Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ôm nhau hôn say đắm.

Lam Vong Cơ cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của Ngụy Vô Tiện, đưa lưỡi mình vào, không chút lưu tình mút mát chiếm đoạt lấy đầu lưỡi của đối phương, thô bạo nới lỏng cổ áo lỏng lẻo của Ngụy Vô Tiện ra.

Lúc Lam Vong Cơ hôn Ngụy Vô Tiện say sưa, hắn kéo mạt ngạch mây cuốn trên trán y xuống giữ trong tay mình sau đó vòng tay lên cổ đối phương.

"Ưm..." lúc Ngụy Vô Tiện sắp không thở nỗi Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, khóe miệng cả hai còn lưu luyến kéo ra một sợi chỉ bạc.

Cái sợi chỉ bạc trong suốt dâm mĩ kia cuối cùng cũng nhỏ xuống yết hầu Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ hôn đến đầu óc rối tung rối mù, trên môi còn có bị sưng đỏ, hắn nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt mê ly, giọng nói đầy khiêu gợi, quyến rũ gọi một tiếng "Hàm Quang Quân..."
Ngụy Anh thong thả nuốt nước bọt, làm yết hầu của hắn cứ lăn lên lăn xuống, giờ phút này Lam Vong Cơ cảm thấy dục vọng của mình tăng thêm vài phần.

Lam Vong Cơ cắn một phát lên yết hầu đó, y điên cuồng liếm láp, khi liếm đến cổ còn có tình liếm ra vài tiếng [chẹp chẹp chẹp] đầy dâm mĩ.

Sau đó y liếm đầu v* của Ngụy Vô Tiện thật mạnh, một cánh tay khác không tự chủ được mà cầm lấy đầu v* bên kia xoa nắn, một loạt động tác liên tục khiến Ngụy Vô Tiện thở hổn hển.

"Á a...!Lam Trạm, ưm...thật thoải mái...ngươi không những cắn...mà còn dùng sức như vậy...Ưmm!"
"Ở đây...phải không, Ngụy Anh? Ta liếm nó giúp ngươi, còn thao nữa, mà mỗi ngày...ngươi đều trêu chọc ta, không biết xấu hổ"
Lam Vong Cơ vừa cắn đầu v* của Ngụy Vô Tiện vừa nói chuyện, cái chân ở dưới cũng không nhàn rỗi, y lấy đầu gối của mình để ở cái nơi căng cứng của đối phương, dùng sức cọ lên.

Hiện tại trong lòng Lam Vong Cơ nghĩ cái gì đều sẽ bị chú thuật đó làm cho nói ra hết, y cũng không còn kinh ngạc nữa, quyết định sẽ "dạy dỗ" cái người cứ mỗi lần "nói chuyện" là để dụ dỗ y, cuối cùng bây giờ cũng tới lượt y phản công rồi.

"Trước đây ta không nói những lời cợt nhả, nhưng ai dám khẳng định ta sẽ không bao giờ nói những lời này? Không muốn nói? Hiện tại...!ngươi hài lòng chưa, Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện nghe được những lời cợt nhả của Lam Vong Cơ, nhịn không được càng hào hứng "Nhị ca ca...Ưm,...Ngươi...aa nói...nói những lời cợt nhả này...dáng vẻ cợt nhả này, thật...đúng là khiến người ta thẹn thùng...Ưm...Nhưng mà ta...rất thích...Ưmm"
Sau đó Ngụy Vô Tiện nhúc nhích nhưng bị Lam Vong Cơ làm cho run rẩy, hắn nỗ lức chống đỡ thân thể đã bị đối phương đè lên phân nửa, vươn tay xoa xoa đôi tai ửng hồng của đối phương, nhỏ giọng nói "A...Lam Trạm...chân của ngươi...cọ ở phía dưới, sướng thật nha..." Ngụy Vô Tiện còn cố ý thổi hơi thở đầy ướt át vào tai người kia.

Hơi thở ẩm ướt khiến trong lòng Lam Vong Cơ ngứa ngáy không chịu nổi, y nóng nảy buông tha cho đầu v* kia, lúc buông ra còn không quên nhéo một cái khiến Ngụy Vô Tiện run rẩy rên một tiếng, cao trào bắn ra một dòng tinh dịch nóng.

Quần áo dưới thân Ngụy Vô Tiện đã vừa bị bắn trúng, thấm ướt tiết khố.

Tuy rằng là bị Lam Vong Cơ làm cho cao trào, nhưng thân thể hắn lại càng ngày càng nóng, gợi lên dục vọng thâm trầm, hắn hạ giọng, có chút cầu xin nói "Lam Trạm...Ngươi sờ phía dưới đi...!Ưm, phía dưới ngứa" khuôn mặt hắn ửng đỏ, đầy nước mắt, cả người chưa được tình dục thỏa mãn hoàn toàn.

"...Bây giờ ngươi còn dám nói...Là ngươi tự tìm trước..." Lam Vong Cơ hơi híp mắt lại, duỗi tay kéo tiết khố của đối phương xuống, bàn tay nóng rực nhắm chuẩn xác mà cầm lấy tiểu ngọc trụ uể oải vừa đạt cao trào khi nãy.

Lam Vong Cơ liếc Ngụy Vô Tiện một cái, ở chỗ ngực vừa được liếm láp khi nãy, y hung hăng cắn một ngụm nơi đó để lại dấu răng ở gần đầu v*.

Sau đó, y ngồi quỳ ở phía bên phải Ngụy Vô Tiện, dùng tay phải nắm lấy cằm đối phương, lần nữa hôn lên đôi môi ướt át từ phía sau, còn tay trái thì nắm lấy tiểu ngọc trụ của đối phương vuốt ve lên xuống, thậm chí còn cố tình dùng đốt ngón tay có vết chai mỏng của mình ma sát ở chỗ mẫn cảm của tiểu ngọc trụ.

Lúc Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ hôn đến sắp không thở nổi y cuối cùng cũng buông hắn ra, nhưng lại liếm ở lỗ tai hắn một cái, đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp, ra ra vào vào, không sâu không cạn khiến toàn bộ thân thể của Ngụy Vô Tiện mẫn cảm đến phát run.

Tiểu ngọc trụ uể oải nằm trong tay trái của y được vuốt ve lên xuống, còn có cảm giác ôn nhu như đang được liếm láp xung quanh, bây giờ nó đã dựng thẳng lên "Ưm ưm...thật thoải mái, chính là như vậy...!Ưm a Lam Trạm...Ưm...ta giống như muốn...muốn"
Ngay lúc hắn đang sắp lên đỉnh lần hai, Lam Vong Cơ lập tức dừng lại tất cả động tác của mình.


Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, hỏi "Ưm...Lam Trạm, ngươi làm gì vậy...Sao lại dừng rồi...?"
Lam Vong Cơ ngồi lại ngay ngắn, không ngăn được chính mình, hơi nhướng mày, khẽ mỉm cười nói "Ngươi xin ta"
Lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn đang cao trào, hắn mơ mơ màng màng "a...?" một tiếng.

"Ta nói ngươi xin ta, ta sẽ làm ngươi" Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt mê man của Ngụy Vô Tiện, nhịn không được trực tiếp lột sạch đồ của đối phương, chuẩn bị thao.

Ngụy Vô Tiện biết, chỉ cần Lam Vong Cơ mở miệng yêu cầu hắn, hắn nhất định sẽ làm, không làm sẽ chỉ khiến cho mình cảm thấy khó chịu thôi, giọng nói của hắn hơi khàn, nhẹ giọng cầu xin "A được rồi...!Nhị ca ca, ta cầu xin ngươi, làm ta đi, ta thật sự khó chịu..."
"Hừ, nửa điểm thành ý cũng không có" Nói xong, Lam Vong Cơ duỗi tay đoạt lấy mạt ngạch trong tay Ngụy Vô Tiện, dùng tay phải ấn giữ hai tay của đối phương để lên đỉnh đầu, lấy mạt ngạch khi nãy quấn vài vòng vào tiểu ngọc trụ kia, dùng miệng cắn lấy một đầu mạt ngạch, làm thành một cái nút thắt, vẻ mặt y bình tĩnh nói "Xưng hô loạn xạ, trước khi ta cho phép, ngươi không được đi"
Dứt lời, cái tay khác cũng không lưu tình thăm dò xuống phía dưới, một đường đi thẳng vào đằng sau, trực tiếp dò xét tiến thẳng vào "Xem thử ngươi còn dám bảo ta cợt nhả không..."
"Đừng...đừng như vậy...A a...Ta sai rồi ưmm....!á Lam Trạm...A a...phu, phu quân...A a"
Ngón tay hằng năm luyện kiếm đánh đàn sẽ có vết chai mỏng, ngươi kia đem vết chai mỏng đó không nặng không nhẹ đút vào hậu huyệt đỏ tươi kia, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng khiến hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện lại ửng đỏ hơn.

Đằng trước của Ngụy Vô Tiện bị mạt ngạch trói chặt, hậu huyệt lại bị Lam Vong Cơ dùng tay chơi đùa, không nặng không nhẹ ấn một cái ở cái chỗ hơi nhô lên, hắn sắp cao trào lần nữa rồi.

"Ta không dám...A a a, a không a, không dám...Thật sự không dám...A a a...!Nhị ca ca...Ta khó chịu..."
Cứ tưởng Lam Vong Cơ sẽ phản bác Ngụy Vô Tiện, nhưng Lam Vong Cơ lại dùng tay xoa nắn phía sau, khiến hắn híp mắt lại tận hưởng khoái cảm do Lam Vong Cơ mang đến, vòng eo không chịu nổi mà vặn vẹo, muốn ngón tay của Lam Vong Cơ đi sâu hơn vào bên trong.

"Ngụy Anh, muốn sao?"
"Muốn...!Ưm...Lam Trạm ngươi...ngươi mau cho ngón tay vào...!Nhanh lên...!phía dưới của ta rất ngứa...!Ưm a..." hắn không chịu được khi Lam Vong Cơ cứ khảy vào bên trong như vậy, giống như là đang tấu Vong Cơ cầm.

"Ngươi muốn ta đi vào nơi nào? Ngụy Anh.

Bình thường không phải rất thích nói sao? Cho ngươi nói"
Lam Vong Cơ cảm thấy mình bị nghiện cái cảm giác này, lúc trước mình không biết nói những lời như vậy, bây thật muốn nói tất cả những gì mình muốn, tất cả sự thoải mái đó.

"Ưm...A a chính là ở phía dưới..."
"Nơi nào của phía dưới?"
Bình thường đều là Ngụy Vô Tiện thẳng thắng xem Xuân Cung đồ, nhưng muốn hắn thể hiện minh bạch chuyện này dựa trên nét mặt, thì đúng là có hơi khó mở miệng, chỉ có thể dùng một ít cách gọi khác không quá thẳng thắng rõ ràng, nhưng hẳn là Lam Vong Cơ cũng biết ý tứ của hắn.

Nhưng điều hắn không ngờ chính là, Lam Vong Cơ đã trúng Sướng ngôn chú, bây giờ tâm tình của y rất thoải mái tự nhiên, có những lời nói không biết phải mở miệng thế nào thì bây giờ đều nói ra toàn bộ, hiện tại Lam Vong Cơ nói ra những lời cợt nhả đó đúng là dễ như trở bàn tay.

"Á Ưm...ưm...!Nhị ca...ca, ta sai rồi...Ưmmm...Bây giờ...khi dễ ta...đi..."
Giờ phút này sự hối hận trong lòng Ngụy Vô Tiện vang lên, hắn thề sẽ không bao giờ để cho Lam Vong Cơ trúng Sướng ngôn chú nữa.

Không ngờ ngoài miệng Lam Vong Cơ như vậy mà lại hung ác đến thế, so với bình thường còn hăng hái muốn làm hắn hơn.

"Sau này phải kêu như vậy.

Nhớ chưa?" Y hung ác ấn sâu một chút, suýt chút nữa là toàn bộ ngón tay đã đi vào.

"Ưm...Được...nhớ...nhớ kỹ"
"Ngoan"
Nói xong, y dùng hai ngón tay trực tiếp đút vào hậu huyệt ẩm ướt khiến cho người dưới thân sợ hãi kêu lên.


"A! A a...ưm á...Lam Trạm...ngươi...ưm..." những lời nói phía sau đã bị Lam Vong Cơ hôn chặn lại, hôn đến khi Ngụy Vô Tiện chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Lỗ thịt phía sau bị ngón tay của Lam Vong Cơ làm cho căng ra, lần này Lam Vong Cơ buông tha cho đôi môi của hắn, y hài lòng nhìn nhìn, ôn nhu nói "Ngụy Anh, ngươi thật ngọt"
Sau khi Lam Vong Cơ nói xong câu đó thì toàn bộ mặt Ngụy Vô Tiện đỏ ửng, trước đây hắn chưa từng nghe Lam Vong Cơ nói như vậy, rõ ràng là rất thâm tình, còn nhìn hắn với sự ôn nhu có thể chìm ở trong đó luôn.

Đương nhiên là hắn biết y nói hắn "ngọt" là ngọt ở nơi nào, bởi vì đầu lưỡi của hắn bị y dùng sức mút một cái, Lam Vong Cơ còn đang giữ lấy chất mật ngọt trong miệng hắn.

Lúc Ngụy Vô Tiện muốn mở miệng nói chuyện thì Lam Vong Cơ lại bỏ thêm một ngón tay vào.

Cái cảm giác phong phú đó khiến đằng sau của Ngụy Vô Tiện chảy ra một ít nước, tiểu ngọc trụ đằng trước cũng chảy ra một ít chất lỏng, thấm ướt vào mạt ngạch đang buộc vào tiểu ngọc trụ.

Cái loại cảm giác tưởng không sướng mà lại sướng không tưởng này đúng là muốn lấy mạng của hắn mà.

"A a...Ưm...Ha a"
Ngụy Vô Tiện dùng sức vặn vẹo y của chính mình, để tiểu ngọc trụ có thể dễ chịu hơn một chút, hơn nữa còn để ngón tay của Lam Vong Cơ càng đi vào sâu bên trong.

Ngụy Vô Tiện ai oán, cầu xin, ăn nói khép nép năn nỉ y "Ưm...Lam Trạm, ư...ta thật sự sai rồi...có thể buông ra...buông ra...buông ta ra...Ưm"
"Ngươi nhận sai sao? Ngụy Anh"
"...Ưm, đúng...đều là ta sai...sai rồi a a a" Lam Vong Cơ thừa lúc hắn mở miệng thì gãi một vòng xung quanh lỗ thịt của hắn.

Lam Vong Cơ thả cánh tay đang áp chế đối phương ra, y kéo nhẹ mạt ngạch, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện ngửa đầu sợ hãi kêu một tiếng, tiểu ngọc trụ lập tức tiết ra, Ngụy Vô Tiện đạt đến cao trào lần hai.

Sau hai lần phát tiết, thân thể hắn càng thêm mẫn cảm, hậu huyệt phía sau chảy càng nhiều nước khiến ngón tay của Lam Vong Cơ càng ra vào thuận lợi, thọc ra đút vào mang theo tiếng nước "phốc phốc"
"Ha a a...Thật sướng...Ưm a...Lam Trạm...Lam...Lam Trạm"
Tiếng rên của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng tà mị, vì hai lần cao trào vừa nãy, hết nước mắt rồi nước miếng cứ chảy ra, khiến Lam Vong Cơ muốn dừng mà không được.

Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện gọi tên của mình rồi vặn eo, y lập tức đứng dậy, nhanh chóng tới chỗ giữa hai chân của Ngụy Vô Tiện
Y thô bạo rút ngón tay còn đang chôn sâu ở lỗ thịt của Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện bị động tác này của y làm cho sợ hãi kêu một tiếng "A a...!"
Lam Vong Cơ lấy ngón tay ướt dầm ướt dề kia nắm lấy tiểu ngọc trụ đang run rẩy, nhanh chóng vuốt ve lên xuống, sau đó y nâng nửa người Ngụy Anh lên, hơi cúi người cong eo, liếm láp hậu huyệt của hắn.

Đầu lưỡi thô ráp của Lam Vong Cơ hung hăng liếm cái lỗ phía sau của Ngụy Vô Tiện, hút lấy dịch mật đang chảy ra của đối phương, lỗ thịt mẫn cảm không ngừng co rút, như muốn y càng liếm sâu hơn nữa.

Lỗ thịt mềm mại nhăn nheo bị đầu lưỡi Lam Vong Cơ làm cho căng ra, y thong thả liếm láp, bắt chước động tác thọc vào rút ra của dương v*t.

"Ưm a a a, Lam...!Lam Trạm..." bây giờ tâm trí của Ngụy Vô Tiện chỉ còn lại một mớ hỗn loạn, chỉ có thể kêu tên Lam Vong Cơ loạn xạ, tay hắn không khống chế được giữ lấy đầu của Lam Vong Cơ đang ở phía dưới của mình, đối phương thở ra một hơi ấm áp ở quả trứng tinh hoàn của hắn, rồi điên cuồng gãi lên hai hòn trứng đó, tay Lam Vong Cơ chuyển động rất nhanh, thật sự là thoải mái không chịu nổi.

"Ha a a a...Ưm"
Ngụy Vô Tiện không thể nói chuyện, cũng không có cách nào ngăn cản đợt khoái cảm kế tiếp, khiến khóe mắt của hắn hơi đỏ lên, chảy ra một giọt lệ, nhưng bây giờ chỉ còn lại tiếng thở dốc không ngừng tuôn ra từ khóe miệng của hắn.

Hắn theo bản năng muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Lam Vong Cơ dùng một cánh tay khác mở rộng ra.

Đột nhiên, Lam Vong Cơ dừng lại.


Lúc Ngụy Vô Tiện không thể khống chế được cơn khoái cảm của mình, Lam Vong Cơ nhanh chóng đứng dậy, y nhanh chóng cởi tiết khố của mình xuống, nhắm thẳng và lỗ thịt của đối phương, trực tiếp đút vào.

"A a a a!" Cảm giác hạ thân bị xé rách nhanh chóng lan ra, một lúc lâu Ngụy Vô Tiện mới hồi phục tinh thần, tuy rằng Lam Vong Cơ đã giúp hắn khuếch trương nhiều lần, nhưng kích cỡ của đối phương quá lớn nên hắn có chút khó thích nghi.

"Lam Trạm...Lam Trạm...A a a....!Thật lớn...!Ngươi...!quá lớn a a a...Chậm một chút a..."
"Ta nói được làm được.

Xem thử sau này người còn dám tùy tiện trêu chọc ta nữa không" Lam Vong Cơ không để ý tới hắn, bắt đầu tiến hành động tác thọc vào rút ra.

côn th*t to lớn của Lam Vong Cơ ở trong lỗ thịt ướt át của Ngụy Vô Tiện ra vào liên tục, Lam Vong Cơ thọc vào rút ra, càng đâm càng sâu, càng thao càng sâu hơn nữa, gân xanh trên côn th*t to lớn cọ xát qua lại trong dũng đạo ẩm ướt, rất nhanh đã thao đến chỗ mẫn cảm của Ngụy Vô Tiện, khiến Ngụy Vô Tiện sung sướng duỗi hai chân, các ngón chân bấu lại với nhau.

"A a a...!Lam Trạm...Ưm...A thật thoải mái a a a a, bên trong...Ở bên trong...A a"
Ngụy Vô Tiện sướng đến mức chảy nước mắt, được Lam Vong Cơ đâm vào rút ra ngay chỗ mẫn cảm khiến tiểu ngọc trụ của hắn phát tiết thêm một đợt, cái lỗ phía sau không ngừng chảy nước khiến côn th*t ra vào không chút trở ngại, liên tục phát ra những tiếng nước vô cùng dâm mĩ.

Giờ phút này Lam Vong Cơ khó có thể nhẫn nại được nữa, y phải dùng hết lực để thao người trước mặt này.

Vừa lúc nãy khi Ngụy Vô Tiện phát tiết, lỗ thịt của hắn liền co chặt, trực tiếp cắn lấy côn th*t của Lam Vong Cơ khiến Lam Vong Cơ gầm nhẹ một tiếng.

Thái dương của y nổi lên một ít gân xanh, hiện tại nhìn cả người của Ngụy Vô Tiện đúng là quá mức mỹ vị, khiến y không muốn nghĩ thêm điều gì nữa bắt đầu ra vào mạnh mẽ, hết sức mà thao lộng hắn, thao đến hỏng mới thôi, làm cho hậu huyệt của đối phương vĩnh viễn nhớ kỹ hình dạng của chính mình mà thôi.

Nhưng khi y nhìn đến gương mặt bị thao đến đáng thương của Ngụy Vô Tiện, trong lòng y đột nhiên có một tia đau lòng, cảm giác hối hận, y nhịn xuống cơ thể đầy dục vọng của mình, như có như không thở dài một cái, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi của Ngụy Vô Tiện "Sau này đừng dùng chú thuật lung tung nữa, biết rõ ta đối với ngươi thế nào, hà tất lại trêu chọc ta như vậy"
Y giảm chậm tiết tấu của mình, Lam Vong Cơ hít một hơi rồi nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm thọc vào đút ra ở dũng đạo của đối phương.

Ngụy Vô Tiện cũng cảm nhận được loại khoái cảm như thiên đường này, hắn cố gắng mở hai con mắt ướt đẫm lệ "Lam...!Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện phát hiện giọng của mình có hơi khàn, hắn cố giơ cánh tay rã rời giữ lấy cái tay Lam Vong Cơ đang lau giọt nước mắt cho mình, muốn mình lên tiếng để không phải bị khàn giọng, nên hắn nuốt nước bọt khiến mình ho khan gọi tên đối phương "Lam...Lam Trạm...Khụ khụ khụ"
Hắn ho khan khiến lỗ thịt có hơi thả lỏng rồi bắt đầu rút chặt, khiến sự chịu đựng của Lam Vong Cơ khó càng thêm khó, thái dương đã rịn mồ hôi, nhưng y vẫn hỏi "Ngụy Anh, sao vậy?"
"Ưm...Lam Trạm khụ khụ khụ...ta chỉ muốn nói cho ngươi...ta thích...!rất thích dáng vẻ của ngươi...khi bị ta trêu chọc...A a a a"
Những lời này của Ngụy Vô Tiện chính là ngọn lửa thiêu rụi sợi dây lý trí cuối cùng của Lam Vong Cơ, y thô bạo đem Ngụy Vô Tiện đang nằm ngửa mà kéo dậy, cả hai ngồi đối diện nhau.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện tới mép giường, khiến thân thể của hắn như đang ở trên không, chờ đến khi đối phương ngồi yên ổn ở mép giường, y lấy tay nắm mạnh eo hắn nhấn xuống một cái.

"A a a...Ưm...Thật sự...quá sâu" Ngụy Vô Tiện không chịu nổi, cũng không thể nghĩ ngợi thêm nữa.

"A không a a a...Không được a a a..."
Giờ phút này, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể dùng tay câu lấy cổ đối phương, để mình khỏi rớt xuống, nhưng hắn lại không ngờ động tác này ngược lại làm cho côn th*t càng nhét sâu hơn vào hậu huyệt.

"Ha a...A a...Nóng...Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện tình loạn ý mê kêu lên, côn th*t phía dưới càng đâm vào điểm mê người đó, khiến hắn sung sướng ngước đầu lên.

Hắn nghe thấy giọng Lam Vong Cơ khàn khàn bên tai mình "Chờ chút nữa sẽ thoải mái"
Lúc Lam Vong Cơ thọc vào rút ra lại nhìn thấy đối phương ngước cổ lên, yết hầu đập vào mắt y, theo động tác đâm vào rút ra yết hầu cũng trượt lên trượt xuống, y nhịn không nổi cắn một miếng lên yết hầu của hắn, liếm mút.

"Ưm...Không...Không muốn liếm...A a sâu...nóng a a a Lam Trạm...A"
Sau đó, Lam Vong Cơ vươn tay kéo cái đầu đang ngửa ra sau của Ngụy Vô Tiện về, giữ lấy sau gáy đối phương, khiến cho hắn và mình cùng nhìn nhau.

"Ngụy Anh, không cho phép ngửa đầu, nhìn ta"
Lam Vong Cơ có chút bá đạo ra lệnh cho đối phương, đôi mắt lưu ly mê mẩn ngắm nhìn thân thể của Ngụy Vô Tiện từ trên xuống dưới "Ngươi thật sự...khiến người ta mất khống chế"
Ngụy Vô Tiện thâm thúy nhìn lại y, cảm thấy mình như sắp mất đi thần trí vậy, giống như đang uống say ngã vào ánh mắt lưu luyến của Lam Vong Cơ.

Sau khi nói xong, dường như Lam Vong Cơ lại nảy sinh chút ác độc, dùng sức đỉnh ở phía trên, trực tiếp thao mềm lỗ thịt, liên tục đỉnh ở chỗ mẫn cảm đó, để nghe được tiếng rên rỉ như mất hồn của Ngụy Vô Tiện.

Phía trong lỗ thịt điên cuồng xoắn chặt, liếm mút côn th*t, Lam Vong Cơ bị điều này kích thích, thấp giọng gầm nhẹ một tiếng, đem côn th*t của mình đỉnh vào chỗ sâu nhất.


"A a a...!Lam Trạm...!" đột nhiên bị Lam Vong Cơ đỉnh một cái Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, chỉ có thể lần nữa gắt gao ôm cổ đối phương, khoảng cách lại được kéo gần hơi một chút, tiểu ngóc trụ ở dưới bắn ra bạch trọc dính lên bụng của cả hai.

Ngụy Vô Tiện không nhớ mình đã bắn bao nhiêu lần, nhưng người trước mặt này bây giờ còn chưa bắn lần nào
Muốn chết...Trời ơi.

"Ngụy Anh, thoải mái sao? Hửm?" Y vừa nói vừa hung hăng thao lộng.

"Ưm a a a...!thoải mái...Ha a thoải mái...ngươi...Lam Trạm...có thoải mái...không?"
"Ngụy Anh, phía sau ngươi, thật thoải mái"
Hiện tại Lam Vong Cơ quyết định dốc toàn lực để thao người trước mặt.

Sau khi nói xong, y trực tiếp ôm Ngụy Vô Tiện lên, để hắn nằm trên giường, mông vểnh cao lên, có thể nhìn thấy hết cảnh vật bên trong.

"Ưm...Lam Trạm...Á...?" lúc Ngụy Vô Tiện còn chưa ý thức được thì Lam Vong Cơ đã nhét hết toàn bộ côn th*t đi vào, động tác so với khi nãy còn nóng nảy, thô bạo hơn, côn th*t đang quan hệ ở phía sau lập tức đâm thẳng đến chỗ mẫn cảm của Ngụy Vô Tiện.

"A a a a..." Ngụy Vô Tiện tuyệt vọng kêu lên, hắn định bỏ chạy, nhưng lại bị một tay Lam Vong Cơ kéo về đỉnh một phát thật mạnh.

Ngụy Vô Tiện muốn để Lam Vong Cơ làm nhưng không muốn mỗi lần y đâm vào là cứ nhắm vào cái điểm mẫn cảm đó, cơn sóng cao trào khi nãy còn chưa kịp rút đi lại bắt đầu thêm một đợt sóng kịch liệt khác tiến tới công kích.

"A không a a...lần này không được...a a a a...Nhanh quá...A a a" cái điểm mẫn cảm đó bị Lam Vong Cơ thao đến mỏi nhừ, cơ thể không có cách nào khống chế được cơn run rẩy, một đợt khoái cảm xông thẳng lên trán.

A không...vừa mới mới...mới lên đỉnh, thật sự không được!!
Không còn cách nào để khống chế từng đợt khoái cảm, hắn lớn tiếng hét lên "A a a a a...Không được....!a không...a a" lúc hắn không còn chịu đựng nổi nữa, côn th*t phía trước không khống chế được phun ra bãi nước màu vàng mật.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ rút ra đâm vào liên tục đến không thể khống chế mình nữa rồi, hắn bắn ra một bãi nước tiểu ngay giường.

Lỗ thịt còn phun ra một dòng chất lỏng ấm áp khiến Lam Vong Cơ thoải mái, vui vẻ, những d*m thủy vừa mới phun ra đó tắm ướt quy đầu côn th*t của Lam Vong Cơ.

Thao ngay cái điểm mê người ấy còn chưa đủ, Lam Vong Cơ lại dùng thêm sức, đẩy eo mạnh về phía trước một phát.

"A a a a" Ngụy Vô Tiện gào khóc thê lương, hắn lại bắn ra thêm một lần nữa, Lam Vong Cơ cũng bắn, cả hai người phun ra một cỗ tinh dịch.

Lam Vong Cơ bắn tinh dịch vào trong lỗ thịt non mềm mẫn cảm của Ngụy Vô Tiện, giờ phút này thân thể của Ngụy Vô Tiện đã mệt mỏi rã rời, suýt chút nữa là ngã nhào về phía trước, cũng may Lam Vong Cơ một tay giữ được hắn mới không để Ngụy Vô Tiện té vào bãi nước tiểu ẩm ướt trên giường.

côn th*t sau khi xuất tinh của Lam Vong Cơ có chút sưng, y ôm cả người Ngụy Vô Tiện lên, ngồi ở cạnh giường để hắn dựa vào người mình, có chút thương tiếc hôn lên gương mặt của hắn.

Thân thể Ngụy Vô Tiện rã rời, phía dưới còn chảy ra dòng tinh dịch nóng hầm hập mà khi nãy Lam Vong Cơ đã bắn vào
"Ngụy Anh, đừng ngủ.

Nên đi tắm rửa"
Lam Vong Cơ hôn một chút rồi lại một chút, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt nằm trong lòng y, y muốn hôn cho người ấy tỉnh, nhưng hắn chỉ hơi hé mắt, lẩm bẩm gọi tên y.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lòng mình, lại thoáng nhìn qua cuốn sách bị bọn họ ném qua một bên, chính nó đã đánh mất ý định khi dễ của Ngụy Vô Tiện đối với, y bất lực lắc đầu, bế Ngụy Vô Tiện lên, đi về phía bồn tắm.

Y nhẹ giọng nói bên tai Ngụy Vô Tiện "Ngụy Anh, sinh nhật vui vẻ.

Buổi tối sẽ chuẩn bị mì trường thọ, chờ ngươi tỉnh dậy, ngày mai cùng nhau ăn"
- -------------------
H ngon quá đúng không nè, mọi người tích cực vote với cmt nha????
03/11/2021.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương