Kim Tử Huân đã sớm nhìn Ngụy Vô Tiện không vừa mắt.

Lúc vào sân tìm y phiền toái còn chưa thành, chính hắn lại mất thể diện.

Mới rồi săn đêm vốn là hết thảy thuận lợi.

Ai ngờ từ nơi xa truyền tới tiếng sáo.

Chim trong rừng chợt bay lên.

Quỷ vật ở phụ cận bị triệu hoán.

Một đám lon ton nhảy lẹ tới muốn gãy chân chạy về nơi xa...
Kim Tử Huân hận tới nghiến răng, nghiến lợi.

Khó khăn lắm bắt được cơ hội này, hắn liền lên tiếng châm chọc một phen.

Trong lòng âm thầm sung sướng, đắc ý ngó qua Ngụy Vô Tiện bên kia....
Kim Tử Huân: "....."
Không nhìn còn tốt.

Nhìn xong, Kim Tử Huân cùng với một đám tiên môn bách gia chạy qua xem kịch không khỏi run da mặt, cảm giác tình huống dường như có chút mất khống chế.

Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi bị chế nhạo đang để một tay lên người Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ đi bụi bặm bám trên tay.

Vẻ mặt y nghiêm túc lại hiền huệ, tựa như...!hiền thê lương mẫu...!vừa thâm tình lại còn...!hiền từ...!Trong miệng còn nhắc mãi: "Lam Trạm, ngươi sau này đánh nhau cẩn thận một chút.

Đừng có vì mấy người không có liên quan gì đó mà làm mình bị thương....!Làm bẩn áo cũng không được."
Lam Vong Cơ thành thành thật thật đứng đó để yên cho Ngụy Vô Tiện lăn lộn.

Con ngươi màu lưu li lành lạnh quét một vòng, cuối cùng dừng trên người Kim Tử Huân vừa mới rồi khẩu xuất cuồng ngôn (*).
(*: nói ra lời ngông cuồng)
Mọi người: "......"

Kim Tử Huân: "......."
Mà Lam Vong Cơ sau khi tiếp một kiếm kia của Kim Tử Hiên, thấy thanh thế to lớn, dẫn đến nhiều người ở gần chạy đến xem.

Trong đó có Lan Lăng Kim Thị cầm đầu, có nhiều gia tộc phụ thuộc, không khỏi làm cho bên Ngụy Vô Tiện rơi xuống hạ phong.

Hắn vốn định hộ Ngụy Vô Tiện đằng sau người.

Nhưng Ngụy Vô Tiện trời sinh cũng không phải dạng người hiền lành như vậy.

Lam Vong Cơ thấy y không có ý muốn trốn tránh, liền cũng mặc cho y hồ nháo....
Kim Tử Huân thấy một phen lời nói của bản thân không những không áp chế được Ngụy Vô Tiện, hả giận cho hắn, ngược lại còn chọc ra mắt lạnh của Lam Vong Cơ, cả kinh tới ra một thân mồ hôi lạnh.

Ngày thường Ngụy Vô Tiện cà lơ phất phơ, biểu hiện cực kỳ trương dương, ương ngạnh, đắc tội không ít người.

Lần này nếu hai bên cãi nhau, tranh chấp.

Nhất định là không người về phe y.

Mà Lam Vong Cơ lại không như thế.

Thân là mẫu mực của con cháu thế gia, không chỉ được trưởng bối tín nhiệm ưu đãi sâu, còn rất có uy vọng trong lớp người cùng thế hệ.

Không cần biết là con cháu nhà ai cũng không dám tùy ý trêu chọc hắn....
Kim Tử Huân: "....." Cái đầu không thể nào nói là thông minh của Kim Tử Huân trong chớp mắt lĩnh ngộ ra hắn đại khái có lẽ là thật sự gặp rắc rối rồi.

82.
Thêm một chuyện ầm ĩ nữa.

Động tĩnh bên này thực sự lớn chút.

Không qua bao lâu, nhóm người thứ hai cũng đuổi tới.

Người tới chính là Kim phu nhân cầm đầu người của Lan Lăng Kim Thị.


Bà ta trước đó còn ngồi trên đài xem săn, nhìn thấy hai đạo ánh kiếm đến tận trời.

Một đạo là từ Tuế Hoa, khó tránh khỏi lo lắng, bởi vậy cũng chạy lại đây nhìn một cái.

Vừa mới đáp xuống đất, đã thấy Kim Tử Hiên tung tăng nhảy nhót bên kia mới yên lòng.

Bà kéo tay Giang Yếm Ly, dịu dàng hỏi: "A Ly, là thằng nhóc chết tiệt này lại ăn hiếp ngươi?"
Kim Tử Hiên: "......"
Giang Yếm Ly vội đứng giữa hai người khuyên nhủ: "Không có."
Ngụy Vô Tiện cũng lo lắng cho Giang Yếm Ly, đứng xa xa nhìn thoáng qua, thấy bên kia có người che chở mới yên lòng.

Y cũng không muốn trộn vào mấy chuyện vớ vẩn này, đang muốn dẫn sư tỷ và Lam Vong Cơ rời đi.

Ai ngờ Kim Tử Huân kia thật là không có tí nhãn lực nào, thấy y phải đi rồi còn vội vàng chạy lên ngăn lại, cả giận nói: "Đứng lại.

Hiện giờ sự tình ồn ào thành như vậy, ngươi còn dám bỏ đi?"
Ngụy Vô Tiện: "......"
Ngụy Vô Tiện thấy hắn lại dây dưa tiếp, lửa giận trong lòng bùng lên, giây lát nhớ tới Lam Vong Cơ.

Hắn dường như là vì vấn đề của quỷ đạo mà rất lo lắng cho cảm xúc của y.

Nhớ đến đây Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận, lại tinh tế đánh giá Kim Tử Huân một phen, hỏi: "...Chuyện gì?" Thứ cho y nói thẳng.

Vị Kim công tử này trước mặt nghĩ như thế nào, y thật sự nhìn không ra.

Chỉ có thể giải thích là không có não cùng với cố tình kiếm chuyện.

Kim Tử Huân tức tới đỏ mặt, nói: "Ngươi cũng không biết ra chuyện gì? Hôm này là ngày bách gia vây săn, ngươi thật là muốn làm nổi bật a? Toàn bộ quỷ vật đều bị ngươi chiếm đi.

Ngươi rất đắc ý phải không?"
Lam Vong Cơ chau mày.


Sự tình nếu là theo lời Kim Tử Huân, thế cục sẽ bất lợi cho Ngụy Vô Tiện.

Hắn lo cảm xúc của Ngụy Vô Tiện bị kích động, cãi vã với chúng tiên môn, mới nhẹ nhàng quấn ngón tay, kéo ống tay áo y, nhỏ giọng nhắc nhở: "...Ngụy Anh, không thể..."
Ngụy Anh gật đầu với hắn.

Nửa điểm lửa giận muốn dấy lên trong nháy mắt bị diệt không còn cái gì.

Y quay đầu nhìn Kim Tử Huân, làm một bộ ngây thơ, hỏi ngược lại: "Ngày lớn bách gia vây săn...!còn không phải là lúc mọi người cố gắng nổi bật một phen sao?"
Mọi người chung quanh nguyên bản còn một bụng công phẫn: "...." Hình như...!cũng có lý?
83.
Kim Tử Huân thật không nghĩ Ngụy Vô Tiện lại khó đối phó như vậy.

Nghe nói tới biểu hiện của y trên chiến trường, trong lòng hắn còn ước lượng tính tình hẳn là như Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết.

Lại vì vấn đề công pháp, Ngụy Vô Tiện nếu tức giận, mọi người sẽ tự nhiên hướng về chính mình.

Hắn lại không ngờ chính hắn nhiều lần xuất kích, Hàm Quang Quân bên kia kéo tay lại, liền dập cho lửa giận không còn.

Mà câu hỏi ngược lại mới rồi kia của Ngụy Vô Tiện...!cũng xác thật có lý...
Nhìn sắc mặt chúng tiên môn, Kim Tử Huân hoảng hốt không thôi, nói: "Ngay cả như vậy, ngươi cũng không thể như thế.

Việc săn đêm vốn là dựa theo các nhà cạnh tranh công bằng.

Ngươi lại đầu cơ trục lợi, độc chiếm con mồi, hoàn toàn không màng người khác, ngươi..."
Ngụy Vô Tiện cười: "Có chứng cứ gì nói ta độc chiếm?"
Kim Tử Huân hăng say nói, bị y chọc lại một câu như vậy, sặc tới ho khan.

Ngụy Vô Tiện nói: "Nhìn một cái đi, lấy không ra chứng cứ đúng không? Gặp báo ứng rồi phải không? Vị này...!nhìn giáo phục của ngươi, hẳn là Kim công tử đi? Kim công tử, sau này ngươi cần phải cẩn thận một chút, chớ có nói bậy."
Kim Tử Huân khó khăn lắm mới hòa hoãn một chút, cái mặt nghẹn đỏ bừng, nói: "Sao lại không có chứng cứ? Quỷ vật, hung thi bị tiếng sáo triệu hoán, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Trên đời này còn có ai có thể dùng tiếng sáo không chế quỷ vật a?"
Ngụy Vô Tiện thảnh khẩn nói: "Ta."
Kim Tử Huân hừ lạnh một tiếng: "A, hiện giờ ngươi nhận thật thống khoái! Ngươi đuổi quỷ vật vào trong trận doanh Vân Mộng Giang Thị, khiến cho các gia tộc khác..."
Ngụy Vô Tiện lần thứ hai ngắt lời: "Từ từ!"
Kim Tử Huân lại giận: "Lại làm sao?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Con mồi đều không phải đi trận doanh của Vân Mộng Giang Thị."
Đều không phải đi trận doanh Vân Mộng Giang Thị?

Mọi người bị y nói mà ngơ ra, nghi hoặc Ngụy Vô Tiện là người Vân Mộng.

Quỷ vật bị y gọi không đi Vân Mộng còn đi nơi nào?
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện thần bí cười mỉm, dường như nghĩ ra cái gì rồi.

Bên tai hắn nóng lên, bàn tay nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện siết chặt.

Ngụy Vô Tiện quay lại, gật đầu: "Không sai, Lam Trạm.

Đúng là như ngươi nghĩ."
Lam Vong Cơ: "....."
Mọi người càng thêm mê hoặc.

Như vậy...!là thế nào?
Cùng lúc đó, Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly cũng ngộ đạo.

Ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện càng thêm phức tạp.

Mọi người không biết nội tình bị nụ cười mỉm của Ngụy công tử hô mưa gọi gió không gì không làm được trong lời đồn kia áp chế hồi lâu, sợ chính mình bị liên lụy thụ hại, toàn bộ im lặng không nói.

Một đống người đứng tụm một chỗ, tình cảnh bi thảm không tốt chỗ nào.

Qua một hồi, ở chân trời lại bay tới hai cái ánh kiếm.

Nhóm người thứ ba, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, cũng nghe tin tới rồi, e sợ hai bên đánh nhau, quậy cho ầm ĩ, lớn chuyện.

Thẳng đến lúc hai người đáp xuống đất không khí mới hơi lơi lỏng.

Có người đi lên hỏi ý: "Liễm Phương Tôn, xin hỏi...!Con mồi Ngụy công tử gọi đi đều đi phương hướng nào?"
Kim Quang Dao liếc Lam Hi Thần, hiếm khi thất thố, khóe miệng run rẩy nói: "...Trận doanh của Vân Mộng Giang Thị và...!Cô Tô Lam Thị."
Còn không bằng không hỏi...
Lúc này mọi người được đáp án còn mê hoặc hơn...!Cái này...!đưa đến Cô Tô Lam Thị...!rốt cuộc là ý gì?
Lam Hi Thần cũng nghi hoặc: "Ngụy công tử, ngươi..." Nói đến một nửa, Lam Hi Thần nhìn chằm chằm đệ đệ nhà mình nắm chặt tay đối phương, oan uổng dứt lời ngang chừng.

Lần thất thố này cũng không nhường một tấc so với Liễm Phương Tôn.

Thành, thành?! Cái này, lúc này mới qua mấy canh giờ?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương