng đi, đừng đi, ngươi muốn đi đâu, có thể mang ta theo? 】 Tiểu Lâm vội vàng kêu lên.Lão gia thân mình còn bị thương,  cần có y tại bên người trị liệu điều dưỡng a! 【 Ta..... ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi đâu...... 】 Tiểu Lâm không khỏi che cổ họng của chính mình, 【 Tuy rằng miệng ta không thể  nói...... Nhưng  ta có thể...... 】

“Đi lên đi, nước này lạnh.” Tần Chính lưu lại một câu liền trầm xuống đáy ao.

【 Lão gia! 】 Tiểu Lâm quýnh lên, không thèm suy nghĩ gì mà quạt nước đuổi theo hai người, nước ao ngập quá miệng mà y lại dùng lực quá nhiều,lúc sau liền uống nước ừng ực, thân người chìm xuống đáy ao.

Cái ao ở Thính Vũ Các này tuy không lớn nhưng lại rất sâu, có thể đem ba người cao to bình thường giống Tần Chính mà bao trụ, cũng chính vì nguyên do đó mà Tiểu Lâm chọn nơi đây để giúp Tiểu Bính Tử khứ độc, ao sâu tiện lợi cho việc ngâm mình của Tiểu Bính Tử, có thể vây trụ lại hết thân thể của hắn, vì chỉ cần có chỗ nào lộ ra thôi thì tất cả độc vật sẽ lắng đọng lại ở nơi đó.

Tiểu Bính Tử bơi phía trước mở đường, đả khai cơ quan, mới tiến nửa người vào trong liền ra hiệu ngoắc Tần Chính lại gần.Lão gia đại hỉ, vừa muốn theo hắn đi vào lại nghe thấy phía sau có âm thanh rất không bình thường, vừa quay đầu lại thì thấy đúng là người vừa nãy cười với hắn, tư thế kia rõ ràng là bị nước nhấn chìm xuống

“Lâm......” Hắn không chút do dự mà quay đầu lại đón được Tiểu Lâm đang sa vào trong nước, hai chân dùng sức đạp nước đem Tiểu Lâm nâng lên phía trên. Nhưng đời nó khốn nạn, đến lúc hắn vừa chạm được đến mặt nước thì  tim đột nhiên giống như bị người bóp lấy, làm cho hắn một phen co rút mạnh lại.  Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hai người lại rơi xuống dưới đáy ao. Tiểu Bính Tử! Quay đầu đi tìm người, liền không thấy đâu, lão gia thầm nghĩ chắc tên kia đã vào cơ quan trước rồi, phen này, chắc hắn đành phải đi gặp tổ tông để uống trà hàn huyên thế sự mất.

“Không......”Trước mắt Tần Chính, từng làn sóng đen gợn một vòng lại một vòng, ý thức cuối cùng của hắn lại muốn nhân dịp này mà rời khỏi cái thân thể dường như sắp ngất kia, hắn muốn vươn tay cũng không làm sao chạm tới được mặt nước. Ai tới cứu hắn, cứu người này, Lâm công tử......

“Ngươi thật muốn cùng yếu nhân bồi táng có phải hay không!”

Tiếng rống giận dữ vang lên ở bên tai, chấn động làm lỗ tai của Tần Chính sinh đau. Mở mắt ra nhìn xung quanh vẫn đúng là cảnh trí bên ao, như cũ, không gì thay đổi, có chăng thì chính là xuất hiện thêm một người đứng trước mặt hắn, vẻ mặt thịnh nộ hình như là, “Nam Cung môn chủ......”

“Lão gia ngươi làm ta sợ muốn chết!” Còn có Tiểu Bính Tử cả người ướt như chuột lột.

“Ta...... Lâm công tử!” Tần Chính ôm chầm lấy A Kiệt đang đứng trước mặt, giọng điệu hoảng hốt hỏi, “Y... y thế nào, y có khỏe không!”

Thấy hắn  lo lắng Tiểu Lâm như thế, A Kiệt không khỏi có chút ngoài ý muốn, “Khá tốt, không việc gì hết,  chỉ là uống vài ngụm nước mà thôi, ta đã  cho Tâm Như đỡ y quay về   Dược Lâu rồi.”

“Khá tốt là như thế nào?”Người kia thân hình mảnh mai, gầy yếu, tưởng chừng như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ sức lay động, mà nay y lại sa vào cái ao nước lạnh cóng này, bảo sao tốt được. “Ta muốn mau mau đến xem hắn!”

A Kiệt càng bất ngờ,  dường như lời Tần Chính vừa nói vượt xa sự suy đoán của hắn, “Ngươi vì sao lại lo lắng cho Tiểu Lâm đến thế, hay là, ngươi nhớ lại  cái gì?”

Không khí xung quanh chợt se lại, Tần Chính cảm thấy lạnh nên rùng mình một cái, “Ta không nhớ lại được cái gì hết, chỉ là muốn nhìn một chút để xem y rốt cục ra sao.”

A Kiệt nhìn chăm chú vào sắc mặt của chồng mình lúc nói chuyện, lại giống như vô tình mà sờ qua cổ tay của phu quân, bất giác nhíu mày, quả nhiên.”Tiểu Bính Tử.”

Mắt thấy Thất chủ tử đứng dậy, tiểu Bính Tử nhất thời sợ tới mức lui về phía sau một đoạn, “Có tiểu nhân đây, Thất chủ tử có...... Có gì phân phó?”

A Kiệt xoa xoa hai tay nhìn cái tên chết tiệt chuyên gây ra họa kia, nở một nụ cười hết sức hồn nhiên và trong sáng, “Nghe nói hôm qua Đại chủ tử có dạy ngươi một bộ công phu, hình như kêu là Phân Cân Thác Cốt Thủ phải không?”

“A? Phải.....” Tiểu Bính Tử nào dám nói không phải, gan của hắn chung quy cũng chỉ lớn đến mức đó thôi.

“Đại chủ tử có nói qua là ai dạy hay không?”

“Đại chủ tử có nói là do Thất chủ tử dạy...... dạy qua......” Tiểu Bính Tử đáng thương không dám ngước mắt lên nhìn Thất chủ tử, hắn tưởng chừng như sắp ngất đi.

“Ta sau này nhớ lại, nhất thức ta chỉ cho Đại chủ tử đã sai rồi, A Kiệt vừa nói vừa đem xương ngón tay nặn thành tiếng khanh khách  vang lên, ” Cho nên lập tức vội tới đây để giúp ngươi chỉnh lại cho đúng!” Thất chủ tử vừa mới nói tới đó, Tiểu Bính Tử cả người lộn nhào ra phía sau. Ngay sau đó tiếng gào thê thảm vang lên.

“A ——!”

“Nha ——!”

“A nha ——!”

Chiêu thức của Thất chủ tử quả thật không giống với Đại chủ tử, đại chủ tử là đem người dần từ đầu tới chân cho đến khi người ngợm, thân thể tàn tạ, rách bươm mới thôi, còn Thất chủ tử thì dập người ta  từ chân trở ngược lên đầu.

“Tiểu Bính Tử!” Tần Chính cố lấy dũng khí xông lên cứu người, nhưng khi hai tay hắn vừa giơ lên thì A Kiệt lại thụt lùi về phía sau, mắt thấy cái mạng nhỏ của Tiểu Bính Tử sắp chào tạm biệt nhân gian, một chưởng này của hắn đánh cũng không tới kịp, Tần Chính là gấp đến độ dậm chân hô to, “Ngươi mau dừng tay, mau dừng tay a!”

A Kiệt nghe được lời hắn nói, lần thứ hai bỏ qua Tiểu Bính Tử đang thoi thóp không còn sức thở, xoay người đối mặt hắn, nhe răng cười, “Gấp cái gì, còn chưa tới phiên ngươi đâu.”

Hai mắt của Tần Chính trợn lên thiếu điều lòi ra, “Ngươi ngươi...... A ——!” Hắn mới vừa co giò chạy được hai bước, A Kiệt liền một phen tóm hắn quay ngược trở về, thi lực mà áp ngồi xuống đất. Cảm giác bàn tay của A Kiệt dán tại ngực, hắn cả kinh kêu lên, “Ngươi thật muốn giết ta?!”

“Câm miệng lại, đừng có nói.” Tay phải của A Kiệt đặt tại lưng hắn, còn tay trái thì nắm chặt đầu vai để ngừa hắn lộn xộn.

“Ngươi muốn  làm cái......” Một cỗ khí ấm như  noãn lưu (nước ấm) theo lưng rót vào trong cơ thể, thân thể ấm áp lên rất nhanh Tần Chính liền ngừng kêu gào, lòng nghĩ thầm rằng nguyên lai vị  Nam Cung môn chủ này là muốn giúp hắn bài trừ hàn khí, vừa muốn quay đầu nói lời cảm tạ thì một trận đau nhức bỏng nóng bỗng chốc xâm nhập toàn thân, “A ——! Được rồi, mau dừng lại!”

A Kiệt bất vi sở động (không hề cử động), chỉ mở miệng nói, “Kiên nhẫn một chút nữa,  không lâu sau sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”

Thân thể giống bị dung nham càn quấy bên trong, Tần lão gia luôn luôn được nâng niu chìu chuộng làm sao chịu nổi, ngày xưa vào thời điểm như thế này thì bên người hắn lúc nào cũng có vài người vừa dỗ vừa gạt thì hắn mới bằng lòng hảo hảo hợp tác.”Kiên nhẫn không được, ngươi mau dừng lại,  ta đau muốn chết ——!”

“Ngô!” A Kiệt đang hết sức chăm chú nên không có dự đoán được Tần Chính lại dùng một cỗ nội lực phản kháng lại, giờ phút này hắn mạch môn huyền quan toàn bộ mở hết không hề phòng bị, cho nên bị cỗ nội lực này đánh ngược lại gây ra nội thương.

Tần lão gia quả nhiên là đem mọi việc quên đi sạch sẽ, chẳng lẽ hắn không biết rằng lúc này hơi chút động chân khí một chút cũng có thể đẩy đối phương vào chỗ chết hay sao!

“Sẽ mau cảm thấy tốt hơn mà, cũng sắp không đau nữa rồi, nhịn thêm chút nữa đi.” A Kiệt một mặt áp chế huyết khí đang dâng cuồn cuộn nơi lồng ngực, một mặt ôn nhu mà dỗ dành, đang muốn rót thêm nội lực cho chồng mình thì tên khốn kia  lại thừa dịp này mà giãy giụa chạy thoát khỏi kìm chế.

“Hảo ý này của ngươi ta nhận không nổi!” Làm hắn đau  muốn chết!

“Mau quay lại!” A Kiệt vội vàng đuổi theo ra đi, nhìn thấy người phía trước thi triển khinh công bỏ trốn, hắn gấp đến độ hô to, “Đừng chạy, không thể chạy!” Mới vừa rồi đem chân khí độ cùng hắn, lúc này hắn mà sử lực sẽ làm bị thương chính mình a!

Đúng lúc này, đèn đuốc khắp Tần Phủ đều thắp sáng, vài bóng người từ khắp nơi phi thân mà đến, trừ bỏ tiểu lâm, tần phủ chủ tử toàn bộ đều chạy tới.

“Sắc mặt thế này, ngươi làm sao vậy?!” Thấy A Kiệt sắc mặt xám trắng Quần Ngạo vội vàng hỏi.

“Đừng để ý ta, mau đi bắt lấy hắn, nội thương của hắn lại.....” Không đợi A Kiệt nói xong, mấy người đứng trước mặt hắn đã không còn thấy thân ảnh.

Tần Chính được truyền một chút chân khí, nên tạm thời có thể sử dụng được khinh công, lại thấy người truy đuổi phía sau từ một biến cái thành  sáu,  nhất thời hồn phi phách tán, quay đầu sống chết mà chạy, ra khỏi Thính Vũ Các một đường chạy tới chỗ ở của Đào Hoa Ổ chủ Nghiêm Thanh Nhẫm ‘ Đào Hoa Lưu Túy ’.

Đang thầm nghĩ muốn tìm một chỗ tránh né, Tần lão gia cũng không quản mình chạy tới chỗ nào, một cước đá văng đại môn liền chàng vào,  vừa vặn đụng phải một người đau đến nảy lửa. Cằm hôn vào ót của người kia, đến nổi hắn phải ôm mặt mà kêu rên.

“Đụng có đau không vậy?” Một đôi bàn tay ôn nhu chìa ra, nhẹ nhàng xoa xoa cằm của Tần Chính, lại vì hắn mà ngẩng đầu thổi phù phù vào chỗ đau. Vừa rồi phải chịu ‘khổ hình’ của Nam Cung Môn chủ ’, bây giờ lại được đối đãi dịu dàng như thế, giờ khắc này đây Tần Chính cảm động đến mức rơi lệ, hảo...... Người đâu mà ôn nhu thế cơ chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương