Vọng Tinh Thần
-
Quyển 1 - Chương 44
Edit: Nguyệt Cầm Vân
A Mỹ Nhĩ thấy Thác Bạt Chân bị thương liền ngẩn người, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Thác Bạt Chân có thể đoán được vì sao nàng lại như thế. Ngày ấy hắn cùng Ngôn Tử Tinh nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và Nạp Nhật Hồ, biết nàng đang bị tổn thương vì thất tình, nhất thời nghĩ quẩn nên mới làm vậy mà thôi, liền khuyên nhủ nàng vài câu.
A Mỹ Nhĩ vốn cũng chỉ là nhất thời xúc động, lúc này hai lần tự tử không thành, ý định ấy cũng phai nhạt dần. Thêm nữa lại được Thác Bạt Chân đánh động, cũng không còn cố chấp.
Thác Bạt Chân không có kiên nhẫn đối với nữ nhân, thấy nàng không còn muốn chết liền thở phào nhẹ nhõm, muốn đưa nàng về nhà. Ai ngờ A Mỹ Nhĩ lại nói: “A Chân ngươi yên tâm, ta sẽ không tự vẫn nữa. Nhưng ta muốn dùng Tát Mông để chôn cất đoạn tình cảm này dưới chân núi tuyết, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Tát Mông là một loại nghi thức của người Quyết, đem một món đồ vật thiếp thân chôn xuống dưới chân Sơn thần, cầu nguyện ba ngày, ý tứ hàm súc trong đó chính là vứt bỏ một tình cảm hoặc chấp niệm nào đó trước kia, từ nay về sau thay đổi hoàn toàn, bắt đầu lại một lần nữa.
Loại nghi thức này thông thường cần một người làm chứng, A Mỹ Nhĩ đã bất ngờ chạm trán Thác Bạt Chân, lại được hắn cứu đúng vào thời điểm chật vật thế này, chỉ đành cầu xin sự giúp đỡ từ hắn.
Thác Bạt Chân trong lòng biết rõ đoạn tình cảm mà nàng muốn chặt đứt là gì, nhưng không tiện nói ra. Vả lại hôm nay nếu đã cứu người thì làm việc tốt sẽ làm tới cùng, liền đồng ý cùng nàng thực hiện nghi thức Tát Mông trong ba ngày, ngoài ra còn hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai. Bởi vậy hôm sau hắn liền viện cớ có việc bận, không cùng Ngôn Tử Tinh đi tới bãi chăn nuôi. Hôm sau nữa lại nói phải đi giúp Cáp Tư Nhi, tiếp tục bồi A Mỹ Nhĩ một ngày.
Còn cây trâm kia, cũng là do A Mỹ Nhĩ tặng cho Thác Bạt Chân để bày tỏ lòng cảm tạ. Thác Bạt Chân vốn không muốn nhận, nhưng thứ nhất là vì A Mỹ Nhĩ cứ nhất mực kiên trì, thứ hai là Thác Bạt Chân nghĩ tới việc sang năm sẽ cùng Ngôn Tử Tinh về Minh quốc, cây trâm này đẹp đẽ lại lộng lẫy như thế, có thể làm lễ vật để tặng cho mẫu thân của Ngôn Tử Tinh, bởi vậy liền đồng ý nhận.
Nhưng vì đánh lộn với Ngôn Tử Tinh nên ngày cuối cùng của nghi thức Tát Mông, Thác Bạt Chân không tới. Lúc này nghe nói A Mỹ Nhĩ trước khi xuất giá còn muốn tới đây tạ ơn mình, hắn liền nói: “Sự việc chính là như vậy. Ngươi bảo A Mỹ Nhĩ không cần tới, ta cũng không bồi nàng làm trọn vẹn nghi thức cầu nguyện. Vả lại còn cầm lễ vật của nàng, nàng không cần phải cảm tạ ta. Chỉ cần bảo nàng sau này nghĩ thoáng một chút, không nên tìm chết như vậy nữa là được rồi.”
Ngôn Tử Tinh nghe đến ngây ngốc cả người, hổ thẹn nói: “A Chân, là ta có lỗi với ngươi, ta hiểu lầm ngươi rồi.”
Thác Bạt Chân hừ một tiếng, không đáp lời.
Ngôn Tử Tinh lại càng áy náy: “Ta quá kích động, ấy vậy mà lại hiểu lầm ngươi, thật không thể tha thứ. Bằng không… bằng không ngươi đánh ta xả giận đi.”
Mấy ngày nay kỳ thực Thác Bạt Chân đã không còn tức giận nữa, vả lại giữa nam nhân với nhau có chút mâu thuẫn rồi ẩu đả cũng là chuyện bình thường. Suốt mấy ngày nay hắn nằm trên giường, thử đặt địa vị là mình để suy ngẫm, nếu đổi lại là Ngôn Tử Tinh lừa hắn không rõ tung tích suốt hai ngày, rồi trên người lại bị phát hiện có mấy thứ như trâm ngọc chuyên dụng của nữ tử cao quý hay vết móng tay, hắn cũng sẽ nghi ngờ hành vi của đối phương. Hơn nữa theo tính cách của hắn mà nói, nhất định sẽ giận tím mặt, động đao động kiếm cũng chưa biết chừng.
Vừa nghĩ như vậy, thái độ của hắn với Ngôn Tử Tinh cũng bình thường trở lại. Hơn nữa mấy ngày qua Ngôn Tử Tinh vẫn luôn cẩn thận chăm sóc mình, còn thường áy náy mà nói mấy lời mềm mỏng với điềm ngôn mật ngữ, Thác Bạt Chân nhìn điệu bộ toàn tâm toàn ý lấy lòng mình của hắn liền cảm thấy thật đáng thương, nhịn không được âm thầm cười trong lòng.
Xem ra mình đối với Ngôn Tử Tinh thật đúng là vô cùng yêu mến, chẳng trách trước đây lại cùng hắn kết làm khế huynh đệ.
Thác Bạt Chân là một người có chủ kiến, đối với những việc của mình cũng tương đối minh bạch, nếu trong lòng đã tiêu tan, lại thực sự thích Ngôn Tử Tinh, vậy cũng sẽ không so đo tính toán nữa. Dù sao bọn họ động thủ cũng đều có chừng mực, không làm tổn thương tới gân cốt của nhau.
Chỉ có điều cả hai đều không biết Thác Bạt Chân đang mang thai, lần này đánh lộn làm tổn thương đến thai khí, không tránh khỏi có chút xót xa ân hận. Thác Bạt Chân nói: “Được rồi, việc này là ngươi không đúng. Nhưng thôi quên đi, sau này không cần nhắc lại nữa. Cây trâm kia ngươi nhớ cất kỹ, chờ tới khi chúng ta quay về Minh quốc sẽ tặng cho mẫu thân của ngươi, xem như là một chút tâm ý của ta.”
Ngôn Tử Tinh ngẩn ngơ, không ngờ hắn đã thực sự tha thứ cho mình, không khỏi cực kỳ phấn chấn, nhào tới ôm lấy hắn làm nũng: “A Chân, ngươi thật là tốt.”
Thác Bạt Chân bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đều đã là người sắp làm cha, sau này đừng mang tính tình tiểu hài tử như vậy nữa.”
Ngôn Tử Tinh cười hì hì, hôn lên khóe môi hắn một cái.
Hai người cởi bỏ khúc mắc, sau trận ầm ĩ nho nhỏ tình cảm càng trở nên nồng đậm, nhất là lại thêm hài tử trong bụng này, thậm chí còn có chút cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Ngôn Tử Tinh đem lời Thác Bạt Chân nói truyền đạt lại cho A Mỹ Nhĩ, cuối cùng A Mỹ Nhĩ vẫn chưa đích thân tới cảm tạ Thác Bạt Chân được, chỉ đành để lại lời chúc phúc chân thành: “Sơn thần phù hộ, cầu nguyện cho những người hữu tình như các ngươi vĩnh viễn được ở bên nhau. Chân tình là không nên bị cô phụ.”
Ngôn Tử Tinh cảm tạ A Mỹ Nhĩ từ tận đáy lòng. Nếu không phải vì chuyện lần này, nói không chừng bọn họ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của bảo bối, hơn nữa cũng sẽ không phát giác tầm quan trọng của đối phương còn hơn cả trong tưởng tượng của mình.
A Mỹ Nhĩ đã xuất giá. Thác Bạt Chân nằm nghỉ ở trên giường một tháng, cuối cùng cũng có thể xuống giường.
Lúc này bụng của hắn đã rất lớn, không biết có phải do được an dưỡng suốt một tháng hay không, cả người hắn đều trở nên cực lớn. Trước kia chỉ là béo bụng, còn tứ chi vẫn thon gầy cân xứng. Nhưng sau khi hắn có thể hoạt động và xuống giường, bất ngờ phát hiện bây giờ chẳng những bụng mình lớn, mà cả thắt lưng và chân cũng thô to, ngay cả cánh tay cũng tròn vo một vòng.
Những sự biến hóa này khiến Thác Bạt Chân có chút khó tiếp thụ. Hơn nữa đối với tiểu gia khỏa thường hay động đậy trong bụng, hắn hiển nhiên vẫn chưa thể chân chính tiếp nhận từ tận đáy lòng.
Ngôn Tử Tinh thường hay thấy hắn cúi đầu nhìn bụng của mình đến ngẩn người, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt rối rắm.
Kỳ thực mặc dù Ngôn Tử Tinh đối với việc mình có thể làm cha cảm thấy vạn phần vui sướng, nhưng trên thực tế hắn cũng chưa thực sự hòa nhập vào hoàn cảnh, bởi vậy đối với khúc mắc của Thác Bạt Chân cũng cảm thấy vô lực.
Đêm đó hai người lên giường nằm ngủ. Vết thương trên lưng Thác Bạt Chân đã gần khỏi, không cần Ngôn Tử Tinh phải thức dậy nửa đêm để giúp hắn trở mình nữa. Thai khí cũng đã ổn, hoạt động bình thường đều không đáng ngại.
Ngôn Tử Tinh nín nhịn suốt hơn tháng trời, sớm đã dục hỏa tràn đầy, nhưng vì lo lắng cho thân thể của Thác Bạt Chân nên vẫn cưỡng ép bản thân phải nhẫn nhịn, lúc này cũng không có động đậy tâm tư gì.
Nhưng hắn không động tâm tư, có người lại nhịn không được.
Ngôn Tử Tinh vẫn đang nằm ngủ trên giường, cả ngày hôm nay hắn bận bịu, vừa nằm xuống liền muốn nghỉ ngơi. Nhưng Thác Bạt Chân cả ngày luẩn quẩn ở trong trướng, không ăn thì cũng chính là ngủ, vậy nên đến đêm liền có chút tinh lực dư thừa.
Đúng lúc Ngôn Tử Tinh đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, còn có một cánh tay đang sờ tới sờ lui ở bụng mình.
Hắn bất đắc dĩ mở mắt ra, quay đầu lại liếc nhìn kẻ đang quấy nhiễu mình, hỏi: “Muộn như vậy rồi sao ngươi còn chưa ngủ?”
Thác Bạt Chân nói: “Ban ngày ngủ nhiều quá rồi, bây giờ không thật buồn ngủ.”
Ngôn Tử Tinh thoáng ngừng một chút, khàn giọng nói: “Đừng trêu chọc ta, nếu không hậu quả tự chịu!”
Thác Bạt Chân khẽ ồ một tiếng, phả lên cổ hắn một luồng khí ấm áp: “Hậu quả tự chịu thế nào?”
Đầu Ngôn Tử Tinh thoáng chốc trở nên ong ong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên thân thể ngươi hiện giờ là cái dạng gì! Không biết ta nhẫn đến vất vả sao?” Thật không biết thông cảm cho người ta.
Nào ngờ Thác Bạt Chân lại bật cười khẽ, thì thầm nói: “Ta hỏi Ô Cát rồi, hắn nói bây giờ không sao nữa, chỉ cần cẩn thận một chút…”
Thác Bạt Chân còn chưa nói hết câu, Ngôn Tử Tinh đã nhịn không nổi, bắt lấy bàn tay đang quấy rối trên bụng mình, xoay thân một cái cưỡi lên người hắn.
A Mỹ Nhĩ thấy Thác Bạt Chân bị thương liền ngẩn người, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Thác Bạt Chân có thể đoán được vì sao nàng lại như thế. Ngày ấy hắn cùng Ngôn Tử Tinh nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và Nạp Nhật Hồ, biết nàng đang bị tổn thương vì thất tình, nhất thời nghĩ quẩn nên mới làm vậy mà thôi, liền khuyên nhủ nàng vài câu.
A Mỹ Nhĩ vốn cũng chỉ là nhất thời xúc động, lúc này hai lần tự tử không thành, ý định ấy cũng phai nhạt dần. Thêm nữa lại được Thác Bạt Chân đánh động, cũng không còn cố chấp.
Thác Bạt Chân không có kiên nhẫn đối với nữ nhân, thấy nàng không còn muốn chết liền thở phào nhẹ nhõm, muốn đưa nàng về nhà. Ai ngờ A Mỹ Nhĩ lại nói: “A Chân ngươi yên tâm, ta sẽ không tự vẫn nữa. Nhưng ta muốn dùng Tát Mông để chôn cất đoạn tình cảm này dưới chân núi tuyết, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Tát Mông là một loại nghi thức của người Quyết, đem một món đồ vật thiếp thân chôn xuống dưới chân Sơn thần, cầu nguyện ba ngày, ý tứ hàm súc trong đó chính là vứt bỏ một tình cảm hoặc chấp niệm nào đó trước kia, từ nay về sau thay đổi hoàn toàn, bắt đầu lại một lần nữa.
Loại nghi thức này thông thường cần một người làm chứng, A Mỹ Nhĩ đã bất ngờ chạm trán Thác Bạt Chân, lại được hắn cứu đúng vào thời điểm chật vật thế này, chỉ đành cầu xin sự giúp đỡ từ hắn.
Thác Bạt Chân trong lòng biết rõ đoạn tình cảm mà nàng muốn chặt đứt là gì, nhưng không tiện nói ra. Vả lại hôm nay nếu đã cứu người thì làm việc tốt sẽ làm tới cùng, liền đồng ý cùng nàng thực hiện nghi thức Tát Mông trong ba ngày, ngoài ra còn hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai. Bởi vậy hôm sau hắn liền viện cớ có việc bận, không cùng Ngôn Tử Tinh đi tới bãi chăn nuôi. Hôm sau nữa lại nói phải đi giúp Cáp Tư Nhi, tiếp tục bồi A Mỹ Nhĩ một ngày.
Còn cây trâm kia, cũng là do A Mỹ Nhĩ tặng cho Thác Bạt Chân để bày tỏ lòng cảm tạ. Thác Bạt Chân vốn không muốn nhận, nhưng thứ nhất là vì A Mỹ Nhĩ cứ nhất mực kiên trì, thứ hai là Thác Bạt Chân nghĩ tới việc sang năm sẽ cùng Ngôn Tử Tinh về Minh quốc, cây trâm này đẹp đẽ lại lộng lẫy như thế, có thể làm lễ vật để tặng cho mẫu thân của Ngôn Tử Tinh, bởi vậy liền đồng ý nhận.
Nhưng vì đánh lộn với Ngôn Tử Tinh nên ngày cuối cùng của nghi thức Tát Mông, Thác Bạt Chân không tới. Lúc này nghe nói A Mỹ Nhĩ trước khi xuất giá còn muốn tới đây tạ ơn mình, hắn liền nói: “Sự việc chính là như vậy. Ngươi bảo A Mỹ Nhĩ không cần tới, ta cũng không bồi nàng làm trọn vẹn nghi thức cầu nguyện. Vả lại còn cầm lễ vật của nàng, nàng không cần phải cảm tạ ta. Chỉ cần bảo nàng sau này nghĩ thoáng một chút, không nên tìm chết như vậy nữa là được rồi.”
Ngôn Tử Tinh nghe đến ngây ngốc cả người, hổ thẹn nói: “A Chân, là ta có lỗi với ngươi, ta hiểu lầm ngươi rồi.”
Thác Bạt Chân hừ một tiếng, không đáp lời.
Ngôn Tử Tinh lại càng áy náy: “Ta quá kích động, ấy vậy mà lại hiểu lầm ngươi, thật không thể tha thứ. Bằng không… bằng không ngươi đánh ta xả giận đi.”
Mấy ngày nay kỳ thực Thác Bạt Chân đã không còn tức giận nữa, vả lại giữa nam nhân với nhau có chút mâu thuẫn rồi ẩu đả cũng là chuyện bình thường. Suốt mấy ngày nay hắn nằm trên giường, thử đặt địa vị là mình để suy ngẫm, nếu đổi lại là Ngôn Tử Tinh lừa hắn không rõ tung tích suốt hai ngày, rồi trên người lại bị phát hiện có mấy thứ như trâm ngọc chuyên dụng của nữ tử cao quý hay vết móng tay, hắn cũng sẽ nghi ngờ hành vi của đối phương. Hơn nữa theo tính cách của hắn mà nói, nhất định sẽ giận tím mặt, động đao động kiếm cũng chưa biết chừng.
Vừa nghĩ như vậy, thái độ của hắn với Ngôn Tử Tinh cũng bình thường trở lại. Hơn nữa mấy ngày qua Ngôn Tử Tinh vẫn luôn cẩn thận chăm sóc mình, còn thường áy náy mà nói mấy lời mềm mỏng với điềm ngôn mật ngữ, Thác Bạt Chân nhìn điệu bộ toàn tâm toàn ý lấy lòng mình của hắn liền cảm thấy thật đáng thương, nhịn không được âm thầm cười trong lòng.
Xem ra mình đối với Ngôn Tử Tinh thật đúng là vô cùng yêu mến, chẳng trách trước đây lại cùng hắn kết làm khế huynh đệ.
Thác Bạt Chân là một người có chủ kiến, đối với những việc của mình cũng tương đối minh bạch, nếu trong lòng đã tiêu tan, lại thực sự thích Ngôn Tử Tinh, vậy cũng sẽ không so đo tính toán nữa. Dù sao bọn họ động thủ cũng đều có chừng mực, không làm tổn thương tới gân cốt của nhau.
Chỉ có điều cả hai đều không biết Thác Bạt Chân đang mang thai, lần này đánh lộn làm tổn thương đến thai khí, không tránh khỏi có chút xót xa ân hận. Thác Bạt Chân nói: “Được rồi, việc này là ngươi không đúng. Nhưng thôi quên đi, sau này không cần nhắc lại nữa. Cây trâm kia ngươi nhớ cất kỹ, chờ tới khi chúng ta quay về Minh quốc sẽ tặng cho mẫu thân của ngươi, xem như là một chút tâm ý của ta.”
Ngôn Tử Tinh ngẩn ngơ, không ngờ hắn đã thực sự tha thứ cho mình, không khỏi cực kỳ phấn chấn, nhào tới ôm lấy hắn làm nũng: “A Chân, ngươi thật là tốt.”
Thác Bạt Chân bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đều đã là người sắp làm cha, sau này đừng mang tính tình tiểu hài tử như vậy nữa.”
Ngôn Tử Tinh cười hì hì, hôn lên khóe môi hắn một cái.
Hai người cởi bỏ khúc mắc, sau trận ầm ĩ nho nhỏ tình cảm càng trở nên nồng đậm, nhất là lại thêm hài tử trong bụng này, thậm chí còn có chút cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Ngôn Tử Tinh đem lời Thác Bạt Chân nói truyền đạt lại cho A Mỹ Nhĩ, cuối cùng A Mỹ Nhĩ vẫn chưa đích thân tới cảm tạ Thác Bạt Chân được, chỉ đành để lại lời chúc phúc chân thành: “Sơn thần phù hộ, cầu nguyện cho những người hữu tình như các ngươi vĩnh viễn được ở bên nhau. Chân tình là không nên bị cô phụ.”
Ngôn Tử Tinh cảm tạ A Mỹ Nhĩ từ tận đáy lòng. Nếu không phải vì chuyện lần này, nói không chừng bọn họ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của bảo bối, hơn nữa cũng sẽ không phát giác tầm quan trọng của đối phương còn hơn cả trong tưởng tượng của mình.
A Mỹ Nhĩ đã xuất giá. Thác Bạt Chân nằm nghỉ ở trên giường một tháng, cuối cùng cũng có thể xuống giường.
Lúc này bụng của hắn đã rất lớn, không biết có phải do được an dưỡng suốt một tháng hay không, cả người hắn đều trở nên cực lớn. Trước kia chỉ là béo bụng, còn tứ chi vẫn thon gầy cân xứng. Nhưng sau khi hắn có thể hoạt động và xuống giường, bất ngờ phát hiện bây giờ chẳng những bụng mình lớn, mà cả thắt lưng và chân cũng thô to, ngay cả cánh tay cũng tròn vo một vòng.
Những sự biến hóa này khiến Thác Bạt Chân có chút khó tiếp thụ. Hơn nữa đối với tiểu gia khỏa thường hay động đậy trong bụng, hắn hiển nhiên vẫn chưa thể chân chính tiếp nhận từ tận đáy lòng.
Ngôn Tử Tinh thường hay thấy hắn cúi đầu nhìn bụng của mình đến ngẩn người, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt rối rắm.
Kỳ thực mặc dù Ngôn Tử Tinh đối với việc mình có thể làm cha cảm thấy vạn phần vui sướng, nhưng trên thực tế hắn cũng chưa thực sự hòa nhập vào hoàn cảnh, bởi vậy đối với khúc mắc của Thác Bạt Chân cũng cảm thấy vô lực.
Đêm đó hai người lên giường nằm ngủ. Vết thương trên lưng Thác Bạt Chân đã gần khỏi, không cần Ngôn Tử Tinh phải thức dậy nửa đêm để giúp hắn trở mình nữa. Thai khí cũng đã ổn, hoạt động bình thường đều không đáng ngại.
Ngôn Tử Tinh nín nhịn suốt hơn tháng trời, sớm đã dục hỏa tràn đầy, nhưng vì lo lắng cho thân thể của Thác Bạt Chân nên vẫn cưỡng ép bản thân phải nhẫn nhịn, lúc này cũng không có động đậy tâm tư gì.
Nhưng hắn không động tâm tư, có người lại nhịn không được.
Ngôn Tử Tinh vẫn đang nằm ngủ trên giường, cả ngày hôm nay hắn bận bịu, vừa nằm xuống liền muốn nghỉ ngơi. Nhưng Thác Bạt Chân cả ngày luẩn quẩn ở trong trướng, không ăn thì cũng chính là ngủ, vậy nên đến đêm liền có chút tinh lực dư thừa.
Đúng lúc Ngôn Tử Tinh đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, còn có một cánh tay đang sờ tới sờ lui ở bụng mình.
Hắn bất đắc dĩ mở mắt ra, quay đầu lại liếc nhìn kẻ đang quấy nhiễu mình, hỏi: “Muộn như vậy rồi sao ngươi còn chưa ngủ?”
Thác Bạt Chân nói: “Ban ngày ngủ nhiều quá rồi, bây giờ không thật buồn ngủ.”
Ngôn Tử Tinh thoáng ngừng một chút, khàn giọng nói: “Đừng trêu chọc ta, nếu không hậu quả tự chịu!”
Thác Bạt Chân khẽ ồ một tiếng, phả lên cổ hắn một luồng khí ấm áp: “Hậu quả tự chịu thế nào?”
Đầu Ngôn Tử Tinh thoáng chốc trở nên ong ong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên thân thể ngươi hiện giờ là cái dạng gì! Không biết ta nhẫn đến vất vả sao?” Thật không biết thông cảm cho người ta.
Nào ngờ Thác Bạt Chân lại bật cười khẽ, thì thầm nói: “Ta hỏi Ô Cát rồi, hắn nói bây giờ không sao nữa, chỉ cần cẩn thận một chút…”
Thác Bạt Chân còn chưa nói hết câu, Ngôn Tử Tinh đã nhịn không nổi, bắt lấy bàn tay đang quấy rối trên bụng mình, xoay thân một cái cưỡi lên người hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook